Ads
Con thuyền to như vậy tới gần cảng, lập tức làm người
dân trên đảo chú ý, cùng nhau nhìn về phía thuyền này.
“ Đi, dẫn đường, cho bọn họ tin tưởng rằng ngươi là
công chúa”
Ảm Đạm hiển nhiên hiểu chuyện lợi dụng tài
nguyên hợp lý, cho dù công chúa mọi cách không muốn, nhưng nhìn đến Ảm Đạm mặt
trầm như nước, chỉ có thể ngoan ngoãn biểu thị thân phận.
Các cư dân trên đảo ồn ào hẳn lên, có hoài nghi,
có vững chắc tin tưởng, còn có người đi bẩm báo quan viên lớn nhất đảo… Phủ đài
đại nhân. Từng hòn đảo đều có quan viên phụ trách chuyên môn, chỉ có bọn họ đều
đã tiến cung yết kiến, nói cách khác chỉ có họ mới có thể nhận ra công chúa.
Phủ đài đại nhân vội vàng tới thì quả nhiên thấy công
chúa đứng ở trên cảng, vội vàng thi hành lễ, các cư dân trên đảo mới biết nữ tử
đáng yêu thật sự là công chúa. Nhất thời thanh âm “ Công chúa thiên tuế, thiên
tuế, thiên thiên tuế” vang
vọng khắp cảng.
“ Được rồi!” Thanh âm lạnh băng của Ảm Đạm
truyền tới tai công chúa.
Công chúa kéo ra khóe miệng, khóe mắt nghiêng nhìn
thanh kiếm trong tay Ảm Đạm nuốt một ngụm nước bọt, hướng người quỳ chờ trên
mặt đất phất phất tay, thản nhiên nói: “ Hãy bình thân, bổn cung muốn đi nội
đảo, chuẩn bị thuyền nhỏ”.
Trời sinh hoàng thất khí thế oai hùng bức người làm
cho người ta ghé mắt. Dứt lời, Mặt Phủ Đài đại nhân tái đi, nơi đó có điềm xấu,
công chúa thân mình tôn quý đi vào trong đó, xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bị
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu biết còn không chém đầu của mình đi!
Nghĩ đến chỗ này, Phủ Đài đại nhân theo bản năng đưa
tay sờ cổ của mình, toàn thân kinh hoảng đổ mồ hôi lạnh, lên tiếng ngăn cản: “
Công chúa, trăm triệu lần không thể được, nơi đó là nơi có điềm xấu!”
Ngữ khí vội vàng cùng lo lắng. “ Bổn cung nói chính
mình sẽ đi sao? Là bằng hữu của Bổn cung muốn đi, chuẩn bị nhanh đi!” Công chúa
sắc mặt trầm xuống quát khẽ.
Phủ Đài đại nhân giật mình, lập tức phân phó người đi
chuẩn bị thuyền nhỏ, tiếp theo tự mình dẫn đoàn người theo hướng nội đảo đi
đến.
Ảm Đạm cùng Vô Hồn thủy chung hai bên trái phải đi sát
công chúa, mà Phủ Đài đại nhân trung thành một chút cũng không có phát hiện
công chúa tôn quý của bọn họ là bị cưỡng ép.
Đi vào phía bên ngoài đảo nhỏ giao tiếp với hải
vực. Mọi người từ xa nhìn lại, từ trong ra ngoài đảo nhỏ giao tiếp hải vực
không vượt quá mười thước.
Phủ Đài đại nhân vẫn có chút bận tâm, công
chúa nổi danh điêu ngoa tùy
hứng, nhưng được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu vô
cùng sủng ái.
Sớm nghe nói công chúa là người tùy hứng, khó có
thể nói nàng một hồi có hay không cũng đi theo vào nội đảo. Nếu thực như vậy
thì bản thân nên làm sao cho phải?
Thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Quả
nhiên sau khi đưa thuyền nhỏ tới, công chúa cũng muốn đi lên theo, một nửa là
tự mình muốn đi lên, một nữa là đám người Ảm Đạm bức lên. Phủ Đài đại nhân khóc
không ra nước mắt, nhìn mọi người đi lên thuyền nhỏ, chỉ có cầu nguyện ở trong
lòng, cầu mong Hoàng Thượng không biết điều này.
Tám người chậm rãi đem thuyền nhỏ hướng bờ bên
kia. Lên bờ, Ảm Đạm nhìn tất cả trước mắt mờ mịt. Trên đảo cây cối xum xuê, cỏ
dại mọc thành bụi, một ít kỳ hoa đang nở rộ.
“ Làm sao vậy? Thổ tinh túy đang ở chỗ nào?”
Hiên Viên Cô Vân đến gần bên cạnh hắn hỏi.
“ Không biết” Ảm Đạm trả lời rõ ràng: “ Dù sao cũng ở
đây, các người không thấy thổ nhưỡng trên đảo này thực phì nhiêu sao? Phải cùng
Thổ tinh túy có quan hệ. Rốt cục, quá phì nhiêu nên mới có Thổ tinh túy hay là
có Thổ tinh túy nên vùng đất này mới phì nhiêu cũng không biết chừng!”
Hiên Viên Cô Vân trầm tư chốc lát nói: “ Như vậy
đi, chúng ta tới vùng đất nào phì nhiêu nhất thì tìm, hẳn là sẽ có manh mối.”
Mọi người vừa nghe cũng hiểu được là có đạo lý, cùng nhau hướng về phía vùng
đất phì nhiêu nhất tìm kiếm.
Mấy nam nhân ở phía trước dùng kiếm chặt cỏ dại
cao tới ngang người làm thành con đường, một đường tìm kiếm, lại có thể đi từ
từ đến trung tâm của đảo. Trung tâm đảo là một vùng đất trống không, không có
cỏ dại cũng không có cây cối, là một mảnh đất trơ trọi.
“ Đây là cái gì?” Công chúa chỉ vào thứ
nào đó kêu lên, mọi người cũng nhìn thấy vật gì đó. Là một khối bia đá cao cỡ
nửa người! Nơi này không phải là nơi không có người ở sao? Tại sao lại có vật
như vậy?
“ Phía dưới còn có con rùa!” Bạch Hạnh lại phát hiện
ra nơi kỳ quái này. Tấm bia đá kia dựng đứng ở trên lưng con rùa!
Mọi người kinh ngạc, chậm rãi đi đến phía trước,
đến khi đến gần mới phát hiện con rùa kia thì ra cũnglàm từ đá. Bởi vì thủ pháp
điêu khắc cực kỳ tinh tế, nhìn từ xa lại thấy như là vật sống!
“ Kỳ quái, thứ này ở đâu ra đây?” Công chúa ngồi
xổm người xuống, sờ sờ đầu rùa đá cùng móng vuốt.
Nơi này vẫn không có bóng người, là ai đem tấm
bia đá này đặt ở đây? Đám người Nhược Khả Phi trong lòng không hiểu, vây chung
quanh tấm bia đá, cùng nhau đi tới đều là nơi không có bất kỳ người nào ở, càng
không có dấu vết từng có người ở, tại sao ở chỗ đất trống này lại có tấm bia đá
do con người tạo ra? Công chúa cũng không an phận, vuốt ve rùa đá trông rất
sống động, sờ soạng đầu rồi lại sờ lưng, chậm rãi mò đến đuôi rùa.
“ A?” Công chúa nghi hoặc cuối đầu nhìn: “Cái đuôi này
như thế nào có thể cử động?” Tảng đá làm cái đuôi rùa cử động?
“ Không tốt, tránh mau!” Ảm Đạm hét lớn một tiếng,
chuẩn bị vận công bay lên, nhưng vẫn là chậm, công chúa nhất thời động vào cái
đuôi rùa đá, chung quanh tảng đá lớn toàn bộ sụp đổ xuống dưới, mang theo một
thanh âm vang lên, tất cả mọi người đều rơi xuống.
Hiên Viên Cô Vân ở giữa không trung ôm chầm lấy
Nhược Khả Phi, gắt gao ôm nàng vào lòng. Một lát, mọi người cũng bình yên rơi
xuống bùn đất mềm mại.
Thái giám phát ra tiếng “ Ôi” Thì ra hắn dùng
thân thể mình làm cái đệm, tiếp được công chúa rơi xuống. Mà Bạch Hạnh vốn
không có được cái may mắn của Nhược Khả Phi cùng Công chúa, cái mông ngã xuống
ẩn ẩn đau.
Chung quanh là một mảng tối đen, chỉ ở phía trên
có ánh sáng mỏng manh, bởi vậy nhìn ra chỗ mọi người ngã xuống cách mặt đất khá
xa. Ảm Đạm lấy ra mồi lửa, thắp sáng cho mọi người nhìn rõ được chung quanh.
Chung quanh là vách tường bóng loáng ẩm ướt, rất
nhiều chỗ còn mọc rêu xỉ, tưởng leo lên trên cao như vậy là không đủ khả năng.
Ảm Đạm đem mồi lửa đưa ra xa một chút, mới phát hiện phía trước có đường. Phía
trên không có khả năng leo lên, chỉ có đường trước mắt là có thể thử một lần.
Ngay khi mọi người vừa nhìn thấy đường liền ngây
ngẩn cả người, phía trước có ngã ba, nên đi về phía nào đây?
“ Ủa?” Ảm Đạm lại kinh ngạc phát hiện trên vách tường
còn có cây đuốc, nói cách khác nơi này từng có người đi đến?
Ảm Đạm tháo cây đuốc xuống châm lửa, quay đầu: “
Đi bên kia?”
“ Trái!” “ Bên phải!” “ Ở giữa!”
Vài âm thanh vang lên, tuy nhiên đáp án lại
không thống nhất. Ảm Đạm suy nghĩ, nhớ rõ Nhị Đương gia nói qua, rất nhiều nơi
cửa vẫn hướng phía bên phải, gặp được lối rẽ cũng là nên hướng phía bên phải mà
đi.
“ Đi trước bên phải đi” Ảm Đạm trầm tư nói ra lý
do biến hóa của mình, mọi người gật đầu đồng ý đi xuống dưới, đi theo phía sau
Ảm Đạm.
Không khí ẩm ướt, con đường dưới chân cũng có
chút trơn trượt, Hiên Viên Cô Vân cẩn thận nắm tay Nhược Khả Phi, mà Nhược Khả
Phi vươn tay còn lại dắt cánh tay Bạch Hạnh. Thái giám thật cẩn thận giúp đỡ
công chúa đi ở chính giữa, Diêm Diễm cùng Vô Hồn đi ở cuối cùng.
Quả nhiên, đi một đoạn, lại xuất hiện ngã ba
đường. Ảm Đạm cũng như cũ giơ cây đuốc hướng phía bên phải đi, mọi người trầm
mặc đi theo phía sau Ảm Đạm, ánh đuốc làm thân ảnh của đám đông chiếu lại lên
tường, kéo ra dài vô cùng, có vẻ thập phần quỷ dị.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, chỉ cần nhìn
thấy lối rẽ liền quẹo phải, cuối cùng Ảm Đạm ngừng lại, phát ra một tiếng sững
sờ khó chịu. Mọi người lúc này mới ngẩng đầu nhìn rõ ràng, lại nhớ tới chỗ ngay
từ đầu bọn họ rớt xuống, nói như vậy đây là một mê cung sao? Chổ không có người
như nơi này lại có một mê cung dưới đất sao?
“ Vậy với biện pháp, đem quần áo xé thành sợi,
làm dấu hiệu, như vậy có thể biết đã đi qua nơi nào”
Nhược Khả Phi thở dài, lời nói ngốc nhất cũng là biện
pháp tốt nhất. Bất quá, y phục này lấy của ai? Hiện tại đã là đầu hạ, lại đi
tới đảo quốc nóng bức, đều chỉ mặc mỗi bộ y phục này, thoát y phục của ai đây?
Ở đây có 3 nữ nhân, quần áo của họ nhất định không được.
Mọi người nhất trí đưa ánh mắt quăng về phía Ảm Đạm
đang giơ cây đuốc, đều cười ôn nhu.
“ Nhìn cái gì vậy?” Ảm Đạm hổn hển nhìn ánh mắt không
có hảo ý của mọi người
“ Nghĩ cũng đừng nghĩ đến lấy áo của ta!” Dứt lời, rất
nhanh vươn tay bắt lấy thái giám đang đứng bên cạnh công chúa.
“ Làm… làm gì?” Thái giám nhìn hàn quang trong
mắt Ảm Đạm, run rẩy hỏi.
“ Không thể” Công chúa ra tiếng muốn ngăn cản
Ảm Đạm trừng mắt nhìn lạnh lùng nói “ Vậy ngươi
nghĩ sẽ thay hắn?”
Nói xong, công chúa ngậm miệng lại không nói một chữ,
cũng tự quay mặt đi, không nhìn ánh mắt cầu cứu của thái giám.
“ Ngươi chính là tự mình cởi ra hay là ta giúp ngươi?”
Ảm Đạm cười,
hàn quang trong mắt càng sâu.
“ Ta tự mình cởi” Thái giám run run đem
quần áo bên ngoài cởi ra, lộ ra thân mình gầy teo, đưa cho Ảm Đạm, trong lòng
thầm mắng Ảm Đạm không phải là người, quả thực chính là ác ma.
Ảm Đạm đưa cho Hiên Viên Cô Vân ý bảo hắn xé
quần áo, Hiên Viên Cô Vân cầm kiếm cắt quần áo, xả ra thành sợi.
“ Lần này đi bên kia?” Ảm Đạm nhìn ba đường giống nhau
như đúc, hỏi đến ý kiến mọi người.
“ Bên trái đi, lần này gặp lối rẽ liền quẹo trái, có
lẽ người thiết kế mê cung này ý tưởng cùng người khác tương phản.”
Hiên Viên Cô Vân nói ra ý nghĩ của chính mình,
có lẽ kiến tạo mê cung này là người tính tình cổ quái, luôn làm khác lẽ thường.
Ảm Đạm gật gật đầu, cảm thấy có lý.
Mọi người lại tiến vào đường bên trái tiếp tục
đi, Hiên Viên Cô Vân đi ở sau cùng rắc sợi vải. Nhược Khả Phi nắm tay Bạch Hạnh
đi ở phía sau Ảm Đạm, vừa đi vừa rắc vải, cũng không biết đi bao lâu rồi,
chuyển qua đi tới lộ khẩu liền thấy được lộ tuyến, quay lại tìm đường mới tất
cả đều là sợi vải, đây là có chuyện gì?
“ Chúng ta đều là đi qua đây rồi?” Vô Hồn khó
hiểu, hồ nghi nhìn vải rắc trên đường.
“ Không có, con đường này không hề đi qua” Nhược Khả
Phi khẳng định trả lời. Nhưng là, không có đi qua con đường nay, trên đất lại
có sợi vải đánh dấu là sao? Ảm Đạm ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận nhìn vải, Hiên
Viên Cô Vân nhìn sợi vải như có suy nghĩ gì. “ Sợi vải rắc chỉ đường đã bị
người ta động qua!”
Hiên Viên Cô Vân cau chặt mày, nói ra đáp án làm người
ta giật mình.