Ads
Diễm Diễm sửng sốt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình
tĩnh của Nhược Khả Phi trước mắt, không nói gì, cũng không có đưa tay
nhận lấy sấp ngân phiếu.
Thấy thế, Nhược Khả Phi thở dài: “Lúc này đây, con đường phía trước như thế nào
ta cũng không biết. Ngươi trước nhận lấy.”
Diễm Diễm nhận lấy ngân phiếu, nhìn ngân phiếu trong tay, nhìn qua cũng
phải một vạn lượng là ít.
“Ta nợ người tiền, tiền này vừa vặn đủ trả nợ.” Diễm Diễm mặt không chút
thay đổi nói ra một câu.
“A?” Nhược Khả Phi nhìn nhìn ánh mắt Diêm Diễm , lại nhìn không ra một
tia cảm xúc. Liền lấy thêm ra một ngàn ngân phiếu đưa cho Diêm Diễm.
Diêm Diễm nhận lấy, vẫn thản nhiên nói như trước: “Vừa vặn đủ trả nợ.”
Nhược Khả Phi cười khẽ một tiếng: ” Vậy cho nên?” Sợ là chính mình có đưa
nhiều tiền thêm nữa thì hắn cũng vẫn chỉ nói ‘vừa vặn đủ trả nợ’. Thật đúng
là một tên không thẳng thắn.
“Cho nên, ngươi phải tiếp tục thuê ta.” Hôm nay Diễm Diễm mới thể hiện da
mặt có bao nhiêu độ dày như vậy.
Nhược
Khả Phi cười, lại nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Được”
Diễm Diễm ngẩn ra, khó hiểu nhìn Nhược Khả Phi
“Đến đây xem cái này.” Nhược Khả Phi đi đến trước bàn, lại chỉ vào
một chỗ trên bản đồ, “Nhìn xem, ngươi giúp ta chuẩn bị vài thứ đặt ở nơi này.
Ngươi đi nơi này ~~” Diễm Diễm nhìn theo ngón tay Nhược Khả Phi chỉ,
địa điểm này lại cách nơi kia cũng rất xa.
“Đi nơi này?” Diễm Diễm hơi hơi nhăn đầu mi. Với cái khoảng cách đó, chỉ sợ
mình có thi triển toàn lực khinh công cũng phải mất một ngày đường.
“Đúng, đi nơi này, chuẩn bị thêm ba con ngựa. Và vài bộ quần áo bình thường.”
Sắc mặt Nhược Khả Phi có chút ngưng trọng.
“Được. Ta đi trước.” Diễm Diễm xoay người không nói gì thêm rời khỏi lều
trại. Không nói thêm bất kì điều dư thừa gì, càng không có hỏi lí do
Nhược Khả Phi làm như vậy .
Trong lều chỉ còn lại có một mình Nhược Khả Phi .
Nhược Khả Phi lại lần nữa ngồi trở lại trước bàn, thở dài một tiếng. Lần này,
thái tử thật sự muốn trừ bỏ Cô Vân hoàn toàn sao? Hắn rốt cục cảm
thấy được sự uy hiếp sao, cho nên không đợi kịp nữa, động thủ ngay sao.
Vốn còn cho rằng hắn sẽ đợi đến ngày Cô Vân trưởng thành .
Ảnh vệ không đến ba mươi, cận vệ không đến hai trăm, đại quân năm vạn nhưng
cũng đang đóng quân trong trại của thái tử. Cô Vân lần này mang đến Đại Tương
có Vệ Lượng, Lý Triệu. Hai người này đều là nhân tài hiếm có, rất mực trung
thành. Nếu là thái tử làm khó dễ, hai người này tất nhiên phải đứng ra.
Những lực lượng này đối Cô Vân thật sự rất quan trọng, muốn bảo tồn thực
lực, đem thương tổn giảm đến ít nhất đến khi rời đi. Quay về Hứa Thành,
trở lại nơi đó mới có nền tảng vững chắc bảo đảm.
Lúc này đây, chính nàng cũng không nắm chắc có thể cùng Cô Vân thuận
lợi an toàn rời đi. Cho nên để cho Diễm Diễm rời đi trước. Mà Vô Hồn đâu? Phương pháp để giải trừ huyết tế nàng
vẫn chưa tìm ra được. Nếu như nàng chết, hắn cũng không thể sống. Buồn
cười là chỉ sợ nàng không thể chết được, đôi mắt vẫn luôn ở trong bóng tối kia
có lẽ đã biết nàng có đến.
Lại nghĩ tới chuyện mấy ngày trước khi xuất chinh người điên kia cũng đã
tới tìm nàng. Thái độ trầm tĩnh lạnh như băng, hai mắt rõ ràng vốn không
có gì biểu tình, lại phát ra ánh nhìn chằm chằm giống như nhìn con mồi,
không hề có chút e ngại. Mình ở trong mắt của hắn là cái gì? Con mồi? Món
đồ chơi?
Nhược Khả Phi mỉm cười trầm tư, nhấc bút và giấy bắt đầu viết gì đó.
Hoàng cung , trong thượng thư phòng.
Hoàng thượng nhìn nhìn bức tranh vừa được mình vẽ trên bàn sách, mỉm cười
.
“Mộc Cách, tranh này như thế nào?” Hoàng thượng ngẩng
đầu hỏi người đứng bên cạnh
“Bần tăng không hiểu.” Người trả lời vận một thân y phục của hòa thượng,
đầu trơn bóng, trên người là tăng phục màu trắng cùng chuỗi phật châu trong
tay, tất cả đều thể hiện cho người khác thấy người này là một vị hòa thượng.
Không khỏi khiến cho người ta kinh ngạc, trong thiên hạ lại có một vị hòa
thượng nhìn khá như vậy. Đây là một vẻ đẹp tinh tế cùng mềm mại. Mũi
thẳng, cánh môi đỏ bừng ướt át, mặt trái xoan, cái trán căng mịn, lông mày
giống như núi cao, đôi mắt sáng như ánh sao, khiến cho người ta liếc mắt
nhìn một cái lại không thể rời mắt được, sinh ra loại cảm giác làm cho
người ta muốn bảo vệ che chở cho hắn. Ngón tay thon dài trắng noãn đặt trên
chuỗi phật châu. Người như vậy làm cho người ta nhìn không thấy được tuổi
thực của hắn.
“Mộc Cách ~” hoàng thượng giả vờ như giận dữ, tiếp tục nói, “Ngươi a, luôn làm
cho ngươi ta mất hứng như vậy, mau, lại nhìn bức tranh này cho trẫm.”
Mộc Cách đi lên phía trước nhìn nhìn bức tranh, sau đó mi mắt cụp xuống,
thản nhiên nói: ” Trong bức tranh có quá nhiều tia tàn bạo.”
Hoàng thượng mặt nhăn mày nhíu, hiển nhiên là đối với đáp án đúng này
không hài lòng, tiếp tục nói: “Còn gì nữa không? Không nhìn ra cái gì nữa khác
sao?”
Mộc Cách trầm mặc không nói, chính là mắt lạnh nhìn bức tranh trên bàn. Quá
nhiều khí tàn bạo, vô tình vô nghĩa.
“Chẳng lẽ Mộc Cách không thấy là bức tranh này thực là khí phách? Một núi
không thể chứa hai cọp.” Hoàng thượng ha ha cười rộ lên.
” Ý của hoàng thượng có nghĩa là chỉ lưu lại một con hổ?” Mộc Cách nhìn
hai con hổ được vẽ. Một con hổ nằm phục dưới chân núi, một con hổ
lại có ý muốn xuống núi.
“Núi này cũng chỉ cần một con hổ a.” Hoàng thượng ung dung
cười .
“Hoàng thượng không sợ con hổ sẽ cắn người sao?” Ánh mắt Mộc Cách
không có gợn sóng, chậm rãi tự thuật. Chính là ở trong lòng thản nhiên hỏi.
“Ha ha ~~ ha ha ~~~” Hoàng thượng bỗng nhiên cười thực thoải mái, “Trẫm
đang chờ đây.” Trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ khát máu cùng bạo ngược, trong
lòng dường như điên cuồng kêu , đến đây đi, để cho trẫm hảo hảo hưởng thụ.
Ánh mắt Mộc Cách càng lúc càng thâm trầm nhìn hoàng thượng, hai mắt
nhẹ nhàng nhắm lại, trong miệng thật sâu niệm
một câu: “A di đà Phật.” kẻ trước mắt không còn là người nữa rồi, hắn chính là
ác quỷ. Hắn hưởng thụ niềm vui khi con hắn chém giết lẫn nhau .
” Bể khổ , bể khổ . . . . . .” Thanh âm của Mộc Cách tựa như lông chim
nhẹ nhàng lướt qua chạm vào lòng người.
Hoàng thượng lại nhíu mày: “Được rồi, Mộc Cách, lời này không biết ngươi
đã nói bao nhiêu lần rồi. Đối với trẫm mà nói không có bất kỳ tác dụng
gì. Ngươi cứ chờ xem cuộc vui là được.”
“Hoàng thượng, bần tăng sẽ vẫn nói tiếp.” Mộc Cách mở to đôi mắt trong
trẻo nhìn hoàng thượng, “Vẫn nói đến khi hoàng thượng thoát khỏi bể khổ
kia đi.”
“Đủ rồi!” Hoàng thượng tức giận vẫy tay, “Bồi trẫm chơi cờ đi. Trẫm
cũng không tin, lần nào cũng đều không thắng được ngươi!”
“Phải” Mộc Cách yếu ớt trả lời, đi theo phía sau hoàng thượng .
Nhược Khả Phi không biết mình khi nào lại nằm trên bàn mà ngủ mất, đến khi tỉnh lại thì đã thấy Hiên Viên Cô Vân đang chăm chú nhìn
nàng.
“Trở về lúc nào vậy?” Khả Phi dụi dụi mắt, nhìn nam tử trước mắt.
“Vừa mới về.” Hiên nguyên Cô Vân chú ý tới bản vẽ Nhược Khả Phi đặt lên
bàn giấy, bên trên tràn đầy chữ, “Đây là cái gì?”
“Trước kia bảo sẽ dạy thêm kế sách cho Vệ Lượng. Nhưng
là ta cũng chưa có viết xong. Cho hắn đi.” Nhược Khả Phi đưa tay vươn người, tự
nhiên xê dịch sang phía bên cạnh, để cho Hiên Viên Cô Vân ngồi ở kế bên.
Hiên Viên Cô Vân nhìn trên giấy đang viết gì đó, sắc mặt chìm xuống.
Những điều này cho tới bây giờ cũng vẫn chưa thấy qua, sâu sắc đến như
thế. Đem mọi thứ nhẹ buông xuống, nói thật nhỏ: “Hôm nay, các đại tướng
thủ hạ của thái tử đề nghị ta đem quân phù giao cho thái tử, để tiện cho việc
cùng nhau điều binh.”
"Cái gì?" Nhược Khả Phi kinh ngạc quay đầu
nhìn Hiên Viên Cô Vân, thấy Hiên Viên Cô Vân cười khẽ trong mắt có
chút bất đắc dĩ.
"Lý Triệu cùng Vệ Lượng đương nhiên là kiên quyết phản đối” Hiên
Viên Cô Vân giọng điệu mỉa mai nói, "Lần này đương nhiên là
không giao ra."
Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Vân thật lâu, im lặng không nói. Mặc dù
chính mình không có mặt ở đó, cũng có thể tưởng tượng ra bầu không khí áp bách
lúc đó. Mà Cô Vân nói lần này đương nhiên là không giao ra , ý là lần sau sẽ
khó mà bảo toàn sao?
"Cô Vân ~~" Nhược Khả Phi ghé vào bên tai nhẹ Hiên Viên Cô Vân lẩm
bẩm, "Muốn đánh cuộc một lần hay không?"
Hiên Viên Cô Vân trừng mắt nhìn Nhược Khả Phi, không hiểu rõ ý tứ trong lời
nói.
Tính cách Hiên Viên Cô Phong biến thái như vậy rốt cuộc biết được nguyên
nhân, thì ra hoàng thượng là kẻ biến thái như vậy. Lần này đánh cuộc gì
đây, cược Cô Vân có thể bình yên rời đi khỏi nơi này, sau này trở về hoàng
thượng sẽ không trách tội. Phong thưởng đương nhiên sẽ là Hiên Viên Cô
Phong được hưởng hết, mà Cô Vân an toàn thoát đi đó là phần thưởng mà hoàng
thượng ban cho hay sao.
"Chúng ta cược về tâm tư hoàng thượng." Nhược Khả Phi ghé vào bên tai Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng đem câu kế tiếp từ từ nói
ra.
"Đúng, ông ta cũng đã ra tay rồi." Hiên Viên Cô Vân lộ ra tia cười
lạnh. Hơn nữa hoàng thượng bày mưu đặt kế đường hoàng cỡ nào. Nếu mình đã
bị vứt bỏ, như vậy, mình cũng sẽ không còn nhận được cái gì. Nếu muốn, sẽ
dùng tay của mình chém giết, tự tay mình đi đoạt! ! !
"Bất quá, cha của ngươi thật là một kẻ biến thái." Nhược Khả Phi đột nhiên chuyển chủ đề, điềm nhiên như không có việc gì
nói. Trong lòng bất chợt lại có chút cảm giác gì đó? Nghĩ tới điều gì,
dường như nghĩ đến kẻ mà mình cũng xưng là phụ thân. Ông ta cũng là một kẻ biến thái, không phải sao? Vốn cho là khi nghĩ đến việc này, tâm đã
sớm sẽ không còn đau đớn, nhưng là vẫn sẽ đau đớn. Mặc dù chỉ là ngắn ngủn một
cái chớp mắt.
Hiên Viên Cô Vân ngẩn ra, lập tức cười ha hả. Khắp thiên hạ có ai dám nói đương
kim hoàng thượng như vậy? Chỉ sợ cũng chỉ có tiểu Phi nhi của hắn mà
thôi.
Đúng vậy a, ông ta chính là cái đồ biến thái a, sao trước kia ta lại không
phát hiện ra chứ?" Hiên Viên Cô Vân cười đến nước mắt đều chảy ra.
Chính là trong tiếng cười kia bao hàm cái gì, có lẽ cũng chỉ có hắn mới biết
được .
"Ta đi đem cái này giao cho Vệ Lượng." Hiên Viên Cô Vân đứng dậy,
trong lòng bỏ thêm câu, còn có quân phù.
"Hắn sẽ không để cho ngươi thất vọng ." Trong giọng nói của Nhược Khả
Phi lại thản nhiên khẳng định như vậy.
Hiên Viên Cô Vân mỉm cười, đi ra lều trại.
Đại quân đóng quân nghỉ ngơi đã đến hai ngày. Mọi việc vẫn như bình
thường, phi thường bình tĩnh.
Kỳ thật trong hai ngày này, Diễm Diễm cầm bản vẽ đi cũng sốt ruột vô
cùng. Đơn giản là Nhược Khả Phi giao cho hắn bản vẽ nhưng không có một
người nào, không có một người thợ thủ công nào có thể xem hiểu, chớ đừng nói
chi là làm. Ngay tại lúc Diễm Diễm tuyệt vọng thì lại bất ngờ gặp một người .
Người nọ xem qua bản vẽ của Diễm Diễm thì như nhặt được bảo vật, la hét
muốn gặp người đã vẽ ra được bản vẽ này. Diễm Diễm đưa ra điều kiện làm ra
được vật này thì mới có thể gặp được người kia. Đương nhiên chuyện này
cũng là để đến sau này bàn.
Lúc bấy giờ, Nhược Khả Phi một mình ở lều trại nhìn bản đồ đến ngẩn
người. Ngày mai, đại quân sẽ tiếp tục thẳng tiến, địa phương đóng quân đã
thay đổi. Đêm nay sợ là cơ hội cuối cùng rồi.
"Nữ nhân, ngươi ngồi ngây ngốc cái gì?" Bỗng nhiên, một thanh
âm đột ngột vang bên tai Nhược Khả Phi. Vô Hồn vẫn xuất quỉ nhập thần
như vậy xuất hiện ở bên người Nhược Khả Phi, lại đột nhiên biến mất .
"Sao ngươi lại tới đây?" Nhược Khả Phi hồi phục lại tinh thần,
nhìn vẻ mặt trêu tức của Vô Hồn ngay trước mắt.
"Gặp được Diêm Vương. Hắn nói đi nơi nào đó chờ ngươi." Vô
Hồn nhếch miệng, liếc mắt nhìn nhìn Nhược Khả Phi nói, "Hay là hai ngươi
có gian tình? Muốn bỏ trốn?"
Nhược Khả Phi nở nụ cười, đứng dậy nhìn nam tử yêu nghiệt trước mặt,
lấy khẩu khí trêu tức hơn nói : "Muốn bỏ trốn cũng là với ngươi a,
ngươi võ nghệ so với hắn cao cường hơn, mặt so với hắn lại đẹp hơn lại cao
to." Chẳng biết tại sao, biết rõ Vô Hồn là đang nói đùa với mình, chính
mình lại nhịn không được mở miệng trêu đùa lại hắn. Kỳ thật, sát thủ
này cũng không quá lạnh a.
Quả nhiên, Vô Hồn đột nhiên mất tự nhiên , mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác,
hung hăng ngắt lời: "Dừng! Ai muốn cùng ngươi bỏ trốn, nữ nhân người khác
đã dùng qua, ta không hiếm lạ." Quay mặt đi không muốn cho Nhược Khả
Phi nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú có hơi hơi đỏ. Trong lòng dâng lên
cảm giác khó hiểu.
Nhược Khả Phi mím môi nở nụ cười, cúi đầu nói : "Cám ơn ngươi. Ngươi yên
tâm, ta sẽ không chết ."
"Đúng vậy a, ngươi mà chết ta làm sao bây giờ?" Vô Hồn nghe vậy
liền nói, thế này mới phát hiện lời này có bao nhiêu mập mờ. Không đợi
Nhược Khả Phi nói thêm gì nữa, trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, từ trong lồng
ngực móc ra thứ gì đó, đưa lưng về phía Nhược Khả Phi ném cho nàng.
"Nữ nhân, nếu không thể ứng phó được nguy hiểm, kéo sợi dây ở phía
sau mặt đồ chơi này, hướng lên phía trên trời. Ta sẽ tới trong thời
gian nhanh nhất. Cẩn thận một chút." Vô Hồn không quay đầu lại,
“hưu” một tiếng biến mất ngay tại chỗ. Vô Hồn tất nhiên sẽ không nói
cho Nhược Khả Phi biết, chính mình cũng sẽ ở nơi gần nàng nhất. Thời điểm nào
cũng ẩn náu xung quanh nàng. Tâm tình hắn thập phần phức tạp. Làm bảo tiêu miễn
phí như vậy có đôi khi cũng thật uất ức. Vốn muốn đối với kẻ đã dùng huyết tế
với mình như vậy, mỗi ngày hắn sẽ đâm một vài lỗ thủng trên người, không hành
hạ chết hắn mới lạ. Nhưng là, không nghĩ tới là một nữ nhân như vậy. Phải tìm
đến đại huynh nhờ hắn giải trừ huyết tế cho, nhưng cái tên chết tiệt kia lại
đem hắn đánh bầm dập ném thẳng trên đường cái còn bảo cái gì là bản thân đã bị
bán cho người khác, nên chính mình không có quyền lợi đơn phương yêu cầu giải
trừ huyết tế. Con mẹ nó, vì một trăm lượng lại có thể đem mình bán đi. Chính
mình bỏ tiền nói chuộc thân, lại bị đánh, nói tiền đã dùng hết rồi, không có
nói không có. Đây là cái lí luận chó má gì đây? Làm hại mình bây giờ trải qua
cuộc sống kinh hồn táng đảm. Mà mất hồn nhất đó chính là, bản thân khi lâm vào
sự kiện như thế này, mới phát hiện ra chính mình vô cùng kiên nhẫn, kiên nhẫn
một cách thật thần kì.
Ánh
mắt Nhược Khả Phi chiếu trên tấm bản đồ, nếu Diễm Diễm đã tìm được người
làm được vật đó, nàng tuyệt đối có thể nắm chắc việc ở nơi này.
Hiên Viên Cô Phong, thái tử điện hạ, nàng sẽ sáng tạo kì tích cho hắn xem. Thật
muốn, ha ha, thật muốn nhìn bộ dáng điên cuồng của hắn. Ngươi là trời
sinh vương giả, mà Cô Vân của nàng cũng là trời sinh vương giả.
Làm vương giả chống lại vương giả thì sẽ như thế nào?
Chúng ta, mỏi mắt mong chờ đi, thái tử điện hạ.
Đêm, buông xuống. Hiên Viên Cô Vân về tới lều trại.
"Đi, Phi nhi, chúng ta đi ngắm trăng." Hiên Viên Cô Vân mỉm
cười thật sâu.
"Được." Nhược Khả Phi lấy túi tiền trong ngực ra, "Đây là cho ngươi."
"Cái gì vậy?" Hiên Viên Cô Vân nhận lấy, kinh ngạc nói, "Nàng
thêu ?"
Nhược Khả Phi không đáp ngược lại cười: " Nhận lấy đi. Đây chính
là lộ phí đi đường của chúng ta ." Từ biên quan quay về Hứa Thành,
đoạn đường này chỉ sợ là gian khổ vô cùng đi.
"Đi thôi, chúng ta đi ngắm trăng." Hiên Viên Cô Vân đem túi tiền thật
cẩn thận cất vào trong áo.
"Ừm, đi ngắm trăng." Nhược Khả Phi cười đi theo phía
sau Hiên Viên Cô Vân ra khỏi lều trại.
Bên ngoài một con ngựa đã được chuẩn bị tốt, Hiên Viên Cô Vân xoay mình nhảy
lên ngựa, nắm lấy tay Nhược Khả Phi kéo lên.
Cửa quân doanh tất nhiên là có vệ binh đóng quân .
"Người nào? !" Lính gác ở cửa cao giọng quát.
"Là bổn vương." Thanh âm trầm thấp của Hiên Viên Cô Vân vang
lên, không xuống ngựa, đưa ra lệnh bài tượng trưng cho thân phận, lính gác lập
tức buông lỏng cảnh giới, lại như cũ hỏi: "Đã trễ thế này, Vương gia đây
là muốn đi đâu?"
" Ta đi xem xét đỉnh núi phía trước " Hiên Viên Cô Vân vung roi
ngựa lên, chỉ vào vách núi cao nhất ở phía trước.
"Này. . . . . ." Lính gác hiển nhiên do dự.
"Bổn vương muốn đi xem xét địa thế, không có việc gì, nơi đó
cách nơi quân địch đóng quân doanh rất xa." Hiên Viên Cô Vân
liền đưa mắt nhìn đám lính gác trước mặt. Ánh đuốc chiếu lên mặt hắn sáng
rực trong đêm, hai con mắt sang ngời kia càng làm cho người ta khó có thể
đối diện.
"Vương
gia, an toàn của người. . . . . ." Lính gác còn muốn nói thêm điều
gì đó, chẳng qua khẩu khí đã thật là mỏng manh. Người trước mắt là Cửu vương
gia, bản thân hắn chỉ là một tiểu binh, lúc này sao có thể nói gì?
"Bổn vương rất nhanh sẽ trở lại." Hiên Viên Cô Vân không nói lời gì, chân đập vào bụng ngựa, hướng về phía trước chạy đi. Phía sau cuồn
cuộn tro bụi làm cho lũ lính gác mắt choáng váng.
"Mau, mau đi bẩm báo thái tử điện hạ." "Mau! ~~"
Thanh âm bối rối liên tiếp vang lên.
Nghe thanh âm hỗn loạn ở phía sau. Nhược Khả Phi lộ ra ý cười. Người kia,
hẳn là rất nhanh sẽ đuổi tới đi. Ôm lấy eo Hiên Viên Cô Vân, nghe tiếng gió vù
vù bên tai. Ánh trăng trên bầu trời thản nhiên phát ra ánh sáng nhu hòa.
Tiếng vó ngựa dồn dập, Hiên Viên Cô Vân nhìn phía trước, trong mắt lại lộ
ra ánh mắt kiên định.
“Phi nhi, có biết không, nàng là bảo vật của ta.”
Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên mở miệng nói.
Lời của Hiên Viên Cô Vân theo gió đưa đến bên tai Nhược Khả Phi
” Bảo vật?” Giọng nói của Nhược Khả Phi đầy vẻ khó hiểu.
” Nàng từng nói với ta, không thể tin tưởng bất luận kẻ nào.” Hiên Viên Cô Vân
nhìn đỉnh núi đang càng ngày càng gần, thanh âm càng lớn, “Đối với nàng,
ta làm không được. Người khắp thiên hạ ta đều không tin, nhưng chỉ riêng
có nàng mới khiến ta tin tưởng vững chắc.”
Nhược Khả Phi sửng sốt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Khi chậm rãi hồi
phục lại bình tĩnh, nàng càng ôm chặt lấy eo Hiên Viên Cô Vân .
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người đứng ở vách núi nhìn mặt trăng trên trời.
“Rất đẹp.” Hiên Viên Cô Vân nhìn lên bầu trời, từ sâu trong lòng
tán thưởng .
“Ừm, ở bên trên còn có mỹ nữ đấy.” Nhược Khả Phi ngoảnh mặt lại nhìn con
đường phía sau, còn không có đuổi theo sao?
“Không phải đâu? Bên trên sao có mỹ nữ?” Hiên Viên Cô Vân cực kỳ kinh ngạc.
“Thật sự nha.” Nhược Khả Phi nghiêm túc trả lời, ở một bên tìm kiếm
thứ mà Diễm Diễm để lại , “A, tại đây, Cô Vân, lại đây, đem cái này lấy tới.”
“Đây là cái gì? Còn có trên mặt trăng thực sự có mỹ
nữ?” Hiên Viên Cô Vân vẫn còn nghĩ đến lời Nhược Khả Phi vừa rồi mới
nói.
“Ừm, về sau ta sẽ nói cho ngươi biết về câu chuyện xưa đó, hiện tại trước
giúp ta đem cái này đặt ở bên đó.” Nhược Khả Phi cẩn thận nhìn vật được làm đó,
kinh ngạc trừng lớn mắt. Người của thế giới này lại có thợ thủ công giỏi
như vậy. Vật liệu cư nhiên cũng là thứ tốt nhất. Bốn cần điều khiển lại có thể
làm được tinh tế như thế. Nhỏ nhưng cũng vừa đủ cho hai người .
” Đem cái này bọc vào đây, nơi này trùm lên cái này.” Nhược Khả Phi chỉ
cho Hiên Viên Cô Vân, sau đó cũng tự tay bắt đầu sắp xếp.
“Đây là cái gì?” Hiên Viên Cô Vân có chút không được tự nhiên nhìn vật kì quái
đó. Vải thô lớn như vậy làm cái gì? Hình tam giác kì quái gì đây.
“Thứ này gọi là tàu lượn.” Nhược Khả Phi nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa
dồn dập từng đợt, biết hắn rốt cuộc đã tới. Chẳng qua, tất cả đã muộn.
Không đợi Hiên Viên Cô Vân tiếp tục hỏi điều gì, Nhược Khả Phi trừng mắt
nhìn, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên trên ngón tay, sau đó đặt ở trước
mặt, nở nụ cười: “Hướng gió vừa vặn.”
“Một lát nữa thôi, phải như vậy, như vậy, đã hiểu chứ?” Nhược Khả Phi nói cho
Hiên Viên Cô Vân phương pháp sử dụng tàu lượn.
Hiên Viên Cô Vân kinh hãi đến mức cằm sắp trật
ra, sau kinh ngạc, là mừng như điên. Vật như vậy, trên đời cư nhiên lại có
vật như vậy! Phi nhi của mình rốt cuộc là người như thế nào? Nghi vấn
trong lòng càng sâu hơn.
“A, Cửu vương gia đang ở đây làm cái gì?” Tiếng vó ngựa không còn
dồn dập như vừa rồi, bởi vì Hiên Viên Cô Phong đã mang theo một đám người
đuổi tới trước mắt. Thanh âm lỗ mãng này tất nhiên là từ phía thái tử. Một đám
người bất an ghìm chặt dây cương, nhìn chằm chằm hai người Hiên Viên Cô
Vân . Ánh mắt khát máu kia làm cho lòng người kinh hãi.
“Đang ngắm trăng a, thái tử điện hạ.” Hiên Viên Cô Vân đương nhiên lạnh
lùng đáp trả, khóe miệng cũng tràn đầy ý cười.
“Cửu vương gia thật sự là hăng hái.” Hiên Viên Cô Phong cười, nhìn
nhìn trang phục kì quái của hai người trước mắt, còn có cái gì đó hình
tam giác thật lớn kia, lại khó hiểu, “Bất quá tư thái ngắm trang này cũng
thật là kì quái một chút.”
“Ha ha, như vậy mới có vẻ hữu tình .” Hiên Viên Cô Phong mang đến một đám
người đều là võ trang đầy đủ, đương nhiên hiểu rõ. Cho là mình muốn chạy
trốn, cho nên đuổi đến đây. Thật đúng là rốt cục kiềm chế không được.
“Hữu tình? Cùng một tiểu binh lính có thể hữu tình?” Hiên Viên Cô Phong
nhìn thân ảnh bé nhỏ phía sau Hiên Viên Cô Vân,trong mắt lộ ra ánh nhìn
tàn nhẫn. Quả nhiên, nàng quả nhiên cũng tới nơi này. Ha ha, ha ha, trong lòng
Hiên Viên Cô Phong cười điên cuồng.
“Đúng vậy a.” Hiên Viên Cô Vân cũng không giận, “Thái tử điện hạ tới nơi này
là có chuyện gì cần làm sao? Mang nhiều người như vậy cũng là muốn đến
ngắm trăng sao?”
“Đương nhiên là tới lấy mạng của ngươi.” Hiên Viên Cô Phong nở nụ cười sáng lạn,
lộ ra hàm răng trắng noãn, giống như đang nói một chuyện thực là bình
thường, đến mức không thể bình thường hơn, “Còn có, thuận tiện đem nữ
nhân của bổn điện hạ về.” Nhịn mấy ngày, hôm nay rốt cục có thể chấm dứt
ở bên ngoài. Dù sao trong quân doanh vẫn còn có thế lực của hắn.
Ánh mắt của Hiên Viên Cô Vân chìm xuống. Lời này nói ra giống như Phi nhi
là của hắn. Mà mọi người phía sau Hiên Viên Cô Phong lại khó hiểu. Thái tử điện
hạ nói vậy là có ý tứ gì? Ánh mắt dừng tại thân ảnh phía sau người Hiên
Viên Cô Phong mọi người mới hiểu được.
“Nhưng là, nói không chừng không được a, thái tử điện hạ.” Nhược Khả Phi ở sau lưng Hiên Viên Cô Vân thò đầu ra, hai lúm đông tiền như hoa.
“Làm sao có thể không được chứ? Bây giờ trước mặt nàng, ta cho người lấy
thủ cấp của hắn xuống cho nàng được không?” Hiên Viên Cô Phong cười hung hăng
ngang ngược, cười đến thật tự tin.
“Không thích.” Nhược Khả Phi cũng cười, ” Nếu là thủ cấp của ngươi làm lễ vật
có lẽ tạm chấp nhận được.”
Mọi người phía sau Hiên Viên Cô Phong hít phải khí lạnh, nữ nhân giả nam
trang cùng điện hạ nói chuyện này rốt cuộc là ai? Tại sao lại làm càn như vậy?
Hiên Viên Cô Phong không giận mà lại cười to: “Vậy nàng tự mình đến lấy
thì thế nào?”
“Bẩn tay nàng mà thôi.” Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng ngắt lời hai người nói
chuyện.
“Ừ, tướng công của ta nói rất đúng, bẩn tay của ta mà thôi, cho nên ~~”
Nhược Khả Phi kéo dài thanh âm, “Cho nên vẫn là quên đi.”
“Các ngươi hôm nay có mọc thêm cánh cũng không thể bay đi đâu cả. Phía trước
chính là vách núi! Ngã xuống liền tan xương nát thịt!” Một vị tướng phía
sau Hiên Viên Cô Phong lạnh lùng lên tiếng, quát khẽ. Mọi người ở phía
sau sớm đã thề trở thành tùy tùng của thái tử, dĩ nhiên là sẽ vì thái tử trừ bỏ hết mọi uy hiếp. Mặc kệ người trước mắt là ai, cũng đều sẽ
loại bỏ !
“Thật sự sao?” Nhược Khả Phi cười lạnh nhạt, dưới ánh trăng, trên mặt của
nàng lại là một vẻ điềm tĩnh. Như vậy nàng làm cho Hiên Viên Cô
Phong trong lòng có chút bất an .
“Thái tử điện hạ, sau này còn gặp lại.” Hiên Viên Cô Vân ôm lấy eo Nhược Khả
Phi, thả người nhảy xuống vách núi.