Ads
Nhược Khả Phi nhìn vẻ
mặt tự tin Hiên Viên Cô Phong, nở nụ cười:
"Không."
"Vì sao?" Hiên Viên Cô Phong một chút không
kinh ngạc, vẫn cười như cũ hỏi.
"Không có lý do gì." Ánh mắt Nhược Khả
Phi không một chút nhượng
bộ, "Nếu quả thật muốn lý do, thì phải là ta rất chán ghét ngươi."
Hiên Viên Cô Phong nửa ngày không nói gì, chỉ có nhìn Nhược Khả Phi như vậy,
thật lâu sau mới buông tay của mình xuống, xoay người qua: "Ngươi, sẽ có
một ngày hối hận vì những điều ngươi đã nói."
"Sẽ không." Nhược Khả Phi ôn nhu nói, vĩnh
viễn cũng sẽ không. Hiên Viên Cô Phong cười khẽ một tiếng, tràn đầy khinh
thường cùng nhạo báng, dần dần đi xa.
Nhược Khả Phi lẳng lặng yên đứng, nghĩ đến
câu nói kia của Hiên Viên Cô Phong. "Ngươi, không yêu hắn đúng không?"
"Người như ngươi vậy , sao có thể có tình
yêu? Cũng giống như ta, ngươi không có tình yêu, cũng không cần tình yêu."
Nhược Khả Phi nhìn bóng đêm lộ ra nụ cười châm biếm, xoay người qua.
Yêu? Không yêu? Chẳng lẽ phải do người khác nói hay
sao? Những chuyện này, chỉ có mình mới biết, không phải sao.
Ngày thứ hai, xuất hiện ở trước mặt Nhược Khả Phi là
không phải là hoàng thượng, mà là một người vận trangphucj màu trắng Mộc Cách.
Ánh mắt trong suốt như cũ, ngón tay thon dài như ngọc nhặt Phật châu như
cũ. Nhược Khả Phi ngồi ở trên mặt ghế đá, nhìn Mộc Cách chậm rãi đến gần mình.
Người trước mắt này có một mỹ cảm gần
như trong suốt. Dường như lại không tồn tại, lại dường như là tồn tại lớn nhất
Làm cho người ta không tự giác đem ánh mắt đặt ở trên người của hắn không muốn
rời đi. "Đại sư, tìm ta có việc?" Nhược Khả Phi nói không rõ cảm giác
người trước mắt mang đến cho mình, lần đầu tiên gặp mặt, ông ta đối với mình
không chỉ là đập sâu vào mắt, còn có tâm linh. Giống như đã từng quen biết ông
ta thật lâu, nhưng quả thật mình chưa từng gặp qua ông ta nhưng cảm giác quen
thuộc mà xa lạ, rất kỳ quái nhưng cũng thật thần kì.
"Ngươi, quả nhiên là yêu nghiệt." Đôi môi
mỏng manh của Mộc Cách nhẹ nhàng
thốt ra một câu, giọng nói nghe không hay lắm
"Ha ha, trước kia đại sư cũng đã nói qua."
Nhược Khả Phi có chút buồn cười nhìn người xinh đẹp trước mắt.
"Đại sư đến đây, không phải chỉ muốn nói với ta
những chuyện như thế này chứ?" Thật sự rất được, người xinh đẹp như thế,
sao lại xuất gia? Cắt đứt chuyện của hồng trần? Hơn nữa lại lạnh lùng như thế.
"Cửu Vương gia khởi binh tạo phản." Thanh âm
của Mộc Cách rất nhẹ, rất trống rỗng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi lại trừng lớn đôi mắt, đờ đẫn người
trước mắt, dường như không dám tin những gì ông ta nói.
"Vì ngươi."Mộc Cách nhẹ khép hờ đôi mắt, sau
đó nhẹ nhàng thốt lên, đúng là yêu nghiệt. Khi mình lần đầu tiên nhìn thấy này
nữ tử, liền hiểu được , nàng là yêu nghiệt, từ trong đến ngoài đều như thế.
Vì ngươi, vì ngươi, vì ngươi! Những từ này không ngừng
vang lên trong đầu của Nhược Khả Phi, không ngừng đánh sâu vào thần
kinh của nàng. Đánh từng nhát nặng nề vào trái tim của nàng.
Nhanh như vậy! Chẳng lẽ hắn không biết nhẫn nại sao?
Hiện tại mình không có việc gì, tại sao lại gấp đến như vậy? Tại sao lại ngốc
đến như vậy? Nàng cũng biết, sau khi hắn phát hiện nàng mất tích, sẽ phẫn nộ
đến mức nào, nhưng, nhưng, nàng vạn lần cũng không ngờ, hắn lại xúc động đến
mức hạ mệnh lệnh như thế.
"Yêu nghiệt." Mộc Cách giương mắt nhìn Nhược
Khả Phi đang thất thần.
Nhược Khả Phi bị kéo khỏi suy nghĩ, cười khổ,
"Đại sư, người đã nói nhiều lần ."
"Thoát ly khổ hải." Ánh mắt của Mộc Cách
toát lên thần sắc kỳ quái, bình tĩnh nhìn Nhược Khả Phi.
“Người xuất gia cũng sẽ sát sinh?” Nhược Khả Phi sẽ
không nhìn lầm, trong mắt Mộc Cách chính là sát khí. Cái loại sát khí gần như
không có này, không phải chứ, hòa thượng cũng muốn giết người sao? Còn giết
đúng lý hợp tình như vậy. Thoát ly khổ hải?
"Đây là tái sinh, không phải sát sinh" Mộc
Cách nói thật sự nghiêm túc, đôi mắt trong suốt kia không vướng chút gì.
Lời nói này đích thực làm cho người ta dở khóc dở
cười. Sát sinh về sau quả thật là tái sinh
. Kỳ thật không đều là một chuyện sao. Nhược Khả Phi hiểu được hòa thượng trước
mắt tuyệt đối không phải đang nói đùa, là thật sự muốn giết mình, mà hiện tại
Ngọc Lưu Ly lại không có ở đây!
"Cái gì gọi là khổ hải, cái gì gọi là tái sinh?
Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt người trước mắt bình tĩnh. Hắn thật là hòa thượng
sao? Hoặc là, thật sự là một hòa thượng lấy từ bi làm trọng sao? ? Hiện tại
điều mà nàng duy nhất có thể làm đích chính là kéo dài, chờ Ngọc Lưu Ly trở về,
không thể chết được, ít nhất không thể vẫn chưa nhìn thấy Cô Vân mà chết như
thế.
"Thế gian luôn đau khổ và phiền não." Mộc
Cách không hề động, nhìn Nhược Khả Phi thản nhiên nói, "Ngươi nên cắt đứt
hồng trần."
Nhược Khả Phi cũng không có cử động, lạnh lùng trả
lời, "Cái gì gọi là khổ hải, không sa vào hồng trần, há có thể siêu thoát
khỏi hồng trần. Không vào bể khổ, làm sao biết khổ sở trong đó, người ngoài nói
tất cả mọi thứ đều là đau khổ, , sao biết trong đó khổ lại có ngọt ngào."
Mộc Cách sửng sốt.
"Đại sư, người có dám chắc chắn rằng, nếu ta
chết, sẽ không có tranh chấp nữa hay không? Sẽ không có chiến tranh hay
không." Nhược Khả Phi chậm rãi gằn từng tiếng kéo dài .
Mộc Cách suy nghĩ thật nghiêm túc, trầm ngâm nói:
"Không thể"
"Đại sư nếu thật sự muốn tránh cuộc chiến tranh
này, nên giúp ta đào tẩu, mà không phải tới nơi này để giết ta. Nếu ta không có
ở đây, hành động của Cửu Vương gia như thế nào, đại sư đã rõ?” Nhược Khả Phi
không biết trước mắt người rốt cuộc là ai, trong lòng cũng hiểu được một chút,
hắn không đơn giản, không chỉ ... không chỉ là một hòa thượng đơn giản như vậy.
Mộc Cách nhìn Nhược Khả Phi không hề cử động, cũng
không nói chuyện, có lẽ đang suy nghĩ những lời của Nhược Khả Phi.
Cố chấp cuồng! Nhược Khả Phi định nghĩa người trước
mắt như thế.
"Có thể." Mộc Cách bỗng nhiên lên tiếng,
không đợi Nhược Khả Phi có phản ứng, xoay người lập tức rời đi, bỏ lại một bóng
dáng gầy lại cao ngất.
Nhược Khả Phi chậm rãi ngồi xuống, ngực có chút hơi
hơi đổ mồ hôi. Người này, hoàn toàn không giống với bất cứ ai mà mình đã từng
gặp qua, vừa rồi nếu có một câu có nửa phần không đúng, chỉ sợ thật sự sẽ chết,
loại hơi thở giết người một cách sạch sẽ như thế này, mình lần đầu tiên mới gặp
được. Không có mùi máu tanh. Chỉ có cảm giác thanh tịnh nhưng đẹp đẽ.Chỉ sợ
người thường chết ở hắn trong tay còn có cảm thấy được là giải thoát? Đã không
biết nên hình dung như thế nào. Tóm lại, người này không đơn giản.
Giết người, có thể đường hoàng như thế, sạch sẽ như
thế. . .
"Chủ tử?" Ngọc Lưu Ly không biết khi nào thì
xuất hiện bên người Nhược Khả
Phi, "Người làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm." Trong mắt Ngọc Lưu
Ly hiện lên một tia lo lắng không đổi, cảm thấy sắc mặt của Nhược Khả Phi có
chút tái nhợt.
"Không có việc gì" Nhược Khả Phi cúi đầu,
lẳng lặng tựa vào trên ghế.
Cô Vân, ngươi hiện tại đang làm cái gì?
"Chủ tử. Cửu Vương gia muốn khởi binh ."
Ngọc Lưu Ly ghé vào Nhược Khả Phi bên tai nhẹ nhàng nói.
"Ta biết." Nhược Khả Phi cúi đầu, trong
thanh âm có chút cảm xúc nói
không nên lời.
Ngọc Lưu Ly phức tạp nhìn Nhược Khả Phi, trong lòng là
cảm xúc nói không nên lời, nếu, nếu chính mình không đem nàng bắt đến đây, sự
tình có phải sẽ không phát triển trở thành như bây giờ hay không? Hiện tại, nên
làm sao cho phải? Hoàng Thượng sẽ vì chuyện này mà thả nàng sao? Thả nàng quay
về bên cạnh Cửu Vương gia.
Ban đêm, Nhược Khả Phi trốn ở trên giường, nhìn chằm
chằm vào trần phòng.
Cô Vân, tiểu Cô Vân.
Lần đầu tiên gặp được hắn, hắn vẫn là bộ dáng ngây
ngốc, một đứa bé ngây ngô cái gì cũng đều không hiểu. Thậm chí, ngay cả chuyện
phòng the cũng ngơ ngác không biết gì. Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Nhược Khả
Phi bất chợt lộ ra nụ cười ôn nhu.
Khi
hắn nhìn thấy Cô Phong đến, cái loại vẻ mặt bi thương khi nghĩ mình sẽ bị cướp
đi, đôi mắt trong suốt ngân ngấn nước, làm cho người ta
thương tiếc. Đó là lần đầu tiên ra tay đánh mình, cũng
là một lần cuối cùng.
Lần đó đi săn bắn gặp chuyện, là lần đầu tiên mình từ
lúc chào đời tới nay được người chủ động muốn bảo hộ. Khi đó, mình đã đối với
chuyện sống chết không hề vướng bận nhiều lắm. Sống hay chết, cũng chỉ là một
con đường, không có cảm giác gì dư thừa. Được hắn cứu nội tâm cũng là có chút
xúc động mà thôi.
Trong quán trà ở Hứa Thành, hắn vô cùng hung ác mệnh
lệnh cho các Ảnh vệ chặt tay những người đã dám chạm vào mình.
Hắn luôn ở bên tai nhẹ giọng thì thầm, chết cũng sẽ
không buông tay mình ra, nắm tay nhau đến chết.hôn nhẹ lên trán mình một cái
rồi mới đi, lúc mình xuống ngựa, hắn luôn nhẹ nhàng đỡ mình.
Trước khi rời khỏi nhà, luôn luôn cẩn thận đỡ lấy.
Phía sau vĩnh viễn luôn có vòng tay ấm áp của hắn đáng tin cậy đỡ lấy mình.
Thì ra, đó là thói quen đã khắc sâu vào tận đáy lòng
mình.
Luôn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình, gương mặt
luôn khát khao được yêu thương.
Luôn luôn ỷ lại, dựa dẫm vào hắn một cách lạ thường,
lại chuyển thành yêu say đắm tự bao giờ?
Nương tử, tướng công.
Gian nhà gỗ nhỏ kia, giá y đỏ thẩm, còn có ngọn nến đỏ
cao cao kia.
Đầu óc bắt đầu suy nghĩ hỗn loạn mông lung, Nhược Khả
Phi trở mình . Lại cảm thấy tư thế có chút không thoải mái, đột nhiên hiểu được
, thì ra bởi vì bên cạnh không có hắn, không có ôm ấp của hắn, nên dĩ nhiên là
không quen như thế.
Đêm dài, Nhược Khả Phi chậm rãi ngủ. Trong mộng, tựa
hồ lại nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ kia, còn có Hiên Viên Cô Vân mặc hỉ phục đỏ
thẫm thâm tình đang nhìn mình cười. trước nhà, có một cái thùng gỗ nằm bên cạnh
cái giếng nhỏ.
Nếu, có một căn nhà như thế, chỉ có mình và Cô Vân ở
đó, thì thật là tốt.
Đột nhiên tỉnh lại, Nhược Khả Phi phát hiện trên mặt
của mình lành lạnh.
Chậm rãi ngồi dậy, vuốt mặt mình, khóc, thì ra mình
vừa khóc sao? Dường như sau khi
đi vào thế giới này, mình khóc rất nhiều lần a. Lần này vì sao lại khóc?
Nhược Khả Phi thở ra một hơi thật dài, nhưng không lau
đi nước mắt trên mặt.
Lòng đau như dao cắt.
Đau đến mức sắp không thể thở nôit.
Mình đã
yêu Cô Vân, yêu thương hắn.
Mới đầu chỉ là một đứa bé, nay đã trưởng thành thành
một người nam nhân thực thụ.
Mình yêu hắn vào lúc nào?
Ngay từ đầu, chỉ là một chút tâm huyết dâng trào, muốn
cho hắn tất cả những gì tốt nhất, muốn mang đến cho hắn vị trí cao nhất, đến
bây giờ thì sao, mình yêu hắn! Yêu thật sâu. Vậy mà đến bây giờ mới phát hiện!
Buồn cười a! Mình cũng sẽ yêu một người sao? Nếu để cho phụ thân ở trước kia
biết được, không biết ông ta sẽ tức chết, hay cười chết?
Ngôi vị hoàng đế này, thật sự là Cô Vân muốn sao? Thật
sự mình muốn sao?
Màn đêm yên tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, Nhược Khả
Phi một mình ngồi ở trên giường nhìn chăn ngẩn người.
Bỗng nhiên, cảm thấy được những thứ trước kia mình làm
thật vô ích, thất buồn cười. Hiện tại, mình chỉ muốn gặp hắn, ở bên cạnh hắn,
cùng hắn sống những ngày tháng bên nhau.
Tựa như ngày đó, trong căn nhà nhỏ đó.
Tướng công, tướng công của ta.
Nhược Khả Phi bỗng nhiên xuống giường, mang giầy vào.
"Chủ tử, người làm sao vậy?" Ngọc Lưu Ly
lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Nhược Khả Phi.
"Không có gì" Nhược Khả Phi phát ra tiếng
thở dài nhẹ nhàng, ngồi trở lại trên
giường.
"Chủ tử, đang nhớ Vương gia sao?" Ngọc Lưu
Ly ngồi xổm xuống giúp Nhược Khả Phi cởi hài ra, sâu kín hỏi.
"Đúng vậy" Nhược Khả Phi không che dấu, nhẹ
nhàng trả lời câu hỏi của Ngọc Lưu Ly.
"Vương gia nhất định cũng nhớ chủ tử" Ngọc
Lưu Ly giúp đỡ Nhược Khả Phi nằm xuống.
"Ừm" Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười
thỏa mãn. Đúng vậy, hắn nhất định sẽ rất nhớ mình.
"Chủ tử, trước tiên ngủ đi." Thanh âm Ngọc
Lưu Ly ôn nhu.
"Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Nhược Khả Phi
xoay người, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngọc Lưu Ly nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Nhược Khả
Phi đó, há miệng muốn nói, nhưng sao cũng không thốt được thành lời, mình có
thể nói cái gì đây, còn có thể an ủi nàng như thế nào đây? Cái gì cũng không
thể.
Sáng sớm, một luồng mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ,
tiếng chim kêu ríu rít liên tiếp bên tai.
Nhược Khả Phi nằm ở trên giường không hề động đậy,
không muốn rời giường, vẫn ngủ rất say, chỉ là lại sợ nằm mộng. Những giấc mộng
mà mình không muốn nhìn thấy, nhưng nếu thức dậy, lại sợ đối diện với sự thực
mình không muốn đối mặt.
"Chủ tử, thức dậy dùng cơm đi." Ngọc Lưu Ly
đứng ở bên cạnh nhìn Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nói.
"Ừm" Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời.
Buổi sáng, Nhược Khả Phi nhìn thấy trong vườn tràn đầy
xuân sắc, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Hiên Viên Cô Vân.
"Chủ tử ~ ~" Ngọc Lưu Ly ở phía sau Nhược
Khả Phi nhẹ giọng gọi .
Nhược Khả Phi không quay đầu lại.
"Chủ tử." Ngọc Lưu Ly tăng thêm thanh
âm, Nhược Khả Phi quay đầu, mờ mịt nhìn Ngọc Lưu Ly.
"Có việc?" Nhược Khả Phi nhìn thấy vẻ mặt
phức tạp của Ngọc Lưu Ly thản nhiên hỏi.
"Chủ tử, người trở lại bên cạnh Vương gia
đi." Ngọc Lưu Ly như là đã dùng dũng khí rất lớn, nói rất nhanh, "Nô
tỳ sẽ giúp ngài trở lại bên cạnh Vương gia, chỉ có trở về, Vương gia mới sẽ
không tạo phản, sẽ không ~~~
"Trở về?" Nhược Khả Phi thì thào lặp
lại những lời này"Giúp
ta trở về?"
"Đúng vậy, chủ nhân, ta giúp ngài trở về, quay về
bên cạnh Vương gia " Ngọc Lưu Ly nói rất nhanh."Không cần hoài nghi,
lúc ta mất đi trí nhớ, lúc bị ngài tra tấn hận ngài,
muốn tranh thủ được sự tín nhiệm của ngài, nên mới xuống tay với ngài, nhưng,
sau đó lại phát hiện không phải, nô tỳ đã không còn oán hận, chỉ có kính
nể."
Nhược Khả Phi có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ, đúng
vậy, mình chưa từng tin nàng, chính là chẳng qua, phút này nói những lời này,
ánh mắt của nàng lại trong suốt như vậy, không có một tia giả vờ.
"Chẳng qua, sau khi nô tỳ khôi phục trí nhớ,
nhớ tới mệnh lệnh của Hoàng Thượng cho nên, tự nhiên liên hệ cùng Hoàng
Thượng." Ngọc Lưu Ly cắn chặt môi tiếp tục nói"Hoàng Thượng ra lệnh
cho ta mang ngài đến, muốn gặp ngài, bỏ qua tất cả an bài trước kia."
"Ừm, ta biết." Nhược Khả Phi không có biểu
hiện gì.
"Chủ nhân, ta, ta có thể trợ giúp ngài đào
tẩu." Ngọc Lưu Ly nắm chặt nắm
tay, cúi đầu nói.
"Khó mà làm được, còn có một trò chơi vẫn chưa
hoàn thành." Một thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng bay tới cắt ngang cuộc nói
chuyện của hai người.
Sắc mặt Ngọc Lưu Ly tái nhợt, trắng như tuyết. Là
Hoàng Thượng!
"Tham kiến Hoàng Thượng." Nhược Khả Phi cúi
người hành lễ, Ngọc Lưu Ly cứng ngắc tại chỗ không hề cử động.
"Dẫn đi đi." Hoàng Thượng nhẹ nhàng phất
tay, lập tức xuất
hiện một đám người mặc trang phục thị vệ, dẫn
Ngọc Lưu Ly đi xuống, Ngọc Lưu Ly một tiếng cũng không
thốt lên, cũng không có cầu xin tha thứ. Chỉ quay đầu, ánh mắt phức tạp thấy
Nhược Khả Phi, bị người mang đi.
"Hoàng Thượng ~" Nhược Khả Phi nhẹ nhàng mở
miệng, nhìn thấy Mộc Cách đột nhiên xuất hiện ở phía sau Hoàng Thượng đích, hai
người kia luôn đi lại tùy ý ở hoàng cung như vậy, không thích có người trực
tiếp đi theo bọn họ, những người đó đều ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, cũng
là một loại thói quen kỳ quái sao?
"Không cần vọng tưởng cầu tình, bởi vì chính bản
thân ngươi cũng khó bảo toàn nha." Hoàng Thượng cười đến mị hoặc, tự mình
ngồi xuống đối diện với Nhược Khả Phi nói, "Ngồi đi."
Nhược
Khả Phi ngồi xuống, nhìn nam nhân trước mắt, năm tháng dương như không lưu lại
vết tích nhiều lắm trên dung mạo của người này. Trên gương mặt khí phách kiên
nghị vẫn như lúc trước,
phong thái đế vương cũng càng sâu , chỉ cần một cử
động nhỏ như giơ tay nhấc chân đều lộ ra trầm ổn tự tin cùng khí thế mạnh mẽ,
còn có cuồng vọng không ai bì nổi.
"Hoàng Thượng, có việc?" Nhược Khả Phi lạnh
lung nhìn nam nhân trước mắt, còn có Mộc Cách mặt không chút thay đổi ở phía
sau hắn. Hòa thượng này rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao vẫn luôn đi bên cạnh
Hoàng Thượng, thậm chí có thể ở phía hậu cung tự do đi lại, rất không tầm
thường .
"Cửu nhi vì ngươi nên có ý định muốn khởi binh
tạo phản." Hoàng Thượng nheo ánh mắt lại, cười đến độ mị nhãn cong cong,
"Bởi vì trẫm không đồng ý đem ngươi trả lại cho hắn."
Nhược Khả Phi hơi hơi hé miệng ra, lại không biết nên
nói cái gì.
"Hắn viết hơn hai mươi phong thư a, còn tất cả
đều là kị mã tám trăm dặm đưa tới, thỉnh cầu trẫm đem ngươi trả lại cho
hắn."Hoàng Thượng buồn rầu sờ sờ cằm mình, "Chẳng qua, trẫm thật sự
không như thế.”
Kẻ điên, đây là một kẻ điên! Cô Vân là một người điên
nhỏ, lại có thể chỉ vì muốn cứu mình mà khởi binh tạo phản. Nhưng người trước
mắt lại là một kẻ điên hoàn toàn. Biết rõ Cô Vân là vì cái gì tạo phản, cũng
không chịu đem mình đưa trở về.
"Cô Phong cùng với Cửu nhi khai chiến đi, ai nha,
thật đúng là thú vị." Hoàng Thượng gật gật đầu, nhìn Nhược Khả Phi nói,
"Ai sẽ thắng, muốn đánh cược với trẫm một
chút hay không."
Nhược Khả Phi lẳng lặng nhìn người trước mắt, cũng
không nói một câu gì.
"Nếu thái tử tiến cung trước, như vậy ngươi có
thể sống sót." Hoàng Thượng híp mắt, "Thái tử cũng thực thích ngươi
a, muốn đem ngươi chuyển sang cho hắn, quả thực rất hay.”
Nhược Khả Phi lạnh lùng cụp mắt xuống, đó không gọi là
sở thích, chỉ là dự đóan, so sánh điểm thú vị của hai trò chơi mà thôi.
Hoàng Thượng thấy Nhược Khả Phi không nói gì, cũng
không giận, tiếp tục tự nói với bản thân
"Nếu cuối cùng người tiến cung là Cửu nhi, như
vậy, ngươi sẽ chết. Được không?"
Nhược Khả Phi mở to ánh mắt, không thể tin nhìn người
trước mắt.
Cô Vân bại trận, Sẽ đem mình còn sống tặng cho thái
tử. Muốn tra tấn mình và Cô Vân như thế sao?
Cô
Vân thắng, mình sẽ chết, như vậy tất cả những cố gắng của Cô Vân đều sẽ uổng
phí hết sao?
Đủ thâm hiểm, đủ độc! Đủ điên cuồng!
"Như vậy, đi thôi. Có địa phương càng thoải mái
cho ngươi chuẩn bị tốt ." Hoàng Thượng đứng dậy cười tủm tỉm nhìn Nhược
Khả Phi.
Nhược Khả Phi chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng đi
theo phía sau Hoàng Thượng,
Nhược Khả Phi chỉ cúi đầu, cái gì cũng không có nhìn. Cũng không biết bao lâu.
Bước chân của người Pphía trước ngừng lại, tiếp theo là thanh âm kẽo kẹt nặng
nề, tựa hồ đang khởi động cơ quan nào đó.
Tiếp tục đi về phía trước, trước mắt tối sầm xuống, là
một gian mật thất sao? Một lát sau, trước mắt sáng lên, tựa hồ có người đem đèm
đốt sáng lên.
"Đến đây, ngươi đến đây nhìn xem." Hoàng
Thượng cười tủm tỉm hướng Nhược Khả Phi phất phất tay, Nhược Khả Phi theo lời
đi qua đó.
Theo nơi mà Hoàng Thượng chỉ lại lắp bắp kinh hãi, nơi
đó có một cái động, có thể rõ ràng xuyên thấu qua long ỷ nhìn thấy tình huống
trên đại điện thượng, đây là một gian mật thất phía sau long ỷ!
"Đến đây, lại đến xem này." Hoàng Thượng
cười đến hòa ái dễ gần, xoay người ở trong , đến bên chiếc bàn đá cầm một vật
gì đó.
Nhược Khả Phi tập trung nhìn vào, đó là một cây búa
nhỏ bằng vàng, làm rất tinh xảo.
"Rất đẹp có phải hay không?" Hoàng Thượng
đem tiểu kim chuy cây búa nhỏ bằng vàng đó đến nàng trước mặt để cho Nhược Khả
Phi nhìn cẩn thận.
"Phải" Nhược Khả Phi khẽ gật đầu.
"Ừm, ngươi cảm thấy được xinh đẹp là tốt
rồi." Hoàng Thượng đem tiểu kim chuy đưa cho cất đi, đột nhiên ở bên cạnh
xuất hiện một người ăn vận kiểu như cung nữ “Về sau nàng ta sẽ chăm sóc ngươi
."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Nhược Khả Phi nhìn mọi
nơi, cái này mật thất đầy đủ mọi thứ. Giường, bàn, ngăn tủ, thậm chí còn có giá
sách.
"Cái tiểu kim chuy này là cố ý làm cho ngươi
nga." Hoàng Thượng xoay người, thanh âm trầm thấp, "Nếu người tiến
vào đại điện là Cưu nhi, như thế trẫm sẽ sai người đem cái tiểu kim chuy này,
đập nát xương cốt của ngươi.”
Nhược Khả Phi tâm cả kinh, ánh mắt chuyển về chiếc
tiểu kim chuy trong tay cung nữ kia. Thì ra, đánh bạc theo như lời Hoàng Thượng
nói chính là như vậy? Mình ở trong này, nhìn thấy ai bước vào đại điện trước,
nếu thật sự là Cô Vân, như vậy, mình sẽ chết trước khi hắn kịp tìm thấy mình.
Đợi hắn phát hiện, chỉ sợ đã quá muộn. Nếu, thật sự xảy ra chuyện như vậy, Cô
Vân sẽ như thế nào? Không cần nghĩ cũng biết đi.
"Tốt lắm, ngươi ngay ở nơi này đi." Trên mặt
Hoàng Thượng lộ ra biểu tình sung sướng đi đến phía trước, "Trẫm sẽ đến
thăm ngươi. Ngươi ở đây cũng có thể biết trước kết quả của trò chơi."
Mộc Cách liếc mắt nhìn mặt Nhược Khả Phi không chút thay
đổi, cũng xoay người rời đi.
Lưu lại Nhược Khả Phi chính mình lẳng lặng ngồi ở trên
ghế.
"Mộc Cách a." Hoàng Thượng bỗng nhiên mở
miệng gọi Mộc Cách ở phía sau.
"Có thần, Hoàng Thượng." Thanh âm Mộc Cách
trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Trẫm nói cho ngươi biết, đừng nghĩ thả nàng
đi nga. Trẫm thực chờ mong người đến rối cuộc là ai đó.” Đôi mắt Hoàng Thượng
phát ra tia thâm sâu.
"Hoàng Thượng, vì sao phải như thế?" Mộc
Cách nhìn nam nhân giống như ác ma ở trước mắt, nhẹ nhàng mở đầu. Rất muốn biết
vì sao hắn lại thực hiện hành động gần như cực đoan này.
"Trẫm, đã mệt mỏi với chiếc ghế kia rồi."
Hoàng Thượng bỏ lại một câu, lập tức đi về phía trước.
Chỉ là bởi vì mệt mỏi? Cho nên muốn tìm một người kế
vị hoàng đế như thế? Chỉ là nguyên nhân đơn giản này thôi sao, chẳng qua, nếu
thật sự là Cửu Vương gia tấn công vào Hoàng cung, Hoàng Thượng có mang để sống
sao?
Nhược Khả Phi lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trần
nhà u ám.
Mình sẽ nằm ở trong này đợi kết quả sao. Cho dù thái
tử hay Cô Vân tiến vào đại điện, đó cũng không phải là kết quả mà mình muốn
thấy, nếu đào tẩu? Hoàng Thượng chỉ sợ đã sớm bày ra thiên la địa võng để ngừa
mình đào tẩu rồi. Ở trong mắt ông ta, mình bất quá chỉ trò
là tiêu khiển mà thôi.
Nếu có Vô Hồn ở đây, có giúp mình đào tẩu hay không?
Nhược Khả Phi bỗng nhiên nhớ tới Vô Hồn võ công so với Diêm Diễm võ nghệ còn
muốn cao hơn? Vật mà hắn đưa cho mình lúc trước đã sớm bị lục soát lấy mất rồi.
Mộc Cách, đúng rồi, Mộc Cách đã đáp ứng sẽ giúp mình đào tẩu.
Nhược Khả Phi cố gắng trấn tĩnh tâm hồn, bỗng nhiên
kinh hoàng phát hiện mình chưa từng nóng vội như thế này. Chưa từng có như vậy.
Tâm rối loạn sao?
Cô Vân, mình nhất định phải nhìn thấy hắn, phải về đến
bên cạnh hắn.