Ads
Tiếng kêu rên đau đớn của Nhược Khả Phi vang lên từ
bên trong phòng, làm bốn nam nhân đứng ngoài cửa như đang đứng trên đống lửa,
Diêm Diễm phải cố hết sức mới ôm Hiên Viên Cô Vân lại được, còn Vô Hồn đang cố
sống cố chết ôm lấy lão ca của mình không cho hắn ta phá cửa phòng xông vào bên
trong.
Hiên Viên Cô Vân gầm thét:
“Đã mấy giờ rồi, nàng vẫn còn đau như vậy, đám ngự y
chết tiệt này.”
Ảm Đạm cũng vùng khỏi tay của Vô Hồn:
“Đám thần y chết tiệt kia đang làm những gì mà không
cho thuốc để nàng giảm đau.”
Diêm Diễm lạnh lùng liếc Ảm Đạm:
“Nàng ấy sinh con chứ không phải bị thương”
Đến khi hai người sắp không kiềm chế nổi hai người đàn
ông đang lồng lộn như hai con thú hoang kia thì trong phòng có tiếng trẻ con
khóc ầm ĩ, một bà mụ vội vã chạy ra ngoài tay bưng một chậu máu loãng. Vô Hồn
chặn bà ta lại hỏi:
“Sao rồi?”
Bà ta nghiêng người nhìn về phía Cô Vân
“Chúc mừng Vương gia, phu nhân đã sinh được một bé gái.”
Cả bốn người định vọt vào phòng, nhưng bà mụ ngăn lại:
“Các vị không nên vào, chỗ nữ nhân sinh đẻ, nam nhân
không nên vào.
Nhưng lời nói của bà ta chưa dứt thì bốn nam nhân như
làn khói đứng trước giường.
Nhược Khả Phi sắc mặt xanh mét, đầu mướt mồ hôi, trong
phòng là cả một đám thái y, thần y đứng nhốn nháo, còn có thị nữ đang thu dọn
và lau mặt giúp nàng.
Hiên Viên Cô Vân thâm tình nắm lấy tay của nàng, âu
yếm, nàng mở mắt, mỉm cười yếu ớt:
“Con đâu, Cô Vân?”
Một thị nữ vội vã bế một bé gái đến trước mặt nàng,
nàng nhìn con, đứa bé mở đôi mắt to trong suốt nhìn nàng, rồi... Nhoẻn miệng
cười.
Nàng nhìn con, nắm lấy bàn tay mềm mại của nó rồi đưa
lên miệng, nàng âm thầm thề với lòng, đứa con này, dù có chết nàng cũng sẽ cho
nó một cuộc sống hạnh phúc, để nó có được tình yêu thương hơn bất cứ đứa trẻ
nào trên đời này. Điều mà nàng và Cô Vân không có.
Diêm Diễm lẳng lặng nhìn nàng, với hắn mà nói, chỉ cần
được ở lại bên nàng nhìn nàng hạnh phúc. Hắn không còn cầu gì hơn được nữa....
Vô Hồn cùng lặng lẽ nhìn nàng, mặt không biểu lộ chút
cảm xúc, cứ ngỡ rằng giữa hai người họ là vô duyên, nhưng định mệnh trớ trêu đã
cho năm người bọn họ cùng đoàn tụ một mái nhà. Khụ! Thật ra cũng không thể nói
là đoàn tụ, Hiên Viên Cô Vân và Ảm Đạm không ngừng công kích lẫn nhan, chỉ khi
Phi nhi lên tiếng trấn áp hai người mới im lại.
Ảm Đạm đứng bên cạnh cũng không thua kém, nắm lấy bàn
tay Nhược Khả Phi. Đưa lên môi hôn, thâm tình nhìn nàng, :
“Nàng sao rồi, Phi nhi? Mệt lắm không, có đói bụng
không?”
Rồi quay sang Cô Vân hầm hét:
“Cũng tại tên chết tiệt nhà ngươi....”
Hiên Viên Cô Vân sửng cồ trợn trừng mắt, quát lại:
“Ngươi nói gì?”
Mắt thấy chiến tranh giữa hai người lại sắp sửa nổ ra,
Diêm Diễm và Vô Hồn sẵn sàng đứng sang một bên để xem cuộc vui, thì Nhược Khả
Phi ho một tiếng, lập tức hai con gà chọi đang sửng cồ với nhau lập tức im bặt,
lăng xăng bên giường.
Ngoài xa, ánh nắng nơi cuối chân trời vừa ló dạng báo
hiệu một ngày mới sắp bắt đầu.
khoảng một năm trước đây, cả năm người bọn họ hoàn
toàn không ai có thể ngờ đươc đến kết quả sẽ như thế này, bọn họ sẽ chung sống
hòa bình dưới một mái nhà, ngày Ảm Đạm rơi xuống dưới vách núi đen, cứ ngỡ là
hắn đã chết, nhưng thật ra hắn vẫn còn sống, nhưng nỗi đau nơi trái tim, hắn
muốn chết đi, để khỏi nhìn thấy người mình yêu hờ hững với mình mà cười vui bên
cạnh người yêu của nàng.
Tình yêu của hắn là ích kỉ, là độc chiếm, nhưng hắn
không có cách nào chấp nhận thất bại, bởi vì hắn không thể yêu thương, hắn
không thể tiếp nhận ai, nhưng một khi đã đón nhận người nào đó vào trái tim của
mình rồi thì không có cách nào để cho người đó rời khỏi hắn được.
Hắn thà chết trong tay người hắn yêu dấu chứ không thể
nhìn thấy nàng dùng đôi mắt khinh bỉ lẳng lặng rời hắn mà đi.
Còn Nhược Khả Phi, nàng cũng là người, cũng là một con
người bằng xương bằng thịt cũng có máu, có xương, có những rung động. Nàng biết
tất cả những tình cảm của ba người bọn họ dành cho nàng. Vô Hồn nóng nảy, Diêm
Diễm thầm lặng và cả tình yêu độc chiếm của Ảm Đạm
Nhưng nàng biết, tình yêu cả đời này nàng dành cho Cô
Vân, không ai có thể thay thế được.
Bảy ngày sau khi hai người trên đường trở về căn nhà
gỗ đó, thì bỗng dưng một đám người, theo như Cô Vân đoán có lẽ là đám tàn dư
của Liên Xích Quốc, vì mối hận mất nước nên đã tập hợp lại chờ cơ hội này để
tiêu diệt Cô Vân.
Mãnh hổ nan địch quần hồ, đám người đó như đã có dự
tính sẵn càng lúc đến càng đông, Cô Vân liều chết đấu với bọn họ, chết cũng
không buông tay mình ra.
Cô Vân bị trúng một tên do tên hắc y nhân bắn lén, mắt
thấy những nhát đao kia sắp chém vào người mình. Cô Vân xoay người, che lấy
mình. Không! Nàng không thể để cho Cô Vân hy sinh vì mình lần nữa, hắn đã hy
sinh cho nàng quá nhiều, dùng hết tất cả hơi sức, Nhược Khả Phi xoay người,
nhận lấy vết dao trí mạng kia.
Đùng lúc này, ba bóng người xuất hiện, chính là Ảm Đạm
với vẻ mặt tái nhợt, và Vô Hồn cùng Diêm Diễm xuất hiện, ba
người họ, hợp lực đánh cho bọn chúng tan tác.
Lúc này Nhược Khả Phi mình đầy máu, ôm lấy Cô Vân.
Cả bốn nam kia gần như phát điên, nhìn người con gái
mình yêu thương không ngừng tuôn ra máu tươi, hấp hối trước mặt mình.
Trước khi ngất xỉu, biết mình đã sắp lìa khỏi thế gian
này, bởi vì quá mức mệt mỏi, nàng mơ hồ lẩm bẩm:
“Ta nợ các người, nếu có kiếp sau, và kiếp sau nữa, ta
tình nguyện trả lại món nợ ân tình này cho mỗi người. Nếu có thể, ta rất mong
được như những ngày cùng đi tìm ngũ hành tunh túy.”
Đúng vậy, những ngày đó, cả sáu người bọn họ cùng đi
chung trên một con đường, cùng ăn, cùng chung tay chiến dấu, đoạn thời gian đó
ấm áp và vui vẻ nhất trong cuộc đời của mình, lần đầu tiên mình cảm thấy đó là
một gia đình. Cảm giác một gia đình mà từ trước đến giờ mình chưa từng biết, và
cũng có chút khao khát.
Nói xong nàng nhắm mắt lại. Bốn người nam nhân gào
thét thất thanh, Cô Vân ôn chặt lấy Nhược Khả Phi lẩm bẩm:
“Sao nàng lại ngốc như vậy?”
Ảm Đạm bình tĩnh hơn, hắn vẹt Cô Vân ra một bên, dùng hết nội lực truyền vào
người nàng, duy trì chút hơi tàn còn sót lại.
Lúc này Diêm Diễm cùng Vô Hồn đã mang đến một chiếc xe
ngựa gấp rút nói với Cô Vân và Ảm Đạm đang không ngừng rótt nội lực vào người
nàng:
“Mau lên xe, chúng ta phải đi tìm mẹ của Nhược Khả Phi
để cầu bà ta cứu lấy nàng.”
Hai người nam nhân như vừa chợt tỉnh cơn mê, lập tức
bế Nhược Khả Phi lên, Diêm Diễm thúc roi ngựa phi như bay trên đường đi về
hướng Bách Hoa cốc.
Trên đường đi, Ảm Đạm không ngừng chuyển vận nội lực
cho nàng, nàng nằm trong lòng Cô Vân, lúc này Cô Vân bị thương cũng khá nặng,
chỉ đành trơ mắt nhìn người mình thương nhận lấy ân tình của tên kia.
Hắn rất căm ghét người đàn ông này, căm ghét hắn đã
yêu thương Phi nhi đến như thế, căm ghét hắn không chịu chết đi phần tâm đó,
căm ghét hắn tại sao khi ngã xuống vách núi đen đó mà không chết đi, đồng thời
cũng căm ghét luôn bản thân mình tại sao lại có chút thoáng mềm lòng rằng.....
Lắc đầu thật mạnh như để xua tan đi ý nghĩ không nên
có vừa bất chợt dâng lên trong lòng mình.
Đến trước cửa Bách Hoa Cốc, vẫn là Cố Tích Vân ra đón
bọn họ, trên mặt nàng ta lúc này đã xuất hiện niềm thỏa mãn chưa từng có. Cốc
chủ đã trở về, thần tượng trong lòng bao năm qua của nàng đã trở lại.
Nhìn thấy thiếu chủ mặt mày xanh mét chỉ còn lại chút
hơi thở được bốn người nam nhân dung mạo tựa thiên tiên đưa vào cốc, Cố Tích
vân hốt hoảng, chạy ra tiếp đón khi nghe thuộc hạ vào báo lại
Lúc này người truyền nội lực giữ chút hơi thở thoi
thóp của nàng là Diêm Diễm cùng Vô Hồn, nội công hai người này dù có cao nhưng
cũng không thể sánh bằng Cô Vân và Ảm Đạm. Nhưng hai người kia không ăn không
ngủ cả tháng nay, không miên không ngớt chăm sóc nàng. Lúc này gần như đứng
không nổi nữa, bốn người luân phiên nhau vận chuyển nội lực cho nàng.
Đưa nàng vào bên trong, đặt nàng nằm lên giường, Hiên
Viên Cô Vân lo lắng hỏi:
“Cốc chủ ở đâu? Chỉ ta gặp bà ấy.”
Lúc này thuộc hạ đã vào báo cáo, nhưng Trình Thiên
Miễu chỉ bình thản đáp một câu:
“Không cứu.”
Lúc này Vô Hồn đã không còn bình tĩnh nữa, xông đến
trước phòng của bà ta gầm thét:
“Bà có phải là người không? Con bà, bà để mặc nàng
trúng độc, nay nàng bị thương sắp chết bà lại không cứu, lương tâm bà để đâu?”
Bà ta từ trong bức màn che hừ lạnh một tiếng:
“Lương tâm là cái gì? Muốn ta cứu nó, được thôi, phải
đáp ứng ta ba điều kiện.”
Ảm Đạm bình thản nói:
“Bà cứ nói.”
Giọng nói thánh thót như trẻ con từ bên trong màn trúc
lạnh lẽo truyền ra:
“Trái tim của nó đã bị thương rất nặng. Nó chỉ còn
chút hơi tàn, một trong bốn các ngươi dùng tim của mình thay cho nó. Phải là
trái tim chung tình, yêu nó chân thật, mới có thể thay tim cho nó”
Ảm Đạm bình thản đáp:
“Đước, cứ lấy tim của ta.”
Bà ta hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi thì không được, trái tim của ngươi đã bị
thương, sống không được bao lâu, không hợp để thay tim cho nó.”
Hiên Viên Cô Vân bước đến:
“Vậy cứ lấy tim ta.”
Người bên trong màn chưa kịp lên tiếng thì Diêm Diễm
đã bước lên phía trước:
“Để ta cho, nàng đã đỡ một kiếm cho ngươi chính là
không muốn ngươi chết, ta chẳng mong gì khi được nhìn thấy nàng mỉm cười hạnh phúc
bên ngươi.”
Hiên Viên Cô Vân nhìn người nam nhân này, hắn ta là
người luôn lặng lẽ đứng phía sau mình, khi nàng bị bắt cóc, cũng chính nhờ có
hắn đứng ở phía sau âm thầm bảo vệ cho mình, chỉ vì một lời hứa với nàng, là ở
bên cạnh mình hai năm.
Người đàn ông này, tình yêu của hắn ta đối với nàng
không ào ạt như Ảm Đạm, không nồng nàn như của Vô Hồn, mà lặng lẽ âm thầm, như
mạch nước ngầm cứ chảy mãi, chảy mãi không buông.
Hắn định ngăn cản, nhưng Vô Hồn cũng bước đến.
“Trước kia ta có kí kết khế huyết với nàng, để ta.”
Nhưng tiếng người bên trong phòng đã vang lên lạnh
lẽo,
“Chỉ có một đó là ngươi.”
Từ bên trong sa màn một bàn tay trắng nõn như tay trẻ con chỉ vào Vô Hồn. Hắn
ưỡn ngực tiến ra phía trước:
“Tim của Lão tử ta đây rất tốt, máu ta cũng dùng được,
ngươi cứ việc lấy xài, nhưng Lão tử cảnh cáo ngươi, không cứu được nàng, cả tổ
chức sát thủ của ta sẽ đến san bằng cái cốc hôi hám này của ngươi.”
Ảm Đạm bước đến cốc vào đầu Vô Hồn, lúc này Vô Hồn vô
cùng nghiêm túc nhìn tahwngr vào mắt lão ca của mình, nói:
“Ca hãy để đệ làm theo ý nguyện của đệ lần này đi, lão
ca.”
Ánh mắt vô cùng nghiêm túc trên gương mặt yêu nghiệt
đó, lần đầu tiên làm cho Ảm Đạm thoáng nao núng, một bên là em trai, một bên là
người con gái mà hắn yêu thương, hắn chưa kịp suy nghĩ cẩ thận thì tiếng cười
thánh thót như chuông bạc vang lên, bà ta chỉ ra sau Bích Thủy Hồ, nói tiếp:
“Ở trong động phía sau núi, ta cần hai loại hoa, một
loại để cầm máu, một loại để hồi sinh, ba người các ngươi cứ vào đó lấy, nhưng
ta nói trước có còn mạng trở ra hay không là do vận may của các ngươi.”
Ảm Đạm lên tiếng hỏi:
“Ý bà nói, là Hoa Bách Nhật Hồng cùng Thiên Tơ Thảo?”
Giọng trẻ con vang lên, nhưng lần này là tán thưởng
thấy rõ:
“Đúng vậy, không ngờ tên tiểu tử như ngươi lại có thể biết đến hai loại kì dược
này, không uổng công là người mà con gái ta để mắt.”
Giọng bà ta vừa châm biếm, cũng vừa có chút thán phục.
Lúc này Ảm Đạm âm thầm nghĩ cứ lấy hai loại thảo dược
đó ra trước rồi mới tính tiếp.
Ảm Đạm nhìn hai người họ nói:
“Hai loại đó nằm ở gần nhau, chung quanh có rất nhiều
mãng xà phun chất độc chết người canh giữ, ta phụ trách đánh lạc hướng, hai
người nhìn vào bên trong hốc, có hai đóa hoa một tím một hồng, hái nhanh xuống
rồi thoát ra ngoài để mặc ta.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, rồi không hẹn cùng gật
đầu, xông vào khu rừng đầy mù sương sau cái hồ trong suốt kia.
Ba người bế khí, đi thẳng vào bên trong.
Quả thật bên trong đầy loại kì hoa dị thảo, Ảm Đạm
xông lên phía trước, từ trong tay bắn ra hai loại ám khí độc môn, làm năm con
mãng xà kia giật mình, chúng nó rít lên tiếng rít kì lạ, rồi phun ra những chất
lỏng nhầy nhụa, khinh công của Ảm Đạm thuộc vào hành thượng thừa, dễ dàng như
chim én, lượn bay tránh thoát, lúc này Diêm Diễm cùng Cô Vân lợi dụng thời cơ,
nhanh như chớp xông vào động.
Quả thật bên trong động có hai đóa hoa một tím một
hồng dang khoe sắc, hai người vươn tay định hái, bất chợt đóa hoa màu xanh ở
cạnh bên nhú ra những cái răng sắc nhọn táp về phía bọn họ, Diêm Diễm lanh tay
lẹ mắt, nhanh chóng kéo tay Cô Vân phi thân bay lên, thì đồng loạt những đóa
hoa trong động không ngừng nhô ra những cái răng sắc ngọn tấn công bọn họ.
Những nhánh dây leo dưới chân đột nhiên như cũng có
sức sống không ngừng tấn công, phun ra những tua dài như rắn quấn lấy bọn họ.
Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Diễm vung kiếm lên, cắt đứt
hết những sơi dây leo cùng những đóa hoa ăn thịt người kia.
Vất vả cả buổi mới tiêu diệt được đám hoa cỏ đáng sợ
kia hai người vươn tay định hái thì bất chợt hai đóa hoa như có chân đột ngột
bay lên không trung. Diêm Diễm và Hiên Viên Cô Vân phi thân lên cao chụp lấy,
lúc này Diêm Diễm và Cô Vân mới nhìn thấy, hai đóa hoa kia mọc trên người con
đại mãng xà to tướng.
Cả hai tránh thoát những chất lỏng độc địa do con đại
mãng xà kia phun ra, mỗi chất lỏng đó dính đến đâu thì đá chảy ra, những thực
vật hoa cỏ chung quanh đều héo rụi, ngay cả thanh bảo kiếm của Hiên Viên Cô Vân
cũng bị dính chất lỏng đó mà rũ xuống như cành lá héo rũ.
Riêng Huyền Thiết Kiếm của Diêm Diễm do làm bằng chất
liệu đặc biệt không hề suy suyển, Hiên Viên Cô Vân hét lớn:
“Rút.”
Tiếng hét của hắn chấn động cả đáy cốc âm u, đằng xa
kia, Ảm Đạm cũng đã dính đầy mình loại chất lỏng đó
Vat áo hắn bị cháy xém hết một nữa, trên bàn tay cũng
bị dính hắn lập tức dùng dao xẻo đi phần thịt bị dính chất nhầy độc địa đó,
tránh nó lan sang phần thịt khác.
Hiên Viên Cô Vân xoay người bay ra, Diêm Diễm bay theo
ở phía sau, bất chợt một dây leo vung lên quấn lấy chân hắn, tay hắn đã không
còn kiếm để chặt đứt nhành dây đó, chỉ vung chưởng tung về phía sau, nhưng loại
dây leo này có sự đàn hồi đặt biệt ngoài các loại bảo kiếm, không có gì làm cho
nó có thể suy suyển. Lúc này Diêm Diễm bay tới, vung kiếm chặt đứt nó, thì con
mãng xà kia đã đuổi kịp phun một ngụm chất lỏng sền sệt vào người Diêm Diễm hắn
không kịp né, chỉ có thể tránh sang một bên, nhận lấy ngum nước miêng đó dán
dính vào lớp da trên lưng mình.
Chợt nghe Ảm Đạm hét lớn,
“Xẻo phần thịt bị dính chất lỏng đó, nó sẽ ăn mòn đến
lúc phủ ngũ tạng.”
Hiên Viên Cô Vân vội vã xoay người dùng kiếm cắt đứt
phần da thịt trên leng Diêm Diễm đã bị dính loại chất nhấy đó. Hắn không rên
một tiếng. Cả ba phi người bay ra khỏi cửa đọng dáng vẻ chật vật không chịu
nổi.
Đứng trước cửa động là Cố Tích Vân, vội vã mang hai
đóa hoa mà ba người bọn họ vất vả lắm mới lấy được vào cho cốc chủ.
Không thấy Vô Hồn, Ảm Đạm đưa mắt hỏi Cố Tích Vân, Cố
Tích Vân nói:
“Cốc chủ đã đưa hắn ta vào trong thay tim cho Thiếu
chủ rồi.”
Hai bàn tay Ảm Đạm nắm chặt lại, nhưng đã hứa với Vô
Hồn, chỉ đành nghiến răng căm hận nhìn vào trong kia.
Hắn hiểu biết tánh tình em trai mình, nếu không cho nó
đạt được nguyện vọng này, nó có chết cũng không nhắm mắt.
Hắn nghiến răng, tự bảo với mình rằng, không nên xông
vào trong, vì nếu xông vào cả hai người đều phải chết.
Thời gian cứ trôi, cứ trôi, cứ mỗi một giây phút trông
quá cứ như cả đời người, ba nam nhân đứng bên ngoài nhìn vào bên tỏng không hề
chợp mắt.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc ba người bọn họ
thấy Cố Tích Vân đi ra vẻ mặt mỏi mệt, ba người chạy đến đồng loạt hỏi:
“Sao rồi?”
Nàng ta đưa mắt nhìn vào bên trong, lúc này ba người
chạy vọt vào trong, thấy một nữ nhân dáng dấp thanh tú che mặt bằng sa mỏng,
nhìn không rõ khuôn mặt bên dưới lớp sa màn đó, nhưng giọng nói trẻ con thanh
thúy vang lên:
“Đã cứu được, còn có tỉnh hay không tùy thuộc vào nó.”
Ảm Đạm hỏi bà ta:
“Vô Hồn đâu?”
Bà ta đưa mắt nhìn sang phòng bên cạnh, lưu luyến đưa
mắt nhìn người con gái mình yêu lần nữa, hắn sải những bước dài sang phòng bên.
Vô Hồn nằm đó, bình thản. Trên gương mặt yêu nghiệt còn vương nụ cười thõa mãn,
hắn ta bước lại gần, đau xót nhìn đứa em trai ruột của mình, lặng lẽ vuốt tóc
nó, rơi lệ, bất chợt người kia nháy mắt, rồi mở mắt, nhìn thấy lão ca của mình
rơi lệ lập tức cợt nhã nói:
“Lão ca, chưa bao giờ ta thấy ngươi khóc.”
Bất chợt như nhớ ra chuyện gì, hắn ngồi bật dậy, run
giọng hỏi:
“Chẳng lẽ, nàng.... Nàng đã xảy ra chuyện gì?”
Ảm Đạm trợn trừng mắt nhìn thằng em đang ngồi trên
giường, hỏi:
“Ngươi....”
“Ta không sao, chỉ lấy máu thay cho nàng, nàng đã mất
quá nhiều máu.”
Nói xong chộp tay lão ca của mình: “:nàng sao rồi.”
Do mất máu quá nhiều, thêm cử động vừa rồi quá manhkm
đầu óc Vô Hồn đầu váng mắt hoa, tối sầm, Ảm Đạm bình thản đỡ em trai mình nằm xuống.
Sau đó nói:
“Nàng vẫn còn hôn mê, chưa tỉnh.”
Lúc này Vô Hồn mới yên lòng nhắm mắt lại. Tốt, như thế
quá tốt, nàng còn sống, cái không tốt là hắn vẫn còn sống để nhìn hai người
bọ họ quấn quýt bên nhau.