Ads
Quản gia cung kính trả lời : “Dạ.”
Trong đại sảnh, Hồng Vân nghe được Hiên Viên Cô Vân
lần thứ hai cự tuyệt sau, đột nhiên trong tay áo rút ra một chủy thủ đặt xuống
cổ, bi thương kêu: “Vương gia, tiểu nữ chí đã quyết định, nếu Vương gia không
cần Hồng Vân, Hồng Vân cũng không còn mặt mũi nào để sống! Vương gia! ! !”
Nhược Khả Phi lạnh lùng nhìn sự việc.
Hiên Viên Cô Vân mặt trầm xuống.
Hắn là ai? Hắn là đương kim cửu Vương gia.
Cho tới bây giờ, không ai có thể uy hiếp hắn. Đương
nhiên, trừ bỏ tiểu Phi nhi của hắn.
Hiên Viên Cô Vân ánh mắt mị lên.
Tuy hắn còn nhỏ, nhưng không phải là đứa ngốc.
Đại sảnh không khí dần dần biến lạnh.
Nữ tử run run cắn môi, chủy thủ ở cổ ko chút sức mẻ.
Cha cô gái quỳ ở bên cạnh cũng bị dọa cho ngây ngốc, nhìn nữ nhi nói không ra
lời.
“Vương gia, Hồng Vân nhờ ngài cứu giúp, cuộc đời này
sẽ không phụng dưỡng người thứ hai. Phụ thân nói không biết phải như thế
nào báo đáp ngài, Hồng Vân nói, Hồng Vân ít nhất còn có tấm thân trong sạch
hiến cho Vương gia, có lẽ Hồng Vân xuất thân thấp hèn, nhưng cũng không cầu
nhiều, chỉ cầu Vương gia có thể đem Hồng Vân giữ ở bên người!” Nữ tử nói dõng
dạc.
Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, cười cổ quái.
Nữ tử tên Hồng Vân bị hắn cười trong lòng phát lạnh.
Tay cầm dao ko ổn định.
Trong đại sảnh ko gian trở nên yên tĩnh. Sau một lúc
lâu, Hiên Viên Cô Vân chậm rãi mở miệng, thong thả nói: “Ngươi, uy hiếp bổn
vương?”
Hồng Vân run run, một lúc lâu không có nói được gì.
Hiên Viên cô Vân cầm chén trà trên bàn, không uống.
Đột nhiên, “Rầm” một tiếng, chén trà vỡ nát ra, phòng
truyền đến một tiếng hét thảm .
Hồng vân quỳ gối trong đại sảnh, khóc rống lên, nước
trà bắn lân mái tóc đen. Nữ tử khóc đến ko cách nào chế ngự. Nàng nghĩ, nàng
nghĩ Cửu Vương gia muốn giết nàng! Vừa nhìn bóng dáng nàng đã sợ, vừa kính vùa
sợ, chủy thủ rơi lúc nào ko hay. Quản gia đến phía trước đem chủy thủ nhặt lên
lui vào góc đại sảnh. Cha nữ tử mờ mịt nhìn hết thảy, nhìn xem lên tóc của nữ
nhi.
Rơi trên mặt đất là mảnh nhỏ của chén trà, Hiên Viên
Cô Vân tựa hồ đem chén trà tạo thành mấy cánh hoa, rồi rắc lên tóc nàng kia. (
Tiểu Túc: đoạn này tớ chém ác, ko hiểu đừng hỏi tớ…)
“Đem bọn họ cho du côn đánh! Chết cũng tốt, sống cũng
tốt, đừng để bổn vương nhìn thấy bọn họ!”
Hạ nhân lĩnh mệnh, ko quan tâm trước mắt người khác
đang nhìn, một phen kéo lấy cánh tay Nhược Khả Phi ra khỏi đại sảnh. Lưu lại ở
trong đại sảnh là tiếng khóc thê lương bi ai của nữ tử, mờ mịt lão phụ. Còn có
chờ hạ nhân xử lý.
Thở dài, quản gia sờ sờ cái mũi nhìn nữ tử nói
một câu:
“Chưa từng có người có thể uy hiếp Vương gia, lần
trước thất vương gia đưa tới một nữ tử xinh đẹp hơn ngươi biết bao nhiêu, Vương
gia ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt một cái, thiếu chút nữa lấy roi đánh chết
nàng. Ngươi vận khí tốt, nếu không phải phu nhân tại đây, Vương gia không nghĩ
trước mặt phu nhân giết người, ngươi mới…”
Nữ tử bổ nhào trong lòng cha gào khóc.
Hiên Viên Cô Vân lôi kéo Nhược Khả Phi đi gấp, Nhược
Khả Phi nghe phía sau tiếng khóc thê thảm, tiếc hận nói: “Người ta còn không
ngại làm nha hoàn làm ấm giường cho ngươi. Chậc ~~ đáng tiếc …”
“Vừa rồi ai đem lưng ta làm cái bị thịt, cấu nhéo?”
Hiên Viên Cô Vân tức giận nói.
“Có sao? Có sao?” Nhược Khả Phi cười, tay đưa lên,
“nịnh” cách tay Hiên Viên Cô Vân.
Hiên Viên Cô Vân đau nhe răng, trợn mắt, trong lòng nở
hoa.
Tiểu Phi nhi của hắn, Nàng để ý hắn, không phải sao?
Nàng ghen tị.
“Tiểu yêu tinh, nói, vừa rồi có phải là ngươi ghen tị
hay không?” Hiên Viên Cô Vân một phen ôm lấy Nhược Khả Phi, hướng trong phòng,
chuẩn bị đem chuyện vừa rồi làm tiếp.
“Ha ha, đúng vậy, ta ghen tị đấy.” Nhược Khả Phi ôm cổ
Hiên Viên Cô Vân cười trả lời.
Ghen? Kia là cái gì? Đó là cái tình cảnh buồn cười?
Chính là, nàng có chút tò mò, là ai trăm phương ngàn
kế muốn để nữ nhân ở bên cạnh tiểu hài tử này. Đứa nhỏ này, so với tưởng tượng
của nàng còn đáng yêu rất nhiều.
Bộ dạng lúc ấy cực lạnh, câu nói: “ngươi, uy hiếp bổn
vương” thật sự là đáng yêu cực kỳ. Ha ha…
Ở Hoa thành lưu lại hai ngày, hai người rốt cục quay
trở về Hứa thành.
Nhược Khả Phi dọc đường đi đều nhớ quán lẩu. Về tới
Hứa thành, Hiên Viên Cô Vân có việc muốn làm, rời đi trước. Nhược Khả Phi mang
theo Tiểu Vũ cùng vài hạ nhân đi cái lẩu điếm.
Xuống xe ngựa, lại bị một mỹ nam tử hấp dẫn
Nam tử tóc dài tới thắt lưng, trong lòng ôm
kiếm, mặt lạnh lùng mang vài phần cuồng dã. Ánh mắt như băng, lạnh lùng nhìn
chăm chú vào cửa điếm.