Ads
“Lo lắng, thực lo lắng, sợ nàng cùng người ta
chạy.” Hiên Viên Cô Vân gắt gao ôm Nhược Khả Phi.
“Đứa ngốc, ta nói rồi ngươi không buông ta ra, ta sẽ
không rời ngươi đi .” Nhược Khả Phi cười lạnh nhạt.
“Ta sẽ vẫn cầm tay nàng, nàng đừng hòng mong chạy
trốn, Vĩnh viễn bên nhau!” Hiên
Viên Cô Vân nhanh chóng nhắm mắt lại, ôm Nhược Khả Phi, cảm thụ được tồn tại
của nàng.
“Tốt.” Nhược Khả Phi tùy ý trả lời , “Nhưng hiện tại
ta đói bụng.”
“Lại ăn? Như thế nào có thể ăn như vậy?” Hiên Viên Cô
Vân kỳ quái hỏi.
“Bởi vì ta còn đang giai đoạn phát dục à.” Nhược Khả
Phi mân miệng nở nụ cười.
“Giai đoạn Phát dục?” Hiên Viên Cô Vân vẻ mặt nghi
hoặc, mở to hai mắt khó hiểu nhìn nàng.
Nhược Khả Phi lẳng lặng nhìn người trước mắt, này đứa
nhỏ mặc kệ về sau sẽ là đế vương vĩ đại chói mắt cỡ nào, ở trước mặt nàng vĩnh
viễn chỉ là một đứa nhỏ không hiểu biết. Vĩnh viễn chỉ thuộc loại thơ ngây.
Hai người nắm tay ra cửa, Diêm Diễm như trước lẳng
lặng đứng ở kia.
Hiên Viên Cô Vân quay đầu nhìn Diêm Diễm, nhếch môi nở
nụ cười, hắn chưa từng cảm thấy bảo tiêu này rất thuận mắt giống như bây giờ.
“Phi nhi, muốn ăn cái gì? Chúng ta đi Duyên Khánh Lâu
ăn đi.” Hiên Viên Cô Vân lôi kéo Nhược Khả Phi hướng cửa vương phủ đi đến. Tiểu
Vũ cúi đầu theo sát ở phía sau. Diêm Diễm ôm kiếm yên lặng đi theo.
Tửu lâu ghế lô lý, bố trí thanh lịch. bàn gỗ sạch sẽ,
bình phong tinh xảo, mùi thơm của hoa lan. Hai người nhập tọa, ánh mắt của Hiên
Viên Cô Vân vốn không rời Nhược Khả Phi. Đợi đến khi thức ăn đem lên đầy cả
bàn, Hiên Viên Cô Vân không ngừng gắp những món ưa thích cho Nhược Khả Phi,
chính hắn cũng không ăn, chính là lấy khuỷu tay chống cằm, cười nhìn Phi nhi
ăn.
Nhược Khả Phi chậm rãi ăn, trong hoàn cảnh nàng dùng
cơm, động tác thập phần tao nhã.
“Nhìn ta làm cái gì? Vì sao không ăn?” Nhược Khả Phi
cũng mỉm cười nhìn Hiên Viên Cô Vân.
“Nhìn nàng đủ no rồi.” Hiên Viên Cô Vân hắc hắc cười
cười.
Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười lắc đầu, đứa nhỏ này
hiện tại liền hiểu được nói những lời này. Xem ra thật đúng là chính nàng khéo
dạy dỗ mà.
“Uy ta ~~” Hiên Viên Cô Vân giống đứa nhỏ làm
nũng, để sát vào Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi không để ý tới, chỉ đưa tay lấy
chiếc đũa thượng gắp thức ăn đưa vào miệng mình.
“Ta muốn ăn.” Hiên Viên Cô Vân thấy Nhược Khả Phi
không để ý tới hắn, nổi lên tính ương nghạnh, cầm tay Nhược Khả Phi, liền hướng
miệng mình đưa thức ăn. Một ngụm cắn chiếc đũa của Nhược Khả Phi, đem thức ăn
nuốt xuống.
“Lần này Hoàng Thượng gọi các ngươi tiến cung làm cái
gì?” Nhược Khả Phi thản nhiên hỏi.
“Ngày mai săn bắn.” Hiên Viên Cô Vân miệng ăn thức ăn
không thèm để ý nói, tay chỉ chỉ vào thức ăn trên bàn, ý bảo Nhược Khả Phi lại
gắp đến đút cho hắn.
“Săn bắn?” Nhược Khả Phi không nhìn động tác của Hiên
Viên Cô Vân, nàng tiếp tục ăn, hơi cau đôi mày thanh tú lại. Là khảo hạch bọn
họ sao? Cứ như vậy sắc phong Thái Tử? Nhìn Hiên Viên Cô Vân trước mặt, Nhược
Khả Phi trong lòng khe khẽ thở dài, đối với đứa nhỏ này mà nói, ngôi vị Thái tử
hiện tại quá sớm. Ngồi lên quá sớm tự nhiên sẽ ngồi không xong. Có lẽ, nên hoãn
lại chậm rãi đến.
“Đúng, ngày mai mang theo nàng cùng đi, ta đã phân phó
người chuẩn bị cho nàng.” Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, “Đều mang nữ quyến
đi. Ta đương nhiên chỉ mang nàng.”
Khả Phi liếc mắt hiện lên một tia tinh quang. Ngày
mai, ha ha, phỏng chừng hấp dẫn. Vẫn là thực náo nhiệt.
Quý phủ Thất vương gia, Hiên Viên Cô Phong ngâm mình
trong hồ nước ấm, nhắm mắt lại, để mặc nha hoàn giúp hắn lau rửa thân mình.
Miệng vết thương ở trước ngực cơ bản không sâu lắm,
sớm đã cầm máu, cũng không đau đớn. Trên người dục hỏa cũng tiêu xuống, nhưng
ngọn lửa ham muốn trong lòng hắn càng ngày càng tăng. Nữ nhân kia, ha ha,
thật sự rất muốn. Hiên Viên Cô Phong mạnh mẽ mở mắt ra, bắn ra mâu quang như
sói .
Ngày mai săn bắn, chính hắn thực rất chờ mong a.