Thất Dạ Tuyết

Chương 10: Chương 10: HÀNH THÍCH




Cùng lúc nữ đại phu lên đường rời Ô Lý Nhã Tô Đài, trên tuyệt đỉnh Côn Luân, một trận chém giết không tiền tuyệt hậu cũng bất ngờ mở màn.

Những tia nắng đầu tiên mới chiếu xuống đỉnh Côn Luân, dòng sông băng trên tuyệt đỉnh khúc xạ ra những tia sáng rực rỡ muôn màu.

“Ầm.” Tuyết trên đỉnh núi bị một sức mạnh khổng lồ chấn động, trong nháy mắt đã sụp đổ, trượt dọc xuống theo vách băng như một cơn sóng lớn.

Tất cả giáo chúng đều run như ve sầu mùa lạnh, ngẩng đầu lên nhìn màn chém giết đến quá đỗi bất ngờ trên tuyệt đỉnh kia.

“Sao thế nhỉ?” Đám giáo chúng cấp thấp rầm rì nói nhỏ, không hiểu tại sao vừa sáng sớm trên Thiên Quốc Lạc Viên đã xảy ra chuyện.

“Là, là Đồng công tử.” Một đệ tử xuất thân Tu La trường nhận ra thân hình quen thuộc ở đằng xa, buột miệng kêu lên kinh hãi: “Là Đồng công tử!”

“Đồng công tử động thủ với Giáo vương?” Xung quanh vang lên vô số tiếng kêu kinh hãi, nhưng cảm xúc thì lại rất khác nhau.

Làn sóng rì rầm lan đi khắp nơi, mang theo sự kinh ngạc, chấn động, sợ hãi, thậm chí còn có cả một chút kính trọng và mừng rỡ - trong 30 năm Giáo vương thống trị Đại Quang Minh cung này, xưa nay chưa có kẻ phản loạn nào mạnh như Đồng cả!

Lần này, liệu ngọc tọa có bị lật đổ?

Tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn hai bóng người đang quần nhau trên sông băng, ngây người quan sát.

“Nhìn gì mà nhìn?” Đột nhiên một tiếng quát vang lên làm chúng nhân đều giật mình quay đầu lại, Một người mặc áo dài màu xanh da trời, đeo mặt nạ đồng xanh lướt tới đây chính là Diệu Không, một trong Ngũ Minh Tử.

Vị Ngũ Minh Tử xưa nay vốn luôn trầm mặc này ngước mắt nhìn biến cố kinh thiên động địa, nhưng dường như căn bản không muốn để mình bị cuốn vào trong, chỉ xua tay đuổi đám thuộc hạ đi: “Tất cả những kẻ vô quan trở về phòng hết cho ta, không được ra ngoài nửa bước! Kẻ nào muốn mất đầu thì cứ bước ra cho ta!”

“Vâng!” Đám giáo chúng khiếp sợ cúi gục đầu xuống, lẳng lặng lui đi.

Bên trong Thập Nhị Khuyết chỉ còn lại một mình Diệu Không.

“A… Nguyệt thánh nữ,” y nghiêng đầu, ánh mắt liếc thấy nữ tử trên tòa lầu xa xa dang khép cửa sổ lại: “Người không đi theo từ phụ ư?”

Nữ tử trên lầu cao khẽ nhếch mép, lộ ra một nụ cười hờ hững: “Xem ta cũng chẳng muốn xem nữa.” Cánh cửa đóng sập lại, Diệu Không có vẻ hứng thú chăm chú nhìn thêm một lát nữa, sau khi chắc chắn vị công chúa Hồi Hột kia sẽ không mở cửa ra nữa, y mới dời ánh mắt đi…

Trên tòa lầu cạnh đó, một đôi mắt cuồng nhiệt đang chăm chú quan sát trận quyết chiến kinh thiên động địa trên tuyệt đỉnh Côn Luân, phảng phất như đang nhăm nhe muốn xuất động, nhưng cuối cùng vẫn tự kiềm chế được bản thân.

Đó là Tinh thánh nữ Sa La – muột muội đồng tộc với Nhật thánh nữ Ô Mã.

Sau khi thúc phụ soán ngôi phụ vương nàng, nữ nhi của vị Hồi Hột vương tiền nhiệm này và tỷ tỷ bị đưa đến Côn Luân, từ kiều nữ vương tộc biến thành nữ tử bị bỏ rơi, cũng khó trách hai tỷ muội ôm hận trong lòng – chỉ có điều, Ô Mã dẫu sao cũng to gan hơn muội muội của nàng, chứ không giống như Sa La, nhìn thấy tỷ tỷ mưu phản thất bại, chết thảm trong tay Giáo vương mà cũng không dám có bất kỳ hành động phản kháng nào.

Diệu Không xoa nhẹ tấm mặt nạ đồng xanh trên mặt, thở dài một tiếng: xem ra những người tự đặt mình ngoài cuộc quan sát kỳ biến như y cũng thật không ít chút nào…

Nhưng, có thật là bọn họ đặt mình ngoài cuộc hay không?

Ở trong Đại Quang Minh cung này, mỗi một người đều không hề đơn giản.

Y chắp tay chầm chậm bước qua cây cầu dài có tên Bạch Ngọc Xuyên, đi về phía Lạc Viên trên tuyệt đỉnh, trong đầu không ngừng tính toán bước tiếp theo nên làm gì, sắc mặt bên dưới tấm mặt nạ đồng xanh biến ảo liên tiếp.

Nhưng vừa tới bên cạnh sông băng gần đỉnh núi, y bỗng nhiên chấn động toàn thân, không tự chủ được lui lại một bước…

Sát khí! Bên trong Lạc Viên, ngập tràn một thứ sát khí khiến người ta không thể nào thở nổi!

Hai bóng người lao đi như gió trong màn tuyết trắng tinh khôi, loáng thoáng nghe tiếng kim loại chạm nhau. Từ xa nhìn lại, dường như không thể phân được cao thấp. Giáo vương từ đầu đến cuối vẫn một mực cúi đầu, không tiếp xức với ánh mắt đối thủ, chỉ chăm chú quan sát phần thân thể từ vai trở xuống của Đồng, dựa vào động tác chân tay hắn mà phán đoán chiêu thức.

Động tác song phương đều nhanh đến cực điểm.

Bên trong Lạc Viên hết sức hỗn loạn, dưới đất nằm la liệt mười mấy thi thể, có hộ vệ bên mình Giáo vương, cũng có sát thủ tinh anh của Tu La trường, hiển nhiên là hai bên đã bắt đầu giao thủ từ khá lâu trước đó. Lúc lướt qua phía trên sông băng, Đồng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng sắc bén như đao!

Đồng thuật! Tất cả chúng nhân đều giật mình kinh hãi. Đại Quang Minh cung đệ nhất sát thủ cuối cùng đã dùng đến tuyệt kỹ!

Có điều, tại sao đến giờ y mới động dụng tới pháp thuật này chứ?

“Thiên điệp!” Trong sát na đôi mắt ấy mở bừng, hai luồng ánh sáng tím mạnh mẽ xạ ra – trên mặt băng bỗng nhiên xuất hiện vô số đôi mắt giống hệt như thế!

Những vách băng ấy khúc xạ rồi phản chiếu lẫn nhau, tạo ra cả trăm bóng ảnh mờ ảo, đôi mắt mỗi cái bóng cùng lúc phát ra những tia sáng mạnh mẽ vô song – Đồng thuật ở cấp độ cao nhất, được vách băng phản xạ, uy lực tăng thêm cả trăm lần, trở thành chiếc thòng lọng thắt chặt khiến người ta không thể nào né tránh!

Giáo vương hét lên một tiếng, loạng choạng lùi lại, phun ra một bụm máu tươi, ngã vào ngọc tọa.

Tứ chi lão vẫn còn cử động được, nhưng bất luận thế nào, cũng không thể nhấc nổi hai tay – khi Đồng thuật phát động, lão đã bị trúng đòn, mất đi quyền khống chế thân thể mình trong nháy mắt.

Tay, không thể di động; chân, cũng chẳng thể nhấc lên. Nhìn tên sát thủ áo đen đang cầm kiếm lừ lừ tiến lại gần, Giáo vương đột nhiên chu môi hú lên một tiếng, triệu gọi những tên hộ vệ trung thành nhất.

Tiếng gầm gừ vang lên ở phía sâu trong Lạc Viên, một đàn chó ngao hung dữ bổ nhào tới, há miệng nhằm cổ họng Đồng mà cắn!

“Thật đáng thương… Diệu Phong đi Dược Sư cốc còn chưa trở về, Minh Lực cũng bị Diệu Hỏa cầm chân rồi, giờ lão chỉ gọi được đám súc sinh này nữa thôi.” Đồng xoay ngoắt người lại, cười gằn, trước khi đám ác khuyển kia kịp bổ tới, đầu mũi đã khẽ điểm xuống, cả người lướt lên cao, hóa thành một ánh chớp.

“Thế nào?” Chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở lại mặt băng, chầm chậm giơ ngang cây kiếm trên tay phải ra, máu nhuốm đầy thân kiếm, hoàn toàn che mất ánh sáng của lưỡi kiếm.

Xung quanh, thi thể của mười mấy con chó ngao xám nằm vung vãi, tất cả đều bị một kiếm từ đỉnh đầu chém xả làm đôi, vài con còn đang khẽ co giật.

Lạc Viên nơi tuyệt đỉnh Côn Luân, được xưng tụng là Cực Lạc Thiên Quốc này, giờ đây ngập trong mùi máu tanh nồng nặc. Giáo vương tiên phong đạo cốt ngồi trên ngọc tọa, đầu vai và hông bên phải đã có vết thương, ôm ngực thở dốc, mở mắt trân trân nhìn đám thi thể dưới đất.

“Nói thực lòng, ta muốn giết đám súc sinh này từ lâu rồi… thường ngày không phải lão thích ném người ta cho chó ăn lắm sao?” Cặp mắt Đồng nheo lại, lộ ra một nụ cười ác độc: “Vì vậy, ta đặc biệt giữ lại một con, dùng để thu dọn thi thể cho lão!”

Hắn thấp giọng cười gằn, cổ tay khẽ động, Lịch Huyết kiếm liền rung lên nhè nhẹ, máu trên thân kiếm hóa thành những tia nhỏ li ti bắn ra bốn phía, để lộ ra lưỡi kiếm sáng bóng, lấp láng rực rỡ trên nền băng tuyết.

Lão nhân ngọc tọa mấy lần cựa quậy muốn đứng lên, nhưng dường như có một sợi dây vô hình đang khống chế cơ thể lão, cuối cùng đành chán nản gục xuống.

“Không cử động được phải không?” Nhìn thân thể đang khẽ run rẩy trên ngọc tọa, Đồng châm chọc: “Ngoài Đồng thuật ra, trong cơ thể còn có chất độc phát tác nữa nhỉ? Lạ lắm phải không? Xưa nay lão vẫn bách động bất xâm cơ mà, làm sao lại trúng độc được chứ?”

Hắn bật cười khùng khục: “Đó là Long huyết châu đấy.”

Nghe thấy ba chữ “Long huyết châu”, người trên ngọc tọa bỗng nhiên chấn động, giơ ngón tay lên chỉ về phía hắn, cổ họng phát ra những tiếng rên khe khẽ.

“Kỳ quái không biết ta tìm đâu ra Long huyết châu hả?” Đồng cười gằn, đưa kiếm lên ngang mặt, thổi bay những giọt máu còn đọng trên đó: “Ngu xuẩn.”

Tuy nói thì nói vậy, nhưng hắn cũng không dám buông lỏi áp chế tinh thần lên lão nhân đang ngồi trên ngọc tọa kia – cho dù đã tẩu hỏa nhập ma, cho dù đã trúng phải chất độc Long huyết châu, nhưng Giáo vương dù sao cũng vẫn là Giáo vương! Nếu có điều gì sơ sẩy, chỉ e một cái nháy mắt sau, người nằm phơi thây dưới đất sẽ là hắn chứ không phải ai khác.

Đồng tiếp tục cần kiếm nhìn đăm đăm vào đối phương, hai mắt luân chuyển phát ra những tia sáng đỏ sậm, tím sẫm, xanh ngắt, yêu dị vô cùng.

“Lão tưởng rằng ta sẽ vĩnh viễn làm một con chó quỳ trước mặt lão sao? Đồng nhìn chòng chọc vào lão nhân tóc trắng nhưng gương mặt vẫn trẻ măng ấy, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận cùng oán độc tới cực độ, ngữ điệu nhẹ nhàng như người nói mớ: “Nằm mơ.”

Hắn đột nhiên đưa tay lên làm động tác tự vỗ vào thiên linh cái của mình!

Phảng phất như bị một sợi dây vô hình điều khiển, bàn tay Giáo vương từ từ cất lên, chầm chậm ấn vào đỉnh đầu mình.

“Ngươi… ngươi…” Lão nhân trợn mắt lên nhìn hắn, hai môi run run, nhưng không phát ra tiếng động – rõ ràng khả năng tự kiềm chế của lão cũng rất mạnh, bàn tay lão giơ lên được một nửa thì ngừng hẳn lại, khe khẽ run rẩy giữa không trung, dường như đang tranh đoạt lại quyền khống chế vời sợi dây vô hình.

“Lão ngoan cố…” Đồng gầm gừ mắng một câu, tập trung tất cả sức mạnh tinh thần vào hai mắt, bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Thế nhưng, chính vào khoảnh khắc áy, hắn nhìn thấy ánh mắt Giáo vương bỗng nhiên biến đổi trở nên cực kỳ quái dị: vừa đắc ý, vừa giễu cợt, lại vừa điên cuồng – hoàn toàn không giống ánh mắt của một lão nhân 60 tuổi chút nào!

Ánh mắt này quen thuộc quá… là, là… “Minh Lực?” – Đồng bỗng nhiên hiểu ra tất cả, buột miệng thốt lên: “Là ngươi!”

Đây không phải là Giáo vương! Người sáng sớm nay dẫn chó ngao đi dạo trong Lạc Viên, không ngờ lại không phải là Giáo vương!

“Giáo vương” phát ra tiếng cười tà dị, bỗng nhiên há miệng phun ra một vòi máu – vừa tự cắn đứt dầu lưỡi, cơ thể y liền rung mạnh một cái, tựa hồ như nhờ cơn đau kích thích, trong nháy mắt đã thoát khỏi sự khống chế của Đồng thuật.

Hai tay Minh Lực nắm sáu mũi ám khí, tích tự đầy sát khí điên dại đáng sợ, bật người tung mình lên khỏi ngọc tọa, lao đến như gió.

“Đồng, ta phá được Đồng thuật của ngươi rồi!” Nét mặt Minh Lực hiện lên vẻ đắc ý điên cuồng. Mười mấy năm nay, đây là lần đầu tiên y phá được cấm chế của Đồng, không khỏi đắc ý cười vang: “Cuối cùng ta cũng phá được Đồng thuật của ngươi rồi! Ngươi thua rồi!”

Đồng kinh hãi bắn người về phía sau, vung kiếm đâm ra với tốc độ phi thường. Lạ một điều là, Minh Lực căn bản không hề né tránh…

Một tiếng “rắc…” khe khẽ vang lên, người y lập tức bị chém đứt ngang lưng.

Nhưng cũng trong sát na đó, Minh Lực đã thu ngắn được khoảng cách giữa mình và Đồng lại chỉ còn một thước, ám khí trong tay bay vút ra – chẳng ngờ 6 mũi ám khí không mũi nào nhằm vào cơ thể Đồng, mà bay theo những góc độ kỳ lạ rồi đập vào nhau, nổ tung trên không tạo thành một màn sương mù màu tím phủ xuống đầu hắn - ở khoảng cách sát người như vậy, Đồng hầu như không kịp lùi lại né tránh.

“Bịch bịch!” Thi thể Minh Lực rơi xuống sông băng, đứt làm 2 đoạn.

Nhưng cùng lúc đó, Đồng cũng ôm lấy hai mắt, ngã gục xuống mặt băng!

Lịch Huyết kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất, toàn thân hắn run lên bần bật, cảm giác đau đớn không thể miêu tả bằng lời đó trong nháy mắt đã vượt qua cực hạn chịu đựng của hắn. Đồng ngã xuống, buột miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Đây là gì vậy… là gì vậy? Mắt của hắn, đột nhiên không còn nhìn thấy gì nữa!

Cảm giác đau đớn ấy khoét sâu vào tâm trạng, cơ hồ có thể khiến người ta sụp đổ trong nháy mắt.

“Đồng, ngươi thật ngu xuẩn…” Hắn vừa phát ra tiếng gào, thì một giọng nói quen thuộc chầm chậm cất lên, từ ái và thương hại: “Ngươi tưởng rằng ngọc tọa của Đại Quang Minh cung dễ dàng bị lật đổ như thế sao? Ngây thơ quá rồi đấy.”

Đó là… đó là giọng nói của Giáo vương!

Đồng không quay đầu lại, gắng hết sức tập trung tinh thần, đưa tay nhặt cây kiếm rơi bên cạnh, phán đoán hướng cửa ra của Lạc Viên – cần phải lập tức xuống núi hội hợp với Diệu Hỏa, bằng không…

“Hà hà, còn định chạy nữa hả?” Cùng lúc ấy, dường như nhìn thấu ý đồ của hắn, một vật tròn tròn bị ném lăn lông lốc trên băng, không ngờ lại là một đầu người đang trợn tròn mắt phẫn nộ: “Còn hy vọng đồng bọn tới hiệp trợ nữa sao? Hà, cái tên ngu độn Diệu Hỏa đó sao có thể là đối thủ của Diệu Thủy được chứ? Ngươi đúng là đã chọn sai đồng bọn rồi… Đồng của ta.”

Diệu Thủy? Nữ nhân ấy, cuối cùng cũng phản bội bọn hắn sao?

Hắn định nắm lấy Lịch Huyết kiếm, nhưng cảm giác đau đớn từ đôi mắt đã nhanh chóng ăn mòn thần trí, thân thể vừa mới gượng dậy được một chút đã gục xuống trở lại, hai tay ôm chặt lấy mắt, cơ thịt toàn thân không ngừng giật giật liên hồi.

“Ha ha… nhìn đó, cả Đồng cũng không chịu nổi kìa.” Giọng nói của Diệu Thủy dịu dàng cất lên cạnh hắn, chỉ thấy thị cười tươi như hoa rồi nói tiếp: “Giáo vương, Thất Tinh Hải Đường thật là danh bất hư truyền.”

Thất Tinh Hải Đường! Trong cơn đau đớn, hắn vẫn giật mình chấn động, cảm thấy nỗi tuyệt vọng đã ăn sâu vào xương cốt.

Đó là thứ kịch độc cả trăm năm nay chưa có người nào giải nổi, nghe đồn 20 năm trước, cả Lâm Hạ cốc chủ của Dược Sư cốc lao tâm khổ tứ suốt một tháng trời, cũng không thể nào giải được chất độc này, cuối cùng tinh thần khô kiệt, thổ huyết mà chết.

Đáng sợ hơn nữa là, người trúng phải thứ độc này, sẽ dần dần bị ăn mòn vào xương tủy mà chết một cách từ từ.

Một lão già tóc trắng như cước ôm một mỹ nhân phong thái thướt tha, cúi người nhìn kẻ phản bội đang đau đớn giãy giụa dưới đất, thở dài nói: “Thật là đáng tiếc, Đồng. Ta coi ngươi như đôi mắt của mình, mà ngươi lại phản bội ta – thật là kỳ quái, tại sao ngươi dám làm vậy nhỉ?”

Giáo vương cười gằn: “Lẽ nào, ngươi đã nhớ ra lai lịch của mình rồi?”

Câu nói này như mũi kiếm sắc nhọn còn tàn khốc hơn cả kịch độc, chỉ nháy mắt đã khiến kẻ đang lăn lộn dưới đất kia khựng người lại.

Đồng run lên dữ dội, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Giáo vương.

Thế nhưng đôi mắt sáng rực thường ngày biến ảo khôn lường kia đã mất đi ánh sáng, phủ trùm lên một tấm màn máu đáng sợ.

Lai lịch của ta? Lẽ nào là…

“Ngu xuẩn, thì ra vẫn chưa khôi phục hết ký ức sao? Rõ ràng 3 cây kim châm đã lỏng ra mất 2 rồi mà.” Giáo vương bật cười, ngón tay dừng lại ở cây kim châm cuối cùng trên đỉnh đầu hắn: “Bộ tộc Ma Già bị diệt vong, nhiều máu như vậy mà ngươi quên hết à? Vậy ra, ngươi phản bội ta không phải vì báo thù, mà hoàn toàn vì dã tâm à…”

Đồng ngẩng phắt đầu lên, trong đôi đồng tử màu máu, thoáng hiện lên vẻ thê lương.

Bộ tộc Ma Già!

Cái tên Tiết Tử Dạ đã nhắc đến nay được chính miệng Giáo vương rành rọt nhắc lại, trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như không còn cảm nhận được nỗi đau thân thể nữa, một cảm giác như bị xé nát từ nội tâm lan ra, khiến toàn thân hắn run lên bần bật.

“Thì ra là sự thật…” Đồng từ nãy giờ vẫn trầm mặc, cuối cùng cũng cất giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao chứ?”

Giáo vương gõ nhẹ cây trượng vàng lên mặt băng, cười gằn: “Còn hỏi tại sao ư? Bộ tộc Ma Già có dòng máu yêu đồng, ta đã độc chiếm được ngươi, sao còn có thể để nó tiếp tục lưu truyền, để kẻ khác sở hữu nữa chứ?”

Người nằm dưới đất đột nhiên bật lên, bổ về hướng âm thanh vừa phát ra.

“Súc sinh!” Quá chấn động và phẫn nộ, Đồng mặc dù đang trọng thương vẫn bùng nổ một sức mạnh kinh người, như thể cả kịch độc Thất Tinh Hải Đường cũng đã mất đi công hiệu!

Một trận gió màu lam nhàn nhạt lướt tới, trong tuyết bỗng nhiên bật ra một thứ gì đó, đòn công kích cuối cùng của Đồng chạm phải một màng lưới mềm mại vô cùng – Diệu Thủy đã yểu điệu đứng đó tự khi nào, mở rộng Thiên La tán của thị bảo hộ Giáo vương. Mặt ô mềm mại như nước đón lấy một kích dồn hết sức lực cuối cùng, rách “xẹt” một đường dài.

“Bị thương như thế, lại trúng phải Thất Tinh Hải Đường, mà vẫn còn cử động được à?” Diệu Thủy bật cười khanh khách, tiếc nuối nhìn chiếc ô bị rách: “Thật không hổ danh Đồng. Chỉ là…”

Thị lấy mũi ô điểm nhẹ lên vai hắn, “rắc” lập tức có tiếng xương gãy vang lên, Đồng lại gục xuống lần nữa.

Chỉ nghe Diệu Thủy cười khúc khích nói tiếp: “Chỉ là, một chiêu vừa rồi đã tiêu hao nốt chút thể năng cuối cùng của ngươi rồi đúng không? Giờ ngươi không thể trấn áp được chất độc Thất Tinh Hải Đường nữa, chỉ càng đau đớn thêm mà thôi.”

Đồng gập người trên băng tuyết, thở hổn hển, dù hắn đã nghiến chặt răng không phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào, song cơ thịt toàn thân vẫn cứ co rút, không thể khống chế.

Đầu ô của Diệu Thủy liên tiếp điểm ra, phong tỏa 8 đại huyệt trên người hắn.

“Đáng thương, không muốn chết hả?” Giáo vương nhìn Đồng nằm dưới đất, vuốt râu mỉm cười: “Cầu xin ta khai ân đi!”

“Phì.” Đồng nghiến răng cười gằn, phun nước bọt về phía lão: “Giết ta đi!”

Giáo vương khẽ phất tay áo, phẩy bay cục đờm lẫn máu đi, nhìn đôi mắt vẫn không khuất phục kia, nét mặt dần trở nên điên cuồng.

Bàn tay lão phủ lên đỉnh đầu Đồng lần nữa, chầm chậm mò tìm mấy cây kim châm, dùng một thứ ngữ điệu cực kỳ tàn nhẫn, đều đều, không chậm, không nhanh, nói: “Được thôi, ta khai ân lần nữa – trước khi ngươi chết, cho ngươi nhớ lại tất cả những gì xảy ra 12 năm trước vậy! Đồng!”

Bàn tay Giáo vương đột nhiên vận lực, kim châm mang theo cả máu từ ba huyệt đạo trên đầu cùng lúc bắn vọt lên, rơi vào trong tuyết.

“Để ngươi chết thế này có vẻ hơi dễ dàng quá!” Giáo vương dùng cây trượng vàng nâng cằm kẻ phản bội lên, trong giọng nói pha lẫn điệu cười tàn nhẫn: “Đồng… Đồng của ta, khiến ngươi quên đi đoạn ký ức ấy, đó là ta nhân từ. Nếu người không tiếp nhận, vậy thì, bây giờ, ta quyết định thu hồi lòng nhân từ ấy lại. Ngươi cứ nhớ lại những ký ức ấy cho ta xem nào!”

Kim châm vừa được rút ra, vô số những đoạn ký ức hỗn loạn cùng lúc dâng lên trong bóng tối âm u, trong nháy mắt đã bao vây lấy hắn.

Đó là… đó là những gì? Căn phòng tối đen… hai tay bị xích sắt khóa chặt… đôi mắt trong sáng trong bóng đêm lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn. Đêm của máu và lửa, hai bóng người biến mất trên mặt băng.

Đó là, đó là…

“Không… không… a! A a a a a…” Hắn ôm đầu phát ra những tiếng kêu khàn khàn, đau đớn lăn đi lăn lại trên tuyết trắng, máu trên người nhuộm đỏ cả mặt đất – những chuyện xưa dồn dập đổ về, trong thoáng chốc đã khiến hắn cơ hồ như muốn phát điên!

Diệu Thủy cầm ô chắn gió chắn tuyết cho Giáo vương, ánh mắt cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi. Lão nhân rút 3 mũi kim châm nơi đỉnh đầu Đồng ra, cười cười gọi về những ký ức màu máu đã bị phong bế của hắn tàn nhẫn bước tới từng bước một.

“Đồng, ngươi quên rồi sao? Lúc ấy ta đã đưa đứa trẻ suy sụp là ngươi trở về, giúp ngươi phong tỏa ký ức lại.”

“Nếu không, ngươi đã phát điên rồi. Không phải thế sao?”

“Lẽ nào ngươi không nhớ mình đã làm những gì? Để thoát khỏi đó, ngươi đã đồng ý làm nô lệ cho ta; để chứng minh sự trung thành của mình, ngươi đã nghe theo lệnh ta, cầm kiếm bước vào hàng ngũ sát thủ… Ha ha, lần đầu tiên giết người ngươi còn rất sợ hãi, cứ khóc mãi không thôi. Thật là một đứa trẻ yếu đuối… ai có thể tưởng tượng được ngươi có gan như ngày hôm nay chứ?”

Giọng nói như loài yêu quỷ vang lên trong tai hắn, phối hợp chặt chẽ với những ký ức hiện lên trong đầu, trả lại nguyên vẹn tất cả chân tướng cái đêm đẫm máu 12 năm về trước. Đồng bị những ký ức ấy ghim chặt trên tuyết, trái tim đau đớn như bị xẻo ra từng miếng, nhưng lại không thể nào cử động nổi.

Phải rồi, phải rồi… ta nhớ ra rồi! Nhớ ra tất cả rồi! Đêm hôm ấy… đêm chém giết đẫm máu ấy, hắn đang bỏ chạy đuổi theo hai người kia, đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi.

Hắn là kẻ tham sống sợ chết, để có được tự do, để bảo toàn mạng sống, hắn đã quỳ gối cúi đầu trước con ác quỷ kia… sau đó, bị lão ép phải cầm kiếm, đi giết những người cùng thôn cùng làng với mình… những thúc thúc, bé bé, đại thẩm đại tẩu ấy đang dắt theo con cháu chạy trên tuyết, gào lên thảm thiết tuyệt vọng, phía sau là vô số sát thủ của Đại Quang Minh cung hung hăng đuổi theo.

Còn hắn, chính là một trong những kẻ truy sát đó, toàn thân đẫm máu, tay cầm kiếm, hoàn toàn không khác gì những tên sát thủ xung quanh.

Đêm ấy trời đổ tuyết lớn, máu đổ, máu đổ…

Hắn đột nhiên gào lên thành tiếng, gục đầu vào hai lòng bàn tay, lắc thật mạnh.

Tại sao phải nhớ lại? Tại sao phải nhớ lại những chuyện cũ này – nhớ lại chính hắn của ngày xưa!

“Nhớ lại rồi hả? Đồng của ta…” Giáo vương nở một nụ cười hài lòng, vỗ nhẹ lên vai, dịu dàng ghé miệng sát tai hắn thì thầm: “Đồng, ngươi mới là hung thủ thực sự trong đêm hôm ấy… thậm chí cả đôi thiếu niên nam nữ kia cũng vì ngươi mà chết đó.”

“Ngươi gọi nó là tỷ tỷ phải không? Ta bảo ngươi quay lại, ngươi lại cứ muốn đuổi theo nó – lẽ nào ngươi không biết lúc ấy mình thế nào sao? Người cầm kiếm đuổi sau lưng nó, khắp mặt đều là máu tươi, điên cuồng như loài ác quỷ… nó căn bản không nghe thấy ngươi gọi, chỉ ra sức chạy thoát khỏi ngươi.”

“Cuối cùng, nữ hài tử đó và tiểu tình nhân của nó cùng rơi xuống sông băng – bị đông cứng mà chết.”

Những lời thì thầm của ác ma, mỗi câu mỗi chữ đều như lưỡi đao vô hình, lăng trì linh hồn hắn.

Gió tuyết của đêm hôm ấy, vượt qua 12 năm cuồn cuộn ập tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, đánh đổ nốt chút dũng khí cuối cùng của Đồng.

Thì ra là vậy… thì ra là vậy! Là thật. Những chuyện xưa Tiểu Dạ nhắc đến ở Dược Sư cốc, đôi mắt trong sáng và thiếu niên đã chết dưới mặt băng kia, thì ra đều là thật cả! Nàng chính là Tiểu Dạ… nàng không hề gạt hắn.

Đôi mắt nàng thật quen thuộc, phảng phất như bạch sơn và hắc thủy ở phương Bắc, ngay trong khoảng khắc gặp mặt đầu tiên, ánh mắt ấy đã phản kích trúng phần trống rỗng nhất nơi sâu thẳm trái tin hắn. Đó là tỷ tỷ… đó là Tiểu Dạ tỷ tỷ!

Hắn từng bị nhốt trong bóng tối 7 năm, bị tất cả mọi người bỏ rơi, cách biệt với thế gian, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chính là đôi mắt nàng. Đôi mắt chứa đựng bao nhiêu quan tâm và lo lắng ấy là động lực duy nhất khiến hắn chống lại đói rét và suy sụp – hắn… sao hắn có thể hoàn toàn quên được chứ?

Đồng ôm đầu hét lên thật lớn, toàn thân run rẩy quỳ trên tuyết, không thể khống chế bản thân, cứ không ngừng gào thét mãi.

Nàng từng bấp chấp cả tính mạng mình để ngăn cản hắn, chỉ vì không muốn hắn quay lại nơi tối tăm này – vậy mà hắn lại không chút lưu tình mà đánh ngã nàng, phủi tay ra đi.

Thì ra, 12 năm sau số mệnh cho hắn một cơ hội tìm lại nàng, đưa hắn trở về sơn cốc ấm áp kia, thêm một lần nữa chỉ ra cho hắn con đường về nhà. Thì ra chỉ cần hắn lựa chọn “tin tưởng” là đã có thể tìm lại hạnh phúc đánh mất bao lâu nay. Nhưng lúc ấy hắn lại tê liệt cảm xúc, trái tim băng lạnh không còn tin tưởng người khác nữa mà đã bị dục vọng tranh đoạt quyền lực và máu tanh mê hoặc, thêm một lần nữa không chút nương tình đẩy bàn tay nàng ra, một mình bước lên con đường không có lối về này.

Đó là lựa chọn của hắn… cho dù là phải lừa gạt nàng, làm nàng tổn thương, cũng không chịu từ bỏ cuộc tranh đoạt tự do và quyền vị này.

Vì vậy, hắn mới rơi vào cảnh này.

Thật là đáng đời!

Hắn đột nhiên phá lên cười: thì ra, cả cuộc đời hắn, lúc nào cũng chỉ khổ sở vùng vẫy giãy giụa giữa trốn chạy và khuất phục thôi sao? Thế nhưng, đã tận hết sức lực, mà sao thủy chung vẫn không thể nào thoát ra được?

Tất cả sát khí đột nhiên tiêu tan, hắn chỉ thấy mệt mỏi vô cùng vô tận, chầm chậm khép hai mắt lại, khóe miệng nở ra một nụ cười chua chát.

Diệu Thủy đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ, chỉ thấy thầm kinh hãi – sụp đổ rồi sao?

Đồng đã không còn phản kháng nữa, thậm chí không còn cả phẫn nộ. xưa nay thị chưa từng thấy tên sát thủ Tu La trường này có nét mặt như vậy bao giờ!

“Dừng tay!” Đúng lúc Đồng cất tiếng cười, Giáo vương vươn tay ra như chớp, bóp chặt quai hàm hắn, tay kia tàn nhẫn thúc mạnh vào vùng bụng.

Một ngụm máu phun ra từ miệng Đồng, mang theo một viên thuốc màu đen. Phong Hầu?

Cú đánh mạnh ấy, đã khiến hắn mất đi ý thức.

“Muốn tự tận hả?” Giáo vương mỉm cười thỏa mãn, xem ra cuối cùng cũng đánh bại được ý chí của hắn rồi. Lão xoay xoay cây kim trượng trong tay: “Nhưng vậy cũng dễ dàng cho ngươi quá… chất độc của Thất Tinh Hải Đường, thế nào thì cũng phải hưởng thụ một chút chứ.”

Bên cạnh đó thi thể lũ chó ngao nằm ngổn ngang xung quanh, chỉ còn lại một con chó ngao xám duy nhất đang nằm bò ở đằng xa, gầm gừ cảnh giác.

Giáo vương nhướng đôi mày dài bạc trắng lên, đưa cây trượng vàng hất kẻ đang hôn mê dưới đất lên, lẩm bẩm nói: “Đồng, ngươi giết của ta bao nhiêu là chó ngao bảo bối, còn lấy mạng Minh Lực… vậy thì, trước khi chất độc phát tác, ngươi tạm thời làm chó của ta đi!” cây trượng vàng nâng cằm hắn lên: “Tuy nhiên, mất đi đôi mắt này, cả chó ngươi cũng chẳng bằng nữa rồi!”

“Nhốt hắn vào Tuyết ngục phải không?” Diệu Thủy dịu dàng hỏi.

“Tuyết ngục? Tiện cho hắn quá…” Ánh mắt Giáo vương lóe lên một tia độc ác, trượng vàng trong tay đập mạnh xuống đỉnh đầu Đồng: “Chó ngao của ta chỉ còn lại có một con thôi… cái lồng trống không mất rồi, để hắn vào trong đấy đi!”

“Vâng… vâng ạ.” Diệu Thủy khẽ run lên, vội vàng cúi đầu cung kính hành lễ, nhoẻn miệng cười thật tươi với Giáo vương, xoay người lùi xuống, tóm lấy Đồng đang hôn mê, nhẹ nhàng lướt dọc theo sông băng, eo hông mềm mại đung đưa như cây liễu trong gió, chớp mắt đã biến mất.

“Con điếm này…” Nhìn theo bóng nữ tử đi xa dần, ánh mắt Giáo vương đột nhiên dâng lên vẻ cuồng nhiệt: “Thật biết quyết rũ người ta.”

Nhưng lão còn chưa kịp nghĩ xem lúc nào gọi thị đến cùng tu tập bí thuật Hợp Hoan, một luồng nhiệt lưu đã chảy vào đan điền, đột nhiên khiến lão nhói đau.

Lão nhân tóc bạc như lông hạc, mặt hồng hào như con trẻ ấy bỗng chống trượng ôm lấy bụng, gập người ho sù sụ, không còn duy trì được dáng vẻ từ đầu đến giờ vẫn giả bộ nữa.

Một ngụm máu bỗng phụt ra, rải xuống mặt băng cũng đang lấm tấm đầy vết máu.

“Diệu Phong…” Giáo vương thở dốc, ánh mắt tối sầm lại, lẩm bẩm: “Ngươi… sao vẫn còn chưa trở về!”

Ở phía xa xa, tuyết bỗng sụp xuống một vạt, đôi mắt bên dưới biến mất trong tích tắc.

Độn Tuyết.

Diệu Không trong Ngũ Minh Tử từ nãy vẫn ẩn thân cạnh đó, xem hết toàn bộ màn phản loạn kinh tâm động phách ấy.

Không hề hiện thân, lại càng không tham dự vào, phảng phất như y chỉ là một kẻ ngoài cuộc.

Xem ra… tốc độ phát triển của tình thể đã vượt quá sự tính toán ban đầu của y. Hy vọng đám người Đỉnh Kiếm các ở Trung Nguyên nhanh lên một chút – bằng không, đợi Giáo vương ổn định được đại cục trở lại, mọi việc sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Lao ngục tối tăm nằm ở triền Bắc Côn Luân sơn, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vừa âm u lại vừa ẩm thấp.

Từng sợi xích đúc bằng huyền thiết buông xuống, khoá chặt tứ chi gã thanh niên áo đen, xích chặt thân thể hôn mê của hắn vào lồng sắt.

Diệu Thuỷ cúi đầu, cẩn thận lồng nốt cái vòng sắt vào chiếc cổ thon dài trắng nhợt của đối phương – người đang hôn mê kia vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng dường như cũng biết đó là sự lăng nhục cực kỳ ghê gớm, khe khẽ giãy giụa trong vô thức.

“Hà…” Nữ tử xinh đẹp ấy cúi đầu, vỗ về kẻ bị lồng vòng cổ của chó ngao kia, thở dài nói: “Đồng, ngươi thua rồi.”

Hơi thở của thị nhè nhẹ phả vào làn da ứa máu, kẻ đang hôn mê kia dần dần tỉnh lại.

Nhưng đôi mắt mở to ấy không còn chút sắc thái gì cả, chỉ mờ mịt một màn sương mù đậm sắc máu, che phủ toàn bộ đồng tử! Kẻ mới tỉnh lại rõ ràng đã lập tức hiểu ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nét mặt hằn học gườm gườm bốn phía, khàn khàn gào lên: “Diệu Thuỷ?”

Hắn đứng dậy, nhưng dây xích ở tứ chi bỗng nhiên căng ra, kéo giật hắn về tư thế khom người như cũ.

“Đồng, thật đáng tiếc, ta vốn cũng định giúp ngươi đấy… nom thế nào thì ngươi cũng trẻ tuổi anh tuấn hơn lão già kia nhiều.” Diệu Thuỷ che miệng cười khúc khích, giọng điệu nũng nịu, cất tay xoa nhẹ đầu hắn: “Nhưng mà, ai bảo ngươi và Diệu Hoả đến lúc cuối cùng lại không báo cho ta chứ? Chính các ngươi gạt bỏ ta ra đấy chứ!”

Bàn tay thị bỗng nhiên dùng sức, nắm lấy tóc hắn, gằn giọng nói: “Các ngươi đã không tin tưởng ta, việc gì ta phải đứng về phía các ngươi?”

Cần cổ Đồng đang bị vòng đúc bằng huyền thiết thít chặt, thị kéo giật một cái như vậy chẳng khác nào muốn bẻ gãy cổ hắn, vậy mà hắn cũng không lấy một tiếng.

“Đáng tiếc thật… ta vốn định cùng ngươi tiêu diệt Giáo vương rồi mới trở mặt đối phó ngươi.” Diệu Thuỷ ve vuốt đôi mắt đã thất thần kia, duyên dáng nhoẻn miệng cười: “Dù sao, khi ngươi mới vào Đại Quang Minh giới ở Tu La trường, lần đầu được đưa đến Lạc Viên hưởng thụ cảnh giới tiêu hồn của Thiên Quốc, chính là ta đã cùng ngươi hưởng thụ đêm xuân mà… tốt xấu gì ta cũng có thể coi như nữ nhân đầu tiên của ngươi, thật sự ta không nỡ để ngươi chết như vậy chút nào đâu.”

“Hừ.” Đồng nhắm nghiền mắt lại, cười gằn: “Con điếm!”

“Điếm còn đỡ hơn chó đó!” Diệu Thuỷ cười lạnh buông tóc hắn ra, ác độc châm biếm.

Không ngờ Đồng cũng chẳng lấy đó làm giận, gương mặt xanh xao thoáng hiện lên nét hờ hững, chầm chậm khép mắt lại. Chỉ trong nháy mắt, tất cả giận dữ và sát khí trên người hắn đều biến mất, giống như ngọn lửa đã tắt ngóm, không còn tính đến những giày vò và lăng nhục đã phải chịu đựng, chỉ lặng lẽ chờ đợi kịch độc từ từ mang sinh mạng của mình đi.

Thất Tinh Hải Đường, là thứ độc dược không có thuốc giải.

Nó là thứ kịch độc cực kỳ tàn nhẫn, chất độc sẽ chầm chậm ăn mòn não bộ nạn nhân, mỗi ngày người trúng độc sẽ mất đi một phần ký ức, bảy ngày sau, sẽ biến thành một kẻ ngây dại như đứa trẻ mới sinh. Nhưng sau đó, nỗi đau cũng vẫn chưa kết thúc, chất độc sẽ thông qua đại não và tuỷ sống ăn mòn tới các cơ thịt, da thịt trên người sẽ dần dần rữa nát từng mảnh, cho tới khi nào chỉ còn lại bộ khung xương trắng hếu nạn nhân mới trút hơi thở cuối cùng.

“Muốn chết? Không dễ như vậy đâu,” Diệu Thuỷ mỉm cười lạnh lùng, vuốt lên bờ vai đang không ngừng co rút vì bị chất độc xâm thực của hắn: “Giờ mới được một ngày thôi mà. Giáo vương nói rồi, trước khi chất độc Thất Tinh Hải Đường phát tác, ngươi phải làm một con chó vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên, cho đến khi nào chết mới thôi.”

Ngưng lại giây lát, rồi thị tiếp tục bật cười khúc khích, đổi giọng mềm mại dịu dàng ghét sát tai hắn thì thầm: “Có điều, đợi sau khi ta giết Giáo vương… có lẽ sẽ khai ân, cho ngươi chết sớm một chút.”

“Vì vậy, thực ra ngươi cũng nên giúp ta một chút phải không?”

Một bóng chim trắng bay qua bầu trời bên trên Tử Cấm Thành, phát ra những tiếng rít lanh lảnh trong gió, dưới chân buộc một tấm khăn màu tím.

“Cốc chủ đã tới Đại Quang Minh cung ở Côn Luân sơn.”

Nét chữ Sương Hồng thanh tú rõ ràng, viết lên tấm khăn tay cũ của Tiết Tử Dạ. Tấm khăn kêu phần phật trong làn gió lạnh chớm xuân.

Bay về phương Nam, đến toà thành có hàng liễu xanh tươi kia.

Mùa xuân mới chớm đặt chân đến thành Lâm An, hoa mai dưới chân Cửu Diệu sơn vẫn nở rộ, thanh lạnh như tuyết. Liêu Thanh Nhiễm vừa cho Thu Thuỷ Âm uống thuốc, nữ nhân cứ lên cơn điên loạn khóc suốt một đêm ấy cuối cùng cũng mệt mỏi cùng kiệt mà chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong phòng ngây ngất mùi Đề Hồ hương, Hoắc Triển Bạch ngồi bên cửa sổ, hai tay đầy những vết sẹo rướm máu, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu.

“Tay cậu cũng nên băng bó lại một chút.” Liêu Thanh Nhiễm trầm mặc nhìn gã hồi lâu, cảm thông nói.

Những vết xước đó là do Thu Thủy Âm đêm qua phát cuồng cào cấu – từ khi rơi vào trạng thái nửa điên cuồng này, mỗi lần tình cảm bị kích động, nàng lại mất đi lý trí, gào thét ầm ĩ, lao vào người muốn vỗ về an ủi mình mà đánh, mà cào cấu.

Liên tiếp mấy ngày liền, mấy đứa nha đầu trong phủ hầu hết đều bị nàng đánh chửi đến phát sợ, không đứa nào dám lại gần hầu hạ nàng nữa. Cuối cùng, trách nhiệm chăm sóc nàng lại đến tay Hoắc Triển Bạch.

Ngoài Vệ Phong Hành ra, đây là lần đầu tiên Liêu Thanh Nhiễm thấy một nam nhân nhẫn nại và bao dung đến thế. Bất luận nữ nhân điên dại này giày vò thế nào, Hoắc Triển Bạch từ đầu đến cuối vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, chưa từng lộ ra chút gì bất nhẫn khó chịu.

“Cậu đúng là một nam nhân tốt.” Băng bó xong vết thương trên tay gã, cốc chủ đời trước của Dược Sư cốc không nén được tiếng thở dài, lẩm bẩm nói.

Nàng đã nuốt lại nửa câu phía sau – chỉ đáng tiếc, đồ nhi của ta không có phúc khí.

Hoắc Triển Bạch chỉ khẽ cười, cơ hồ đã cực kỳ mệt mỏi, thậm chí cả một câu khách sáo cũng lười chẳng buồn nói, chỉ ngây người ngắm hoa mai trắng ngoài cửa sổ đến thất thần.

“Hoa mai ở Dược Sư cốc giờ này chắc tàn cả rồi.”

Bỗng nhiên gã mở miệng lầm bầm: “Sao Tuyết Diêu vẫn chưa quay lại? Ta vốn định trước khi hoa mai tàn sẽ quay về Dược Sư cốc uống rượu với nàng – chỉ tiếc là giờ không được nữa rồi.”

Liêu Thanh Nhiễm thở dài một tiếng, cúi gằm mặt, không nỡ nhìn đôi mắt mênh mang ấy.

Nàng vẫn còn nhớ đêm xuất phát rời khỏi Kim Lăng đó, trong đôi mắt nam tử này là nhiệt tình và hy vọng – khi nói ra câu “ta cũng rất nhớ nàng”, trong mắt gã không ngờ lại có cả sự kích động lẫn bẽn lẽn mà chỉ những thiếu niên mới yêu lần đầu mới có, phảng phất như trái tim nhiều năm đã nguội lạnh như đống tro tàn lần đầu tiên cháy lên khát khao mới với cuộc sống tươi đẹp này vậy.

Thế nhưng, bàn tay đen tối của số phận chưa từng cho gã cơ hội, nó chỉ để gã lấy hơi một chút, rồi ra đòn tối hậu làm gã gục ngã một cách triệt để!

Nàng mất đi con trai, thình lình bỗng nổi cơn điên.

Huynh lúc nào cũng đến muộn… chúng ta đã lỡ lầm cả đời rồi…

Trong trạng thái nửa điên loạn, nửa tỉnh táo, ánh mắt nàng nhìn gã sao mà tuyệt vọng, sao mà ai oán, thốt lên những lời xưa nay chưa bao giờ nói ra. Những lời nói ấy, trong nháy mắt đã khiến lý trí gã sụp đổ hoàn toàn.

Sau khi nói hết những lời ấy, nàng liền chìm vào cơn điên loạn, vậy là, gã không thể rời khỏi đây được nữa. Gã không thể trở về sơn cốc tuyết trắng bay bay kia, mà ở lại trang viện dưới chân Cửu Diệu sơn này, bất kể gã có cam tâm nguyện ý hay không.

Tình cảm sâu đậm kiên định không đời ấy, biết đâu sẽ lại thành câu chuyện đẹp của người trong giang hồ sau này cũng nên?

Nhưng, cuộc đời ấy sao mà hoang đường, sao mà thê lương thế.

Thật nực cười, gã vốn đã qua cái tuổi nên mơ mộng, ấy thế mà vẫn còn có cảm giác khát vọng nắm lấy hạnh phúc này – tựa như giấc mộng Hoàng Lương, không chút hối hận cũng là tự nhiên chăng?

“Bệnh của Từ phu nhân đã không còn gì đáng ngại, hàng ngày cứ uống thuốc theo đơn ta đã kê là được. Nhưng có khỏi được bệnh không, thì còn phải xem tạo hóa của nàng ấy thế nào nữa.” Liêu Thanh Nhiễm thu dọn túi thuốc, điềm đạm nói: “Hoắc công tử, ta đã tận lực, cũng đến lúc phải cáo từ rồi.”

“Ở đây…” Hoắc Triển Bạch hơi bất ngờ đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoang mang.

Không phải gã không biết nữ đại phu này sẽ đi khỏi đây – chỉ là, một khi nàng rời khỏi, vậy thì, một chút liên hệ cuối cùng với nữ tử áo tím kia cũng sẽ theo đó mà đứt đoạn chăng?

“Liêu cốc chủ có thể ở lại them vài ngày nữa không?” Gã lúng túng nói.

“Không được rồi, thu dọn xong đồ đạc, sang mai ta sẽ lên đường.” Liêu Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, cũng có chút nôn nao lo lắng: “Tối qua ta nhận được thư của Phong Hành, nói Đỉnh Kiếm các triệu tập Bát Kiếm, chàng phải lên đường tới Đại Quang Minh cung ở Côn Luân rồi. A Bảo ở nhà không ai chăm sóc, ta phải mau về cho nhanh mới được.”

“Triệu tập Bát Kiếm?” Hoắc Triển Bạch thoáng kinh ngạc, biết đó chắc chắn là chuyện cực lỳ nghiêm trọng: “Vậy thì Liêu cốc chủ nên mau trở về đi.”

Liêu Thanh Nhiễm gật đầu: “Hoắc thất công tử… cậu cũng nên bảo trọng.”

Trước nhà hoa mai trắng như tuyết, cơn gió đầu xuân vẫn hơi se se lạnh.

Hoắc Triển Bạch ngắt xuống một cành mai, nhìn đóa hoa đến xuất thần, chỉ thấy lòng dạ rối bời.

Đại Quang Minh cung? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Từ sau khi Từ Trọng Hoa phản bội đào vong tám năm trước, Bát Kiếm trở thành Thất Kiếm, cũng chưa có trận chiến quy mô lớn nào giữa Trung Nguyên Đỉnh Kiếm các và Đại Quang Minh cung ở Tây Vực cả.

Lần này lão các chủ đột nhiên triệu tập Bát Kiếm, lẽ nào lại xảy ra chuyện lớn?

Cả Vệ Phong Hành đã dắt vợ quy ẩn nhiều năm mà cũng trở về Đỉnh Kiếm các nghe lệnh, chuyện gã nhận được mệnh lệnh triệu tập cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.

Hoắc Triển Bạch thở dài một tiếng, xoay người nhìn qua cửa sổ, Liêu Thanh Nhiễm đang khám lại cho nữ tử đang say ngủ kia lần cuối cùng trước khi rời khỏi đây – trong mùi Đề Hồ hương vấn vít, gương mặt tiều tụy hốc hác kia lúc này hiện lên vẻ yên bình hiếm thấy, trở lại vẻ thanh lệ thoát tục của ngày xưa.

Gã lặng lẽ thở dài một tiếng, u uất cúi đầu.

Thu Thủy… Thu Thủy, chẳng lẽ số mệnh của chúng ta đã được định sẵn, không ai có thể bỏ rơi đối phương?

Nàng là người gã từng yêu say đắm, nhưng rồi, sau mười mấy năm phong sương chia tách, chút nhiệt tình đó dần hao tổn, lúc này chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và mệt mỏi vô cùng vô tận.

Gã chầm chậm bước sâu vào trong đình viện, bỗng nhiên một thanh y nhân nhẹ nhành nhảy xuống, không gây một tiếng động nào.

“Ai?” Hoắc Triển Bạch khẽ nhướng mày, Mặc Hồn kiếm tuốt khỏi bao.

“Lão thất.” Thanh y nhân đưa tay cản lại, cười khanh khách: “Là ta đây.”

“Tiên Vũ?” Nhận ra đối phương là Hạ Tiên Vũ, đứng hàng thứ tư trong Bát Kiếm, Hoắc Triển Bạch thở hắt ra mốt tiếng: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Các chủ bảo ta gọi ngươi về.” Hạ Tiên Vũ xưa nay vốn rất hời hợt giờ bỗng trở nên nghiêm túc, chầm chậm giơ tay lên, bên trong không ngờ chính là Giang Hồ lệnh của Đỉnh Kiếm các chủ: “Ma giáo gần đây liên tiếp xảy ra nội loạn, Nhật thánh nữa Ô Mã bị giết, kẻ đứng đầu Tu La trường Đồng cũng bị bắt sống sau khi làm phản thất bại – giờ đây thực lực của chúng yếu chưa từng thấy, chính là cơ hội cực tốt để chúng ta ra đòn quyết định tru diệt bọn chúng!”

“Đồng làm phản?” Hoắc Triển Bạch buột miệng thốt lên, rồi lập tức hiểu ra mọi chuyện – chẳng trách hắn liều chết cũng đoạt bằng được Long huyết châu! Thì ra từ đầu đã có dã tâm phản loạn, ý đồ dùng thứ đó để hạ độc Giáo vương!

“Tin tức đáng tin cậy không?” Gã trầm giọng truy vấn, xác minh lại tầm quan trọng lần nữa.

“Đáng tin.” Hạ Tiên Vũ cúi đầu, xoay ngược đốc kiếm, chỉ vào giữa chân mày, đó là thủ thế để Bát Kiếm nhận ra nhau: “Từ đây mà ra.”

Hoắc Triển Bạch đột nhiên sững người, cành mai trên tay rơi xuống… lẽ nào, lại là tin tức của người đó đưa về?

Y, quả nhiên y vẫn còn sống!

“Các chủ có lệnh, bảo 7 người bọn ta tập trung về Đỉnh Kiếm các trong 3 ngày, rồi cùng tới Côn Luân!” Hạ Tiên Vũ nhắc lại chỉ lệnh lần nữa.

Hoắc Triển Bạch đưa mắt nhìn nữ tử đang say ngủ trong nhà, lo lắng hỏi: “Còn nàng?”

“Nhà ta ở Lâm An, có thể để Thu Thủy tới đó ở tạm,” Hạ Tiên Vũ nhướng mày nói: “Vậy là ngươi không cần lo lắng gì nữa rồi.”

Hoắc Triển Bạch vẫn ngần ngừ, bệnh tình của Thu Thủy Âm vừa mới ổn định, làm sao gã yên tâm để nàng lại một mình cho đành?

“Lão thất, thiên hạ ai ai cũng biết ngươi trọng tình trọng nghĩa – nhưng lần tiễu trừ Ma giáo này là chuyện lớn lien quan đến cả vận khí của võ lâm! Chuyện khác không nói, chỉ riêng tên Đồng đó, sợ rằng ngoài ngươi ra, không ai chắc chắn đối phó nổi hắn cả.” Hạ Tiên Vũ hiếm hoi khiêm tốn một lần, mở to mắt nhìn gã, rồi bỗng nhiên cười gằn: “Ngươi không đi cũng được – cùng lắm ta với bọn lão ngũ bỏ mạng lại đó thôi. Đằng nào chuyện này cũng đã sớm khiến vô số người mất mạng, them vài mạng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

“Không được!” Hoắc Triển Bạch buột miệng thốt – nếu Vệ Phong Hành có chuyện, vợ đẹp con ngoan của y phải làm sao đây?

Cuối cùng, gã đàng thở dài nói: “Được rồi, ta đi!”

“Ta biết là ngươi sẽ đi mà.” Hạ Tiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, bật cười thành tiếng, vỗ mạnh lên vai Hoắc Triển Bạch: “Hảo huynh đệ!”

Chiều hôm ấy, hai kiếm khách cùng phóng ngựa rời khỏi Lâm An, đến Đỉnh Kiếm các tập hợp Ngũ Kiếm còn lại.

Tòa trang viện dưới chân Cửu Diệu sơn vắng lặng không bóng người, chỉ có những cánh mai trắng tàn lụi rơi đầy khắp mặt đất.

“Quác quác…” một con chim trắng hạ xuống trong gió, nơi chân buộc một tấm khăn tay. Con linh điểu mệt mỏi đậu trên bậu cửa, nôn nóng kêu ré lên, nhưng thủy chung vẫn không thấy chủ nhân đi ra.

Nó mang về một tin tức quan trọng từ miền Bắc xa xôi, ấy vậy mà chủ nhân lại không còn ở nơi này nữa.

Bảy tuyệt đỉnh kiếm khách của võ Lâm Trung Nguyên đang tập hợp tại Đỉnh Kiếm các, thúc ngựa lao về Tây phương Côn Luân trong tiết xuân se se lạnh.

Tuyết Diêu gỡ tấm khăn buộc ở chân kia ra, treo lên cành mai, rồi bay quanh quẩn đó một hồi lâu.

Cuối cùng cánh cửa kia cũng vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng người bên trong bước ra, lại là Liêu Thanh Nhiễm vai đeo tay nải. Chiều hôm qua, người ở Hạ phủ đã tới đón Thu Thủy Âm về, nàng cũng đã cẩn thận giao lại thuốc và dặn dò cách chăm sóc, giờ đang chuẩn bị trở về nhà ở Dương Châu.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy tấm khăn phất phơ đón gió trên cành mai, ánh mắt nàng bỗng nhiên ngưng tụ.

“Cốc chủ đã tới Đại Quang Minh cung ở Côn Luân sơn. Sương Hồng.”

Liêu Thanh Nhiễm nhìn chăm chăm vào hàng chữ ấy thật lâu, rồi giậm chân nói: “Con nha đầu này điên rồi! Sức khỏe như thế mà tới Côn Luân, chẳng phải là tự đâm đầu vào đường chết hay sao?”

Nàng không còn nghĩ ngợi gì nữa, ra cửa nhảy lên ngựa phóng về phía Tây Bắc, đồng thời dặn dò thị nữ bên cạnh: “Chúng ta hẵng tạm không về Dương Châu trước! Phải nhanh chóng chặn nó lại!”

Trong khi Tuyết Diêu vượt ngàng dặm trở về Lâm An, chủ nhân của tấm khăn tay cũng đã đến gần Côn Luân sơn quanh năm tuyết phủ.

Tiết Tử Dạ nhìn ngọn núi hiện lên càng lúc càng cao bên ngoài, ngơ ngẩn thất thần.

Đứa trẻ ấy… đứa trẻ ở Lâm An ấy, Mạt Nhi, giờ này nó đã khỏe chưa nhỉ? Gã Hoắc Triển Bạch đó, có mời được sư phụ không? Đối với căn bệnh ấy, sư phụ có cách gì khác ta không?

Nàng lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời phương Nam, phảng phất như muốn tìm kiếm đáp án ở nơi đó.

“Sắp đến nơi chưa?” Nàng chạm vào Thánh Hỏa lệnh giắt trong người, nói với Diệu Phong: “Truyền thuyết kể rằng Côn Luân là ngọn thần sơn ở tận cùng phương Tây, là nơi Tây Vương Mẫu ở - giống như Cực Uyên là nơi tận cùng ở phương Bắc vậy. Tuyết Hoài nói, bầu trời ở đó có 7 màu, ánh sang biến ảo ẩn hiện giữa miềng băng tuyết…”

Tiết Tử Dạ cuộn người trong áo lông, ngước nhìn bầu trời, lẩn bẩm nói tiếp: “Đẹp như trong mộng ấy.”

Diệu Phong trầm mặc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nàng – lần đầu tiên trong đời, y hy vọng mình chưa bao giờ tham dự vào trận thảm sát đó.

Trận đồ sát đẫm máu đã qua đi 12 năm, nhưng khoảng khắc đôi thiếu niên nam nữ biến mất khỏi mặt băng ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí y – nếu lúc ấy y ra tay nhẹ đi chỉ một chút thôi, thiếu niên tên Tuyết Hoài ấy có lẽ đã dẫn nàng chạy đi thật xa rồi chăng? Vậy là có thể thoát thân khỏi trận họa kiếp ấy, rời khỏi ngôi làng đó mà đến biển băng ở Cực Bắc, sống ẩn tính mai danh đến hết đời. Nhưng tại sao trong bao nhiêu năm đó, lúc ra tay y vẫn chưa một lần do dự?

Gió từ ngoài xe ùa vào, y khẽ ho lên mấy tiếng, cảm giác trong lòng có vật rắn gì đó đang từ từ vỡ ra.

“Phải dùng kim châm độ huyệt rồi.” Tiết Tử Dạ nhìn y húng hắng ho, nhẩm tính thời gian, rồi lấy bộ kim châm ra. Nhưng Diệu Phong đẩy tay nàng sang một bên, thản nhiên nói: “Kể từ lúc này, Tiết cốc chủ nên nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, chuẩn bị trị bệnh cho Giáo vương.”

Nét mặt y từ đầu tới cuối vẫn không chút cảm xúc – kể từ khi đánh mất tấm mặt nạ mỉm cười kia, con người này đã trở thành một mớ trống rỗng.

Tiết Tử Dạ đưa mắt nhìn y, cuối cùng không nén được mà gắt lên: “Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không đây?” Nàng vứt cây kim trong tay đi, cúi người chỉ vào ngực Diệu Phong, trong lòng dâng lên một cảm giác phẫn nộ, chỉ hận sắt không thể rèn thành thép: “Lão Giáo vương đó có phải đã cho ngươi uống thuốc mê rồi không? Ta muốn cứu ngươi đó… mà ngươi lại chẳng coi ra gì là sao?”

Nàng chọc rất mạnh tay, làm Diệu Phong không khỏi khẽ nhíu mày lại.

“Coi như còn biết đau!” Nhìn đối phương chau mày, Tiết Tử Dạ lại càng bực bội.

“Hai vị khách, đến Côn Luân rồi.” Xe ngựa đột nhiên dừng lại, tiếng reo mừng rỡ của xa phu làm suy nghĩ của nàng đứt đoạn.

Gã xa phu ở Ô Lý Nhã Tô Đài này được Diệu Phong hứa trả giá cao, nên đã chấp nhận làm công việc vượt đường xa gió tuyết này, đi đoạn đường mà y chưa một lần qua để tới Côn Luân.

“Đến rồi?” Tiết Tử Dạ kinh ngạc quay người, vén tấm màn che cửa sổ nhìn ra ngoài – đột nhiên trước mắt bỗng chói lòa, một ngọn núi băng tuyết che kín toàn bộ tầm mắt nàng, thứ khí thế khiếp người ấy nhất thời khiến nàng không thốt lên nổi.

Đó chính là Côn Luân sao? Vách núi cao hiểm trở hùng vĩ, chim cũng khó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.