Thất Đại Thiên Quy

Chương 22: Chương 22: Ẩu đả trong vườn trường




Tóm tắt phần trước: Diệp Vân thấy bạn mình bị thiếu niên lạ mặt đánh liền xuất hiện giúp đỡ. Khiến cho thiếu niên kia tức giận mà dùng đến đạo thuật đánh Diệp Vân. Diệp Vân đáp trả tẩn cho thiếu niên đó một trận ra trò thì bị đạo sư của ban kỉ luật bắt tại trận sau đó bị đem tới phòng kỉ luật của trường. Sự việc bắt đầu nghiêm trọng khi người bị đánh là một thực tập sinh nội môn có tiếng và Diệp Vân vô tình hút linh lực từ Nam Bình.

*

* *​

“Tô đạo sư, tôi muốn đuổi học Diệp Vân.”

Đứng trước bàn họp của văn phòng ngoại môn là một người thanh niên trạc ba mươi, khuôn mặt xương xẩu, gò má cao khô gầy lấp lấy hốc mắt sâu hoắm với ánh mắt như độc xà. Y gọi là Lý Hành, Trưởng ban kỉ luật và cũng là đạo sư hướng dẫn lớp Bảo Khí nơi mà Nam Bình đang theo học.

“Vì lý do gì?” Tô Duy Á dựa lưng vào ghế, thờ ơ hỏi.

“Còn hỏi lý do?” - Lý Hành tức tối mắng trong bụng một câu, lạnh giọng nói:

“Tô đạo sư hẳn biết lý do gì khi cho người dẫn Diệp Vân từ phòng kỉ luật đi rồi chứ?”

Gã từ thương xá của Nam Bình trở về đã hay tin Diệp Vân bị người của ban Ngoại môn dẫn đi, mà kẻ chỉ thị không ai khác chính là nữ nhân lâng láo trước mặt.

Không đoái hoài giọng điệu tức tối của người thanh niên, Tô đạo sư nhàn nhạn trả lời:

“Ta có nghe qua tình huống. Nhưng không biết vì lý do gì mà Lý đạo sư muốn đuổi học Diệp Vân. Là chủ ý cá nhân hay quyết định của ban kỉ luật?”

“Là ý kiến của ban kỉ luật. Diệp Vân sử dụng tà thuật đoạt linh lực của Nam bằng, đó là vi phạm quy chế của nhà trường.” Lý Hành nói như rít bởi hàm răng sít rịt của mình.

Tô Duy Á hơi híp mí mắt một chút, lạnh lùng đáp trả:

“Vậy Nam Bằng tự ý dùng đạo thuật gây thương tích trầm trọng cho người khác có phải cũng nên đuổi học?”

Lý Hành trợn mắt thét: “Thằng lỏi đó làm gì có bộ dạng thương tích trầm trọng chứ?”

Tô đạo sư mặt lãnh lùng không đáp, tức giận rời khỏi ghế ngồi, bước lại cửa văn phòng cá nhân của mình. Lý Hành nheo mắt nhìn theo, gã lúc đầu vì lửa giận mờ mắt mà không chú ý bên trong phòng còn có người khác.

Tô đạo sư đẩy cửa phòng, nói “ra đi” một tiếng. Từ trong phòng, Diệp Vân bẽn lẽn bước ra. Nàng đẩy thằng bé đến trước mặt người thanh niên, lạnh giọng nói: “Lý đạo sư nhìn cho kĩ.”

Ngón tay nàng khẽ động, cúc áo trước ngực Diệp Vân mở bung, để lộ một vết sẹo to tổ bố đỏ tấy do bỏng linh lực tạo thành, dù đã được xử lý qua nhưng có thể thấy thương thế ban đầu kinh khủng thế nào.

Lý Hành nhíu mày không nói gì. Tô đạo sư liền nói:

“Nam Bằng tuổi còn nhỏ mà đã độc ác đến vậy. Môn chúng ta không thể chứa chấp loại đệ tử như thế được. Vậy thì đuổi học cả hai đi.”

Diệp Vân giật mình hốt hoảng, vai nhỏ khẽ run lên, bất giác được nắm chặt bởi bàn tay của cô giáo bên cạnh. Ánh mắt nàng không hề nhìn nó, mà xoáy thẳng vào người thanh niên đối diện.

“Tô đạo sư, Nam Bình còn ít tuổi nên thiếu kiềm chế. Nếu mà vì thế đuổi học thì sẽ là tổn thất cho tông môn chúng ta.” Lý Hành hạ giọng nói.

“Sao chứ? Diệp Vân còn ít hơn Nam Bằng vài tuổi đấy? Giờ nó vẫn chỉ là ngoại môn, không có nghĩa vài năm nữa không thể trở thành cốt cán trong tông được.” Tô Duy Á thẳng thừng bác bỏ.

Lý Hành quả là bí bách. Đuổi Diệp Vân thì thôi, chỉ là học sinh ngoại môn tầm thường, còn Nam Bình là thực tập sinh nội môn của hệ hắn. Thật ti tiện, ả biết rõ Nam Bình xuất sắc thế nào, trong kì đại tái (competition) năm tới nhất định sẽ tỏa sáng nên muốn bài trừ một đối thủ. Nâng lên được, thì bỏ xuống được, gã liền hạ giọng mềm mỏng cười giả lả:

“Ha ha. Đúng là về lý thì nên như vậy. Nhưng chúng ta là người giáo dục, đám trẻ làm sai không tránh khỏi có lỗi của thầy cô. Lần này xem như cảnh cáo vậy, nếu có lần sau thì liền sẽ đuổi học.”

Tô Duy Á cười khinh một tiếng, nói: “Vậy sao? Trong chuyện này Diệp Vân là người bị hại. Nam Bằng động thủ trước, chỉ bị tổn hao một chút linh lực, còn thằng bé thì phải mang vết sẹo này suốt đời. Lý đạo sư thấy thế có công bằng không?”

Lý Hành đã nhất quyết xuống thang, nhưng Tô Duy Á lại không cho hắn xuống, tức tối bầm gan tím ruột, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

“Nam Bằng hiện còn chưa tỉnh. Khi nào nó khỏe lại ta sẽ yêu cầu nó tới xin lỗi Diệp Vân.”

Tô Duy Á vốn muốn chỉnh Lý Hàn một trận, nhưng nghĩ đến Diệp Vân, cũng không cần thiết phải so đo với một tên Nam Bình làm gì, liền chiều theo nói:

“Xin lỗi thì không cần. Lý đạo sư chỉ cần đảm bảo nó không làm phiền Diệp Vân là được.”

“Không thành vấn đề.” Gã nhanh chóng đáp ứng.

“Quả là ban kỉ luật hành xử công chính liêm minh mà hữu tình hữu lý. Đã thấy.”

“Hừ.” Lý Hành quắc mắt nhìn lại sau đó dông thẳng ra cửa, lúc tới hùng hổ mà lúc đi thì ấm ức Tô Duy Á cảm thấy buồn cười, có thể xỉ nhục gã thêm một chút cũng khiến lòng hả hê không ít.

Gã đi rồi, trong phòng chỉ còn hai cô trò Diệp Vân. Tô Duy Á mới thở hắt ra một hơi, vừa rồi đấu trí với Lý Hành quả là nhức não ra phết. Nếu không phải nàng nắm được mấu chốt gã không nỡ đuổi Nam Bình thì Diệp Vân lành ít dữ nhiều. Gã không biết rằng so với Nam Bình, thì Tô Duy Á coi trọng Diệp Vân hơn nhiều. Nếu không thì cá chết lưới rách, Lý Hành nhất định sẽ đuổi học Diệp Vân dù có gây vết nhơ trong lý lịch của Nam Bằng đi nữa. Sau này đây cũng là điều khiến cho Lý Hành cảm thấy hối hận nhất nhì trong đời.

“Tô đạo sư, vết sẹo này không phải do Nam Bình gây ra mà.” Diệp Vân thỏ thẻ nói. Tô Duy Á (Toria) bật cười: “Chung quy là tại Nam Bằng, vậy cứ tính hết lên hắn có sao?”

Diệp Vân á khẩu, Tô đạo sư thật là quá bá đạo mà. Nhưng nó cũng rất cảm kích vì nhờ cô ấy mà mình mới có thể không bị đuổi học như vậy. Lại nói, Tô đạo sư hay tin xảy ra liền cho người dẫn Diệp Vân từ phòng kỉ luật đến đây, hỏi mọi sự tình để tìm đối sách. Vừa hay trên ngực thằng bé có một vết sẹo lớn, động tay một chút liền quy kết do Nam Bình gây ra. Lý Hành biết rằng Nam Bình đánh trúng ngực thằng bé, nhưng không biết cụ thể thế nào cả. Vốn dĩ nàng định nhân dịp này làm cho hắn phải phun máu, nhưng Diệp Vân hút linh lực của Nam Bằng là một đại kị. Không phải vì Lý Hành cố kị học sinh của mình bị ảnh hưởng tiền đồ thì không thể lấp liếm cho qua được như thế. Về việc đòi công đạo cho Diệp Vân, Tô đạo sư cũng chỉ nói thế thôi, dù sao sự việc kết thúc êm đẹp thế này là tốt rồi.

“Diệp Vân, hành vi cướp đoạt linh lực của người khác tuyệt đối bị cấm, không dược có lần sau.” Tô Duy Á nghiêm mặt cảnh cáo. Thằng bé cẩn thận gật đầu, nó không hề biết bằng cách nào mà lại hấp thu linh lực của Nam Bình cả, đều là ngoài ý muốn. Trong tu luyện, việc cướp đoạt tu luyện của người khác bị coi là tà đạo, bị cộng đồng tu luyện công kích. Ai mà chẳng sợ một ngày đẹp trời, mình bị một lão quái tu luyện mấy trăm năm bắt vào phòng kín, tốt lành hút sạch linh lực trong người chứ.

Tô đạo sư nói cho thằng bé hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề, và giáo huấn không để tái phạm, sau đó mới hòa hoãn nói:

“Trò thấy trong người thế nào?”

“Dạ, bình thường ạ.” Diệp Vân hồn nhiên đáp.

“Trò thử cảm ứng bên trong Đan điền có gì khác biệt không?” Tô đạo sư lại nói.

Diệp Vân theo lời. Đan Điền của nó vốn trống rỗng lúc này tồn tại một lực lượng không biết tên chiếm cứ trong đó. Nhìn vẻ mặt của thằng bé, Tô đạo sư mỉm cười nói: “Trò thử khai linh xem sao?”

“Lúc này luôn ạ?” Diệp Vân ngạc nhiên. Tô đạo sư gật đầu. Thằng bé liền tiến hành khai linh, chỉ một chút, nó liền biến thành vui xướng, reo: “Trò làm được rồi. Trò Khai Linh thành công rồi.”

Tô Duy Á cười tươi, kết quả này nàng đã đoán trước. Diệp Vân sở dĩ có thể hấp thu linh lực của Nam Bình là vì Đan điền của thằng bé đã được hoạt hóa. Không có việc này xảy ra thì chỉ ít ngày nữa nó cũng tự Khai Linh được mà thôi.

Diệp Vân mừng lắm, vậy là tảng đá trong lòng cậu được buông xuống. Một khi linh căn được thức tỉnh thì Diệp Vân đã khai linh thành công rồi, từ nay trở về sau hoàn toàn có thể tự mình hấp thu linh khí thiên địa mà tu luyện.

Ban đầu linh lực được hấp thu vào cơ thể thưa thớt, tồn tại rời rạc, cần phải trải qua đề luyện mới có thể sử dụng được. Quá trình này gọi là Luyện Khí, là công việc cơ bản của tu đạo cũng là tên cảnh giới đầu tiên của pháp môn này.

(Thông tin: Dựa vào lượng linh lực có trong đan điền mà người ta phân chia Luyện Khí cảnh thành ba giai đoạn, sơ kì: Linh lực trong cơ thể là một đến ba đoạn, Trung kì: Linh lực là 4 đến 9 đoạn, Hậu kì: Từ 9 đến mười tám đoạn. (Mỗi đoạn bằng một phần mười hai ml). Mới tu luyện, kinh mạch còn yếu, tốc độ thu nạp linh khí có hạn, càng về sau thì tốc độ này càng nhanh)

Nhờ hấp thụ linh lực của Nam Bình mà Diệp Vân có trong mình Luyện Khí Sơ kì hai đoạn. Chưa đầy một tháng liền đạt tới Luyện Khí Sơ kì đỉnh phong. Tô Đạo sư cũng cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ tu luyện của thằng bé. Điều này không liên quan đến Thiên Linh căn hay Địa Linh căn gì cả mà ở thân thể Diệp Vân vốn là võ giả trung cấp, kinh mạch cường hãn hơn người thường rất nhiều. Nếu bạn bè của nó kinh mạch chỉ như rạch nước nhỏ, thì kinh mạch của nó là kênh nước lớn. Nhờ đó mà tốc độ tu luyện, cùng thời gian tu luyện tốt hơn rất nhiều. Âu trong việc vừa xảy ra Diệp Vân là người có lợi nhất, chỉ tội cho Nam Bình mất không mấy tháng tu luyện.

*

* *​

Diệp Vân trở về kí túc xá, mấy đứa bạn cùng phòng đều thấp thỏm đứng chờ. Vừa thấy thằng bé liền vồn vã kéo nó vào phòng.

Lương Văn Thạch sốt ruột hỏi: “Cậu không sao chứ? Đạo sư có làm khó cậu không?”

“Không sao. Tớ ổn.” Diệp Vân đáp.

“Nếu vì bọn tớ mà cậu bị liên lụy. Bọn tớ sẽ xin đạo sư nhận trách nhiệm về mình.” Vĩ Khuê nói.

Diệp Vân nở nụ cười trấn anh mấy đứa, nói:

“Không có việc gì thật mà. Đạo sư sẽ không truy cứu chúng ta nữa.”

Ba đứa hơi buông lỏng một chút, nhưng vẫn chưa an tâm lắm. Thái Hòa liền hỏi:

“Còn Nam Bình, hắn sao rồi.”

“Hắn bị thương đưa tới trạm xá, cụ thể thì tớ không biết. Nhưng sau này hắn sẽ không dám tìm chúng ta nữa. Nếu không đạo sư sẽ đuổi học hắn.”

Thái Hòa rưng rưng nước mắt:

“Cảm ơn cậu. Cậu đã cứu tớ. Còn vì tớ mà bị thương như vậy. Tớ không biết phải báo đáp cậu như thế nào cho hết. Tớ..”

Cậu bé không nói tiếp được vì đã nức nở thành tiếng. Diệp Vân bối rối nắm tay bạn, an ủi nói:

“Tớ không làm sao cả. Cậu đừng nói những lời như thế. Chúng ta là bạn mà.”

“Là bạn.” Mỗi người nghe tư vị đều khác nhau, Thái Hòa xúc động mặt đẫm lệ vẫn cười hạnh phúc, Vĩ Khuê, Hắc Thạch nhìn nhau áy náy, xấu hổ. Ba người đều là bạn với nhau bao lâu, lại không bằng Diệp Vân người chỉ vừa mới quen. Hai đứa trao đổi ánh mắt, gật đầu nhẹ. Văn Thạch nói:

“Cậu có ơn với bọn tớ. Từ nay bọn tớ tôn cậu làm lão đại, cậu nói gì tớ bọn tớ nghe nấy.”

Vĩ Khuê cũng nói: “Dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.”

Diệp Vân sững người giây lát, sau đó bật cười, khoát tay nói:

“Các cậu đừng làm như giang hồ vậy chứ. Chúng ta cứ làm bạn như trước nay là được.”

“Chúng ta vẫn làm bạn. Nhưng cậu là lão đại.” Thái Hòa nói như chém đinh chặt sắt, gương mặt vẫn còn ngấn lệ nhưng lại vô cùng kiên quyết.

Diệp Vân không thuyết phục nổi mấy đứa bạn, lắc đầu cười trừ. Dù sao cậu không có định bắt bọn chúng làm gì cho mình cả.

Mấy đứa không nói thêm nữa mà để Diệp Vân đi nghỉ ngơi, vừa rồi Diệp Vân bị thương cũng cần phải tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn.

Diệp Vân trở lại giường mình, ngó qua Ngô Kinh một chút thấy cậu ấy đã ngủ rồi. Trừ lúc mới về có nhìn qua một lần, thì Ngô Kinh không hề nói gì cả. Không nghĩ nhiều, Diệp Vân đặt lưng xuống giường đánh một giấc tới chiều.

Chú thích:

Trong tu đạo, vẫn có trường hợp người này truyền linh lực cho người khác, nhưng đều phải là hai người có cùng một hệ tu luyện, cùng thuộc tính linh căn thì mới được.

Nam Bình, Nam Bằng: Vốn là đồng nghĩa. Trích từ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải có đoạn:

“.. Mùa xuân ta xin hát

Câu Nam ai, Nam bình

Nước non ngàn dặm mình

Nước non ngàn dặm tình

Nhịp phách tiền đất Huế.”

Tris: Tô Duy Á là cách phát âm tiếng Việt của tên của Tô Đạo sư, vốn bắt nguồn từ một tiếng Tây Ban Nha.

Lâu rồi mới đăng chương mới, Cám ơn mọi người ủng hộ. Nếu yêu thích thì để lại bình luận, hoặc like nhé. Như thế Trúc sẽ có thể biết các bạn có muốn đọc bộ truyện này không để gia tăng tiến độ truyện. Nếu không hay thì cứ nói ngay và luôn, mình sẽ cố gắng hoàn thiện hơn nữa cho các chương tiếp theo và nhanh chóng đưa ra bản Neo cho các chương đã đăng. Một lần nữa cám ơn tất cả những người yêu mến Thất Đại Thiên Quy này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.