Diệp Vân chỉ ba tháng mà đã tu luyện đến hậu kì võ giả sơ cấp khiến cho cả nhà họ Diệp phải chấn động. Ngay đến Diệp lão gia cũng không tin nổi khi chứng kiến kết quả của con trai, nhưng ông buộc phải giữ lời hứa không quản thúc thằng bé nữa, nhờ vậy mà nó có thể tự do làm những gì mình thích.
Diệp Sơn, Diệp Thủy cũng lấy làm kinh ngạc lắm. Nhất là Diệp thủy, trước nay nó luôn tự tin vào tư chất của mình, không ngờ lần này bị cu em vượt mặt. Cậu ta làm phiền Diệp Vân mãi nhưng không thu hoạch được gì, chẳng biết sao thằng nhóc lại đột nhiên trở thành thiên tài tu luyện như vậy.
*
* *
“Vân ca, huynh chỉ muội tập với. Muội đã mất mấy tháng mà vẫn không thể tăng thêm sức nắm đấm được.”
Diệp Hồng hướng đến Diệp Vân hỏi. Diệp Vân nhìn trên phát lực bia, đổ mồ hôi: Một trăm năm mươi kí. Thành tích của Hồng còn hơn cả hắn lúc chưa ăn Nguyên linh đan nữa. Hắn cũng chẳng có phương pháp gì đặc biệt cả, chẳng lẽ nói là mình đã ăn đan dược mới nhanh chóng tiến giai như thế. Nếu vậy sẽ gây ra không ít phiền phức a.
“Anh đến chơi với Hồng. Sao em cứ phải tập miết vậy. Nghỉ một lúc đi.”
Diệp Hồng nhỏ nhẹ dạ một tiếng, thu công vào ngồi bên cạnh hắn. Cô bé lấy khăn bông lau mồ hôi, đoạn mở bình nước rót ra một chén uống. Diệp Hồng hỏi: “Ca ca, người không phải luyện công sao?”
Diệp Vân duỗi tay nói: “Suốt ngày cứ luyện công muội không thấy chán lắm sao. Tập võ cũng đâu thể khiến cho người ta trường sinh bất tử được. Cũng chẳng thể phi thiên độn địa được. Huynh muốn có thể tự do đi khắp thế gian này, không muốn bị trói buộc ở đây như phụ thân.”
Diệp Hồng nói: “Nếu muội cũng có năng khiếu tu luyện như ca ca thì tốt biết mấy. Chỉ cần vài tháng có thể vượt qua mấy cảnh giới, trở thành võ giả.”
Diệp Vân ngại ngùng nói: “Lúc huynh bằng tuổi muội còn chẳng được như muội đâu. Đến khi muội lớn bằng huynh thì lại chẳng hơn huynh ấy chứ.”
Diệp Hồng nhìn vào ca ca, ánh mắt sáng ngời: “Đó cũng là khả năng đặc biệt của ca ca, tích lũy ba năm đợi một phút hóa rồng. Mười tuổi đã bước vào hậu kì võ giả sơ cấp. Tư chất như vậy rất hiếm ý!”
Diệp Vân nhìn vào khuôn mặt ngưỡng mộ của Tiểu Hồng. Hắn rất muốn nói sự thật, nhưng lời đã hứa với Mặc thúc hắn đành thôi. Suy nghĩ một lúc hắn nói, giọng nghiêm túc: “Tiểu Hồng, sao muội thích tập võ đến vậy. Thời đại nay chính đạo là phải tu Tiên. Người tập võ cũng chỉ là phàm nhân, làm sao có thể so với Tiên nhân trên trời trường sinh bất tử?”
Diệp Hồng nghe ca ca hỏi thì ngơ ngác một chút, cô bé nhìn bầu trời phía trên nói: “Chúng ta có thể tu Tiên được sao?”
Diệp Vân lớn tiếng nói: “Được, ta nhất định sẽ trở thành tu Tiên giả.” Ánh mắt cậu kiên quyết sáng lấp lánh, chú Mặc trở lại sẽ truyền thụ công pháp tu Tiên cho mình, đến khi đó thì cậu có thể tự bước đi trên con đường của mình rồi.
Tiểu Hồng nhìn qua anh trai nói: “Tiểu Hồng tin ca ca nhất định sẽ làm được.”
Diệp Vân cảm động. Tiểu Hồng lúc nào ủng hộ hắn, những lúc hắn vui, buồn cô bé đều luôn ở bệnh cạnh. Đối với Diệp Vân, Tiểu Hồng là người quan trọng nhất trong lòng mình. Hắn tự nhủ, một ngày nào đó, mình sẽ rời nhà bước lên con đường tu Tiên, khi ấy mình sẽ đưa tiểu muội đi cùng. Hai huynh muội sẽ cùng nhau hành tẩu thiên hạ.
Diệp Vân nói: “Tiểu Hồng, nếu ta trở thành tu Tiên giả. Ta nhất định sẽ dạy muội pháp môn tu Tiên. Muội có muốn học không?”
Diệp Hồng cười, gật đầu thật mạnh: “Dạ được.”
0O0
Diệp Sơn sau khi thương thế khỏi hẳn thì lại vào trong núi tu luyện, thành tích tại hội võ không tốt khiến cậu cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa. Diệp Thủy thì ganh đua với thằng em càng điên cuồng tập luyện, hiện cũng đang trong giai đoạn đột phá cảnh giới trung kì. Còn Diệp Vân thì tự do tự tại, hắn chơi nhiều hơn tập. Rảnh rỗi đọc các loại sách tri thức hoặc tìm Diệp Hồng nói chuyện, chờ đợi Mặc Thúc sớm trở lại truyền công pháp cho mình.
Gia tộc họ Diệp là một thế gia ở trấn Thanh Xương. Không chỉ đào tạo võ học, mở võ đường, áp tiêu vận chuyển hàng hóa mà còn kinh doanh buôn bán nhiều mặt hàng khác nữa.
Ông nội của Diệp Vân là võ đạo tông sư nổi tiếng. Người mộ danh theo học cũng không ít. Diệp Hải cũng là một Tông sư thực lực có thể đứng hàng đầu Thanh Xương trấn, trong cả Thanh Châu cũng là nhân vật thuộc hàng ngũ danh vọng. Ông thường được mời đi làm giám khảo các hội tỉ võ trong Thanh Xương hoặc đi làm tiêu đầu những chuyến hàng lớn. Thời gian của ông ở nhà mỗi năm chỉ vài ba tháng nên những ngày này ông hết sức quan tâm đến việc tu luyện của tử, đệ trong nhà.
(Áp tiêu là công việc hộ tống người và hàng hóa vận chuyển từ nơi này sang nơi khác, bảo vệ khỏi các tai nạn trên đường. Tiêu đầu là người dẫn đội áp tiêu)
Diệp phu nhân cũng xuất thân từ thế gia, tuy tu vi không cao nhưng lại có tài năng quán xuyến kinh doanh. Công việc buôn bán của nhà họ Diệp đều do bà quản lý, bà thường ở lại cơ sở Diệp gia ở thành trấn để tiện xử lý công việc.
Sống trong môi trường tu luyện, mấy đứa trẻ nhà họ Diệp được rèn tự lập từ nhỏ. Chúng hoàn toàn không phải lệ thuộc vào cha mẹ. Bốn người Diệp Vân đều sở hữu trang viện riêng, có phòng nghỉ ngơi, sân tập võ và cả hạ nhân hầu hạ. (Việc tập luyện thường chú trọng tự thân vận động, nếu tập nhiều người một lúc ngược lại không quá hiệu quả hơn tập một mình)
Hôm nay, Diệp Vân và Tiểu Hồng đi thăm mẫu thân, người đang ở cửa hàng của Diệp gia.
“Chào tam thiếu gia. Chào tiểu thư. Hai người vào chơi.” Người làm nhanh chóng nhận ra quý tử và quý nữ của gia chủ, đon đả dẫn vào.
“Ta muốn gặp mẫu thân.” Diệp Vân nói.
“Phu nhân đang ở trên lầu. Mời thiếu gia lên.”
Hai huynh muội bước lên cầu thang, rẽ ngoặt một chút thì tới phòng làm việc của Diệp phu nhân.
“Mẫu thân.” Hai đứa nhỏ chào. Diệp phu nhân thấy hai con tới thì vui mừng bỏ sổ sách xuống, tháo cặp kính để trên bàn, nói: “Hai con lại đây.”
Hai đứa nhỏ kéo ghế ngồi xuống bàn, Diệp phu nhân đi lấy một ít bánh trong tủ cho hai đứa. Nàng ôm Tiểu hồng vào lòng nói:
“Hai con hôm nay không phải tập sao.”
“Chúng con đến thăm người không vui à?” Diệp Vân oán trách.
“Ngốc, các con con đến mẹ vui lắm chứ.” Diệp phu nhân gõ trán thằng bé một cái.
“Lại đây ngồi, để mẹ xem con trai mẹ thế nào.” Diệp phu nhân nhu hòa vẫy Diệp Vân ngồi lên đùi nàng.
“Con lớn rồi, không làm thế đâu.” Diệp Vân dỗi nói.
“A ha ha, Tiểu Vân biết xấu hổ, lớn thật rồi.” Diệp phu nhân trêu, rồi kéo thằng bé ngồi cạnh mình.
Ba mẹ con ngồi tâm sự với nhau, trước khi về, Diệp phu nhân còn cho hai đứa trẻ một số tiền để chúng đi chơi.
* * *
Trở về từ cửa hàng Diệp gia. Diệp Hồng và Diệp Vân cùng đi dạo phố. Thanh Xương trấn là một trấn nhỏ so với các thành trấn khác của Thanh Châu. Nơi đây không nhiều nhà cao tầng. Hầu hết kiến trúc đều làm bằng gỗ và đá, xây dựng theo phong cách kiến trúc phong kiến mới.
Phường thị được xây dựng từ trung tâm xây ra. Vậy nên những cơ sở quan trọng như phủ hành chính, ngân hàng, bách hóa thì đều ở trung tâm. Càng ra ngoại vi thì các kiến trúc càng đơn giản và mật độ kiến trúc thưa dần.
Có tiếng chuông leng keng, phía bên kia đường, một người đàn ông đẩy chiếc xe thùng lớn vừa đi vừa hô: “Ai mua kem đi. Kem Sữa, Kem trái cây, Kem Cầu vồng hảo hạng đây.”
“Ca ca, muội muốn ăn kem Cầu Vồng.” Diệp Hồng nói.
“Muội đợi ở đây nhé. Ta qua bên kia mua.” Diệp Vân dặn Tiểu Hồng đứng đợi dưới hiên một cửa hiệu, còn mình thì qua bên kia đường mua kem.
“Vị thiếu gia này người muốn mua kem gì?” Người bán hàng niềm nở nói.
“Cho ta hai cây kem cầu vồng.” Diệp Vân chỉ tay vào máy tạo kem.
“Xin người đợi một chút, sẽ có ngay.” Người bán kem đưa tay với cốc kem, rót kem vào. Kem cầu vồng, gọi một cách hoa mỹ như vậy, thật ra là bảy lớp kem có màu sắc khác nhau, mỗi lớp một vị. (Diệp Hồng rất thích ăn đồ ngọt, còn Diệp Vân thì thích những thứ mát lạnh và ngọt)
Thằng bé đem mười đồng trả cho người bán kem, vui vẻ bước trở lại chỗ Diệp Hồng.
Diệp Hồng thấy ca ca trở lại thì háo hức đứng dậy, đúng lúc phía trước có một người đi ngang qua, không cẩn thận mà đụng phải cô bé. Diệp Vân trông thấy vậy thì mắt híp lại, vẻ mặt của cậu nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ: “Tiểu Hồng cẩn thận.”
Nhân lúc Tiểu Hồng đang bị người phía trước chú ý, một người cao gầy đi phía sau giơ bàn tay chụp lấy cái túi đeo của cô bé. Tiểu Hồng nghe ca ca cảnh báo thì giật mình đưa túi cầm trên tay. Người phía trước thấy vậy liền giật mạnh cái túi, khiến cô bé ngã chũi. Cả hai tên liền co giò bỏ chạy.
Diệp Vân đỡ Tiểu Hồng đứng dậy, đưa kem cho em gái nói: “Muội bắt xe về trước. Ta đuổi theo lấy lại đồ.”
“Ca ca. Không cần đâu.” Tiểu Hồng nói, nhưng Diệp Vân đã phóng người đi rồi.
oOo
Hai tên trộm kia thấy Diệp Vân phục sức thế gia đệ tử, thân thủ lại không tầm thường liền cắm đầu cắm cổ chạy.
“Chặn chúng lại.” Diệp Vân quát lớn, nhưng người bên đường đều kinh sợ né sang một bên hết.
Tuy thằng bé lúc này đã là võ giả sơ cấp, nhưng kinh nghiệm còn ít, nếu truy đuổi một đường thẳng thì nó dễ dàng tóm gọn hai kẻ kia, nhưng tên trộm xảo trá luồn lách trong dòng người khiến hắn khó khăn mà đuổi được.
Diệp Vân đuổi theo bọn chúng, cho đến khi chạy vào con hẻm nằm giữa hai bờ tường cao hơn đầu người hai tên trộm không chạy nữa mà quay đầu lại, quyết ăn thua sống mãi. Một tên nói:
“Nhãi con vắt mũi còn chưa sạch mà muốn làm anh hùng sao. Để ông cho mày biết tay.” Hắn đưa mắt nhìn đồng bọn, bọn chúng vốn đã lên sẵn chiến thuật để xử thằng bé.
Diệp Vân không sợ hãi, nhìn thẳng vào hai thanh niên kia. Bọn chúng tuổi ngoài hai mươi, tướng mạo cao gầy. Một người mắt nhỏ, cằm nhọn, mũi dài, mặt giống chuột. Còn một người thì mặt đầy vết rỗ, mắt to thao láo giống mắt gà. Hai kẻ này cũng không tồi còn biết thủ thế, xem ra cũng có biết qua chút võ vẽ. Nhưng đối với một võ giả chân chính mà nói chẳng coi hai kẻ này vào đâu. Mặc dù cậu không ham thích võ học, nhưng cũng là một võ giả sơ cấp hàng thật giá thật đấy.
Diệp Vân tuy mới mười tuổi, nhưng khá cao, so với trẻ con bình thường thì cao hơn nhiều, nhưng với hai thanh niên trước mặt thì chiều cao của nó còn rất hạn chế.
Tay phải đỡ một cú đá cao của nam tử mặt rỗ, cậu lách người qua phải né đòn đá tiếp theo của y. Đồng thời tay trái hóa chưởng đao, chặt vào bắp đùi của hắn. Nam tử mặt rỗ đang trên đà đá hụt, lại bị chưởng lực hơn trăm cân chặt vào, cảm giác đùi trái đau đớn như sắp gãy.
Diệp Vân nhanh chóng di chuyển thân thể, dùng tay trái đỡ gạt quả đấm móc tới trước mặt, tay phải chuyển thành cùi chỏ thúc mạnh vào một bên bụng của gã thanh niên. Tên cướp mặt rỗ đau đớn rú lên một tiếng dài gập người gục xuống.
Lúc này thì gã mặt chuột cũng lao tới. Nắm đấm nhè mặt Diệp Vân mà đấm. Diệp Vân cúi người. Bàn tay vuốt xuôi theo chiều cánh tay của đối thủ. Đến giữa khớp cẳng tay thì chấn mạnh một cái. Đem cánh tay của y bẻ quặp sang hướng khác.
Thanh niên mặt chuột hét lên thảm thiết. Vung cánh tay còn lại đập vào Diệp Vân. Nhưng đòn đánh vụng về này sao có thể chạm vào cậu được, Diệp Vân cúi đầu né tránh, chân phải dậm lên bàn chân của đối phương, tay nắm lấy một bên người của y vật ngã xuống đất. Chỉ phút chốc, thanh niên mặt chuột đã giống với đồng bọn của mình nằm co quắp dưới đất.
Đang định kéo hai tên trộm này đi báo cảnh binh, Diệp Vân chợt dừng bước, ngoái đầu nhìn cuối con hẻm. Lúc này xuất hiện thêm hai người mặc đồ võ giả màu đen.
Thấy có người xuất hiện, gã mặt chuột kêu lên: “Mau cứu chúng ta.” Hai người kia không để mắt đến thanh niên mặt chuột, chỉ tập trung nhìn vào Diệp Vân. Diệp Vân cũng yên lặng đứng tại chỗ đánh giá mấy người vừa xuất hiện. Không ngờ hai tên trộm này còn có đồng bọn, chắc nhờ thế mà chúng dám khiêu chiến cậu. Chỉ là không biết bọn hắn kêu gọi trợ thủ lúc nào hay căn bản là những người này phục sẵn ở đây từ trước.
Cậu không nhìn ra thân thủ của hai người này ra sao. Nhưng nhìn cách ăn mặc và di chuyển thì biết hai tên trộm kia không thể nào sánh bằng.
Rốt cục thì thằng bé vẫn còn non kinh nghiệm, đáng lẽ trong tình huống có biến, thì lựa chọn an toàn rút lui là thượng sách. Lúc này muốn chạy e cũng không dễ, người áo đen đã tới cách nó ngoài mười mét. Nó từ từ lùi lại, bước qua vị trí mà thanh niên mặt chuột đang nằm.
Mắt vẫn nhìn chặt vào đối thủ, bước chân nó nhẹ lui. Kẻ mới đến cũng chậm rãi tiến tới. Khi khoảng cách còn năm mét. Diệp Vân đột nhiên co chân, mũi chân móc lấy người nam tử mặt chuột hất văng về phía kẻ áo đen. Đồng thời phi thân lao lên.
Mọi cử động của thằng bé đều bị hai người thần bí nắm rõ. Khi gã mặt chuột bị hất văng tới, người áo đen phía trước, tay phải xuất chưởng đánh vào mạn sườn của y, đem đánh y bật vào tường. “Bình”, “bịch“. Thanh niên mặt chuột rú lên một tiếng rồi ngừng bặt, không thấy động đậy gì nữa.
Diệp Vân thấy người áo đen hành xử ngoan độc thấy rùng mình, không ngờ với đồng bọn đối xử như vậy. Nhưng cũng vì thế mà gã lỡ mất tiên cơ, bị Diệp Vân tung đòn đánh tới trước. Mắt thấy nắm đấm sắp chạm vào ngực của nam tử áo đen, chỉ thấy y khóe miệng nhếch lên, ánh mắt trào phúng, cả người bộc phát ra một khí tức cường mãnh đem chặn nắm đấm của Diệp Vân lại. Tựa như gặp phải bức tường vô hình, cậu một phân cũng không tiến tới được. Trong ánh mắt kinh hãi của Diệp Vân, người nọ tay phải xuất ra một chỉ điểm thẳng lên trán cậu. Diệp Vân đầu óc choáng váng, liền hôn mê bất tỉnh.
Người áo đen cắp lấy thằng bé ngang hông, gật đầu với đồng hành của mình một cái rồi cả hai tung người nhảy lên thành tường, mấy bước hình bóng của bọn chúng đã mất hút.
Tất cả mọi việc đều được thanh niên mặt rỗ chứng kiến, nhưng khi thấy đồng bọn của mình chưa biết sống chết thế nào thì hắn cũng im lìm giả chết luôn. Con hẻm vắng lúc này chỉ còn hai kẻ nằm co quắp ở đó.
Ở đầu cuối con hẻm, có ba thanh niên mặc đồ đen khác nằm gục lên nhau im lìm bất tỉnh.
*
* *
Ngưu Đầu Sơn là một dãy núi lớn ở Thanh Châu. Ngọn núi này nằm ở sát biên cảnh của Thương Huyền quốc và Đại La quốc. Nó là bình chướng tự nhiên giữa hai quốc gia ngăn cản người phàm vượt biên giới, nhưng đối với tu giả thì hoàn toàn không trở ngại gì.
Thương Huyền là một quốc gia nhỏ, tu Tiên cũng không mạnh lắm. Giới tu luyện ở đây hỗn tạp mà người tu tiên chỉ chiếm số ít. Diệp gia là một gia tộc luyện võ thuộc dòng tam lưu, ở một thành trấn nhỏ thì cũng coi là một gia tộc hàng đầu. Lại nói Đông Thổ vốn là cái nôi của võ thuật, Cửu Chân tông đạt tới đỉnh cao của võ đạo khi đem võ thuật dung hợp với Tiên đạo trở thành đệ nhất tông môn tu võ hiện nay. Người ở Đông Thổ phần đông đều có luyện qua võ học, ngay cả tu tiên giả, nhưng vẫn có thể thấy vác kiếm đánh nhau không khác gì võ giả cả. Tất nhiên võ Tiên và võ học thuần túy là hai hình thức hoàn toàn khác biệt, đường lối tu luyện cũng khác nhau không thể nào nhầm lẫn được.
Đại La Quốc là đế quốc ở Trung Nguyên, phong trào tu tiên ở đây rất phát triển. Dù không đến nỗi mỗi sơn một môn phái, nhưng cũng có đến trăm ngàn môn phái gia tộc trên toàn Đại La, mà đỉnh cao nhất là Tiên Kiếm lục môn.
(Bên lề: Dãy núi Thanh Ngưu là dải ngăn cách tự nhiên giữa Thương Huyền quốc và Đại La Quốc. Vị trí của Thương Huyền khá là đặc thù, vì nó nằm trong dải đất giữa Trung Nguyên và Đông Thổ, do đó giới tu luyện ở đây có sự pha trộn. Tu Tiên giới là từ dùng để chỉ những người tu luyện với mong muốn thành Tiên còn Tu Luyện giới là để chỉ chung tất cả mọi hình thức tu luyện bao gồm cả phật đạo, niệm đạo, yêu đạo, ma đạo, tà đạo, võ đạo thuần túy cũng thuộc về phạm trù này. Bên trong Tu Tiên lại chia ra làm ba nhánh: Tiên vũ, Đạo gia và Nho gia. Tiên vũ là sự kết hợp giữa võ đạo và pháp môn tu tiên. Đạo gia tu luyện đạo thuật thuần túy. Nho gia tu luyện niệm lực và ý lực.
Hiện nay có năm phái là lá cờ đầu của tu luyện giới chính đạo: Phía Bắc có Đạo Đài, chủ tu đạo gia Tiên pháp, phía Nam có Hạo Nhiên tu Nho gia ý lực, phía Đông có Cửu Chân tu Võ đạo Tiên thuật, Trung Nguyên có Lục Kiếm chủ tu kiếm đạo Tiên thuật, phía Tây có Thiên Cương chủ tu Phật gia Phật pháp. Thiên Cương không tu Tiên, đương nhiên cũng không có thành Tiên, bốn môn phái còn lại đều có Tiên môn ở trên Tiên giới)
Tiêu Tuyết Nghi, quê ở Thanh Châu, tám tuổi đã được gửi sang Đại La tu luyện Tiên thuật. Nàng tư chất thông tuệ, sớm lọt vào mắt xanh của cao nhân, trở thành đệ tử Tuyết Kiếm Môn, một trong sáu mạch của Lục Kiếm Môn. Chín năm sau, Tiêu Tuyết đã trở thành hạch tâm đệ tử của tông môn, tu luyện có thành tựu trở về quê nhà.
Nàng vừa trong độ tuổi đẹp nhất của người con gái, lại được trời ban cho nước da trắng như tuyết, tóc đen bóng mượt trải dài như thác. Nàng có đôi mắt phượng hoàng, mày lá liễu, mũi cao và chiếc miệng anh đào nằm trên khuôn mặt trái xoan hệt như từ trong tranh vẽ nên. Tuổi mười bảy, một thiên sắc nước hương trời, nhưng vẻ ngoài lại toát lên bởi một vẻ lạnh lùng băng giá không hợp tuổi tựa như một tiên nữ trong chiếc quan tài băng, đẹp và lạnh lùng khiến người ta phải ngưỡng mộ mà không dám bất kính.
Lần này trong tông có việc chính sự, cử đệ tử ra ngoài làm việc, tiện đường có đi qua Thương Huyền quê nàng, nên Tuyết Nghi xin đi theo. Cùng đi với nàng có hai vị sư tỉ, dung mạo chừng hơn hai mươi, tướng mạo xinh đẹp, khí chất thanh nhã. Ba người mặc đạo bào màu trắng, khoác bên ngoài một áo trùm màu xanh lam đậm có những hoa văn hình bông tuyết thêu trên áo khoác ngoài. Đạp bước hạ xuống một thảm cỏ trong khu rừng thông tùng cao vút, nơi đây là Ngưu Đầu Sơn trong Thanh ngưu lĩnh vốn đã là bên kia biên giới giữa Đại La và Thương Huyền rồi.
Một vị sư tỷ, nhìn có vẻ già dặn nhất, nói: “Nơi đây linh khí khá tốt. Chúng ta dừng ở đây điều tức một lát.”
Tiêu Tuyết cất giọng thanh thoát: “Lý sư Tỷ, đây đã là địa phận Thương Huyền rồi. Từ đây đến nhà của muội còn không quá ba trăm dặm nữa. Chi bằng chúng ta tới đó rồi hãy nghỉ ngơi.”
Lý sư tỉ là người vừa nói lúc nãy, nghe vậy đáp: “Ta biết muội nóng lòng muốn lại nhà. Nhưng chúng ta là người nhập đạo, không nên để vẻ nhếch nhác lọt vào mắt phàm nhân. Bây giờ cứ hồi phục đã. Trước khi tối trời vẫn có thể đến kịp.”
Vị sư tỉ bên cạnh họ Nguyên, nàng chỉnh lại y phục bị xê dịch khi phi hành, duỗi tay nói: “Bay cả ngàn dặm đường, thân thể ta cứng đờ hết cả rồi. Lý tỷ nói đúng đấy, chúng ta cần phải nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.”
Tiêu Tuyết đầu lông mày khẽ chau, nàng định nói gì đó thì Lý sư tỷ tiếp lời: “Tiêu sư muội, tỷ biết muội vẫn canh cánh trong lòng chuyện kia. Chúng ta nhất định sẽ thay muội giải quyết phiền não. Nhưng trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt đã. Linh khí trên núi khá là có ích đối với công pháp tu luyện của bọn mình đấy.”
Tiêu Tuyết gật đầu đáp lại. Nàng quả thật trong lòng có việc không yên. Càng gần trở về nhà thì lòng càng thấp thỏm. Chờ đợi thêm một lúc càng khiến nỗi lòng nàng trào dâng.
Người tu luyện vốn phải dứt tình mới có thể thành tựu được. Đây là lần đầu tiên sau chín năm Tiêu Tuyết trở về nước. Nàng trở về nhà vốn không phải vì nhớ nhà, mà do trong lòng có mối ưu phiền, nếu không giải quyết được thì không thể an tâm tu luyện cao hơn.
Tại quê nhà, Tiêu gia là một gia tộc trung lưu. Quan hệ Tiêu gia với các gia tộc khác khá tốt, đặc biệt là cùng với một gia tộc có hứa hôn. Hôn sự này được đặt ra từ lúc nàng mới sinh, vốn là chuyện bình thường giữa các gia tộc tu luyện.
Nàng xuất ngoại tu luyện từ nhỏ, đến khi hiểu được vấn đề hôn sự này thì canh cánh không thôi. Nay nàng đã là người tu Tiên, trong tông môn thuộc hàng đệ tử kiệt xuất, đối với hôn sự áp đặt này càng không đồng tình. Ngặt nỗi, hôn sự này do ông nội của nàng quyết định. Ông nội một thân gây dựng lên gia tộc, là người đã tạo cơ hội cho nàng được bước vào giới tu luyện, cung cấp cho nàng những tài nguyên cần thiết để khởi đầu.
Từ bé nàng đối với ông nội đã một mực kính sợ, nên cảm thấy khó mở lời với ông. Nhưng đối với hôn sự này chắc chắn không có kết quả. Nàng giờ đã bước chân vào tu luyện giả cấp cao, kẻ kia chỉ là một phàm nhân, võ giả và Tiên giả, hai con đường này không thể gộp chung lại, huống hồ nàng còn chẳng có ấn tượng gì đối với hắn cả. Bây giờ, nàng và hắn đều đã sắp đến tuổi trưởng thành, nếu không đem việc này giải quyết sớm thì Tiêu Tuyết khó mà chuyên tâm tu luyện được. Nay xuất môn tiện đường, nàng mới nhờ hai vị sư tỷ của mình trung gian nói giúp. Dù sao đứng bên cạnh đồng môn, Tuyết Nghi có thêm can đảm đối diện với ông nội mình hơn. Mặt khác có sự ủng hộ của trưởng bối, thì việc thuyết phục đối với ông nội dễ dàng hơn nhiều.
(Trưởng bối: Chỉ người có thứ bậc cao hơn, người bề trên trong tông mông hay gia tộc)
Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Lý Tĩnh Hiên và Nguyên Hà chỉ mới đôi mươi, tuổi thật của họ đã gấp đôi số đó. Nhưng trong giới tu luyện không nói tuổi tác mà nói bằng thực lực. Hai người họ là hai Hóa Thần Hậu Kì tu đạo gia, lại là người của nhất đẳng tông môn, bằng tu vi và địa vị đó đi đâu cũng khiến người khác phải nể trọng. Tiêu Tuyết tự tin là với sự thuyết phục của hai vị sư tỷ, thì ông nội sẽ giúp nàng hủy hôn ước. Dù sao tiền đồ của nàng còn tiến xa hơn nữa, không thể vì chuyện hôn nhân trai gái này mà bị hủy hoại.
Tiêu Tuyết bình tâm lại, nàng không muốn suy nghĩ nữa. Tự nhủ không để việc này làm ảnh hưởng đến đạo tâm tu luyện, liền chuyên tâm vào việc điều tức.
Cơn gió nhẹ thổi qua, làm lọn tóc trước mặt nàng tung bay. Gió núi se lạnh, mang theo mùi hoa cỏ ngai ngái, mùi nhựa thông chảy ra do một loài bọ cánh cứng nào đó đục vào thân cây, ngoài ra, dù rất mảnh, một dòng năng lượng hơi nước nhè nhẹ trong không gian truyền đến. Tiêu Tuyết cảm nhận linh lực có trong không khí, nàng đối với thủy thuộc tính phi thường mẫn cảm, xem ra gần đây ắt có một dòng linh tuyền nào đó.
Tiêu Tuyết đứng dậy, dảo bước cho đến khi trước mặt nàng là một tiểu hồ nhỏ màu lam nằm lọt thỏm giữa rừng cây. Xung quanh hồ có nhiều đại thụ, một bên hồ là bờ đá cao hơn một mét, áp vào sườn dốc. Ở thượng nguồn có dòng suối nhỏ không ngừng chảy theo sườn núi đổ vào hồ nước.
Vị trí của tiểu hồ khá khuất, lại giữa thâm sơn vắng vẻ có chăng chỉ có ba người tỉ muội nàng. Tiêu Tuyết không ngần ngại trút bỏ xiêm y trên bờ đá rồi trầm mình xuống dưới mặt hồ xanh biếc. Nàng ngâm mình trong nước hồ, toàn thân vận chuyển pháp quyết, đem linh lực trong hồ nước ngưng tụ tại thân, hưởng thụ thân thể mau chóng hồi phục, đồng thời mang lại cảm giác rất dễ chịu. Tiêu Tuyết thư thái đắm chìm vào trong tu luyện của mình.