Năm người bọn Tiêu sư huynh một đường truy đuổi Thanh Loan, phía trước không xa đã là cấm địa Hỗn Thiên, lòng mấy người như lửa đốt. Chợt thấy khí lạnh quét qua toàn thân khiến mọi người phải rùng mình, tựa như có thiên đại ác thú vừa mới lướt qua họ vậy. Nhưng đuổi đến bước này mà lui về thật không cam lòng, bọn họ tranh thủ xuất kích mong có thể đánh gục được Tiên cầm trước khi nó bay vào cấm địa.
Thanh Loan thiêu đốt bổn mạng chân hỏa không thể kéo dài được bao lâu nữa, công kích của Tiên gia lúc này chính là đang rút đi sinh mệnh của nó, nhưng khát vọng sống lớn lao khiến nó cố gắng điên cuồng phi độn, địa phương phía trước là tuyệt địa nhưng đi vào đó còn có thể kiếm được một đường sinh cơ.
Đột nhiên từ hư không xuất hiện một bàn tay ánh sáng kim sắc khổng lồ đem Thanh Loan đang phi độn với vận tốc siêu thanh chụp lấy tựa như người ta giơ tay bắt chim sẻ vậy. Bàn tay đến không một chút dấu hiệu, Thanh Loan vô phương kháng cự. Ngọn lửa sinh mệnh của nó có thể thiêu đốt cả Tiên Kim mà không thể làm gì được quang chưởng này. Thanh Loan tự biết chống đối vô ích liền ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay đó phó mặc cho số phận.
Bọn Tiêu sư huynh vừa đuổi đến nơi, nhìn thấy cự chưởng khủng bố kia thì con ngươi co rút lại, không ngờ điều bọn hắn lo sợ lại xảy ra sớm vậy. Mấy người trao đổi với nhau bằng thần thức, (Tương tự thần giao cách cảm), cuối cùng thì Tiêu sư huynh lên tiếng: “Vãn bối Tiên Kiếm Tông Tiêu Lãnh cùng bốn vị sư đệ kính chào tiền bối. Không biết tiền bối có thệ hiện thân để chúng vãn bối được bái kiến.” Năm người cùng chắp tay chào một cách thành kính, đây là lễ nghi thường có khi gặp cao nhân bề trên.
Tiên giới Tiên nhân cường đại không ai không là bậc nổi danh, gặp mặt thì có thể biết được thân phận lai lịch. Lại nói Tiên Kiếm Tông là nhất đại tông môn, vị tiền bối kia bằng danh phận này chắc không làm khó bọn họ.
Người kia không hiện thân, giọng nói từ hư không vang lên, không rõ tự phương vị nào mà truyền vào tâm thần của mỗi người: “Tiểu tử Tiên Kiếm Tông, với tu vi của các ngươi mà cũng muốn xông vào Cấm địa sao? Ta là không lỡ nhìn Tiên giới mất đi vài Tiên nhân, cho nên cảnh báo. Các ngươi còn không mau trở về!”
Tiêu sư huynh nghe vậy nhíu mày, y rõ ràng dùng lễ kính, đem danh tự tông môn ra giới thiệu, hy vọng người nọ nể tình một chút, không nghĩ người nọ chẳng hề đếm xỉa, xem ra là muốn chiếm tiện nghi của bọn hắn rồi. Con Thanh Loan kia bọn họ vất vả như vậy mà để người khác phỗng tay trên, khó chịu này không nuốt nổi. Huống hồ ngay cả mặt mũi danh phận của đối phương còn chưa biết đã quay về thì thật là nhục nhã.
Y trầm giọng nói: “Tiền bối, con Thanh Loan này là linh thú được một vị trưởng bối trong tông để mắt tới, chúng vãn bối kì khổ mới bắt được, không ngờ nó lại gian xảo giả chết để lừa gạt mà chạy thoát. May mắn tiền bối ra tay bắt giữ. Mong người có thể thành toàn để vãn bối có thể giao phó với bề trên. Nhất định vãn bối sẽ tới sơn môn của người hậu tạ.”
Tiêu sư huynh lời nói cũng tính là chân thành. Nếu kẻ kia thật sự không nể mặt, thì có thể dám chắc đến tám phần là có vấn đề, dù sao các bậc đại Tiên rất trọng thể diện. Càng cường đại càng có phong thái cao quý, càng chú ý giữ hình tượng của mình, sẽ không làm chuyện cướp đoạt đồ yêu thích của người khác, nhất là khi đối phương là thượng Tiên của tông môn lớn.
Năm người thầm trao đổi, ước lượng thực lực đối phương. Ban đầu bọn họ bị khí phách của một bàn tay kinh người trấn trụ. Lại vì đối diện với cấm địa sinh mệnh mà sinh tâm lý sợ hãi, đem đánh giá thực lực của người nọ lên cao một bậc. Nhưng lúc này suy nghĩ lại, đôi phương xuất thủ xảo hợp, đúng lúc con chim kia đã như đèn cạn dầu, muốn bắt lấy không phải là khó.
Năm người ra hiệu cho nhau, sẽ ra tay thỉnh vị nọ lộ diện.
“Hừ, bọn tiểu bối Tiên Kiếm Tông thật là không hiểu chuyện. Linh cầm này bị trọng thương không hề nhẹ, các ngươi là muốn bắt nó về hay là muốn giết nó đây? Ta không nỡ để nó chết, vậy hãy để nó ở chỗ ta đã!” Lời nói của người kia cứ như người lớn mắng con nít, bọn Tiêu sư huynh không thể chịu đựng được nữa, hắn rõ ràng không xem bọn họ ra gì. Người ta mang danh tự tông môn mời gặp mặt không được, mang tiền bối trong tông ra nói chuyện cũng không nể mặt. Trước một câu tiểu bối, sau một câu Tiên Kiếm Tông đậm ý coi khinh, giọng điệu cứ như bậc chí tôn vô thượng. Thử hỏi, trên đời này có ai lại làm như vậy, kẻ kia chính là đang giả mạo cao nhân giở trò miện lưỡi dọa người mà thôi.
Năm người tâm ý ra hiệu chuẩn bị xuất thủ. Chỉ là người bên kia cũng tiếp lời: “Bọn tiểu bối này thật phiền phức, làm ta mất thời gian quá. Xem ra ta không hiện thân thì không chịu đi sao.”
Hư không gợn sóng, một thân hình áo trắng xuất hiện. Nam tử khuôn mặt trẻ tuổi trông như mới hai mươi, khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm, mắt rồng, thần thái phiêu trần thoát tục. Một vẻ anh tuấn, dù trong Tiên giới cũng thuộc về hàng đầu.
Năm người đang định tấn công chợt cứng lại. Trong đầu cả năm cùng chỉ nghĩ về một cái tên, một người duy nhất mà mọi hành vi lúc nãy đều hoàn toàn hợp lý.
“Bái kiến Vân Phong Thượng Tiên, đệ tử Tiên Kiếm tông hữu lễ.” Cả năm đồng loạt cúi người hành lễ.
Vân Phong là phương danh, nam tử ấy chính là Lâm Vân Phong, Đại đệ tử của Tiên Đạo Tông. Tiên Đạo lấy là một Tông, nhưng thực chất là chính quyền cai quản Tiên giới. Người khai sáng Tiên giới này, Vân Thiên Lão Tổ lập nên Tiên Đạo Tông để cai quản nó. Vậy nên Tiên Đạo có vị trí tối cao trong Tiên giới mà không có bất kì thế lực nào có thể so sánh được. Người đứng đầu của họ được gọi là Tiên Hoàng, dù đã trải qua mấy đời Tiên Hoàng thì vị trí vương giả của Tiên Đạo không hề suy chuyển.
Đại sư huynh của Tiên Đạo Tông, địa vị như thái tử Tiên giới vậy. Tư chất của Lâm Vân Phong được mệnh danh là con cưng của trời đất, tiến nhập Tiên giới không lâu đã trở thành ái đồ của Tiên Hoàng, tu luyện nghìn năm đã theo kịp các tiền bối tu luyện cả vạn năm, trở thành Đại đệ tử của Tiên Đạo. Chính là kẻ sẽ kế nhiệm Tiên Hoàng sau này.
Gần đây Tiên Hoàng mới đăng quang, đem Tiên giới chỉnh đốn. Tiên Đạo triển khai quyền lực tuyệt đối, chấn chỉnh lại Tiên nhân, đem Tiên quy giới luật thực hiện nghiêm ngặt. Thời điểm lày uy thế của Thượng tông đang cao, nên các môn phái khác đều phải nhượng lui, ngay trong Tiên Kiếm Tông, cũng răn đe đệ tử của mình không được chống đối với bọn họ.
Tiêu sư huynh cùng đồng môn thầm than may mắn, vừa rồi đã không làm điều thất lễ. Người như vậy đừng nói năm người bọn họ, dù có năm chục đi nữa cũng chẳng thể lay được một ngón tay của y. Mặt khác hành vi của mình có thể là cái cớ để Tiên Đạo quở trách xuống tông môn, đến khi đó tội nghiệt không biết để đâu cho hết.
Lại nói, Tiên gia tu luyện hết sức khó khăn, thông thường tiến triển một cảnh giới nhỏ cũng phải mất cả mấy trăm năm. Mà chênh lệch một cảnh giới nhỏ thôi đã là khác nhau một trời một vực, huống hồ cảnh giới của người nọ so với bọn hắn xa không biết bao nhiêu mà kể.
Giờ thì bọn họ đã hiểu vì sao khi mình nhắc đến tiền bối trong tông mà người kia không nể mặt. Trong môn phái cấp bậc sâm nghiêm, đẳng cấp như mình thì gặp được tiền bối bậc nào chứ. Ngay cả vị sư tỷ trong truyền thuyết kia cũng chỉ mới nghe danh chứ còn chưa thấy bao giờ. Cỡ tiền bối “bình thường” của Tiêu sư huynh cho dù gặp người kia cũng phải xưng một câu “Thượng Tiên.”
Phi thăng giả thành công gọi là Tiên, phía trên là Kim Tiên, rồi đến Nguyên Tiên, tối cao là cảnh giới vô thượng Chí Tiên. Mỗi cảnh giới này lại phân ra làm ba tiểu cảnh giới: Sơ kì, Trung kì, Hậu Kì. Mỗi kì, lại phân biệt Tiểu thành, tức là mới bắt đầu, Đại thành là đã đến mức cực hạn. Lần này sư tỷ xuất quan chính là thành tựu cảnh giới Nguyên Tiên. Mà người kia sớm đã bước vào cảnh giới này rồi. Đại Thành Nguyên Tiên chính là những Tiên nhân có tư cách vấn đỉnh Chí Tiên. Trong tông môn, người có tu vi Nguyên Tiên Đại Thành (chính xác mà nói là Nguyên Tiên Hậu kì Đại thành) là cấp bậc Đại Trưởng Lão.
Tiêu Lãnh tu luyện đến nay đã hơn sáu nghìn năm có lẻ, tuy nhiên hắn cũng chỉ mới bước vào cảnh giới Tiên nhân hậu kì, còn kém xa mới đại thành. Bên trên mấy đại cảnh giới đối với hắn chỉ có thể cúi đầu cung kính. Lần này Đại sư tỷ thành công xuất quan, theo thông lệ sẽ tổ chức một buổi giảng đạo, đem lĩnh ngộ của mình giảng cho đệ tử toàn môn.
Được nghe Nguyên Tiên giảng đạo là phúc hạnh mấy trăm năm mới có được. Bọn hắn cũng nhân lúc này chuẩn bị một ít quà mừng, Đại sư tỷ nhiều thêm một câu, bọn hắn càng có thêm lĩnh ngộ, mặt khác quà mừng hợp nhãn người, thì càng có vận may cho mình.
Cả bọn năm người hành lễ rồi rút lui. Chuyện ở đây không còn can hệ gì đến bọn hắn nữa, có lẽ chỉ Thái thượng trưởng lão mới đủ tư cách nói chuyện cùng Lâm Vân Phong. Người nọ ban đầu một mực không muốn gặp bọn hắn cơ bản cũng là thật, tư cách của bọn hắn không đủ để diện kiến hắn.
Năm người rời đi rồi. Lâm Vân Phong thu hồi bàn tay ánh sáng, điềm nhiên nói: “Ngươi có thể tự do được rồi. Tiên Kiếm Tông càng ngày càng ngang ngược, đệ tử tự tung tự tác, sớm đã không còn biết ai mới là chủ của Tiên giới này. Ta thấy bọn hắn không thuận mắt, coi như là giúp ngươi một chuyện tốt. Đi đi.”
Thanh Loan một loạt sự tình vừa rồi đều chứng kiến hết, nó cũng đoán được nam tử trước mắt là nhân vật bực nào. Ánh sáng chớp động, thân hình biến thành một cô gái mặc áo lam, dung mạo thanh tú, đường nét quyến rũ, đượm vẻ thành thục mê người. Vừa biến hình xong nàng liền sụp xuống quỳ lạy Vân Phong, nàng nói bằng giọng tha thiết: “Thiếp là Thanh Uyên, nếu thượng Tiên không chê, xin cho thiếp được làm nô tỳ hầu hạ người để báo đáp.”
Vân Phong có chút bất ngờ, không nghĩ Thanh Loan này lại có thể biến thành người, tư duy vận chuyển liền đem mọi chuyện thông suốt: “Ngươi là tu yêu hạ giới phi thăng? Có thể tồn tại đến giờ quả là đáng kinh ngạc. Tiên giới vốn không cho phép dị tộc tu Tiên, sớm muộn gì thì cũng bị Thiên Hình vệ bắt được.”
Thanh Uyên biết lời nói của vị kia hoàn toàn là thực, nàng tồn tại trong Tiên giới đến nay rất rõ Tiên qui. Nhưng một khi đã lên Tiên giới liền không còn đường trở về. Bao lâu nay nàng một mực ở những nơi thâm sơn hẻo lánh tránh tiếp xúc người, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện mới bị đuổi giết như hôm nay.
Tiên giới này là địa phương chỉ dành cho nhân loại, dị tộc muốn thành Tiên liền bị coi là công địch, kết cục không tốt đẹp chút nào. Nếu như biết trước sự tình này, có lẽ nàng đã có lựa chọn khác.
Dưới hạ giới nàng cũng từng là một bậc bá chủ, nay quỳ gối phục dịch cho người cũng là bước đường cùng. Nàng có thể đi đâu được nữa, địa phương cũ không thể trở về. Tiên giới dù rộng lớn nhưng khắp nơi đều có Tiên Linh hùng mạnh chiếm lĩnh.
Tiên Linh này chính là những sinh vật bản địa của giới này, sinh ra đã là Tiên, thực lực mạnh mẽ kinh người. Sống lang thang phiêu bạt vô định, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Tiên nhân đuổi bắt, hay bị hung thú săn giết, nàng không chịu nổi nữa.
“Xin Thượng Tiên nương tình, thu lấy thiếp một con đường sống.” Thanh Uyên cúi rạp khẩn thiết nói.
Lâm Vân Phong nhàn nhạt trả lời: “Trong phủ ta không thiếu người hầu cận, không cần phải thêm một dị tộc như ngươi hầu hạ làm gì.”
Vị Tiên nhân phía trước thâm sâu như trời bể, tính cách cũng tốt. Hầu hạ một nhân vật như vậy nàng cũng cam lòng. Dù sao nếu hầu cận một Tiên chủ cường đại, lĩnh ngộ được đạo pháp của người, thì cũng là đại vận hạnh. Tiếc là vị kia cũng không thu nhận nàng. Thanh Uyên biểu tình đáng thương, một thân nữ tử yếu đuối lâm vào bước đường cùng (bán thân). (Bộ dạng này đủ khiến người khác mủi lòng, bỏ rơi một mỹ nữ trọng thương, không nơi nương tựa thật không phải việc nam nhi nên làm, dù nàng có là yêu tu biến thành đi nữa)
Quả nhiên nam tử kia nói tiếp:
“Ta cũng từ hạ giới phi thăng. Thấy ngươi tu luyện được đến bước này quả không dễ dàng, thôi thì cho ngươi một cơ hội. Ta sẽ đưa ngươi đến gặp một người, người đó có thể thu nhận hay không là duyên số của ngươi.”
Thanh Uyên nghe vậy hết sức mừng rỡ, rối rít lạy tạ. Dù nàng có chút tiếc nuối Thượng Tiên không thu nhận, nhưng nàng hiểu thân phận người kia cao đến nhường nào, dù chỉ là hầu cận cũng là vinh dự mà không phải ai cũng được.
Đoạn rồi Vân Phong phất tay, Thanh Uyên liền thu nhỏ lại hóa vào ống tay áo của hắn. Một thân áo trắng tung bay, cả người liền hóa thành ảo ảnh biến mất.
*
* *
Năm vạn năm trước, Vân Thiên Lão Tổ khai mở ra Tiên giới, đả thông con đường giúp phi thăng giả phàm trần có thể thành Tiên. Người lập ra Tiên Đạo tông, thu nhận hết thảy mọi Tiên nhân, trở thành thế lực cai quản Tiên giới. Sau này, phi thăng giả ngày càng một nhiều, một số những nhân vật hùng mạnh dưới hạ giới cũng phi thăng trở thành một phương bá chủ Tiên giới, nhưng tất cả mọi người đều thừa nhận vị trí tối cao của Tiên Đạo Tông.
Dưới sự cai quản của Vân Thiên Tiên Hoàng, Tiên Đạo tông phát triển lớn mạnh không gì so sánh được. Các cao thủ hạ giới phi thăng đều nguyện quy dưới trướng của Thiên Hoàng (Tiên hiệu của Vân Thiên). Trong số các đại cao thủ thời đại đó, phải kể đến sáu người, bốn người nguyên là tổ sư khai phái của đại môn hạ giới, hai người là tu giả độc hành cường đại. Họ được gọi là Lục Tôn, những người này là trợ lực lớn lao giúp Tiên Đạo tông xây dựng được Tiên giới ngày hôm nay: Trấn áp các hung thú, bình định các cấm địa, xây dựng các tòa Tiên thành.
Thời kỳ huy hoàng của Tiên Đạo tông chấm dứt khi hai vạn năm trước, Vân Thiên Lão Tổ rời vị. Người nhường ngôi Tiên Hoàng cho Viêm Dương, một trong hai vị Tiên Tôn xuất thân tu giả độc hành. Không chấp nhận dưới trướng Viêm Hoàng, bốn vị Cổ Tôn liền đem nhân lực của mình tách khỏi Tiên Đạo Tông, thành lập nên bốn đại Tiên Tông.
Kể từ đó đến nay Tiên giới hình thành thế Ngũ Đại Tiên Tông, đứng đầu là Tiên Đạo Tông, sau đó là bốn đại tông: Tiên Kiếm Tông, Tiên Vũ Tông, Hạo Nhiên Tiên Tông và Đạo Đài Tiên Tông. Dù có sự phân hóa năm thế lực nhưng Tiên Đạo dưới sự cai trị của Viêm Hoàng vẫn phát triển mạnh mẽ, duy trì được vai trò vương giả của mình.
Ba trăm năm trước, Viêm Dương rời Tiên giới, tiến vào Thinh Không, nhường lại hoàng vị cho sư huynh của mình là Bạch Hy. Vị thế của Tiên Đạo lại giảm xuống. Bề ngoài vẫn trấn nhiếp toàn Tiên giới, nhưng bên trong sớm đã nội bộ không ổn, đứng trước nguy cơ bị các tông môn khác lấn lướt. Lại thêm, gần đây Tiên nhân gia nhập Tiên Đạo ngày môn ít, trong khi nhân sự các Tông còn lại ngày một nhiều, hình thành thế khách lấn áp chủ. Cũng vì những vấn đề này mà Lâm Vân Phong hết sức đau đầu, hàng đệ tử Tiêu Lãnh đối với hắn cung kính như vậy, nhưng đám đám cao tầng của Tiên Kiếm đã có kẻ ho he muốn thách thức quyền uy của hắn, khiến cho vị thái tử của Tiên Đạo không thể chấp nhận được.
Đệ tử các tông hung hăng phách lối, đều là cậy thế tông môn. Nếu không phải đám trưởng bối dung túng sao chúng dám làm những chuyện như vậy. Vân Phong vừa mới có việc chính sự trở về, một lòng không thoải mái. Tiện tay giáo huấn mấy tên đệ tử Kiếm Tông một chút, cho bọn chúng biết ai mới là chủ nhân của Tiên giới này. Nhưng khi gặp Thanh Loan, hắn lại có suy nghĩ khác.
Hạ giới ngày càng ít các tán tu phi thăng, thế lực của Tiên Đạo Tông sức mạnh đang mất dần ưu thế. Trước kia cứ mười người phi thăng, bốn người xuất thân từ thế lực Đại tiên tông, sáu người từ phần còn lại của tu luyện giới. Chỉ là lúc này lực lượng phi thăng từ tông môn vẫn đều đặn còn tán tu thực quá hiếm hoi.
*
* *
Lâm Vân Phong cưỡi mây phi hành, dưới chân từng mảnh giang sơn tú lệ, đại thành khổng lồ lướt qua. Phi vân đậu xuống Tiên sơn ngập trong mây, phía trước là một tòa Tiên môn lộng lẫy, biển đề: Tiên Đạo Tông. Ba chữ mang uy áp đại đạo, khiến dù là đại Tiên đi qua cũng phải cúi đầu kính ngưỡng.
Vân Phong không dừng lại tiếp tục một đường đi tới. Xuyên qua điện điện lầu các vườn uyển, thi thoảng gặp những Tiên gia sắc phục màu bạc, thêu hoa văn họa tiết tinh mĩ, họ đều cúi chào một câu: “Đại sư huynh.” Lâm Vân Phong cứ một đường tiến tới, khung cảnh nơi đây trăm năm nay với hắn quá quen thuộc rồi.
Dừng trước một điện phủ lộng lẫy chìm trong mây trắng. Y đạp chân lên một đám mây, để nó tự vận hành trôi đi. Phía bên kia biển mây có một tòa lâu các, một bóng hình tuyệt mỹ váy tím thướt tha đương nhìn phía phương xa.
Khóm mây chở Vân Phong dừng tại tiểu đình. Nữ Tiên kia liền quay lại, Tiên âm trong trẻo cất lên: “Phong ca người đã về.” Người đời đều hình dung Tiên nữ rất đẹp, nhưng ai gặp rồi mới biết, nàng tuyệt mỹ đến nhường nào, vẻ đẹp ấy không thuộc về phàm tục, một vẻ đẹp vượt xa khỏi cõi người. Điều gì khiến Tiên nữ tuyệt mỹ ấy u buồn đến vậy, cũng làm trái tim đại cường giả nam nhân thấy đau xót.
- Tử Vân, nàng đang nhớ đến sư phụ sao. Là tại sư huynh không tốt, không chăm sóc cho muội, để muội cảm thấy cô đơn rồi. – Vân Phong tiến đến cạnh nàng, cất giọng thật trìu mến.
Nàng nhỏ nhẹ nói: “Sư huynh bận trăm công nghìn việc, người vẫn quan tâm đến muội, muội còn mong gì hơn nữa. Chỉ là gần đây tu luyện không có tiến triển, muội xuất quan đi dạo cho khuây khỏa tìm cảm ngộ mà thôi.”
Vân Phong nói: “Tử Vân, huynh sẽ sớm tu thành Chí Tiên. Nhất định sẽ đưa sư phụ bình an trở về, để ba người chúng ta được đoàn tụ, sống hạnh phúc như trước kia.”
Khuôn trang đương ủ rủ ưu sầu, chợt theo một nụ cười như bình minh gieo nắng ấm, mang theo vẻ say đắm quyến rũ động lòng người. Dù bên nhau cả trăm năm nhưng nụ cười ấy không lúc nào thôi khiến trái tim Vân Phong phải thổn thức.
Nàng nghẹn ngào nói: “Sư huynh thật tốt. Huynh âm thầm gánh trên vai nhiều trọng trách như vậy. Muội muốn tu luyện thành tựu để cùng huynh san sẻ gánh nặng này.”
Vân Phong giang tay đón Tử Vân ôm vào lòng mình nói: “Đã có huynh ở bên muội, nhất định huynh sẽ không để muội phải buồn nữa.”
Người con gái ấy, không nhiễm khí tức phàm nhân, trong tâm không một mảnh đua tranh, không một phần tục khí. Nàng tu vi thâm sâu, bối phận cực lớn, trong tông người người đều kính vọng. Nhưng ngoại trừ Vân Phong thì không có ai là tri kỉ. Tử Vân Đài, một mảnh lâu các nhìn ra Tinh Không, nàng sống ở đó tách biệt với mọi người.
Nàng hiệu là Tử Vân Tiên tử, con gái của Tiên Hoàng trước đây. Được sinh ra trên Tiên giới, từ nhỏ đã không dính bụi trần, phụ thân và Đại sư huynh là hai người thân thiết nhất của nàng. Chẳng may phụ thân lưu lạc dị giới gặp nạn không rõ tung tích, Đại sư huynh một bên chấp chưởng đại sự trong tông, một bên dốc lòng tu luyện để có thể đi cứu sư phụ, hai người ít có thời gian vui vẻ. Tử Vân đem tâm tu luyện để tiêu tan nỗi niềm trong lòng, nhưng nàng càng nóng lòng càng không đạt kết quả.
- Lần này ra ngoài giải quyết sự vụ, huynh đem về cho muội rất nhiều thứ, muội xem. – Vân Phong vừa nói, bàn tay khẽ phất trước mặt liền hiện ra chục món vật phẩm: Có trân ngọc bảo khí, cực phẩm Tiên hoa, linh đan hiếm có.. Lại lấy ra một chiếc hộp ngọc, bên trong có đựng một ít quả màu đỏ, linh khí đượm nồng: “Chu Tước Quả của Hỗn Thiên vực, huynh đặc biệt mang về cho muội. Muội thử xem, nó rất có ích đối với tu luyện đó.”
Ngoại vật đối với nàng như không khí, nhưng tấm lòng nam tử Tử Vân rất cảm động, vươn tay nàng lấy một Tiên quả, môi hồng cắn lấy một miếng, đem hương vị thơm ngon, cùng linh khí ngào ngạt thưởng thức. Nàng nhẹ thốt: “Cám ơn huynh, Hỗn Thiên vực dù sao cũng là đại cấm địa, huynh nên cẩn thận giữ gìn, nếu huynh xảy ra chuyện..” Nàng không nói tiếp nhưng thu nhãn trong trẻo như nước khiến Vân Phong hiểu được tâm ý của nàng.
Vân Phong gật đầu nói: “Không dễ gì có thể khiến huynh gục ngã đâu. Huynh nhất định sẽ đạt tới cảnh giới của sư phụ, tìm được người, xin người ban ý hôn sự của chúng ta.”
Nghe lời nói ấm lòng của nam tử, Tử vân mỉm cười, nàng tựa đầu vào lòng chàng. Cả hai cùng nhìn phía chân trời xa xăm, lúc này ánh mặt trời sắp lặn, biển mây chìm trong ánh sáng màu tím hồng.
*
* *
Thế hệ thanh niên kiệt suất của Tiên giới chính là các đệ tử chân truyền của Ngũ Tông. Những người trẻ tuổi tu luyện chưa quá năm nghìn năm, đã vượt qua cảnh giới thứ ba - Nguyên Tiên, bọn họ là những người có khả năng nhất tiến vào cảnh giới đại đạo vô thượng. Tiên Tam Trảm đạo, rất nhiều Tiên nhân cường đại đều dừng ở bước này, khó lòng sánh được với những người trẻ tuổi tiền đồ vô hạn như họ.
Mộ Dung Uyển là đệ nhất truyền nhân của Tiên Kiếm Tông. Nàng thân phận kì bí, tư chất, ngộ tính khiến cho thế hệ trước phải thấy hổ thẹn, được Tiên Hoàng phong tặng nàng là đệ nhất Tiên nữ. Nàng tu luyện mấy ngàn năm liền tiến vào cảnh giới Nguyên Tiên sánh vai với các đại trưởng lão đã tu luyện cả vạn năm. Tư chất như thế, cùng với Tiên dung không ai sánh bằng, đủ khiến nàng phong quang vô hạn. Tử Vân Tiên tử tư chất cùng dung mạo đều tuyệt đỉnh, nhưng trừ bỏ địa vị con gái Tiên Hoàng, thực sự không thể so sánh với nàng được. Ai cũng nói nàng sẽ là người sớm nhất có thể bước vào cảnh giới Chí Tiên trong vạn năm trở lại đây.
Ấy vậy mà ngàn năm trước một phi thăng giả vô danh xuất hiện, hắn tiến nhập Tiên Đạo Tông, bộc lộ ra tư chất khiến Tiên giới phải đố kỵ, tu luyện năm trăm năm liền tiến tới cảnh giới Nguyên Tiên, điều mà nàng mất mấy ngàn năm mới làm được. Hắn lọt vào mắt xanh của Tiên Hoàng đời trước, trở thành chân truyền đệ tử, người đời đồn Tử Vân Tiên tử cũng đã phải lòng hắn, rất có thể hắn sẽ trở thành một Tiên Hoàng tương lai.
Nàng có gặp qua hắn, khi đó gã mới tiến vào Nguyên Tiên. Tên đó là một kẻ cao ngạo, trong mắt hoàn toàn không xem các truyền nhân kiệt suất các tông như thế nào. Hắn dõng dạc tuyên bố sẽ là người sớm nhất tiến vào cảnh giới vô thượng kia. Hừ! Một tên ngông cuồng, y mới chỉ tiến vào cảnh giới Nguyên Tiên còn chưa có Đại thành mà muốn thách thức nàng sao, nàng đã ở cảnh giới này cả ngàn năm nay rồi. Mộ Dung Uyển liền bế quan tu luyện để trùng kích cảnh giới Đại thành. Tiên giới một lần bế quan đã qua năm trăm năm.
- Đại sư tỷ, mừng người xuất quan.
- Đại sư tỷ, chúc mừng người đã đại thành cảnh giới.
- Đại sư tỷ, chúc mừng..
Đủ các lời chào mừng từ các đồng môn, nhưng nàng cũng không quan tâm. Trong số những người đến chúc mừng cũng có cả những thân truyền đệ tử của Tiên Kiếm Tông, địa vị cũng không xa cách nàng. Người nọ là Tư Không Bác, Tư Không Viễn và Tư Đồ Khải. Tư Không, Tư Đồ chính là hai đại gia tộc lớn nhất Tiên giới. Tiên giới phân theo tông môn chia làm năm thế lực gọi là Ngũ Tông, còn Cửu đại gia tộc chính là cốt lõi của toàn bộ Tiên giới. Tư Không gia là đệ nhất gia tộc trong Tiên giới, gia chủ Tư Không cũng chính là tông chủ của Tiên Kiếm Tông. Còn Tư Đồ gia trong Cửu tộc có quan hệ mật thiết với Tư Không gia, cho nên Tiên Kiếm Tông là thế lực cực kì hùng mạnh hiện nay. Những năm gần đây Tiên Kiếm Tông ẩn ẩn muốn giành vị trí nhất đại Tiên tông rồi.
Mộ Dung Uyển dù ngang tàng nhưng cũng phải nể mặt mũi của ba người này một phần. Tu vi của họ cũng rất gần với nàng, lại là những nhân vật chủ chốt của đại gia tộc, vị thế trong Tông cũng cực cao. Mộ Dung Uyển xếp thứ nhất, Tư Không Bác xếp thứ hai, Tư Không Viễn và Tư Đồ Khải thứ ba và bốn trong hàng ngũ chân truyền đệ tử.
Các đệ tử khác thấy ba vị sư huynh này tiến đến thì cũng tự động chào hỏi rồi nhường đường cho họ, thật hiếm khi được thấy cả bốn vị kiệt suất nhân của bản tông như thế, bọn họ chỉ được diện kiến thôi đã là vinh hạnh rồi. Bốn người này, về tu vi, tư chất hay dung mạo đều khiến cho chúng đệ tử phải ngưỡng mộ. Mộ Dung Uyển đệ nhất Tiên nữ, tuyệt đối là niềm ao ước của hết thảy nam Tiên, bất quá tu vi và địa vị của nàng, nam tử có thể xứng với không nhiều.
Tư Không Bác, tuấn mỹ, lạnh lùng, một bộ dạng băng hàn công tử. Tư Không Viễn hào hoa, phong thái phiêu dật, nói cười đều tỏ ra phong độ, rất câu sát nữ nhân. Tư Đồ Khải, trầm tĩnh, bình ổn, trong tông môn cũng là vị sư huynh thân thiện nhất.
Bốn người ít khi gặp nhau một lúc thế này, liền đem việc tu luyện ra trao đổi. Trong thời gian Mộ Dung Uyển bế quan, ba người còn lại cũng có những bước tiến nhất định. Tư Không Bác tu vi đạt đến Nguyên Tiên Trung kì Đại thành, Tư Không Viễn và Tư Đồ Khải thì cũng đạt đến Nguyên tiên Trung kì không lâu. Mộ Dung Uyển lại đem những lĩnh ngộ của mình ở các cảnh giới này ra giảng giải khiến các sư đệ rất tâm đắc.
Mấy người cũng đem tình hình Tiên giới trong thời gian gần đây đem nói cho Mộ Dung Uyển biết. Nàng mang tiếng là Đại sư tỷ nhưng xưa nay thích tự do, việc trong tông nàng không muốn quản, vẫn là để ba vị sư đệ này gánh vác hết. Mấy trăm năm bế quan, trong tông xảy ra nhiều việc lớn nhỏ, nhưng phần lớn đều ổn thỏa. Duy có việc tân Tiên Hoàng mới lên ngôi là khiến Mộ Dung Uyển không ngờ tới.
Trong lúc hàn huyên trao đổi, mọi người cũng bàn đến tình hình cao thủ trẻ tuổi đương thời. Vô tình hữu ý có vị nhắc đến Lâm Vân Phong. Mộ Dung Uyển bất ngờ rằng Lâm Vân Phong đã tại hai trăm năm năm trước tu luyện đến Đại thành Nguyên Tiên. Nàng âm thầm hít một hơi khí lạnh, rốt cục mình đánh giá còn thấp kẻ này, không biết đến cùng hắn là loại quái vật gì nữa.
Nhắc đến Lâm Vân Phong cả bốn người đều có tâm sự riêng, không ai nói thêm gì cả, bầu không khí trở nên dị thường. Tư Đồ Khải là người đầu tiên phá tan sự im lặng này: “Lâm Vân Phong kẻ này không những tu vi cao mà hành xử cũng hết sức khôn khéo, được nhiều người ủng hộ. Địa vị của hắn trong Tiên Đạo rất lớn, chỉ dưới Tiên Hoàng một bậc.” Tư Đồ Khải nói về Lâm Vân Phong, cũng không nghe ra bất cứ thái độ gì.
Tư Không Viễn nghe nói về Lâm Vân Phong thì tỏ thái độ khó chịu: “Hắn muốn củng cố thế lực của bản thân là một chuyện, nhưng lại nhúng mũi quá nhiều vào tình hình của chúng ta. Hắn đứng sau các chính sách cải tổ Tiên giới, đem phân chia lại các mỏ linh thạch và nguyên liệu, đem những mỏ tốt của chúng ta thay bằng những mỏ kém.
Lại còn đặt lại tỷ giá Nguyên Tệ, đánh thuế buôn bán ở các Thị Phường; các giao dịch Tiên khí, tài liệu lớn đều phải thông qua Tiên Đạo Tông. Đáng tức là, hắn còn độc quyền phân phối Hồn Thạch, thứ mà trước kia vẫn được phân cho Tiên Kiếm chúng ta quản lý. Trong tứ tông Tiên Kiếm chúng ta bị ảnh hưởng nhiều nhất. Rõ ràng là muốn nhằm vào Tiên Kiếm Tông mà.”
Trong Tiên giới có ba thứ tài nguyên quan trọng: Linh thạch để tu luyện, nguyên liệu để chế tạo Tiên khí, Hồn thạch để trị thương, nắm giữ ba cái này là nắm giữ mệnh mạch của cả Tiên giới.
Tư Không Bác nãy giờ đều rất ít nói, hắn buông ly Tiên trà trong tay xuống, nước trà sóng sánh quanh miệng cốc, giọng nói của hắn băng lãnh vô cảm cất lên: “Ta đã mang việc này bẩm báo với gia gia. Người nói chúng ta tạm thời không nên chống đối Tiên Đạo tông, cứ theo tùy theo ý bọn chúng. Việc này trưởng lão hội đã có quyết định, vậy nên cứ tạm để tên tiểu tử đó đắc ý một thời gian.”
Mọi người đều biết vị “gia gia” kia là ai, liền cảm thấy an tâm. Mộ Dung Uyển nghe xong cũng đem suy nghĩ của mình nói: “Tiên Đạo Tông làm vậy chứng tỏ sợ hãi chúng ta sẽ lớn mạnh uy hiếp địa vị của chúng. Tiên Hoàng mới lên ngôi đã nhanh chóng tiếp quản lực lượng của các tông không phải là nóng vội sao. Lại thêm việc nhường vị cũng hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước. Ta hồ nghi đằng sau đó có ẩn tình, phải chăng Tiên Đạo đang che dấu điều gì đó?”
Nghe lời của nàng, ba nam tử biểu tình có chút thay đổi. Tư Đồ công tử, ánh mắt lóe sáng lên, chớp mắt về bộ dạng điềm tĩnh ban đầu. Tam sư huynh Tư Không Viễn âm thầm liếc Mộ Dung Uyển một cái, khuôn mặt lộ ra tiếu ý, không ai biết hắn vui vẻ vì điều gì. Nhị sư huynh, khuôn mặt băng hàn dãn ra một chút, ánh mắt sắc lẹm chiếu vào khoảng không xa xăm, tựa như vừa đưa ra quyết định gì.
oOo
Tiên Đạo Tông.
Trong một tiểu đình, Lâm Vân Phong lúc này đang dùng bữa với Tử Vân. Hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn bày biện một ít món trân phẩm, một bình Cam Lộ Thủy, hai cái cốc tinh xảo bằng bảo ngọc chứa Tiên tửu sóng sánh màu đỏ hồng. Vừa nhấp môi rượu, Vân Phong vừa thuật lại những điều hắn trải qua trong chuyến rời tông môn lần này. Mọi chuyện hắn làm Tử Vân đều ủng hộ, Vân Phong là người tài trí vẹn toàn, bất kể việc gì hắn đều xử trí rất ổn thỏa.
Vân Phong nói: “Tông chúng ta tình hình những năm gần đây không mấy cải thiện. Các Tiên tông khác không ngừng có phi thăng giả bổ xung, còn chúng ta cả mấy chục năm nay chẳng được mấy người. Không phải chúng ta yếu đi mà chính là các Tiên Tông kia đang mạnh lên rất nhanh. Sớm muộn sẽ hình thành thế khách lấn át chủ.”
Tử Vân rót thêm Tiên tửu cho sư huynh, nàng nói: “Dưới hạ giới không biết tình hình thế nào. Tán tu, tiểu tông môn tuy căn cơ nhỏ yếu, nhưng số lượng phải rất đông. Tuy mỗi thời một biến đổi nhưng số lượng phi thăng giả cũng không nên ít như bây giờ. Như vậy chẳng phải nhân tài hạ giới đều tụ tập dưới hết các đại tông ư.”
Vân Phong lắc đầu nói, Nhân gian giới tu luyện chia năm, người của Đại Tông chỉ chiếm hai phần. Hạ giới có hàng trăm, ngàn tông môn lớn nhỏ, vô số gia tộc tu luyện, không thể nào quy hết về thế lực tứ tông được. Lực lượng tán tu cũng chiếm số lượng đông đảo. Về lí, những thế lực này phi thăng đều sẽ lựa chọn Tiên Đạo tông, không thể nào cả chục năm mới có một người gia nhập được. “
Ngũ Tiên Tông đã có phân chia. Người của tứ Tông chỉ có quyền thu nhận Tiên nhân từ thế lực hạ giới của mình. Trong khi đó Tiên Đạo có quyền thu nạp hết thảy Tiên giả phi thăng. Vì cớ gì mà số người phi thăng ngoài thế lực Đại tông ít đến vậy. Tin từ dưới hạ giới đưa lên cũng không cho thấy có gì bất thường.
Tạm gác vấn đề này lại, Vân Phong đem sự tình khác ra nói tiếp:“ Lúc này, tông môn thiếu vắng sư phụ, hàng ngũ cao thủ vô thượng của chúng ta không còn giữ được áp đảo so với bốn Tiên tông kia, tình thế lại càng bất lợi.
Trong nội bộ trưởng lão, việc sư bá lên ngôi gây ra tranh cãi không nhỏ, bởi lần nhường vị trước gây hậu quả không tốt, dẫn đến lần này đột ngột xảy ra không khỏi khiến nhiều người cảm thấy hồ nghi. Chỉ e nếu tin tức sư phụ lưu lạc không rõ tung tích lộ ra thì Tiên giới sẽ đại loạn. “
Tử Vân nghe ra tình huống lúc này thật sư không mấy lạc quan, Tiên Đạo Tông lúc này như một mái nhá quá lớn mà không đủ cột chống, chỉ cần một tác động mạnh liền có thể sập xuống. Vị trí và quyền lợi của bọn họ thực quá hấp dẫn trong mắt chúng Tiên, nếu không có đủ trụ cột liền khó mà giữ được tất cả. Việc buông bỏ quyền lực tuyệt đối khác nào đem đánh đồng Tiên Đạo xuống hàng tông môn bình thường, việc đó hoàn toàn không chấp nhận được. Nàng nói:“ Tình hình trong tông khó khăn như vậy, muội thân là con gái Tiên Hoàng cũng phải chịu trách nhiệm với tông môn. “
Lâm Vân Phong cười, nói:“ Việc trong tông đã có huynh và sư bá cùng các vị trưởng lão gánh vác. Muội cũng không nên coi nghiêm trọng quá, chúng ta đã sớm có đối sách cho mọi việc.
Trong Tứ Tông thì Tiên Kiếm môn có thế lực mạnh nhất, cũng sở hữu lắm tham vọng nhất, trước mắt ta muốn kiềm chế chúng lại. Nếu không sau này Tiên Kiếm Tông sẽ uy hiếp đến Tiên Đạo Tông. Nhân việc tân Tiên hoàng kế vị muốn chỉnh đốn lại Tiên giới, ta đem quyền lực của Tiên Kiếm tông thu bớt về phía mình. “
Tử Vân nghe thế vẫn không hết lo âu nói:“ Tiên Kiếm tông là đầu sỏ của tứ tông. Thế lực này như một con rồng, huynh áp chế nó có thể khiến nó trở mình cắn lại. Huynh phải thật cẩn thận. “
Vân Phong cũng biết điều đó, hắn không bao giờ xem thường con quái vật này cả. Chuyện khi xưa Tiên Đạo tan vỡ thành năm phái cũng có bàn tay của tông chủ Tiên Kiếm tông, người này là kẻ có vai vế sánh với sư phụ, Lâm Vân Phong không thể nào đụng tới được.
Hắn mượn việc Bạch Hy sư bá lên ngôi để thâu tóm quyền lực về tay Tiên Đạo, phân bố lại các ích lợi cho môn phái mình. Việc này cũng được sự ủng hộ của Bạch Hoàng nên rất thuận lợi. Tiên Kiếm ngoan ngoãn giao ra rất nhiều lợi ích, tuy nhiên thuận lợi quá lại khiến hắn cảm thấy bất an. Lâm Vân Phong không nói ra hết sợ làm Tử Vân càng thêm lo lắng.
Hắn gắp cho Tử Vân một miếng mỹ thực, rồi nói:“ Việc sư phụ mất tích vô cùng tuyệt mật, bên ngoài chỉ biết người bế quan tham ngộ bí ảo của thiên địa. Một lần bế quan là cả ngàn năm, uy sư phụ vẫn còn đó, đủ khiến kẻ khác phải dè chừng. Chỉ cần ta đạt tới cảnh giới Chí Tiên liền có thể đem cục diện thiếu cao thủ trông tông bình ổn. Đến khi đó dù chuyện sư phụ mất tích không giấu được, thì các tông cũng không thể làm gì được. “
Hai người cũng không đề cập đến chính sự nữa. Lâm Vân Phong lúc này mới đem Thanh Uyên ra giới thiệu. Tử Vân Tiên tử một mình sống trong Vân Đài này cũng cô quạnh. Dù là Tiên nhân cũng thường có hầu đồng phục dịch, nhưng Tử Vân sinh ra không nhiễm bụi trần, người phàm không thể nào phục dịch nàng được, mà Tiên nhân không ai muốn làm việc như thế. Vậy nên ngoài phụ thân và Vân Phong đối tốt với nàng, nàng hầu như mọi sự đều phải một mình.
Thanh Uyên yêu giả phi thăng, cũng đạt đến Tiên gia trung kì cảnh giới, trong người có huyết mạch Thanh Loan thượng cổ cao quý. Nàng có dung mạo thanh tú, cử chỉ hiểu biết phép tắc liền khiến Tử Vân thấy yêu thích. Dù sao nàng ở Tiên giới này cũng ít có nữ tử bầu bạn, mới gặp liền sinh cảm tình, đem thu nhận Thanh Uyên làm thị nữ.
Thanh Uyên cũng là người khôn khéo, chẳng mấy chốc đã lấy lòng được vị chủ nhân này. Nàng có lịch duyệt mấy ngàn năm hạ giới, đối với một nữ Tiên chưa từng rời khỏi Tiên môn như Tử Vân việc chiều lòng quả không khó, hai người tâm sự một hồi thì coi nhau như tỉ muội.
Tử Vân hết sức hiếu kì trước những câu chuyện của Thanh Uyên về cuộc sống hạ giới, dù rằng nàng từng được Đại sư huynh kể nhiều lần về nó. Nhưng đối với một người ham mê tu luyện như Vân Phong, trừ bỏ tuy luyện, tiến giai thì chẳng có gì là hắn quan tâm, vậy nên những chuyện hắn biết chỉ dừng lại ở mức phổ thông. Còn Thanh Uyên là lão yêu ngàn năm, hiểu biết về hạ giới cực kì sâu sắc.
Nhiều truyện mà nàng kể đối với Vân Phong còn thấy mới lạ, thì đối với Tử Vân càng hấp dẫn lạ kì. Vân Phong thấy thế cũng không nói gì, lặng yên nghe hai nàng tâm sự. Thi thoảng có những chuyện kì dị khó tin, hay những thứ mới mẻ lạ lùng, Tử Vân lại quay sang hỏi Vân Phong, hắn cũng nhẹ nhàng giải thích, hay đơn giản là gật đầu xác nhận.
Hai nữ tử chuyện trò không dứt, Vân Phong chán ngán cáo từ. Khi mới về hắn liền đi gặp Tử Vân ngay, vẫn chưa có đi diện kiến Tiên Hoàng. Còn nhiều vấn đề quyết sách đang đợi cao tầng trong tông phê chuẩn, hắn liền muốn đi gặp Tiên Hoàng đã.
*
* *
Vân Thiên Tiên Tổ có hai đệ tử: Bạch Hy là sư huynh, Viêm Dương là sư đệ. Hai vạn năm trước, Vân Thiên nhường ngôi vị Tiên Hoàng cho Viêm Dương. Sau đó người tiến nhập Thinh Không không trở lại, tình hình Tiên đạo tông đi xuống. Hơn ba trăm năm trước Viêm Dương Tiên Hoàng cũng tiến vào tinh không dị giới, người muốn truy tìm tung tích sư phụ.
Không lâu sau thì truyền về một mảnh binh khí vỡ nát, trên đó có ghi chú rằng Tiên Hoàng gặp nạn, truyền ngai vị lại cho sư huynh. Chuyện này như sét đánh giữa trời khiến cho những người trong cuộc không khỏi bàng hoàng. Tử Vân đau lòng muốn đi ứng cứu nhưng Vân Phong và Bạch Hy cản lại. Ngay cả Tiên Hoàng còn không thể tự mình giải quyết thì đây là chuyện lớn bực nào.
Sự tình đặc biệt nghiêm trọng này được ba người bưng bít, chỉ truyền ra Viêm Dương Tiên Hoàng bế quan tham ngộ đại đạo Thiên Địa, nhường Hoàng vị cho sư huynh. Trong tông trừ bỏ đổi người điều hành thì mọi sự hoạt động bình thường, không để lộ bất kì điều gì ra ngoài.
Bạch Hy lúc này đang ngồi trong Hoàng Chủ điện, trên bàn ngọc trước mắt bày từng chồng thẻ ngọc, là những sổ sách quan trọng của tông môn. Tuy nhiên tâm tư của ông không dành cho chúng mà nằm ở một mảnh kiếm vỡ, bên trên có khắc những đạo Tiên văn. Chất liệu mảnh kiếm phi thường quí, cứng rắn vô cùng, vậy mà những dòng chữ được khắc bằng tay đều nét hữu lực tỏa ra Tiên uy nhàn nhạt.
Bạch Hy trầm ngâm suy nghĩ:“ Viêm Dương à, nếu đệ trong trường hợp này thì sẽ giải quyết thế nào đây? “Chợt có người tiến vào phòng, đó là một thanh niên áo bào bạc, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, đặc biệt y có một cặp mắt rất đẹp, sáng như sao trời. Khi nhìn thấy Bạch Hy y liền thu liễm ánh mắt lại, khom người báo:“ Sư phụ, có Đại sư huynh tới cầu kiến. “Người vừa tiến vào là Viên Tề Hạo, đệ tử duy nhất của Bạch Hy, cũng là Nhị sư huynh của Tiên đạo tông.
“ Cho hắn vào.”Giọng nói của người đàn ông đầy uy lực cất lên.
Bạch Hy lấy ra một cái hộp màu tím, đem mảnh vỡ tiểu kiếm đặt vào trong. Bên trong đó không ngờ còn có một mảnh vỡ nữa, khớp hai miếng lại thành một nửa thanh kiếm tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.