Thất Đại Thiên Quy

Chương 5: Chương 5: Trong cấm địa sinh ly tử biệt, đôi uyên ương rẽ lối chia ly




Trời đêm giông tố bập bùng, hai bóng người một nam, một nữ phi hành nhanh như chớp. Phía sau có khoảng chục người mặc bào phục màu tím đuổi theo.

Hai người phía trước có vẻ bị thương, y phục trên người tơi tả, Tiên huyết chảy thấm qua áo, tỏa ra ánh hồng nhàn nhạt.

Uỳnh! Tia chớp đánh xuống, không gian sáng bừng lên một chập. Nam tử độ ba mươi tuổi, gương mặt vốn anh tuấn lúc này đượm vẻ mệt mỏi. Nữ tử bên cạnh cũng rất có nhan sắc, nhưng khuôn mặt lúc này tái nhợt, hơi thở mỏng manh, tình trạng rất là nguy kịch.

Nhóm người phía sau mặc áo bào màu tím, có thêu gia huy của gia tộc nào đó, trong đêm tối nhìn không rõ ràng. Những người này một mực truy đuổi cặp đôi trước mặt, nhưng bộ dạng cũng không lấy làm gấp gáp lắm, có vẻ cũng không dùng hết sức.

Một người áo bào tím phát ra thanh âm vang vọng trong không trung: “Thiên Minh giao nữ nhân kia ra. Ngươi đừng ép chúng ta phải ra tay tàn độc.”

Người con trai tên Thiên Minh một mực phi hành không ngoái đầu lại, nói: “Tứ thúc, nàng là vợ của ta, trừ khi ta chết, quyết không để ai có thể tổn hại nàng.”

Tứ thúc phía sau hừ lạnh một tiếng: “Cứng đầu, ả ta là yêu ma nguy hại Tiên giới. Giữ ả lại chính là đối đầu với chúng Tiên. Ngươi tư chất tuyệt đỉnh, Tiên nữ khác thiếu gì mà lại vì ả từ bỏ cả tiền đồ của mình.”

Thiên Minh không nghe, lớn tiếng nói lại:

“Tứ thúc người đừng nói nữa. Nàng mang trong mình cốt nhục của ta, sao ta có thể bỏ được. Nếu người nể tình hãy để chúng ta rời đi. Chúng ta sẽ biến mất khỏi Tiên giới này, không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa.”

Phía trước một mảnh sấm sét chập trùng, tựa như một bức tường lôi điện dựng lên giữa trời. Thiên Minh tốc độ phi hành chậm lại. Chốc lát đã dừng trước một vực thẳm không đáy, đầu bên kia của vực chính là màn lôi điện bất tận.

Đôi nam nữ nhìn bức tường sét và vực thẳm kia thấy kinh hãi, tâm phách không tự chủ thấy run rẩy. Lúc này những người truy đuổi cũng đã dừng lại cách bọn họ năm chục thước.

Thiên Minh quay người hướng Tứ thúc nói: “Tứ thúc xin người hãy cho chúng ta một con đường sống. Tuệ nhi mang trong mình cốt nhục của ta, cũng là cháu họ của..”

“Câm miệng, ngươi còn dám đem gia tộc gia nói sao. Thiên Minh, ngươi làm liên lụy đến gia tộc, đã không còn tư cách là tộc nhân nữa rồi. Tứ huynh cho ngươi cơ hội không biết hối cải, còn muốn cả gan cầu xin cho ả yêu nữ.”

Người vừa nói là một trung niên nam tử mắt ưng mày hổ, giọng cay nghiệt không chút lưu tình: “Tiên giới rộng lớn bao nhiêu ngươi không chạy lại chạy đến nơi này. Cũng tiện cho chúng ta quá, mau giơ tay chịu trói về gia tộc luận tội.”

- Thất thúc, tứ thúc. Thiên Minh nguyện về gia tộc chịu tội. Xin hai người hãy cho thê tử của cháu một con đường sống. “Thiên Minh khẩn thiết cầu xin.

Thất thúc mặt lạnh vô cảm nói:“ Hồ đồ, ả ta không chết không được. Tứ ca, hãy xuất thủ. “

Tứ thúc nhìn vị tộc đệ của mình, không biết ông có suy nghĩ gì.

Nữ tử bên cạnh Thiên Minh thều thào nói:“ Minh, nhảy xuống đi. “Thiên Minh chần chừ nhìn xuống vực sâu hun hút, lập lòe khủng bố lôi điện.

Thấy tứ huynh không có phản ứng, trung niên nam tử truyền âm nói:“ Tứ huynh nhất định phải đem xác ả ta trở về. Nếu không khó mà giao phó với vị kia. “

Tứ thúc lòng hạ quyết tâm, tay phải ánh sáng bộc phát, từng đạo Tiên lực như bạch xà xoắn xuýt đem cả cánh tay phủ lại. Hư không phía trước thình lình hiện ra một cánh tay cực lớn bổ xuống đôi nam nữ. Bàn tay khổng lồ tạo thành cái lồng chụp xuống hai người.

Mấy vị môn đệ phía sau cũng nhanh chóng tản ra phong tỏa các phương vị, đồng thời xuất ra công kích trấn trụ đối phương.

Thiên Minh cắn chặt răng, mắt thấy bàn tay sắp chụp tới nhưng không thể nào né tránh được bởi cùng lúc có hàng chục đạo phong ấn từ những người mặc áo bào tím ở các phía đánh tới.

Nam tử điên cuồng vận khởi tiên lực trong cơ thể, bố trí quanh người tầng tầng hộ thể chân khí tạo thành một màn chắn hình trứng đem cả hai bao bọc lại. Các đạo chú ấn đánh tới màn phòng hộ đều bị bật ra, không ngừng vang lên các thanh âm ca sát ca sát.

Lúc này cô gái cũng không cam chịu khuất phục, tay trái nàng giơ lên hướng đại thủ phía trên. Trong miệng nhẩm chú quyết, chiếc vòng tay của nàng liền bay lên, tích tắc hóa thành một cái vòng cự đại. Chiếc vòng khổng lồ tỏa ra khí tức cổ xưa, chạm khắc vô số đạo văn, cổ ngữ phát ra ánh sáng rực rỡ, đem phía trên hai người che chắn.

Cự chưởng chụp xuống liền bị chiếc vòng cản lại, không thể ấn tiếp được.

- Nhân Duyên Trạc!

Tứ thúc kinh ngạc hô lên. Những người phía sau cũng một bộ dạng ngạc nhiên không kém. Thất thúc ở bên cạnh một mực gia trì đạo văn cấm cố, thấy vòng tay của nữ tử bay lên đã chú ý, khi nghe đến tên của nó không khỏi giật mình, lẩm nhẩm:“ Không ngờ ả yêu nữ lại có chí bảo bậc này. Nhân Duyên Trạc bài danh sáu mươi bảy trong Thông Thiên Linh Bảng. “

Thiên Minh thấy thê tử xuất ra Nhân Duyên Trạc, bộ dạng nàng vô cùng suy yếu không thể chống đỡ được lâu liền đem Tiên lực trong người mình quán chú lấy.

Vợ chồng tâm ý tương thông đem chiếc vòng cổ xưa phát ra ánh sáng nóng cháy đánh cho bàn tay khổng lồ bên trên tan biến thành từng điểm linh quang. Sau đó chiếc vòng lớn hạ xuống đem hai người bảo vệ bên trong, dựng lên một cái lồng sáng hình trụ, mọi đạo công kích đánh tới đều không thể làm màn ánh sáng bảo hộ rung chuyển.

Khi bàn tay ánh sáng tiêu tán, hai vị thúc thúc chia mỗi người một phương trấn giữ, đen chân khí hóa thành thực thể, tạo nên sợi xích hướng chiếc vòng lớn đánh tới. Hai sợi xích như hai con mãng xà hung bạo đánh lên vành của chiếc vòng, liền đem hào quang phòng hộ của nó ép xuống, nhưng vô phương đánh vỡ nó.

Thất thúc quát to:“ Mau bố trí Thập tuyệt trận. Đánh tan nó. “

Tám vị môn đệ tức tốc thay đổi phương vị, từng người đánh ra các đạo pháp quyết. Hư không xuất hiện tám loại đồ hình tạo thành một bát quái bằng đạo văn. Trung tâm, hai vị tôn trưởng lại tạo thành hai mắt âm dương của một bộ thái cực đồ.

Xích ánh sáng nguyên bản chỉ lớn bằng bắp tay, sau khi được đại trận gia trì liền lớn cỡ thân người, uy lực tăng không biết bao nhiêu lần đánh tới. Lồng sáng được Nhân Duyên Trạc tạo ra trực tiếp thu nhỏ lại phạm vi bản thể của nó. Không những thế còn khiến cho kích thước chiếc vòng thu nhỏ lại, từ bốn mét, xuống ba mét, rồi hai mét.

Hai vợ chồng Thiên Minh cật lực gia trì Tiên lực mới ổn định không cho nó thu nhỏ lại quá một mét rưỡi. Nhân Duyên Trạc là Chí Tôn Linh Bảo, uy lực tuyệt luân nhưng hai người lúc này đã sức cùng lực kiệt không thể phát huy được một phần sức mạnh, liền cũng không duy trì được bao nhiêu lâu nữa.

Chúng người bao vây tu vi cực cao, bọn hắn cũng không muốn phải bỏ giá quá lớn để bắt hai kẻ đã cùng đường. Liền tạo thành một màn so đấu sức chịu đựng, chỉ là rất nhanh sẽ có kết quả mà thôi.

Hai người trốn chạy một đường dài, kết cục vẫn không thoát, đau xót hơn người dồn họ vào bước cùng lại chính là những người thân thích của họ. Người nam tử bên cạnh hôn thê của mình trong khoảnh khắc sinh tử ập đến. Hắn không khỏi có nhiều hối tiếc. Đường đường một thân phận hiển hách, tu vi vạn người kính, nhưng hắn không thể bảo vệ được vợ con mình. Bi ai, thống thiết trong đó ai thấu hiểu nổi.

Sự tình đến mức này, nguyên nhân sâu xa trong đó không dễ gì mà nói rõ. Chính hắn cũng không hiểu vì lẽ gì mà mọi người coi vợ con hắn là yêu ma một lòng trừ diệt. Ngay cả đến họ hàng thân thích cũng trở mặt không nhận người thân. Chẳng lẽ vì một người nào đó muốn thì có thể tùy tiện gán ghép cho người khác ác danh yêu ma hay sao?

Trong lúc sinh tử cận kề, thứ mà người ta lưu luyến nhất không phải là hào quang danh vọng, không phải là tiền tài vật chất, mà là những phút giây bên người thân yêu nhất. Trước mắt Thiên Minh như thấy lại những tháng ngày yêu nhau của hai người, thấy được giây phút hạnh phúc khi hắn biết mình sắp làm cha. Nhưng hạnh phúc đỉnh điểm nhất cũng là lúc mà tai họa bất ngờ ập đến. Hắn điên cuồng dẫn nàng chạy trốn, nhưng Tiên giới mênh mông lại không có nơi nào dung được phu thê hắn!

Tuệ Nhi, ta có lỗi với nàng rồi. Đời này kiếp này ta chỉ hận mình sinh ra trong một gia tộc như thế, thật uổng cho ta hết một lòng tận trung vì họ. Đổi lại được gì, chính là tay chú ruột mình giết chết. Ta hận. Ta hận Tiên nhân tàn độc. Ta hận. Ta hận Tiên giới này bất công.

Thiên Minh nhìn hôn thê của mình trìu mến nói:“ Là ta không tốt, ta không thể giữ lời hứa bảo vệ nàng suốt đời. Tuệ Nhi, ta yêu nàng. Nếu có kiếp sau ta vẫn yêu nàng. “

Tuệ Nhi nhìn biểu tình phu quân thấy không ổn, nàng thất thanh:“ Minh, chúng ta sống chết cùng nhau, chàng không được bỏ thiếp ở lại. “

Thiên Minh nói:“ Tuệ Nhi, nàng nhất định phải sống, vì con của chúng ta. “Đoạn y đẩy tay Tuệ Nhi ra, một mình giữ lấy Nhân Duyên Trạc, Tiên lực trong người vốn mỏng manh lúc này đột nhiên cuồn cuộn dậy sóng, lực lượng cường đại trào dâng đột ngột khiến mạch máu phình lên, da thịt nổi lên một màu đỏ rực.

Cuồng bạo Tiên lực trút vào cái vòng tay khổng lồ khiến nó biến lớn hất văng tất cả chúng nhân vây quanh.

Biến hóa đột xuất khiến cho các Tiên nhân bao vây chẳng kịp phản ứng. Thập Tuyệt trận liền bị xung kích của Chí bảo đánh vỡ.

“ Tuyệt Tiên Cấm, không ngờ ngươi lại có thủ đoạn bậc này. “Thất thúc rít lên.

Tuyệt Tiên, đúng như tên, Tiên gia đoạn tuyệt vô tận sinh mệnh, từ bỏ vĩnh hằng thọ nguyên đổi lấy lực lượng khủng bố trong một khoảnh khắc. Cấm thuật như vậy vốn chỉ nghe danh trong truyền thuyết không ngờ lại có thật, và tiểu tử kia lại có được.

Tuệ Nhi bị Thiên Minh đẩy ra, cách vô tận vực thẳm không xa. Nàng ngã trên mặt đất, nước mắt giàn giụa nhìn nam tử trước mặt:“ Minh ca.. “Thiên Minh không ngoảnh lại, hét lên:“ Nàng mau đi đi, thời gian của ta không còn nhiều, ta sẽ cản họ lại. “

Tuệ Nhi gào lên:“ Thiếp không đi. Không có chàng thiếp không đi. “

Thiên Minh thể xác chịu đựng dày vò thống khổ khôn cùng, nhưng hắn kiên cường chống đỡ che chắn phía trước cho vợ mình. Nhóm người Thất thúc đã bình ổn trở lại, công kích tập trung đánh vào phòng hộ của Nhân Duyên Trạc. Hắn thét lên:“ Còn không mau đi. Ta đã thiêu đốt sinh mệnh rồi không thể nào vãn hồi nữa. Chẳng lẽ nàng muốn ba người chúng ta cùng chết? “

Tuệ Nhi đau lòng, cắn răng kiên cường quay đầu, hướng vực thẳm trước mặt nhảy xuống. Bọn người áo bào tím thấy thế con mắt căng ra, gấp rút công kích, nhưng Nhân Duyên Trạc lúc này không phải như trước, uy lực của Chí Tôn Linh Bảo được hiển lộ, đem mọi công kích vô hiệu hóa.

- A ha ha ha. Cảm động quá! Cả hai ngươi đều không ai rời đi được đâu. Ta sẽ cho các ngươi cùng làm đôi uyên ương dưới suối vàng. – Hư không nứt ra, một người mặc áo choàng màu đen xuất hiện. Người nọ đeo một mặt nạ hề màu bạc, mũ áo trùm kín đầu.

Vừa thấy nhân vật này thì không chỉ Thiên Minh kinh hãi mà nhóm người áo bào tím cũng đều một bộ dạng kính sợ.

Tứ thúc là người đứng đầu cất tiếng nói:“ Tiếu Diện Tôn giả sao người lại xuất hiện ở đây? “

Người đeo mặt nạ, lại phát ra giọng vô âm tướng:“ Ta lại muốn hỏi các ngươi đang làm trò gì đấy. Có hai kẻ trọng thương gần chết mà không thể bắt được. Nếu không phải ta có mặt kịp lúc thì bọn ngươi đã để ả chạy thoát. Tội đó các ngươi có gánh được không. “

Chúng nhân nghe xong toát mồ hôi hột. Thất thúc nhìn tứ thúc thâm ý, hai người đều cúi đầu không dám phản bác.

Lại nói cùng lúc với mặt nạ Tiếu Diện xuất hiện, hư không xung quanh hai người Thiên Minh và Tuệ Nhi bị cấm cố lại, một sức hút mạnh mẽ đem nàng kéo trở lên. Nhân Duyên Trạc một lần nữa bị thu hẹp với tốc độ cực nhanh.

Không rõ người thần bí thi triển thần thông gì, Thiên Minh vô cùng chật vật. Cấm thuật sinh mệnh rút đi nguồn sống của hắn đổi lấy sức mạnh lúc này bị cưỡng bách đình chỉ. Khuôn mặt Thiên Minh vặn vẹo, ngũ quan nhúm nhó, da thịt toàn thân nứt toác, cả người hoàn toàn biến thành một huyết nhân. Y vô lực quỵ xuống trong vũng máu. Vòng Nhân Duyên không còn lực lượng duy trì liền tự thu nhỏ lại trở về trong tay chủ nhân.

Tuệ Nhi đau xót không thôi, nhưng nàng cũng vô vọng không thể làm được gì, sức lực của nàng sớm đã cạn kiệt, còn tâm nàng cũng đã chết cùng với nam nhân kia rồi. Nàng bò lại bên người con trai, ôm lấy hắn.

Tiếu Diện tôn giả thì thầm:“ Nếu không phải hai ông cháu quái đản kia phá đám thì bọn ta đã sớm bắt được hai kẻ này rồi. Vô Diện và Âm Sát hiện vẫn đang truy lùng tung tích của bọn chúng, thật không biết hai kẻ đó đã biến đi đường nào. “

Đoạn y lại quay sang mấy người áo bào tím mắng:“ Ta cho gia tộc các ngươi cơ hội lập công với Đại nhân mà còn không nên chuyện. Có phải các ngươi cố tình bao che người trong tộc không? Việc này ta sẽ báo lại với đại nhân, để xem tộc chủ các ngươi trả lời với người thế nào. “

Mấy người Tứ thúc, Thất thúc nghe thế sợ xanh mắt, rối rít xin vị kia bớt giận, một mực nói” vãn bối không dám “.

Người mang mặt nạ giáo huấn xong đám người tứ thúc, liền quay lại hướng Thiên Minh hai người, giọng nói của y vẫn mang theo âm điệu trào phúng:“ Không rõ làm sao các ngươi có thể biết đến địa phương này. Dưới đáy vực quả có thông đạo với hạ giới. Nhưng bằng vào sức lực đèn cạn dầu như các ngươi nhảy xuống cũng chỉ là tự sát. “

Y nói tiếp:“ Không phải các ngươi muốn chết cùng nhau hay sao. Giờ đây ta tuyên án tử hình bọn mi ngay lập tức. “

Tay áo bào điểm thẳng, một phi kiếm cự đại hướng phía hai người chém tới. Khí tức phi kiếm kia không ngờ so với Nhân Duyên Trạc còn lớn hơn bội phần.

Đôi mắt Thiên Minh đang nhắm nghiền đột ngột mở lớn, tay trái giương lên hướng phi kiếm đang tới, Nhân Duyên Trạc bay ra va chạm với phi kiếm khổng lồ. Sóng xung kích chói lóa, cực đại khuếch tán. Mọi người không đề phòng đều bị chấn bay đi xa.

Thần bí nhân đeo mặt nạ cũng từ hư không đẩy lùi vài bước, tay áo bào vươn ra đã vỡ nát để lộ một bàn tay trắng nõn. Y vội vàng đem giấu nó đi, cũng may là không có ai thấy bộ dạng lúng túng này, nếu không y sẽ giết kẻ đó.

Mười người áo bào tím chốc lát mới lục tục quay lại, sóng xung kích vừa rồi ít nhiều khiến bọn họ bị ảnh hưởng. Uy lực ấy thật khiến người ta toát mồ hôi.

“ Hai người kia đâu rồi. “Vách vực thẳm sạt xuống một mảng lớn. Hai người Thiên Minh đã không còn thấy đâu nữa.

Người áo bào đen đeo mặt nạ buông một câu lạnh lùng:“ Chết rồi. “

Cả mười người nghe xong sống lưng lạnh toát tựa như người chết chính là bọn họ vậy.

*

* *

Vân Phong từ chỗ Bạch Hy trở về liền dành thời gian ở bên Tử Vân. Hắn đưa nàng đi thăm thú các tiên cảnh. Dù sao từ khi sư phụ mất tích, hai người không có thời gian được vui thú thế này.

Danh lam thắng cảnh Tiên giới nhiều vô số.

Ngẫm trong giới tu luyện này cũng thật kì lạ. Người dưới hạ giới một lòng tu đạo thành Tiên, những tưởng thành Tiên sẽ vô lo vô nghĩ, nào ngờ lại vướng vào vòng tranh đấu mới. Cuối cùng trường sinh vì lẽ gì, khi mà sầu não cũng kéo dài theo không ngớt.

Vân Phong cảm phục những vị Tiên gia một mực không tranh với đời, phiêu diêu xuất trần, ẩn cư nơi giang sơn tú lệ. Nhưng nếu là hắn, hắn không thể nào làm được. Con người ta khi đã quen với tranh đấu, thật khó mà dừng lại, nhất là khi có đích phía sau hấp dẫn hơn phía trước càng khó mà buông bỏ được. Người phàm lao động một đời, đến già thì có thể hưởng hưu. Nếu một đời phấn đấu tu luyện, Thành Thiên có thể nghỉ hưu, chắc Tiên giới sẽ an tường hơn nhiều. Nhưng tiếc thay, Tiên nhân cũng chưa phải là cảnh giới cuối cùng của tu luyện.

Hai người dong duổi ngao du khắp nơi Tiên cảnh. Sáng ngắm bình minh trên Vô Biên Hải, trưa du thuyền dọc Đạm Thanh Hà, chiều dắt tay nhau đi trong tuyết tại Phiêu Tuyết thành.

Tuyết trắng phiêu phiêu bay, Tử Vân giơ tay hứng lấy. Bông tuyết thật là đẹp, tự nhiên khéo hay tạo nên vật tinh xảo như vậy, mỗi góc cạnh đều hoàn hảo, tia nắng chiều chiếu qua chiết xạ ánh sáng bảy màu.

- Vân Phong, huynh xem bông tuyết này có phải giống một ngôi sao không. Còn đây, lại là một bông hoa sáu cánh.

Vân Phong cũng vươn tay ra, đem hoa tuyết chụp vào lòng bàn tay.

“ Cho muội xem bông tuyết của huynh đi. “

Vân Phong xòe bàn tay ra, một bông tuyết tinh mĩ lạ kì, nó có hình một trái tim.

Tử Vân mắt phụng tròn xoe, nàng ngạc nhiên nhìn bông tuyết trên tay của nam tử:“ Thậy là kì diệu. Muội chưa bao giờ thấy bông tuyết nào như vậy. Có phải huynh cố tình giở trò? “Cuối cùng ánh mắt của nàng nghi ngờ nhìn đại sư huynh.

Vân Phong làm một bộ vô tội, bị bộ dạng đáng yêu của sư muội làm bật cười. Tử Vân thiên sinh thông tuệ, nhưng một mực thuần chất vô cùng. Cho dù trăm năm, ngàn năm, sự thuần khiết của nàng vẫn vĩnh hằng không đổi.

Thật là hiếm có một Tiên nhân nào giữ được tâm tính như thế, bởi lẽ để trở thành Tiên không ai không phải kinh qua vô số chuyện trên đời. Chính vì thế mà Tử Vân hoàn toàn khác biệt với những Tiên nhân khác. Vân Phong nguyện vì nàng mà bảo vệ tâm tính ấy không phải vướng bụi trần.

Thời gian của Vân Phong không có nhiều, hắn muốn dành những thời gian ngắn ngủi này để làm Tử Vân cảm thấy hạnh phúc nhất. Lần bế quan cấm địa sắp tới đối với hắn hung hiểm vạn phần. Sinh tử bế quan vốn là đặt cược mạng sống của mình để đột phá, huống hồ việc tu luyện Bất Diệt Thể hắn một điểm cũng không nắm rõ, xác xuất thành công càng ít ỏi vô cùng. Trực giác cường giả cho biết đây sẽ là thử thách sinh tử lớn nhất của hắn từ khi tu đạo đến nay. Tuy vậy Vân Phong không muốn làm Tử Vân phải lo lắng, che giấu hết mọi tâm tư trong lòng, một bộ tỏ ra thoải mái không bận tâm gì cả.

“ Phong ca, chúng ta cùng đi ngắm sao được không. “Tử Vân thỏ thẻ nói.” Tất nhiên rồi, bất cứ điều gì muội muốn huynh đều sẽ làm vì muội. “

Ngắm tinh không thì không có nơi nào đẹp hơn Thiên Vũ đài. Một tòa lâu các nằm lơ lửng giữa không gian. Tại nơi đây có thể nhìn thấy khắp thập phương vũ trụ.

Tử Vân, tựa đầu vào vai Vân Phong, hai người ngồi trên đài cao, nhìn ra tinh không. Vũ trụ không gian một màu đen, trăm ngàn ánh sao chiếu sáng từ xa xôi. Thi thoảng có từng tòa lưu tinh băng qua, để lại vệt sáng trên nền trời.

Ở dưới hạ giới cũng có một phương thiên vũ như vậy. Nhưng Vân Phong chưa bao giờ cảm nhận được vẻ đẹp của vũ trụ như lúc này.

Ở bên, Tử Vân thủ thỉ nói:“ Phong ca, bên ngoài tinh không kia có gì. “

Vân Phong nhìn tinh không rồi nhìn người đẹp trong lòng nói:“ Bên ngoài kia là các phương thế giới, có trăm ngàn cái như vậy trong phương vũ trụ này. Nếu nàng muốn sau này ta sẽ đưa nàng đi thăm các thế giới khác. “

Giọng Tử Vân đổi sang u buồn:“ Không biết phụ thân người đang lưu lạc ở phương tinh không nào. Muội thật nhớ người. “Rồi nàng nắm chặt tay Vân Phong nói:“ Phong ca, người nhất định không được rời bỏ muội. Phụ thân và huynh là hai người thân thiết nhất của muội. Muội không muốn phải mất huynh nữa. “

Vân Phong ôm chặt nàng vào lòng, nói lời tận chân tâm:“ Ta hứa với nàng, nhất định sẽ tìm được sư phụ. Ba người chúng ta sẽ cùng du ngoạn tinh không. “

Tử Vân vô cùng cảm động, càng ép chặt hơn vào lòng nam nhân. Hai người lặng yên nhìn ngắm sao trời.

Hai người muốn bên nhau thế này mãi mãi, nhưng đại sự trước mắt còn nhiều, ngày mai Vân Phong sẽ tiến vào Hỗn Thiên Vực tu luyện. Tử Vân lo lắng rất nhiều nhưng nàng không có cách gì giữ chân nam nhân cả, lòng nàng có vạn điều muốn nói, nhưng sợ làm nam tử bận tâm ảnh hưởng đến bế quan lại thôi. Vân Phong cũng đem nhiều tâm sự để trong lòng, thành ra cả hai người đều có tâm tư riêng. Ngồi càng lâu, trong lòng càng thôi thúc không yên. Nửa muốn nói thì sợ người thương phiền muộn, nửa không muốn nói thì sợ sẽ không bao giờ có cơ hội nói nữa.

Tử Vân nói:“ Được cùng huynh ngắm sao thật tuyệt. Muội chỉ muốn lưu lại khoảnh khắc này mãi mãi. “

Vân Phong nghe vậy liền gạt phăng những suy tư trong lòng, hắn nói nàng chờ một chút. Rồi thân ảnh hóa thành tia sáng biến mất.

Tiên Giới là một mảnh thế giới, kích thước của nó vô cùng rộng lớn, tưởng như vô hạn. Bên trong cũng diễn sinh ra vô vàn pháp tắc, có ngày và đêm, có không gian sao trời. Mỗi vì sao trong Tiên giới này đều là do những pháp tắc tự nhiên tạo thành. Chúng tồn tại hàng vạn năm, đến hàng trăm vạn năm, tỏa ra ánh sáng cùng linh lực ngập tràn.

Vân Phong bay vào trong không gian, xuyên qua các vì tinh tú, hắn chọn một ngôi sao rực rỡ nhất. Một phương thi triển đại thần thông đem cả ngôi sao khổng lồ luyện hóa. Tiên nhân trường sinh bất tử, thần thông quảng đại. Người thường nghĩ việc luyện hóa giang sơn trong một tấm họa đồ đã là chuyện tình phi thường, nhưng với bậc Tiên Thượng như Vân Phong, hắn có thể đem cả một vì tinh tú luyện trong lòng bàn tay. Từng đạo từng đạo ấn pháp kì ảo được đánh ra. Sau lưng Vân Phong cũng hiện lên một đạo đồ khổng lồ, từ đó tỏa ra vô số thần quang không ngừng trợ lực. Khỏa hằng tinh kia không ngừng được khảm vô số đạo phép, dần dần thu nhỏ lại.

Vân Phong trở lại Thiên vũ đài, ngửa tay trao cho Tử Vân một khỏa cầu rực sáng:“ Giờ muội có thể ngắm sao bất cứ lúc nào. Khi huynh trở về, sẽ lại cùng muội tới đây nhé. “

Nam tử khuôn mặt đỏ hồng, hơi thở có phần trầm trọng, vì đẹp lòng người yêu không ngại hao tổn chân khí luyện hóa sao trời.

Tử Vân đưa tay đón lấy, trong lòng cảm động khôn cùng. Nàng mũi chân khẽ nhích, trao cho người một nụ hôn, rồi vội vàng đỏ mặt quay đi. Để lại cho Vân Phong ngạc nhiên không kịp phản ứng.

“ Huynh phải giữ lấy lời hứa, nhất định phải bình an trở về. “– Tử Vân nói, trong lòng có chút xấu hổ. Tự nhiên nàng làm vậy, không biết sư huynh nghĩ gì, chỉ tại nha đầu Thanh Uyên nói con trai rất thích được hôn, giờ thì xấu hổ chết đi được.

Vân Phong kịp định thần lại, quả quyết:“ Huynh nhất định sẽ trở về. “

Ngày hôm sau, Vân Phong lên đường đến Hỗn Thiên vực. Tử Vân cùng đưa chân hắn một đoạn đường. Hai người không vội vã phi hành. Dù trong lòng có nhiều tâm trạng, nhưng dọc đường cũng không biết nói thế nào với nhau. Nhưng đưa người ngàn dặm cũng phải dừng, lời hôm nay chưa nói sợ rằng mãi sau này không còn cơ hội. Gặp một tòa Tiên sơn vô danh, hai người liền liền dừng lại, bước chân nhẹ đạp lên thảm cỏ xanh, tay trong tay không nỡ buông.

Hai người nắm tay nhau đi dạo một lúc, cũng là muốn đem lời trong lòng trút ra trước lúc chia ly.

Tử Vân nắm chặt lấy tay Vân Phong. Nàng nói:

“ Hỗn Thiên vực vô cùng nguy hiểm, Tịch Tẫn hỏa sơn càng là nơi hung địa. Huynh nhất định phải cẩn thận. Nếu gặp phải hung hiểm quá sức thì đừng cố mạo hiểm. “

Vân Phong hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tử Vân đặt lên trước ngực, hắn khẳng định:“ Huynh đã hứa với muội rồi. Nhất định huynh sẽ luyện thành Bất Diệt thể để khiến sư bá phải chấp nhận hôn sự chúng ta. “

Vân Phong tỏ ra rất tự tin, nhưng cũng không khiến cho Tử Vân an lòng. Nàng biết sư huynh của mình rất cố chấp, một khi đã quyết tâm thì khó mà thay đổi được. Lần này bế quan sinh tử, càng là trong vạn tử cầu một đường sinh. Chỉ sợ huynh ấy vì nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân mà gặp phải bất trắc, nàng nói:

“ Dù huynh không luyện thành Tiên thể cũng không sao. Chúng ta vẫn còn có thể thử cách khác.

Thậm chí.. nếu muội phải lấy Tư Không Bác, cũng không phải là điều gì to tát. Tương lai huynh chắc chắn sẽ thành tựu vô thượng đại đạo, thành nhân vật phong vân Tiên giới. Không nên vì muội mà mạo hiểm lúc này. “

Vân Phong nghe vậy cảm thấy khó chịu trong lòng, hắn buông tay ra, tức giận nói:

“ Muội nói gì thế, dù ta có thành chí tôn, nhưng nếu không thể bảo vệ được muội thì điều đó có ý nghĩa gì. Ta muốn thành đạo để cứu sư phụ, để chúng ta có thể sống vui vẻ như trước kia mà? “

Tử Vân ánh mắt ngấn lệ, nàng không muốn vì mình mà huynh ấy phải đánh đổi tính mạng, nghiêng mặt né tránh ánh nhìn của Lâm Vân Phong, nàng tha thiết:“ Trong Tiên giới còn có nhiều Tiên nữ mỹ lệ hơn muội, sao huynh phải bất chấp mạo hiểm vì muội chứ? “

Vân Phong nắm lấy vai Tử Vân nói:“ Muội sao lại nói những lời này. Ta yêu muội, không có người con gái nào có thể so được với muội hết. “

Tử Vân òa khóc:“ Muội có linh cảm vô cùng xấu, giống với lần trước tiễn phụ thân, người đã không trở lại. Muội sợ.. muội sợ sẽ không được gặp huynh nữa. Điều này còn khiến muội đau khổ hơn bất cứ chuyện gì khác. “

Vân Phong ôm chặt Tử Vân vào lòng. Hắn cố không để nàng nhìn thấy mắt mình cũng đỏ hoe. Người con gái ấy yêu hắn đến hơn cả hạnh phúc của mình, từ khi sinh ra đến nay hắn chưa bao giờ yêu ai, cũng như chưa có ai dành cho hắn tình yêu như thế.

Có lẽ từng có một người cũng đã yêu hắn như thế nhưng hắn đã đem nó phong ấn tận sâu trong kí ức của mình.

Hắn sinh ra đã không có cha, mẫu thân một mình nuôi dưỡng hắn. Như bao đứa trẻ khác, hắn thèm khát tình cha yêu thương. Hắn hỏi mẫu thân rằng phụ thân hắn là ai, người tại sao không sống cùng mẫu tử hắn. Mẫu thân hắn trả lời:“ Phụ thân của con là thần Tiên ở trên Thiên giới, người đang phải làm việc lớn không thể bên con được. Nhưng một ngày nào đó người sẽ đến tìm chúng ta, gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ. “

Hắn rất tin tưởng lời mẫu thân nói, tin tưởng rằng mình có một người cha là Tiên, luôn ở trên cao dõi theo mẫu tử mình.

Mẹ con hắn vốn không phải là người bản xứ. Mẹ hắn đến trấn này lúc bụng mang dạ chửa, được một vị lão gia tốt bụng cưu mang, nhưng bị phu nhân nhà đó ghen tuông liền phải dời đi. Hai mẹ con sống trong một ngôi nhà cũ nát, người mẹ vất vả xoay sở đủ mọi cách để nuôi con nhỏ. Một người phụ nữ ngoại lai, không chồng nuôi một đứa bé, cuộc sống của bọn họ khó khăn biết nhường nào.

Trong hồi ức của hắn, mẹ hắn là một người mẹ hiền từ. Bà rất yêu thương hắn, tần tảo lam lũ nuôi hắn. Nhưng người phụ nữ khốn khổ ấy cuối cùng cũng qua đời vì bệnh tật, bỏ rơi hắn một mình trên đời. Đã ngàn năm trôi qua, những kí ức chôn sâu về người mẹ của hắn lại trỗi dậy.

O0o

Một người đàn bà ốm yếu, khuôn mặt hốc hác héo hon, nằm trên chiếc giường mộc xộc xệch trong một gian nhà tồi tàn. Trước giường một đứa bé tầm tám tuổi, trông rất tuấn tú đang mếu máo khóc:“ Mẫu thân người không được chết, người không được rời bỏ con “.

Mẹ hắn thều thào nói:“ Phong nhi ngoan đừng khóc. Mẫu sẽ đi gặp phụ thân con. Con hãy sống thật tốt, hai chúng ta sẽ luôn dõi theo con. “

Bà lấy từ dưới gối ra một chiếc hộp gỗ, bên trong có một ít món trang sức nhỏ. Bà nói:“ Con hãy giữ lấy những thứ này, nó sẽ giúp con sống tốt. “

Đứa bé nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn mẹ:“ Mẫu thân người sao không bán nó để cầu đại phu? “

Bà nói:“ Đây là những gì phụ thân con tặng, ta sợ ngày nào đó người trở lại sẽ không nhận ra ta nữa, nên giữ lại nó. Bây giờ ta sắp đi gặp phụ thân con rồi, con hãy bán nó để sống. “

Đứa bé gạt tay bà, chiếc hộp gỗ rơi xuống, vài món đồ văng ra, hắn gào lên:“ Mẹ nói dối, cha con không phải là Tiên nhân, cha thực ra đã chết rồi. Người cũng sắp chết rồi, không có Tiên nào hết. U hu oa.. “

Người đàn bà tội nghiệp ấy bỗng dưng cứng người, nước mắt bà tuôn ra, giọng thê lương:“ Mẹ không nói dối. Cha con thực sự là Tiên nhân. Người chắc chắn ở Tiên giới. “

Vân Phong khóc rống lên:“ Con không tin, nếu phụ thân là Tiên sao lại bỏ rơi mẹ con mình. Tất cả đều là dối trá. Bọn Tiểu Ngũ, A Lục đánh con vì con nói phụ thân là Tiên. Bọn chúng nói mẫu thân là kẻ lừa gạt, còn phỉ báng mẫu thân.

Mỗi lần đánh không lại bọn chúng, con đều cầu nguyện phụ thân trên trời sẽ xuất hiện. Nhưng, hu hu tất cả đều dối trá. “Nó quỳ gối xuống, nước mắt rơi lã chã.

Hắn không có cha, nhà nghèo có hai mẹ con, nên thường xuyên bị bọn trẻ trong xóm bắt nạt. Bọn chúng đánh hắn, nói hắn đồ con hoang còn mẹ hắn là yêu nữ lừa gạt chồng người khác. Bọn trẻ con như thế, cũng là do người lớn của chúng mà ra, miệng lưỡi nhân gian thêu dệt ác độc. Hắn tức giận đánh trả, hắn nói phụ thân hắn là Tiên nhân trên trời, sẽ trừng phạt bọn chúng.

Hắn thường trở về nhà với khuôn mặt bầm tím, bộ quần áo rách vá đi vá lại càng thêm tơi tả. Nhưng hắn không bao giờ khóc, hắn cũng không nói cho mẹ hắn những việc đã xảy ra. Mẹ hắn chỉ nghĩ là hắn đùa nghịch với đám trẻ mà thôi, bà cảm thấy vui vì con mình có bạn, nhưng bà dặn hắn lần sau phải cẩn thận. Bà xoa dầu những chỗ hắn bị thâm tím, rồi đem sửa lại y phục cho hắn. Hắn hỏi có thật phụ thân hắn là Tiên không, mẹ hắn luôn gật đầu xác nhận.

Người phụ nữ ấy bi thương khôn xiết, bà không ngờ những lời mình nói khiến cho đứa bé chịu nhiều tủi nhục đến vậy. Mỗi lần nó đi chơi trở về mình mẩy bầm tím, bà không nghĩ rằng nó bị bọn trẻ bắt nạt. Lòng bà quặn đau như đứt từng khúc ruột, nước mắt tuôn ra thành hàng.

Bà muốn đưa tay giữ lấy nó, nhưng nó vung ra. Nó gục đầu xuống sàn đất, ôm mặt khóc rưng rức.

Trên mặt người mẹ hiện lên vẻ đau khổ khôn xiết, bà nghẹn ngào:“ Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi con. “

Đứa bé khóc nức nở:

“ Đã muộn rồi. Con không muốn nghe nữa! “

“ Mẹ.. mẹ ơi.. “Khi nó ngẩng đầu lên, mẹ nó đã không còn hơi thở nữa rồi. Bà vô lực buông bàn tay gầy yếu của mình xuống, đôi mắt bi thương không khép lại, giọt nước mắt của bà rơi lên tay nó. A a a a! Tiếng gào thét xé rách tâm can vang dội khắp không gian.

* * *

Vân Phong chôn cất mẹ mình cùng di vật của bà. Hắn để bà được bên những kỉ vật bà trân quý nhất. Rồi hắn lững thững bước đi, hắn không muốn ở lại nơi này nữa, nơi đây chỉ để lại cho hắn những hồi ức đau buồn. Vân Phong đã chôn trái tim của mình cùng với cái chết của người mẹ.

Sư phụ tìm thấy hắn khi hắn bị đói lả vì thiếu ăn, trên người đầy thương tích do bị đánh đập. Người đã cưu mang thằng bé, truyền cho hắn phương pháp tu hành. Tư chất của hắn tu luyện cực kì nhanh, khiến cho thế hệ cùng thời phải kinh sợ. Một đường tu luyện đạt tới đỉnh phong nhân gian giới. Lão sư muốn hắn kế tục đạo thống của người, nhưng Vân Phong từ chối. Hắn quyết tâm phi thăng Tiên giới trở thành Tiên. Trong lòng hắn có một chấp nhất không nguôi, dứt áo không luyến tiếc phàm trần, vũ hóa phi thăng.

Lên Tiên giới trở thành Tiên, hắn đã làm được điều mà mẹ hắn ao ước. Nhưng hắn cũng nhận ra sự thật, cha hắn không phải là Tiên nhân nào cả: Không một Tiên nhân nào có thể có con với người phàm, lời nói của mẹ hắn là dối trá!

Hắn hận, tại sao trước lúc chết bà vẫn nói dối hắn, tại sao lại lấy một điều không thể nào là hiện thực để lừa hắn. Hắn gào khóc, uất hận, bi ai thống thiết. Hắn hận, nhưng là hận chính mình, hắn hận dù là lời nói dối có sao, tại sao hắn không để mẹ hắn ra đi thanh thản, tại sao hắn lại để người mẹ tội nghiệp của mình phải day dứt đến chết.

Sâu tận đáy lòng bà ấy cũng chỉ muốn hắn không cảm thấy mặc cảm tự ti về thân phận của mình thôi. Hắn chấp nhất muốn chứng minh lời nói của bà là sự thật bằng cách tự thân tu thành Tiên. Nhưng dù đã làm được điều này, trong lòng của hắn vẫn không có được sự thanh thản. Nếu lời mẹ hắn không phải là nói dối, có lẽ hắn sẽ cảm thấy ít dằn vặt hơn.

Nước mắt Vân Phong chảy xuống. Dòng cảm xúc đã chôn sâu trong lòng tái hiện lại. Hắn thầm nhủ không được để người yêu thương hắn phải đau lòng vì mình. Một kẻ như hắn không xứng nhận bất cứ sự hy sinh nào nữa.

Hắn nói:“ Tử Vân, xin muội đừng vì huynh mà đau lòng. Muội thương tâm một thì lòng huynh càng đau đớn gấp mười. Muội càng không được vì lo cho huynh mà chấp nhận hy sinh hạnh phúc bản thân, nó sẽ khiến huynh phải ân hận suốt đời.

Huynh hứa sẽ cố hết sức mình, nếu nguy hiểm huynh sẽ rút lui. Dù cho sư bá không chấp nhận hôn sự này. Thì huynh sẽ đưa muội cùng vào Tinh Không, chúng ta sẽ đi tìm sư phụ. “

Lời nói vừa rồi làm Tử Vân vui mừng biết bao nhiêu. Thấy sư huynh lúc này nước mắt lăn dài, nàng cảm nhận được tình cảm chân thật đậm sâu trong đó.

Đưa tay lên gạt những giọt nước mắt của hắn, nàng cười nói:“ Muội hạnh phúc lắm, chỉ cần ở bên huynh là muội sẽ luôn hạnh phúc. Nhưng đại sư huynh ngốc, sao người cũng khóc vậy. “

Vân Phong lúc này mới nghĩ đến mình xúc động quá không kiềm chế được rơi nước mắt. Vội vàng đem tâm thần ổn định lại. Nước mắt cũng hóa thành điểm linh khí hư vô.

Từ Vân hiểu được chân tình của sư huynh dành cho mình nên hết sức hạnh phúc. Lâm Vân Phong một bộ luống cuống làm nàng bật cười. Khóc thì khóc chứ có sao đâu phải xấu hổ. Nam tử cũng là người mà.

Vừa lúc Vân Phong cũng đã ổn định lại tâm tình, hai người đôi mắt nhìn nhau, một cảm giác khó xử ngại ngùng không biết nói gì.

Tử Vân e thẹn nói:“ Phong ca, huynh nhắm mắt được không? “

Lâm Vân Phong theo lời nàng nhắm mắt, nhưng tim hắn thì đập rộn ràng. Nàng sắp trao hắn nụ hôn sao. Lần trước, nụ hôn ấy đến và đi quá bất ngờ, làm hắn chưa kịp cảm nhận được. Thế nên lần này hắn có phần hồi hộp mong chờ. Đôi môi của hắn cũng nhẹ run run.

Tử Vân khẽ nhón chân, miệng nàng gần sát với mặt Vân Phong khiến hắn có thể cảm nhận được hơi thở thơm tho của nàng. Rồi nàng vòng tay ra sau đầu hắn, nhẹ nhàng đeo vào cổ một sợi dây chuyền.

Vân Phong mở mắt ra. Trên cổ hắn lúc này có một sợi dây chuyền màu lục, mặt dây chuyền là một viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay màu tím trong suốt, tỏa ra tử quang nhàn nhạt. Hắn nâng mặt dây chuyền, ngạc nhiên nói:“ Đây không phải là vật mà muội yêu thích nhất sao. Muội luôn mang nó bên mình mà, sao lại tặng ta. “

Tử Vân ôn nhu nói:“ Sợi dây này là di vật của mẹ muội. Phụ thân nói nó là một món kì bảo có thể hộ thể chủ nhân. Lần này huynh đi hung hiểm vạn phần, có vật này thì muội an tâm hơn. “

Thấy Vân Phong còn chút chần chừ, nàng ngọt ngào mỉm cười:“ Sợi dây chuyền này là vật muội yêu nhất. Còn huynh là người muội yêu nhất. Huynh nhất định phải trở về với muội nhé.”

Hắn trân trọng tấm lòng của sư muội, không từ chối nữa. Hai người nhìn nhau, mắt vạn nhu tình. Vân Phong đưa tay kéo người Tử Vân lại, trao cho nàng một nụ hôn nồng thắm. Hai người trong làn gió nhẹ tóc mai tung bay, say đắm chìm trong cảm giác yêu đương ngọt ngào.

Tóc mai theo gió tung bay

Nụ hôn nồng cháy thay lời biệt ly.

Lòng trung muôn vạn sầu bi

Tương lai phía trước chắc gì gặp nhau.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.