Thất gia Priest

Chương 30: Chương 30




Chương ba mươi: Huyết dạ mê tình

Tác giả: Priest

Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Xe ngựa vừa mới qua được một con phố, xa phu điều khiển xe chạy từ từ, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ chợt lạnh, xa phu nhanh nhẹn né qua, nhưng trên cổ đã bị kề ngay một cây chủy thủ lóe lóe hàn quang, một người ở phía sau lưng gã nhẹ nhàng nói: “Dừng xe lại”.

Xa phu không dám không ngừng, nơm nớp lo sợ đem xe đỗ ở ven đường, chủy thủ dán sát trên cổ xa phu lia một vòng, chỉ thấy trên mặt hoa phục thiếu niên vừa mới rồi còn say đến nam nữ chẳng phân biệt được lúc này nào còn nửa phần mê mang, hắn cười tủm tỉm dùng một cước đem gã từ trên xe đá xuống dưới, không đợi gã giãy dụa, lập tức có mấy đạo nhân ảnh lao tới, đem người đè xuống, bịt chặt miệng lại.

Cảnh Thất thưởng thức chủy thủ trên tay, đánh giá xa phu này một phen, sau đó quay sang nói với mấy thị vệ đang ấn giữ gã: “Tử Thư huynh đã sớm điều tra ra hôm nay hắn định dẫn chúng ta đi con đường nào, giữ hắn lại cũng vô dụng, giết đi cho bớt việc”.

Một thị vệ lĩnh mệnh tiến lên, rút đao ở thắt lưng ra. Xa phu lập tức ra sức tránh né cố gắng đứng dậy, không biết là hữu ý hay là may mắn, thứ đang nhét ở miệng do gã quằn quại dãy giụa liền rớt ra, xa phu khóc hô: “Vương gia tha mạng, tiểu nhân chỉ là do nữ nhân kia dùng tiền mướn tới, cái gì cũng không biết a… Vương gia tha mạng!”

Thị vệ dừng lại, ngước lên nhìn Cảnh Thất xin chỉ thị.

Cảnh Thất không kiên nhẫn vẫy vẫy tay áo: “Lừa ai hử? Ngươi tưởng bổn vương thực sự uống nhiều quá hay sao? Tô Thanh Loan kia là người của Hách Liên nhị, nàng hiện tại nếu thật sự muốn mật báo cho hắn đem chúng ta diệt khẩu, lại có thể làm loại chuyện ngu ngốc như xuất tiền thuê mướn sát thủ hay sao? Thịt đi, đừng để cho hắn nói bậy bạ nữa, vừa nghe đã thấy ghét”.

Xa phu vội phân trần: “Vương gia hiểu lầm rồi, tiểu nhân thật không phải là người của Nhị hoàng tử, tiểu nhân nguyên là tiểu đạo sĩ ở Hoài Hư đạo quán, là Hắc vu đại nhân bảo ta làm như vậy …”

“Mới vừa rồi còn nói là người của nữ nhân này nữ nhân nọ, nửa câu nói thật đều không có, còn ngây người ra làm gì? Bổn vương nói chuyện nghe thúi lắm hay sao?! Băm nhanh!”

Xa phu ngữ tốc cực nhanh mà nói liên tiếp: “Hắc vu thủ lĩnh cũng là một nữ nhân a… A a a ! Đại nhân tha mạng đại nhân tha mạng!”

Ô Khê có chút ngoài ý muốn, y cũng chưa từng thấy qua Vị Hắc vu thủ lĩnh thần bí này, liền phất tay nói: “Trước tiên nghe hắn nói cái đã, ngươi nói Hắc vu thủ lĩnh là một nữ nhân?”

Tay đao của thị vệ treo trên đầu gã khoảng cách chưa tới một chưởng, xa phu sợ tới mức gần như tiểu trong quần, vội nói: “Vâng, vâng.. Hắc vu đại nhân đã bắt đầu nghi ngờ Nhị điện hạ, tiểu nhân trộm lén nghe bọn họ nói chuyện, họ nói hoài nghi Nhị hoàng tử đem bọn họ giam lỏng trong đạo quán là vì sợ bọn họ gây phiền toái, liên lụy đến hắn, còn… còn nói Nhị điện hạ tương lai khẳng định sẽ đem bọn họ diệt khẩu. Sau đó Hắc vu đại nhân liền nghĩ ra một kế, mượn danh nghĩa Nhị điện hạ kêu tiểu nhân đi lừa Thanh Loan cô nương, bảo nàng chặt chẽ giám thị hành tung Vương gia cùng Vu đồng, sau đó có thể bất ngờ giết được nhị vị, rồi bỏ đi không từ mà biệt, khiến Nhị điện hạ tìm không ra…”

“Giết… bọn người chúng ta?” Ô Khê ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

Cảnh Thất xuy nhẹ một tiếng, còn “Nghĩ ra một kế” kia chứ, Hắc vu này thật sự là sát thủ nhà quê mà, chỉ cần bọn họ không sinh sự, thì Hách Liên nhị luôn ngày nhớ đêm mong chuyện trường sinh bất lão, mê mẩn bàng môn tả đạo đến thế làm sao dám động đến bọn họ? Chỉ sợ lần xảy ra chuyện này mới thực là thẹn quá hóa giận đây.

Còn có Tô Thanh Loan kia nữa, càng đẹp càng ngu đúng là một chân lí.

“Vâng… Đúng là như vậy, Hắc vu nương nương phân phó với Thanh Loan cô nương rằng, nhất định phải làm cho mọi người ngồi lên xe do ta điều khiển, sau đó đem các người đến con đường nhỏ ngoài Trình Vũ môn, lấy ba lần roi quất xuống làm ám hiệu, bọn họ sẽ đồng thời xông lên, còn nói… lúc này bọn họ đã dốc toàn lực xuất động, thì cho dù là Thiên Vương lão tử cũng tránh không khỏi, giết người xong liền thừa dịp đêm tối mà đào tẩu”.

Cảnh Thất cùng Ô Khê liếc nhìn nhau, Cảnh Thất hít vào một hơi thật sâu, xoa xoa thái dương, cười nói: “Thật đúng là… người định không bằng trời định, ai, sớm biết rằng sẽ như vậy, ngày trước ta đã không bắt ngươi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà đi tìm Hách Liên Chiêu…”

Xa phu run run rẩy rẩy nhìn bọn họ: “Vương vương vương… Vương gia, tiểu nhân…”

Cảnh Thất nghiêng đầu xem xét gã: “Ngươi cái gì? Bổn vương mới hù dọa có chút xíu, ngươi cái gì cũng khai hết trơn rồi, cái kia…hiện tại bổn vương đương nhiên sẽ diệt khẩu a”.

Hắn vứt cho bọn thị vệ một ánh mắt ra hiệu, lập tức có người lần nữa bịt chặt miệng xa phu, một đao chém xuống…

Cảnh Thất cũng không thèm nhìn tới đống thịt vụn trên mặt đất giờ đã không còn lấy một hơi thở, quay sang Ô Khê, cười nói: “Vu đồng, ngài đã chuẩn bị tốt để nghênh chiến chưa?”

Ô Khê đã sớm lấy móc câu ra, lạnh lùng cười cười, không nói lời nào.

Không bao lâu sau, các võ sĩ của Vu đồng phủ được A Tầm Lai mang theo đến hội hợp, Cảnh Thất để lại vài thị vệ cho Ô Khê, chính mình mang theo Bình An đi đường khác trở về.

Dù sao cũng là chuyện của người Nam Cương, lấy lòng tự trọng của Ô Khê, hắn nhúng tay đến đây đã là quá đủ rồi.

Hắc vu đã ẩn nấp thật lâu, sương sớm đêm thu ngưng đọng trong không khí, lửng lơ lưng chừng không chịu rơi xuống, lạnh thấm tận xương cốt, bọn họ lại như không cảm giác, vẫn không nhúc nhích mà chờ ở nơi đó.

Không biết qua bao lâu, đế đô mê mang trong sương mù mới xuất hiện một chiếc mã xa lắc lắc đi tới, đám Hắc vu vẫn cẩn thận không dám manh động, bọn họ kiên nhẫn chờ đợi mã xa tới gần, thẳng đến khi thấy rõ bộ dáng quen thuộc của người lái xe.

Lúc này người lái xe nâng tay giơ roi lên, mạnh mẽ mà thanh thúy từ trên không trung quất xuống ba cái ——

Đã đến giờ đi săn.

Hai mươi ba tên Hắc vu đồng thời nhảy ra, người lái xe lập tức run run rẩy rẩy lăn xuống xe ngựa, trốn được vào trong góc tường, không ai chú ý tới gã, thùng xe rất nhanh bị độc tiễn cắm thành con nhím, người trong xe cơ hồ ngay cả kêu thảm thiết cũng không có cơ hội phát ra một tiếng, lập tức đi chào hỏi diêm vương.

Lúc này, người thứ hai mươi bốn từ chỗ tối nhẹ nhàng bước ra, toàn thân là màu đen của y phục dạ hành, nhưng mà từ thân hình vẫn có thể đoán được nàng là một nữ nhân, nàng tự mình bước qua, đưa tay nhấc màn xe lên, một cỗ huyết tinh đập vào mặt, bên trong chỉ có một người chết.

Nữ nhân căng thẳng trong lòng, mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó không đúng, một tay bắt lấy tóc của người chết đem gã kéo ra ngoài, bọn thích khách thiếu chút nữa phát ra tiếng kêu sợ hãi, vì người chết này chính là xa phu mới vừa lăn xuống xe!

Nếu xa phu chân chính đã chết, thì người khuôn mặt giống y đúc lúc nãy, là ai? !

Nữ nhân tức khắc buông thi thể ra, nhưng thật không ngờ, thi thể kia đột nhiên ngồi dậy một cách quỷ dị, bàn tay xanh mét dính đầy máu một phen nắm lấy tay của nữ nhân!

Có người kêu lên: “Huyết thi cổ!”

Bàn tay nữ nhân nhanh chóng biến thành màu xanh tím, nàng quyết định thật nhanh, lập tức dùng đao chặt bỏ tay chính mình, máu tươi phun xa vài thước, thét to: “Đi!”

Tiếng bước chân vang vọng từ các cửa đường không xa, những võ sĩ Nam Cương ở bốn phương tám hướng lao đến, quỷ dị “Xa phu” nọ xen lẫn trong trong đám người, mang trên mặt một tia tươi cười quỷ dị cổ quái nói không nên lời, cứ như tấm da kia là do mấy nét phác họa mỏng manh mà tạo ra vậy.

Trình Võ môn, tổ tiên Đại Khánh đã tại nơi này chém đầu vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều, Thái tông phát động chính biến, cũng chính nơi đây hắn giết chết thân ca ca của mình. Đương thời tiên đế nghi ngờ Đại tướng quân Trịnh Tự có âm mưu phản loạn, nắm binh chuyên quyền, liền lừa y đến chỗ này, khiến y cùng loạn quân bị loạn tiễn bắn chết. Trịnh Tự toàn thân bị trúng mấy mũi tên, vẫn cứ đi về phía trước hơn mười bước, hô to “Thiên địa bất nhân, hôn quân hại ta”.

Chín chín tám mươi mốt phiến thanh thạch dài ba trượng rộng ba trượng ở dưới chân, mỗi một khe hở đều là huyết tinh nồng đậm không cách nào tẩy sạch.

Thắng giả vương hầu, bại giả vong hồn*, đây là một tràng sinh tử chém giết.

*: Thắng thành vương hầu, thua xuống âm ti

Toàn bộ đế đô, nơi nơi mơ màng, chốn chốn cuồng hoan.

Nữ nhân máu chảy đầy đất, nàng biết mình đã gần như không còn đường thoát thân, tất cả mọi người đều chết hết, chỉ còn lại có một mình mình thân cô thế cô. Hai tay nàng hoàn toàn bị chặt đứt, một cái là chính mình hạ thủ, một cái là lúc đánh nhau bị đối phương chém rớt, nàng bất lực nhìn thiếu niên nửa thân nhiễm huyết đang từng bước một đi về phía mình, cư cao lâm hạ (trên cao nhìn xuống) mà nhìn nàng, nhẹ nhàng vươn tay kéo xuống mạng che mặt của nàng.

Ô Khê nói: “Không nghĩ tới, ta lại ở nơi này có được vinh hạnh nhìn thấy chân diện mục của Hắc vu đại nhân”.

Nữ nhân thê lương cười rộ lên, há mồm muốn nói, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị Ô Khê bóp chặt cổ. Tiếng cười bén nhọn của nữ nhân bỗng ngừng bặt, dần dần, mắt như muốn lồi ra ngoài, một gương mặt được cho là xinh đẹp từng chút một chuyển thành màu tím ngắt, hai chân không điểm tựa quẫy đạp lung tung, trong cổ họng phát ra thanh âm “Khanh khách”.

Ô Khê lạnh lùng nói: “Ta biết trong thân thể mỗi Hắc vu thủ lĩnh đều có một loại cổ trùng tên là ‘Phục cừu lâu’, thời điểm kí chủ chuẩn bị chết, cổ trùng sẽ từ trong cổ họng kí chủ đi ra, tốc độ nhanh như thiểm điện, người bị nó dính vào lập tức hóa thành thi thủy mà chết. Để đối phó với thứ này chỉ có một phương pháp duy nhất, chính là bóp chặt yết hầu kí chủ, làm cổ trùng chết ngạt bên trong, như vậy…”

Nữ nhân mắt trợn lớn, thân thể bất động, một cỗ tanh tưởi mãnh liệt xông ra, ngực nàng ta đột nhiên tan chảy, từ quần áo, da thịt, cuối cùng lộ ra bạch cốt bên trong, tốc độ phân hóa của bạch cốt lấy mắt thường có thể thấy được. Ô Khê nhẹ nhàng buông tay, mặc cho thi thể nữ nhân đổ trên mặt đất, nói tiếp: “Như vậy cổ trùng sẽ cùng kí chủ đồng quy vu tận, cùng tan chảy thành nước”.

Y đem móc câu nhiễm huyết chà lau sạch sẽ lên y phục, đối Nô a Cáp cùng A Tầm Lai vẫy tay nói: “Đem nơi này xử lý sạch sẽ, không được lưu lại dấu vết”.

Có người điều khiển một chiếc xe ngựa tiến lại gần, Ô Khê leo lên định đi, dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Lư Dũ giả trang thành xa phu. Lư Dũ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trận chém giết tàn nhẫn đầy huyết tinh của người Nam Cương này, ánh mắt kính sợ.

Ô Khê đối với Lư Dũ gật gật đầu, có chút mệt mỏi nói rằng: “Thay ta cám ơn Chu công tử, mặc kệ hắn cùng Vương gia đã thương lượng như thế nào, ta cuối cùng vẫn là thiếu hắn một cái nhân tình, về sau có việc cần hãy đến chỗ của ta, cứ việc mở miệng”.

Lư Dũ khom lưng thật thấp với Ô Khê, đến tận lúc này, hắn mới chính thức hiểu được Nam Cương Vu đồng – kẻ sẽ thống trị Nam Cương trong tương lai là hạng người gì. Đó là người mà hơn mười vạn nhân tâm Nam Cương tôn sùng như thần thánh, cho dù y đang tha hương biệt xứ, cho dù y vẫn còn là một thiếu niên vũ dực bất phong, cũng tuyệt không phải là kẻ mà ngươi có thể khinh nhờn.

Những người sống nơi rừng sâu núi thẳm, lá cây rậm rạp che lấp cả mặt trời, nếu là bằng hữu, sẽ là bằng hữu trung thành nhất, nếu là địch nhân, sẽ là địch nhân vô cùng tàn nhẫn.

Thời điểm Ô Khê trở lại Vu đồng phủ thì trời đã tang tảng sáng, y qua loa tẩy đi huyết khí trên người, tửu khí cùng với mùi son phấn nồng nặc xong liền lên giường nghỉ ngơi, tiểu xà từ dưới gối đầu y chui ra, thân mật cuộn tròn bên cạnh, đem lại cho y chút hơi ấm. Có lẽ là vì mệt, có lẽ vì nỗi buồn phiền mơ hồ trong lòng đã không còn, Ô Khê cơ hồ vừa dính vào gối đầu đã ngủ thật say.

Trong cơn mông lung mờ mịt, chẳng hiểu sao y lại thấy mình đứng bên ngoài một cái cửa gỗ khắc hoa, Ô Khê chỉ cảm thấy cửa kia thoạt nhìn quen thuộc vô cùng, lại nhất thời nghĩ không ra, đẩy cửa bước vào, trong phòng có một chiếc giường lớn, mạn giường buông xuống, bên trong lờ mờ một thân ảnh đang ngồi ngay ngắn.

Yết hầu Ô Khê đột nhiên có chút nghèn nghẹn, y chầm chậm bước về phía mạn giường, tim đập càng lúc càng nhanh.

Y chậm rãi vén màn lên, chỉ thấy bên trong đang ngồi một người, nhìn không rõ diện dung nhưng trong lòng lại cảm thấy người này rất đẹp, mà điều kì quặc chính là, người nọ một đầu bạch phát tựa tuyết rơi tản mát cả giường, y cúi thấp mình xuống, nhẹ nhàng nâng một lọn tóc lên cầm ở trong tay, người nọ bỗng nhiên ôm lấy cổ của y, đôi môi có chút lạnh lẽo hạ xuống khóe miệng chóp môi y, một cỗ khí tức dễ chịu xông vào mũi.

Y cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra được là ai, trong đầu loạn càng thêm loạn, không kìm lòng nổi mà vươn tay ôm lấy thân thể người nọ, đem hắn áp chế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.