Thất gia Priest

Chương 32: Chương 32




Chương thứ ba mươi hai: Đa sự chi thu

(Thời buổi rối loạn)

Tác giả: Priest

Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Hách Liên Bái hạ thánh chỉ đến thực thống khoái, Cảnh Thất tiếp chỉ tiếp lại càng thống khoái hơn, nhưng một lão một tiểu này lại khiến cho Hách Liên Diệu đang âm thầm thống khoái trong lòng lại cảm thấy chẳng thống khoái nữa, bắt đầu có chút suy nghĩ sâu xa mà đánh giá Cảnh Thất.

Hắn có chút nhìn không ra tâm tư của vị thiếu niên Nam Trữ vương này, nhất là Cảnh Thất không biết dùng kiểu thủ đoạn gì, bây giờ lại bắt đầu cùng Hách Liên Chiêu qua lại trong tối lẫn ngoài sáng, khiến Hách Liên Diệu cùng Lý đạo sĩ phải tâm sinh cảnh giác, lại chỉ sợ mình là buồn lo vô cớ —— hay chỉ là do cơ duyên xảo hợp mà vị thiếu niên Nam Trữ vương gia này vô tình có bộ dáng trăm phương ngàn kế?

Bất quá người tại triều đình, bộ bộ kinh tâm, Hách Liên Diệu từ trước đến nay vẫn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Ai ngờ thoạt nhìn trước mắt, những người hiện tại đang đứng ở đây người nào cũng biết chuyện ở Lưỡng Quảng có nhiều khuất tất, nói năng thận trọng, duy chỉ có Hoàng Thượng cùng vị khâm sai tương lai này vẫn cứ bảo trì tâm tính lạc quan.

Cảnh Thất vừa từ chỗ Hách Liên Bái đi ra liền vắt giò lên cổ hướng phía ngoài cung chạy thẳng, e sợ bị Hách Liên Dực chộp được. Trên gương mặt vị Thái tử điện hạ trước nay luôn cố gắng giữ vẻ ổn trọng cuối cùng cũng có ngày trở thành ngũ nhan lục sắc (đủ mọi màu sắc). Đáng tiếc chạy trời không khỏi nắng, Hách Liên Dực so với hắn động tác còn nhanh hơn gấp bội, Cảnh Thất vừa mới đến cửa cung, đã thấy đỉnh đầu cỗ kiệu đang ở sẵn chờ hắn, phía trước dàn một hàng thị vệ, bày vẻ chặn đường cướp của “Muốn đi quá đường này, lưu lại tiền mãi lộ”.

Cảnh Thất cười khan một tiếng, ra chiều thoải mái không thèm trốn tránh, chậm rề rề lê chân bước tới, lúc đứng trước của kiệu liền dừng lại, cung kính mà rằng: “Xin thỉnh an Thái tử điện hạ a”.

“Ngươi cút lại đây cho ta!”

Bên này ngay cả từ “Cô gia” cũng đều quên nói, có thể thấy được là đang tức giận không nhẹ. Cảnh Thất sờ sờ cái mũi, thành thành thật thật mà cọ đến trước cỗ kiệu, bên trong vươn ra một bàn tay, ngạnh sinh sinh kéo giật hắn vào.

Cảnh Thất nhất thời lảo đảo, may mà hắn đưa tay bắt lấy cửa kiệu mới không trực tiếp cấp Hách Liên Dực đại lễ rạp đầu quỳ bái. Cảnh Thất thật cẩn thận giương mắt nhìn gương mặt Thái tử điện hạ đang trong trạng thái mưa giông trước cơn bão kia mà liếc mắt một cái, vì thế cảm thấy lựa chọn tốt nhất trước mắt dành cho chính mình, chính là mắt xem mũi, mũi nhòm mồm canh giữ cho thật chu đáo.

Hách Liên Dực lãnh mặt trừng mắt liếc nhìn hắn, phân phó nói: “Hồi Đông Cung”.

Cỗ kiệu của Thái tử điện hạ đúng là vừa đại vừa mềm mại lại còn có huân hương, nhưng với vóc người Cảnh Thất, nếu đứng ở giữa một đám người tuy không được tính là hạc trong bầy gà, thì cũng có thể xem như thon dài cao ngất, độ cao cỗ kiệu này với hắn mà nói vẫn có chút không đủ, Cảnh Thất phải hơi hơi cung thắt lưng, cúi thấp đầu, mới có thể miễn cưỡng đứng được, trong chốc lát còn đỡ, thời gian dài quả thật có điểm khó khăn.

Lặng lẽ phiêu mắt nhìn Hách Liên Dực một cái, phát hiện vị Thái tử điện hạ này cũng không nhìn mình cái nào, dường như ý định để hắn chịu tội cho bõ ghét, vì thế đành âm thầm thở dài trong lòng, chỉ ngóng trông nhanh nhanh đến Đông Cung.

Chờ đến khi cỗ kiệu lảo đảo tới được nơi cần tới, Hách Liên Dực cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, nhấc chân bước thẳng ra ngoài, Cảnh Thất vội vàng phóng ra khỏi cái địa phương tự mình chịu tội này, chầm chậm chạy theo đuổi kịp Thái tử, thuận tiện thừa dịp Thái tử điện hạ không chú ý, lén lút thả lỏng bả vai đang đau nhức cùng cực kia một chút.

Lục Thâm đã chờ sẵn ở thư phòng, thấy Hách Liên Dực đang nổi giận đùng đùng xông tới, còn chưa kịp khuyên nhủ được một câu hay nửa câu thì đã thấy hắn giận tới mức không kiềm chế được mà đem giấy cùng bút mực trên thư trác hết thảy gạt thẳng xuống đất, hắn cầm lên một chén trà, cũng không thèm nhìn tới, ngay lập tức ném thẳng về phía môn khẩu, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi, Cảnh Thất dừng cước bộ tại môn khẩu một chút, cúi đầu nhìn lướt qua mép vạt áo quan phục bị ướt, cười khổ nói: “Thái tử đây là để thần đứng ở môn khẩu nghe huấn sao?”

“Lăn tới đây!” Hách Liên Dực cả giận nói.

Cảnh Thất cũng rất nghe lời mà “Lăn” vào, Lục Thâm âm thầm thở dài, nhìn thấy biểu tình muốn ăn thịt người Hách Liên Dực, tức thì sáng suốt mà đem mấy lời linh tinh vô nghĩa như “Bớt giận” mới vừa rồi định nói nuốt hết xuống bụng. Hách Liên Dực chỉ vào Cảnh Thất “Ngươi ngươi ngươi”, “Ngươi” tới nửa ngày, tay đều run lẩy bẩy, cuối cùng thở dài một hơi, suy sụp ngồi xuống, thấp giọng nói: “Cảnh Bắc Uyên, ngươi là muốn chọc cho cô gia chết tức có phải hay không?”

Cảnh Thất cúi đầu tỏ vẻ thừa nhận sai lầm.

Hách Liên Dực hỏi: “Ngươi có biết nguyên nhân chuyện bạo động ở Lưỡng Quảng kia hay không? Liêu Chấn Đông kia là người như thế nào không?”

Lục Thâm cũng cau mày nói: “Vương gia lúc này quả thật có phần lỗ mãng”.

Cảnh Thất nói: “Chính vì không biết tại sao Lưỡng Quảng bạo động, Hoàng Thượng mới để thần đi thăm dò thử, bất quá chuyện chi tiết về Liêu Chấn Đông vẫn là hiểu biết một ít, tỷ như người này đỗ thám hoa từ sáu năm về trước, lúc ấy được coi như môn sinh của Lục Nhân Thanh Lục đại học sĩ, sau lại cưới muội muội của Lan Đài Lệnh Ngô Tuấn Huy, từ nay về sau liền bắt đầu số làm quan, thậm chí làm được đến Lưỡng Quảng Tổng đốc”.

Hắn dừng một chút, lại nói: “Ngô Tuấn Huy bổn sự không nhiều lắm, còn là một tên quỷ đoản mệnh, tất có ngày chết sớm, nhưng hắn lại là ngoại sanh của Giản Tự Tông Giản thượng thư, Lưỡng Quảng là nơi trời cao hoàng đế xa, vận tải đường thuỷ, buôn muối trồng trọt, tất cả đều hái ra tiền, nó chính là… cây hái tiền của vị kia”.

Lửa giận của Hách Liên Dực “Đằng” một phát bốc thẳng lên đầu rồi, vẫn miễn cưỡng đè thấp cổ họng nói rằng: “Ngươi cũng biết!”

Cảnh Thất cười hì hì thuận theo, nói: “Không có dùi thép tốt, sao dám ôm gốm sống”.*

* :Đây là một điển cố, gốm sống, hay còn gọi là tử khí hoạt là tên gọi chung cho đồ gốm bị hỏng. Ngày xưa dân chúng sống rất tiết kiệm, nếu trong nhà có đồ gốm nào hỏng mà vẫn còn dùng được, thì họ sẽ chờ cho đến khi những ‘cứ bát nhi’ là những người chuyên sửa những loại đồ này đến, những người đó sẽ dùng một chiếc dùi thép khoét hai lỗ chỗ bị hỏng, sau đó dùng dây đồng vá lại, nhưng đồ sứ là vật dễ vỡ, chỉ những sư phụ cao tay trong nghề mới có thể làm, về sau câu này dùng để chỉ những người không có khả năng thì đừng làm chuyện ngoài tầm với.

“Ngươi mà tính cái gì là dùi thép tốt! Cảnh Bắc Uyên, ngươi có biết thế nào là trời cao đất rộng hay không?!”. Hách Liên Dực đập bàn một cái, tức giận đến suýt nữa nói không ra lời, “Ngươi còn biết nơi đó trời cao hoàng đế xa! Chỗ kia quan quan cấu kết lẫn nhau, quan hệ rắc rối phức tạp, nói một câu bất kính, thì nó chính là cái một cái thiết dũng (thùng sắt) ở giữa đất nước này. Ngươi mới chừng này tuổi, sự đời trải nhiều ít ra sao? Ngươi chẳng nhẽ không sợ… chẳng nhẽ không sợ dẫn hỏa thiêu thân sao?”

Cảnh Thất sửng sốt một lát, nhìn Hách Liên Dực tật thanh tàn khốc (âm thanh tàn khốc), nhưng lại thật là vì lo lắng cho mình mà mới có chút hoảng hốt. Một lúc lâu sau, Cảnh Thất thở dài: “Thái tử, ngươi cũng biết đó là nơi Đại điện hạ vơ vét của cải sao?”

Hách Liên Dực tất nhiên trong lòng đều biết rõ, Hách Liên Chiêu kể từ khi Phùng Nguyên Cát chết đã ba lần bảy lượt mượn đủ thứ lí do mà nhúng tay vào việc quân đội, cũng có đồn đãi nói Hách Liên Chiêu to gan lớn mật, tư tự dưỡng binh (âm thầm nuôi binh), ý đồ gây rối cực kì rõ ràng.

Cảnh Thất nói tiếp: “Nếu… Nếu Đại điện hạ lúc này mưu phản rồi bị quyển cấm (giam lỏng), Thái tử cảm thấy, đối với Nhị điện hạ, ngài thế nhưng có bao nhiêu phần thắng?”

Hách Liên Dực nhất thời ngẩn ngơ.

Lại nghe Cảnh Thất nói tiếp: “Ta nếu không đi, công đạo của dân chúng thiên hạ ai tới cấp? Mà nếu để người khác đi, cho dù dân chúng cả thiên hạ có được công đạo, thì Hách Liên Chiêu còn có thể thoát được hay sao?”

Thiếu niên mi mắt rũ xuống, thở dài ra một hơi, khóe mắt đuôi mày lộ ra một cỗ chí khí thanh liệt, từng thanh âm thốt ra tựa như một tiếng thở dài: “Điện hạ, Ngu quốc tuy nhỏ, nhưng lại là lá chắn, nay nếu phá đi, tất đương… môi hở răng lạnh”.*

*Đây là một điển cố: Tấn Hiến Công mượn đường Ngu quốc sang tấn công Quắc quốc. Cung Chi Kỳ khuyên can Ngu công rằng: “Quắc quốc là lá chắn ngoài của Ngu quốc, Quắc quốc nếu diệt vong, Ngu quốc nhất định mất nước. Đối Tấn quốc không thể để nó bành trướng dã tâm, đối kẻ địch xâm lấn không thể không chút để ý. Một lần mượn đường đã là quá phận, há có thể có lần thứ hai? Tục ngữ có câu ‘Xe cùng xe tựa vào lẫn nhau, môi ném đi răng nanh liền bị cảm lạnh’, đó cũng chính là mối quan hệ của Ngu quốc cùng Quắc quốc”. Ngu công không nghe, đáp ứng sứ giả Tấn quốc. Cung Chi Kỳ dẫn gia tộc của hắn trốn đi. Đúng vào mùa đông năm đó, Tấn quốc tiêu diệt Quắc quốc. Lúc quân đội trở về, ở tại khách *** Ngu quốc, nhân dịp này tiến công Ngu quốc, tiêu diệt được Ngu quốc, bắt được Ngu công.

Lục Thâm trầm mặc một hồi, bỗng nhiên đối Cảnh Thất vái một vái: “Thần tầm nhìn hạn hẹp, lúc trước đã hiểu lầm Vương gia nhiều rồi”.

Cảnh Thất khoát tay nói không dám. Đôi mắt Hách Liên Dực thẳng tắp theo dõi hắn, thật lâu sau, mới run giọng hỏi: “Ngươi… là vì ta sao?”

Trong nháy mắt đó, Hách Liên Dực bỗng nhiên muốn đem người này ôm vào trong ngực, bỗng nhiên nghĩ muốn đem cái gì quốc gia cái gì thiên hạ ở trên người hết thảy đều bỏ xuống, không thèm quan tâm không cần đặt nặng nữa. Hắn muốn nói dẫu sau này thế gian có tràn ngập phong đao sương kiếm, đã có ta thay ngươi tẫn cản, nhất sinh nhất thế chỉ mình ngươi, cho dù phải vứt bỏ tam sơn lục thủy vạn lý vương thổ này cũng quyết không hối hận.

Nhưng mà Hách Liên Dực rốt cuộc vẫn là Hách Liên Dực, hắn chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lặng yên bất động ngồi một lát, để áp lực trong lòng từ từ hạ xuống —— những kiều diễm chi niệm kia bất quá cũng là dị tưởng, không thể để nó hủy đi chính mình, càng không thể hủy đi hắn.

“Càng vì dân chúng thiên hạ”. Cảnh Thất vẫn như trước, trên mặt biểu hiện như không có việc gì.

Phượng xuy thanh như cách thải hà, bất tri tường ngoại thị thùy gia*. Ai cũng đều có vướng bận cùng chấp nhất của riêng mình. Cảnh Bắc Uyên cơ quan tính tẫn, không phải vì Hách Liên Dực, Hách Liên Dực dốc lòng mưu kế, cũng không phải vì Cảnh Bắc Uyên. Thứ tình cảm tồn tại trong lòng kia thật sự quá mức thanh thiển, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền tiêu biến hết tất cả, phượng xuy thanh tuy mê ly đấy, nhưng ngoài tường lại như cách cả trời cao, vô luận như thế nào cũng không với tới được.

*: Trích trong bài Thính lân gia xuy sanh của Lang Sĩ Nguyên đời Đường, nguyên văn:

Phượng xuy thanh như cách thải hà, bất tri tường ngoại thị thùy gia.

Trọng môn thâm tỏa vô tầm xử, nghi hữu bích đào thiên thụ hoa.

Phượng xuy là tên gọi hoa mỹ dành cho những nhạc cụ phát ra âm thanh tinh tế

Một khắc kia trên mặt Hách Liên Dực đầy thảm đạm cùng mỏi mệt, Cảnh Thất nhìn thấy rõ ràng. Trong suốt ba trăm năm qua, sẽ không ai có thể so sánh với hắn về mức độ thông hiểu nam nhân này, chính là… . . . Cảnh Thất tự giễu mà nghĩ, nếu như mỗi người đều có gông xiềng của chính mình, thì hơn phân nửa, hắn cùng Hách Liên Dực thủy chung không bị khóa ở cùng một dây xích.

Một đêm này nhất định dài lâu…

Cảnh Thất hồi phủ không bao lâu, Hách Liên Chiêu liền tự mình tới cửa, đưa mười vạn hai ngân phiếu cho hắn làm “Lộ phí lui tới”, lại viết tên vài người, chỉ nói là “Quen biết cũ”, có thể cho vài phần mặt mũi mà giúp đỡ ít nhiều, nếu Cảnh Thất tại Lưỡng Quảng điều tra nghe ngóng có cái gì khó khăn, cứ đến tìm bọn họ. Trên mặt gã chẳng còn thấy bóng dáng của sự kiêu căng lúc trước, nhìn Cảnh Thất cứ như là huynh đệ thân thiết lắm vậy.

Hách Liên Dực một mình một người xuất cung, trắng đêm chưa về, qua một ngày mới trở lại Đông Cung. Tô Thanh Loan lúc hắn đi rồi, ôm chặt sàng đan tuyết trắng trên mặt có thêu mấy đóa hồng mai, tiếu dung trước giờ luôn giữ vững như một thói quen đã khắc sâu vào da thịt rốt cuộc không thể trụ vững trên gương mặt mỹ lệ ấy nữa, chỉ biết thất thanh khóc rống lên. Chưa đến mấy ngày, Hách Liên Dực đã sai người âm thầm mua một biệt viện ngoài cung, thần không biết quỷ không hay đem Tô Thanh Loan an trí ở đấy. Từ nay về sau, trong kinh thành sẽ còn thấy bóng dáng của một Nguyệt nương Tô Thanh Loan khuynh quốc khuynh thành, nhất khúc khuynh thế trong buổi vọng nguyệt trên sông vào cái thời khắc giao thừa ấy.

Ô Khê mặc thường phục, tâm phiền ý loạn dẫn Nô a Cáp xuất môn, đang chán đến chết đi dạo ở trên đường thì đột nhiên phát hiện, không có Cảnh Thất, kinh thành phồn hoa cũng đến mấy cũng trở nên nhạt nhẽo. Y đi mãi, đi mãi, rốt cuộc đi tới dưới lầu Phỉ Thúy.

Phỉ Thúy lâu không còn là Lan Đường, thì liền ngay cả việc giả vờ phong nhã văn chương cũng không thèm làm. Cô nương xướng tiểu khúc tận tình khiêu khích khiến những vị khách đến đây tầm hoan vỗ tay khen ngợi vang dội.

Nô a Cáp vừa thấy liền đỏ mặt, một đại lão gia lưng hùm vai gấu thế nhưng lại bắt lấy góc áo Ô Khê kéo kéo giật giật: “Vu…Vu đồng, người tới nơi này làm gì?”

Ô Khê còn đang xuất thần, thình lình bị gã hỏi một câu, tinh thần chưa phục hồi kịp liền khinh phiêu phiêu mà hỏi một câu: “Ngươi nói xem… Nếu như ta không biết bản thân có phải hay không đang thích một người, thì nên làm như thế nào?”

Nô a Cáp đáp: “Cái này thật dễ dàng, thích một người chính là luôn nghĩ đến nàng, nàng muốn cái gì người đều sẽ thay nàng làm hết, luôn nghĩ phải làm sao cho nàng thật cao hứng, một lát không thấy nàng thôi người sẽ tưởng nhớ tương tư…”

Trái tim Ô Khê như lạc mất một nhịp, ngơ ngẩn ngẩn ngơ.

Vừa thấy bộ dạng như chết rồi của y, hơn nữa bọn họ lại là đang đứng ở cái loại địa phương này mà nói chuyện, Nô a Cáp tự nhiên cứ như thế liền hiểu lầm, sửng sốt một chút, hỏi dò: “Người mà Vu đồng thích, là… thân phận không được thích hợp cho lắm?”

Ô Khê nghĩ, một đại nam nhân, đương nhiên là thân phận không thích hợp, vì thế gật gật đầu.

Nô a Cáp hiểu lầm càng thậm tệ hơn, gã với A Tầm Lai vốn bất đồng, A Tầm Lai tuy rằng dũng mãnh chính trực, nhưng khi nói ra thường mang dáng vẻ hàm hậu xúc động, Nô a Cáp thì ổn trọng hơn một ít, gã nghĩ nghĩ một chút mới thận trọng nói rằng: “Kia… Nàng mỹ không? Tính tình được chứ? Đối Vu đồng có tốt không?”

Ô Khê lại nghĩ nghĩ, hắn là một nam tử, “Mỹ” tự nhiên không giống như cái loại dịu dàng mềm mại sẵn có ở nữ tử, nhưng người nhìn cũng được lắm. Tính tình đương nhiên là tốt rồi, trên mặt luôn mang theo tươi cười, cho dù chọc hắn như thế nào hắn cũng không hề tức giận.

Vì thế Ô Khê trầm mặc gật gật đầu.

Nô a Cáp ngẩng đầu, nhìn bài tử (bảng hiệu) Phỉ Thúy Lâu cùng những cô nương oanh oanh yến yến đang bày ra vẻ dụ hoặc nghênh đón khách nhân, tựa như an ủi mà nói: “Con người… là không thể chỉ nhìn ở bên ngoài, có đôi khi một người mặt ngoài thoạt nhìn nhân phẩm rất xấu, việc làm cũng rất xấu, nhưng nàng đối với ngươi cũng rất hảo, toàn tâm toàn ý thì —— ta tuy không biết nói mấy lời hay ý đẹp gì gì đó, nhưng cái kia luôn là đạo lý”.

Ô Khê suy nghĩ một chút, Cảnh Thất trong mắt y, đôi khi thực xấu, nhất là người này thực thích lừa gạt người khác, có thể đối với người này mà nói, thuận miệng nói dối cùng trở mặt diễn kịch chẳng khác gì ăn cơm uống nước, chính là hắn đối với mình thật sự tốt lắm, vì thế gật đầu nói: “Ta có đôi khi cảm thấy hắn thực thích nói láo gạt người, nhưng hắn chưa bao giờ gạt ta, đối ta cũng tốt lắm”.

Thế là Nô a Cáp liền gật đầu: “Vu đồng, Nam Cương chúng ta không nói chuyện đòi hỏi thân phận dòng dõi, chỉ cần người đối nàng là thật tâm, nàng đối với ngươi cũng là thật tâm, thì ngươi cứ đem nàng thú về đi, chúng ta cũng đều sẽ tôn trọng nàng”.

Ô Khê mê mang mà nhìn gã một cái, bỗng nhiên cảm thấy Nô a Cáp so với chính mình còn nghĩ thoáng hơn nhiều.

Lúc này, từ trên lầu một giọng nữ thanh nhu truyền tới: ” Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly*…”

* : Trích trong bài Bạch đầu ngâm của nàng Trác Văn Quân khi hay tin Tư Mã Tương Như (người viết bài Phượng Cầu Hoàng cầu hôn Trác Văn Quân) định lấy vợ lẽ, nguyên văn :

Ngai như sơn thượng tuyết,

Kiểu nhược vân gian nguyệt.

Văn quân hữu lưỡng ý,

Cố lai tương quyết tuyệt.

Kim nhật đấu tửu hội,

Minh đán câu thuỷ đầu.

Tiệp điệp ngự câu thượng,

Câu thuỷ đông tây lưu.

Thê thê phục thê thê,

Giá thú bất tu đề.

Nguyện đắc nhất tâm nhân,

Bạch đầu bất tương ly.

Trúc can hà niệu niệu,

Ngư vĩ hà si si.

Nam nhi trọng ý khí,

Hà dụng tiền đao vi.

Hai câu kia tạm dịch là : Nguyện được người một lòng,

Bạc đầu chẳng xa nhau

Những lời này như một nhát búa tạ, thẳng tắp mà đập thẳng vào tim hắn, Ô Khê cơ hồ ngây ngốc: ” Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.