Chương thứ ba mươi bảy: Bộ cự thạc thử
( Bắt được chuột to )
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Trong phong thư ố vàng kia là một xấp thật dày, đem Lý Duyên Niên từ xuất thân, thân tộc, thậm chí bốn mươi ba năm nhân sinh lịch trình, tất cả mọi việc lớn bé đều dùng một loại chữ nhỏ li ti mà viết ra hết thảy. Lý Duyên Niên đọc nhanh như gió quét qua một một lượt, càng xem càng kinh hãi, thậm chí đến tờ cuối cùng, hai tay cũng không kìm nổi mà run rẩy hẳn lên.
Cứ như là trong mấy năm qua, bên người y vẫn luôn có một đôi mắt nhìn y chằm chằm, phía sau lưng chậm rãi nổi lên một tầng hàn ý lạnh thấu xương. Cảnh Thất nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, nói rằng: “Đại nhân thật sự là hảo phúc khí, phu thê tình thâm, thân là mệnh quan triều đình, trong nhà nha hoàn tỳ nữ đông đảo thành đàn, ngày cúng ông Táo hằng năm lại vẫn có thể ăn kẹo mật đường do tôn phu nhân tự tay ngao đường, quả thực khiến người ta ngưỡng mộ”.
Đêm cúng ông táo, chính là trước tối hôm qua một ngày.
Cảnh Thất hình như có sở cảm mà thở dài: “Đổ thư bát trà*, cử án tề mi, tuy nói đều là những việc khuê các tầm thường, nhưng người ta cả đời này rốt cuộc mưu tính cái gì đây? Chẳng phải là khi giữa gió thảm mưa sầu lưu lạc trở về, có một chốn để dừng chân, có một người luôn ở đấy, đốt đèn chờ ngươi hay sao? Ngài nói đạo lý này nói có đúng không, Lý đại nhân?”
*Tạm dịch: Cược sách đánh trà. Đây là một điển cố nói về vợ chồng Lý Thanh Chiểu và Triệu Minh Thành đều thích đọc sách cùng sưu tầm sách, Lý Thanh Chiểu có trí nhớ hơn người, cho nên mỗi lần ăn cơm xong, cùng nhau đun trà, lại dùng phương thức thi đấu để quyết định ai là người uống trà trước, một người hỏi điển cố nào đó lấy từ trong sách nào, quyển mấy, trang mấy, dòng thứ mấy, đối phương đáp trúng thì được uống nước, nhưng người thắng luôn vì quá vui, làm rớt nước trà lên người. Vì thế trở thành một giai thoại đẹp, dùng để hình dung tình cảm vợ chồng hoà thuận, coi nhau như khách.
Lý Duyên Niên gắt gao theo dõi hắn, gương mặt luôn cười hì hì khiến người ta yêu thích lúc này ẩn ẩn hiện ra sợ hãi. Cảnh Thất bất động thanh sắc, lại hỏi một lần nữa: “Ngài nói… Có phải đạo lý này hay không?”
Giữa hai người lặng yên một lát, Cát Tường đang đứng một bên cũng không dám thở mạnh một tiếng, chỉ cảm thấy trong tiểu đình lửa cháy ấm áp này trở nên vắng lặng im ắng, Cảnh Thất ý cười không lui, nhưng sợ hãi trên mặt Lý Duyên Niên lại từng chút từng chút nhạt bớt, chỉ còn lại một loại kiên định nào đó nói không nên lời, mang theo yên tĩnh gần như với thấy chết không sờn.
Sau đó, y gật gật đầu: “Đúng, Vương gia nói thực hữu lý”.
Cảnh Thất rốt cục thu liễm tươi cười thăm dò, thời điểm hắn không cười, giống như tháo xuống một tầng mây mù dày đặc, hắn đứng dậy, khoanh tay mà đứng, tựa vào lan can nhìn về nơi xa, ngàn dặm bạch tuyết như biển cát sa mạc, tiêu thất nơi khôn cùng vô tận, trắng xóa mịt mờ, đem tất thảy khói lửa nhân gian trong một buổi chiều tẩy đến sạch sẽ.
Một lúc lâu, mới nói: “Từ lúc bổn vương tới đây, Lý đại nhân là người năng lui tới nhất, điều này thể hiện Liêu Tổng đốc xem Lý đại nhân như tâm phúc mà tin tưởng. Bổn vương nghĩ, Lý đại nhân năng lực cũng tốt, thủ đoạn cũng tốt, đều không nên uổng phí ở nơi này”.
Lý Duyên Niên thấp thấp mà cúi gục đầu, không lên tiếng.
Cảnh Thất nói tiếp: “Liêu Tổng đốc cùng Đại điện hạ quan hệ chặt chẽ, hắn thay Đại điện hạ làm những chuyện gì, ngươi trong lòng cũng đều tường tận. Vả lại bổn vương muốn hỏi ngươi, thủ hạ Liêu Chấn Đông tư tàng bao nhiêu binh dưới trướng mình? Lưỡng Quảng nơi này, bao nhiêu thương hộ đã hối lộ cho hắn? Bán bao nhiêu quan tước? Thảo gian nhân mạng bao nhiêu người? Lúc này Lưỡng Quảng nháo sự, lại có bao nhiêu kẻ mưu mô nhúng tay trong đó?”
Lý Duyên Niên thần sắc không thay đổi, trấn định mà nói: “Hồi Vương gia, thủ hạ Liêu Chấn Đông tư binh sáu vạn người, tư thiết (khí giới riêng) vô số kể, phân bốn địa phương cất giữ, tiểu thương hộ lui tới không tính, cùng tứ đại thương hộ nơi này đều từng có liên hệ, số lượng bán quan…hạ quan có ghi chép lại thì tới nay tổng cộng tám trăm sáu mươi bốn người, việc thảo gian nhân mạng đều ghi lại danh sách đầy đủ, sự cố lần này…” Y ngừng lại một chút, lộ ra tươi cười, “Vương gia, trời biết đất biết, ta biết hắn biết, ngài tuy giả hồ đồ, nhưng trong lòng cũng hiểu được”.
Cảnh Thất đưa lưng về phía y, từ từ mà nói: “Lý Duyên Niên, ngươi hảo vong ân phụ nghĩa a, lần đầu tiên gặp mặt bổn vương đã biết, ngươi là kẻ quen cân nhắc nhân tâm, luôn khiến người ta yêu thích, chính là kẻ thích hợp nhất để đối phó với Hách Liên Chiêu. Bất quá, Liêu Chấn Đông tiếp xúc trong kinh lâu như vậy, điểm ấy thấy rất rõ ràng, nếu là ngươi nguyện ý, sớm đã lên kinh làm quan, đi theo Hách Liên Chiêu làm việc, làm tấm chắn an toàn cho Liêu Chấn Đông đi? Ta còn tưởng, Lý đại nhân thật sự rất khiêm tốn, hoàn cảnh hảo như vậy lại không có dã tâm hướng lên trên mà đi, chỉ sợ Liêu Chấn Đông cũng không nghĩ ra, chính mình lại nuôi một con bạch nhã lang trăm phương ngàn kế nhớ kỹ đủ loại nhược điểm của hắn”.
Lý Duyên Niên quỳ xuống, biểu tình bình tĩnh, tháo quan mạo ra để ở một bên, dập đầu: “Hạ quan mang trong lòng chính là công nghĩa. Hạ quan vốn được sinh trong gia đình bách tính tầm thường, do hương thân phụ lão nuôi nấng lớn lên, nguyện vì bọn họ đòi lấy công đạo. Trăm phương ngàn kế hạ quan xin nhận, nhưng bạch nhãn lang ba chữ đó trăm triệu lần không dám gánh, Nam Trữ vương gia, chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng không cần phải nói cái gì nữa, cứ thẳng tay xửa trí ta đi. Lý Duyên Niên ta đi thẳng đứng thẳng, chết không vô nghĩa”.
Nói xong, hai mắt buông xuống, dường như ngay cả nhìn cũng lười nhìn lại Cảnh Thất nhiều thêm một mắt. Cảnh Thất lúc này mới quay đầu, đánh giá y một lát, biểu tình trên mặt bấy giờ mới dần dần nhu hòa xuống dưới, cúi người xuống, tự tay nâng y đứng lên, cười nói: “Xử trí Lý đại nhân ngươi, ai tới giúp ta tập nã Liêu Chấn Đông mang về quy án, một lưới bắt hết đây?”
Lý Duyên Niên mãnh liệt giương mắt, khó có thể tin mà nhìn Cảnh Thất, Cảnh Thất cười ha hả.
Tuyết ngừng rơi, trời xanh như được gột rửa sạch sẽ, Lưỡng Quảng u ám cả trăm ngày qua rốt cục thấy được nắng vàng.
Cảnh Thất cùng Lý Duyên Niên mưu đồ bí mật một phen, cuối cùng để Hà Qúy tự mình đưa y xuất môn.
Hậu viện hiện lên một đạo thân ảnh, mở cửa sổ ra nhảy lên tiến vào, lui tới lại lặng yên không một tiếng động, trình độ khinh công có thể thấy rõ —— Lương Cửu Tiêu kích động đối hắn ôm quyền: “Vương gia!”
Cảnh Thất gật gật đầu, đối y vươn tay ra. Lương Cửu Tiêu vội từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ: “Đây là hồi âm của Thôi Tướng quân, may mắn không hổ thẹn nhiệm vụ được giao”.
Thôi Tướng quân tên là Thôi Anh Thư, đã từng là quân chính quy dưới trướng Phùng Nguyên Cát, hiện giờ quân Phùng gia xuống dốc, hắn cũng buồn bực bất đắc chí nhiều năm, chỉ có chuyện nạn dân bạo động linh tinh lần này mới tìm được tới hắn.
Cảnh Thất tiếp nhận lấy, đọc lướt qua một chút, cười khẽ một tiếng: “Lúc này tốt lắm, chúng ta cứ ngồi ở đây xem náo nhiệt là được, chờ có người tự chui đầu vào lưới”. Nói là nói như vậy, lại vẫn cứ tiểu tâm cẩn thận mà đem hồi âm của Thôi Anh Thư ghé vào trên ngọn nến đốt sạch sẽ, lúc này mới yên tâm ngồi xuống, Cát Tường hiểu chuyện đem trà lên cho hai người.
Cảnh Thất đối Lương Cửu Tiêu nóng lòng muốn thử sức gật gật đầu: “Ngồi đi”.
Đôi mắt to của Lương Cửu Tiêu trợn trừng – ra chiều trông mong mà xem xét hắn, người này dịch dung thủ đoạn quả thật rất cao, sau khi y tẩy đi dược vật trên mặt, liền lộ ra một thân thể cường tráng cùng gương mặt có chút hàm hậu, cho dù Cảnh Thất kiến thức rộng rãi, cũng phải sửng sốt một lúc lâu. Nhớ tới ngày đó mỹ nhân thiên kiều bá mị tựa như hoa lan nơi u cốc dĩ nhiên là loại mặt hàng này, tuy rằng biết rõ đó là giả, cũng vẫn có đôi phần hụt hẫng. Lương Cửu Tiêu nói ngay: “Vương gia, để ta lại đi tìm Thôi Tướng quân bàn bạc lần nữa, một phát bắt lấy cẩu quan Liêu Chấn Đông kia!”
Cảnh Thất liếc mắt nhìn y, nói rằng: “Ngươi nếu dám đi cho ta thêm phiền, ta đánh… Ta kêu sư huynh của ngươi đánh gãy chân ngươi”.
Lương Cửu Tiêu ủy ủy khuất khuất mà nhìn hắn, chỉ nghe Cảnh Thất khó có được kiên nhẫn nói rằng: “Liêu Chấn Đông cắm rễ tại Lưỡng Quảng đã bao nhiêu năm, thế lực rắc rối khó gỡ, những chuyện xấu của bọn thương hộ kia làm tuy nói là đã âm thầm ngáng chân gã nhưng đều chừa lại một đường lui, ai cũng không đứng ra, tất thảy đều bàng quan tọa sự chờ nhìn hướng gió của triều đình, toàn một lũ già thành tinh cả, ai chịu xuất đầu lộ diện lần này? Nếu không có danh mục, Thôi Tướng quân dựa vào cái gì để làm khó dễ Liêu Chấn Đông? Huống chi trên tay Liêu Chấn Đông kia là lục vạn tư giáp, nếu thực sự nháo khởi sự, trách nhiệm này ngươi gánh nổi hay ta gánh nổi?”
Lương Cửu Tiêu bị hắn mắng đến chớp chớp mắt, há hốc mồm, ngốc hồ hồ mà nhìn hắn.
Cảnh Thất thở dài, dù sao cũng không có chuyện gì khác, chi bằng nói toạt hết mọi chuyện cho tên đầu đất này biết, đỡ phải hắn đi ra ngoài sinh sự, liền nhân tiện nói: “Hiện giờ hố đã đào xong, Liêu Chấn Đông nhất định sẽ nhảy xuống đó. Ta hỏi ngươi, Liêu Chấn Đông hiện tại hy vọng nhất là chuyện gì?”
“A?” Lương Cửu Tiêu lắc đầu.
Cảnh Thất vốn cũng không trông cậy y sẽ trả lời được, tự cố tự địa mà nói: “Loại người như gã, vốn đã quen làm vua một cõi ở đây, tự kiêu tự đại đến vô pháp vô thiên, giờ phút này chỉ sợ còn đang ỷ vào có đại hoàng tử làm chỗ dựa, cũng chưa tới lúc phải sức đầu mẻ trán, khẳng định gã đang nghĩ rằng, việc này bất quá là do bản thân gã nhất thời tính sai mà thôi, nếu trọng lai một hồi, chắc chắn mấy việc như vậy sẽ không xảy ra, cho nên việc mà hiện tại gã tối vội vã muốn làm, chính là xuống tay tu bổ quan hệ cùng những đại thương hộ nọ, nếu không có bọn họ nháo sự, Lưỡng Quảng bạo động liền không có gì là đáng kể”.
Lương Cửu Tiêu chăm chú nghe đến nổi thở cũng không dám thở mạnh.
“Nhưng gã lại không nghĩ tới rằng, Hách Liên Chiêu đem phân danh sách kia cho ta, nói ta bảo hộ, cũng không phải bảo hộ bọn họ… Mà là muốn vứt tốt giữ xe thôi, Liêu Tổng đốc kia đối với chủ tử của gã, cùng lắm cũng chỉ là một phen quạt tròn lướt qua trời thu mát mẻ”. Cảnh Thất khẩu khí hào hển, nói tiếp: “Mà bí quyết của lợi dụ chi thuật, bất quá là biết người biết ta, bọn họ nghĩ muốn cái gì, liền cho bọn hắn cái đó là được. Chủ ý này là ta đề xuất cho gã, sở dĩ ta nói như vậy, là bởi vì trong lòng Liêu Chấn Đông cũng nghĩ như vậy, nếu không cho dù điều ta nói có đạo lý đến thế nào đi chăng nữa, Liêu Chấn Đông gã cũng chỉ xem ta như khôi lỗi bình hoa mà nghe một chút rồi coi như xong. Nhưng những lời ta vừa nói kia mặc dù cùng gã không mưu mà hợp, lão đầu tử này khẳng định cũng vừa muốn mượn cơ hội này để động biệt tâm tư (xuất hiện tâm tư khác)“.
Hắn ngừng một chút, chợt giật mình nhớ lại lúc còn ở kinh thành, khi nhắc tới đạo sinh tồn cùng thiếu niên trầm mặc ít nói kia, sao mà giống bây giờ quá, nhịn không được nhẹ nhàng cười, nhưng thời điểm hắn quay đầu nhìn lại thì ngồi ở chỗ đó không còn là thiếu niên thông minh quật cường ấy nữa, chỉ có tên ngốc tử không hiểu sao đang há hốc miệng mà thôi, liền nhịn không được có chút nhụt chí, thoáng không kiên nhẫn hỏi han: “Đã hiểu sao?”
“Không hiểu”. Lương Cửu Tiêu thập phần thành thực.
Cảnh Thất trở mình xem thường, nói thẳng: “Phàm là lũ cá chạch thành tinh như bọn họ, nếu không muốn bị người khác chộp được thì đều phải làm một việc, đó là mọi chuyện không thể chính mình xuất đầu, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi mới là kế sách tốt nhất. Bổn vương nói ra những chủ ý đó, gã tự nhiên sẽ nghĩ tới muốn lợi dụng bổn vương xuất đầu. Thương nhân? Thương nhân nói cho cùng cũng chỉ biết để ý đến chuyện lãi càng sinh lãi mà thôi, trước mắt chỉ sợ Liêu Tổng đốc đã bắt đầu cân nhắc chuyện lấy danh bổn vương, đem voi nhét vào miệng đám rắn tham lam hãy còn đứng yên tại chỗ quan sát tình hình kia rồi, gã tính toán cân nhắc tốt mọi bề, là muốn bổn vương nương tay đem việc này áp chế đi. Ô danh ‘mệnh quan triều đình hối lộ thương hộ’ cũng muốn đẩy cho bổn vương gánh chịu hết, còn mình thì đem bản thân phiết đến sạch sẽ”.
Cát Tường vốn thông minh, con ngươi xoay động một chút, liền nói rằng: “Chủ tử mới vừa rồi là muốn Lý đại nhân ấn theo danh sách kia, âm thầm điều tra những kẻ có trong đó? Chủ tử nói thương nhân chỉ muốn lãi càng sinh lãi, chẳng phải là định nương theo tay Liêu Chấn Đông mà cho bọn chúng lợi lộc hay sao?”
Cảnh Thất nhìn gã một cái, thầm nghĩ xét trên phương diện quản gia, thì Bình An so với Cát Tường làm tốt hơn nhiều, nhưng nếu bàn về tâm kế, lại chỉ sợ thật đúng là không bằng một góc của Cát Tường, lập tức cười cười: “Ngươi đừng vội, sẽ có lúc cần ngươi bận rộn thôi, đến lúc đó ngươi còn phải lo liệu chuyện đón gió tẩy trần cho mấy vị viên ngoại bỏ tà theo chính nữa đấy”.
Cát Tường “Ai” một tiếng, vui vẻ hẳn. Lương Cửu Tiêu một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, lắp bắp hỏi han: “Kia… kia Vương gia, ta… ta làm gì?”
Cảnh Thất tức giận: “Ta nói nhiều như vậy, ngươi nghe không có hiểu sao?”
Lương Cửu Tiêu : “… Không hiểu.”
” ‘Không hiểu’ ‘Không hiểu’, ngươi chi bằng nhảy sông tự vận cho rồi đi?!” Cảnh Thất nhấc một quyển sách trực tiếp đập thẳng lên đầu y, “Mọi sự đã thỏa, chỉ thiếu gió Đông, ngươi mặc nữ trang vào cho bổn vương đi!”
Đêm trừ tịch, Thôi Anh Thư mang tù binh cùng quân đội khải hoàn trở về, Nam Trữ vương đại yến quần thần. Nhưng mà ngay tại thời điểm ca múa đang hồi cao trào, đột nhiên ngoài cửa một đội quan binh xông vào mở đường, phía sau là một đám người, trong những người này, có thương nhân cả người cẩm y vàng bạc, có thư sinh mùa đông phẩy quạt làm bộ thanh cao, có nạn dân áo rách tung toé không đủ che thân, số lượng lên đến ngàn người, tay nâng huyết thư vạn ngôn, cáo trạng Lưỡng Quảng Tổng đốc Liêu Chấn Đông cùng các quan viên từ Tuần phủ trở xuống.
Liêu Chấn Đông bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ biết giả ngu ngờ nghệch quỳ xuống khóc rống kêu oan uổng, Cảnh Thất đem vạn ngôn huyết thư tiếp nhận lấy, trang mô tác dạng mà nhìn, cười rộ lên, chỉ nói hai chữ —— bắt hết.
Thời điểm bọn thị vệ chân chó của Liêu Chấn Đông cùng đám người liên can còn chưa kịp phản ứng lại, thì nhóm “Mỹ nhân” đang ca vũ mừng thăng bình giữa sân kia đột nhiên biến thân thành la sát, dễ dàng khống chế được toàn trường.
Mà lúc này, Thôi Anh Thư đã âm thầm bố trí nhân mã, đem nơi này vây đến trong ba tầng ngoại ba tầng.
Liêu Chấn Đông nổi giận mắng: “Cảnh Bắc Uyên, ngươi dám động đến ta, chẳng lẽ không sợ mấy vạn gia quân liền thành giặc cỏ, từ nay về sau Lưỡng Quảng này gà chó không yên sao?!”
Cảnh Thất một tay chống đầu, cũng không để ý tới gã, hỏi: “Lý đại nhân a? Lý Duyên Niên đại nhân đâu rồi?”
Lý Duyên Niên bước ra khỏi hàng: “Hạ quan ở đây! Hồi bẩm Vương gia, tướng quân, tiền đã phân phát hết cả rồi, ai muốn đi thì nhận tiền chạy lấy người, còn không nguyện ý đi cũng đã bị Thôi Tướng quân hợp nhất”.
Liêu Chấn Đông trố mắt đến muốn nứt toát cả ra, trừng Lý Duyên Niên, chỉ có thể nói không ra lời.
Cảnh Thất cười nói: “Nhìn thấy không, Liêu đại nhân à, không phải ta sỉ nhục ngươi, nhưng ngươi mà cũng đòi làm người dưỡng kẻ tài hay sao? Hàn Tín soái quân một phương mới dám xưng ‘càng nhiều càng tốt’, ngươi thì có tính là cái gì? Bao nhiêu người ở trong tay ngươi, chẳng qua cũng chỉ là một lũ ô hợp mà thôi —— người tới, giải xuống!”
Liêu Chấn Đông ba ngày sau bất ngờ chết trong ngục, người chết thì hết chuyện. Cảnh Thất đệ tấu lên trên nói gã “Phản tặc tự sát”, mà Hách Liên Bái cũng chỉ phán “Chuột nhắt trộm gạo như thế, chết đáng kiếp lắm!”
Đáng thương cho bọn binh tôm tướng tép liên can ngày thường đi theo Liêu Chấn Đông, hoặc là phải liên lụy chịu tội thay người khác, hoặc là cái gì cũng không biết, sau khi thông suốt hết mọi chuyện thì chỉ hận không thể lập tức phiết sạch sẽ chính mình, sau đó nhảy lên người Liêu Chấn Đông đạp vài vạn đạp, thể hiện rõ lập trường. Lưỡng Quảng chi án cứ thế mà bị Nam Trữ vương gia vừa mới ra đời dùng dao sắc chặt đay rối mà kết thúc.
Thôi Anh Thư khải hoàn hồi hướng, lập được công lớn, trở về thỉnh phong thưởng, còn hợp nhất không ít người, chí đắc ý mãn.
Lý Duyên Niên ngủ đông nhiều năm, một kích trúng tuyển, bao nhiêu uất khí buồn bực trong lòng được trút sạch, đấm ngực thở dài.
Lưỡng Quảng bách tính ai nấy đều vui mừng.
Hách Liên Bái thỏa mãn với bảng kê biên tài sản ở phủ bọn tham quan, khố Nội Vụ Phủ lại được rót đầy du thủy(nước béo bở).
Mà ngay cả Hách Liên Chiêu cũng thực vừa lòng, Cảnh Thất làm việc cực kì sạch sẽ, tuyệt không để kẻ đáng chết có thể sống mà vào kinh thành, đem mọi sự giải quyết kiền kiền tịnh tịnh, không có nửa phần liên lụy đến gã, tư binh tuy là đau lòng, nhưng từ tình thế lần này có thể thấy được, cái thùng cơm biết suy nghĩ Liêu Chấn Đông kia chỉ biết tạo ra một đám ô hợp, không có cũng chả sao, bất quá đem tổn thất đến hàng thấp nhất mà thôi. Còn Lý Duyên Niên nọ cũng là người quen, chưa tới vài năm nữa, chờ sóng yên biển lặng một chút, Lưỡng Quảng nơi này lại trở lại thành tụ bảo bồn (chậu châu báu) của gã.
Liêu Chấn Đông cùng Lý Duyên Niên có cái gì khác nhau sao? Bất đồng tính danh, nhưng đều là cẩu cả thôi.
Cảnh Thất hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, giữa gió lạnh chậm rãi lên đường, hồi kinh thôi.