Chương thứ bốn mươi mốt: Ám sinh hoa khai
( Hoa nở âm thầm )
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
“Đạo tiến thoái, chính là ở chỗ đương tiến thì lui, đương lui thì tiến”. Cảnh Thất trên người khoác một kiện áo choàng xanh nhạt rộng thùng thình, cổ áo tuyết bạch làm nền tôn lên mái tóc buông xõa đen như mực có phần tán loạn do chưa được chải tốt sau giấc ngủ trưa mà hắn vừa mới tỉnh lại, cả người tựa trên y thượng (ghế nằm), ánh mắt lim dim nửa mở nửa không, trong lời nói hơi mang theo chút giọng mũi, thanh âm trong trẻo ban đầu của thiếu niên không biết từ khi nào đã từng chút từng chút một bị thời gian mài đến trầm thấp, từng chữ từng chữ không nhanh không chậm cứ thế thốt ra, tựa như đánh vào nhân tâm người ta vậy, “Khi người bên ngoài đều cho rằng ngươi đương tiến, thì ngươi phải lui về sau vài bước, đỡ phải cản đường người không nên cản. Lúc người bên ngoài đều cho rằng ngươi đang lui, thì ngươi lại phải tiến tới, đó chính là tuy ngàn vạn người duy chỉ mình ngươi tiến”.
Ô Khê ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng đang thất thần, Cảnh Thất cũng biếng nhác việc dừng lời, cứ như có thể tùy thời mà lăn ra ngủ mất vậy, ban đầu cũng không để ý, một lúc lâu không nghe thấy y hồi âm, bấy giờ mới quay đầu lại nhìn y một cái: “Đang nghĩ gì đấy?”
Ô Khê sửng sốt, có chút hốt hoảng mà tránh đi ánh mắt của hắn, hơi hơi cúi đầu, hỏi: “Là giống như ngươi sao?”
“Ngô… Ân?” Cảnh Thất hơi hơi mở hé mắt ra một chút, “Ta làm sao vậy?”
Ô Khê nói: “Thời điểm người khác đều cảm thấy ngươi không nên đi Lưỡng Quảng, ngươi đi, đến lúc ngươi trở lại, người khác đều cảm thấy ngươi hẳn là mượn cơ hội này làm ra chuyện gì ghê gớm lắm, ngươi lại cái gì cũng chưa làm, toàn giống như trước đây”.
Cảnh Thất nói: “Đi Lưỡng Quảng là Hách Liên Diệu hại ta, sự tình hiểu rõ, còn chờ gì mà không trờ lại làm người phú quý nhàn hạ của ta kia chứ?”
Ô Khê nghĩ nghĩ, lắc đầu đáp: “Câu này của ngươi chẳng phải nói thật lòng”.
Cảnh Thất bật cười, đứng lên duỗi duỗi gân cốt, vặn vẹo thắt lưng biếng nhác, trong viện hoa lê nở rộ như từng đồi tuyết trắng, gió thổi qua liền thành sương bụi mà bay biến, từng bông hoa chất chứa một cỗ lãnh hương, cứ thế rơi rụng ngay trên người Cảnh Thất. Ô Khê chỉ cảm thấy người này tựa như bước ra từ trong một bức họa, nhịn không được nhớ tới thi từ mấy ngày trước vừa nghe, bèn bật thốt lên: “Tỏa hề vĩ hề, lưu ly chi tử*…”
*: Trích trong bài Mao Khâu 4 của Kinh Thi, kể về vua nước Lê vong quốc, lưu lạc sang nước Vệ giúp đở nhưng không thành. Toàn bài:
Toả hề vĩ hề!
Lưu ly chi tỉ (tử).
Thúc hề bá hề!
Hụu nhi sung nhĩ.
Cảnh Thất không nghe rõ y nói gì, có chút nghi hoặc mà quay đầu nhìn y: “Ngươi nói cái gì vậy?”
Ô Khê lắc đầu, hơi bối rối mà nghiêng mặt qua một bên, nhìn đến tường viện loang lổ, thì chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ cảm giác âm ẩm kì lạ, tựa như rêu xanh sinh sôi trên góc tường vắng vẻ kia vậy, người nọ ngay tại trước mắt, lại phải cường áp những lời muốn nói xuống tận đáy lòng, bỗng nhiên có chút ủy khuất, vì thế thấp giọng nói: “Hôm nay giảng cho ta một chút Tam Bách thi (tức Kinh Thi) đi?”
Ô Khê xưa nay coi trọng thực dụng, ngày thường chỉ thích nghe những việc sử thực quyền mưu, trị quốc an bang chi sự, không thích nghe hắn thuyết lễ thuyết thi cho lắm. Y không định thi Trạng Nguyên, văn chương lại không cần phải quá tốt, đối điển cố văn vận trong Kinh Thi nghe một chút thì cũng có thể, nhưng không phải thực để bụng, nghe hiểu là được rồi.
Cảnh Thất ngốc lăng một chút, thấy y nghiêng đầu ngơ ngác mà nhìn chân tường, mục quang như đã phiêu đãng tận nơi đâu, khuôn mặt kiên nghị đầy vẻ tịch mịch hằng ngày nay lại nhợt nhạt phảng phất vẻ lưu luyến, thì không khỏi hiểu ý cười cười, tâm nói tiểu tử này rốt cục cũng đã đến tuổi biết thế nào là tương tư chẳng thành rồi, liền hỏi: “Ngươi muốn nghe đoạn nào?”
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”.
Nha, quả không sai mà.
Cảnh Thất vui vẻ, lại nhớ tới những chuyện khác, cũng không có nói ra, chỉ nói tiếp: “Đó là bi thanh chi khúc, ngươi bất quá lại nhớ rõ hai câu thương tâm nhất trong bài đó”.
Ô Khê sửng sốt, quay đầu tỏ vẻ chẳng hiểu tại sao mà nhìn hắn.
Cảnh Thất đem những cánh hoa hạ ở đầu vai nhẹ nhàng phất xuống, chậm rãi nói: “Kích cổ kỳ thang, dũng dược dụng binh. Thổ quốc thành tào, ngã độc nam hành. Tòng tôn tử trọng, bình Trần dữ Tống. Bất ngã dĩ quy, ưu tâm hữu xung *—— có hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, sẽ có nhất tướng công thành vạn cốt khô, và cũng sẽ có người tâm niệm lâu lan, bất phá bất quy**, nhưng đại đa số mọi người lại nguyện ý ngồi trong bóng đêm mà nghe một khúc Chiết Liễu, xuân phong chẳng đổi tương tư chẳng dừng. Ý của bài thơ này, là nơi biển cát mịt mờ kia, đại quân mênh mông cuồn cuộn mà đến, ngựa sắt giáp vàng, trống trận vang rền, có một người quay đầu ngóng về hướng cố hương, nhìn những kẻ còn đang sống chung quanh mình, buổi sáng xuất trận đến đêm chẳng về, trong lòng hoài niệm đến cố nhân cùng cố hương, bản thân liền cứ như người đã chết rồi”.
*: Đó lần lượt là hai bài Kích cổ 1 và Kích cổ 2 trong Kinh Thi. Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Kích cổ 1: Tiếng trống đánh thùng thùng vang dậy.
Đứng lên binh khí hãy cầm mau,
Đắp thành xây cất ấp Tào,
Riêng ta chinh chiến đi vào miền Nam.
Kích cổ 2: Theo Tử Trọng đại binh hùng dũng,
Đã hợp cùng Trần Tống giao hoà.
Trở về e chẳng cùng ta,
Đau sầu rười rượi xót xa nỗi lòng.
**: Nguyên văn: Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp
Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn
Trích trong Tòng quân hành bài 4 (tổng cộng 7 bài) của Vương Xương Linh đời Đường. Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu: Giáp mòn trăm trận cát vàng
Thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa về
Ô Khê không dự được hắn lại đem đề tài xả đến tận mặt này, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết kinh ngạc mà nghe.
Cảnh Thất thở dài, nói tiếp: “Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*. Lời này không phải do vị tướng quân thề muốn kiến công lập nghiệp nói ra, cũng chẳng phải do thiên tử dưới cơn nóng giận liền có thể phục thi bách vạn (lấy mạng trăm vạn người) xuất khẩu, bất quá là một người tiểu binh tiểu tướng, đời này đã chú định không có tư chất vượt trên kẻ khác, chỉ ngóng trông cùng một phụ nhân bố y kinh sai (vải thô cùng trâm gỗ) củi gạo mắm muối mà bình bình đạm đạm cùng nhau quá cả đời, chờ nàng duyên hoa tẩy tẫn, chờ nàng hồng nhan lão tận, chờ nàng bệnh thể trầm kha, sẽ lại cùng nhau tìm ba thước mộ trạch nằm xuống, kiếp sau nếu như hữu duyên, thì giữa chốn giang hồ lang bạt cũng sẽ có ngày trùng phùng, còn như vô duyên vô phận…”
*: Bài Kích cổ số 4 của Kinh thi.
Bài này quá quen rồi há, thật ra để nguyên thì hay hơn, nhưng tui cũng xin máu me dịch nó, mà chắc cũng chả ai đọc mấy cái chú giải này bao giờ há.
Tạm dịch: Sinh tử xa cách
Vẫn vẹn lời thề
Bàn tay nắm chặt
Bạc đầu bên nhau
Hắn bỗng nhiên dừng lại, thật lâu sau mới nói tiếp: “Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ. Lời này đáng lí ra ta không nên nói, chính là xin hỏi Vu đồng, nếu ngươi trở về Nam Cương, sẽ làm thế nào?”
Ô Khê thấy gương mặt ngày thường cà lơ phất phơ của hắn lúc này thần sắc lại vô cùng nghiêm chỉnh, mục quang bình thản cảm khái dẫn theo một loại thâm ý chẳng nói thành lời, chỉ cảm thấy, trong phút chốc mình cùng cái người hằng ngày vẫn quen thuộc thân mật đột nhiên cách nhau xa xôi một khoảng từ Nam Cương đến kinh thành. Trong lòng đau xót, nhãn thần tức thời ảm đạm đi xuống: “… Ta hiểu ý tứ của ngươi.”
Ngươi trong lòng đã đề phòng ta, thì tại sao còn tốt với ta như thế làm gì?
Cảnh Thất vốn quen sát ngôn quan sắc (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt), ở trên mặt y quét một vòng liền biết Ô Khê đang suy nghĩ chuyện gì, vì thế dừng một chút, ngồi xuống đối diện với y, đổ đi chung trà đã nguội lạnh trên bàn, một lần nữa châm đầy cho mình cùng Ô Khê tuần trà mới, mười ngón giao nhau đặt tại trên bàn, thở dài một chút, nói rằng: “Ngươi cảm thấy Thái tử thế nào?”
Ô Khê sửng sốt, trong lòng tức thì cảm thấy chua càng thêm chua, đáp: “Tự nhiên là không tồi, không phải ngươi bất kể chuyện gì cũng vì hắn mà lao tâm lo nghĩ sao?”
Cảnh Thất nở nụ cười: “Chính là ta sợ hắn, Thái tử điện hạ những lúc gian nan trong triều thích hướng chỗ này của ta chạy tới, bởi vì vương phủ này của ta an tĩnh, kỳ thật là do ta không dám nói nhiều với hắn, nên mới ít làm phiền hắn đó thôi”.
Ô Khê nhăn nhíu mày, trong ấn tượng của y, Cảnh Thất tựa hồ không hề sợ bất cứ chuyện gì, mà ngay cả những kịch độc vật khiến người sợ trong phủ của y cũng không thấy qua hắn có phản ứng đặc biệt nào, đối với ai cũng đều có thể cười nói vui vẻ. Trước kia khi gặp hắn, đã cảm thấy người này hẳn là chuyện gì cũng không để ở trong lòng, sau lại dần dần hiểu được, thật ra hắn mệt mỏi rất nhiều, khiến y vì thế mà đau lòng không thôi, nhưng cũng luôn tin tưởng sự thành thục của hắn. Ô Khê không nhịn được hỏi rằng: “Ngươi vì cái gì sợ hắn?”
“Hắn thân là Thái tử, hai mươi mấy năm qua, Hách Liên Chiêu mỗi lần gặp hắn chưa có lấy một lần hành lễ, hắn lại không thèm để ý chút nào, vẫn như cũ huynh hữu đệ cung”. Cảnh Thất lắc đầu, “Hách Liên Chiêu hảo dũng, hảo công, Hách Liên Diệu lòng tham không đáy, âm ngoan hẹp hòi, chỉ có vị Thái tử điện hạ này… Kể từ khi hắn làm lễ đội mũ, ngay cả một kẻ cùng hắn lớn lên từ nhỏ như ta cũng chẳng thể nhìn rõ hỉ nộ ái ố của hắn nữa, nhưng mà lại cũng chẳng có ai thấu hiểu tâm cơ lòng dạ của hắn hơn ta, ngươi nói ta há có thể không sợ hắn hay sao?”
Mi mày Ô Khê càng nhíu chặt hơn: “Ngươi nếu không thích hắn, thì tại sao phải giúp hắn?”
Cảnh Thất thong thả mỉm cười, nói: “Ta đâu có nói không thích hắn đâu. Thái tử điện hạ kinh thiên vĩ địa văn võ song toàn, ta không có gì lý do gì không thích hắn cả —— ta nếu không giúp hắn, còn có thể giúp ai đây? Thiên hạ Đại Khánh này, trừ hắn ra còn ai có thể chống đỡ khởi lai? Hách Liên Chiêu, hay là Hách Liên Diệu?”
Ô Khê vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc đưa ra kết luận, bản thân vẫn không thể lĩnh hội nổi cái loại cảm xúc phức tạp này—— kính ngưỡng, tôn sùng, có thể vì một người mà cúc cung tận tụy, rồi lại sợ người kia, ngay cả nói cũng không nguyện ý cùng hắn nhiều lời.
Y luôn luôn yêu ghét phân minh, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không biết trên đời còn có rất nhiều loại cảm thụ chỉ đẹp ở vẻ ngoài, nhất thời cũng không nghĩ ra, chỉ nghe Cảnh Thất nói: “Liền lấy việc ta vừa từ Lưỡng Quảng trở về đã ngay lập tức đến Đông Cung mà nói, thời điểm trước khi đi, hắn có cùng ta nói vài lời, những lời đó là có ý gì, trong lòng lại là nghĩ như thế nào, ta nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ đến tận bây giờ vẫn nghĩ chưa ra, mà đã càng nghĩ không ra lại càng muốn nghĩ cho ra, nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cứ thế càng ngày càng sợ hãi”.
Ô Khê không hiểu, nói: “Vì cái gì lại như thế? Nếu muốn, ngươi trực tiếp đến hỏi hắn không phải tốt hơn sao?”
Cảnh Thất cứng họng, cuối cùng nhịn không được mà nhìn Ô Khê rồi cười ha hả, vẻ lo lắng ám ảnh trên mặt tất cả đều bị chút triển nhan nhất tiếu ( một nụ cười làm bừng nở khuôn mặt) này gột rửa sạch sẽ, phong quang tễ nguyệt, lãng lãng tình không (trời quang sáng trong).
Ô Khê tuy trong lòng chẳng rõ, nhưng vẫn thực thích nhìn hắn cứ như vậy thoải mái cao giọng cười to. Một lúc lâu sau, Cảnh Thất mới lau sạch nước mắt ứa ra vì cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai Ô Khê, nói rằng: “Không bao giờ để nghi vấn ở trong lòng, ta luôn bội phục ngươi ở điểm ấy. Mới vừa rồi ta cùng ngươi nói mấy lời về Nam Cương, cũng không phải là ngờ vực gì ngươi, ngươi là Nam Cương Vu đồng, tương lai sẽ là Đại phù thủy, mọi chuyện ra sao đều phụ thuộc vào ý niệm của ngươi. Ta là Đại Khánh Nam Trữ vương gia, tự nhiên nên vì dân chúng Đại Khánh mà vạch mưu tính kế… Nhưng mấy chuyện này nào có quan hệ gì đến giao tình cá nhân giữa ta và ngươi kia chứ? Giống như ta từng bước tính kế đều là vì ngôi đại vị của Thái tử, lại không nguyện ý thân cận với hắn, ngươi tuy rằng chung quy là người ngoại tộc, ta lại nhận chuẩn bằng hữu này là ngươi rồi”.
Đây là đang nói… ở trong lòng hắn, chính mình so với Thái tử điện hạ kia còn gần gũi hơn nhiều đúng không? Ô Khê bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, cả người hoan hỉ cứ như là được bay a bay thật cao vậy.
Lúc này, Cảnh Thất lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, phốc một cái sáp lại gần, biểu tình vô cùng đáng khinh hỏi: “Mới vừa rồi chuyển hướng đề tài, suýt nữa thì quên, Vu đồng hôm nay đặc biệt đặc biệt bảo ta giảng thơ, lại còn vừa mở miệng liền là chấp tử chi thủ cùng dữ tử giai lão, quả thực chẳng bình thường chút nào, không phải là… coi trọng tiểu thư nhà ai không thành a?”
Hắn chợt thấu lại đây, kề cận gần thật gần, từ cổ áo thêu bằng chỉ bạc cực kì tinh tế và phức tạp kia lập tức ẩn ẩn phảng phất tới một cổ ám hương, Ô Khê biết đó là mùi của y phục sau khi được tẩy trừ sạch sẽ, để trong tủ quần áo có đặt huân hương mà tạo thành, nhưng lại tổng cảm thấy loại hương vị này ở người trên người kia thật sự vi diệu chẳng giống bình thường, nhất thời trong lòng ‘thình thịch’ hai tiếng, ánh nhìn sai trái lập tức chuyển hướng, chẳng dám nhìn vào cổ áo hơi hơi rũ xuống kia nữa.
Cảnh Thất lại càng cho là mình nghĩ chuẩn rồi, khó có được cơ hội thấy thiếu niên này quẫn bách thành như vậy, liền lập tức nổi lên tâm tư trêu cợt thường lệ, cánh tay khoát lên trên bả vai y, cợt nhả: “Nói nghe một chút a, giao tình giữa hai ta còn phải bàn sao? Cho dù ngươi coi trọng công chúa của hoàng thượng, ta cũng có thể đi nói nói cho ngươi, nói không chừng Hoàng Thượng còn có ý hòa thân với Nam Cương các ngươi ấy chứ”.
Ô Khê hất tay hắn ra, “Đằng” một phát đứng thẳng dậy, trên mặt cũng không biết là giận dữ hay bối rối, thoáng chốc nổi lên một mảng ửng hồng nhè nhẹ. Y gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Thất một hồi, sau đó không nói lấy một lời, quay đầu đi thẳng.
“Ai nha, thật là không thể trêu chọc mà”. Cảnh Thất dù bận vẫn ung dung ngồi xuống nhấc chung trà lên, “Xú tiểu tử, nói còn chưa xong đã nổi giận với ta rồi”.
Hắn cười cười, gọi: “Bình An, chuẩn bị xe cho ta, xuất môn”.
Bình An ứng một tiếng, phân phó xong mới thuận miệng hỏi: “Chủ tử hôm nay đi đâu?”
“Hoàng hoa quán, mấy ngày rồi chưa tới, ta nhớ trà của Minh Hoa, nên đi nhìn hắn một chút”.
Bình An lập tức mặt mày suy sụp, gương mặt tròn tròn như bánh bao nhăn tít lại thành một đoàn: “Chủ tử sao lại đi đến cái địa phương bẩn thỉu đó a?”
“Như thế nào lại là địa phương bẩn thỉu?” Cảnh Thất một bên tùy ý Cát Tường chỉnh trang lại đầu tóc mình, một bên không chút để ý mà nói, “Hữu tửu hữu trà hữu mỹ nhân, đối với một kẻ hoàn khố tử đệ như đây, còn có nơi nào tốt hơn để đi sao? Hoàng Thượng kim khẩu ngọc ngôn (miệng vàng lời ngọc) bảo bổn vương làm một người nhàn rỗi phú quý, ta nào dám kháng mệnh a?”
Bình An ưu tâm cực độ.
Hoàng hoa quán —— đây chính là chỗ ở của các tướng công. Ở trong lòng của những thường nhân, chỉ sợ so với Phỉ Thúy Lâu Yên Vũ Lâu linh tinh gì đó còn muốn ghê tởm hơn nhiều lắm, đường đường là một Vương gia, ba ngày hai bận lại đi chỗ đó xem..xem một cái tiểu thỏ nhi(kỹ nam), thì còn ra cái bộ dáng gì nữa?
Vương gia như thế nào lại càng ngày càng đổ đốn lên thế này?