Chương thứ bảy: Một hồi náo nhiệt
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Bàn tay trong tay áo Ô Khê nắm lại thật chặt, móng tay đâm thẳng vào trong lòng bàn tay, nam nhân cao cao tại thượng kia một tay chống cằm, bộ dáng mỉm cười để hắn không cảm thấy khó chịu, nam nhân kia cứ tưởng, khi hắn trông thấy bộ dáng này của y thì hắn sẽ giống như tiểu miêu tiểu cẩu cung người tìm vui mà nhìn các quý nhân.
Đại điện cao cao trên đỉnh tựa một khoảng trời, đại cột chạm rồng sống động như thật, uốn lượn như muốn phi lên trời cao. Tầm mắt mọi người đều cao cao tại thượng nhìn xuống mà dừng ở trên người hắn. Ô Khê cho là mình vẫn luôn giữ được bình tĩnh, từ khi đi theo Đại phù thủy hắn đã học được rất nhiều chuyện, biết cái gì là tốt cái gì là không tốt, nhưng hắn chưa từng có giống như bây giờ vô pháp khống chế chính bản thân mình.
Tại Nam Cương, Đại phù thủy chính là thần của bọn họ, các tộc nhân kính trọng Đại phù thủy giống như là kính trọng Thượng thần, Vu đồng là tương lai Đại phù thủy, là tiểu sứ giả của Thiên thượng, ngàn chọn vạn tuyển, từ nhỏ đã rời nhà đi theo bên mình Đại phù thủy để học các loại chuyện, tại trong mắt các tộc nhân, cũng không bởi vì hắn là một tiểu hài tử mà tựu ít đi dù chỉ một chút tôn sùng.
Thật giống như trong lòng bỗng dưng nảy lên một cỗ huyết khí, đấu đá lung tung muốn đột phá thân thể hắn, đánh về phía những kẻ chỉ biết khinh mạn người ở phía bên kia.
Ô Khê nhìn xuống phía dưới, lại thấy A Tầm Lai cùng các dũng sĩ tộc nhân của hắn hèn mọn đứng ở nơi đó, trên mặt là bi phẫn vì giận dữ mà không dám nói gì. Này những nam nhân dù có đối mặt với độc xà mãng thú cũng không hề lui lại một bước, giờ phút này đứng ở nơi đó, chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn kẻ đang cao cao tại thượng ở trên kia.
Giống như là một đám sâu bọ tiểu nhân vật.
Ô Khê hít vào một hơi thật sâu, dùng tiếng phổ thông không thuận lắm mà nói: “Những chuyện Hoàng Thượng vừa kể, đại khái là vu thuật của người Trung Nguyên đi, người Nam Cương chúng ta không có những thứ đó”.
“A? Vậy các ngươi tu luyện cái gì?”
Ô Khê yên lặng nhìn hắn một cái, đừng nói là Hách Liên Bái bị ánh mắt của hắn nhắm thẳng vào, chính Cảnh Thất đứng ở một bên cũng nhịn không được cảm thấy hài tử này ánh mắt thực cổ quái, có thần sắc đặc biệt u ám, làm cho trong lòng người ta không thoải mái, tuyệt không giống với những hài tử thông thường.
Ô Khê đứng lên: “Để ta biểu diễn cấp Hoàng Thượng xem đi?”
Hách Liên Bái vội gật đầu nói: “Hảo a, nhưng ngươi có muốn dùng vật gì phụ trợ không ?”
Ô Khê không nói chuyện, ánh mắt lộ ở bên ngoài hơi cong cong một chút, giống như đang cười, Cảnh Thất lại nhịn không được nhăn mày, thời điểm Ô Khê xoay người, vừa lúc đối lại Cảnh Thất đang cau mày nhìn về phía này. Hắn lúc này mới chú ý tới kẻ đứng ở bên người hoàng đế Trung Nguyên, một tiểu hài tử thân hình hơi nghiêng không thu hút ánh mắt người nhìn. Bất quá Ô Khê cũng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ mà quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi hai bước, tại bên người Lễ bộ Thượng thư Giản Tự Tông Giản thượng thư đứng lại.
Ô Khê ngẩng đầu, cong đôi mắt vừa hắc vừa lớn của mình, tại ***g ngực bản thân bắt tay làm một cái thủ lễ, Giản Tự Tông không biết hắn là có ý gì, chỉ cau mày nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn.
Bỗng nhiên, Giản Tự Tông cảm thấy trước mắt giống như bị cái gì đó làm cho mê mang, phía trước mơ hồ một mảnh, hắn vội lui về phía sau hai bước, bên tai một trận ong ong, mờ mịt nhìn chung quanh, người gần trong gang tấc lại chẳng phân biệt được sáng tỏ. Giản Tự Tông trong lòng biết đây chính là do tiểu oa nhi nọ tạo ra, kinh sợ chỉ vào Ô Khê, cả giận nói: “Ngươi…”
Nhưng nhìn lại lần nữa, trước mắt nào còn tiểu oa nhi vẫn luôn che mặt kia, rõ ràng là màu y phục hồng phấn của thanh xuân nữ tử, chỉ thấy nàng đối hắn cười, bạch nha khẽ lộ, hai tà áo phấn hồng bay lên, đôi mày khẽ chau xuống, bộ dáng phong tình uyển chuyển nói không nên lời, đuôi mắt cong dài, lại có ba phần giống hoa khôi trong Cổ Liễu Hạng, Tiếu Hà Nguyệt.
Giản Tự Tông mặt “Đằng” một chút liền đỏ.
Chỉ thấy mỹ nhân kia đi về phía trước hai bước, yểu điệu vươn tay ra cởi y phục, Giản Tự Tông trong lòng ngạc nhiên nói, này trước mắt công chúng như thế nào có như vậy *** oa đãng phụ, lại như thế cả gan làm loạn không để ý liêm sỉ, mới muốn ngăn cản, lại đột nhiên phát hiện, chung quanh đã không còn một bóng người, đủ loại quan lại trong đại điện rộng lớn không còn một ai, chỉ còn lại hắn cùng thiếu nữ này hai người.
Tái nhìn lại, nơi đây đâu có chỗ nào là đại điện, phía kia chính là chốn được bao phủ bởi hồng sa trướng “Sinh Yên lâu”.
Người giống Tiếu Hà Nguyệt kia đi đến, ngoại sam giải khai hơn phân nửa, bộ ngực sữa bán lộ, trong tim Gỉan thượng thư lúc này đang chói lọi bởi một khỏa chu thần của ai kia, trong mắt là vân vụ mênh mông, các loại tư vị đáng xấu hổ liên tục lưu chuyển, tái nhìn tiếp, rồi lại không thấy gì, duy chỉ còn lại một đôi mắt hạnh đào lưu quang phiếm thủy mà thôi.
Giản Tự Tông trông thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy bụng dưới xuất hiện một cố nhiệt lưu, ba hồn bảy vía sớm tan hơn phân nửa, không kìm lòng nổi mà vươn tay đem mỹ nhân kia ôm lấy.
Chỉ cảm thấy người trong ngực giãy dụa chống đẩy làm tăng thêm vài phần thực cốt tiêu hồn, phong tình quyến rũ càng tăng không kể xiết, liền hận không thể cùng nàng ngã xuống mặt đất đầy ắp hương nồng mà phiên vân phúc vũ cộng phó vu sơn.
Ngay lúc này, lại nghe bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, người đang cười kia tựa hồ chưa có trưởng thành, thanh âm có chút tiêm, lại cực lãnh, lọt vào tai khiến bản thân run lên.
Giản Tự Tông lại kêu, một tiếng này dọa đến xuất mồ hôi lạnh, động tác cọ cọ mãnh liệt khi đang ôm nàng kia dừng lại, mở to hai mắt.
Chỉ cảm thấy ngực đau xót, bị mạnh mẽ đẩy ra.
Giản Tự Tông ngẩng đầu nhìn lại, đứng ở nơi đó làm gì có cái gọi là Sinh Yên lâu Tiếu Hà Nguyệt, rõ ràng là cái kẻ gầy tong teo chỉ có hai lượng thịt, thần tình kinh hãi, miệng nhất trương tạo thành một đống nếp nhăn Hộ bộ thị lang Triệu Minh Tích Triệu đại nhân!
Ở đây mọi người đều bị chấn kinh trợn mắt há hốc mồm.
Vốn là nhìn Ô Khê mạc danh kỳ diệu mà đi tìm kẻ vừa mới gây phiền toái với hắn Giản Tự Tông để nói chuyện, không rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc ấy hai người cách xa nhau chừng hai thước, mắt to trừng mắt nhỏ bất quá chưa được một chốc liền thấy Giản Tự Tông đột nhiên lui về phía sau hai bước, vươn tay đi về phía trước một lóng tay, còn chưa nâng lên, lại buông tay xuống.
Sau đó một đôi ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm phía trước đại điện đang trống rỗng, cũng không biết thấy được ai, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng nhìn thế nào cũng có cảm giác vô cùng hạ lưu, sau đó cái kẻ luôn tự xưng bảo thủ chi lễ chợt hắc hắc cười lên hai tiếng, khóe miệng nước dãi chảy ra, ánh mắt cực kỳ đáng khinh, cùng bình thường miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ cách nhau một trời một vực.
Mọi người ánh mắt đều nhìn thẳng, Hách Liên Bái thân thể hướng phía trước dùng sức nghiêng, hận không thể tiến đến phía trước nhìn cho thật rõ ràng.
Sau đó Giản Tự Tông đột nhiên làm một động tác vô cùng đáng sợ, hắn lại giơ tay lên một lần nữa, giống như mãnh hổ chụp mồi mà ôm lấy kẻ đang đứng bên người Triệu Minh Tích!
Trời đất chứng giám a, Triệu Minh Tích đại nhân chính là một kẻ mà chỉ nói đến bộ mặt của hắn thôi thì cũng đủ kinh khủng rồi, tuy không đến nỗi kinh thiên hãi địa thì ít nhất cũng có thể dọa khiếp quỷ thần, dọa sảng tiểu hài tử hư hỏng, không ngờ Giản thượng thư chính là một bộ dáng hưởng thụ như trong ngực ôm chính là đệ nhất thiên hạ đại mỹ nữ, trên mặt biểu tình cực kỳ *** đãng, nếu chỉ là ôm thì cũng thôi đi, lại còn miệng vừa rầm rì tay vừa giở trò mò mẫm loạn xạ, miệng đứt quãng cái gì “Tiếu Hà Nguyệt” ,”Tâm can tiểu bảo bối” mà kêu không ngớt.
Hách Liên Bái nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc lâu mới ngơ ngác mà nói: “Này… Này từ đâu ra a? Ai nha Giản ái khanh, ngươi tổng đối Triệu đại nhân, đối Triệu đại nhân có hâm mộ chi tình, cũng không nên không để ý người ta đã có thê có tử a!”
Cảnh Thất đầu một mảng hắc ám mà nhìn.
Hoàng đế bệ hạ nói ra lời kinh người, lần thứ hai đem lí trí của văn võ bá quan sắp trở về vị trí cũ đánh bay, Cảnh Thất lén lút hướng bên cạnh lui hai bước, ánh mắt rơi xuống trên người Vu đồng kia.
Tâm nói vừa rồi đã cảm thấy tiểu tử này hành vi bất chính, quả thật là có chút thủ đoạn tà thuật, này tiểu độc vật tiểu thiếu niên cứ như vậy có thù tất báo, tương lai thật là không xong.
Một bước lui này của hắn, vừa lúc thấy Hách Liên Dực ngẩng đầu nhìn về phía Ô Khê, Cảnh Thất nhìn thấy rõ ràng, trên gương mặt bình tĩnh của thiếu niên có sát ý hiện lên.
Lúc này, nếu không ai đi ra phân xử, sự tình sẽ nháo lớn, Giản Tự Tông chính là lực lượng trung kiên của phe Đại hoàng tử, mới vừa rồi là nhất thời không phục hồi lại tinh thần Hách Liên Chiêu rốt cục đứng ra, giận quát một tiếng: “Phụ hoàng, trước mắt bao người, mệnh quan triều đình cứ như thế bị người vũ nhục, còn ra thể thống gì?!”
Một tiếng gầm lên này rốt cục đem tất cả mọi người tạc tỉnh, Triệu Minh Tích gương mặt trương đến mức tím đỏ, nề hà thân thể hắn bé nhỏ chẳng khác nào mắc trong miệng cá, nhất thời hồi lâu thật đúng là đẩy không ra, đột nhiên cái kẻ không biết liêm sĩ Giản Tự Tông kia giở trò bỉ ổi, y luống cuống tay chân mà chống đẩy đồng thời rống giận, đối phương không phản ứng chút nào mà ngay cả triều phục của y đều bị vạch ra tìm tòi non nửa.
“Lớn mật!”
“Không biết liêm sĩ a không biết liêm sĩ!”
“Còn chưa cho người đem yêu nghiệt này kéo ra ngoài!”
Liên tiếp thanh âm dường như nổ ra cùng một lúc, Hách Liên Bái lúc này mới ho nhẹ một tiếng, khó xử nhìn về phía Ô Khê. Hắn đương nhiên không thể thực sự đem Ô Khê tha đi ra ngoài, Vu đồng này tuy rằng tà môn cổ quái, rốt cuộc vẫn còn là một tiểu hài tử, hắn đường đường nhân nghĩa chi quân, có thể nào như thế bụng dạ hẹp hòi cùng ấu trĩ hài đồng chấp nhặt?
Còn nữa…cái việc biểu diễn Vu thuật nhiễu sự này, thật sự là do hắn bản thân tò mò nháo ra tới, Hách Liên Bái cũng không thể tự đánh mặt mình, vì thế dùng sức vỗ bàn, quát: “Đều sảo cái gì?!”
Dù sao cũng là thiên tử, tình cảm quần chúng xúc động của văn võ bá quan bị kiềm hãm, nhất tề xoát xoát mà quỳ xuống, Ô Khê cười cười, cũng theo quỳ xuống, sống lưng lại vẫn vô cùng thẳng tắp.
Chỉ có Hách Liên Chiêu, lúc này tuy rằng quỳ xuống còn dám lớn tiếng kêu gọi: “Phụ hoàng! Phụ hoàng, Giản thượng thư chính là Đại Khánh cựu thần, đức cao vọng trọng, như vậy… như vậy khác nào ép hắn đem đầu đánh vào trên cột đá đại điện a phụ hoàng!”
Hách Liên Bái ho nhẹ một tiếng, đối Ô Khê nói: “Này… Nam Cương Vu đồng, này đích thật là không ra thể thống gì, ngươi mau đem Vu thuật trên người Giản đại nhân giải đi? Trẫm biết Nam Cương các ngươi vu thuật lợi hại là được”.
Ô Khê lại nói: “Hoàng Thượng, đây bất quá là cái tiểu xiếc, ta hạ chính là một loại Tình cổ, chỗ chúng ta còn gọi là Nhất tất tiên tung, hạ tại trên người ai sẽ khiến kẻ đó nghĩ đến người mình muốn xuất hiện nhất trong lòng, tại chỗ chúng ta, nghĩ đến ai chính là muốn cùng hắn hảo hảo làm hảo sự, không phải sao? Vì cái gì muốn đâm đầu chết?”
“Này…” Hách Liên Bái sờ sờ cái mũi, chỉ có thể hàm hồ mà nói, “Trung Nguyên là nơi giáo hóa chi lễ, cùng bọn ngươi man rợ tự nhiên là bất đồng, chờ ngươi trụ lại đây, trẫm tự nhiên sẽ cho tiên sinh giáo ngươi đọc thư cùng đạo lý, ngươi liền hiểu được, có một số việc… có một số việc là trước mặt công chúng không thể tùy tiện mà làm”.
Cảnh Thất nghiêng đi mặt đi, suýt nữa thì cười phá lên, chỉ vì một câu này của đương kim Hoàng Thượng: “Trước mặt công chúng không thể tùy tiện mà làm”.
Kỳ thật Hách Liên Bái cũng vẫn có thể xem là một kẻ có tính tình dễ chịu, cũng có tình có nghĩa, nếu không phải vì đang ngồi ở trên long ỷ, kỳ thật có thể xem là một người thú vị.
Ô Khê lúc này mới gật gật đầu: “Nguyên lai là không thể làm ở nơi đông người a, ta đã hiểu”.
Một câu liền đánh trúng không biết bao nhiêu tâm can của các vị ở đây, chỉ cảm thấy Nam Cương dư nghiệt này thật sự chết cũng chưa hết tội, niên kỉ còn nhỏ đã tâm tư ác độc, nói chuyện hàm ý trào phúng, có thể thấy được chính là cố ý gây rối.
Chỉ thấy Ô Khê vươn ra một đôi tay, dùng một quy luật kì lạ vỗ nhẹ nhẹ vài cái, cười lạnh một tiếng, kia Giản Tự Tông giống như là bị người định thân pháp, đang bất động chợt giật nảy người lên, Triệu Minh Tích nhân cơ hội, thở hổn hển mà liều mạng dùng sức đem hắn đẩy ra.
Cảnh Thất ngược lại cảm thấy vô cùng hưng trí, người khác không biết, Giản Tự Tông chính là kẻ tâm tư xấu xa thuộc phe Đại hoàng tử, lúc trước hắn giúp Hách Liên Dực bình định các huynh đệ, bao nhiêu sự xấu xa đều là hắn tận mắt thấy chính tai nghe, tự nhiên biết kẻ miệng đầy nhân nghĩa nói lời lễ nghĩa Giản Tự Tông là loại mặt hàng gì, lại đáng tiếc thượng nhất thế cùng hắn minh tranh ám đấu đến gay gắt lại không có một Nam Cương Vu đồng nào như vậy ngang trời xuất thế không quan tâm kẻ cường quyền, vừa nháo một cái liền nháo đến thật sảng khoái.
Hắn ở mặt ngoài một dạng ngây thơ mà đứng ở bên người hoàng thượng như một vật trang trí không tồn tại, cảm giác vui sướng khi người gặp họa trong lòng lại càng tăng vọt, tính toán Giản thượng thư khi tỉnh táo lại sẽ có phản ứng như thế nào đây.
Triệu Minh Tích tức giận chỉ vào Giản Tự Tông, toàn thân run rẩy lợi hại, gương mặt nhất thời trướng đến đỏ bừng, ngay cả ngàn câu vạn chữ lúc này đang muốn tuôn trào từ cái miệng đầy nếp nhăn kia lại nửa ngày một chữ cũng chưa nói ra.
Nói đến thì, trong triều các đại phái đảng hệ chi gian tranh đấu nhau đều biết điểm cầm chừng, dù sao không phải ai cũng có thể ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà kết giao với nhau..
Luôn luôn có như vậy một nhóm người, thuộc loại ngoại tổ không đau cữu cữu không yêu cẩu cũng không để ý tới, ai cũng chọc, ai cũng không thấy, mở miệng liền ngậm máu phun người, vừa khéo Triệu đại nhân kia chính là loại người này. Đáng thương thay Triệu đại nhân ngày thường cắn người, mở ra mồm to như bồn máu, cắn cái nào chuẩn cái nấy như thế nào lại hiểu được cắn người là việc không tốt, một kẻ một thân công lực mắng chửi người đến lô hỏa thuần thanh lúc này lại tức giận đến một câu tiếng người cũng nói không nên lời.
Chính là thân thể run run không ngừng.
Cảnh Thất tưởng, nhìn khí thế y lúc này, vị này đại khái muốn bay lên thật cao, sau đó hướng đến cây cột mà đập đầu.
Quả nhiên, chỉ thấy Triệu đại nhân nổi giận gầm lên một tiếng: “Bực này vô sỉ tiểu nhân! Bực này trên mặt nhân nghĩa nói đầy một bụng lại nam đạo nữ xướng súc sinh trà trộn triều đình, đương trường vũ nhục mệnh quan triều đình, ta Triệu Minh Tích mặc dù bất tài, rốt cuộc cũng đọc mấy thiên thi thư, biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ! Khinh thường bực này gian nịnh vô sĩ không biết đạo lí!”
Kích động xong rồi, quả nhiên một đầu hướng cột đá đại điện mà lao tới, may mà Triệu đại nhân tuổi cũng không nhỏ, lại không giống Giản thượng thư càng già càng dẻo dai phấn võ tinh thần, chạy đi tự vẫn vẫn là không được thống khoái như ý, bị người ba chân bốn cẳng giữ chặt, thật đáng tiếc a.
Triệu Minh Tích quỳ trên mặt đất, nước mũi một phen nước mắt một phen mà gân cổ họng gào lên những thứ gì “Thẹn với thánh nhân” “Từ nay về sau không còn mặt mũi nào” linh tinh…
Nguyên lai nam nhân mà đã nháo sự thì so với nữ nhân cũng không thua kém là bao, đầu Hách Liên Bái nhanh chóng bị y nói cho hồ đồ, loạn hết cả lên.
Cảnh Thất vì thế lại cân nhắc, náo loạn thời gian dài như vậy, Giản Tự Tông đại khái cũng nên hồi quả một chút ý vị, lúc này Giản thượng thư chắc hẳn cũng sẽ lao đầu về phía cây cột đi.