Thất Giới Hậu Truyện

Chương 451: Chương 451: Ảo Bích U Ảnh – phần 2




Té ra lần này Lục Vân quay về từ Đông Hải, trong lòng biết sau này khó mà ra khỏi cốc lần nữa, vì thế dự tính đi thăm sư phụ, Lục Vân chỉ tính ở đó chừng nửa ngày, ai ngờ tại chỗ sư phụ lại gặp Diệp Tâm Nghi. Khi đó, Lục Vân đã phân cách với Diệp Tâm Nghi qua hai năm rồi, lúc mới gặp mặt còn có vẻ xa lạ, nhưng Lục Vân nhìn ra Diệp Tâm Nghi tâm sự trùng trùng. Sau khi chào hỏi, Lục Vân và sư phụ Duyên Diệt ngồi bên nói chuyện riêng, Bách Linh lại kéo Diệp Tâm Nghi hỏi thăm. Sau khi chào nhau, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt dẫn Hải Nữ cùng chủ nhân Dao Trì là Bích Vân tán gẫu, đề tài lại chuyển đến chỗ liên quan đến Diệp Tâm Nghi. Té ra từ khi Lục Vân xóa đi ký ức đáng buồn trong não Diệp Tâm Nghi, nàng liền phát sinh biến đổi rất lớn, trở nên sáng sủa rộng lượng, sống đầy hy vọng. Nhưng Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh hoàn toàn không biết được, Lục Vân khi xóa đi một số ký ức của Diệp Tâm Nghi, đã lưu lại một số thứ mà ngay cả chàng cũng không hề biết được. Dưới ảnh hưởng này của đại não nàng, Diệp Tâm Nghi có một cảm giác thân thiết không biết tên đối với Lục Vân, nhưng bởi vì sự thẹn thùng của thiếu nữ mà quên đi. Mãi đến khi Lục Vân quy ẩn rồi, Diệp Tâm Nghi mới phát hiện ra được, đáng tiếc Lục Vân đã không biết đi đâu rồi.

Cứ như thế, Diệp Tâm Nghi sáng sủa trở thành trầm mặc, điều này khiến sư phụ nàng là Bích Vân phát hiện được, trải qua một phen suy xét và hỏi han mới biết được ảo diệu bên trong. Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hiểu được tình cảnh này rồi, liền đưa mắt cho nhau không nói câu nào. Bích Vân bây giờ là sư nương của Lục Vân, bà tự mình đề cập đến chuyện này, dụng ý tự nhiên có thể biết được. Nhưng đối với Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, hai người đã từng đối địch với Diệp Tâm Nghi vì Lục Vân, tuy chuyện đã là quá khứ nhưng các nàng cũng không nghĩ đến, nhưng nói đến phương diện tình cảm, trong lòng không khỏi có cảm giác bài xích.

Bên kia, câu chuyện giữa Lục Vân và Duyên Diệt cũng khiến Lục Vân cảm thấy rất kinh ngạc. Đối với Lục Vân, chàng thực ra khi chia tay Diệp Tâm Nghi hai năm trước đã mơ hồ phát hiện gì đó nhưng cố ý che giấu đi. Hiện tại lời nói của sư phụ tuy mơ hồ, nhưng Lục Vân hiểu được việc muốn tác hợp, không khỏi quay đầu lại liếc Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh, trong lòng suy nghĩ phải trả lời như thế nào. Duyên Diệt cũng không hề cưỡng bách Lục Vân, bất luận chàng quyết định như thế nào thì Duyên Diệt cũng đều ủng hộ chàng.

Lục Vân hiểu được những lời này của sư phụ, rồi còn quan hệ đến sư nương Bích Vân, lập tức cũng không muốn làm khó sư phụ, tỏ ý nguyện đón Diệp Tâm Nghi đến Triêu Dương cốc để giải sầu, còn về mọi chuyện khác thì để tùy theo duyên. Quyết định của Lục Vân khiến Bách Linh rất là cao hứng, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt thì không nói câu nào khiến Lục Vân hơi cảm thấy thất vọng, ai có thể nói được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đây? Diệp Tâm Nghi tâm tình phức tạp, trong mong đợi lại có chút bàng hoàng, đi theo Lục Vân, từ đó định cư ở Triêu Dương cốc, đến giờ chưa hề rời đi.

Bật cười thanh nhã, Trương Ngạo Tuyết dời mắt khỏi Hải Nữ nhìn về lầu trúc đối diện, khẽ lẩm bẩm:

- Mỗi ngày vào giờ này, chàng đều xuất hiện ở lầu trúc của từng người. Chỉ có một điểm khác biệt chính là chàng đứng ở bên cạnh những người khác nhau.

Lục Vân vẻ mặt hơi cười khổ, nhìn hình bóng vàng nhạt trên lầu trúc đối diện, ánh mắt kỳ dị khóe miệng hơi nhếch lên, giọng có phần áy náy đáp lại:

- Đây có thể nói là chỗ ta đời này không cách nào đền bù cho các nàng.

Trương Ngạo Tuyết thôi nhìn, quay lại với khuôn mặt anh tuấn của chàng, khẽ nói:

- Có một số thứ không thể hưởng một mình được, thứ nào hoàn chỉnh có lúc không tốt bằng tàn khuyết.

Lục Vân cúi đầu nhìn nàng, cảm động nói:

- Ngạo Tuyết…

Đưa tay áp lên môi chàng, Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:

- Có một số lời không nói còn tốt hơn, quá quen thuộc thì có cảm giác bài xích. Đối với người đối diện, huynh càng phải bồi dưỡng cho nàng ấy.

Lục Vân nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Trương Ngạo Tuyết, thâm tình nói:

- Đời này có muội và Thương Nguyệt, Bách Linh bên mình là ta đã quá đầy đủ rồi. Ta không thể thêm …

Trương Ngạo Tuyết cười cười khẽ nói:

- Mọi thứ tùy duyên, đây là huynh nói rồi, hà tất phải cố ý tránh né làm gì?

Lục Vân không nói gì, chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt vời của nàng, một lúc sau mới quay sang nhìn trái rồi phải, rồi lại nhìn đối diện, vẻ mặt phức tạp nói:

- Nếu như tùy duyên rồi, muội hà tất phải quan tâm làm gì?

Quay đầu nhìn sang trái, Trương Ngạo Tuyết chăm chú nhìn hình bóng rực rỡ kia, cười yếu ớt nói:

- Thực ra trong ba người muội, Bách Linh là để ý nhiều nhất.

Lục Vân nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy trên lầu bên trái, Bách Linh y phục rực rỡ đón gió đứng đó, miệng nở nụ cười mỉm.

- Bách Linh quan hệ mật thiết với cô ấy, điều này là bình thường.

Trương Ngạo Tuyết thanh nhã trả lời:

- Muội và Thương Nguyệt xuất thân từ Tu Chân lục viện, đã từng có những điều không vui với cô ấy.

Lục Vân cười đáp:

- Muội và Thương Nguyệt còn không phải là người độ lượng sao, điểm này ta biết.

Trương Ngạo Tuyết trừng chàng một cái, cười khan nói:

- Dùng lời để luồn lách, huynh có ý chọc tức muội.

Lục Vân cười đáp:

- Huynh thương yêu muội còn không kịp, sao phải chọc tức muội vậy? Được rồi, không nói những chuyện này, Hải Nữ sắp sửa tu luyện xong rồi, chuẩn bị ăn sáng thôi.

Trương Ngạo Tuyết đứng thẳng lên, thanh nhã chỉnh sửa lại y phục rồi nói:

- Muội đi qua Thương Nguyệt, huynh nhớ gọi Bách Linh và Tâm Nghi, đừng trì hoãn quá lâu đó.

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng bay đi, hình bóng phiêu dật hệt như tiên tử giáng phàm, thẳng về phía lầu trúc bên phải. Ở đó, Thương Nguyệt toàn thân đỏ rực đang mỉm cười đứng, chờ đợi nàng đến. Lục Vân đưa mắt nhìn Ngạo Tuyết rời đi, gật đầu với Thương Nguyệt xa xa ra dấu, sau đó liền chuyển mình đến lầu trúc của Bách Linh cư ngụ, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mềm mại động lòng người của nàng.

Cười thẹn thùng một tiếng, Bách Linh khẽ nói:

- Không cần phải vậy, Tâm Nghi đang nhìn kìa.

Lục Vân cười đáp:

- Hai năm qua, cô ấy không biết đã nhìn bao nhiêu lần rồi.

Bách Linh cười dịu dàng nói:

- Đừng nói thế, huynh không thể thu lại một chút thì cũng phải nghĩ cho Tâm Nghi.

Lục Vân thân thể sượng lại, cười có chút phiền phức nói:

- Có một số chuyện có thể nghĩ, có một số chuyện không thể nghĩ được.

Bách Linh rõ ràng hiểu được lời của chàng, khẽ hừ nói:

- Huynh cứ bỏ phí như vậy, tính mãi đến già phải không?

Lục Vân cười khan hai tiếng, đổi sang chuyện khác:

- Phải đi ăn cơm sáng rồi, muội đi kêu Tâm Nghi đến đây.

Bách Linh trừng chàng một cái, sau đó cười duyên đáp:

- Muốn kêu thì tự huynh đi kêu, Tâm Nghi là huynh dẫn về đây, không cần phải đưa muội làm bia đỡ đạn.

Dứt lời ánh nhạt lóe lên, Bách Linh liền biến mất.

Lục Vân sửng người, cười khổ. Nhìn Hải Nữ đang nhẹ nhàng bay về, hai môi hơi máy động một chút, nhưng cuối cùng phải bỏ qua. Bỏ đi nụ cười khổ, Lục Vân đổi thành nụ cười nho nhã, chầm chậm bay là là qua lầu trúc Diệp Tâm Nghi cư trú, thân thiết nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Tâm Nghi hiện ra vẻ vừa thẹn vừa thích, rất nhanh né tránh ánh mắt của Lục Vân.

Lục Vân nhìn thấy vẻ này, trong lòng hơi cảm thương, giọng mỉm cười nói:

- Tâm Nghi, phải đi ăn cơm rồi.

Diệp Tâm Nghi cười nhẹ, đáp:

- Đa tạ huynh, Lục Vân.

Cười cười, Lục Vân không nói gì, kề vai nàng bay đi thẳng về phía lầu trúc cha mẹ cư ngụ.

Lầu trúc trong cốc phong cách giống nhau, chia thành ba tầng, thấp dưới cùng chính là phòng ngủ nghỉ, ở giữa chính là phòng ăn và tiếp khách, trên cùng là một bình đài dùng để thưởng thức cảnh tượng trong cốc. Lúc này, tám người trong cốc ngồi thành vòng tròn, trên là Lục Văn Vũ và Trương Hoa Phượng, bên dưới là Lục Vân và Hải Nữ, bên trái là Bách Linh và Diệp Tâm Nghi, bên phải là Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, không khí thật hài hòa.

Sơn cốc Ngũ Phượng Triều Dương do ngăn cách với bên ngoài, trừ ba bữa cơm mỗi ngày ra, cơ hồ không có chuyện gì cả, vì thế Lục mẫu Trương Hoa Phượng liền ôm đồm mọi thứ. Khi đi ngủ, bà liền đi thăm hỏi từng con dâu, sau khi hỏi thăm Diệp Tâm Nghi rồi, có khi đi thăm Hải Nữ, cuộc sống tỏ ra rất bình thường. Lục Văn Vũ lại phụ trách dạy Hải Nữ học viết chữ, thỉnh thoảng tâm sự với con trai, đàm luận một số chuyện của nam nhi.

Lúc này, Lục Vũ Văn liền kéo Lục Vân lên đỉnh, nhìn cảnh sắc non sông, cảm khái nói:

- Vân nhi, chúng ta ẩn cư ở nơi này, cách xa thế tục, trải qua cuộc sống bình đạm, hưởng thụ khoái lạc trời đất, đây chính là chuyện mà cha đã mong chờ khá lâu, mọi người đều vây quanh ta.

Lục Vân nhìn lên bầu trời, sương mù trắng tràn ngập, quanh năm đều vậy.

- Cha không cần phải cảm khái, Vân nhi sau này sẽ luôn ở cùng với cha và mẹ, tận tình hưởng thụ mọi thứ mà tự nhiên ban cho chúng ta, không hỏi đến chuyện thế tục nữa.

Vỗ vỗ vai con trai, Lục Văn Vũ nói:

- Bình thường là phúc, cha cảm thấy cao hứng vì con. Nhưng Tâm Nghi thì con dự tính làm thế nào, cha không muốn con cứ làm như vậy.

Lục Vân nghe vậy trầm ngâm, chuyện này đã khốn khổ hai năm rồi, bản thân chàng đều không biết phải chọn lựa thế nào.

- Cha, quá khứ của con cha đã hiểu rõ ràng, Tâm Nghi và con quan hệ đặc thù, con có thể làm thế nào đây?

Lục Văn Vũ than thở:

- Đúng thế, cha hiểu chỗ khó của con, nhưng chỉ là ta và mẹ con đều hy vọng con hạnh phúc, không có gì phải ám ảnh trong lòng cả.

Lục Vân nói:

- Có cha, mẹ và mấy người Ngạo Tuyết bên cạnh, con đã là người hạnh phúc rồi, cha không cần phải lo lắng cho con.

Lục Văn Vũ chần chừ một lúc, khẽ nói:

- Vân nhi, con đã từng nghĩ tới tương lai rồi chưa?

Lục Vân lắc đầu bật cười, vẻ không đáng nói gì cả.

- Lấy cớ cũng là một loại duyên phận, thời cơ chưa đến thì không thể mở miệng được.

Lục Văn Vũ hơi mơ hồ, trầm tư một lúc rồi có chút tỉnh ngộ nói:

- Đây là nguyên nhân con chờ đợi?

Lục Vân bật cười kỳ dị, không khẳng định cũng chẳng phủ định đáp:

- Có và không, con đang đánh cuộc. Nhân duyên định mệnh hà tất phải lo lắng?

Một lúc sau, Hải Nữ kêu la đi lên lầu trên, cô bé tám tuổi đã duyên dáng đáng yêu, đã đứng cao đến vai của Lục Vân.

- Sư phó, đã lâu rồi không đi ra ngoài cốc du ngoạn, chúng ta hôm nay cùng nhau đi một chút, không biết có tốt hay không.

Ôm lấy eo của Lục Vân, khuôn mặt nhỏ bé đẹp tuyệt vời của Hải Nữ cười cười. Lục Vân vuốt đầu nàng, ánh mắt sau đó nhìn đến bốn người Ngạo Tuyết vừa lên tới, xoay người một vòng hỏi:

- Ba vị sư nương của con có đồng ý không?

Hải Nữ không thuận theo, uốn éo người, tròng mắt đảo tròn, dịu dàng nói:

- Diệp sư thúc đã đồng ý rồi, lại thêm sư phụ, sư ông …

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, cắt ngang lời của cô bé:

- Con tự mình muốn đi chơi, đừng kéo ta xuống vũng nước. Chỗ này sư phụ và sư nương con tính là được rồi, ta không cần tính đến.

Hải Nữ mặt đỏ lên, cười đáng thương nói:

- Sư phụ…

Lục Vân liếc Diệp Tâm Nghi, điềm nhiên nói:

- Nếu sư thúc con đã đồng ý với con, sư phụ tự nhiên sẽ không phản đối.

- Dạ, sư phụ là tốt nhất!

Nghe được Lục Vân đồng ý, Hải Nữ cao hứng nhảy lên, sau đó chạy đến bên Diệp Tâm Nghi, kéo tay nàng dịu dàng nói:

- Cũng may là sư thúc có trọng lượng, mỗi lần sư phụ nghe đến sư thúc đồng ý liền không phản đối.

Diệp Tâm Nghi nóng mặt, mắng:

- Quỷ tinh nghịch, giỏi đem ta làm bia đỡ đạn, hôm nay xem ta không để ý đến con nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.