Thất Giới Hậu Truyện

Chương 712: Chương 712: Ảo diệt trọng sinh (Sống dậy huyền bí) – phần 1




- Thời gian ba ngày đã nhanh chóng qua đi, còn lại một khoảng cuối cùng này, không biết chúng ta sẽ gặp phải những gì đây.

Thanh âm nhỏ nhẹ với phiền muộn, câu nói của Vũ Điệp khiến cho người ta phải thương cảm.

Tân Nguyệt thôi cười mỉm, khẽ lẩm bẩm:

- Thời khắc cuối cùng, mọi người nhất định phải kiên cường lên, bây giờ, ta sẽ theo dõi tình hình chung quanh, mọi người phải tranh thủ thời gian trị thương.

Dao Quang khổ sở đáp:

- Liên tục bị trọng thương, chúng ta có thể còn sống đã là kỳ tích rồi, tiếp theo đây, mọi thứ đều trông vào cô nương.

Mẫu Đơn lên tiếng:

- Cố gắng lên, chúng ta sẽ cầu nguyện cho mọi người.

Tân Nguyệt bật cười phức tạp, nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, chỉ cần ta không ngã xuống, địch nhân chớ mong thương tổn đến mọi người.

Hoa Hồng nói:

- Thời gian quan trọng, muội hãy bắt đầu đi, chúng ta phụ trách quan sát biến hóa của Thiên Lân.

Tân Nguyệt khẽ gật đầu, trước tiên thu lại Thiên Ly thần kiếm, sau đó liền bay vút lên không trung, bố trí lưới sáng phòng ngự quanh mọi người. Trước đây, Thiên Ly thần kiếm bị ánh sáng vàng kim phát ra từ mắt phải của Tử Vong thành chủ phong ấn, tạm thời không cách nào nhúc nhích. Trải qua một khoảng thời gian nỗ lực, Thiên Ly thần kiếm hóa giải được một phần sức mạnh phong ấn, đợi đến khi Tân Nguyệt thu lại thần kiếm, kết hợp với sức mạnh Tân Nguyệt truyền vào, cuối cùng phá vỡ phong ấn, tự do trở lại.

Trên mặt đất, sáu người Dao Quang ánh mắt tập trung trên người Thiên Lân, quan sát biến hóa của Thiên Lân, vẻ mặt đầy sự chờ đợi và thương nhớ. Đối với lúc trước, Thiên Lân trên người đã có những sợi tơ nhỏ phân bố cơ hồ khắp toàn thân, tầng băng bên ngoài cũng đã dày lên rất nhiều, ẩn trong đó là vô số những sợi tơ nhỏ trong suốt, bao lấy chặt chẽ thân thể của Thiên Lân. Cũng đúng lúc đó, trên người Thiên Lân thỉnh thoảng có thể thấy được ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, điều này khiến cho mấy người Dao Quang cảm thấy rất phấn chấn, tâm tình kích động.

Thời gian trôi qua trong bình thản, biến hóa của Thiên Lân càng lúc càng nhiều, ngay cả Tân Nguyệt ở trên không trung cũng có thể cảm ứng được rõ ràng, điều này khiến cho mọi người đều thấy hy vọng. Nhưng bọn họ đều không biết được rõ ràng huyền diệu ở bên trong, chỉ có thể thông qua biến hóa bên ngoài mà phân tích suy đoán, khó lòng nắm vững được tình trạng chân thực. Nói cách đơn giản, Thiên Lân lúc này đang ở giai đoạn quan trọng nhất, nguyên thần và cơ thể huyết nhục đang dung hợp, hơn nữa còn có biến hóa rất nhiều.

Vốn dĩ, nguyên thần của Thiên Lân chỉ cần dung hợp với cơ thể, hắn liền có thể tỉnh táo lại. Ai ngờ trong quá trình dung hợp, cơ thể Thiên Lân có một số tình trạng đặc thù, tạo nên một số biến hóa theo nhóm, khiến cho tốc độ dung hợp giảm bớt đi. Về điểm này, phải bàn từ tình trạng thân thể của Thiên Lân. Từ nhỏ, Thiên Lân đã không ngừng có kỳ ngộ, thể chất khác với người thường, trong kinh mạch ẩn chứa một lượng lớn linh khí, liên tục chưa từng bị hắn hấp thu hoàn toàn. Bây giờ, nguyên thần Thiên Lân hòa tan dấu ấn sinh mạng của băng tàm, trong quá trình dung hợp với cơ thể huyết nhục, nguyên thần nhạy bén phát hiện được linh khí ẩn chứa bên trong của cơ thể, tự nhiên muốn hấp thụ chuyển hóa nó, điều này cần phải có thời gian.

Trước đây, khi Thiên Lân chưa chết, thân thể còn có những thiếu sót nhất định. Bây giờ, Thiên Lân có được trí tuệ và năng lực của băng tàm, trong khi sống lại tự nhiên có vẻ rất là hà khắc. Liên quan đến điểm này, trước đó Tân Nguyệt phát hiện được nhiệt độ trong thung lũng băng khá thấp, có thể suy đoán ra được. Khi đó, nguyên thần của Thiên Lân đã xuất hiện một phần dấu hiệu dung hợp với cơ thể huyết nhục. Vì thế cho nên thông qua thân thể của hắn, nguyên thần đã thi triển Băng Thần quyết, bắt đầu hấp thu một lượng lớn khí lạnh để chuẩn bị cho tốt việc sống lại. Còn bây giờ, nguyên thần Thiên Lân và dung hợp bên trong cơ thể cơ hồ đã tiến sang một giai đoạn khác, tơ băng tàm trên người trong suốt lóng lánh, ẩn chứa một lượng lớn linh khí, bắt đầu chuẩn bị cho Ảo Diệt Tam Biến.

Thời gian, từ từ trôi qua, Thiên Lân âm thầm biến hóa. Khi tơ băng tàm trong suốt đã bao phủ hoàn toàn thân thể của Thiên Lân, kén tằm trong suốt xuất hiện trước mắt của mọi người. Trên người Thiên Lân, ánh sáng lấp lánh, hào quang tinh ròng lóng lánh như ngọc luân chuyển tuần hoàn, khiến cho mọi người không nhìn rõ được biến hóa trên mặt của Thiên Lân, chỉ có thể nhìn thấy một cách đại khái mà thôi. Cho dù là như vậy, mọi người cũng hưng phấn vô cùng, lũ lượt vây quanh lấy Thiên Lân, trong mắt đầy vui mừng lại không dám lớn giọng ồn ào sợ phá rối hắn.

Trong kén tằm, biến hóa của Thiên Lân vô cùng rõ ràng chia thành ba giai đoạn, chỉ cần hoàn thành xong, Thiên Lân liền có thể tỉnh táo trở lại. Giai đoạn thứ nhất, Thiên Lân phải hấp thu linh khí ẩn chứa trong kinh mạch để làm mạnh nguyên thần, cải biến thể chất.

Trong chuyện này, chủ yếu chia thành hai điểm: thứ nhất, trong kinh mạch Thiên Lân ẩn chứa một lượng lớn chân nguyên hàn băng và linh nguyên lửa đỏ, bao gồm cả huyết sâm vạn năm và liệt hỏa chân âm. Thứ hai, tại Hắc Ngục sâm lâm, Thiên Lân đã từng thu được Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí, một trong chín đại thần lực của mặt đất mênh mông, luồng sức mạnh này vẫn luôn ẩn chứa trong kinh mạch, hắn không cách nào sử dụng được. Hiện nay, nguyên thần của Thiên Lân đang toàn lực hấp thu chân nguyên lửa đỏ và hàn băng, một phần dùng để nuôi dưỡng nguyên thần, một phần để cải biến thể chất, tốc độ tiến triển rất nhanh chóng. Mà nguyên thần của Thiên Lân khi đối mặt với Địa Huyền Âm Sát Ma linh khí, liền xuất hiện một số biến hóa tình trạng, gặp phải trở ngại vô cùng to lớn.

Ban đầu, nguyên thần Thiên Lân kiên trì muốn luyện hóa luồng sức mạnh này, nhưng trên thực tế khi làm mới phát hiện được, luồng sức mạnh này vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng. Đối với tình hình như vậy, nguyên thần của Thiên Lân cuối cùng thỏa hiệp, từ bỏ quá trình này, bắt đầu đi vào giai đoạn thứ hai. Giai đoạn chủ yếu là nguyên thần và cơ thể huyết nhục phối hợp hài hòa với nhau, điều chỉnh tinh tế và biến hóa, hoàn toàn không cần phải có nhiều thời gian. Nhưng tình trạng của Thiên Lân có phần kỳ quái, một thứ đồ vật trên người của hắn khiến cho nguyên thần phải chú ý, dẫn đến quá trình này xuất hiện những biến hóa không ngờ được. Cái gọi là đồ vật trên người Thiên Lân chính là bốn món, bao gồm hoa mẫu đơn, hoa hồng, Huyền Âm chung và một tấm kính không biết tên. Trong đó, điều khiến cho có biến đổi chính là tấm kính kia. Khi đó, nguyên thần của Thiên Lân do bởi cảm ứng được khí tức kỳ dị đặc biệt của tấm kính, lập tức nhanh chóng phát xuất một luồng sức mạnh kéo tấm kính trong người Thiên Lân đến trên ngực của Thiên Lân, hút chặt nó vào lồng ngực.

Sau đó, nguyên thần của Thiên Lân phát xuất một luồng sức mạnh kỳ dị, bắt đầu liên hệ nào đó với tấm kính, khiến cho nó phát ra ánh sáng rực rỡ sáng lạng. Hiện tượng này kinh động đến mấy người Dao Quang đang quan sát, khiến cho mọi người kích động hưng phấn, ai cũng cho là Thiên Lân sẽ sống lại. Nhưng ai ngờ được, luồng sáng đó kéo dài một lúc rồi biến mất đi, mọi thứ đều khôi phục trở lại như cũ. Thấy vậy, mọi người có phần thất vọng, tiếp tục quan sát. Còn bên trong kén tằm, tấm kính không biết tên đó lúc này đã khảm vào ngực của Thiên Lân, hoa văn trên mặt kính cũng đã biến mất không thấy nữa, để lộ ra mặt gương đen ngòm, thỉnh thoảng lấp lánh vài luồng ánh sáng.

Hoàn thành xong bước này, Thiên Lân bắt đầu tiến vào giai đoạn biến hóa cuối cùng, Thần Tàm Cửu Biến. Đây là giai đoạn quan trọng nhất, cũng là giai đoạn phức tạp nhất, bao gồm trong đó quá nhiều biến hóa, chỉ sai lầm một chút sẽ xôi hỏng bỏng không. Nói một cách đơn giản, đây là một loại giai đoạn dung hợp, các loại biến hóa trước đây đều đan xen vào nhau tại thời điểm này, hình thành một hệ quả hoàn chỉnh. Chỉ cần trong lúc này không có bất ngờ nào, Thiên Lân có thể sống dậy thuận lợi. Đương nhiên, nói tuy đơn giản nhưng quá trình lại vô cùng phức tạp, cần phải có thời gian nhất định.

Giữa không trung, Tân Nguyệt vừa quan sát động thái chung quanh, vừa quan sát biến hóa của Thiên Lân, đối với tình trạng trước mắt hoàn toàn không lạc quan như sáu người ở dưới mặt đất. Bởi vì trong lòng của Tân Nguyệt còn có một sự bất an mơ hồ, có lẽ trong giai đoạn cuối cùng này, ông trời không muốn bọn họ vượt qua một cách thuận lợi như vậy. Lo lắng trong lòng, Tân Nguyệt hoàn toàn không thể hiện ra ngoài, nàng chỉ yên yên lặng lặng lơ lửng giữa không trung, chờ đợi thời gian trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.