Thất Giới Hậu Truyện

Chương 616: Chương 616: Bộ bộ gian hiểm (bước nào cũng gian nan hiểm trở) – phần 1




Núi cao vượt tầng mây, sương trắng tràn ngập, gió căm căm gào thét lúc mạnh lúc yếu cùng với khí cực lạnh bao trùm cả đỉnh núi. Bông tuyết bay vù vù bị cuồng phong thổi tung tóe khắp nơi. Trong gió buốt đến lạnh lùng, một bóng hình trắng tinh như tuyết đang ngạo nghễ trên đỉnh núi. Nhìn thật cẩn thận, đó là một thanh niên anh tuấn, khuôn mặt lạnh lẽo có mấy phần cừu hận, giữa đôi lông mày hiện lên nét buồn bã không sao xua tan được.

Thở dài u oán, thanh niên áo trắng tự nói với mình:

- Thời gian trôi qua, mới đó đã một năm, hắn có còn khỏe mạnh không? Có lẽ, đến lúc chúng ta gặp nhau rồi, chờ đợi đó, cuộc đời này ta chỉ có một bằng hữu duy nhất, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi.

Xoay mình, thanh niên áo trắng đi xuống khỏi đỉnh núi, đến bên ngoài một huyệt động, ánh mắt quét qua cửa động không lớn lắm, trên cửa động có khắc hình một con chim khổng lồ giang cánh bay lên, không hề có bất kỳ chữ nào cả, mơ hồ toát ra cảm giác thần thần bí bí.

Thanh niên áo trắng đứng yên một lúc, sau đó đi vào trong động, một lúc lâu sau mới đi ra, cả người có thay đổi rất lớn. Trước đây, vẻ mặt thanh niên lạnh lùng hờ hững, hệt như một khối băng. Hiện nay, chỉ trong chốc lát, hắn đã từ lạnh lùng chuyển thành lạnh lùng tàn khốc, toàn thân toát ra bá khí bức người, khiến cho người ta cảm giác được một khí thế ngạo nghễ vút khỏi tầng mây.

Đứng bên ngoài động, thanh niên áo trắng nhìn về phía chân trời, trong mắt lấp lánh vài phần chờ mong, dường như đang chờ đợi một chuyện nào đó xuất hiện. Trên trời, mây trắng giăng mắc, một vùng mê loạn, một bóng hình mơ hồ xuất hiện trong mây, dường như đang gọi mời thanh niên áo trắng. Nhoẻn miệng bật cười, thanh niên áo trắng tỏ ra anh tuấn phi phàm, khuôn mặt xuất hiện vẻ thân thiết, nhớ nhung ngập lòng cất tiếng:

- Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp nhau, ngươi còn mạnh khỏe không?

Trong tiếng chất vấn, thanh niên áo trắng xông thẳng lên trời hóa thành một luồng sáng chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa.

Thanh niên thần bí trong lòng có vấn vương, sự xuất hiện của hắn dự báo điều gì, sẽ có những thanh đổi thế nào đối với nhân gian. Đáp án trong tương lai không xa, đến lúc đó, thanh niên áo trắng xuất hiện sẽ sắm vai diễn nào đây, lúc này ai có thể dự báo được?

Đêm, từ từ trôi qua, trời sáng mờ mờ.

Trên Băng Nguyên, gió lạnh thấu xương, hoa tuyết bồng bềnh, thế giới trắng tinh mênh mông vô cùng, hệt như một bức họa vậy. Ở giữa một thung lũng băng, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Dao Quang, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Khiếu Thiên đang đứng thành một nhóm vây quanh thi thể Thiên Lân ở chính giữa. Trong tám người, Mẫu Đơn và Giang Thanh Tuyết cơ bản còn mạnh, phụ trách phòng tuyến bên ngoài. Tân Nguyệt, Dao Quang, Khiếu Thiên thương thế nặng nề nhất ở sát vào trong Thiên Lân. Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp, Hoa Hồng tình hình còn đỡ thủ giữ ở phòng tuyến thứ hai.

Thời gian, đang đi qua trong yên lặng, bầu trời dần dần sáng tỏ lên. Tuyết bay ngập trời càng lúc càng lớn, hệt như muốn chôn dấu tất cả mọi thứ.

Trong yên lặng, Mẫu Đơn ánh mắt thoáng động, khẽ nói:

- Mọi người cẩn thận, có người đến.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy chấn động, vọt miệng hỏi:

- Người nào vậy? Là địch hay là bạn?

Mẫu Đơn khẽ cau mày lại, trầm ngâm:

- Ngươi đến là ai còn chưa thể khẳng định được, nhưng phỏng chừng là địch nhân.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nặng nề, quay đầu liếc mọi người, lo lắng nói:

- Với tình hình trước mắt của chúng ta, chỉ sợ kết quả không được lý tưởng lắm.

Lâm Y Tuyết lên tiếng:

- Muội đã khôi phục được bảy tám thành, tin tưởng có thể đánh một trận.

Vũ Điệp khổ sở nói:

- Chúng ta nơi này, thực lực của Dao Quang và Tân Nguyệt là mạnh mẽ nhất, cả hai đều đã trọng thương, đây mới là phiền não to lớn nhất của chúng ta.

Dường như nghe được lời nói của Vũ Điệp, Tân Nguyệt mở to hai mắt, điềm nhiên lên tiếng:

- Mọi người không nên chịu thua, ta đã khá nhiều rồi.

Tiếp sau Tân Nguyệt mở mắt, Dao Quang và Khiếu Thiên trước sau cùng tỉnh táo lại, hai người khuôn mặt còn có chút tái nhợt, đang nhìn mọi người.

Hoa Hồng liếc Thiên Lân khẽ nói:

- Người cũng nhanh chóng đến rồi.

Dao Quang khuôn mặt lo lắng hỏi lại:

- Người đến thực lực thế nào?

Mẫu Đơn đáp:

- Có hai người đến, một trong số đó chính là Tứ Dực thần sứ, còn người kia rất xa lạ, nhưng vô cùng đáng sợ.

Giang Thanh Tuyết kinh hãi la lên:

- Tứ Dực thần sứ! Hắn không dễ chọc vào đâu!

Vũ Điệp nói:

- So với Thiên Tàm lão tổ, Tứ Dực thần sứ còn chưa đáng coi vào đâu.

Mẫu Đơn nói:

- Hiện nay đối với chúng ta, bất kỳ địch nhân nào cũng đều có tính uy hiếp, chúng ta phải thật sự đối phó.

Lâm Y Tuyết nhìn Dao Quang và Khiếu Thiên, cất tiếng hỏi:

- Dao Quang ca ca, Khiếu Thiên thúc thúc, tình trạng hai người thế nào rồi, đã khôi phục được nhiều ít?

Dao Quang than thở:

- Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, ta chỉ có thể ổn định được thương thế, tối đa khôi phục được hai phần thực lực.

Khiếu Thiên khổ sở nói:

- Tình trạng của ta còn khốn khổ hơn, chỉ miễn cưỡng ngăn cản được thương thế chuyển biến xấu đi, nhưng lại không có sức chiến đấu.

Hoa Hồng nói:

- Tình hình như vậy chi bằng đưa ông ta đi chỗ khác, tìm một nơi an toàn hơn.

Vũ Điệp nói:

- Băng Nguyên hiện nay sợ là chỉ có Đằng Long cốc còn an toàn một chút.

Giang Thanh Tuyết đồng ý nói:

- Hoa Hồng nói rất đúng, chúng ta tốt nhất hãy tiễn ông ấy rời đi.

Khiếu Thiên thở dài nói:

- Không cần phải lo lắng cho ta, nói thực cho các vị biết, Đằng Long cốc đã bị hủy diệt, tình hình bên đó cũng không hề ổn chút nào.

Câu này vừa nói ra, mọi người kinh hãi.

Tân Nguyệt hỏi tới:

- Chuyện xảy ra lúc nào, sao lại như vậy?

Khiếu Thiên cười khổ đáp:

- Hôm qua Lâm Phàm gặp phải Hắc Ma, trong tình trạng chắc chắn thất bại, hắn đã không tiếc gì cả phát động Phi Long quyết, ý đồ liều mạng một trận. Ai ngờ hành động này đã tác động đến Phi Long đỉnh, cuối cùng đã dọa cho Hắc Ma bỏ chạy nhưng lại phá hủy đi Đằng Long cốc.

Vũ Điệp kinh ngạc nói:

- Phi Long đỉnh. Đó chỉ là lời đồn mà thôi!

Khiếu Thiên cười khổ trả lời:

- Sai rồi, sai rồi, Phi Long đỉnh thực ra vẫn hiện diện trước mặt người đời nhưng mọi người đều không phát hiện được gì cả.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Không thể nào! Nếu như Phi Long đỉnh ở trước mặt mọi người, làm sao không bị người ta thấy được?

Khiếu Thiên đáp:

- Bởi vì các vị ai cũng không hề ngờ được, Đằng Long cốc chính là Phi Long đỉnh.

Lâm Y Tuyết thất kinh la lên:

- Cái gì, Đằng Long cốc chính là Phi Long đỉnh, điều này khiến người ta khó có thể tin tưởng được.

Vũ Điệp hỏi tiếp:

- Điều này thật chứ?

Khiếu Thiên cười khổ nói:

- Vô cùng chính xác, ta hôm qua không hề nói cho mọi người biết là không muốn mọi người thất vọng, khi Phi Long đỉnh xuất hiện, cả Đằng Long cốc đột ngột bay lên khỉ mặt đất hóa thành một cái đỉnh khổng lồ rời khỏi vị trí cũ, từ đó khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện, tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên sắp ập đến.

Tân Nguyệt cảm xúc nói:

- Không ngờ được, té ra người phá vỡ cấm kỵ lại chính là Lâm Phàm.

Vũ Điệp khổ sở nói:

- Có lẽ đây chính là định mệnh.

Lâm Y Tuyết lên tiếng:

- Được rồi, chuyện nếu như đã phát sinh, mọi người cũng không cần phải thương cảm, hiện nay quan trọng nhất chính là làm sao bảo vệ cho Thiên Lân sư huynh, làm sao đánh lui được cường địch?

Giang Thanh Tuyết nói:

- Vì Thiên Lân, chúng ta có thể không tiếc gì cả, đợi chút nữa nếu địch nhân lợi hại, chúng ta trên dưới một lòng, chỉ cần có thể đánh bại hắn, bất kể là dùng phương pháp nào cũng được.

Hoa Hồng nói:

- Tứ Dực thần sứ để cho ta, ta sẽ khiến cho hắn hối hận khi đến nơi này.

Mẫu Đơn khẽ nói:

- Không nên cậy mạnh. Chúng ta ngoại trừ việc đánh lui địch nhân còn phải tận sức bảo vệ an toàn bản thân để vượt qua được thời khắc quan trọng cuối cùng này.

Dao Quang nói:

- Mẫu Đơn rất có lý, chúng ta không thể để cho Thiên Lân lưu lại quá nhiều tiếc nuối, bây giờ chúng ta hãy tỉnh trí trở lại, dũng cảm đối mặt thôi.

Các cô nghe vậy vẻ mặt hơi biến, ưu tư trong lòng đã quét sạch, thay vào đó là một loại tâm tình bền gan vững chí.

Bay vút lên không, Tân Nguyệt đón gió áo quần phần phật, nhìn bầu trời xa xăm khẽ nói:

- Đợi chút nữa mọi người nhớ kỹ một chuyện, tuyệt đối không đề cập đến chuyện trước đây với Thiên Tàm lão tổ.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Vì sao vậy?

Tân Nguyệt điềm nhiên bật cười, trả lời:

- Giả yếu chống địch có lợi cho chúng ta.

Giang Thanh Tuyết chần chờ nói:

- Nhưng đề cập đến Thiên Tàm lão tổ cũng có thể tạo nên hiệu ứng uy hiếp địch nhân.

Tân Nguyệt lắc đầu trả lời:

- Mỗi người xông đến Thiên Lân đều tuyệt đối không dễ dàng rời đi, chỉ bằng cách dọa dẫm rất khó khiến hắn buông thả, chúng ta phải tính toán khả năng xấu nhất.

Mẫu Đơn tán đồng:

- Suy xét của Tân Nguyệt rất có đạo lý, chúng ta phải lợi dụng từng điều kiện có lợi nhất, bây giờ, địch nhân sẽ nhanh chóng xuất hiện, mọi người hãy nâng cao tinh thần chuẩn bị nghênh chiến.

Dứt lời, mọi người nhanh chóng điều chỉnh vị trí, Vũ Điệp giao Thiên Lân cho Dao Quang trông nom, cùng Lâm Y Tuyết, Hoa Hồng ai nấy tự tản ra, phối hợp với Mẫu Đơn hình thành một thế trận tứ tượng vây lấy Dao Quang, Khiếu Thiên vào giữa, bên trên để cho Tân Nguyệt phòng ngự.

Gió thổi lên vù vù, hoa tuyết bồng bềnh.

Hai bóng người nhỏ bé từ xa bay đến, nhanh chóng vào tầm mắt của mọi người. Nhìn cẩn thận, người đến bay lượn song song với nhau, bên trái là Tứ Dực thần sứ, hai đôi cánh thay nhau múa lên liên tục, hình dáng khổng lồ. Bên phải là một người toàn thân phát sáng, hào quang rực rỡ như một đám mây sáng che phủ mất diện mạo chân thực, khiến người ta nhìn không thấy hình dáng cụ thể của người này. Rất lâu sau, Tứ Dực thần sứ và nhân vật thần bí đó đến trước khe núi băng, cả hai cùng giảm chậm tốc độ lại, rõ ràng đã thấy được ý đối địch của mấy người Tân Nguyệt. Yên lặng chăm chú nhìn, mấy người Tân Nguyệt đánh giá vùng sáng thần bí kia, phát hiện khí tức bên trong của nó biến ảo bất định, khiến cho người ta cảm thấy cao thâm khó lường.

Chuyển mình tiến lên, Tân Nguyệt chăm chú nhìn Tứ Dực thần sứ lạnh lùng nói:

- Nơi này không hoan nghênh hai vị, các vị hãy về đi.

Tứ Dực thần sức liếc thi thể của Thiên Lân, cười âm hiểm:

- Các ngươi không hoan nghênh, không chứng tỏ chúng ta không thể đến được.

Mẫu Đơn chuyển mình đến bên Tân Nguyệt, nhìn vầng sáng thần bí đó cất tiếng hỏi:

- Nếu không muốn đi thì hãy xưng tên ra đi.

Tứ Dực thần sức liếc vầng sáng bên cạnh, cười ha hả đáp:

- Lai lịch của ta các ngươi đã biết rồi, chỉ còn lại vị này thì các ngươi đừng ngại đoán xem thế nào.

Tân Nguyệt lạnh lùng như băng giá, hờ hững trả lời:

- Nếu không muốn nói rõ lai lịch, thế thì hãy mang cái tên của mình đi xuống địa ngục đi!

Múa kiếm chỉ lên trời, Tân Nguyệt toàn thân sát khí tràn ngập.

Tứ Dực thần sứ hơi kinh ngạc, hừ khẽ nói:

- Nha đầu bé, khẩu khí của ngươi cũng không bé như vậy.

Tân Nguyệt đáp liền:

- Đối đãi với địch nhân thì ta luôn như vậy.

Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:

- Chỉ sợ ngươi nói một đường làm một nẻo, không ra làm sao, chỉ được cái mạnh miệng.

Mẫu Đơn hừ lạnh đáp trả:

- Với thân phận của ngươi còn chưa đủ tư cách nói câu này.

Tứ Dực thần sứ cười lớn nói:

- Phải vậy không? Thế thì với thân phận thế nào mới có tư cách đây?

Tân Nguyệt đáp lại:

- Giống như Thanh Ảnh Huyền Tôn.

Tứ Dực thần sứ ngưng ngay tiếng cười, vẻ mặt có phần lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.