Đinh Vân Nham thấy nó hỏi vậy, vẻ mặt nhẹ lại, nói:
- Con sói xanh này vài năm trước xuất hiện ở Tuyết Lang cốc, lúc đó môn hạ Đằng Long cốc vô tình đi vào nơi đó, bị sói xanh gây thương tích. Sau đó cốc chủ ra mặt hóa giải ân oán giữa hai bên, nói là không xâm phạm lẫn nhau mới bình an vô sự. Từ đó về sau, sói xanh liền trở thành Thủ Hộ Sứ Giá của Tuyết Lang cốc, vì thế chúng ta đều tôn xưng nó là Lang Sứ để an ủi nó.
Hiểu được chuyện này rồi, Thiên Lân cười cười, sau đó xoay người lại, nhìn Lâm Phàm, nhỏ nhẹ nói:
- Tay trái của nó cứ nắm chắc một gốc cây, con đoán gốc cây đó có quan hệ với chuyện nó bị hôn mê.
Đinh Vân Nham nghe vậy lay động, ánh mắt nhìn tay trái của Lâm Phàm, chỉ thấy một chút lá cây lộ ra ngoài. Quan sát cẩn thận, Đinh Vân Nham kinh ngạc nói:
- Đây là nhân sâm …
Hắc Tiểu Hầu ồ lên một tiếng, hưng phấn nói:
- Sư huynh đào được nhân sâm ngàn năm rồi.
Đinh Vân Nham quát lên:
- Chớ vội kích động, chuyện này trước khi biết rõ ràng, không được nói loạn. Bây giờ chúng ta hãy về trước đã, đợi Lâm Phàm tỉnh lại rồi hỏi rõ.
Dứt lời đỡ lấy Lâm Phàm, dẫn bốn đồ đệ và Thiên Lân quay về Đằng Long cốc.
Một lúc lâu sau, Đinh Vân Nham ôm Lâm Phàm tiến vào lều vải của mình, sau khi bố trí mọi thứ tốt đẹp rồi, để cho năm đứa Thiên Lân trông coi, bản thân lại lấy vật trong tay trái của Lâm Phàm, vội vã rời đi.
Thấy sư phụ bỏ đi, Tiết Quân lập tức mở miệng nói:
- Thiên Lân, Tuyết Lang cốc có gì vui không, có phải có rất nhiều sói tuyết không?
Thiên Lân trừng nó, không vui vẻ đáp:
- Thú vị cái rắm, vài ngàn con sói tuyết khiến người ta thấy mà run chân, ta không muốn quay lại nơi đó thêm lần nữa.
Ồ lên một tiếng thất vọng, Tiết Quân nói:
- Ta còn cho là nơi đó chơi vui lắm.
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Không nói chuyện đó nữa, chúng ta đoán xem sư huynh có thật tìm được nhân sâm ngàn năm hay không, biết đâu là huyết sâm?
Linh Hoa ra dấu im lặng, nhẹ giọng nói:
- Đừng nói đến huyết sâm, nếu không sư phụ biết được nhất định sẽ truy hỏi, lúc đó chúng ta hẳn …
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Được rồi, không nhắc đến nó nữa, hay là nói về nhân sâm đi, ta đoán sư huynh nhất định đã tìm được nhân sâm ngàn năm, hơn nữa còn ăn nó mới bị hôn mê như vậy.
Đào Nhâm Hiền lắc đầu nói:
- Nhân sâm vốn dĩ không có độc, ta thấy không giống như đã ăn rồi liền bị hôn mê.
Thiên Lân thấy bọn chúng đoán loạn cả lên, quát to:
- Được rồi, đừng đoán thêm nữa, đợi chút nữa sư phụ các ngươi quay lại sẽ biết thôi mà.
Một lúc sau, Đinh Vân Nham quay lại, vẻ mặt hơi mừng. Linh Hoa thấy vậy, cười hỉ hả chạy đến nói:
- Sư phụ, sư huynh có phải đào được nhân sâm ngàn năm hay không vậy?
Đinh Vân Nham lắc đầu cười nói:
- Còn chưa được vậy, bất quá cũng không tồi lắm. Được, ta hãy cứu tỉnh nó trước rồi nói sau.
Trực tiếp đi thẳng đến bên Lâm Phàm, Đinh Vân Nham đặt tay phải nhẹ nhàng lên đỉnh đầu nó, một luồng khí cực lạnh cùng với sương trắng từ đỉnh đầu nó tràn xuống dưới đến toàn thân.
Giây lát, Đinh Vân Nham thu tay phải lại, vẻ mặt đỏ hồng của Lâm Phàm đã không còn, đang từ từ mở to mắt, ánh mắt mơ hồ nhìn bốn phía.
- Ồ, sư huynh tỉnh rồi, sư huynh tỉnh rồi.
Bốn đứa Linh Hoa la lên hoan hô, lập tức khiến Lâm Phàm tỉnh lại, chỉ nghe nó kinh dị nói:
- Sư phụ! Con sao lại ở đây vậy?
Đinh Vân Nham cười mắng:
- Còn có ý hỏi ta như vậy, con nói xem hôm nay đã chạy đến nơi nào?
Lâm Phàm sửng người, sau đó cúi đầu.
- Xin lỗi sư phụ, con không nên gạt mọi người, một mình chạy đi tìm nhân sâm ngàn năm.
Đinh Vân Nham nói:
- Chuyện đã qua rồi, nếu con đã biết sai thì vi sư cũng không trách mắng con nữa. Bây giờ con hãy nói những chuyện đã xảy ra, vì sao lại chạy vào Tuyết Lan cốc?
Ngửng đầu, Lâm Phàm liếc mọi người nhỏ nhẹ nói:
- Sáng sớm con rời khỏi Đằng Long cốc, vốn tính đi loanh quanh, xem thử có thể tìm được nhân sâm hay không. Ai ngờ không tìm được nhân sâm, lại phát hiện một dải bông trắng gì đó di động trên mặt đất.
Lúc đó con rất hiếu kỳ, muốn bắt lấy vật đó. Ai ngờ nó khá tinh quái, con truy theo vài trăm dặm, cuối cùng truy vào trong một Lang cốc. Con không biết đó là chỗ nào, con chỉ đi theo dải bông trắng đó tiến vào trong một động núi.
Ở trong đó huyệt động rất nhiều, hệt như Đằng Long cốc của chúng ta. Con cứ truy đuổi ở bên trong đó, cứ đuổi theo mãi, cuối cùng bắt được vật đó ở trong một động. Khi vật đó muốn chạy thoát, nhưng con chặn được cửa động, nó lại muốn vượt qua bên cạnh con, không ngờ bị con bắt lấy được.
Thời khắc đó, đám bông trắng biến thành một củ nhân sâm không ngừng giãy dụa trong tay con. Con sợ nó sẽ chạy tiếp, cũng bất chấp tất cả, dùng miệng ăn nó, trong lòng nghĩ thầm nó không chạy được nữa. Nhưng không biết vì sao toàn thân phát nhiệt, sau đó đầu bị hôn mê, tiếp theo thì không nhớ được gì nữa.
- Ồ, nhất định là nhân sâm ngàn năm, không sai rồi.
Dường như để chứng minh phỏng đoán của bản thân là đúng rồi, Hắc Tiểu Hầu hưng phấn vô cùng.
Đinh Vân Nham quát khẽ nói:
- Đừng có rống to lên thế, cũng không được đem chuyện này nói lung tung.
Linh Hoa hỏi:
- Sư phụ, sư huynh có phải ăn được nhân sâm ngàn năm không?
Đinh Vân Nham cười cười, lắc đầu nói:
- Ta vừa hỏi sư tổ các con, đã được người xác định rõ ràng, nhân sâm Lâm Phàm dùng còn chưa đủ ngàn năm, đại khái thời gian khoảng chừng sáu bảy trăm năm. Ngoài ra, theo như lời của Lâm Phàm, nhân sâm kia tuy có khả năng ảo hóa, lại còn chưa thành hình người, điều này cũng chứng minh chưa đủ ngàn năm. Nếu không với thực lực hiện nay của nó căn bản không bắt được.
Tiết Quân hơi tiếc nuối nói:
- Thật đáng tiếc, vì sao lại không phải là nhân sâm ngàn năm đây?
Đinh Vân Nham nói:
- Đừng nói chuyện tham lam không đủ, nhân sâm này tuy không đủ ngàn năm, nhưng theo lời sư tổ của các con, người dùng được chỉ cần có lòng tu luyện cũng có thể tăng thêm tu vi một giáp tử. Đây cũng là phúc duyên rất lớn rồi.
Hắc Hiểu Hầu kinh hãi hô lên:
- Quả thật là quá tốt. Nếu là nhân sâm ngàn năm thật sự, sau khi dùng rồi tu vi tăng thêm được bao nhiêu?
Câu này vừa nói ra, tất cả bao gồm Thiên Lân đều lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Đinh Vân Nham cười nói:
- Theo như sư tổ các con nói, nhân sâm ngàn năm có thể gia tăng tu vi hai giáp tử cho người tu đạo, trừ phi có phúc duyên thật sâu còn không sẽ không gặp được. Bây giờ, Lâm Phàm tuy ăn được nhân sâm, nhưng tu vi của nó không thể lập tức tăng ngay. Điều này phải dần dần tăng theo quá trình tu hành của nó. Vì thế, bắt đầu từ hôm nay, ta phải nghiêm khắc huấn luyện nó, bốn đứa các con cũng phải học thực sự.
Lâm Phàm trong lòng ngầm mừng, vội nói:
- Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.
Đinh Vân Nham cười vui mừng, nói với Lâm Phàm:
- Lân này là Thiên Lân cứu mạng cho con, sau này con nhất định phải nhớ kỹ để báo đáp, chút nữa vi sư sẽ đặt tiệc cảm tạ Thiên Lân, các con hãy nói chuyện trước đi.
Xoay người, Đinh Vân Nham đi ra khỏi lều vải.
Sáu đứa bé lập tức nhốn nháo cả lên, vừa chúc mừng vừa líu ríu hỏi han nói chuyện …
Ăn cơm tối xong, Thiên Lân chia tay năm đứa bạn quay về Thiên Nữ phong.
Trên đường, Thiên Lân vẻ mặt hơi thất vọng. Đối với kỳ ngộ của Lâm Phàm, nó hoàn toàn không hâm mộ, nó đang suy nghĩ về truyền thuyết huyết sâm.
Theo lời của Băng Tuyết lão nhân, huyết sâm lần đầu tiên xuất hiện chính là ở Tuyết Lang cốc.
Ở đó hiện có sói tuyết thủ giữ, lại có sói xanh ở đó, muốn đánh được đám sói đó rõ ràng là làm không được rồi.
Lần này, chỉ có thể ra tay ở nơi thứ hai chính là Thiên Đao phong.
Nhưng Thiên Đao phong thật sự có huyết sâm không?
Điểm này Thiên Lân vẫn còn nghi hoặc mãi.
Cửa động Chức Mộng, Điệp Mộng còn đang chờ đợi.
Khi Thiên Lân xuất hiện trong mắt, vẻ mặt nàng mới bớt đi lo lắng.
Giây lát, Thiên Lân quay lại động, Điệp Mộng hỏi:
- Hôm nay sao con về trễ thế này?
Thiên Lân tinh nghịch, kích động lên tiếng:
- Mẹ, mẹ không biết đâu, tối nay sư phụ đám Linh Hoa mở tiệc mời con. Ha ha ha, rất giỏi phải không mẹ?
Điệp Mộng cau mày, nghi ngờ hỏi:
- Mời con dùng cơm? Trưa nay con có phải đã làm gì không?
Kéo tay Điệp Mộng, Thiên Lân vừa đi vào trong vừa nói:
- Chiều nay con đi tìm bọn Linh Hoa chơi … Vì như vậy, ông ta mới cảm kích con.
Điệp Mộng vẻ mặt hơi trầm xuống, lo lắng nói:
- Tuyết Lang cốc tuy không đáng gì cả, nhưng hiện nay con tuổi còn nhỏ, không nên kết thù với nơi đó. Sau này phải tu luyện cho tốt, không được đến nơi đó nữa.
Thiên Lân cười nói:
- Mẹ không cần lo lắng, ở đó toàn là sói tuyết, kêu con tới con cũng không đi nữa. Đúng rồi, mẹ có nghe qua danh tự Thiên Đao phong bao giờ chưa?
Điệp Mộng cảnh giác nói:
- Con hỏi chuyện đó để làm gì?
Thiên Lân vẻ mặt làm vô tội, dịu dàng nói:
- Không có gì, con chỉ nghe ở đó hình dạng giống như đao, cùng giống như Thiên Nữ phong của ta, cho nên hỏi thêm một chút.
Điệp Mộng nghe vậy bật cười, nhẹ giọng nói:
- Thiên Đao phong ở cách Đằng Long cốc hai trăm dặm phía Tây Bắc, là một nơi rất lạnh, không có gì đáng để chơi đùa.
Thiên Lân ngầm ghi nhớ trong lòng, miệng lại nói:
- Thế nơi đó nhất định không vui bằng Thiên Nữ phong của chúng ta, kêu con đi, con cũng chẳng thèm đi.
Điệp Mộng cười cười cũng không để ý, lại nói vài câu liền dặn dò nó đi nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày thứ hai, Thiên Lân cũng như ngày hôm qua, tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí ở đỉnh núi.
Đợi đến trưa sau khi luyện công rồi, nói chuyện vài câu với Điệp Mộng, bảo là đi tìm bọn Lâm Phàm vui chơi, sau đó rời khỏi Thiên Nữ phong.
Lần này, Thiên Lân không đến Đằng Long cốc, mà âm thầm một mình chạy đi tìm Thiên Đao phong, muốn ấn chứng truyền thuyết có liên quan đến huyết sâm.
Do chưa từng đi qua Thiên Đao phong, Thiên Lân trên đường đi hơi chậm rãi.
Chưa đến sau giờ trưa, phía trước xuất hiện một ngọn núi băng thẳng tắp, hệt như một thanh trường đao cắm trong mặt tuyết.
Ngừng lại, Thiên Lân nhìn ngọn núi băng cách vài dặm, tự nói: “Đi lâu như vậy hẳn chính là nơi này. Ha ha ha, xem hình dáng quả thật không hổ là Thiên Đao phong.”
Hạ nhẹ xuống mặt đất, Thiên Lân đạp chân lên tuyết chưa tan, lắc lư tiến về phía trước.
Đi bộ chầm chậm trên mặt tuyết, tốc độ Thiên Lân hệt như một con ốc sên, thỉnh thoảng nhìn qua nhìn lại, nhưng căn bản không thấy có gì khác thường cả.
Đi tới một lúc, Thiên Lân dừng chân tự nói: “Lẽ nào chuyện xưa của Băng Tuyết lão nhân là giả dối? Hay là ta đến không đúng lúc?” Nói dứt lời bắn thân lên, xoay động giữa không trung hệt như một quả cầu tuyết, thét lên một tiếng liền bắn mình thẳng đến Thiên Đao phong.