Thất Giới Hậu Truyện

Chương 172: Chương 172




Đối mặt với thế công này, Lâm Phàm trong mắt mờ hiện một vẻ kỳ dị, chân trái bước lên một bước, trường kiếm trong tay phải chỉ xéo ra, thân thể xuất hiện tư thế quái dị khiến người thấy phải cho là kỳ lạ.

Đồng thời, Lâm Phàm toát ra một luồng khí thế điên cuồng hoang dã đang nhanh chống tăng vọt với tốc độ gấp mười, chỉ chớp mắt, một luồng bá khí cuồng ngạo thiên hạ liền ngập đầy trời đất, khiến cho những người ở đó đều phải kinh hãi.

Thời khắc đó, Lâm Phàm toàn thân hội tụ ánh đỏ, mơ hồ có một con quái thú chạy loạn cả lên trong thân thể hắn, phảng phất muốn đột phá một loại cấm kỹ để bay lên tầng trời xanh.

Thấy vậy, Lâm Phàm vẻ uy nghiêm, toàn lực thúc động pháp quyết thần bí để sai khiến luồng sức mạnh muốn phá cả trời tiến vào bên trong trường kiếm.

Đến lúc này, thân kiếm chớp mắt đã đỏ như máu, một con kỳ thú biến ảo khó lường đột nhiên hiện ra trên bề mặt trường kiếm, theo sự thi pháp của Lâm Phàm, cuối cùng phá kiếm xông ra hóa thành một con quái thú hình rồng gầm lên một tiếng điếc tai đến chấn hồn đoạt phách đón lấy một chiêu Liệt Diễm Phần Vân của Từ Tĩnh.

Biến cố bất ngờ khiến tuyệt đại đa số mọi người đều cảm thấy giật mình.

Dưới đài, người xem lập tức sôi nổi lên, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu bốn người lại cao giọng cổ vũ Lâm Phàm.

Trên đài, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt quái dị dường như đã sớm biết rồi, còn cao thủ bốn phái lại kinh ngạc vô cùng, ai cũng bị đột biến của Lâm Phàm khiến cho khiếp hãi.

Đinh Vân Nham vừa kinh vừa mừng, Trương Trọng Quang vừa giận vừa tức.

Phương Mộng Như đột nhiên đứng lên, Hàn Hạc và Điền Lỗi cùng thất thanh la lên.

Thời khắc này, biến cố của Lâm Phàm náo động lòng mọi người, trong đó kích động nhất chính là Phương Mộng Như và Hàn Hạc, Điền Lỗi.

- Phi Long kiếm quyết! Chính là Phi Long kiếm quyết, sao lại như vậy được? Đây …

Ngôn ngữ không còn mạch lạc, Điền Lỗi mặt đầy vẻ không thể nào tin nổi bật lên tiếng.

Hàn Hạc cơ mặt run rẩy, giọng run run nói:

- Năm trăm năm rồi, cuối cùng lại thấy được Phi Long kiếm quyết, sư muội …

Phương Mộng Như vẻ kích động, ánh mắt đầy lệ lấp lánh, giọng nhỏ nhẹ như đang mơ:

- Năm trăm năm sau, Phi Long lại xuất hiện, sư huynh, huynh có khỏe không?

Vô tận đau thương, rên rỉ đau lòng, có lẽ năm trăm năm thời gian cũng không bôi xóa được chuyện khắc cốt ghi lòng.

Trương Trọng Quang không rõ lý do, vội vàng hỏi:

- Nhị sư thúc, thật ra chuyện này là thế nào, vì sao lại như vậy?

Hàn Hạc và Điền Lỗi lắc đầu thở dài, ai cũng không muốn nhắc đến.

Đinh Vân Nham lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, hướng về Triệu Ngọc Thanh cất tiếng hỏi:

- Sư phụ, Phi Long kiếm quyết là chuyện thế nào vậy?

Bên cạnh, Mã Vũ Đào và Công Dương Thiên Tung đều tò mò ra mặt, cùng chăm chú nhìn Triệu Ngọc Thanh.

Thở dài khe khẽ, Triệu Ngọc Thanh lắc đầu không đáp.

Tuyết Sơn thánh tăng cảm xúc nói:

- Thật ra Phi Long kiếm quyết chính là tuyệt kỹ hàng đầu của Đằng Long cốc, năm trăm năm trước, cốc chủ có một sư đệ đã từng dùng bộ kiếm quyết này dương danh Băng Nguyên, đáng tiếc …

Mã Vũ Đào hiếu kỳ hỏi:

- Đáng tiếc thế nào?

Vừa mới dứt lời, trong sân đấu vang lên một âm thanh to lớn che phủ hết mọi âm thanh của người ta, khiến mọi người phải chú ý lại.

Té ra, trong lúc mọi người còn mãi mê đàm luận, Lâm Phàm dùng một kiếm bất ngờ hết sức đánh vào trên đóa mây đỏ của Từ Tĩnh, hai bên dùng hết sở trường va chạm kịch liệt, cuối cùng trải qua vài chục lần va chạm, sức mạnh tích lũy dâng lên đến cực hạn, từ đó phát nổ, lập tức làm tan rã thế công của hai bên.

Một chiêu đầu tranh đấu, Từ Tĩnh chuẩn bị đầy đủ lại không hề chiếm được tiện nghi, điều này khiến hắn kinh hãi trong lòng, bất ngờ có cảm giác không ổn.

Ngạo nghễ giữa không trung, Lâm Phàm vẻ mặt nghiêm khắc, toàn thân ánh sáng ngàn vạn thản nhiên nhìn Từ Tĩnh.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Từ Tĩnh giận dữ nói:

- Lâm Phàm, kiếm quyết vừa rồi ngươi sử dụng học từ đâu, có tên là gì?

Lâm Phàm lạnh lẽo nói:

- Từ Tĩnh sư huynh, huynh có phải bắt đầu lo lắng cho kết cục chăng?

Từ Tĩnh cả giận nói:

- Nói bậy. Vừa rồi chỉ là ngang tay, ta hoàn toàn không sợ ngươi.

Lâm Phàm nói:

- Nếu vậy chúng ta bắt đầu chiêu thứ hai đi.

Nói rồi trường kiếm chỉ lên sau lưng để tạo nên một tư thế quái dị.

Từ Tĩnh quát lên:

- Chậm đã, trước hết ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta.

Lâm Phàm nhìn vào mắt hắn, lạnh giọng nói:

- Phi Long Tại Thiên, Kiếm Phá Hồng Trần. Huynh đã từng nghe chưa?

Từ Tĩnh nghi hoặc nói:

- Phi Long Tại Thiên? Vừa rồi ngươi thi triển chính là Phi Long kiếm quyết? Đây là kiếm quyết của phái nào?

Lâm Phàm đáp:

- Đằng Long cốc có tám đại tuyệt kỹ, Băng Hỏa quyết huynh tu luyện chính là thứ nhất, mà Phi Long quyết cũng đứng trong hàng này.

Từ Tĩnh sửng người, nhìn Hàn Hạc và Điền Lỗi trên đài kinh ngạc nói:

- Phi Long quyết, sao ta chưa từng nghe qua vậy?

Thấy hắn nghi ngờ, Hàn Hạc nói:

- Tĩnh nhi, Lâm Phàm nói không sai đâu, Phi Long quyết đúng là một trong tám đại tuyệt kỹ của Đằng Long cốc.

Nhận được sự khẳng định, Từ Tĩnh vẻ mặt nặng xuống, trừng mắt Lâm Phàm nói:

- Cho dù ngươi từ đâu học được Phi Long quyết, hôm nay ta nhất định phải đánh bại ngươi.

Lâm Phàm nghiêm túc trả lời:

- Như vậy là tốt nhất, chúng ta quang minh chính đại tỉ thí. Xem thử Băng Hỏa quyết của huynh lợi hại hay là Phi Long quyết của ta cao minh! Chiêu thứ hai, sư huynh cẩn thận.

Thân thể nghiêng tới trước, người như con rồng, toàn thân long khí tràn ngập, miệng phát ra tiếng long ngâm điếc tai.

Thời khắc này, Lâm Phàm không còn ẩn giấu thực lực, Phi Long quyết trong cơ thể vận chuyển rất nhanh đem chân nguyên hắn tu luyện cả đời chuyển hóa thành một luồng khí long linh, luồng khí này mang theo khí khái ngạo nghễ trời đất bao trùm phương viên vài chục dặm.

Bốn phía, cuồng phong gào thét, mây gió biến sắc, ánh sáng màu vàng kim nhạt như mây tan ra, hình thành sau lưng hắn một vầng mây sáng như có thực, vầng mây đang nhanh chóng biến thành một con rồng lớn chiếm cứ trên đỉnh đầu của hắn.

Từ Tĩnh trong lòng hơi kinh hãi, bắn mình lên không trong tiếng rống giận dữ, hai tay múa trái phải, sương băng màu trắng bạc nhanh chóng hội tụ, chỉ chớp mắt đã ngưng tụ bên ngoài thân thể hắn một vầng mây băng to đến vài trăm trượng.

Ở bên trong mây băng, Từ Tĩnh toàn thân ánh trắng như bạc, lại dao động theo một tần suất nhất định, hơn nữa còn lưu động tầng tầng lớp lớp, hình thành trên đầu một quả cầu ánh sáng trong suốt ẩn chứa khí cực lạnh.

Hoàn thành những chuyện này rồi, Từ Tĩnh rống to quát lên:

- Chiêu thứ hai, Băng Châu Ngưng Hồn!

Nói rồi hai tay đột nhiên đẩy ra, khống chế quả cầu ánh sáng đó chầm chậm bay thẳng về phía Lâm Phàm.

Nhìn thấy quả cầu sáng này, trong lòng Lâm Phàm hơi chấn động, hắn cảm ứng được rõ ràng sức mạnh ẩn chứa trong quả cầu. Điều này khiến hắn không dám chậm rãi chút nào, vội vàng phát chiêu phản kích.

- Chiêu thứ hai – Bàn Long Cửu Khúc.

Thân thể loáng lên, người phân thành chín bóng người với tư thế vận hành khác nhau để phát kiếm chiêu, chỉ chớp mắt đã phát ra rồi chớp mắt sau hội tụ thành một, hình thành một chiêu kiếm quyết phức hợp, đó chính là Bàn Long Cửu Khúc.

Giữa không trung, chín làn kiếm quanh co uốn khúc đan xen vào nhau hệt như sóng ánh sáng rọi chiếu xoay tròn, khi đến gần quả cầu sáng đó, chín làn kiếm chớp mắt đã hợp lại hệt như một dải ánh sáng vừa hay trói chặt quả cầu sáng tại chỗ.

Như vậy, hai luồng sức mạnh gặp nhau giữa không trung, quả cầu sáng lạnh lẽo vô cùng ngựng tụ thời không, hình thành một quả cầu băng không ngừng khuếch tán ra ngoài.

Làn kiếm buộc chặt áp lực kinh người ẩn chứa long khí bá đạo ý đồ muốn đập nát quả cầu sáng để đánh tan công kích của Từ Tĩnh.

Hai luồng sức mạnh thuộc tính đối chọi, chống đối dung hòa lẫn nhau, cuối cùng không tránh được phát nổ hình thành một quả cầu ánh sáng khuếch tán tiến gần với nhau.

Đối mặt với vụ nổ hủy diệt, Lâm Phàm múa phắt trường kiếm, kiếm khí đỏ rực rẻ mây phá không đẩy vụ nổ mạnh đó sang hai bên.

Từ Tĩnh lại chọn né tránh, thân thể bay lên trời cao, đợi sau vụ nổ mới nhẹ nhàng hạ xuống.

Hai chiêu tỉ thí, Lâm Phàm và Từ Tĩnh bất phân thắng bai, nhưng hai bên đều tiêu hao không ít chân nguyên, người nào cũng bị thương không nhẹ.

Một chiêu kế tiếp nữa, ai có thể giành được thắng lợi cuối cùng?

Phi Long quyết của Lâm Phàm quả thật có thể chiến thắng được Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh chăng?

Nghi vấn dâng lên trong lòng mọi người, thời khắc này, người xem ai cũng không muốn nói, chỉ im lặng chờ đợi mà thôi.

Giữa trận đấu, Lâm Phàm nhìn Từ Tĩnh, ánh mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ, giọng quái dị nói:

- Một chiêu cuối cùng, trong lòng Từ sư huynh có cảm tưởng thế nào?

Từ Tĩnh giận dữ nhìn hắn, gằn giọng nói:

- Ngươi có cảm tưởng gì?

Lâm Phàm cười cười, hơi khổ sở lại có mấy phần đau thương, ánh mắt quét qua những người quanh đó, nhẹ giọng nói:

- Giấc mộng mười năm chỉ vì sáng nay. Còn nhớ tình hình ở Long trì năm đó chăng?

Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn hỏi lại:

- Ngươi còn nhớ cái hận năm đó?

Lâm Phàm lắc đầu nói:

- Ghi hận không là gì, bất quá đệ thật sự rất khó mà quên được. Nói thật lòng, nếu không có sự kiện năm đó, đệ cũng sẽ không tức giận phấn đấu. Điểm này còn phải cảm tạ sư huynh.

Từ Tĩnh gằn giọng nói:

- Chớ vội nói chuyện đâm hơi, có bản lĩnh ngươi hãy tự phát ra đi, để ta xem thành quả mười năm nay của ngươi thế nào. Xuất chiêu đi.

Gật gù nhè nhẹ, Lâm Phàm ánh mắt trở thành hờ hững, lạnh lùng nói:

- Một chiêu cuối cùng, Từ sư huynh phải nên cẩn thận, đây không chỉ làm một trận tỉ thí mà còn quan hệ đến tương lai của huynh.

Từ Tĩnh quát to:

- Không cần ngươi phải nhắc nhở, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi. Xem chiêu đi, Băng Hỏa trảm!

Vọt người lên không trung, Từ Tĩnh thi triển Băng Hỏa thần quyết, chỉ thấy toàn thân hắn ánh đỏ trắng luân phiên xuất hiện, hình thành một kết giới cùng có băng và hỏa, phát xuất khí thế cực thánh cực mạnh khiến người có mặt đều hơi kinh ngạc.

Thời khắc đó, vì đoạt được thắng lợi cuối cùng, Từ Tĩnh không hề che giấu chút nào, hai tay phát ra hai cột sáng xanh đỏ, rồi dùng tốc độ nhanh đến kinh người để lan lên trời cao.

Trên tầng mây, khí thế khuếch tán muốn vượt chín tầng trời, đang theo sự xoay tròn của thân thể Từ Tĩnh mà càng lúc càng mạnh mẽ, nhanh chóng hình thành một chớp điện vặn vẹo giữa không trung khiến cho chung quanh cuồng phong gào thét, dòng khí kích động, tiếng sấm ầm ầm điếc tai.

Quan sát tình hình của Từ Tĩnh, Lâm Phàm không chút chậm trễ, cùng lúc đó phát động công kích, tình hình này khiến người ta phải kinh hãi.

Một chiêu cuối cùng liên quan đến thành bại, Lâm Phàm dùng Phi Long quyết thúc động chân nguyên trong cơ thể, dùng phương thức thế nào đó để gia tăng sức mạnh bản thân lên gấp bội, từ đó sinh ra khí thế chấn động nhân tâm, chớp mắt đã va chạm với luồng khí thế do Từ Tĩnh phát ra.

Giữa không trung, âm thanh ri ri cùng với hoa lửa liên miên không ngừng va chạm, tranh đoạt lấy địa bàn của Từ Tĩnh.

Một lúc sau, làn sáng màu đỏ phát ra từ người Lâm Phàm đã chiếm được hơn nửa, cùng chia đôi với vầng mây sáng sau lưng của Từ Tĩnh, khiến bầu trời chia ra làm hai.

Đồng thời, thân thể Lâm Phàm chầm chậm bay lên, ánh sáng đỏ rực vây phủ bên ngoài, trong đó ẩn chứa một con thần long đang bay lươn loanh quanh, nó cũng dần lớn lên theo ánh sáng đỏ rực khuếch tán ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.