Thất Giới Hậu Truyện

Chương 177: Chương 177




Cao thủ Đằng Long cốc nhiều như mây mà lai lịch dường như còn to lớn hơn Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông một chút.

Bây giờ toàn bộ đều ra tay, điều này do cẩn thận hay còn ẩn chứa huyền bí nào đây?

Trong lúc suy tư, Mã Vũ Đào và Công Dương Thiên Tung trầm ngâm không nói, Tuyết Sơn thánh tăng trước giờ vẫn chưa hề mở miệng lúc này lại lên tiếng.

- Bão táp trên Băng Nguyên sắp cuốn sạch ba giới, định mệnh sắp sẵn đã sắp đến. Trận hạo kiếp hai mươi năm trước của Thất giới, hai mươi năm sau lại nổi dậy ở Băng Nguyên, các vị phải có tâm lý chuẩn bị.

Nghe ra vài phần không ổn, Mã Vũ Đào hỏi:

- Thánh tăng có phát hiện được chuyện gì rồi chăng, có thể nói cẩn thận ra được không?

Tuyết Sơn thánh tăng than nhẹ:

- Lời của ta đã đủ rõ ràng rồi, nói thêm chỉ khiến các vị bị đả kích mạnh hơn mà thôi. Chuyện lần này, mỗi vị đang ngồi ở đây cho dù là chủ động hay bị động, đều khó mà thoát khỏi trận hạo kiếp này. Nhưng kiếp nạn trời định, định mệnh do tâm. Chỉ cần nỗ lực, tin chắc có cơ hội đảo ngược tình thế.

Công Dương Thiên Tung tính mạnh mẽ, nghiêm mặt nói:

- Chuyện là do người làm, có gì mà phải quá lo lắng. Nếu như dùng hết sức có thể thay đổi được kết cục thì sợ hãi còn có ý nghĩa gì?

Triệu Ngọc Thanh đồng ý:

- Thiên tôn nói đúng, đối mặt với kiếp nạn, chúng ta phải thản nhiên. Bây giờ chúng ta hãy tiếp tục thương nghị về vấn đề chọn người.

Câu này phát ra liền kéo mọi người chú ý lại về chủ đề chính, mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi trở lại.

Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người sau khi thương nghị cẩn thận, cuối cùng định được mọi chuyện xong.

Theo kết quả thương nghị, Triệu Ngọc Thanh trấn thủ ở Đằng Long cốc, quyết định toàn cục.

Ba tổ người phân ra do Hàn Hạc, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào thống lĩnh.

Trong đó, tổ thứ nhất Hàn Hạc phụ trách, Điền Lỗi bên cạnh hỗ trợ, các thành viên có Tàn Hồn Vũ Sĩ Đông Quan Thành của Thiên Tà tông, trưởng lão Lộc Di Phong của Ly Hận thiên cung, Trương Trọng Quang, Chu Kiệt, Từ Tĩnh, Phi Hiệp của Đằng Long cốc. Tổng cộng là tám người.

Tổ thứ hai do Công Dương Thiên Tung phụ trách, người tham dự bao gồm Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong, Tiễn Vân Hạc, Tuyết Xuân cùng với đệ tử của Ly Hận thiên cung.

Tổ thứ ba do Mã Vũ Đào phụ trách có thành viên chủ yếu gồm Hạ Kiến Quốc, Vương Chí Bằng, Huyền Vũ cùng với môn hạ của Thiên Tà tông.

Còn về Lý Phong và Đinh Vân Nham, Triệu Ngọc Thanh sắp xếp để hai người phụ trách chuyện hàng ngày của Đằng Long cốc cùng với chuyện phòng ngự và tiếp đãi.

Lâm Phàm và Linh Hoa phụ trách truyền tin tức, khi cần thiết sẽ có thêm nhiệm vụ khác.

Giang Thanh Tuyết và Sở Văn Tân sáu người từ xa đến là khách, Triệu Ngọc Thanh không tiện sai khiến bọn họ khi mới đầu, dù sao vậy cũng không hợp tình hợp lý, vì thể chỉ dành ở đó, đợi khi tình hình cần thiết mới mời bọn họ cùng ra tay hỗ trợ.

Tuyết Sơn thánh tăng, Phương Mộng Như, Thiện Từ, Vũ Điệp bốn người không hề tham dự, nhưng lại tỏ ra khi cần thiết sẽ hỗ trợ một tay.

Bàn xong kết quả, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Người tham dự sự kiện lần này có thể nói là hội tụ tinh anh của ba phái, tuy có vài người còn bị thương, nhưng để tính toán đến tình thế trước mắt, ngoại trừ những người bị thương ở đây trị liệu, những người khác trong bốn tổ lập tức hành động, trong thời gian ngắn nhất phải khống chế được tình thế.

Hàn Hạc nói:

- Sư huynh an tâm, chúng ta nhất định sẽ tận hết khả năng. Nhưng hiện nay chúng ta phân binh làm ba đường, mục tiêu của từng nhóm là ai?

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:

- Về điểm này, trước đây ta đã từng phân tích cẩn thận. Khảo sát đến tình thế biến hóa khó lường của Băng Nguyên, ta thấy ba tổ phân theo khu vực tìm kiếm là tốt nhất, tổ thứ nhất phụ trách trong phương viên ba mươi dặm quanh Đằng Long cốc, tổ thứ hai phụ trách khu vực giữa Đằng Long cốc và Ly Hận thiên cung, tổ thứ ba phụ trách khu vực giữa Đằng Long cốc và Thiên Tà tông. Mọi người phối hợp với nhau, không câu nệ hình thức, cứ hành động thế nào cho hữu hiệu là được.

Mọi người thấy có lý, vì thế ai nấy bắt đầu hành động, mỗi người tự đi triệu tập người, không bao lâu chỉ còn lại Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Phương Mộng Như, Thiện Từ, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Sở Văn Tân.

Liếc qua những người còn lại, Triệu Ngọc Thanh đứng lên nói:

- Lúc này còn sớm, Giang cô nương và Sở thiếu hiệp thấy không có gì bàn luận, chi bằng đi lòng vòng quanh cốc, hay là đi ra ngoài cốc cũng được.

Giang Thanh Tuyết cười nói:

- Tiền bối nói đúng ý này của vãn bối, vãn bối không phải là người thích ngồi yên an nhàn được.

Nói rồi đứng lên dẫn hai sư đệ rời đi.

Sở Văn Tân thấy vậy, nói vài câu khách sáo rồi cũng dẫn Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu rời đi.

Tuyết Sơn thánh tăng nhìn sư huynh sư muội Triệu Ngọc Thanh, cười nói:

- Hiểu lầm vài trăm năm cuối cùng đã rõ ràng, chắc các vị cũng có không ít điều muốn nói, hòa thượng ta không tiện ở đây quấy rầy các vị. Thiện Từ, chúng ta đi thôi.

Liếc qua Vũ Điệp, Thiện Từ hơi do dự nhưng không nói câu nào, đi theo sư phụ rời khỏi đó.

Phương Mộng Như thấy vậy, nói với Vũ Điệp:

- Con cũng đi đi, ta muốn nghĩ ngơi yên lặng.

Vũ Điệp gật đầu, vội vàng đuổi theo Thiện Từ.

Nhìn Phương Mộng Như, Triệu Ngọc Thanh mất đi nụ cười, than nhẹ:

- Sư muội, xin lỗi …

Phương Mộng Như lắc đầu trả lời:

- Sư huynh, không cần nói gì cả, chính là do muội đã trách nhầm sư phụ, chính muội mới phải xin lỗi sư phụ.

Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:

- Năm trăm năm rồi, sư phụ nếu biết được chuyện ngày hôm nay, ta nghĩ người dưới cửu tuyền cũng rất vui vẻ.

Phương Mộng Như chấn động thân thể, đau thương vô cùng nói:

- Sư huynh, muội muốn đến sám hối trước mộ phần của sư phụ, sau đó sẽ đi tìm Tứ sư huynh, cùng nhau thủ giữ mộ phần sư phụ xem như đền bù tội nghiệt do chúng ta đã từng phạm phải.

Triệu Ngọc Thanh gật đầu trả lời:

- Được, chúng ta hãy đến trước mộ phần của sư phụ, nói hết những trải nghiệm bao nhiêu năm qua cho lão nhân gia người nghe. Ta tin chắc sư phụ sẽ không trách các muội, bởi vì muội là người mà cả đời sư phụ thương yêu nhất.

Phương Mộng Như trong mắt lệ tràn như mưa, giờ đã không còn người ngoài, cuối cùng bà đã không nhịn được tuôn lệ đau thương và hối hận.

Ân oán năm trăm năm, đến cuối cùng kết quả khác biệt, người ta sao có thể không đau thương được?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Rời khỏi Đằng Long phủ, Thiên Lân và Tân Nguyệt đến cửa cốc, vừa chờ đợi Phùng Vân và Mạc Ngôn, vừa quan sát tình hình bốn phía.

Trên bầu trời, hoa tuyết phiêu linh, tuyết trắng tinh khiết hệt như sự thánh khiết của thiên sứ điểm xuyết cả mặt đất.

Trong lúc trầm từ, Thiên Lân nhẹ nhàng hỏi lại:

- Tân Nguyệt, nghĩ chuyện gì vậy?

Bật cười điềm đạm, Tân Nguyệt toàn thân toát ra khí tức thánh khiết, nhỏ nhẹ nói:

- Ta đang nghĩ lần này nếu như Lâm Phàm thất bại, ngươi sẽ có tâm tình như thế nào.

Thiên Lân sửng người, sau đó bật cười ha hả nói:

- Muốn biết thì hỏi thẳng ta, hà tất phải tốn sức làm gì.

Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:

- Hỏi ngươi, có được mấy câu là thật đây?

Thiên Lân thôi cười, nghiêm mặt nói:

- Đối với nàng, ta có mấy câu không thật?

Tân Nguyệt cười cười, hỏi ngược lại:

- Chuyện này chàng phải hỏi lại chính mình.

Thấy nàng cười, Thiên Lân si mê ngơ ngẩn, lúc này hắn mới phát hiện bản thân dường như không hiểu sâu sắc Tân Nguyệt lắm.

Trước đây, Thiên Lân luôn cho bản thân rất hiểu Tân Nguyệt.

Nhưng hiện tại hắn mới thấy, Tân Nguyệt theo sự gia tăng của tu vi mà người cũng biến thành càng lúc càng thần bí, đối với bản thân cũng càng lúc càng có sức hấp dẫn mạnh.

Thấy hắn không nói gì, Tân Nguyệt ánh mắt khẽ nhúc nhích, lông mi dài mỏng chớp chớp, phảng phất như đang hỏi.

Nhưng đúng lúc đó, hai bóng người từ trong cốc bay ra, chớp mắt đã đến bên cạnh hai người chính là Mạc Ngôn và Phùng Vân.

Dẹp yên tâm tình dao động, Tân Nguyệt điềm nhiên nói:

- Các vị đã đến rồi, chúng ta đi thôi.

Dứt lời nàng bay lên cao hệt như một vị tiên nữ khiến người ta khó mà đến gần được.

Phùng Vân trong mắt toát chút thở dài, vỗ vai Thiên Lân nói:

- Cũng còn có huynh đệ là hưởng phúc, không giống sư đệ của ta chỉ có thể tương tư đơn phương.

Thiên Lân cười đáp:

- Mỗi người đều có cơ hội riêng, có lẽ tương lai huynh ấy sẽ tìm được cơ hội tốt hơn.

Phùng Vân lắc đầu trả lời:

- Không cần an ủi ta như vậy, Tân Nguyệt không phải người thường nào cũng so được. Thôi, đi thôi, chúng ta đi đâu trước đây?

Thiên Lân liếc Mạc Ngôn lạnh lùng như băng, trầm ngâm nói:

- Nhiệm vụ của chúng ta là thăm dò động tĩnh của Băng Nguyên, lúc này chưa có mục tiêu dự kiến thì chỉ có thể tùy nghi quyền biến mà thôi. Đi thôi, trước hết hãy đến Thiên Nữ phong xem thế nào.

Đối với Thiên Lân, hắn lần này là người phụ trách thăm dò tin tức, thân phận kỳ dị đặc biệt mà lại nhỏ tuổi nhất, khiến người ta có cảm giác khác thường.

- Thiên Nữ phong? Đó là nơi con sống từ nhỏ đến lớn chăng?

Phùng Vân theo sát ngay sau hiếu kỳ hỏi.

Thiên Lân cười đáp:

- Đó cũng là nơi sinh trưởng của U Mộng Lan.

Phùng Vân nghe vậy tỉnh ngộ, gật đầu đáp:

- Không sai, truyền thuyết U Mộng Lan đã lưu truyền rộng rãi, trước mắt nhất định có không ít người có chủ ý liên quan đến nó.

Thiên Lân cười cười không nói, tăng tốc độ truy đuổi theo Tân Nguyệt, bốn người loáng cái đã biến mất trong gió tuyết.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Băng Tuyết thịnh hội của Đằng Long cốc lay động lòng người, không ít người có âm mưu đều đến đó thám thính tin tức.

Nhưng sự xuất hiện của cơn lốc xoáy đã đánh tan tình thế vốn hỗn loạn của Băng Nguyên, khiến cho những người đến vì Phi Long đỉnh hoặc có mục đích khác đều sinh lòng cảnh giác, ai nấy tự suy nghĩ tính toán phương án ứng phó.

Buổi trưa, trong một hẻm núi băng không có tên, một bóng người toàn thân đen ngòm đứng yên bất động hệt như một bức tượng đá.

Cách đó vài trượng, một người đàn ông trung niên đang chăm chú nhìn bóng đen, ánh mắt lấp lánh nghi hoặc, lạnh lùng nói:

- Ngươi hẹn ta đến đây là muốn nói chuyện gì?

Xoay người lại, bóng đen nhìn Hoàng Kiệt, điềm nhiên đáp:

- Ngươi không thấy lúc này chúng ta hẳn phải cộng tác với nhau, cùng đối phó với những người ở Băng Nguyên kia sao?

Hoàng Kiệt khinh thường đáp:

- Ta là người từ trước đến giờ chưa từng mơ làm bạn với hạng người quỷ quái.

Bóng đen ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:

- Không cần phải tự nhận là thanh cao, ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp.

Hoàng Kiệt quát lên:

- Ít nhất ta hành động cũng ngay thẳng rõ ràng, không giống ngươi luôn né ánh sáng.

Bóng đen cười lạnh nói:

- Hay cho một câu hành động ngay thẳng rõ ràng, ngươi quả thật cho là Cửu Hư nhất mạch của ngươi thật sự là chính thống thiên hạ chăng? Nếu là như vậy, ngươi hà tất phải cân nhắc chuẩn bị kỹ lưỡng để chạy đến đây khơi dậy thị phi?

Hoàng Kiệt vừa nghe hai chữ Cửu Hư, ánh mắt lập tức lạnh toát khiếp người, âm hiểm nói:

- Cửu Hư nhất mạch, chí tôn trong trời đất, sao mà Cửu U Quỷ Mị ngươi có thể so sánh được. Ta cảnh cáo ngươi, chuyến hành trình đi Băng Nguyên, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu ngươi dám tiết lộ chi tiết của ta, gây ảnh hưởng đến việc của ta, thế đừng trách ta ra tay vô tình.

Người áo đen không chút sợ hãi, quát lạnh:

- Hoàng Kiệt, không cần phải quá coi trọng bản thân như vậy, ta không sợ ngươi đâu. Trước mắt, thân phận của ngươi cũng hoàn toàn không phải là bí mật gì cả, một lúc lâu sau sẽ có người biết được, đến lúc đó hai chữ Cửu Hư mang đến cho ngươi hoàn toàn không biết là vinh dự hay là một trận tai kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.