Thất Giới Hậu Truyện

Chương 192: Chương 192




Dưới ngọn Thiên Nữ phong, chính tà hội tụ. Không khí khẩn trương dự báo một cuộc phong ba sắp xuất hiện.

Giữa không trung, bảy người vừa mới xuất hiện nhìn Thiên Lân chầm chậm bước đến, vẻ mặt mỗi người khác nhau.

Hoàng Kiệt và người áo đen bình lặng như mặt nước, Ma Sư Vương Dục và Lục Mị Tà Âm lại hơi cau mày.

Bạch Phát Ngân Đồng, Bạch Phát Yêu Đồng ánh mắt cảnh giác, hơi có mấy phần cừu hận, phụ nữ áo xanh lam lại có hứng thú nhìn Thiên lân, trong mắt ẩn chứa vài thần thái.

Ngừng lại, Thiên Lân ngửng đầu nhìn quanh, cười nói:

- Trên ngọn Thiên Nữ, U Mộng Tiên Lan, các vị đều vì chuyện này mà đến phải không?

Bật cười ha hả, người áo đen thân phận quỷ bí đáp:

- Không vì cái này, mọi người hà tất phải chạy tới đây làm gì?

Thiên Lân cười tà dị nói:

- Cũng không nhất định như vậy, có một số người biết đâu có mục đích khác. Ví như hai vị già tóc bạc tướng trẻ con này, xem ánh mắt thù hận của bọn họ là biết liền, bọn họ không phải vì tiên lan mà đến đây vì ta, đúng chăng?

Thấy Thiên Lân nói thẳng ra như vậy, Bạch Phát Ngân Đồng cũng không cố che giấu nữa, lạnh lùng nói:

- Không sai, một năm trước sư đệ Bạch Phát Kim Đồng bị tiêu diệt trong tay ngươi, chúng ta lần này đến chính là vì chuyện đó. Đương nhiên, U Mộng Tiên Lan là hoa thần của Băng Nguyên, nếu như gặp được, nói là không động tâm thì ngươi có tin chăng?

Thiên Lân cười đáp:

- Chuyện một năm trước đúng là có thật, bất quá ta lúc đó chỉ hủy diệt thân thể huyết nhục của hắn, lại chưa từng hủy diệt nguyên thần của hắn. Điểm này hẳn các ngươi phải biết. Còn hiện nay tình hình nơi này, không có liên quan thì ai muốn tham dự làm gì, ta nói không đồng ý thì cũng trễ rồi. Như vậy, mọi người có bản lĩnh của mình, nắm thiên mệnh của mình cho tốt. Nhưng có một điểm ta muốn nhắc nhở các vị, làm bất cứ chuyện gì đều phải trả một giá rất đắt, hy vọng các vị suy xét rõ ràng chớ để sau này lại hối hận.

Ma Sư Vương Dục hừ lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi lúc này nói như thế không thấy là phản tác dụng quá hay sao?

Thiên Lân cười đáp:

- Trong lòng các vị có lẽ thấy câu chói tai này nghe không chịu được, nhưng đối với chúng ta, cần có một lý do danh chính ngôn thuận, như vậy khi động thủ mới không lo trước lo sau. Nói cách khác, chuyện này thật ra là mượn cớ, một cái cớ khiến chúng ta không cần băn khoăn, có thể tàn nhẫn hạ sát thủ được.

Ma Sư Vương Dục vẻ mặt hơi giận, cảm thấy rất không vui với những câu nói cuồng vọng của Thiên Lân, quát lên:

- Ngươi nói vậy ý cho là dự tính chém tận giết tuyệt rồi?

Thiên Lân phản bác lại:

- Không làm như vậy, các vị có còn đặt ba phái Băng Nguyên trong mắt nữa chăng. Đối địch có hai loại sách lược, thứ nhất chính là mềm dẻo, chính là dùng lời ngọt để khuyên bảo. Thứ hai là động thủ, không để còn sống. Với hình thức trước mắt, mềm dẻo rõ ràng không còn tác dụng rồi, thế thì chỉ đành dùng phương thức thứ hai. Các vị thấy thế nào?

Ma Sư Vương Dục hừ khẽ một tiếng, không hề trả lời.

Lục Mị Tà Âm hiểm độc nói:

- Tiểu tử, miệng của ngươi cũng không vừa. Nhưng ngươi có khảo sát qua hậu quả chăng?

Thiên Lân né tránh ánh mắt hắn, hừ lạnh nói:

- Mị Nhãn Đoạt Phách của các hạ rất cao minh, đáng tiếc là hỏa hầu còn kém một chút. Hiện nay, Băng Nguyên rồng rắn đều tụ hội, muốn khơi dậy tranh đấu, kết quả của nó không ngoài hai loại. Thứ nhất, Băng Nguyên chiến thắng, điều này cần sự đồng tâm hiệp lực của ba phái, vì thế động thủ là không thể tránh khỏi. Thứ hai, Băng Nguyên thất bại, điều này cũng cần phải trải qua gian khổ quyết chiến, vì thế cần phải động thủ. Như vậy, cho dù kết quả thế nào đều không thể tránh khỏi giao chiến với các vị, vậy chúng ta còn phải lo lắng gì nữa đây?

Lục Mị Tà Âm biến sắc, kinh ngạc nhìn Thiên Lân, chất vấn:

- Tiểu tử, sư phụ ngươi là ai, làm sao nhìn ra được pháp quyết Mị Nhãn Đoạt Phách của ta?

Thiên Lân hừ lạnh đáp:

- Thế thì phải hỏi ngươi mới đúng, sư phụ ngươi dạy ngươi thế nào mà để người ta liếc mắt đã nhìn thấu mình, quả thật là làm mất mặt sư phụ của ngươi.

Câu này vừa nói ra, người quanh đó cười lớn ồn ào, rõ ràng mọi người đều bị câu nói phản bác xảo diệu của Thiên Lân chọc cho cười.

Lục Mị Tà Âm rất giận, quát lên:

- Câm miệng, tiểu tử ngươi chưa dứt sữa mà dám giáo huấn lão phu, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi.

Thiên Lân khuôn mặt tuấn tú giận dữ, khiêu khích nói:

- Thế nào, muốn động thủ chăng? Được đó, đến đây, dù sao hôm nay cũng phải có người mở đầu, ngươi vừa hay có thể thăm dò đường giúp người khác.

Lục Mị Tà Âm nghe vậy bắt đầu do dự, theo lời nói của Thiên Lân, bản thân lúc này ra tay tất nhiên nhường tiện nghi cho người khác, điều này không phải trở thành ngu xuẩn rồi sao?

Nghĩ đến đây, Lục Mị Tà Âm hừ giọng nói:

- Ngươi là thứ gì, ngươi nói ta ra tay là ta phải ra tay sao, ngươi cho ta ngu si à.

Thiên Lân dường như sớm biết kết quả như vậy, cười lớn nói:

- Nhìn không ra ngươi cũng là hạng gan bé. Ngươi cứ đầu voi đuôi chuột như vậy thì phải nói ngươi thông minh, không muốn để người khác chiếm được tiện nghi, hay là phải nói ngươi khiếp hãi, trong lòng còn băn khoăn?

Lục Mị Tà Âm khuôn mặt già nua xấu hổ tức giận, trước mặt mọi người lại bị Thiên Lân mấy lần khiển trách như vậy làm sao lão có thể hạ đài được?

- Được, đây là ngươi tự tìm đến, lúc đó đừng oán trách ta.

Dứt lời, bóng người lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thiên Lân.

Bật cười nhẹ một tiếng, Thiên Lân như lá liễu theo gió, âm thầm dời ngang vài thước né tránh Lục Mị Tà Âm, cười hi ha nói:

- Không sai, có chí khí, biết sụp bẫy ngậm đắng nuốt cay nhưng vẫn khẳng khái đứng ra, quả thật xứng đáng tán dương thật tốt. Đến đây cho mọi người vỗ tay tán thưởng, vì các ngươi sắp sửa mất đi một tiên phong mà cố gắng lên.

Thiên Lân miệng mồm sắc bén hệt như một thanh đao sắc, cắm thẳng vào trong lòng của Lục Mị Tà Âm, khiến lão phẫn nộ vô cùng, lại đầy lòng bất cam, chìm vào cuộc đấu tranh nội tâm.

Cao thủ ba phái Băng Nguyên nhìn Thiên Lân làm trò khỉ trêu chọc Lục Mị Tà Âm, không ai không bật cười lớn, điều này càng kích thích Lục Mị Tà Âm, khiến lão nhất thời thẹn quá hóa giận.

- Đủ rồi! Ai dám cười nữa thì lão phu sẽ giết chết, không tin có thể thử cho biết.

Hàn Hạc khẽ nhúc nhích chân mày, liếc sư đệ, điềm nhiên nói:

- Tới phiên đệ, cẩn thận một chút.

Điền Lỗi nói:

- Hiểu rõ, huynh cứ an tâm đi, đệ đi gặp hắn một lúc.

Dứt lời thân thể bắn ra đến trước Lục Mị Tà Âm, cười lạnh nói:

- Cơm có thể ăn nhiều, nói không thể nói loạn được. Ngươi trước đây lẻn vào trong Đằng Long cốc ta đả thương người rồi bỏ chạy, hôm nay nếu đã gặp ở đây, món nợ này cũng phải tính toán cho rồi.

Lục Mị Tà Âm vẻ mặt nặng nề, hừ giọng nói:

- Chuyện có trước sau, ngươi muốn tính cũng phải chờ ta giết chết tên tiểu tử này (Thiên Lân) rồi mới nói chuyện.

Điền Lỗi nói:

- Ngươi đánh người bị thương trước, tự nhiên phải tính toán món nợ cũ này trước rồi mới tính đến những cái khác. Đến đây, không cần ra vẻ lề mề chậm chạp nữa, nếu ngươi dám đến, sẽ phải có chuẩn bị sự xấu nhất, hiện thực tàn khốc như vậy đó.

Tay trái chắp sau lưng, tay phải đẩy ra, Điền Lỗi toàn thân lấp lánh ánh lửa, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần lạnh lùng tàn khốc.

Lục Mị Tà Âm nhỏ giọng gào lên, tức tối nói:

- Đến thì đến, lão phu cũng không sợ ngươi đâu.

Dứt lời thân thể chuyển động, chớp mắt đã bay lên năm trượng, dùng tư thế từ trên đánh xuống trùm lấy Điền Lỗi, miệng phát ra những trận cười âm hiểm có sức mạnh đoạt hồn chiếm phách.

Điền Lỗi tay phải múa lên giữa không trung, ngọn lửa quanh người như rồng bay tròn vây quanh người ông, hình thành một vầng mây đỏ rực, phát ra ánh sáng chói mắt, vây chặt Lục Mị Tà Âm vào bên trong.

Tung mình lên, Lục Mị Tà Âm thoát khỏi ngọn lửa vây phủ, toàn thân ánh xanh lóe lên như điện, hai mắt ánh tà rọi chiếu, miệng gào tiếng chói tai.

“Mị Nhãn Đoạt Phách” phối hợp với “Tà Sát Song Hồn khúc” bện thành một khúc nhạc tử vong bao trùm cả Thiên Nữ phong.

Lúc đó, khí thế toàn thân Lục Mị Tà Âm như cầu vồng, khuếch tán tà khí xanh lục ép người, phối hợp với Đoạt Hồn Tà Âm khiến thời gian chung quanh xuất hiện một chút dao động, vô số phù chú ánh sáng màu xanh lục hiện ra, khiến người ta hệt như đang ở trong thế giới Tu La, tâm hồn mất tự chủ.

Công kích của Lục Mị Tà Âm là một loại tiến công phạm trù lớn, sáu tầng uy lực tập trung đối phó với Điền Lỗi, bốn tầng uy lực lại tạo nên uy hiếp cho những người có mặt ở đó, ép cho mỗi người đều phải vận công phòng thủ.

Điền Lỗi tu vi thâm hậu, tuy hơi kinh ngạc trước thực lực của Lục Mị Tà Âm nhưng hoàn toàn không khiếp hãi, ông thi triển sở học của bản thân, dùng ngọn lửa chí thánh làm vũ khí giao tranh kịch liệt.

Bốn phía, mọi người vừa cẩn thận phòng ngự, vừa chăm chú quan sát.

Tân Nguyệt lạnh lẽo nhìn Ngốc Thiên Ông, Thiên Lân thì tròng mắt xoay tròn, dời đến bên cạnh người phụ nữ thần bí cười nói:

- Lần đầu mới gặp, chúng ta phải coi là địch nhân hay là bằng hữu đây?

Người phụ nữ áo xanh lam cười lớn hỏi ngược lại:

- Ngươi hy vọng thế nào?

Thiên Lân cười đáp:

- Thêm một bằng hữu là thêm một con đường, ngươi cho phải không?

Người phụ nữ áo xanh lam nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thiên Lân, cười thản nhiên đáp:

- Tròng mắt của ngươi liên tục chuyển động, cho thấy ngươi là một tên giảo hoạt. Nếu ta và ngươi kết giao bằng hữu, nói không chừng phải cẩn thận thường xuyên.

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Ít ra ra so với có một địch nhân như vậy vẫn tốt hơn, phải vậy không?

Người phụ nữ áo xanh lam nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, cười nói:

- Nói rất có lý, thế thì làm bằng hữu tốt lắm.

Thiên Lân vẻ mặt tươi cười, trong lòng có cảm giác kỳ quái.

Người phụ nữ trước mắt xinh đẹp nhẹ nhàng, nhưng hắn lại không nhìn thấu được, phảng phất giữa hai bên có một tầng sương mù mông lung ngăn cách, khiến trong lòng hắn sinh ra hiếu kỳ mà lại nghi hoặc không hiểu.

Ý nghĩ tạp nhạp thoáng qua, Thiên Lân lấy lại suy nghĩ mỉm cười nói:

- Nếu đã làm bằng hữu, thế thì phải hiểu biết lẫn nhau, không biết ta phải xưng hô với ngươi như thế nào đây?

Người phụ nữ áo xanh lam giơ bàn tay ngọc thật ưu nhã, nhẹ nhàng vuốt ve với dấu vết trên trán, ánh mắt mềm mại nhu mì nhìn hắn, cười nhẹ nói:

- Lam Mẫu Đơn, Hồng Mân Côi, một nóng một lạnh mê đắm lòng người. Ngươi hãy gọi ta là Lam Mẫu Đơn được rồi.

Thiên Lân trong lòng hơi say, đối mặt với ánh mắt quyến rũ của người phụ nữ áo xanh lam trong lòng hắn không biết vì sao lại chìm vào một loại say mê thất vọng.

Lam Mẫu Đơn, một cái tên hết sức bình thường nhưng người lại vô cùng thần bí, phảng phất toàn thân mây khí vây phủ khiến người ta không cách gì nhìn trộm được.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thiên Lân xuất hiện nét cười cười, lịch sự tao nhã nói:

- Hoa vua mẫu đơn dương danh thiên hạ. Hai loại màu đỏ trắng thường thấy nhất, mẫu đơn màu xanh lam lại hiếm thấy vô cùng, có lẽ do bởi nơi của ngươi kỳ dị đặc biệt. Ta tên Thiên Lân, tên thì ngươi khẳng định đã biết, từ nay về sau nếu ngươi không ngại, ta gọi thẳng ngươi là Mẫu Đơn.

Phụ nữ áo xanh lam điềm đạm thanh nhã đáp:

- Được, cái tên bất quá chỉ là cách xưng hô mà thôi, chỉ cần ngươi thích là được rồi.

Thiên Lân mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét qua chung quanh, hỏi lại:

- Mẫu Đơn, ngươi một mình đơn độc đến đây phải không?

Lam Mẫu Đơn thuận miệng đáp:

- Đúng thế, một mình tự do tự tại không phải là càng tốt hơn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.