Thất Giới Hậu Truyện

Chương 226: Chương 226




Hai tay đẩy lên cao, Tuyết Nhân giận dữ gào lớn, thực lực mạnh mẽ khiến lão lập tức phá vỡ trói buộc của Thiên Lân, lấy lại tự do.

Thiên Lân hơi kinh ngạc, nhưng lại không kinh hoàng. Hai tay múa lên trong không trung phát ra khí rất lạnh chớp mắt đã đóng băng Tuyết Nhân.

Cứ như thế, Thiên Lân có thêm thời gian suy xét, vừa gia tăng tầng băng, vừa phân tích tình hình trước mắt.

Theo mấy chiêu vừa rồi mà xét, tu vi Tuyết Nhân dường như tăng tiến trong một năm qua không ít.

Nhưng biểu hiện cụ thể về phương diện nào, Thiên Lân còn chưa biết rõ hoàn toàn.

Mặt khác, Thiên Lân trước đây hai lần liên tục đánh trúng thân thể Tuyết Nhân, tuy khiến lão nổi giận, nhưng dường như hoàn toàn không tạo được chút thương tích, rõ ràng đánh như vậy không tạo nên ảnh hưởng lớn lắm với Tuyết Nhân.

Ở trong tầng băng, Tuyết Nhân vô cùng tức giận. Bản thân lão tu luyện vài trăm năm, đối với việc thu phóng sức băng tuyết tự nhiên không phải bị khốn trong tay của Thiên Lân như vậy.

Đương nhiên, đây bởi vì Băng Thần quyết của Thiên Lân thần diệu hơn những pháp quyết khác. Nhưng cho dù là vậy, lão cũng không cách nào thích ứng được, tiếp tục suy nghĩ phép ứng phó.

Với hiểu biết về Băng Tuyết của Tuyết Nhân, muốn phá vỡ băng lạnh đóng cứng thật ra rất dễ dàng, chỉ cần bành trướng lên trong chốc lát liền có thể phá vỡ nát tầng băng, nhưng sức mạnh phải khá lớn.

May mà Tuyết Nhân tu vi siêu phàm, sau khi đã hạ quyết tâm, ý nghĩ trong đầu chuyển động trong chớp mắt, một luồng đại khí bàng bạc đẩy ra bên ngoài trong chốc lát, mạnh mẽ khiến cho tầng băng Thiên Lân tạo ra chấn động kịch liệt.

Ồ lên một tiếng, Thiên Lân dời ngang vài thước, bỏ đi ý niệm tiếp tục đóng băng trong đầu, yên yên lặng lặng nhìn lão.

Đối với Thiên Lân, hắn muốn thắng lợi quang minh chính đại, không thể lợi dụng chút thủ đoạn thắng lợi tạm thời được.

Tuyết Nhân tức đến phát cuồng, sau khi phá vỡ tầng băng, nộ khí trong lòng không tiêu đi được, toàn thân lấp lánh ánh sáng.

Sát na đó, Tuyết Nhân hệt như ông vua của Băng Nguyên, phát ra một sự uy nghiêm vô cùng lại có cuồng phong gào thét, ngưng tụ quanh hai người thành một kết giới kín mít, đang từ từ thu nhỏ dần lại.

Bốn phía, không khí thổi tới lui, ánh sáng ngàn vạn luồng, sóng ánh sáng chớp tắt không ngừng khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị.

Hai mắt Thiên Lân tỏa ánh sáng, hai tay đẩy ra, ánh sáng xanh đỏ đan xen ngưng tụ thành sáu cái Âm Dương Bát Quái, chia ra trước sau trái phải trên dưới, hình thành một hình lập phương ngăn cách hẳn áp lực đè vào của Tuyết Nhân.

Sau khi đã phòng ngự nghiêm chỉnh rồi, trong mắt Thiên Lân lóe lên ánh ngũ sắc, một luồng sóng thăm dò vô hình phân bố khắp nơi, truyền lại tình hình không gian bên trong không sót một chút gì về lại đại não của Thiên Lân.

Đến lúc này, một hình ảnh rực rỡ xuất hiện trong não của Thiên Lân, hiển thị rõ ràng chân nguyên trên người Tuyết Nhân phân bố thế nào, tình hình phòng ngự của Thiên Lân, cùng với tình trạng yếu mạnh giữa hai bên.

Từ hình ảnh này mà xét, sức mạnh của Tuyết Nhân phân bố thô tháp dày đặc, phòng ngự của Thiên Lân dày đặc nghiêm cẩn, hai bên có thể nói đều có sở trường.

Hiểu rõ tình hình rồi, Thiên Lân bật cười kỳ dị, hắn vốn muốn dùng sức kỹ xảo để phá giải công kích của Tuyết Nhân, nhưng hắn quyết định đánh thẳng để khảo nghiệm bản thân.

Một âm thanh to lớn vang lên, kết giới chấn động.

Phản kích mãnh liệt của Thiên Lân và sức mạnh thu nhỏ của Tuyết Nhân gặp nhau, lập tức kích hóa, khuếch tán trong một không gian nhỏ bé.

Phát hiện được tình trạng của Thiên Lân, vẻ mặt Tuyết Nhân nóng giận điên cuồng, hai tay ban đầu giang ra, sau đó mới từ từ thu nhỏ vào trong để khống chế kết giới thu nhỏ lại.

Ban đầu, Thiên Lân phản kháng kịch liệt, Tuyết Nhân rõ ràng rất mệt mỏi.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Tuyết Nhân với ưu thế tu vi cao hơn dần dần lộ rõ, cuối cùng áp đảo được phản kháng của Thiên Lân.

Phát hiện không ổn, Thiên Lân hơi thất vọng, bởi vì chỉ đơn thuần bằng vào sức mạnh, hắn còn yếu hơn Tuyết Nhân không ít.

Nhưng Thiên Lân mới mười chín tuổi, mà Tuyết Nhân đã hơn tám trăm tuổi rồi, so sánh về tu vi rõ ràng hoang đường.

Ngoài ra, Tuyết Nhân có địa vị huyền diệu trên Băng Nguyên, ba phái Băng Nguyên đều không dám chọc giận lão, hiện nay Thiên Lân không mạnh hơn lão cũng là chuyện bình thường.

Bỏ hết tạp niệm, Thiên Lân quan sát tình hình trước mắt.

Kết giới đang càng lúc càng nhỏ, nếu không thể kịp thời nghĩ ra đối sách, hậu quả không thể tưởng tượng được.

- Tiểu tử, lần này ta xem ngươi chạy đi đâu cho thoát!

Hận thù trừng Thiên Lân, Tuyết Nhân vừa gia tăng công kích, vừa lạnh lùng lên tiếng.

Thiên Lân bật cười bình thản, phản bác lại:

- Muốn biết, ngươi cứ mở to mắt ra để khỏi hoa mắt.

Ánh nhạt lóe lên, thân thể Thiên Lân nhạt đi rồi cứ thần kỳ như vậy biến mất trước mắt của Tuyết Nhân, khiến người ta phải kinh ngạc vô cùng.

Thăm dò cẩn thận, Tuyết Nhân phát hiện khí tức của Thiên Lân đã không còn thấy nữa, trong kết giới cũng không hề cảm ứng được một chút sóng sinh mạng nào của hắn, lẽ nào hắn đã biến mất thật sự?

Nghi vấn như vậy, Tuyết Nhân thu lại kết giới, chuyển người thăm dò tình hình quanh đó, lại không tìm được Thiên Lân ở nơi nào.

- Tiểu tử đáng ghét, ngươi dám đùa giỡn trước mặt ta như vậy, còn không lập tức ra đây?

Tìm không được người, Tuyết Nhân cũng đành dùng đến kế khích tướng, rõ ràng lão hoàn toàn không ngu ngốc.

- Ngửng đầu nhìn lên đây, ta không phải ở trên đây sao?

Trong tiếng cười nhẹ, Thiên Lân đột nhiên xuất hiện, hai tay úp bàn tay xuống phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ tạo thành một kết giới quanh người Tuyết Nhân, vây khốn lão ở giữa.

Sau đó, Thiên Lân hạ xuống, nhìn Tuyết Nhân qua kết giới, trong mắt có vẻ cười cười.

Tuyết Nhân lạnh lùng trừng hắn, giọng cứng ngắc nói:

- Có ý tứ chăng?

Thiên Lân cười nói:

- Giao đấu như vậy có thể giảm bớt sự nôn nóng trong lòng ngươi, có lợi cho sự phát huy thực lực của ngươi, không phải càng tốt hơn sao?

Tuyết Nhân cả giận nói:

- Nói như đánh rắm! Ngươi cứ né đông tránh tây chỉ lãng phí tinh lực của ta, ta cũng không có thời gian chơi loạn với ngươi. Nếu ngươi cứ như vậy, ta đành trực tiếp đi tìm tiểu tử kia để lấy U Mộng Lan.

Thấy vẻ mặt Tuyết Nhân thật thà, không phải nói đùa, Thiên Lân lập tức thôi cười, nghiêm mặt nói:

- Nếu ngươi không thích như vậy, thế thì chúng ta thẳng thắn đi, dùng mười chiêu làm hạn mức phân cao thấp.

Tuyết Nhân nói:

- Được, cứ như lời của ngươi, mười chiêu định cao thấp. Chiêu thứ nhất nhường cho ngươi phát chiêu.

Thiên Lân nói:

- Không cần vội, có một số chuyện tốt nhất chúng ta nói trước đi.

Tuyết Nhân nghi hoặc nói:

- Có gì mà phải nói, động thủ là được rồi.

Thiên Lân cười nói:

- Kết quả động thủ có ba dạng, thứ nhất là thua, thứ hai là thắng, thứ ba là ngang bằng. Nếu như ngươi thua rồi, phải làm như thế nào?

Tuyết Nhân không suy nghĩ gì, nói:

- Nếu là ta thua, lập tức bỏ đi, quyết không nhắc đến U Mộng Lan. Nếu như ngươi thua, ta sẽ bắt ngươi để trao đổi U Mộng Lan với hắn.

Thiên Lân cười cười hỏi tiếp:

- Nếu như ngang tay?

Tuyết Nhân tự phụ nói:

- Tuyệt đối không có loại tình hình như vậy, ngươi không cần phải nghĩ nhiều.

Thiên Lân không chịu, cố chấp nói:

- Sự tình phát triển thế nào ai cũng không dự tính được, chúng ta tốt nhất là nói cho rõ trước đi.

Tuyết Nhân không nhịn được hỏi:

- Ngươi muốn như thế nào?

Thiên Lân trầm ngâm một lúc, chầm chậm nói:

- Ý ta rất đơn giản, nếu như ngang tài, ngươi cũng lập tức bỏ đi, chúng ta lần sau mới phân cao thấp lại.

Tuyết Nhân biến sắc, hừ giọng nói:

- Ngươi nói cả nửa ngày cũng là không muốn ta ra tay cướp đoạt U Mộng Lan.

Thiên Lân thản nhiên đáp:

- Đúng thế, ta chính là muốn ngươi không tìm hắn (Quý Hoa Kiệt) để làm phiền.

Tuyết Nhân suy xét một lúc, gật đầu nói:

- Được, một lời đã định. Ta chiến thắng, ngươi cũng chớ có ngăn cản ta.

Thiên Lân không đáp, chỉ cười cười, vẻ mặt ẩn chứa vài phần thần bí.

Tuyết Nhân giận dữ nói:

- Không trả lời, ta xem như ngươi đáp ứng rồi, xem chiêu đi.

Hai tay đẩy ra trước, rồi giang hai bên, chưởng lực mạnh mẽ cùng với làn sáng sặc sỡ hệt như hai cánh sáng bổ đôi kết giới do Thiên Lân phát ra.

Sau đó, thân thể Tuyết Nhân loáng lên, ảo hóa phân thân tung hoành đan xen vào nhau, phân bố bốn phía Thiên Lân, đồng thời xông thẳng vào trong.

Bật cười kỳ dị, Thiên Lân thân thể xoay chuyển trong không trung, di động rất nhanh trong không gian nhỏ bé, hình thành một luồng bóng sáng mơ ảo lúc sáng lúc mờ khi nhỏ khi to.

Khi áp suất không khí thu nhỏ của Tuyết Nhân vào chùm bóng sáng này va chạm vào nhau, hai bên tóe ra hoa lửa, ánh sáng lưu động xoay tròn, tiếng sấm dày đặc không ngừng vang vọng bên tai.

Cảnh tượng này kéo dài giây lát, cuối cùng bóng sáng tan vỡ thành mây khói, nhưng kết quả thế nào đây?

Tuyết Nhân hơi kỳ quái, đây mới là chiêu thứ nhất, Thiên Lân tuyệt không dễ dàng chết đi như vậy, thế thì hắn đã trốn đi chỗ nào?

Trong lúc suy nghĩ, trước mắt Tuyết Nhân lóe lên ánh đỏ, vài chục ngọn lửa đột nhiên bay đến, trông thật chói mắt trong gió tuyết.

Bật cười khinh bỉ, Tuyết Nhân châm chọc:

- Tiểu tử, coi chừng gió lớn sẽ thổi tắt ngọn lửa của ngươi đó.

Bốn phía, lửa đỏ như hoa sen đỏ nở rộ, vừa xoay tròn thu nhỏ, vừa phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, dung hợp thành một kết giới đóng kín vây Tuyết Nhân ở giữa.

- Gió thổi đều tiêu diệt được ngọn lửa, ngươi hà tất phải để ý vậy?

Lạnh lùng phản bác, Thiên Lân âm thầm xuất hiện nhìn lão thông qua một tầng kết giới.

Tuyết Nhân hừ nhỏ một tiếng, cũng không nói gì, hai tay trắng như tuyết phân ra trái phải phát xuất hai luồng khí cực lạnh dự tính dùng sức đột phá kết giới đó.

Thiên Lân bật cười tà mị, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, kết giới lửa đỏ rực rỡ đột nhiên lóe lên ánh trắng, trên vách trong kết giới xuất hiện một kết giới băng lạnh màu trắng toát, không hề sai biệt phong kín lấy khí cực lạnh của Tuyết Nhân, hóa giải một chiêu này của lão.

Sau đó, Thiên Lân giang hai tay ra, toàn thân ánh sáng ngàn vạn, vô số làn sáng từ bốn phương tám hướng xông đến vây phủ quanh người hắn, hình thành một vầng mây sáng nhiều màu, vây phủ lấy hắn và Tuyết Nhân vào trong, che phủ tình hình của hai người.

Cử động này của Thiên Lân có hai công hiệu quan trọng, thứ nhất là tạo thế, gây áp lực lên tâm lý Tuyết Nhân.

Thứ hai là ngăn cách hẳn tầm nhìn của người xem, để tránh sau này khi hắn thi triển pháp quyết bị người khác phát hiện ra bí mật của bản thân.

Từ chỗ này mà xét, tâm tư Thiên Lân kín đáo, có già đời so với tuổi tác và tâm trạng luôn cảnh giác.

Tuyết Nhân ở trong kết giới, cảm ứng được năng lực hơi bị hạn chế, lão tuyệt đối không hiểu rõ ý đồ của Thiên Lân, chỉ một lòng muốn đả phá kết giới, đánh ngã Thiên Lân.

Hiện nay, một chiêu đầu của lão đã có kết quả, lập tức tổ chức tấn công lần hai, tay phải múa chưởng như đao phát ra một chùm lưỡi đao sáng trong suốt chém mạnh vào kết giới.

Lúc này, kết giới rung động có dấu hiệu vỡ ra.

Nhưng đúng lúc đó, trong kết giới xuất hiện một luồng khí tức mới, âm thầm hóa giải nhanh chóng công kích lần hai của Tuyết Nhân.

La lên một tiếng, quanh người Tuyết Nhân mờ hiện ánh sáng, lão vừa cẩn thận phòng bị, vừa quan sát tình hình chung quanh, chỉ chớp mắt đã phát hiện sự tồn tại của Thiên Lân.

Hơi bất ngờ, Tuyết Nhân nói;

- Tiểu tử, hành động này của ngươi chỉ có người ngu mới làm.

Thiên Lân trả lời:

- Để đối phó với ngươi, chỉ cần người ngu đặc biệt là đủ rồi. Vừa rồi, chúng ta đã giao đấu hai chiêu, tám chiêu tiếp theo hãy để chúng ta phân cao thấp trong đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.