Thất Giới Hậu Truyện

Chương 240: Chương 240




Mã Vũ Đào nghe rồi, hình như hiểu được vài phần gật đầu nói:

- Điền huynh nói đúng, người bình thường khao khát sự bất bình thường. Nhưng khi thật sự gặp phải chuyện không bình thường, đại đa số người ta đều thà rằng chưa từng gặp phải. Hiện nay, phong ba hỗn loạn bắt đầu thổi sạch Băng Nguyên, thân là người Thiên Tà tông trong ba phái Băng Nguyên, ta thật ra có tâm tình rất phức tạp. Vừa chờ mong một trận chiến không bình thường, lại không tình nguyện nhìn thấy quá nhiều đau thương. Có lẽ, ta đã đắm chìm trong những ngày xưa bình thường, còn khó mà đối mặt với ngày bất bình thường hôm nay.

Điền Lỗi không nói, suy nghĩ của Mã Vũ Đào hơi đau thương, nhưng ai lại không có tình cảm ở trong lòng?

Có lẽ khi một người có niềm tin dần dần tan biến, chuyện vốn dễ dàng cũng trở thành rất khó khăn.

Phùng Vân ở bên quan sát, thấy hai người trầm mặc không nói liền chuyển chủ đề:

- Sư phụ, thật ra có rất nhiều khi sư phụ không cần phải nghĩ quá rộng như vậy. Nếu đã định là có kiếp nạn mà chúng ta không cách gì né tránh, sao không thản nhiên đi, dùng niềm tin kiên định đối mặt với khốn nạn. Nhớ lại hai mươi năm trước, Phong sư đệ một mình xâm nhập trung nguyên, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã trải qua tai kiếp khổng lồ có tính hủy diệt Thất giới là Thái Âm Tế Nhật, đệ ấy không phải cũng cố gắng sao?

Tàn Hồn Vũ Sĩ Đông Quan Thành tán đồng;

- Phùng Vân nói không sai, chúng ta phải dũng cảm đối mặt, dũng cảm tiến thẳng về phía trước.

Mã Vũ Đào cười cười, vẻ hơi kỳ quái, than nhẹ:

- Mọi người nói đều đúng, nhưng lập trường không giống với ta, phương thức tính toán cũng khác hẳn. Đứng trên lập trường của mọi người, có thể không tiếc mọi thứ. Nhưng đứng trên lập trường của ta, một câu nói của ta cũng có khả năng đẩy Thiên Tà tông vào hủy diệt, vì thế ta không thể khinh suất được.

Hiểu được tâm tư của Mã Vũ Đào, Điền Lỗi, Phùng Vân, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành đều trầm ngâm không nói, thân phận bọn họ khác nhau, trách nhiệm cũng khác nhau, vì thế không thể nói năng gì cả.

Thấy ba người im lặng, Mã Vũ Đào bật cười khổ sở, chủ động nói sang chuyện khác, nhẹ giọng nói:

- Tình hình giao chiến phía Thiên Nữ phong kịch liệt, có nên đến gần hơn để xem thử không?

Phùng Vân nghe vậy phân tích:

- Cuộc chiến đấu bên đó là do U Mộng Lan gây nên, chúng ta không cần phải tham gia vào trong đó, hay là ở đây ôm cây đợi thỏ có lẽ tốt hơn một chút.

Điền Lỗi nói:

- Theo tình hình chúng ta cảm ứng biết được, Thiên Lân chắc có ở đó. Bên hắn nhất định còn có người khác, tình hình chắc chắn tương đối ổn định. Chúng ta lần này có nhiệm vụ loại trừ uy hiếp, ta thấy chi bằng theo ý của Phùng Vân, ôm cây đợi thỏ là tốt hơn.

Nghe Điền Lỗi nói rồi, Mã Vũ Đào cất tiếng:

- Nếu các vị đều thấy ở lại đây nói chuyện tốt hơn, thế thì chúng ta hãy kiên tâm chờ đợi xem thử người đầu tiên đến cửa là ai.

Nói rồi cũng không nói thêm, cùng ba người bên mình im im lặng lặng quan sát phương hướng về phía Thiên Nữ phong có động tĩnh gì.

Thời gian, âm thầm trôi qua.

Khi khí tức phía Thiên Nữ phong bắt đầu mạnh lên, một hình bóng nhàn nhạt liền hiện lên trong tầm nhìn của bốn người Mã Vũ Đào.

Rất nhanh, người đó phát hiện được sự tồn tại của bốn người, lập tức la thất thanh một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Điền Lỗi bật tiếng cười lạnh, thân thể loáng lên xông lại ngăn cản người muốn chạy, hừ lạnh nói:

- Thiên Tàn tông chủ, nếu đến rồi hà tất phải vội bỏ đi như vậy?

Té ra, người thứ nhất đến lại là Thiên Tàn tông chủ bị Hoàng Kiệt dọa cho bỏ chạy.

Bật cười ha hả, Thiên Tàn tông chủ nói:

- Trong gió tuyết tụ tập người, không thích hợp lưu lại lâu, ta tự nhiên muốn đổi sang chỗ khác.

Điền Lỗi hừ giọng nói:

- Ta thấy phong cảnh nơi này xinh đẹp, rất thích hợp ở lại lâu dài, hay là ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại đây.

Còn đang nói, ba người Mã Vũ Đào đã vây lấy Thiên Tàn tông chủ vào giữa.

Phát hiện tình hình không ổn, Thiên Tàn tông chủ đảo tròn mắt, cười tà dị nói:

- Băng Nguyên trước giờ luôn lạnh lẽo, bốn vị đã trở nên nóng nảy từ lúc nào vậy?

Trong tiếng hỏi, Thiên Tàn tông chủ lóe lên bắn mình xuống mặt đất.

Phùng Vân bật cười lạnh lùng tàn khốc, thân hình truy đuổi không tha, mỉa mai nói:

- Đường đường là Thiên Tàn tông chủ, học người khác chạy trối chết, không thấy có tổn hại đến mặt mũi tông chủ của ngươi sao?

Thân hình xoay chuyển giữa không trung, Thiên Tàn tông chủ bắn ngược người lên, đang dự tính loại bỏ Phùng Vân truy kích để bỏ chạy mất, ai ngờ Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành lại đột nhiên xuất hiện, phất tay đánh ra một chưởng.

Không kịp né tránh, Thiên Tàn tông chủ vội vàng phản kích, miệng giận dữ mắng:

- Môn hạ Thiên Tà tông sao lại có hạng đánh lén sau lưng đây?

Phùng Vân quay vòng trở lại, phất tay phối hợp cùng với Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quang Thành tiền hậu giáp kích.

- Nếu như cả hạng đánh lén sau lưng cũng không có thì làm sao hợp với việc ra tay quá chiêu với Thiên Tàn tông chủ được?

Còn đang nói, lòng bàn tay của Phùng Vân lóe lên ánh vàng kim cùng với sức mạnh cực cương cực dương của Phật môn ấn vào người của Thiên Tàn tông chủ.

Trước mặt, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành và Thiên Tàn tông chủ đụng nhau một chưởng, sức chưởng mạnh mẽ kích hóa ngắn ngủi liền phát nổ, lập tức hất bắn hai người.

Rên lên đau đớn, Thiên Tàn tông chủ trong tình hình bị hai người giáp kích lập tức trọng thương tại chỗ. Thân thể như lá vàng rơi trong gió, lắc lư trong gió tuyết.

Phùng Vân bật cười tàn khốc, thân thể như bóng với hình truy theo sát sườn, châm chọc nói:

- Nghe nói năm đó Thiên Tàn lão tổ dương danh thiên hạ, không ngờ được thời đại của ngươi lại đáng thất vọng như vậy.

Thiên Tàn tông chủ giận đến phát cuồng, gằn giọng nói:

- Câm miệng, các ngươi dùng nhiều thắng ít, có gì đáng mà tự hào đây?

Phùng Vân cười ha hả đáp:

- Lấy nhiều thắng ít cho thấy chúng ta coi trọng ngươi, sao ngươi lại không coi trọng bản thân mình vậy?

Từ nhỏ, Phùng Vân đã có thể đấu võ mồm, Thiên Tàn tông chủ đấu miệng với ông ta làm sao có thể chiếm được ưu thế đây?

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành lạnh lùng như băng, ý thức bắt chặt lấy Thiên Tàn tông chủ, cùng với Phùng Vân có thể nói là một lạnh một nóng, một nhu một cương khiến Thiên Tàn tông chủ không có chỗ nào để né tránh.

Phát hiện tình hình không ổn, Thiên Tàn tông chủ rống lên:

- Các ngươi thật ra nghĩ thế nào đây?

Phùng Vân hừ lạnh nói:

- Mục đích của chúng ta rất đơn giản, bất cứ người nào gây nên chuyện thị phi trên Băng Nguyên, tất cả đều tiêu diệt hết. Hôm nay, vận khí ngươi may mắn đụng vào, vì thế chúng ta muốn lấy ngươi để khai đao. Nếu không chẳng phải coi thường Thiên Tàn tông chủ sao?

Ổn định được thân thể, Thiên Tàn tông chủ giận tròn mắt, thấy bốn người quanh mình vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, biết không còn chỗ để chạy đi, lập tức giận dữ nói:

- Muốn giết ta, các ngươi cũng phải trả giá đắt.

Ánh sáng nhạt lóe lên, hình bóng phân tán, vài trăm ảo ảnh tung hoành đan xen trong phạm vi vài chục trượng kết thành một tấm lưới sáng màu lục thẫm, thỉnh thoảng co bóp phập phồng.

Mã Vũ Đào thấy vậy, lùi lại và nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, hắn có thể đang dùng phép che mắt, chú ý không được để hắn trốn mất.

Phùng Vân trả lời đã hiểu, thân thể như bóng sáng tản mát, thi triển pháp quyết “Thiên Ảo Tà Vân”, dùng thuật huyền bí quỷ dị, bắt chặt lấy từng phân thân của Thiên Tàn tông chủ không sai lạc một chút nào.

Cứ như thế, Thiên Tàn tông chủ không chỗ né tránh, lập tức thi triển đại pháp “Tàn Thiên Khuyết Địa” âm độc nhất của phái Thiên Tàn.

Phép này năm xưa là bí mật không truyền của Thiên Tàn lão tổ, Thiên Tàn tông chủ tuy là đệ tử thân thuộc cũng chỉ học được một chút bề ngoài thôi, cho nên tu vi vẫn cứ lơ lửng mãi ở giữa cảnh giới Bất Diệt và Quy Tiên.

Thời khắc này, Thiên Tàn tông chủ bị ép đến bắt buộc phải thi triển phép này, không phải để tiêu diệt địch nhân mà để chạy trốn.

Đối với Thiên Tàn tông chủ, tà ác của y người thường đều biết rõ, cũng biết thêm hắn bản tính tà ác, nhưng lại có rất ít người nghĩ được, y làm môn hạ Thiên Tàn lão tổ trong hoàn cảnh như thế nào, sinh tồn tới nay ra sao, làm sao mà lên làm tông chủ.

Thật ra Thiên Tàn lão tổ bản tính tàn bạo, cả đời đa nghi từ trước đến giờ chưa từng tin người khác, cho dù là đệ tử thân tín cũng chết hết chín phần, đại bộ phận đều bị lão ra tay sát hại.

Thiên Tàn tông chủ có thể sống đến nay, không phải y bản lĩnh cao cường mà do y tâm cơ thâm trầm, là người âm độc, nếu không cũng đã sớm chết trong tay của Thiên Tàn lão tổ rồi.

Hiện nay, hắn vì đến bước đường cùng, thi triển Thiên Tàn Địa Khuyết. Tuy pháp quyết này chưa hoàn mỹ, nhưng kết cấu lại vô cùng to lớn, vài ngàn ảo ảnh tư thế các loại thi triển các thức các dạng công kích, tất cả dung hợp hợp lại thành một thể, liền thấy vô số bóng sáng tự động dung hợp hình thành vài trăm luồng hào quang vây phủ lấy Phùng Vân và Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành vào trong.

Đối mặt với chiêu này, Phùng Vân và Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành vẻ mặt hơi thất kinh, hoàn toàn không biết Thiên Tàn tông chủ chỉ là hư trương thanh thế, vì thế ai nấy toàn lực phản kích bằng cách thi triển Thiên Ảo Tà Vân.

Thấy hai người rơi vào bẫy, chân thân của Thiên Tàn tông chủ tự trong ảo ảnh thoát ra, dùng tốc độ nhanh nhất chọn một phương hướng trống để né tránh Điền Lỗi và Mã Vũ Đào.

Nhưng mà Thiên Tàn tông chủ quá coi thường hai người này rồi. Với cảnh giới Quy Tiên của bọn họ sao lại không cảm ứng được y đang chạy trốn?

Quầng đỏ lóe lên, ngọn lửa vờn quanh.

Điền Lỗi hình bóng không động đậy, nhưng lại khống chế một kết giới lửa đỏ ngăn cản Thiên Tàn tông chủ trở lại.

Lúc đó, thân thể Thiên Tàn tông chủ đang tiến lên bị kết giới ngăn lại, ngọn lửa hừng hực lập tức vây phủ bên ngoài, không ngừng thiêu đốt.

Thét gào giận dữ, Thiên Tàn tông chủ đấu tới lui, ý đồ thoát khỏi sự giằng co của Điền Lỗi, đáng tiếc tu vi có chênh lệch, nên y không còn chỗ nào để trốn được.

Cảm ứng được ngọn lửa đang thiêu đốt làm nhiệt độ tăng cao, Thiên Tàn tông chủ không ngừng thử những biện pháp mới, nhưng mỗi lần đều bị kết giới của Điền Lỗi ngăn lại.

Như vậy, nguy hiểm đến gần, lửa giận thiêu đốt. Thiên Tàn tông chủ cuối cùng la lên điên cuồng thất thanh, bị nuốt chửng cùng với bất cam và giận dữ.

Nhìn vào Thiên Tàn tông chủ đang không ngừng giãy dụa và cố gắng xông ra, Điền Lỗi hừ giọng nói:

- Bản lĩnh không lớn, dã tâm lại không nhỏ.

Mã Vũ Đào nói:

- Hắn nếu có được bản lĩnh của Thiên Tàn lão tổ cũng sẽ không chạy đến đây rồi.

Phùng Vân từ trong tàn ảnh hư ảo bay đến cạnh Mã Vũ Đào, cười nói:

- Một người không có gì cả hẳn có rất nhiều lý tưởng. Một người có rất nhiều thứ rồi, lý tưởng của người đó càng bớt đi. Vì thế chúng ta biết được, những người theo đuổi danh lợi, truy cầu tốt đẹp thường là bản thân đã nắm giữ điều gì đó, bao gồm bản lĩnh, trí tuệ, dũng khí cũng thường không thiếu.

Điền Lỗi cười nói:

- Quan điểm này tuy cực đoan một chút nhưng lại thích hợp cho không ít đối tượng. Cứ lấy Thiên Tàn tông chủ hiện nay, hắn đến Băng Nguyên vì bản thân mình, nhưng chết cũng vì chuyện đó.

Mã Vũ Đào cười khổ nói:

-Là người đều có, chỉ nhiều hay ít …

Còn đang nói, Thiên Tàn tông chủ trong kết giới đột nhiên cơ thể phát nổ hóa thành luồng sức phá hoại đáng sợ, đánh mạnh vào kết giới do Điền Lỗi bố trí.

Do chuyện đột nhiên xảy ra, tâm thần Điền Lỗi giật mình, khi phát hiện không ổn thì kết giới vốn cứng rắn đã vỡ tan, nguyên thần yếu ớt chớp mắt đã biến mất.

Hơi thất vọng, Điền Lỗi giận dữ nói:

- Đáng giận, lại để cho hắn chạy thoát.

Mã Vũ Đào khuyên bảo Điền Lỗi quên đi, y dù sao chỉ là một thứ bé nhỏ, căn bản không làm gì được thiên hạ. Đi cũng được thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.