Thất Giới Hậu Truyện

Chương 246: Chương 246




Chớp mắt đã qua năm chiêu, đến chiêu thứ sáu.

Kiếm trận của bốn người Từ Tĩnh đã tan tác đội ngũ, bị một chưởng của Bạch Phát Tiên Đồng đánh tan.

Đến lúc này, Từ Tĩnh nghênh chiến Bạch Phát Tiên Đồng, tình hình còn tương đối tốt.

Trương Trọng Quang gặp phải Bạch Phát Thánh Đồng, tình hình vô cùng bất ổn.

Còn lại Huyền Vũ và Tiễn Vân Hạc hai người toàn lực phản kích, bất lực do tu vi thua kém quá nhiều, bọn họ đã định sẵn phải thua.

Thời gian vào lúc trở thành lạnh lùng và tàn khốc. Cứ qua mỗi chiêu, tình cảnh của bốn người Từ Tĩnh càng nguy hiểm.

Cuối cùng, ở chiêu thứ tám, Huyền Vũ bị Bạch Phát Huyết Đồng đánh một chưởng tan nát, nguyên thần bị trọng thương, miệng phát ra tiếng kêu bi thảm.

Thời khắc đó, bóng tử vong bao trùm lên đầu ba người.

Từ Tĩnh trong lúc phẫn nộ, đại triển thần uy, dựa vào Băng Hỏa Trảm, tạm thời bảo trì không thất bại.

Trương Trọng Quang và Tiễn Vân Hạc bị ảnh hưởng của Huyền Vũ, cùng bị địch nhân đánh cho tan nát cơ thể ở chiêu thứ chín, ngay cả nguyên thần cũng bị thương tổn nguyên khí rất lớn.

- Từ Tĩnh đi nhanh, không thể ham chiến.

Sau khi cơ thể huyết nhục bị phá hủy, sự khiếp sợ trong lòng Trương Trọng Quang đổi thành tức giận, ông muốn tận hết sức có thể để bảo vệ được môn đồ đắc ý nhất của mình, hy vọng hắn có thể đi được.

Nhưng thủ đoạn của Bạch Phát Thánh Đồng hung tàn, Trương Trọng Quang tuy cố gắng giãy dụa, ý đồ thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm để hỗ trợ Từ Tĩnh. Nhưng kết quả hoàn toàn thất bại.

Tiễn Vân Hạc hơi bi thương, cả đời ông tu luyện vài trăm năm, không tranh sự với đời lại rơi vào kết quả như vậy, trong lòng sao có thể không hận ông trời.

Nhưng hận thì thế nào giờ, định mệnh đã sắp sẵn không cách gì thay đổi được.

Nghe được sự thúc giục của sư phụ, Từ Tĩnh không dám ham chiến, đang muốn rời đi như thế nào thì phát hiện cơ thể huyết nhục của sư phụ đã bị hủy, nguyên thần bị Bạch Phát Thánh Đồng bắt chặt trong một kết giới màu xanh, đang chuẩn bị luyện hóa ông.

Phát hiện như vậy, Từ Tĩnh rống lên thấu trời, cừu hận tràn ngập khích lệ cho hắn, khiến hắn lúc này bộc phát khí thế kinh người, một niềm tin tưởng kiên định xông thẳng trời cao.

- Ta muốn giết sạch các ngươi, xem chiêu đi. Băng Hỏa trảm, quỷ thần tàn.

Bay lên cao, Từ Tĩnh hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát xuất sức mạnh cực dương cực cương cùng với khí cực âm cực hàn nhanh chóng dung hợp lại, tạo thành một luồng sức mạnh to lớn với uy lực băng hỏa không gì ngăn nổi, cùng với sức mạnh trời cao ép xuống tiêu diệt núi sông, giống như một thanh thần kiếm khai thiên chém thẳng xuống Bạch Phát Tiên Đồng.

Ánh mắt kinh hãi, Bạch Phát Tiên Đồng vừa lùi lại, vừa xoay tròn thân thể, trong thời gian ngắn nhất thi triển Nghịch Thiên Pháp giới.

Lập tức, kết giới ánh sáng màu xanh trùm lên trời đất, rồi từ bốn phương tám hướng cuốn ngược lại vây phủ quanh Từ Tĩnh, lại nhanh chóng thu nhỏ lại.

Khi một chiêu cực mạnh của Từ Tĩnh từ trên không chém xuống, Nghịch Thiên Pháp giới của Bạch Phát Tiên Đồng vừa hay đang thu nhỏ đến một vị trí nhất định, sức trói buộc của nó gặp phải một chiêu không gì ngăn nổi của Từ Tình lập tức phát sinh giao tranh kịch liệt, tạo nên tiếng sấm ì đùng và chớp điện liên miên.

Quanh đó, không gian vặn vẹo, cuồng phong thổi điên cuồng.

Ba người người Bạch Phát Thánh Đồng sau khi tiêu diệt nguyên thần của ba người Trương Trọng Quang rồi, đều tập trung chú ý đến cuộc chiến giữa Bạch Phát Tiên Đồng và Từ Tĩnh.

Theo tình hình một chiêu đó mà tính, Từ Tĩnh thể hiện thực lực kinh người, nếu tu vi không dừng lại ở cảnh giới Bất Diệt, Bạch Phát Tiên Đồng đùa giỡn tiếp một chiêu này sợ cũng không phải là dễ dàng.

Nhưng tu vi nông sâu định sẵn kết cục.

Từ Tĩnh tuy lòng đầy bất cam, lại cũng không xoay chuyển được cục diện thất bại, bị Nghịch Thiên Pháp giới của Bạch Phát Tiên Đồng thôn tính lấy Băng Hỏa trảm của hắn, lập tức hất bắn hắn bị thương đi liền.

- Tiểu tử, thiên phú của ngươi không tồi, đáng tiếc mạng lại không tốt số.

Lơ lửng giữa không trung, Bạch Phát Tiên Đồng nhìn Từ Tĩnh trọng thương, hai tay chầm chậm giang ra.

Dường như ý thức được nguy hiểm, Từ Tĩnh cố gắng dồn chân nguyên bố trí phòng ngự yếu ớt quanh người, trong mắt trào lửa giận nhìn địch nhân, gằn giọng nói:

- Không nên đắc ý, Đằng Long cốc tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi.

Bạch Phát Tiên Đồng cười lạnh nói:

- Ai tha thứ cho ai còn chưa biết được, đáng tiếc ngươi đã không còn nhìn thấy nữa. Chịu mạng đi, tiểu tử đáng thương.

Hai tay đảo chuyển, lòng bàn tay làn sáng lấp lánh phát xuất một luồng sức mạnh hủy diệt xuất hiện ở trên đầu của Từ Tĩnh.

Phát hiện không ổn, Từ Tĩnh hết sức phản kháng, thi triển Băng Hỏa quyết, dùng cừu hận đầy lòng để hỗ trợ cho niềm tin bản thân.

Rất nhanh, kết giới phòng ngự quanh người Từ Tĩnh bị nuốt chửng, một cảm giác nóng bỏng ăn mòn toàn thân hắn từ trên xuống dưới, dần dần nuốt lấy cả hắn.

Thời gian mô tả rõ tang thương tử vong.

Khi khí tức Từ Tĩnh bắt đầu yếu đi, một chùm ánh kiếm kỳ diệu đột nhiên xông đến xuất hiện ngay trước ngực của Bạch Phát Tiên Đồng.

La lên thất thanh, Bạch Phát Tiên Đồng tức tốc né sang trái, sau khi tránh được luồng ánh kiếm, lão giận dữ quát lên:

- Người nào đó, xuất hiện ra đi.

Ánh sáng lóe lên, một bóng người xuất hiện bên cạnh Từ Tĩnh, vừa đỡ lấy thân thể hắn, sau đó liền bắn thẳng lên chín tầng trời.

- Muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu.

Trong tiếng quát lớn, Bạch Phát Thánh Đồng lóe lên xông đến ngăn lấy hình bóng đó lại.

Lúc đó, ánh kiếm lóe lên, kiếm khí dâng thấu trời, bóng kiếm trong suốt tầng tầng lớp lớp ngăn cách Bạch Phát Thánh Đồng trong vài thước.

Thấy vậy, Bạch Phát Tiên Đồng quát lên:

- Còn không bắt lại.

Bạch Phát Ngân Đồng và Bạch Phát Huyết Đồng nghe vậy, cùng vâng một tiếng rồi gia nhập vào cuộc chiến.

Lúc này, hai làn sáng từ trên trời giáng xuống, một đỏ một xanh với khí thế uy nghiêm vừa hay ngăn Bạch Phát Ngân Đồng và Bạch Phát Huyết Đồng lại, chống lại hành động của bọn họ.

Đến lúc này, ba đánh ba, hai bên cùng triển khai kịch chiến.

Chớp mắt, tiếng sét vang lên, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt.

Chiến đấu ba phía kết thúc, ai nấy đều bị vụ nổ hất bắn đi.

Tiến lên phía trước, Bạch Phát Tiên Đồng vẻ mặt không tốt, nhìn ba người trước mặt hừ giọng nói:

- Ngươi là Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân?

Một tay ôm lấy Từ Tĩnh, Sở Văn Tân vẻ mặt cảnh giác nói:

- Không sai, chính là tại hạ.

Bạch Phát Tiên Đồng liếc Đàm Thanh Ngưu và Cổ Dịch Thiên, âm hiểm nói:

- Ba người các ngươi thật dũng cảm, dám xông lên đây.

Cổ Dịch Thiên phản bác lại:

- Ai nói cho ngươi là chúng ta chỉ một mình đến đây?

Bạch Phát Tiên Đồng sửng sốt, ngửng đầu nhìn khắp nơi, khinh bỉ nói:

- Ở đây còn có một tên không ra gì, sao không kêu hắn xuống luôn đi.

Cổ Dịch Thiên nói:

- Nếu muốn ngăn chặn bốn người các ngươi, không cần phải dùng quá nhiều người, một khi xông đến, chẳng phải dọa các ngươi bỏ chạy sao.

Bạch Phát Thánh Đồng quát lên:

- Nói năng lung tung, ngươi cho chúng ta là trẻ lên ba dễ dàng bị lừa chắc?

Cổ Dịch Thiên cười tà dị nói:

- Người xưa có câu, thực là hư, hư lại là thực. Ngươi có thể khẳng định câu nói của ta nhất định là thật.

Bạch Phát Ngân Đồng nói:

- Không cần phải nói nhảm với hắn, trước hết bắt lấy hắn đã rồi mới nói.

Đàm Thanh Ngưu khinh bỉ nói:

- Chỉ bằng ngươi, phỏng chừng tỷ lệ bị chết lớn nhiều đó.

Bạch Phát Ngân Đồng giận dữ nói:

- Tiểu tử thúi ngươi dám coi thường ta, xem ta vả mặt người thế nào.

Phi thân bay lên, Bạch Phát Ngân Đồng phất chưởng đánh nhanh, chưởng lực mạnh mẽ gào thét chói tai khiến người ta không dám xem nhẹ.

Đàm Thanh Ngưu ánh mắt hơi đổi, thân thể chớp mắt đã tan ra, thi triển thân pháp kỳ diệu vây khốn Bạch Phát Ngân Đồng vào giữa.

Dừng lại, Bạch Phát Ngân Đồng lạnh lùng tàn khốc nói:

- Kỹ xảo tầm thường cũng dám tranh sự vẻ vang với mặt trăng, quả thật là không tự lượng sức của mình.

Hai tay bắt quyết, thúc động chân nguyên.

Bạch Phát Ngân Đồng toàn thân lóe ánh xanh, hơn nữa còn dần dần khuếch tán.

Loại phương thức này phí sức một chút nhưng lại có hiệu quả kỳ lạ, có thể trực tiếp giải quyết thân pháp của đối phương.

Đàm Thanh Ngưu phát hiện được tình hình này, miệng cười lạnh lùng, hình bóng biến ảo không ngừng càng lúc càng dày đặc, để lại giữa không trung vô số điểm sáng tạo thành một trận pháp kỳ dị chuyển động với tốc độ nhanh hẳn lên.

Chớp mắt, thế công hai người gặp nhau. Kết giới ánh sáng do Bạch Phát Ngân Đồng phát xuất khuếch tán hất Đàm Thanh Ngưu lùi lại, còn trận pháp kỳ dị của Đàm Thanh Ngưu hình thành lại thẩm thấu qua kết giới ánh sáng khuếch tán của Bạch Phát Ngân Đồng, tác động trực tiếp vào thân thể Bạch Phát Ngân Đồng, hình thành một loại thuật tỏa nguyên phong bế lấy kinh mạch toàn thân của lão.

La lên một tiếng thất thanh, kết giới ánh sáng quanh người Bạch Phát Ngân Đồng đột nhiên không thấy, để lộ một thân thể gầy nhỏ rơi thẳng xuống trên mặt đất.

Sở Văn Tân tròng mắt đảo tròn, trường kiếm trong tay rung lên, một trăm năm mươi sáu kiếm chớp mắt đã đến dung hợp thành một làn kiếm rực rỡ, lập tức đâm xuyên qua tim của Bạch Phát Ngân Đồng, khiến lão phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Bạch Phát Thánh Đồng thấy vậy tức giận nói:

- Đáng ghét, dám đánh đồ nhi ta bị thương, ta phải băm vằm ngươi thành ngàn mảnh.

Sở Văn Tân lạnh lùng nói;

- Không cần cuồng vọng, đây là Băng Nguyên, không phải là Tây vực. Đợi khi ba phái Băng Nguyên đến đông đủ, lúc đó có cơ hội cho ngươi từ từ biểu hiện.

Bạch Phát Thánh Đồng ánh mắt hơi biến, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngọc Kiếm thư sinh, ngươi ở đây gây sự với ta, hẳn phải sớm giết chết các ngươi đi.

Sở Văn Tân điềm nhiên đáp:

- Các ngươi thấy một trận sinh tử cần bao nhiêu thời gian. Lúc đó, đầu lĩnh của ba phái Băng Nguyên có đến kịp nơi này không?

Bạch Phát Thánh Đồng không đáp, liếc Bạch Phát Tiên Đồng bên cạnh, truyền âm:

- Sư huynh, người thấy lời hắn nói có mấy phần đáng tin?

Bạch Phát Tiên Đồng tính toán một chút, truyền âm trả lời:

- Chuyện này không nói chính xác được, một khi lời hắn là thật, chúng ta có khả năng đối mặt với nguy hiểm rất lớn.

Bạch Phát Thánh Đồng truyền âm nói:

- Nếu bọn chúng bày ra không thành kế, chúng ta không phải bị bọn chúng lừa gạt sao.

Bạch Phát Tiên Đồng trả lời:

- Cơ hội còn nhiều, tin một chút vẫn hay hơn.

Bạch Phát Thánh Đồng hơi bất cam, giận dữ nhìn Sở Văn Tân quát lên:

- Ngọc Kiếm thư sinh, món nợ ngày hôm nay sớm muộn ta sẽ tìm ngươi tính toán, ngươi hãy nhớ kỹ cho ta.

Nói rồi chợt lóe lên đi liền, dẫn theo Bạch Phát Ngân Đồng và Bạch Phát Tiên Đồng, Bạch Phát Huyết Đồng cùng nhau bay đi liền.

Sở Văn Tân nhìn bốn người rời đi, phản kích nói:

- Lần tới gặp mặt các ngươi chớ có mong còn sống rời đi.

Giây lát, đợi bốn người biến mất không thấy, Cổ Dịch Thiên vỗ vỗ ngực nói:

- Thật là không tin được, cuối cùng cũng vượt qua được cửa này.

Đàm Thanh Ngưu nói:

- Cẩn thận chút đi, chúng ta còn không nhanh rời đi.

Sở Văn Tân tiếp thu ý kiến này, mang Từ Tĩnh trọng thương cùng với Chu Kiệt ở trên không đi đằng sau phòng bị đi về phía Đằng Long cốc, được vài dặm gặp Tiết Phong, sáu người cùng nhau rời đi.

Trước đây, để cứu người, Sở Văn Tân bố trí kế không thành, bảo Tiết Phong ra cách vài dặm, khi cần thiết thì dùng tiếng thét dài che dấu để thực thi kế hoạch, hy vọng có thể khiến đối phương sợ chạy mất.

Kết quả mấy người may mắn, kế hoạch an bài hoàn toàn hữu dụng, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ giải cứu. Điều này có thể tính là tương đối viên mãn.

Nhưng nghĩ đến ba người Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Huyền Vũ chết trong tay đối phương, cả đoàn hơi thương cảm, dù sao khi bọn họ đến thì đã quá trễ rồi, có thể cứu được Từ Tĩnh cũng là may mắn lắm rồi.

Quay về Đằng Long cốc, Thiên Lân thấy cốc chủ Triệu Ngọc Thanh bồi tiếp sư muội Phương Mộng Như và Tuyết Sơn thánh tăng, trong lòng thấy hơi kỳ quái.

Tiến lên, Thiên Lân sau khi thi lễ, hỏi:

- Cốc chủ, các vị ở đây thưởng tuyết hay là đợi con vậy?

Triệu Ngọc Thanh cười mắng:

- Con à, đúng là miệng mồm lanh lợi, thông minh quá sức, lần này đi có thu hoạch thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.