Thất Giới Hậu Truyện

Chương 261: Chương 261




Giang Thanh Tuyết lúc này do Tuyết Ẩn Cuồng Đao tận lực bắt chặt nên căn bản không cách gì né tránh, chỉ có thể mở to mắt nhìn nguy hiểm đến gần.

Nhưng đúng thời khắc đao sắp sửa đánh trúng Giang Thanh Tuyết, giữa không trung đột nhiên hào quang lóe lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện, chỉ trong chớp mắt nhìn thấy mọi thứ trước mặt.

Không kịp do dự, người đến bất ngờ lóe lên xông lại, xuất hiện trước mặt Giang Thanh Tuyết, một tay đánh ra một quyền, phát xuất cột sáng ánh vàng kim, đón thẳng một chiêu phải giết của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Lúc đó, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên như điện, tiếng sấm nổi lên rung trời, vụ nổ đáng sợ vừa nghe đã tràn ra, lập tức hất bắn Tuyết Ẩn Cuồng Đao bay đi.

Mặt đất, dòng khí thổi xoay tròn, thổi bùng tất cả, băng tuyết tung tóe, sương khói cuồn cuộn, hình thành một không gian bao trùm vài trăm trượng.

Cơ Tuyết Ny kêu thảm một tiếng, bị dòng khí hất bắn đi, thân thể bị trọng thương không chịu đựng nổi trở thành càng thêm yếu ớt.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao một chiêu không có kết quả, còn bị sức phản lực rất mạnh, trong lòng chấn động giận dữ, mơ hồ cảm thấy không được ổn.

Ở trung tâm vụ nổ, sương khói cuồn cuộn, nhìn không thấy được tình hình cụ thể, nhưng lại xuất hiện một luồng dao động mạnh mẽ, cùng với khí giận vô biên đang nhanh chóng tản ra chung quanh.

Luồng khí tức đó mạnh mẽ vô cùng, chớp mắt đã áp chế mọi thứ, khiến cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao cảm thấy kinh khủng vô cùng.

Người nào có được thực lực như vậy, người nào mà lại tức giận đến như vậy?

Điểm này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Cơ Tuyết Ny đều rất hiếu kỳ.

Gió thổi vù vù, sương mù tan đi.

Ở trung tâm vụ nổ ánh sáng rực rỡ, từng đoàn hào quang hoa mỹ lúc này lấp lánh, khiến người ta cảm thấy thần bí.

Rất nhanh, sương mù tan đi để lộ tình hình ở trong đó.

Chỉ thấy Giang Thanh Tuyết lơ lửng giữa không trung, dưới thân có một con quái thú kỳ dị, tám đôi mắt dài không ngừng truyền tám luồng hào quang để chữa trị cơ thể trọng thương của nàng.

Bên cạnh, một thanh niên anh tuấn áo trắng khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn, đang giận dữ nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao giữa không trung, mơ hồ toát ra một luồng sát khí sắc bén.

Bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trong lòng chấn động, cảm thấy rất chấn động kinh hãi đối với thực lực của thanh niên anh tuấn, không khỏi cất tiếng hỏi:

- Ngươi là ai?

Lóe lên xông đến, thiếu niên anh tuấn không một dấu hiệu đã xuất hiện cách Tuyết Ẩn Cuồng Đao ngoài một trượng, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Dao Quang, báo tên chịu chết đi.

Cách xa ngàn dặm, chớp mắt đã đến, ngoại trừ Bát Bảo của Dao Quang có được năng lực như vậy, thì chỉ có một số ít người tinh thông thuật Thuấn Gian Chuyển Di ra mới làm được.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hô nhẹ một tiếng, kinh ngạc nói:

- Té ra là ngươi, lão phu là Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Dao Quang ánh mắt băng lạnh, không một chút tình cảm, lạnh lẽo nói:

- Ra tay đi, trong ba chiêu ta muốn ngươi phải bị tiêu diệt cả người lẫn hồn.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao lớn tiếng cười nói:

- Tiểu tử thật cuồng vọng, khoác lác cũng không nhìn người ta là ai.

Dao Quang ánh mắt giận dữ, trong mắt ánh Ma lóe lên, một luồng tinh thần dị lực tần suất cao đạt đến vài vạn lần trong chớp mắt dễ dàng đánh trúng Tuyết Ẩn Cuồng Đao khiến y lập tức kêu lên điên cuồng, hai tay không ngừng cào xé đầu, vẻ mặt đau khổ vô cùng.

- Ngươi không ra tay thì để ta đến đây.

Bóng hình loáng lên, Dao Quang đột nhiên đến gần, tay phải bàn tay đen như mực, mang theo sức giết người cực mạnh của Ma vực, một chưởng ấn vào trước ngực Tuyết Ẩn Cuồng Đao, lập tức ăn mòn phần lớn cơ thịt của y, khiến y phục toàn thân chớp mắt đã tan rã, cả nửa người trên trở thành một vùng đen ngòm.

- Á …

Tiếng kêu như tim tan phổi nát từ miệng của Tuyết Ẩn Cuồng Đao vang lên, y liên tục hai lần bị trọng thương, cả người hệt như chim bị cành cong, hoảng sợ né tránh.

Nhưng Dao Quang không phải là Giang Thanh Tuyết, tu vi của hắn mạnh đến người ta không dò được, trong tình cảnh đầy lòng phẫn nộ cũng không coi cái gì là quang minh chính đại, chỉ một lòng muốn đẩy Tuyết Ẩn Cuồng Đao vào chỗ chết để báo thù cho Giang Thanh Tuyết.

Như vậy, tuy Tuyết Ẩn Cuồng Đao toàn lực né tránh, nhưng pháp quyết y tu luyện dùng thuật cương mãnh để tăng trưởng, sức công kích rất mạnh, nhưng về phương diện phòng ngự lại hơi yếu.

Đối mặt với pháp quyết chính tà tập họp thành cao thủ như Dao Quang, kết quả tự nhiên là chật vật vô cùng.

Cơ Tuyết Ny rơi nằm trên mặt đất không nhẹ.

Bà kinh ngạc nhìn cuộc giao chiến giữa không trung, trong lòng có tâm tình phức tạp không nói ra được.

Nếu như Dao Quang đến sớm một khắc, Lộc Di Phong, Mạc Ngôn cũng không phải chết như vậy.

Có lẽ, đây chính là định mệnh.

Giang Thanh Tuyết nhìn Dao Quang, miệng hơi mấp máy một chút tình cảm phức tạp.

Người đàn ông anh tuấn bất phàm trước mắt, thực lực kinh người, đã từng là lang quân mong cầu trong mộng của vô số người, nhưng hắn lại lạnh lùng như băng.

Hiện nay, hắn có mặt ở đây, lại phẫn nộ vô cùng vì mình, điều này nói lên điều gì?

Không dám nghĩ nữa, Giang Thanh Tuyết sợ bản thân mình hiểu sai đi, vì thế quay đầu nhìn Cơ Tuyết Ny, miệng khẽ nói:

- Bát Bảo, đi đến bên đó xem bằng hữu của ta.

Bát Bảo kêu trầm một tiếng, lóe lên xông đến bên cạnh Cơ Tuyết Ny, phát xuất sức mạnh nhu hòa, cuốn lấy bà lên trên lưng của nó, cùng đứng chung với Giang Thanh Tuyết, hơn nữa còn phân ra một phần sức mạnh để chữa trị cho thân thể của bà.

Bật cười khổ sở, Cơ Tuyết Ny nói:

- Chúng ta vận khí không tồi, né tránh được tử thần, nhưng những người khác …

Giang Thanh Tuyết than thở nói:

- Có một số chuyện chúng ta không cách nào đảm bảo được, có thể may mắn thoát qua kiếp này cũng không uổng tiền bối đã hỏi ta mấy câu, mới khiến ta nghĩ đến điều này.

Cơ Tuyết Ny nhìn Dao Quang, nhẹ nhàng hỏi:

- Hắn ta tựa hồ rất để ý đến cô nương?

Giang Thanh Tuyết khổ sở nói:

- Hắn lạnh lùng như băng, mười năm nay đến đi hệt như sao băng, căn bản không sao nhìn được hình bóng hắn.

Cơ Tuyết Ny sửng người, hỏi lại:

- Các vị đã mười năm không gặp?

Giang Thanh Tuyết nghĩ một lát, trả lời:

- Không phải, thực ra đã mười hai năm rồi.

Cơ Tuyết Ny nhìn nàng, thấy này có chút thất vọng, nhịn không được hỏi:

- Cô nương rất thương hắn phải không?

Giang Thanh Tuyết không nói, trầm ngâm một lúc mới tự nói:

- Ta với hắn có lẽ chỉ có thể tính là cố nhân.

Cơ Tuyết Ny an ủi:

- Đừng làm cho sự việc trở nên quá phức tạp, thực ra tình ái rất đơn thuần, chỉ thuận mồm nói ra là được, ngàn vạn đừng giấu ở trong lòng.

Giang Thanh Tuyết cười cười, không nói nhiều, đưa mắt nhìn lên không trung, lúc này giao chiến hai bên tỏ ra kịch liệt vô cùng.

Trước đây, Dao Quang luôn chiếm ưu thế, đánh cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao né đông tránh tây.

Nhưng sau đó Tuyết Ẩn Cuồng Đao thông suốt chạy ra ngoài, liều mạng chịu đòn để giành thế chủ động, bắt đầu múa đao tấn công mãnh liệt, triển khai một trận giao đấu thực sự với Dao Quang.

Như vậy, hai người bá khí dâng trào, mỗi người thi triển sở trường, trong nhất thời đánh cho trời rung đất chuyển, cả chín tầng mây chấn động, rất là kịch liệt.

Luận về tu vi, hai người có chút khác biệt, Dao Quang chiếm được ưu thế.

Luận về sức công kích, đao pháp của Tuyết Ẩn Cuồng Đao cương mãnh vô cùng, về mặt khí thế có chút kinh người.

Như vậy, lấy dài bổ túc cho ngắn mà luận, hai bên đều có đặc điểm khác nhau, nhưng Dao Quang do bởi sở học hỗn tạp, luôn luôn áp chế vững vàng Tuyết Ẩn Cuồng Đao, khiến hắn liên tục vài lần phản công đều bị Dao Quang mạnh mẽ đánh ép lui, thương thế không nhẹ.

Gầm lên giận dữ một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi thất vọng, y cả đời tung hoành thiên hạ, tuy không nói là vô địch, lại cũng ít có thất bại.

Hiện nay chỉ là một người tuổi hãy còn trẻ lại ép y như vậy sao lại không khiến y nổi giận?

Nhưng cho dù tức giận như thế nào, Tuyết Ẩn Cuồng Đao dù sao cũng là hạng tu vi cao thâm, khi phát hiện tình thế không lợi, cuối cùng chọn lựa bỏ đi.

Dao Quang phát giác, nhưng rất khó phòng ngự, dù sao thực lực hai người cách nhau không lớn lắm, muốn đánh bại đối phương thì dễ dàng, nhưng muốn giết đối phương lại rất khó.

Đánh cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao chạy đi rồi, Dao Quang quay lại bên cạnh Bát Bảo, ánh mắt quét qua Cơ Tuyết Ny, sau đó dừng lại ở Giang Thanh Tuyết, giọng hơi ôn nhu nói:

- Thương thế có tốt hay không?

Giang Thanh Tuyết cười nhè nhẹ, có chút mới lạ nói:

- Tốt nhiều rồi, đa tạ ngươi.

Cơ Tuyết Ny thấy vậy, chủ động mở miệng nói:

- Sự việc kết thúc rồi, ta đi về trước đây, các vị từ từ nói chuyện.

Nói rồi phi thân bay thẳng về phía Đằng Long cốc.

Dao Quang nhìn Giang Thanh Tuyết, ánh mắt lóe lên không ngừng, dường như ẩn chứa điều gì, lại như biểu đạt một loại hàm nghĩa nào đó.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt thất vọng, nhỏ nhẹ nói:

- Mười hai năm không gặp, ngươi không muốn nói với ta chút gì sao?

Dao Quang vẻ mặt ngây ngô, dường như không cách nào đối mặt, vâng vâng dạ dạ nói:

- Mười hai năm qua, cô nương có khỏe không?

Giang Thanh Tuyết hỏi lại:

- Thế nào là khỏe, thế nào là không khỏe?

Dao Quang dừng lại, miễn cưỡng nói:

- Ta chỉ muốn hỏi thôi, cô nương đừng để ý đến không vui.

Giang Thanh Tuyết nhìn hắn, dường như lòng đầy oan ức, chất vấn hỏi:

- Ngươi thì vui vẻ rồi, hà tất phải lo lắng người khác vui vẻ hay không.

Dao Quang né tránh ánh mắt của nàng, nhỏ nhẹ nói:

- Cô nương còn tức giận ta phải không?

Giang Thanh Tuyết tức tối, thân thể mềm mại run rẩy nói:

- Ngươi thật đáng hận.

Dao Quang thân thể chấn động, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ thất vọng, nhẹ than:

- Nếu cô nương còn tức giận, thế thì ta phải cáo từ thôi.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy, trong mắt lấp lánh nước mắt, hét lên:

- Đứng lại, ta chưa từng nói là tức giận với ngươi bao giờ? Ngươi vì sao mười hai năm nay vẫn luôn né tránh không gặp? Vì sao vậy?

Tiếng khóc ai oán, Giang Thanh Tuyết nhịn không được đau khổ trong lòng, thoáng cái nhảy đến trước mặt Dao Quang, mặt đầy nước mắt.

Dao Quang hơi lúng túng, lo lắng nói:

- Cô nương… Cô nương… đừng có khóc, ta … không … nghĩ cô nương không được vui.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy, cũng không nhịn được oan uổng nữa, nhảy phốc vào trong lòng của Dao Quang, lớn tiếng khóc lóc, không ngừng đánh vào người hắn.

Dao Quang vẻ mặt quái dị, đầu tiên nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng, sau đó không hay không biết dùng sức ôm chặt, thật chặt, dường như sợ là nàng sẽ rời đi.

Giang Thanh Tuyết nép vào trong lòng hắn, khóc loạn một hồi, từ từ bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng hỏi:

- Dao Quang, vì sao mười hai năm vẫn cứ từ chối ta?

Dao Quang thân thể cứng đời, thẹn thùng nói:

- Năm đó ta … ta … cứ như vậy, chọc giận cô nương rồi … ta vẫn cho là cô nương tức giận ta, vì thế vẫn …..

Giang Thanh Tuyết nghe vậy, trong lòng đau thương, hỏi:

- Bởi vì nguyên nhân như vậy mà ngươi mười hai năm đều không đến thăm ta.

Dao Quang không nói, gật đầu khe khẽ.

Giang Thanh Tuyết biết được đáp án, có cảm giác dở khóc dở cười, ngửng đầu nhìn Dao Quang chăm chú khẽ nói:

- Ngươi chưa từng gọi ta là tỷ tỷ, bây giờ ta muốn nghe ngươi gọi ta là tỷ tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.