Thất Giới Hậu Truyện

Chương 274: Chương 274




Do không biết được thực lực của địch nhân, Lâm Phàm không dám do dự, lập tức rống lên một tiếng giận dữ, thi triển Phi Tuyết kiếm quyết, triển khai công kích mãnh liệt.

Lâm Phàm từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không trải qua giao chiến quá nhiều, ngoại trừ hai lần Băng Tuyết đại hội ra, còn chưa từng so chiêu với cao thủ mạnh mẽ như mình. Trước mắt, đối mặt với Bạch Đầu Thiên Ông, Lâm Phàm cũng chỉ có thể dùng phương thức của bản thân, trước hết thử thăm dò qua, sau đó mới khảo sát phản kích như thế nào. Phương thức như vậy có chút ấu trĩ, nhưng Lâm Phàm chỉ biết như thế, cuối cùng hắn có thể chống cự nỗi công kích của Bạch Đầu Thiên Ông không?

Mặt tuyết bằng phẳng có gió lạnh mãnh liệt, hệt như một loại dự báo, đang mô tả một loại kết cục nào đó.

Phi Tuyết kiếm quyết của Lâm Phàm hết sức tinh thông, xem ra bình thản lại có kỳ chiêu xuất hiện, có thể liên miên không ngừng.

Nhưng với thực lực của Lâm Phàm, thi triển bộ kiếm quyết này, hắn có thể chống được uy hiếp do Bạch Đầu Thiên Ông tạo ra chăng?

Điểm này, Lâm Phàm chưa hề nghĩ qua, mục đích của hắn chỉ là thử thăm dò trước.

Nhưng ai ngờ được, kiếm chiêu của Lâm Phàm mới vừa triển khai, toàn thân Bạch Đầu Thiên Ông đã bộc phát một luồng sức mạnh không gì chống nổi, chớp mắt đã đánh nát công kích của Lâm Phàm, hơn nữa dư lực còn hết lùi hắn va chạm vào kết giới đang thu nhỏ, phun máu trọng thương tại chỗ.

Lắc lư đứng lên ổn định thân thể, Lâm Phàm đầy thất vọng, không phải vì sợ hãi mà vì kinh ngạc trước thực lực của Bạch Đầu Thiên Ông. Lâm Phàm trong lòng hiểu rõ, bản thân đã đến gần với tử thần, thời gian còn lại không nhiều, nhưng hắn lại muốn cố gắng thử một lần. Có suy nghĩ như vậy rồi, Lâm Phàm nhanh chóng bình tĩnh lạnh lùng, nhìn ánh xanh vây phủ, tay phải Bạch Đầu Thiên Ông giơ cao, tùy lúc có thể phát xuất một chiêu trí mạng, trong mắt Lâm Phàm hiện lên một sự kiên định. Cho dù như thế nào, liều mạng đánh một chiêu, cho dù thất bại cũng thể hiện được quyết tâm không hề thua sút của bản thân.

Bước chân nhẹ nhàng, Lâm Phàm thể hiện một tư thế kỳ quái, mũi kiếm tà tà chỉ vào Bạch Đầu Thiên Ông, toàn thân dần dần toát ra một luồng khí thế điên cuồng hoang dã, tăng lên với tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã hóa thành một luồng bá khí cuồng ngạo thiên hạ, tất cả hiện ra trước mắt của Bạch Đầu Thiên Ông.

Hừ khẽ một tiếng, Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Đây là Phi Long quyết ngày đó của ngươi phải không?

Lâm Phàm lạnh lùng nói:

- Không sai, Phi Long ở trên trời, kiếm phá hồng trần. Xem chiêu đi.

Toàn lực thúc động pháp quyết, Lâm Phàm toàn thân ánh đỏ hội tụ, mơ hồ có một con quái thú đang chạy tứ tung trong cơ thể hắn, thúc đẩy chân nguyên trong cơ thể hắn lại tăng lên lần nữa, trường kiếm trong tay run lên không thôi, chớp mắt đã hóa thành một dòng sông đỏ cùng với vài trăm ngàn làn kiếm, hội tụ trước người thành một con rồng ánh sáng, xông thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông.

Bật cười khinh bỉ, Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Kiếm quyết không tồi, tu vi cũng được. Nhưng khoảng cách giữa ta và ngươi quá lớn, kĩ xảo mà không vượt qua được thực lực thì ngươi chỉ uổng phí khí lực mà thôi.

Còn đang nói, toàn thân Bạch Đầu Thiên Ông ánh xanh rung lên, hệt như một cơn sóng ánh sáng khuếch tán mang theo nhuệ khí sắc bén, không gì có thể ngăn được, lập tức phá vỡ Phi Long Tại Thiên của Lâm Phàm thành từng mãnh nhỏ, hơn nữa còn tiếp tục hất bắn hắn đi.

Kêu thảm một tiếng, Lâm Phàm sau khi va chạm vào kết giới rồi, thân thể run rẩy kịch liệt, kinh mạch trong cơ thể bị khóa chặt, cả người lập tức trọng thương, ánh mắt biến thành ảm đạm vô cùng.

Thời khắc này, chênh lệch thực lực tuyệt đối che phủ mọi nỗ lực có được của Lâm Phàm, phảng phất như châu chấu đá xe, dễ dàng bị hất lùi lại.

Nằm trên mặt tuyết, thân thể Lâm Phàm hơi run rẩy, tay phải nắm chặt trường kiếm, dường như không hề chịu thua, nhưng ngoại trừ kết quả thê lương, hắn có thể làm thế nào được đây?

Bạch Đầu Thiên Ông ngạo nghễ bất động, tay phải vẫn giơ cao như cũ, quyền đầu lấp lánh ánh sáng màu xanh tím phảng phất một dấu hiệu của tử vong, liên tục chiếu rọi Lâm Phàm, im lặng đẩy hắn vào chỗ tuyệt vọng.

Bên ngoài, kết giới từng bước thu nhỏ, khiến áp suất không khí tăng lên mãnh liệt, hình thành một khí trường nặng nề, ép cho Lâm Phàm không thể hô hấp, dần dần thu lại thành một đoạn ngắn, từng bước đi về phía tử thần. Thời khắc đó, trong não Lâm Phàm hiện lên những hồi ức, những hồi ức vui vẻ lại hiện lên rõ ràng trong não của hắn. Nụ cười lơ đãng xuất hiện trên mặt của Lâm Phàm, hắn chìm vào trong hồi ức.

Khi tử thần ập xuống, không còn sức kháng cự, Lâm Phàm bỏ qua chống cự, mang chút thời gian cuối cùng tìm lại trong hồi ức, chìm đắm tĩnh lặng trong những ngày khoái lạc xinh đẹp trước kia. Lúc này, trong đầu Lâm Phàm xuất hiện nhiều hình bóng, có sư phụ, sư bá, sư tổ, cha mẹ, Linh Hoa, thằng mập, mấy người Thiên Lân, bọn họ đều nhìn Lâm Phàm mà cười, khiến khuôn mặt Lâm Phàm toát ra nụ cười say mê.

Đột nhiên, trong não Lâm Phàm xuất hiện một cặp mắt, đó là một cặp mắt quen thuộc rồi lại có mấy phần xa lạ. Lâm Phàm nhớ lại cẩn thận, dùng tâm để nhớ lại, cả người càng nghĩ càng mê hoặc, tâm thần dần dần mê loạn đi. Lúc đó, Lâm Phàm quên hết mọi thứ, ý thức duy trì một ý nghĩ, đó là ánh mắt của ai?

Bởi vì tâm không chút tạp niệm, Lâm Phàm chìm đắm trong một thế giới kỳ diệu, hắn quên hết mọi đau khổ trên người, quên hết mọi thứ trước mắt, quên đi bằng hữu tốt nhất, quên cả mình là ai. Như vậy, Lâm Phàm vẫn không nhúc nhích, không có tri giác, nhưng thân thể hắn lại xuất hiện một chút biến hóa khiến Bạch Đầu Thiên Ông chú ý.

Té ra, khi Lâm Phàm quên hết mọi thứ, thân thể của hắn dần dần xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, ban đầu là màu xanh nhạt, sau lại thành màu vàng kim, rồi màu vàng kim trở thành màu tím, cuối cùng màu tím chuyển thành màu đỏ nhạt. Khi Lâm Phàm toàn thân bị ánh sáng màu đỏ bao trùm, thân thể hắn tự động bay lên, chuyển động xoay tròn trong Nghịch Thiên Pháp giới của Bạch Đầu Thiên Ông, mỗi khi quay một vòng, khí thế lại tăng lên một phần.

Như vậy, không đến giây lát, Lâm Phàm đã thành một thân thể ánh sáng, phát ra khí thế dần dần chống cự lại sức trói buộc trên người của Bạch Đầu Thiên Ông. Thấy vậy, Bạch Đầu Thiên Ông thấy kỳ quái, nhưng lại không có lòng suy nghĩ nhiều, trong lúc ý nghĩ thay đổi, ánh sáng màu xanh trên người đột nhiên chấn động lắc lư, hệt như một chùm mây quái lạ, khi co dãn giãy dụa đã sinh ra sức hủy diệt đáng sợ tác dụng lên người của Lâm Phàm.

Chịu sức lực bên ngoài xâm thực, ánh sáng quanh người Lâm Phàm hơi lóe lên, luồng sáng màu đỏ nhanh chóng bị sức mạnh do Bạch Đầu Thiên Ông phát ra áp chế, nhưng thân thể Lâm Phàm hoàn toàn không thỏa hiệp mà hào quang lóe lên, ánh sáng màu đỏ biến thành ánh sáng màu xanh, dùng một loại sức mạnh có tính chất khác để chống lại.

Nhưng do chênh lệch giữa thực lực hai bên, thân thể Lâm Phàm tuy chuyển đổi màu sắc và tính chất phát sáng, vẫn không cách nào chống đỡ được tiến công của Bạch Đầu Thiên Ông. Trong tình hình như vậy, chỉ thấy thân thể Lâm Phàm nhanh chóng chuyển đổi màu sắc và thuộc tính ánh sáng từ xanh sang vàng kim, rồi tím, đến đỏ bốn màu luân phiên thay thế, vào thời điểm mấu chốt liền đẩy được sức mạnh của Bạch Đầu Thiên Ông sang một bên.

Hơi kinh ngạc, Bạch Đầu Thiên Ông mắt lóe sát cơ, tay phải giơ cao từ từ ép xuống Lâm Phàm, một luồng sức mạnh vô hình thông qua không gian tác dụng lên người hắn, chớp mắt đã dập tắt ánh sáng bốn màu kia đi. Như vậy, sức mạnh hơn hẳn tuyệt đối bắt đầu xâm thực thân thể của Lâm Phàm, ngưng tụ trên bề mặt thân thể hắn một kết giới ánh xanh dao động không ngừng, vừa thu lại vừa mở lấp lánh bất chợt.

Đây chính là Nghịch Thiên pháp quyết của Bạch Đầu Thiên Ông, có thể hủy diệt mọi sinh mạng. Lâm Phàm gặp phải công kích như vậy, cơ thể huyết nhục chớp mắt đã xuất hiện hiện tượng hóa thành ánh sáng, chỉ thêm chút thời gian thì hắn sẽ mất cả hồn lẫn xác, từ nay không còn chút tung tích.

Nhưng đúng lúc đó, ánh sáng bốn màu biến mất trên người Lâm Phàm đột nhiên lại từ trong tro tàn trỗi dậy, bắt đầu ngăn cản Nghịch Thiên Pháp giới của Bạch Đầu Thiên Ông, hình thành một loạt biến đổi cục diện mới.

Cảm thấy hơi tức giận, Bạch Đầu Thiên Ông giận dữ rống lên một tiếng, tay phải đột nhiên đánh xuống, quyền đầu nắm chặt hướng thẳng đến Lâm Phàm, phát xuất một chùm ánh xanh rực rỡ, muốn tiêu diệt hắn ngay.

Thời khắc đó, dường như cảm nhận được nguy hiểm, ánh sáng bốn màu trên người Lâm Phàm đồng thời lấp lánh, hơn nữa còn dung hợp nhanh chóng hình thành một loại sức mạnh hoàn toàn mới, có màu vàng kim và đỏ, hệt như một con quái thú xuất hiện trên bề mặt thân thể của Lâm Phàm, chống lại công kích của Bạch Đầu Thiên Ông.

Lúc này, hai luồng sức mạnh gặp nhau, tức thì phát nổ, sức mạnh khủng khiếp của nó quét sạch mọi thứ, lập tức phá vỡ Nghịch Thiên Pháp giới của Bạch Đầu Thiên Ông, hơn nữa còn hất bắn Lâm Phàm đi vài trượng. Thân thể rơi xuống đất, Lâm Phàm hơi chấn động, ý thức bị phong kín chớp mắt đã trở về, hắn từ từ mở to mắt ra.

Nhìn quanh tình hình, Lâm Phàm hơi không hiểu, nhưng thấy Bạch Đầu Thiên Ông đang bay thẳng về phía mình, hắn lập tức bật người dậy, bắt đầu né tránh trong điều kiện hiện có.

Thời khắc đó, Lâm Phàm kinh ngạc vì hắn phát hiện tu vi bản thân chỉ trong chốc lát đã bành trướng lên mấy lần, đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới, điều này khiến hắn bất ngờ vô cùng lại không khỏi cao hứng.

Phất tay, Lâm Phàm thu lấy trường kiếm thất lạc vào trong tay, thuận thế múa kiếm thi triển Phi Long kiếm quyết, lập tức long khí rợp trời, bóng rồng xuất hiện, kiếm quyết đầy trời hóa thành vài chục con rồng ánh sáng được hắn khống chế công thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông.

Hừ khẽ một tiếng, Bạch Đầu Thiên Ông không cam lòng nói:

- Tiểu tử, không ngờ ngươi còn ẩn giấu thực lực, quả thật rất ổn định nhẫn nhịn. Nhưng cho dù là như vậy, ngươi cũng chắc chết không sai.

Hai tay múa lên, lòng bàn tay như ngọc.

Bạch Đầu Thiên Ông nhìn thấy tùy tiện nhưng Nghịch Thiên Pháp giới của lão huyền bí quỷ dị, chớp mắt đã xuất hiện quanh Lâm Phàm, lập tức trói chặt thân thể của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.