Thất Giới Hậu Truyện

Chương 311: Chương 311




Vừa rồi, sư tổ đã từng nói, trong này có một đoạn duyên phận thuộc về bản thân Tân Nguyệt, nhưng hiện nay nhìn lại, ngoại trừ bảo tháp trước mắt và vô số hình ảnh trên bốn vách ra, dường như hoàn toàn không có gì mới lạ. Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt chầm chậm tiến gần đến bảo tháp, từ từ đi vòng quanh bảo tháp xoay tròn, ánh mắt quan sát động tĩnh của bảo tháp.

Ban đầu, Tân Nguyệt nhìn không thấy có gì đặc biệt, chỉ có cảm giác là bảo tháp xoay tròn giữa không trung mà không rơi xuống, điểm này khiến người ta khó hiểu. Sau đó, Tân Nguyệt thay đổi góc độ quan sát, sau khi xem xét khá lâu, phát hiện việc xoay tròn của bảo tháp rất có quy luật, chiếu theo bốn đỉnh chống đỡ của bảo tháp mà chuyển động theo bốn phương vị khác nhau chín mươi vòng, tổng cộng ba trăm sáu mươi vòng, hình thành một đại chu thiên. Mỗi khi bảo tháp xoay tròn theo một đỉnh khác nhau, nó đều sẽ phát ra ánh sáng yếu ớt có khác biệt, trong quá trình xoay tròn chiếu rọi lên những khu vực đặc biệt trên bốn vách, khiến những hình vẽ tư thế khác nhau đó từng cái chợt lóe lên.

Phát hiện được điểm này rồi, Tân Nguyệt tập trung quan sát, khi bảo tháp chuyển đổi một đỉnh, ý thức liền chăm chú xem ánh sáng quét qua khu vực nào, từ hình ảnh lóe sáng thứ nhất bắt đầu rồi theo thứ tự nhớ kỹ từng tư thế được vẽ lên. Do hình vẽ khá nhiều, Tân Nguyệt căn bản không cách nào nhớ rõ, nàng chỉ nỗ lực nắm bắt theo vị trí ánh sáng chuyển động, tận sức nhớ thứ tự của hình vẽ cùng với hình thế đại khái. Cứ như thế, sau một khoảng thời gian, Tân Nguyệt hoàn toàn đắm chìm, theo góc độ xoay tròn của bảo tháp mà di chuyển vị trí, không bao lâu đã hoàn thành một lượt.

Lúc đó, Tân Nguyệt có chút cảm giác, trong não đầy vô số ảo ảnh, đáng tiếc lại vô cùng hỗn độn. Thấy vậy, Tân Nguyệt không để ý đến, nàng tiếp tục lập lại động tác trước đây, rất lâu sau đã hoàn thành lượt thứ hai. Lúc này, hình vẽ trong não nàng đã rõ ràng hơn không ít, ảo ảnh cũng đã bớt đi khá nhiều, điều này khiến nàng mơ hồ phát hiện một chút hy vọng. Đến lúc này, Tân Nguyệt lòng không tạp niệm, một lòng một ý quan sát, lượt thứ ba, lượt thứ tư, lượt thứ năm …lượt thứ tám, lượt thứ chín, lượt thứ mười. Liên tục không ngừng, Tân Nguyệt dùng nghị lực khủng khiếp kinh người, cuối cùng ở lượt thứ mười, nàng đã nhớ hình vẽ có trên bốn vách.

Thời khắc đó, trong não Tân Nguyệt hiện ra ngàn vạn ảo ảnh, những hình vẽ vô số trước đây tự động tổ hợp lại, cứ hai hình vẽ tạo thành một hình vẽ mới, tổng cộng có vài vạn, xoay tròn trong não của Tân Nguyệt. Do Tân Nguyệt lòng không tạp niệm, ý thức ở vào trạng thái không linh, suy nghĩ của nàng vô cùng rõ ràng, đang tự động phân biệt những hình vẽ đó. Đồng thời, những hình ảnh ánh sáng trong não liên tục tổ hợp diễn biến, dùng phương thức hai hình vẽ tổ hợp thành một hình vẽ mới, liên tục sau chín lần, hình vẽ ánh sáng vốn vài vạn cái chỉ còn lại chín lần chín là tám mươi mốt hình vẽ, xoay tròn vững vàng trong não của nàng. Phát hiện những hình vẽ này không thay đổi nữa, Tân Nguyệt bắt đầu phân tích cẩn thận, kết quả phát hiện đây là một loại công pháp rất kỳ diệu.

Thời khắc đó, thân thể Tân Nguyệt run lên, ánh sáng quanh người rực rỡ, khi nàng đã hiểu rõ tám mươi mốt hình vẽ trong não đó là một loại thuật tu luyện, trên toàn thân nàng có tám mươi mốt huyệt vị tự động mở ra, khí mạch giữa chúng kết nhau, tạo thành một bộ phép tu tiên thần kỳ khó lường. Kể từ lúc đó, Tân Nguyệt chỉ thấy toàn thân ngập tràn sức mạnh, tu vi chớp mắt đã tiến lên một bước lớn, cụ thể đến cảnh giới nàng, bản thân nàng cũng không biết được. Ngoài ra, tám mươi mốt hình vẽ trong não Tân Nguyệt tự động xoay tròn, chiếu theo chín thứ tự sắp xếp khác nhau, hình thành chín chiêu kiếm quyết tự động khắc sâu vào trong não của Tân Nguyệt. Trong nhất thời, Tân Nguyệt kinh ngạc vô cùng, sau khi phản ứng trở lại, trong lúc ý niệm thay đổi, nàng tiện tay rút kiếm tùy thân ra, thi triển kiếm pháp vừa mới học xong trong không gian kỳ dị.

Nhìn thật cẩn thận, bộ kiếm quyết này êm ái huyền diệu, hệt như tiên tử nhảy múa, xem qua ưu nhã động lòng người, không hề có một chút sát khí, chiêu thức lại tinh diệu. Tân Nguyệt trong lúc say mê, cả người hồn nhiên quên cả bản thân, tập quen từng thế từng thế, sau khi nắm vững hoàn toàn rồi, tám mươi mốt hình vẽ trong não tự động sắp xếp, đem chín chiêu kiếm pháp trước đây dung hợp thành một chiêu kiếm pháp hoàn toàn mới, uy lực chớp mắt đã tăng lên trăm lần.

Tân Nguyệt khi phát hiện được điểm này liền cao hứng vô cùng, nhanh chóng chiếu theo trí nhớ trong đầu, ý đồ thi triển một chiêu này, nhưng mới kiếm thức này mới thi triển được một nữa, trong người Tân Nguyệt liền xuất hiện hiện tượng khô kiệt chân nguyên, điều này khiến thân thể nàng run rẩy, lập tức trọng thương. Hơi thất vọng, Tân Nguyệt thu lại trường kiếm, nàng biết tu vi bản thân không đủ, chưa thể thi triển được kiếm đó. May mà Tân Nguyệt bản tính bình thản, tuy có chút thất vọng lại hoàn toàn không để ý, có thể thu lấy chút kỳ duyên này, nàng đã thỏa mãn tâm ý rồi.

Liếc bảo tháp còn đang xoay tròn, Tân Nguyệt nhắm hai mắt lại, thúc động chân nguyên trong cơ thể, dùng thuật Đằng Long Cửu Biến bắt đầu trị thương cho bản thân mình. Lúc đó, toàn thân Tân Nguyệt hiện ra long khí, chín con rồng ánh sáng lúc ẩn lúc hiện phân bố khắp trên cơ thể, tạo thêm mấy phần uy nghiêm cho nàng. Trong lúc trị thương, Tân Nguyệt vẻ mặt trang nghiêm, vô hình trung toát ra khí chất thánh khiết, toàn thân bao trùm trong một lồng ánh sáng. Tân Nguyệt lúc này cao quý ưu nhã, khuôn mặt tuyệt đẹp bình thản, có một loại khí thế ngập tràn dương dương tự đắc, đủ khiến vạn vật phải xấu hổ.

Dường như cảm ứng được chuyển biến của Tân Nguyệt, bảo tháp đang xoay tròn đó đột nhiên thoát khỏi quỹ tích xoay tròn trước đây, bay vòng vòng quanh người Tân Nguyệt, tự động từ dưới bay lên, sau đó lại từ trên hạ xuống, cứ tuần hoàn mãi như vậy. Khoảng chừng giây lát, bảo tháp bắt đầu phát xuất ánh sáng rực rỡ chiếu lên người của Tân Nguyệt, khiến quanh thân thể Tân Nguyệt xuất hiện một tấm áo giáp màu sắc rực rỡ đỏ hồng phát sáng, vẽ nên những đường cong động lòng người và vóc dáng kiêu sa của nàng. Cảnh tượng này kéo dài một khoảng thời gian, tấm giáp xinh đẹp đó liền hình thành hoàn toàn, tự động khoác vào người Tân Nguyệt.

Sau đó, bảo tháp tự động tan ra, mười viên ngọc ánh sáng hóa thành mười luồng hào quang nhập vào mười chỗ khác nhau trên người của Tân Nguyệt rồi tan biến vào trong. Trong đó, một luồng cuối cùng nhập vào đỉnh đầu của Tân Nguyệt, trong quá trình nhập vào liên tục dừng lại chín lần, khiến thân thể Tân Nguyệt rung động chín lần. Khi chùm hào quang hoàn toàn bị Tân Nguyệt hấp thu rồi, cả người nàng có ánh sáng thánh thần vây phủ, phía sau thân nàng lờ mờ xuất hiện một con phượng hoàng đỏ rực, chỉ giây lát liền biến mất không còn thấy nữa.

Cũng đúng lúc đó, tấm áo giáp trên người Tân Nguyệt lóe lên hào quang, xuất hiện mười hình vẽ, trong đó trên tứ chi tổng cộng có tám hình vẽ huyền nữ có tư thế khác nhau, chia ra ở trên bắp chân, bắp đùi, cánh tay, bắp tay. Mũ giáp trên đầu giống như hình đầu chim, phía trước có một hình vẽ mỹ nữ vóc ngọc vươn ra, nhìn cẩn thận chính là một hình ảnh Tân Nguyệt thu nhỏ. Còn lại một hình vẽ nằm ở trước ngực của Tân Nguyệt, chiếm diện tích lớn nhất, màu sắc đa dạng nhất, nhưng lại hoàn toàn không phải hình vẽ thiếu nữ mà là một con phượng hoàng xinh đẹp, có bốn cái đuôi.

Cảnh tượng này giữ nguyên khoảng giây lát, sau đó áo giáp liền tự động mất đi, để lộ bộ dạng nguyên thủy của Tân Nguyệt. Đồng thời, không gian thần bí bắt đầu thu nhỏ, kết giới kín bưng hệt như khói mây, tự động ập đến Tân Nguyệt, hóa thành một tầng sương sáng bị Tân Nguyệt hấp thụ.

Lúc này, Tân Nguyệt mở to mắt, khuôn mặt xinh đẹp thêm một phần thánh khiết, bớt đi một phần lạnh lẽo. Bốn phía, không gian thần bí đã không còn tồn tại, để lộ ra một căn phòng đá to lớn, vách đá chính diện hiện lên một hàng chữ.

- Đằng Long phi thiên, Huyền Nữ hạ phàm; Long Phượng tề tường, túc thế nhân duyên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tân Nguyệt hơi cau mày, mười sáu chữ này dự báo điều gì đây?

Trước đây, mọi thứ phát sinh trong động, sau khi Tân Nguyệt hấp thu được mười viên ngọc sáng rồi liền hiểu rõ, biết được chín chiêu kiếm quyết đó có tên là “Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm”, một thức cuối cùng dung hợp tinh hoa chín chiêu kiếm quyết đó có tên là “Thiên Ngoại Phi Tiên”, với tu vi hiện nay của nàng còn chưa phát xuất được. Còn về tấm áo giáp trên người, nghe nói có từ thời thượng cổ, lai lịch hơi thần bí, Tân Nguyệt cũng chỉ biết nó tên là “Bát Nữ Huyền Phong giáp”.

Trong khi Tân Nguyệt đang suy nghĩ, hàng chữ trên vách đá bắt đầu mờ dần, cả căn phòng đá xuất hiện chấn động kịch liệt, lập tức khiến Tân Nguyệt tỉnh táo lại. Liếc quanh tình hình, Tân Nguyệt lập tức cảm thấy bất ổn, vội vàng xoay người muốn đi, liền phát hiện cánh cửa ánh sáng trước kia đã không còn, Triệu Ngọc Thanh đứng ở ngoài động, ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Lóe lên chạy ra ngoài, Tân Nguyệt đến trước mặt Triệu Ngọc Thanh, khẽ nói:

- Sư tổ, chúng ta …

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:

- Đi thôi, bí mật thuộc về con thì nhớ phải cất giấu cho cẩn thận.

Tân Nguyệt nghe xong lập tức hiểu liền, không nói thêm lời nào, theo Triệu Ngọc Thanh rời đi. Phía sau, huyệt động đó bắt đầu sụp đổ, chỉ một lúc đã hoàn toàn chôn chặt dưới đá vụn, từ nay không còn tồn tại nữa. Ngoài ra, cả Đằng Long cốc rung chuyển, gây kinh động đến mọi người ở đó, ai nấy ào ào chạy ra, vẻ kinh hãi nhìn chung quanh, không biết vì sao lại như vậy. Tân Nguyệt hơi lo lắng khẽ nói:

- Sư tổ, tiếp sau này, Đằng Long cốc có ….

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt trầm ngâm, im lặng không đáp, dẫn Tân Nguyệt đi qua đường hầm, không bao lâu đã đến Đằng Long phủ.

Lúc này, mọi người đều tập trung lại, bàn luận sôi nổi, vẻ mặt kinh hoàng. Đợi Triệu Ngọc Thanh xuất hiện, Phương Mộng Như, Hàn Hạc, Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết mấy người chia nhau vây lấy hỏi phải làm thế nào? Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt nhìn đến bức tượng thần long bằng đá ở cửa vào, vẻ mặt phức tạp. Điền Lỗi thấy vậy, nóng nảy nói:

- Sư huynh, huynh nói ra đi. Chuyện này như thế nào, vì sao Đằng Long cốc lại xuất hiện tình hình như vậy?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt đau khổ, chầm chậm lắc đầu nói:

- Định mệnh như vậy, ai cũng không thể.

Điền Lỗi hét lớn:

- Không, không thể nào, ta không tin.

Hàn Hạc vẻ mặt nặng nề, lo lắng nói:

- Sư huynh, nếu là như vậy, hay là huynh hãy hạ lệnh triệt thoái thôi.

Triệu Ngọc Thanh bật cười khổ sở, khẽ nói:

- Không cần phải sợ, đây chỉ là một dấu hiệu báo trước …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.