Thất Giới Hậu Truyện

Chương 494: Chương 494




Rất lâu sau, ba người đến bờ hồ nước ấm đã mở rộng, Xà Thần đang ở trên không giữa hồ nhắm mắt dưỡng thần.

Đằng Phi thấy vậy hơi bất an, cất tiếng hỏi:

- Người đó là ai vậy, vì sao khí tức lại quái lạ như vậy?

Thiên Tàm vẻ mặt hơi biến đổi, nhỏ giọng đáp:

- Bà ta là Xà Thần, có được năng lực đoạt quyền tạo hóa, thực lực thâm sâu không dò được.

Thải Điệp tiên tử nghi hoặc nói:

- Nếu bà ta lợi hại như vậy, vì sao lại muốn gia nhập vào vòng thị phi?

Thiên Tàm chần chừ trả lời:

- Tâm tư của Xà Thần không người nào có thể đủ sức nhìn xuyên qua, ta cũng không dám xác định được.

Đằng Phi hỏi lại:

- Như vậy, ngươi làm gì dẫn chúng ta đến đây?

Thiên Tàm đáp:

- Ta đến nơi này là muốn hiểu được tình hình của con thú lớn dưới đáy hồ, gặp phải Xà Thần là chuyện bất ngờ.

Đằng Phi nói:

- Nếu là như vậy, lợi dụng lúc Xà Thần còn đang ngủ, chúng ta hãy sớm rời đi.

Thiên Tàm quan sát qua diện tích của hồ nước cũng như tình trạng của nước hồ, phát hiện đã lớn hơn gấp đôi so với ngày hôm qua, như vậy có thể thấy được, Thái Huyền Hỏa Quy ở đáy hồ hoạt động hết sức mạnh mẽ, nói không chừng một ngày sau nó có thể ra khỏi mặt đất.

Nghĩ đến chuyện này, Thiên Tàm trong lòng ngầm mừng, đang lúc tính toán thì bên tai lại vang lên tiếng của Đằng Phi:

- Không hay rồi, Xà Thần đã tỉnh giấc.

Thiên Tàm ngửng đầu nhìn, chỉ thấy Xà Thần bắn tới một ánh mắt kỳ dị, sau đó dời ngang vài dặm xuất hiện ngay trước mắt của Thiên Tàm.

Bật cười ha hả, Thiên Tàm vẻ mặt cười cười, cẩn thận nói:

- Huyền Tôn ngồi yên để lĩnh ngộ tại nơi này, thật sự khiến người ta phải bội phục nhiều.

Xà Thần nghe vậy, cười mà như không, chất vấn:

- Ngươi không đi bảo vệ Thiên Tàm lão tổ mà chạy đến nơi này để làm gì?

Thiên Tàm cười khan đáp:

- Ta đến đây để coi tình hình, tiện thể suy tính một chút.

Xà Thần ồ một tiếng, hơi cảm thấy hứng thú nói:

- Ngươi đã nhìn một lúc rồi, có suy đoán ra được kết quả thế nào không?

Thiên Tàm cười ha hả đáp:

- Huyền Tôn trước mặt, ta sao dám múa rìu qua mắt thợ.

Xà Thần quét mắt qua Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử, giọng nói đầy thâm ý:

- Kim cổ kết hợp, tất sẽ gặp trời phạt. Nghiệt duyên không phải phúc, hà tất phải gặp làm gì.

Thiên Tàm nghe vậy trong lòng nghĩ thật mau, vừa suy đoán hàm ý trong lời nói của Xà Thần, vừa hỏi lại:

- Huyền Tôn nói nghiệt duyên không biết là chỉ chuyện gì?

Xà Thần khẽ lẩm bẩm:

- Duyên có thiện và nghiệt, chỉ từ ý nghĩ. Ngừng hay không, định mệnh dây dưa.

Thiên Tàm nghe ra có chút hiểu biết, cúi đầu trầm tư hẳn lại.

Giây lát sau, Thiên Tàm giật mình tỉnh lại, quay đầu muốn hỏi thì phát hiện Xà Thần đã sớm biến mất không còn thấy nữa. Vì thế, Thiên Tàm thở dài u oán, tự nói:

- Sự xuất hiện của bà ta là để độ qua kiếp này hay để chứng kiến mối duyên định?

Bên cạnh, Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử vẻ mặt mơ hồ, đồng thanh nói:

- Cái gì gọi là độ qua kiếp, cái gì gọi là duyên định?

Thiên Tàm liếc hai người, sau đó thuận miệng nói:

- May mắn thì trong tương lai các ngươi sẽ tự hiểu lấy.

Đằng Phi hỏi lại:

- Không may mắn thì sao?

Thiên Tàm không vui đáp:

- Không may mắn thì biết cũng uổng công mà thôi.

Đằng Phi ngạc nhiên, sau đó tỉnh ngộ, đang muốn phản bác lại vài câu thì phát hiện Thiên Tàm đã bay đi vài chục trượng, Thải Điệp tiên tử đang bay sát theo sau, Đằng Phi liền phi thân đuổi theo.

Trên đỉnh một ngọn núi, Hắc Ma đang nhìn về phía xa xăm, cuồng phong ào ào thổi phất phơ áo quần của lão, trong thật phiêu dật và ngạo đời. Bốn bề, hoa tuyết nhẹ nhàng hạ xuống, gió lạnh gào thét, trời đất một màu, mặt đất sương lạnh. Cụp mắt lại, Hắc Ma nhìn hoa tuyết trước mặt, vẻ hơi phiền muộn tự nói:

- Tình thế Băng Nguyên phức tạp hơn ta tưởng tượng, ta chủ động cuốn nhập vào trường thị phi này lẽ nào là sai rồi?

Nghi hoặc mơ hồ có mấy phần không rõ, vào Băng Nguyên có hai ngày mà Hắc Ma dường như đã phát hiện được không ổn. Dời mắt đi, Hắc Ma nhướng cao chân mày, cười lạnh nói:

- Nếu ta đến rồi, thì không thể nửa đường lại bỏ về được, ta muốn người đời đều phải biết được, Ma Ưng môn của ta không phải dễ chọc vào!

Dứt lời bật cười lớn, Hắc Ma như phát cuồng, một mình chìm đắm trong giấc mộng bệnh hoạn của bản thân, tưởng tượng ra tình hình tương lai.

Rất lâu sau, Hắc Ma bình tĩnh lại, nhìn Băng Nguyên rộng rãi mênh mông, trong não đột nhiên xuất hiện một chút khí tức yếu ớt. Cẩn thận để ý, Hắc Ma phân tích thấy khí tức đến ngoài vài chục dặm, trong lòng nhất thời tò mò, tung mình chạy đến đó. Giây lát sau, Hắc Ma đến trên không trung của một khe lõm xuống phủ đầy tuyết, phát hiện dưới khe có khí tức dao động, vội vàng thu lại tâm thần để ẩn tàng khí tức, âm thầm tiến vào trong. Rất nhanh, đến một chỗ dưới tầng băng đóng thành đá, thấy được bên trong khe núi phía trước có ánh sáng lấp lánh. Nhìn thật cẩn thận, Hắc Ma cảm ứng được sáu luồng khí tức, trong đó có Tỏa Hồn và Tứ Dực thần sứ, ngoài ra bốn luồng kia tương đối xa lạ.

Lúc này, trong khe núi thâm sâu một trận giao chiến đang tiến hành. Phe tiến công chính là một thanh kiếm đen ngòm, phe bị tấn công là một người đàn ông trung niên đang nắm thanh chiến đao. Quanh đó, Tứ Dực thần sứ, Ứng Thiên Cừu, Trương Phàm, Phong U đều đang quan tâm chăm chú, để ý xem thử Tỏa Hồn và Tây Bắc Cuồng Đao ai thắng ai thua, không người nào muốn nhúng tay vào trong đó. Theo phân tích của người đang quan sát, Tỏa Hồn hiện nay sát khí ép người, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa sức thôn tính đáng sợ, toàn thân phát ra khí tức hủy diệt. Tây Bắc Cuồng Đao tu vi hơn người, đặc biệt là đao quyết của hắn cũng biến hóa đa đoan uy lực kinh người, vô số lần bị Tỏa Hồn ép đến chỗ chết, hắn đều nhờ vào thanh chiến đao trong tay mà mạnh mẽ hất bắn địch nhân đi, hết lần này đến lần khác hóa hiểm thành an.

Thấy tinh hình như vậy, Ứng Thiên Cừu cười âm hiểm nói:

- Không ngờ được đao quyết của hắn về phương diện phòng ngự cũng có vài phần đặc biệt.

Tứ Dực thần sứ nghe vậy, khinh thường đáp:

- Đáng tiếc đao quyết của hắn chỉ có thể phòng thủ quanh người, không cách nào tấn công ra xa.

Ứng Thiên Cừu hừ giọng nói:

- Như vậy thì thế nào?

Tứ Dực thần sứ nhướng cao chân mày, giải thích:

- Đặc điểm lớn nhất của Tây Bắc Cuồng Đao chính là phòng thủ và công kích cận chiến, một khi gặp phải địch nhân có hình dáng khổng lồ giống như cao thủ của bộ lạc Thiên Cầm, Tây Bắc Cuồng Đao sẽ bó tay chịu trói, chỉ có cách né tránh. Hiện nay, Tỏa Hồn tuy thế công sắc bén nhưng thân kiếm bé nhỏ, phạm vi công kích không lớn, vừa hay phù hợp với đặc điểm pháp quyết của Tây Bắc Cuồng Đao, vì thế tấn công lâu cũng không làm được gì.

Ứng Thiên Cừu không phục đáp:

- Chuyện này sợ là chỉ có cá nhân ngươi suy đoán thôi.

Tứ Dực thần sứ tự phụ đáp:

- Suy đoán? Nói thực cho ngươi biết, lần trước Tây Bắc Cuồng Đao thiếu chút nữa đã chết dưới móng bén của bộ lạc Hồng Vũ, nguyên nhân chính là do Tây Bắc Cuồng Đao không thiện nghệ tấn công ở xa.

Ứng Thiên Cừu bán tín bán nghi cau mày nói:

- Người tu đạo đều có tính chung, một khi tu vi đã đến cảnh giới nhất định, bất luận là dùng quyền cước tay chân hay là dùng binh khí đều có thể trong chốc lát ngưng tụ chân nguyên thành thực thể hữu hình, từ đó phát huy được uy lực kinh người. Với thực lực trước mắt của Tây Bắc Cuồng Đao, hắn hoàn toàn có thể phát xuất làn đao dài đến vài trăm trượng, chém chết địch nhân có thể hình lớn gấp trăm lần hắn.

Tứ Dực thần sứ giải thích:

- Ta nói hắn không thiện nghệ trong công kích ở xa, hoàn toàn không nói hắn không làm được, ngươi phải nghe cho cẩn thận.

Ứng Thiên Cừu cười lạnh nói:

- Ngươi những câu đó còn không phải là ý …

Chữ tứ còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rền, lập tức khiến mọi người ở đó phải chú ý.

Nhìn cẩn thận, hai phe giao chiến mới vừa trải qua một lần giao chiến sinh tử, Tỏa Hồn bị hất bắn ngược lại, thân kiếm rung động, ánh sáng lấp lánh không ngừng. Tây Bắc Cuồng Đao lùi lại vài thước, vẻ mặt tái nhợt không chút máu, tay phải rách toạc, toàn thân run rẩy không ngừng. Tình hình như vậy khiến người ta bất ngờ, lại khiến ai cũng khiếp hãi. Bởi vì Tây Bắc Cuồng Đao hoàn toàn không giống như những người quan sát dự đoán, sẽ chết trong tay của Tỏa Hồn.

Ngưng thần nín hơi, Tây Bắc Cuồng Đao đề cao cảnh giác, ánh mắt bất động trừng trừng Tỏa Hồn, tùy lúc đều chuẩn bị phát động công kích. Tỏa Hồn nhìn không ra biểu hiện gì, thân kiếm đen ngòm lấp lánh ánh sáng đang phát ra vô số sóng thăm dò để phân tích thương thế của Tây Bắc Cuồng Đao. Đối với Tỏa Hồn, y có thể nhìn thấu suốt nhiều thứ mà người thường không cách gì nhìn ra được, y chọn Tây Bắc Cuồng Đao làm mục tiêu công kích cũng hoàn toàn không phải bởi vì Tây Bắc Cuồng Đao là người có thực lực yếu nhất trong năm người ở đó. Điểm này, người quan sát đều không biết rõ, bọn họ chỉ cho là Tỏa Hồn thích bắt nạt kẻ yếu, thực ra Tỏa Hồn chọn Tây Bắc Cuồng Đao vì nguyên nhân chủ yếu chính là thanh chiến đao kia. Theo hiểu biết của Tỏa Hồn, thanh chiến đao trong tay của Tây Bắc Cuồng Đao chính là thanh thần binh uống máu, xuất thân từ thời đại cuối của thời Thần Ma thượng cổ. Lúc đó, trên Băng Nguyên có vô số chủng tộc sống, bọn họ tranh đấu chém giết, tranh giành quyền khống chế, chính là một thời kỳ hỗn loạn bất an. Khi ấy, thanh chiến đao trong tay Tây Bắc Cuồng Đao đang tung hoành ngang dọc, trên vùng đất này đã chinh chiến tứ phương hoành hành không sợ gì cả, trong thời gian vài trăm năm đã vài lần đổi chủ, giết chết gần vạn cao thủ các tộc, trở thành thần binh uống máu đáng sợ nhất lúc đó tên là Tà Ảnh!

Sau đó, theo thời gian trôi qua, trên vùng đất này đột nhiên xuất hiện tai nạn hủy diệt, các chủng tộc và văn minh lúc đó chỉ trong một đêm đã biến mất không tung tích, thanh Tà Ảnh thần binh này cũng từ đó biến mất không còn thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.