Thất Giới Hậu Truyện

Chương 516: Chương 516




Vũ Điệp nói:

- Cự ly khoảng cách nơi này với Đằng Long cốc chừng vài trăm dặm, hay là chúng ta hãy mang Thiên Lân quay về, mọi người cùng nhau trông chừng, như vậy thì càng thêm phần an toàn.

Giang Thanh Tuyết tán đồng:

- Ý tưởng này được, ta đồng ý.

Tân Nguyệt nói:

- Không được. Thiên Lân quyết không thể rời khỏi khe núi này, đây chính là chỗ thuộc về số mạng của chàng, chúng ta không thể vì tiện thể nhất thời mà làm hại cho Thiên Lân.

Hoa Hồng nói:

- Chỉ cần tốt cho Thiên Lân, ở nơi nào cũng vậy thôi.

Mẫu Đơn trầm ngâm một lúc nói:

- Nghe những lời của Tân Nguyệt, tâm tình của ta lập tức nhẹ nhõm một ít, cũng nhớ lại một số chuyện. Trước đây, khi ta và Hoa Hồng rời khỏi Thiên Nữ phong, Vân Nghê thánh nữ từng nói qua một câu, khi đó ta hoàn toàn không hiểu được, nhưng bây giờ ta đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bà ấy.

Lâm Y Tuyết vội vàng nói:

- Vân Nghê thánh nữ nói như thế nào?

Hoa Hồng nghi hoặc nhìn Mẫu Đơn, hỏi lại:

- Ta sao lại không nhớ được lời nào của bà ấy có gì đặc biệt?

Mẫu Đơn đáp:

- Cô lúc ấy tâm tình thất thường, tự nhiên không để ý đến. Vân Nghê thánh nữ đã từng nói, chỉ cần tình yêu của chúng ta có thể chống đỡ lấy mảnh trời đất này, hạnh phúc thuộc về chúng ta sẽ không bao giờ rời xa. Từ câu này có thể biết được, bà ta đã tiên báo trước một số chuyện của Thiên Lân, cũng dự báo được một số kết quả. Bà ta nói như vậy là ngầm cho chúng ta biết được, chỉ cần chúng ta nỗ lực lên, mọi thứ đều có thể xoay chuyển. Điều này vừa hay phù hợp với những điều Tân Nguyệt vừa kể, cho thấy Vân Nghê thánh nữ và Tầm Duyên đều nhìn ra một số chuyện nào đó, nhưng vì thân phận nên không thể trực tiếp nói cho chúng ta biết được.

Vũ Điệp nói:

- Nếu như vậy, chúng ta chỉ cần thủ giữ cho Thiên Lân trong ba ngày thì có thể sẽ xuất hiện kỳ tích?

Mẫu Đơn đáp:

- Trên mặt lý luận thì là như vậy, nhưng trên thực tế như thế nào ta cũng không thể nói rõ ràng được.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta quyết không thể nào bỏ qua được.

Lâm Y Tuyết lo lắng:

- Sư tỷ, nếu vạn nhất mà Thiên Lân huynh ấy …

Giang Thanh Tuyết khổ sở đáp:

- Chuyện đến thế này rồi, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc với vận mạng.

Dao Quang nói:

- Nếu còn có hy vọng, chúng ta trước tiên phải nâng cao tinh thần, thương nghị lại những chuyện tương lai trong ba ngày tới.

Khiếu Thiên lên tiếng:

- Trước mắt chúng ta có tám người, thực lực tương đối không yếu, chắc không có vấn đề gì lớn.

Tân Nguyệt lo lắng đáp:

- Theo giọng điệu của Tầm Duyên nói trước đây, trong ba ngày này sợ là không dễ dàng vượt qua được.

Mẫu Đơn nói:

- Thiên Lân thân phận đặc biệt, một khi tin hắn đã chết truyền ra, ta suy đoán Địa Ngục sứ giả của môn phái Cửu U chắc chắn sẽ đến đây sinh sự. Còn lại những địch nhân có cừu hận với Thiên Lân cũng sẽ ào ào chạy đến đây…

Hoa Hồng hận thù nói:

- Chỉ cần bọn chúng đến đây, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng còn sống rời đi được.

Vũ Điệp chần chừ cất lời:

- Băng Nguyên hiện nay cao thủ nhiều như nước, có rất nhiều nhân vật đáng sợ mà chúng ta không thể chống cự được.

Dao Quang nhướng mày hỏi lại:

- Cô nương ám chỉ những người nào?

Vũ Điệp liếc hắn một cái, khẽ nói:

- Trước mắt theo hiểu biết của chúng ta, cao thủ đáng sợ nhất của Băng Nguyên bao gồm Xà Thần, Tử Vong thành chủ, Ngạo Thiên Quân Vương, Hắc Ma cùng với người của Ngũ Sắc Thiên Vực. Nếu như bọn họ đến đây sinh sự, chỉ sợ là chúng ta rất khó lòng đánh lui bọn họ.

Tân Nguyệt tiếp lời:

- Trong những người này, theo hiểu biết của ta, Xà Thần và Ngạo Thiên Quân Vương chắc sẽ không có ý đồ gì với Thiên Lân cả. Còn lại Tử Vong thành chủ, Hắc Ma và Ngũ Sắc Thiên Vực, chúng ta cần phải cẩn thận phòng bị.

Dao Quang nói:

- Về phương diện Ngũ Sắc Thiên Vực, ta nghĩ mấy người cốc chủ sẽ ra mặt ứng phó, còn lại những người khác, chỉ cần chúng ta đồng tâm nhất trí chắc không có vấn đề gì cả.

Khiếu Thiên nói:

- Về phương diện phòng ngự, chúng ta có thể liên thông với Đằng Long cốc, để bọn họ phân tán thực lực địch nhân nhằm giảm bớt áp lực phía chúng ta. Còn về cái chết của Thiên Lân, ta dự tính quay về trung thổ …

Dao Quang khổ sở nói:

- Nếu tiền bối lúc này quay về báo cho bọn họ tin tức này, chắc chắn là như sét đánh ngang tai, chỉ sợ rất nhiều người đều chịu đựng không nổi.

Khiếu Thiên than thở:

- Bất luận Thiên Lân sống hay chết, chúng ta đều phải mang tin này truyền về lại, bởi vì chuyện này quan hệ đến vận mạng thiên hạ. Nếu như vì chuyện này mà kéo được Lục Vân ra, đối với thiên hạ mà nói cũng là một chuyện tốt.

Dao Quang chần chừ nói:

- Lục thúc thúc ẩn cư chỗ nào không ai biết cả, chỉ hy vọng duy nhất chính là tìm được Hải Nữ.

Lâm Y Tuyết nói:

- Lục sư bá pháp lực thông thiên, nếu như sư bá muốn ra mặt, nói không chừng Thiên Lân sư huynh còn có hy vọng sống lại.

Câu này vừa nói ra, mọi người tinh thần lập tức tỉnh táo lại. Giang Thanh tuyết lên tiếng:

- Lâm sư muội nói rất đúng, chúng ta trước hết ở nơi này thủ giữ Thiên Lân, đánh cuộc với vận mạng của đệ ấy. Nếu như sau ba ngày không chút khởi sắc, lúc đó mới tìm Lục sư bá, nói không chừng sư bá sẽ có biện pháp cứu sống Thiên Lân.

Mọi người nghe vậy không bàn luận thêm, lập tức quyết định để Khiếu Thiên ra mặt, trước hết quay về Đằng Long cốc báo cáo tình hình bên này cho mọi người, sau đó thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược quay về trung thổ, báo chuyện này cho Dịch viên và Trừ Ma liên minh, rồi mới quay lại hỗ trợ mọi người. Khiếu Thiên vì nghĩa không từ, lập tức cáo từ mọi người, trước hết quay về Đằng Long cốc. Còn lại ở đó, mấy người Tân Nguyệt liền thương nghị một hồi, sau khi khảo sát đến động đất, cường địch bao gồm nhiều nhân tố liền đưa ra một đối sách tương đối hoàn thiện, bắt đầu phòng ngự nghiêm cẩn.

Năm dặm phía Tây của Đằng Long cốc là một chỗ bằng phẳng trống trải đầy tuyết. Triệu Ngọc Thanh dặn mọi người ở tại chỗ chờ lệnh, tùy lúc cẩn thận địch nhân đánh lén. Khi Khiếu Thiên quay về, nơi này hoàn toàn bình yên, chưa phát sinh bất kỳ khác biệt nào, điều này khiến không ít người trong lòng đầy nghi hoặc, không hiểu rõ Triệu Ngọc Thanh vì sao lại từ bỏ Đằng Long cốc, an bài mọi người đến nơi này. Ánh nhạt lóe lên, Khiếu Thiên xuất hiện trong mắt mọi người, vẻ mặt đau thương.

Đồ Thiên tiến lên một bước, nắm lấy tay của Khiếu Thiên, nóng nảy hỏi:

- Thiên Lân thế nào rồi, những người khác đâu?

Khiếu Thiên khổ sở đáp:

- Chúng ta đã tìm được Thiên Lân, đáng tiếc Thiên Lân đã chết rồi.

Đồ Thiên lắc lư lùi lại, lẩm bẩm tự nói:

- Thiên Lân chết rồi, giờ phải làm thế nào đây, phải làm thế nào đây?

Phỉ Vân vội nói:

- Sao ông không mang Thiên Lân quay về nơi này?

Khiếu Thiên liếc mọi người, kể lại đơn giản một lượt chuyện liên quan đến cái chết của Thiên Lân, cùng với tin tức mấy người Tân Nguyệt đang phòng thủ nơi đó.

Nghe xong những chuyện này, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ít nhiều có tâm lý trông mong may mắn. Phương Mộng Như cảm xúc nói:

- Năm xưa, Lục Vân vận mạng cũng rất nhiều gập ghềnh, vài lần sinh tử. Hiện nay, Thiên Lân lại rơi vào vết xe cũ, hy vọng hắn cũng có thể như Lục Vân gặp hung hóa cát.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Không trải qua sinh tử, hắn làm sao có thể trưởng thành được?

Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, than thở:

- Thiên Lân có con đường của riêng mình, cũng như chúng ta mỗi người có định mệnh của mình, ai cũng không cách nào né tránh được. Hiện nay, Thiên Lân chỉ có thể trông cậy mấy người bên đó, phía chúng ta cũng chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.