Thất Giới Hậu Truyện

Chương 527: Chương 527




Sở Văn Tân hỏi lại:

- Chiến tranh vốn ở đâu đến? Sau đó kết cục như thế nào?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Chiến tranh khởi nguồn từ cuộc chiến Thần Ma thượng cổ, từ trung thổ lan tràn khắp nơi, ở đây là chiến trường cuối cùng, hội tụ vô số truyền thuyết thần thoại, cùng với vô số truyền kỳ anh hùng. Đó là một thời kỳ rung chuyển bất an, kéo dài gần ngàn năm, hội tụ vô số kẻ mạnh, diễn ra một cuộc chiến tranh kinh thiên động địa. Còn về kết cục, thế thì phải nói đến tiên tổ sáng lập ra Đằng Long cốc. Năm xưa, chiến tranh nơi này quan hệ đến an nguy thiên hạ. Để mang lại hòa bình cho nhân gian, người sáng lập Đằng Long cốc tự xung phong nhận việc này, mang theo vật chí báu của sư môn là Phi Long đỉnh tham gia vào cuộc đại chiến trăm tộc kéo dài mấy trăm năm, cuối cùng không tiếc hy sinh, dùng Phi Long đỉnh để mạnh mẽ phong ấn cả Băng Nguyên, khiến cho trận chiến tranh trở thành một câu đố ngàn đời không giải được.

Mã Vũ Đào kinh ngạc nói:

- Chỉ đơn giản như vậy?

Triệu Ngọc Thanh khổ sở đáp:

- Chuyện năm xưa ta cũng chỉ biết được từ ghi chép của các đời cốc chủ, hoàn toàn không trải qua nên không biết rõ ràng thế nào, chỉ biết được tình hình đại khái. Theo bí điển Đằng Long cốc ghi lại, để kết thúc cuộc chiến tranh đó, tiên tổ đã hao hết thời gian gần trăm năm, cơ hồ hao hết tâm lực, cuối cùng vạn bất đắc dĩ mới nhịn đau thi triển Phi Long đỉnh, dùng sinh mạng làm lễ hiến tế, nhờ vào thần lực cực mạnh của Phi Long đỉnh để phong ấn được Thái Huyền Hỏa Quy cùng các kẻ mạnh thuộc các tộc còn tồn tại. Cuộc chiến đó, kết cục hoàn toàn không hoàn mỹ, có không ít con cá lọt lưới. Trong đó có những tộc mọi người biết rồi là Ma Ưng môn, Vực ngoại Phong Thần phái, Dực Phong tộc, mấy kẻ Thiên Tàm.

Nghe xong câu chuyện này, những người có mặt hệt như đang ở trong cảnh mộng, trước mắt hiện lên cuộc diện hỗn chiến của trăm tộc lúc trước, tình hình đó đập vào mắt khiến người kinh hãi. Khiếu Thiên vẻ mặt nặng nề, hỏi lại:

- Theo như cốc chủ nói, lần này Phi Long đỉnh xuất hiện, phong ấn năm xưa tự động giải trừ, ngoài Thái Huyền Hỏa Quy ra, cùng tỉnh lại còn có không ít những kẻ mạnh của trăm tộc lúc trước?

Triệu Ngọc Thanh gật khẽ, thừa nhận suy đoán này.

Sở Văn Tân lên tiếng:

- Những kẻ gọi là mạnh đó, thực ra đại khái ở cảnh giới nào?

Triệu Ngọc Thanh khẽ cau mày lại, than thở:

- Những kẻ mạnh đó, có loại là đầu người thân thú, có loại đầu chim thân thú hoặc là đầu thú thân người, bề ngoài có đặc điểm rất rõ ràng, so với yêu thú chúng ta thường gặp hoàn toàn khác biệt. Bọn chúng có thể chiến đấu đến cuối cùng, loại nào cũng có đặc điểm của mình, thực lực bọn chúng ít ra cũng trên mức hậu kỳ cảnh giới Quy Tiên, mạnh nhất phỏng chừng đạt đến cảnh giới Thiên Tiên, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Mọi người nghe vậy biến hẳn sắc mặt, một bóng ma bất an bao trùm lên lòng của mọi người. Khiếu Thiên khẽ than một tiếng khẽ, khở sở nói:

- Đây là một tai kiếp khủng khiếp, đến còn mãnh liệt hơn so với hai mươi năm trước.

Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, hỏi lại:

- Đại sư huynh, huynh có kế sách ứng phó nào không?

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm đáp:

- Phi Long đỉnh ở nơi này, những kẻ mạnh bình thường không muốn đến quá gần. Ngoại trừ những kẻ có thực lực đáng sợ như Thái Huyền Hỏa Quy, những người khác sẽ không chủ động đến đây sinh sự. Hiện nay, chúng ta phải đề phòng chủ yếu là Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực, còn về Xà Thần, Tử Vong thành chủ, Ngạo Thiên Quân Vương, chúng ta cũng phải có tâm lý chuẩn bị cho tốt.

Mã Vũ Đào nói:

- Nếu như Lâm Phàm có Phi Long đỉnh, chúng ta có thể nhờ vào tay của hắn, phong ấn lại những địch nhân đó ở nơi này?

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:

- Thời gian biến hóa cảnh tượng, hôm nay không thể so với trước kia. Lâm Phàm tuy có được Phi Long đỉnh, lại không có được tu vi như tiên tổ năm xưa, cũng không có những điều kiện tương tự, thiếu đi duyên phận chuẩn bị.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Phúc thì không phải họa, họa thì né không được. Mọi chuyện hôm nay đã sớm được định sẵn, mọi người chỉ còn cách đối mặt, không thể nào né tránh được.

Sở Văn Tân lo lắng nói:

- Thần thoại đã biến mất xuất hiện lại nhân gian, lần này sẽ mang đến kết cục như thế nào đây?

Triệu Ngọc Thanh cau chặt mày, ánh mắt phức tạp liếc mọi người, khẽ than:

- Nam mà Bắc, Bắc mà Nam, ngàn người đi, trăm người về.

Từ Tĩnh nghi hoặc nói:

- Sư tổ, câu này có ý như thế nào?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Duyên định mệnh, không phải là duyên xấu thì là duyên lành.

Câu này ý rất rõ ràng, mọi người đều có thể hiểu, nhất thời ai nấy chìm vào trầm ngâm.

Giây lát sau, Khiếu Thiên nghĩ đến điều, mở miệng nói:

- Ta chút nữa sẽ đi thủ giữ cho Thiên Lân, phía các vị có kế hoạch thế nào?

Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:

- Thủ giữ Thiên Lân? Vì sao vậy?

Câu này vừa nói ra, Băng Tuyết lão nhân liền kể lại đơn giản một lượt tình hình của Thiên Lân. Lâm Phàm kích động nói:

- Ta cũng phải đi, ta muốn bảo vệ hắn.

Linh Hoa nói:

- Còn có ta nữa.

Triệu Ngọc Thanh phản đối:

- Thiên Lân có vận mệnh của Thiên Lân, các con có con đường của mình. Trước mắt tai kiếp khủng khiếp sắp xảy ra, Băng Nguyên đang đối mặt với nguy cơ hủy diệt, chúng ta phải tận nỗ lực tối đa nhất đánh cuộc.

Lâm Phàm và Linh Hoa nghe vậy trầm ngâm, trong lòng tuy không nỡ nhưng lại không thể nói nhiều được. Phương Mộng Như liếc chung quanh, hỏi lại:

- Đại sư huynh, hiện nay chúng ta phải làm thế nào?

Triệu Ngọc Thanh khẽ cau mày, liếc mọi người có mặt ở đó, trầm ngâm đáp:

- Đằng Long cốc đã không còn, để giảm bớt thương vong, chúng ta có thể trước hết tập trung lại, chiếu theo tình hình thực tế mà tùy cơ ứng biến.

Phỉ Vân nói:

- Nếu nói như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể di chuyển địa điểm đến cùng với Thiên Lân, mọi người cùng nhau đối mặt.

Đồ Thiên đồng ý tiếp lời:

- Ý tưởng này rất hay.

Triệu Ngọc Thanh thở dài, khổ sở nói:

- Suy nghĩ của mọi người ta có thể hiểu rõ, nhưng chúng ta lại không thể làm như vậy.

Linh Hoa hỏi lại:

- Vì sao vậy?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Bởi vì nếu chúng ta tập trung lại với nhau, địch nhân có mặt đều tập trung lại một chỗ, nhưng vậy lại không tốt cho Thiên Lân.

Mã Vũ Đào gật đầu nói:

- Hiện nay Thái Huyền Hỏa Quy đã ra mặt, sức mạnh của nó mạnh đến cỡ nào chúng ta ai cũng không biết được. Lại thêm Tử Vong thành chủ, Xà Thần, Ngạo Thiên Quân Vương và Ngũ Sắc Thiên Vực, nếu như chúng ta tập trung lại chỗ Thiên Lân, vì tính toán cho an toàn của Thiên Lân, ngoại trừ đánh thẳng liều mạng ra thì ngay cả né tránh cũng không được, điều này tương đối khiến chúng ta có phần bất lợi. Trước mắt, chúng ta phân binh hai đường, một bộ phận người thủ giữ cho Thiên Lân, còn lại những người khác có thể di động linh hoạt, thích hợp dẫn dụ địch nhân đồng thời lại chu toàn, kéo dài thời gian, giảm bớt áp lực cho phía Thiên Lân.

Nghe xong những lời này, mọi người đều thấy có lý, ai cũng không bàn luận gì thêm. Khiếu Thiên thấy tình hình như vậy, lập tức tạm biệt mọi người, dặn dò:

- Mọi người phải cẩn thận hơn, chúng ta cùng nhau nỗ lực.

Đồ Thiên nói:

- Thiên Lân trông vào các vị, hy vọng các vị thuận buồm xuôi gió.

Khiếu Thiên đáp:

- Yên tâm, lần này chúng ta tuyệt đối không dám có sơ sót nữa.

Triệu Ngọc Thanh nhìn Khiếu Thiên, ánh mắt phức tạp nói:

- Có một số địch nhân chúng ta có thể đối phó, nhưng có một số địch nhân lại cần các vị tự mình đối mặt.

Khiếu Thiên mơ hồ nghe ra vài phần ý nghĩa, nghiêm mặt nói:

- Con đường thuộc về chúng ta, cho dù nguy hiểm thế nào, chúng ta đều sẽ dũng cảm đi đến cùng.

Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, phất tay nói:

- Đi đi, thời gian không còn sớm nữa.

Khiếu Thiên khẽ gật đầu, im lặng liếc mọi người, sau đó tung mình bay đi, chỉ chốc lát đã biến mất vào hư không. Giây lát sau, mọi người thôi không nhìn theo, cùng quay lại Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ông phát lệnh.

Hơi trầm ngâm một lúc, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Hiện nay, chúng ta nơi này tổng cộng có mười chín người, tổng hợp thực lực vô cùng mạnh mẽ. Để tận hết khả năng loại trừ địch nhân, giảm bớt thương vong, chúng ta phải thương nghị trước cho tốt.

Sở Văn Tân nói:

- Với thực lực chúng ta hiện nay, phỏng chừng Ngũ Sắc Thiên Vực không dám đấu thẳng với chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ có di chuyển mục tiêu, đặt điểm đột phá vào Thiên Lân hay không.

Đồ Thiên nói:

- Văn Tân nói câu này rất có lý, chúng ta phải suy xét cho tốt.

Phương Mộng Như nói:

- Hiện nay chúng ta nhân số quá nhiều, có thể phân thành hai nhóm, khoảng cách cố định, tùy lúc có thể giữ liên hệ.

Lâm Phàm nói:

- Người phân tán thì nguy hiểm lại tăng lên.

Phỉ Vân nói:

- Thực ra chúng ta có thể ẩn giấu một phần thực lực, vào lúc quan trọng mới dùng đến lực lượng đó, như vậy sẽ không khiến địch nhân nghi ngờ.

Băng Tuyết lão nhân tán đồng:

- Biện pháp này không tồi, có thể thử.

Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:

- Mọi người thấy thế nào?

Mọi người trầm tư một lúc, đều thấy đề nghị của Phỉ Vân lý giải rất tốt, đồng ý tiếp thu ý kiến này. Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Hiện nay trong mười chín người chúng ta có mặt ở đây, bốn vị trưởng lão tần suất xuất hiện ít nhất, có thể trước hết ẩn núp đi. Còn lại mười lăm người, Tuyết Hồ, gấu Bắc Cực, Từ Tĩnh thực lực hơi yếu, thánh tăng bị thương, Linh Hoa hơi tiều tụy đều có thể theo bốn vị trưởng lão ẩn núp đi, để bớt đi nguy hiểm.

Linh Hoa vội vàng nói:

- Sư tổ, con muốn cùng với mọi người chiến đấu.

Băng Tuyết lão nhân khuyên bảo:

- Linh Hoa, tương lai chúng ta còn phải đối mặt với rất nhiều địch nhân, con tạm thời nghỉ ngơi trước đã, đợi thời cơ đến con mới tham gia cũng chưa muộn.

Lâm Phàm nói:

- Linh Hoa nghe lời, các vị trước hết phải nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc quan trọng mới xuất hiện.

Linh Hoa có phần không chịu, nhưng lại không muốn chống lại ý của Lâm Phàm, lập tức không nói gì thêm. Từ Tĩnh có phần không vui nhưng hiểu rõ tình hình nghiêm trọng, cũng không dám chống lại lệnh của Triệu Ngọc Thanh. Vì thế, bốn trưởng lão cùng Tuyết Sơn thánh tăng, Linh Hoa, Từ Tĩnh, gấu Bắc Cực và Tuyết Hồ âm thầm ẩn mình bên dưới những tầng băng nứt ra, ai nấy thu lại khí tức.

Giữa chiến trường, còn lại mười người chính là Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân, Lâm Phàm, Mã Vũ Đào, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Phỉ Vân, Đồ Thiên, Sở Văn Tân. Bọn họ thương nghị đơn giản vài câu rồi để Sở Văn Tân, Đồ Thiên, Phỉ Vân, Tiết Phong phụ trách phòng ngự bên ngoài, Tuyết Nhân và Lâm Phàm phụ trách quan sát động tĩnh bốn bề, Triệu Ngọc Thanh, Mã Vũ Đào, Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân trấn thủ ở giữa, chờ đợi địch nhân đến.

Lần này, khi tai kiếp đến gần, Băng Nguyên và trung thổ liên thủ xuất kích, bọn họ có thể ứng phó được với tai nạn này, hoàn thành sứ mệnh của bản thân mình chăng? Cùng vào lúc đó, Tân Nguyệt, Dao Quang mấy người có thể thủ giữ cho Thiên Lân được không? Thái Huyền Hỏa Quy hiện thế, nó mang theo oán hận vài ngàn năm, trước hết sẽ chọn lựa người nào đây? Thời kỳ rung chuyển, Ngũ Sắc Thiên Vực chuẩn bị thừa cơ hành động, bọn chúng có thể được như nguyện chăng? Trong trận tai kiếp này, Xà Thần, Ngạo Thiên Quân Vương, Tử Vong thành chủ, Yến Sơn Cô Ảnh khách, bọn họ sẽ đóng vai trò như thế nào đây? Mọi thứ, lúc này đều còn trong bí ẩn mơ hồ. Màn đặc sắc thật sự lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.