Thất Giới Hậu Truyện

Chương 537: Chương 537




Lục Vân vô cùng bình tĩnh, điềm nhiên đáp:

- Thành chủ nếu như không biết thì chúng ta xin cáo từ trước. Đợi sau này khi nào thành chủ có tin tức của cha ta, đến lúc đó mới báo cho ta cũng được.

Đứng lên, Lục Vân xoay mình bỏ đi. Hắc Ám thành chủ sửng người, vội vàng gọi Lục Vân lại.

- Đừgn gấp, lẽ nào hai vị đến đây rồi lại không muốn bàn luận một lúc với bản thành chủ?

Lục Vân dừng chân, vẫn quay lưng về phía Hắc Ám thành chủ, trả lời:

- Tâm tình ta lúc này hẳn thành chủ cũng có thể nhận thức được.

Hắc Ám thành chủ đáp:

- Tâm tình của quý khách ta có thể hiểu được, chỉ cần cha quý khách ở trong thế giới của chúng ta, ta đảm bảo sẽ giúp quý khách tìm ra ông ấy. Nhưng cũng có thể được.

Lục Vân quay mình, nhìn Hắc Ám thành chủ toàn thân bao trùm trong ánh sáng đỏ tía, trầm giọng nói:

- Thành chủ nhiệt tình như vậy, chắc hẳn có mục đích.

Hắc Ám thành chủ thản nhiên đáp:

- Mọi người hợp tác lẫn nhau, theo nhu cầu mà thôi.

Lục Vân cau mày đáp:

- Thành chủ muốn khiến ta đi đối phó với người của Kính Ảo thời không?

Hắc Ám thành chủ đáp:

- Không sai, bản thành và Kính Ảo thời không đối địch đã vài ngàn năm, nếu không tiêu diệt được bọn họ, làm sao có thể khiến ta tiêu được mối hận trong lòng.

Lục Vân hỏi lại:

- Đã vài ngàn năm đối địch, cho thấy các vị hai bên thực lực tương tự, thành chủ thấy ta nhất định có thể giúp thành chủ hoàn thành đại kế được sao?

Hắc Ám thành chủ cười đáp:

- Có thêm gia nhập của quý khác thì có thể phá vỡ được cân bằng. Đến lúc đó, thủ thắng chỉ còn là chuyện tính bằng ngày.

Lục Vân nói:

- Nếu cha ta ở trong tay của Kính Ảo thời không, ta giúp thành chủ chẳng phải tự chuốc việc vào mình sao.

Hắc Ám thành chủ thề cứng:

- Quý khách yên tâm, có bản thành chủ hỗ trợ quý khách, tuyệt đối sẽ không để cho quý khách có vấn đề phiền muộn nào trong lòng.

Lục Vân lắc đầu trả lời:

- Đối với thế giới này ta bất quá chỉ là một khách qua đường mà thôi. Ta chỉ đi tìm cha của ta, ân oán khác không quan hệ đến ta. Bây giờ nếu như ta còn chưa thể khẳng định cha ta ở nơi nào, cũng tạm thời không có lòng bàn luận chuyện này. Còn đối với ý tốt của thành chủ, ta trước hết xin ghi nhận. Nếu như tương lai có cơ hội hợp tác, chúng ta mới thương nghị rõ ràng. Cáo từ.

Kêu Diệp Tâm Nghi đi cùng, Lục Vân không hề quay đầu cứ thế bỏ đi.

Hắc Ám thành chủ phất cánh tay phải, muốn lưu Lục Vân lại nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Rất nhanh, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi rời khỏi đó, Nhị hiệu đặc sứ ở ngoài điện lại tiến vào.

- Thành chủ, ngài vì sao lại không trực tiếp làm rõ ra?

Hắc Ám thành chủ lắc đầu đáp:

- Ngươi không hiểu đâu, Lục Vân người này trông tuổi còn nhỏ mà ngay cả ta cũng không nhìn ra được tu vi thực sự của hắn. Một khi ta đem chuyện này nói rõ ra, nếu hắn phản đối thẳng thắn, thế thì chỉ có lợi cho Kính Ảo thời không.

Nhị hiệu đặc sứ nói:

- Thế hiện giờ có cần phái người theo dõi bọn họ, tùy lúc quan sát động tĩnh của bọn họ không?

Hắc Ám thành chủ cười âm hiểm đáp:

- Bây giờ còn chưa cần phải theo hắn quá gấp để tránh hư bột hư đường. Dù sao sớm muộn hắn cũng phải quay lại thành Hắc Ám, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Rời khỏi Lục Dương đại điện, Lục Vân luôn trầm ngâm không đáp. Diệp Tâm Nghi bên cạnh hỏi vài lần, chàng cũng đều không để ý gì đến. Biết chàng đang lo cho phụ thân, Diệp Tâm Nghi cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ im im lặng lặng đi bên cạnh chàng hệt như bóng với hình. Rất nhanh, hai người theo lối cũ rời khỏi thành Hắc Ám. Lúc này, Lục Vân đột nhiên nói:

- Chúng ta quay lại thành Hắc Ám.

Diệp Tâm Nghi ngờ ngờ vực vực đáp:

- Không phải là mới ra khỏi sao? Vì sao lại muốn lập tức quay lại?

Lục Vân đáp:

- Lần này quay lại, không thể để cho Hắc Ám thành chủ phát giác được.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:

- Huynh dự tính âm thầm tiến vào?

Lục Vân bật cười kỳ dị, đột nhiên kéo tay này bắn mình ra xa, chớp mắt đã biến mất khỏi khu vực có ánh sáng. Diệp Tâm Nghi mặt xấu hổ lại vui mừng, ánh mắt lấp lánh vài phần ước mơ, đang âm thầm ảo tưởng về tâm sự trong lòng.

- Muốn âm thầm lẻn vào thành Hắc Ám, chắc chắn phải tìm được thế thân, nếu không sẽ không thể nào vượt qua được tầng kết giới phòng ngự.

Dừng lại, Lục Vân đột nhiên mở lời, cắt đứt suy nghĩ của Diệp Tâm Nghi.

- À … thế thân? Làm sao tìm được?

Có phần bối rối, Diệp Tâm Nghi mặt đỏ bừng hỏi lại. Lục Vân nhìn nàng một lúc, trầm ngâm nói:

- Ta dự tính lưu muội lại ở bên ngoài để chờ mấy người Ngạo Tuyết, để một mình ta lẻn vào trong thành Hắc Ám.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy lập tức không đồng ý.

- Không được, muội phải đi cùng với huynh.

Lục Vân chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, thấy vẻ kiên định lập tức cau mày khuyên bảo:

- Thành Hắc Ám là nơi chúng ta chắc chắn phải vượt qua, mấy người Ngạo Tuyết sớm muộn sẽ đến đây. Muội ở lại nơi này tiếp ứng bọn họ, đó là chuyện quan trọng …

Diệp Tâm Nghi kiên quyết đáp:

- Muội không ở lại, muội phải đi theo cùng với huynh.

Lục Vân thấy này quật cường như vậy, cũng đành bất đắc dĩ đáp ứng nàng.

- Được, ta mang nàng đi, nhưng nàng phải nghe lời.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy vui mừng, cười duyên đáp:

- Muội có lúc nào không nghe lời đâu?

Lục Vân trừng nàng, vốn muốn phản bác lại nhưng nghĩ đến tình hình lúc trước ở Dục Hoa Ly Hồn giới, lập tức bỏ đi ý niệm này.

- Đi thôi, chúng ta trước hết phải tìm cho được thế thân thích hợp, sau đó mới nghĩ cách lẻn vào trong thành.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt cười vui, theo sau Lục Vân quay ngược lại chạy thẳng đến thành Hắc Ám.

Bách Linh rời khỏi Kính Ảo thời không rồi, hoàn toàn không chạy thẳng đến thành Hắc Ám mà triển khai thăm dò cẩn thận địa hình khu vực lân cận. Theo suy đoán của nàng, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không chắc chắn có một mối quan hệ nào đó, nếu có thể tìm được mấu chốt bên trong, chắc chắn sẽ có ích nhiều cho chuyến cứu người lần này của các nàng. Đi một vòng đại khái, Bách Linh không có hành động gì lớn lao, bởi vì nàng phát hiện có người đang giám thị nàng.

Giây lát, Bách Linh rời đi. Để có thể thoát khỏi người giám thị, nàng bay lên không trung, từ trên không nhìn xuống khu vực có thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không. Theo quan sát của Bách Linh, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không lân cận nhau, tuy nhìn không có đường ranh giới rõ ràng (bởi vì Kính Ảo thời không ẩn mình kín đáo), nhưng nói đại thể, cả hai vừa hay tọa lạc ở trung tâm một thung lũng bằng phẳng bốn bề có núi vây lại.

Thành Hắc Ám lơ lửng giữa không trung, trên đỉnh đầu hào quang như ban ngày, trong khu vực đen ngòm tỏ ra vô cùng chói mắt, động lực của nó đến từ chỗ nào? Kính Ảo thời không ẩn mình trong hư không, nó làm thế nào để không hiện hình ra rõ ràng. Hai nơi này một sáng một tối, một cương một nhu, tương phản đối nghịch đã vài ngàn năm rồi, đây là bản tính trời sinh hay còn có nguyên nhân khác? Chuyện này, Bách Linh đều thấy rất khả nghi, nhưng nàng nhất thời lại không tìm được lời giải thích hợp lý.

Lơ lửng trên bầu trời, Bách Linh yên lặng suy xét. Trong lúc lơ đãng, nàng lại ngửng đầu nhìn lên không trung đen ngòm, trong lòng nghĩ đến đó là đen tối chưa biết ở xa xa kia hay là một thứ nào đó không thấy được đã ngăn cách tầm nhìn. Loại ý niệm này hiện lên trong đầu của nàng chỉ thoáng qua, nhưng ý niệm không tầm thường này của nàng khiến nàng chú ý. Bay lên cao, Bách Linh liên tục tăng độ cao, khi đến cao độ ước chừng bốn trăm trượng liền bị một luồng sức mạnh trói buộc vô hình áp chế mạnh mẽ. Bách Linh thử cố vượt qua nhưng kết quả khiến nàng kinh khiếp, luồng sức mạnh này to lớn vô cùng, chỉ bằng sức lực cá nhân nàng thì vẫn không cách nào lay chuyển được.

Bất đắc dĩ, Bách Linh bỏ việc tiếp tục thăm dò, nhưng đúng lúc này, trên không trung đen ngòm đột nhiên lóe lên một tia sáng nhạt, chớp mắt đã không còn thấy. Bách Linh hơi vui, triển khai linh thức toàn lực thăm dò, nhưng chờ đợi rất lâu cũng không có chút hồi âm. Lúc này, trên đầu Bách Linh hào quang lóe lên, Ngũ Thải Tiên Lan tự động bay ra, di động chầm chậm trên không trung đen ngòm, hơn nữa còn phát ra một chùm ánh sáng màu xanh lam thẫm chiếu rọi quanh đó.

Nhờ vào ánh sáng yếu ớt này, Bách Linh phát hiện khu vực vốn đen ngòm không thấy gì, lại lộ ra vô số dày đặc những ký hiệu do bụi đen tạo thành, bao trùm toàn bộ tầng không trung. Thấy vậy, Bách Linh vô cùng kinh khiếp. Nếu như suy đoán không sai, cái gọi là Song Cực Thiên này thực ra là một thế giới tương đối kín mít. Người thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không vài ngàn năm nay vẫn luôn bị vây vào bên trong, căn bản không cách nào ra ngoài. Nếu như quả thật như vậy, sự có mặt của bọn họ thì còn ý nghĩa gì đây? Tại sao lại vĩnh viễn bất biến, bất tử bất diệt?

Trong lúc suy tư, Ngũ Thải Tiên Lan bay về trên đầu của Bách Linh, mọi thứ liền khôi phục lại như thường. Nhẹ nhàng hạ xuống, Bách Linh suy nghĩ đầy tâm sự, khi sắp hạ xuống mặt đất, một luồng khí tức khác thường đột nhiên truyền đến khiến tâm thần Bách Linh chấn động. Trong sát na, Bách Linh do phản xạ có điều kiện liền bắn mình lên không, toàn thân ánh sáng lưu chuyển, phát xuất một kết giới phòng ngự rọi chiếu quanh đó. Đồng thời, đôi mắt đẹp của Bách Linh đảo tròn truy tìm nguồn gốc của luồng khí tức đó. Khi đã nhìn thấy rõ ràng rồi, Bách Linh la lên một tiếng thất thanh.

Thật ra vào thời khắc đó, Bách Linh phát hiện được chuyện nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.