Thất Giới Hậu Truyện

Chương 544: Chương 544




Bách Linh nghiêm túc nói:

- Thành chủ bất tất phải nói nhiều, thắng bại phải qua mới biết được. Xin mời chuẩn bị.

Huyền Minh gật khẽ, dừng lại cách hai cô chừng ba trượng, toàn thân ánh sáng màu đỏ tía từ chậm nhanh dần, hệt như sóng biển nhấp nhô tầng tầng khuếch tán. Thương Nguyệt hoành kiếm trước ngực, quanh người lửa đỏ bừng bừng đỡ lấy thân thể của nàng chầm chậm bay lên hệt như một đóa hoa sen máu xoay tròn dưới chân. Bách Linh toàn thân hào quang ngàn vạn, thân thể xếp bằng lơ lửng giữa không trung, trên hai chân đặt Cửu Thiên huyền cầm, đang chăm chú khảy đàn niệm kinh.

Thành Hắc Ám, Lục Dương đại điện, một trận giao chiến vì danh dự và lợi ích sắp sửa triển khai. Bách Linh, Thương Nguyệt bị ép cho bất đắc dĩ, liên thủ đại chiến với Hắc Ám thành chủ, cuối cùng tình hình sẽ như thế nào? Hắc Ám thành chủ khư khư cố chấp muốn lưu lại một trong hai nàng là muốn chuẩn bị cho điều kiện đàm phán sau này hay còn có ý đồ nào khác đây? Cuối cùng ông ta có thể được như ý không?

Đứng ở cửa giới hạn, Lục Vân trầm ngâm không nói, trong mắt lấp lánh ánh do dự. Diệp Tâm Nghi không hiểu hỏi lại:

- Huynh mang chúng ta đến đây là dự tính rời khỏi khu vực này?

Lục Vân liếc nàng, trầm ngâm đáp:

- Ta dự tính trước hết đưa cha trở về đã.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:

- Huynh nghĩ ra được biện pháp trở về?

Lục Vân lắc đầu trả lời:

- Không nắm chắc mười phần, nhưng có thể thử qua.

Lục Văn Vũ nói:

- Vậy hãy thử trước đi, cha lưu lại ở đây chỉ làm khổ các con.

Diệp Tâm Nghi thúc giục:

- Nếu như có hy vọng, huynh hãy thử nhanh nhanh đi.

Lục Vân bật cười điềm đạm, chỉ cửa giới hạn đáp:

- Trước hết, chúng ta phải xuyên qua được cửa này, sau đó mới đến Cửu Long Khốn Nhật, ở đó mới có cơ hội thử.

Diệp Tâm Nghi chợt nói:

- Thế thì đi nhanh đi.

Lục Vân mỉm cười đáp:

- Được, muội dẫn đường đi.

Diệp Tâm Nghi trừng chàng một cái, vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy có Lục Văn Vũ ở đây nên đành phải nhẫn nhịn.

- Mở đường thì mở đường, huynh cho là muội ngay cả cái cửa này cũng không đi qua được sao?

Trong tiếng hừ nhẹ, Diệp Tâm Nghi thân thể bay lên không trung, tư thế ưu nhã bắn thẳng đến cửa giới hạn. Chớp mắt, Diệp Tâm Nghi hóa thành một chùm sáng, hệt như một loại xung điện đâm vào trong tấm vách sáng của cửa giới hạn. Lục Vân thấy vậy, không khỏi lắc đầu bật cười, thân thể hơi loáng cái đã ôm lấy Diệp Tâm Nghi bị hất bắn về.

- Cửa này quả thật là không hay, ngay cả mỹ nữ mà cũng không cho đi.

Diệp Tâm Nghi la lên thất thanh một tiếng, thấy Lục Vân đỡ lấy mình, trong lòng tự thấy mừng rỡ, ai ngờ Lục Vân lại buông ra câu nói như vậy, lập tức chọc cho Diệp Tâm Nghi hờn dỗi.

- Xuống địa ngục đi, dám chê cười người ta, xem muội xử huynh.

Múa quyền trắng nõn nà, Diệp Tâm Nghi tỏ sự chống cự. Lục Vân cười quái lạ nói:

- Quả thật lòng tốt bị sét đánh, sớm biết vậy ta đã ở bên cạnh xem náo nhiệt, xem thử khi người ta chật vật sẽ như thế nào đây.

Diệp Tâm Nghi không chịu bỏ qua, ngang ngược nói:

- Huynh thật xấu xa, biết được cửa này có bí ẩn còn cố ý trêu đùa muội, muội ... muội ... không thèm nhìn huynh nữa.

Lục Vân thấy nàng bộc lộ vẻ ngây thơ, không nhịn được trêu chọc thêm:

- Có lẽ cửa này là dạng mỹ nữ dễ nhìn nên cũng không thích mỹ nữ, vì vậy mới bài xích muội.

Diệp Tâm Nghi tức giận nói:

- Nhảm nhí, huynh cố ý chọc muội, muội ... muội ...

Tiếng nói chợt dừng lại, Diệp Tâm Nghi đột nhiên đỏ hẳn cả mặt, thoát ra khỏi lòng của Lục Vân, cố che giấu quay lưng lại với Lục Văn Vũ. Mỉm cười không nói, Lục Văn Vũ trong mắt hiện nét cười, thấy rõ hoàn toàn một số biến hóa giữa hai người.

Lục Vân thôi không cười giỡn, đi đến gần Diệp Tâm Nghi điềm nhiên nói:

- Cửa này từ bên ngoài đi vào rất dễ dàng, nhưng từ trong lại rất khó đi ra được.

Diệp Tâm Nghi hung hăng trừng chàng một cái, giọng tận sức bình tĩnh hỏi lại:

- Vì sao lại như vậy?

Lục Vân cười đáp:

- Ta cũng chỉ là biết như thế thôi, không hiểu cụ thể là thế nào. Được rồi, thời gian gấp rút, chúng ta đi thôi.

Nói rồi kéo tay phải của Diệp Tâm Nghi lóe lên đến bên Lục Văn Vũ, nắm lấy tay trái của ông, ba người kết thành một chuỗi chớp mắt đã hóa thành ánh sáng bắn vào trong cửa giới hạn. Lúc này, chỉ thấy cửa giới hạn sóng ánh sáng chấn động không thôi, kéo dài một lúc rồi dần dần bình thường trở lại.

Vượt qua được cửa giới hạn, Lục Vân mang hai người chạy thẳng đến Cửu Long Khốn Nhật, khoảng chừng nửa canh giờ sau đã đến nơi cần thiết. Lần đầu tới đây, Diệp Tâm Nghi và Lục Văn Vũ đều cảm thấy khiếp hãi, chấn động vô cùng với cảnh tượng lạ kỳ của Cửu Long Khốn Nhật, quả thật là một đại kỳ tích. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Lục Vân vừa mới đến gần đầm máu thì người khổng lồ Thiên Thạch liền đột nhiên xuất hiện, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Tâm Nghi và Lục Văn Vũ.

Khẽ kêu một tiếng, Diệp Tâm Nghi nói:

- Người khổng lồ quá, đây chính là vị khổng lồ Thiên Thạch mà huynh đã nói đến phải không?

Lục Vân mỉm cười trả lời, phất tay ra hiệu cho người khổng lồ Thiên Thạch.

- Ông khỏe không, đây là cha ta và đây là sư muội của ta.

Người khổng lồ Thiên Thạch nghe vậy, mất đi ánh sắc bén trong mắt, giọng như sấm động trả lời:

- Ngươi đã đi thành Hắc Ám rồi?

Lục Vân cười đáp:

- Đúng thế, ta vừa mới từ nơi đó quay lại, còn bất ngờ gặp phải một chuyện khác.

Người khổng lồ Thiên Thạch lạnh lẽo nói:

- Ngươi đã quên mất cảnh cáo trước đây của ta, phá vỡ cấm chế của cửa giới hạn, mang tai nạn đến nơi này.

Lục Vân đáp:

- Ta không hề quên, bất quá ta phải làm như vậy. Lần này quay lại đây, ta dự tính mang cha ta trở về, như vậy cần phải nhờ vào thần lực của Cửu Long Khốn Nhật.

Người khổng lồ Thiên Thạch lạnh lùng trả lời:

- Ngươi quay về không được rồi, bởi vì ngươi không có chìa khóa để khai mở Cửu Long Khốn Nhật. Chỉ đơn thuần nhờ vào sức mạnh một chiêu, ngươi còn chưa thoát khỏi, sức mạnh trói buộc cả thế giới này đều tập trung lên người ngươi.

Lục Vân có phần không tin, hỏi lại:

- Ngươi khẳng định ta không quay về được?

Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn Lục Vân, trong mắt ánh xanh lục lóe lên như điện, sau khi quan sát rất lâu rồi liền đưa ra kết luận khẳng định.

- Đúng thế, ngươi quay về không được rồi. Bởi vì người năm xưa bố trí cấm chế của thế giới này có thực lực ngươi không thể so sánh được.

Lục Vân nhìn vẻ nghiêm túc của người khổng lồ Thiên Thạch, hỏi lại:

- Người đó là ai?

Người khổng lồ Thiên Thạch lắc đầu trả lời:

- Đó là một cái tên cấm kỵ, ai cũng không dám đề cập đến.

Diệp Tâm Nghi trong lòng không phục, hỏi ngược lại:

- Ngươi không cần phải khoa trương nói ngoa như vậy, Lục Vân ở nhân gian dương danh thiên hạ không ai bằng được, ta còn chưa từng nghe qua có người nào còn lợi hại hơn huynh ấy.

Người khổng lồ Thiên Thạch trừng nàng một cái, hoàn toàn không giải thích quá nhiều, đưa mắt nhìn Lục Vân trầm giọng nói:

- Nếu ngươi thật sự muốn quay về, chắc chắn phải tìm được chìa khóa khai mở Cửu Long thạch trận, đến lúc đó ta có thể cho ngươi biết khai mở như thế nào. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, không được mang tai nạn đi qua cửa giới hạn.

Lục Vân suy xét một lúc, khẽ nói:

- Điều kiện ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta muốn hỏi một câu, có chỗ nào có thể thu xếp cho cha ta không.

Người khổng lồ Thiên Thạch trầm ngâm nói:

- Nơi này cả vùng hoang vu, tuy có thể tạm thời ở được nhưng không cách nào ở lâu, ta tối đa có thể giúp ngươi trông coi ông ta trong ba ngày.

Lục Vân nghĩ một lát, dứt khoát nói:

- Ba ngày là đủ lắm rồi, cha ta tạm thời nhờ vào ngươi. Bây giờ ngươi hãy cho ta biết, chìa khóa khai mở Cửu Long thạch trận là thứ gì vậy?

Diệp Tâm Nghi không đồng ý, phản bác lại:

- Lục Vân, huynh không thể khinh suất hành sự như vậy được. Làm như vậy chẳng khác ...

- Yên tâm, ta nhìn người xưa nay rất chuẩn. Vị bằng hữu khổng lồ này tuy lạnh lẽo nhưng lại tuyệt đối là người tuân thủ lời hứa.

Cắt ngang lời của Diệp Tâm Nghi, Lục Vân giọng nói kiên định. Diệp Tâm Nghi có phần lo lắng, đang muốn nói thêm vài câu, Lục Văn Vũ lại cất tiếng.

- Tâm Nghi, không cần lo cho ta, ta tin tưởng Vân nhi suy xét rất kỹ.

Diệp Tâm Nghi thấy tình hình như vậy, cũng không tiện phản đối, đồng ý với quyết định của Lục Vân.

Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn Lục Vân, ánh mắt hơi kỳ dị, giọng bình thường đáp:

- Chìa khóa khai mở nơi này là một thứ rất thần bí, nó ẩn chứa trong một bức họa. Nhưng chỉ đơn thuần bằng vào bức họa đó, ngươi vẫn còn không cách nào tìm được chìa khóa, ngươi cần phải tìm được một lá cờ, một ngọn đèn, một khối lệnh. Bốn thứ kết hợp lại mới có thể tìm được chìa khóa.

Lục Vân hỏi lại:

- Bốn thứ này nằm ở nơi nào?

Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:

- Trong Song Cực Thiên chia ra bốn thế lực. Bọn họ là thành Hắc Ám, Kính Ảo thời không, Hắc vực cùng với Minh Sát hung thần.

Lục Vân hơi kinh ngạc hỏi lại:

- Hắc vực ở nơi nào? Minh Sát hung thần là ám chỉ ai?

Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:

- Hắc vực ở trong Hắc Thạch sơn, chuyên môn thu thập quỷ hồn của ba nơi kia. Minh Sát hung thần là một cách gọi bao hàm tất cả thế lực hung tàn ác sát trong Song Cực Thiên. Số lượng bọn chúng không nhiều nhưng thực lực lại khủng khiếp vô cùng.

Diệp Tâm Nghi nghe đến đây, cất tiếng hỏi:

- Trước đây chúng ta có gặp một con Báo Lang, con đó không biết có thuộc về Minh Sát hung thần không?

Người khổng lồ Thiên Thạch gật đầu đáp:

- Đúng, Báo Lang chính là một trong số đó, thực lực chỉ tính vào mức trung bình. Nhớ kỹ, bức họa ở trong Kính Ảo thời không, ngọn đèn ở thành Hắc Ám, lá cờ ở Hắc vực, khối lệnh trong tay Minh Sát hung thần. Các ngươi chỉ có thời gian ba ngày, không nên lãng phí.

Lục Vân bình thản cười đáp:

- Ba ngày đủ rồi. Được, cha ta để lại cho ngươi trông coi, trong ba ngày ta sẽ quay lại nơi này.

Nói rồi kéo tay Lục Văn Vũ dặn dò vài câu rồi mới dẫn Diệp Tâm Nghi rời khỏi nơi đó.

Trong Kính Nguyên giới của Kính Ảo thời không, kính chủ Ảo Ảnh đang chăm chú nhìn vào một mặt kính. Trên mặt kính có ánh sáng luân chuyển tràn ngập các màu sắc, thỉnh thoảng còn xuất hiện một số hình ảnh tàn khuyết, có cả hình bóng của Lục Vân. Quan sát một lúc, Ảo Ảnh nhìn sang chỗ khác tự nói:

- Kỳ quái, vì sao mỗi lần đều không cách gì nhìn rõ tình hình cụ thể của hắn, thật ra trên người hắn ẩn chứa bí mật gì đây?

Bốn bề yên lặng như tờ, không một âm thanh.

Xoay người, Ảo Ảnh chầm chậm bước ra, vừa đi được vài bước liền gặp Tử Ngọc tiến vào. Dừng lại, Ảo Ảnh hỏi:

- Chuyện thế nào?

Tử Ngọc đáp:

- Bẩm kính chủ, vừa thu được tin tức, Bách Linh và Thương Nguyệt đi thành Hắc Ám.

Ảo Ảnh hừ giọng nói:

- Không ngoài dự liệu, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Còn các mặt khác thế nào?

Tử Ngọc đáp:

- Bảy cửa giới hạn thì có hai cửa đã mở ra rồi.

Ảo Ảnh nghe vậy rất mừng, cười nói:

- Hay, quả thật quá hay. Truyền lệnh xuống, tất cả đệ tử chuẩn bị đợi lệnh, thời cơ chúng ta chờ đợi vài ngàn năm đã sắp tới rồi.

Tử Ngọc nhắc nhở:

- Kính chủ, chuyện này thành Hắc Ám cũng chắc chắn biết được, chúng ta cũng không thể nào quên bọn họ.

Ảo Ảnh cười đáp:

- Chuyện này ta tự biết, ngươi không cần phải lo lắng. Đi thôi.

Tử Ngọc hơi chần chừ một lúc, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, vâng lời bỏ đi. Ảo Ảnh một mình đứng ở nơi đó, tự nói với mình:

- Bao nhiêu năm tháng vô tình, thời gian trôi qua, kết quả là hai đất âm dương lại không thể tự mình quyết định. Có lẽ, đây chính là cuộc đời của ta, đây chính là ý trời trêu ngươi.

Thanh âm đau thương lưu lại, Ảo Ảnh rời khỏi nơi đó đi thẳng đến chỗ ở tạm của Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ. Vừa gặp mặt, Trương Ngạo Tuyết vẻ bình thản hỏi lại:

- Kính chủ đến đây chắc mang đến tin tức tốt lành.

Ảo Ảnh cười đáp:

- Nói thế nào đây, tin tức này nửa tốt nửa xấu.

Hải Nữ nghe vậy nghi hoặc hỏi lại:

- Làm gì có tin tức nửa xấu nửa tốt, không tin được.

Ảo Ảnh cười nhẹ đáp:

- Chuyện trên thế gian kỳ diệu rất nhiều, chuyện nửa xấu nửa tốt cũng thường hay phát sinh.

Trương Ngạo Tuyết bật cười điềm đạm thanh nhã nói:

- Trẻ con chưa biết chuyện, kính chủ chớ chấp nhặt với nó. Có tin tức thế nào xin kính chủ cứ nói thẳng ra đi.

Ảo Ảnh gật đầu đáp:

- Vừa thu được tin tức, đồng bạn Bách Linh và Thương Nguyệt của các cô đã đến thành Hắc Ám.

Hải Nữ nói:

- Đây tính là tin xấu hay tốt vậy?

Ảo Ảnh trả lời:

- Đừng gấp, tin tức này tạm thời coi là tốt, bởi vì đã có được hành tung của bọn họ. Còn về tin tức xấu, các vị cùng ta đến Kính Nguyên giới một chuyến thì tự nhiên biết được.

Trương Ngạo Tuyết không nói gì, kéo Hải Nữ đi theo Ảo Ảnh đến Kính Nguyên giới liền thấy được tình hình nghênh chiến của Bách Linh và Thương Nguyệt với Hắc Ám thành chủ trên một mặt gương nhiều màu. Quan sát vẻ mặt của hai người, Ảo Ảnh hỏi lại:

- Nhìn thấy cảnh này rồi, không biết có cảm giác như thế nào?

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt không lộ gì cả, lạnh nhạt nói:

- Kính chủ bảo chúng ta nhìn cảnh này, không biết là muốn biểu đạt ý muốn gì?

Ảo Ảnh ngầm kinh hãi, thấy đáng sợ với sự bình tĩnh lạnh lùng của Trương Ngạo Tuyết, miệng lại cố ra vẻ bình tĩnh nói:

- Không có gì, ta chỉ muốn nói, nếu như đồng bạn của các vị rơi vào tay của thành Hắc Ám, lúc đó không biết các vị có bị thành Hắc Ám uy hiếp hay không?

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Muốn thay đổi cục diện, kính chủ phải nói vấn đề thực tế với ta.

Ảo Ảnh không đoán được tâm tư của Trương Ngạo Tuyết, thử thăm dò:

- Ta dự tính phái cao thủ hỗ trợ hai vị đi thành Hắc Ám cứu người.

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Ý tốt của kính chủ ta xin ghi nhận, nhưng ta thấy cách này không thể làm được.

Ảo Ảnh hỏi lại:

- Thế ý tứ của cô thế nào?

Trương Ngạo Tuyết nghĩ một lúc, trầm ngâm đáp:

- Ta dự tính mang Hải Nữ đi thành Hắc Ám một chuyến.

Ảo Ảnh không nói gì, suy xét một lúc, không ngờ lại gật đầu đồng ý.

- Được, ta tôn trọng ý muốn của cô. Chỉ hy vọng cô không hợp tác với thành Hắc Ám quay lại thù địch với chúng ta là được.

Trương Ngạo Tuyết hơi bất ngờ, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Kính chủ yên tâm, thiện ác ta cũng hiểu rõ. Bây giờ thời gian khẩn cấp, chúng ta cáo từ trước đây.

Ảo ảnh đáp:

- Lần này đi nhớ cẩn thận.

Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, dẫn Hải Nữ rời khỏi nơi đó.

Quay lại Song Cực Thiên, Diệp Tâm Nghi và Lục Vân nhanh chóng đến gần khu vực quanh thành Hắc Ám.

- Bây giờ chúng ta đi Kính Ảo thời không trước để tìm bức họa đó hay là đi thành Hắc Ám để lấy ngọn đèn?

Lục Vân cười nói:

- Muội làm như đó là đồ trong nhà của muội, nói lấy là lấy à.

Diệp Tâm Nghi trừng chàng một cái, gắt giọng:

- Muội và huynh nói chuyện chính, huynh lại coi thường muội.

Lục Vân cười đáp:

- Được rồi, ta sai rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa.

Diệp Tâm Nghi thấy chàng đã nhận sai, lập tức khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười tự đắc.

- Nhìn thái độ không tồi của huynh, muội cũng đại lượng không chấp tiểu nhân, tha thứ cho huynh.

Lục Vân ngầm cười trong lòng, hỏi lại:

- Thế bây giờ đại nhân thấy phải làm thế nào đây?

Diệp Tâm Nghi sửng mình, cười duyên đáp:

- Muội là đại nhân, tự nhiên là muội hỏi huynh rồi.

Lục Vân cười ha hả trả lời:

- Muội là đại nhân, tự nhiên phải để muội làm chủ, ta làm sao múa rìu qua mắt thợ được?

Diệp Tâm Nghi thấy bộ mặt cười xấu xa của chàng, lập tức hai tay chống nạnh quát lên:

- Lục Vân, muội lấy thân phận người lớn ra lệnh cho huynh phải nói.

Lục Vân thấy vậy, cười quái dị nói:

- Không ổn rồi, cọp cái đến, đi nhanh thôi.

Nói rồi xoay người ra thế muốn chạy. Động tác và vẻ mặt thật vô cùng, không thấy giả bộ chút nào. Diệp Tâm Nghi đỏ mặt lên, ngang ngược mắng:

- Dám mắng muội là cọp cái, chớ có chạy.

Nhảy một bước xa, Diệp Tâm Nghi đưa tay bắt lấy, đáng tiếc lại không nắm được gì cả.

Lục Vân bật cười ha hả, thỉnh thoảng quay lại làm mặt xấu với nàng, bộ dạng hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm, toàn thân tràn đầy khoái lạc. Diệp Tâm Nghi không phục, liên tục vài lần bắt vào khoảng không, ở thế cưỡi hổ khó xuống, nàng không thể bỏ qua sĩ diện chỉ đành tiếp tục truy đuổi. Đối với Diệp Tâm Nghi, phương thức ứng xử như vậy nàng thực ra ngầm vui mừng, nhưng mỗi lần chụp hụt đều khiến cho nàng không sao bỏ đi sự tự tôn, lại chờ đợi Lục Vân sẽ nhận thua.

Phụ nữ trong yêu đương luôn nhìn chi tiết rất quan trọng, cho dù là nhường chút trong vô tình cũng khiến nàng cười trộm thật lâu. Lục Vân luôn để ý đến vẻ mặt của Diệp Tâm Nghi, thấy mặt nàng phức tạp, ẩn chứa vui mừng, lại có u oán, trong lòng hơi suy tư liền hiểu được vài phần cảm nhận của nàng. Giây lát sau, Lục Vân thấy thời cơ đã đến liền cố ý lộ ra sơ hở, để Diệp Tâm Nghi bắt lấy.

- Ha ... ha ... Cuối cùng cũng bắt được huynh rồi.

Không kìm được vui mừng, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt tươi cười ngây thơ. Lục Vân cố ý cau mày, làm bộ mặt như nuốt phải quả đắng, mặt mày cau có chọc cho nàng vui vẻ. Một lúc sau, Diệp Tâm Nghi thôi cười, liếc chàng thật hấp dẫn, khẽ khàng buông tay ra. Lục Vân nhìn nàng mỉm cười gật đầu, cũng không phá đi quan hệ lúc này nữa, cười khẽ nói:

- Bây giờ chúng ta trước hết đi Kính Ảo thời không, thử thăm dò tình hình nơi đó thế nào, sau đó mới suy nghĩ bước kế tiếp.

Diệp Tâm Nghi gật khẽ, thu lại tinh thần, tỏ ra thánh khiết vô cùng.

- Thời gian ba ngày chúng ta phải tìm cho được bốn thứ đồ vật, sợ rằng ngoại trừ thẳng thắn cướp lấy thì không còn biện pháp nào khác.

Lục Vân vẻ mặt tự tin, định liệu rõ ràng:

- Cao nhân tự có diệu kế, muội chỉ cần đi theo là được rồi. Đi thôi.

Bay lên, Lục Vân dẫn Diệp Tâm Nghi hướng thẳng về phía trước. Do chưa từng đi đến Kính Ảo thời không, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi cứ quanh quẩn gần thành Hắc Ám, ai ngờ đột nhiên gặp được Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ từ Kính Ảo thời không ra.

Bốn người vừa gặp mặt, rất là cao hứng, không thể thiếu một phen hỏi han nói chuyện. Để cho an toàn, Lục Vân dẫn ba cô tạm thời quay lại khu vực đêm đen để tránh bị người phát hiện. Hải Nữ nhảy phốc đến bên Lục Vân, vui mừng vô cùng ôm cổ của chàng, khẽ nói:

- Sư phụ, Mộng Dao nhớ sư phụ nhiều lắm.

Lục Vân vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, cười hỏi:

- Lần này đi chơi có vui không?

Hải Nữ có chút ngượng ngùng, xấu hổ đáp:

- Chơi vui, chỉ có nhớ sư phụ, sư nương và còn có sư thúc nữa thôi.

Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết xen miệng vào:

- Vừa rồi theo kính chủ Ảo Ảnh biết được, Bách Linh và Thương Nguyệt đang ở trong thành Hắc Ám, lại chuẩn bị giao chiến với Hắc Ám thành chủ.

Lục Vân và Diệp Tâm Nghi nghe vậy dừng chân, vẻ mặt hai người khác nhau. Diệp Tâm Nghi có phần lo lắng, Lục Vân lại lộ ra nụ cười kỳ dị. Hải Nữ ôm cổ của Lục Vân, dịu dàng nói:

- Sư phụ, chúng ta đi cứu sư nương, đánh bại kẻ bại hoại kia.

Lục Vân cười đáp:

- Không cần gấp, cứu người thì nhất định phải đi rồi, nhưng bốn người chúng ta phải chia binh hai đường.

Diệp Tâm Nghi cau mày nói:

- Hai đường? Huynh dự tính chia ra hành động?

Lục Vân liếc nàng và Ngạo Tuyết, điềm nhiên trả lời:

- Ta dự tính đi cùng Ngạo Tuyết đến thành Hắc Ám, muội dẫn Hải Nữ quay ngược về Kính Ảo thời không, chúng ta cùng lúc làm cả hai chuyện.

Diệp Tâm Nghi có phần không nỡ chia tay, nhưng trước mặt Trương Ngạo Tuyết lại không tiện để lộ, chỉ đành gật đầu đáp:

- Được, mọi người cẩn thận một chút.

Trương Ngạo Tuyết dặn dò:

- Tâm Nghi, nhớ kỹ không được dễ dàng đồng ý với yêu cầu của kính chủ, chuyện khác để Hải Nữ nói cho muội biết.

Hải Nữ cười đáp:

- Sư nương yên tâm, có con ở đây tuyệt đối sẽ không để cho sư thúc phải lỗ lả.

Trương Ngạo Tuyết cười cười, kêu Lục Vân rồi hai người liền vội vàng chạy đến thành Hắc Ám. Diệp Tâm Nghi đưa mắt tiễn hai người đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng mới kéo tay Hải Nữ bay thẳng về phía Kính Ảo thời không.

Vẻ mặt cười duyên dáng, Hải Nữ nhỏ giọng nói:

- Sư thúc, có phải sư thúc thích sư phụ không.

Diệp Tâm Nghi đỏ ửng mặt, quát lên:

- Không được nói nhảm.

Hải Nữ cười ha hả nói:

- Sư thúc yên tâm, Mộng Dao sẽ không nói cho sư nương biết.

Diệp Tâm Nghi mắng:

- Còn nhỏ mà quỷ quái, biết rõ còn đoán mò, sau này không được nhắc lại chuyện đó nữa, biết chưa?

Hải Nữ chớp chớp mắt, cười đáp:

- Sư thúc thừa nhận rồi?

Diệp Tâm Nghi nghiêm mặt nói:

- Bé con biết cái gì, chỉ đoán mò.

Hải Nữ tròng mắt đảo tròn, miệng phát ra tiếng cười lớn, vẻ khoe trương chọc cho Diệp Tâm Nghi đỏ mặt thở hổn hển, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

- Con tiểu quỷ này, dám nói ta như vậy, xem ta làm gì con.

Hải Nữ cười duyên một tiếng, bắn đi, tiếng cười yêu kiều dễ nghe theo không gian rộng lớn dần dần bay đi xa, không bao lâu hai người liền biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.