Thất Giới Hậu Truyện

Chương 905: Chương 905: Hình thế bức nhân – Tình thế nguy cấp – phần 2




Lam Thiên Hồng chần chừ một lúc, nhỏ giọng trả lời:- Bẩm thánh chủ, nếu như địch nhân không mạnh mẽ đánh thẳng, đại khái có thể duy trì được một tháng. Nếu như địch nhân dùng chính sách tấn công mạnh mẽ, chúng ta tối đa ... tối đa chỉ có thể chống cự được vài ngày.

Nhất Tịch Như Mộng thân thể chấn động, quay người lại nhìn ra xa xa, nhẹ nhàng hỏi tiếp:- Phía Hắc Trì Huyền Vực có tin tức gì không?

Lam Thiên Hồng đáp:- Chúng ta đã phái ra ba nhóm cao thủ đi liên hệ, đến hiện nay vẫn chưa hề có chút tin tức nào.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ thở dài lên tiếng:- Xem ra lần này Ngũ Sắc Thần Vương quả thật quyết tâm phải nhổ tận gốc của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực rồi.

Lam Thiên Hồng trả lời:- Theo suy đoán của ta, phía Hắc Trì Huyền Vực cũng lành ít dữ nhiều, lần này cũng không cách nào chi viện cho chúng ta được nữa.

Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm nói:- Tình thế trước mắt muốn chi viện cho nhau thì rõ ràng là quá trễ rồi, chúng ta phải tính toán đối phó với kết quả xấu nhất cho tốt, phái người đi Ma Vân Đại chiểu trạch thăm dò thử coi có nơi nào tạm thời lánh nạn được không?

Lam Thiên Hồng trả lời:- Ma Vân Đại chiểu trạch chính là đất hoang dã, trước đây chúng ta đã nhiều lần thăm dò, kết quả đều không được như ý, lần này chỉ sợ cũng không tìm ra được chỗ nào để cư trú cả.

Nhất Tịch Như Mộng khổ sở nói:- Chuyện đã đến hiện nay, không thể không làm được. Ông hãy phải người đi tìm kiếm trước đi, đó chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta.

Lam Thiên Hồng chần chừ rồi đáp:- Cho dù tìm được nơi thích hợp để tạm thời né tránh, chỉ sợ bá tánh bình thường cũng khó có thể sinh tồn được ở đó.

Nhất Tịch Như Mộng nói:- Thích ứng với hoàn cảnh chính là bản năng của con người, chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên.

Lam Thiên Hồng gật đầu đáp:- Nếu như thánh chủ cho là như vậy, ta sẽ phái người đi tìm kiếm.

Dứt lời liền xoay người đi, Lam Thiên Hồng vội vàng rời khỏi nơi đó. Đưa tiễn Lam Thiên Hồng rồi, Nhất Tịch Như Mộng tự nói:- Vài ngàn năm chống cự, cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mạng thất bại mất nước, lẽ nào đây chính là định mệnh của chúng ta, đã định sẵn đời đời kiếp kiếp đều phải khuất phục trong tay của Thần Vương? Mẫu Đơn ở đâu rồi, vì sao một đi không thấy tin tức báo về?

Tiếng nói u oán dần dần tan ra, bốn bề nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Không biết từ lúc nào, Lam Thiên Hồng lại quay về định Cô Tinh Vân Nhai, bước chân tỏ ra dồn dập một chút. Phát hiện được chuyện này, Nhất Tịch Như Mộng quay người nhìn ông ta, hỏi lại:- Có chuyện gì vậy?

Lam Thiên Hồng có phần hưng phấn, vội vàng đáp:- Bẩm thánh chủ, Bất Lão Huyền Tôn của Hắc Trì Huyền Vực đã đến rồi.

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy chấn động, vội vàng nói:- Nhanh mời Huyền Tôn đến nơi này.

Lam Thiên Hồng vâng một tiếng, lập tức xoay mình rời đi ngay. Chốc lát sau, Lam Thiên Hồng dẫn một người đàn ông trung niên áo đen đến Cô Tinh Vân Nhai, gặp gỡ với Nhất Tịch Như Mộng.

Từ xa xa nhìn lại, người đàn ông trung niên áo đen đó thân hình khôi ngô, cao lớn uy mãnh, khuôn mặt không anh tuấn lắm lại có mấy phần lạnh lùng tàn khốc, khiến cho người ta cảm thấy như gặp phải Hắc Diện Diêm La.

Mỉm cười tiến lên, Nhất Tịch Như Mộng cười nói:- Huyền Tôn không ngại gian khổ đến nơi này, Như Mộng quả thật rất cảm kích.

Người đàn ông trung niên áo đen khóe miệng khẽ động, miễn cưỡng cười cười, trầm giọng đáp:- Thánh chủ không cần phải cảm tạ, ta đến cũng chỉ vì đại sự tồn vong của hai bên chúng ta mà thôi.

Nhất Tịch Như Mộng hỏi lại:- Tình hình Hắc Trì Huyền Vực như thế nào?

Bất Lão Huyền Tôn trả lời:- Vốn dĩ còn có thể kiên trì một lúc, nhưng từ sau khi Huyền Ẩm Quỷ Mẫu xuất hiện, tình hình liền phát sinh biến hóa rất lớn, địch nhân hiện nay đã đến được Huyết Long Tinh Tuyền, chỉ thiếu một chốc nữa sẽ nhổ được tận gốc.

Nhất Tịch Như Mộng thở dài nói:- Phía chúng ta cũng không kém gì nhiều lắm, Ngọa Vân cư sĩ kia quỷ kế đa đoạn, khiến chúng ta chịu tổn thất rất nặng nề.

Bất Lão Huyền Tôn trả lời:- Lần này Ngũ Sắc Thiên Vực phân binh hai đường, rõ ràng là muốn ngăn cản chúng ta liên hệ với nhau, tiện việc đánh phá tiêu diệt từng phần. Hiện nay chuyện đã đến mức này, xảo kế của bọn chúng cũng coi như là hoàn thành, chúng ta phải nghĩ cách ứng phó.

Nhất Tịch Như Mộng đáp:- Chúng ta hiện nay không lo cho bản thân được, căn bản không cách nào liên thủ. Ta đã phái người đi Ma Vân Đại chiểu trạch tìm kiếm chỗ thích hợp tạm sống, tính toán khả năng xấu nhất có thể xảy ra.

Bất Lão Huyền Tôn cười khổ nói:- Điểm này ta cũng đã nghĩ tới rồi, hơn nữa còn phái cao thủ đi tìm, nhưng kết quả lại không được như ý.

Nhất Tịch Như Mộng hỏi lại:- Hiện nay, Huyền Tôn đến nơi này có phải đã ứng ra được kế sách ứng phó nào đó phải không?

Bất Lão Huyền Tôn thở dài đáp:- Ta suy xét rất lâu rồi, nếu như cuối cùng quả thật không có sức chống trời, chỉ sợ chúng ta phải rời xa quê hương đi đến nhân gian tạm lánh.

Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc nói:- Nhân gian? Chuyện này bản thân ta quả thật chưa từng suy tính qua, bất quá với tình hình trước mắt hiện nay, bá tánh tầm thường căn bản không cách nào xuyên qua được tầng ngăn trở kia, chúng ta làm sao có thể chỉ lo cho bản thân mình.

Bất Lão Huyền Tôn đáp:- Đó cũng là chuyện khi không có biện pháp mà thôi, cũng là chọn lựa vạn bất đắc dĩ mà thôi. Trước đây, chúng ta còn phải liều mạng phản kích, cho nên đại thế đã mất, hiện nay không cách nào vãn hồi được, vì thế mới phải chọn lựa như vậy.

Lam Thiên Hồng nói:- Thánh chủ, ta thấy biện pháp của Huyền Tôn đáng để suy tính, chỉ cần chúng ta còn sống, sẽ có hy vọng Đông Sơn tái khởi. Bá tánh tầm thường, Ngũ Sắc Thần Vương cũng sẽ không giết người vô ích làm gì, làm vậy chỉ khiến cho thêm lòng oán hận mà thôi.

Nhất Tịch Như Mộng trầm tư không đáp, rõ ràng điều này có phần mâu thuẫn với phong cách hành sự của bà ta.

Lúc này, đệ tử của Lam Quang Thánh Vực đột nhiên đến nơi này, lớn giọng bẩm báo:- Khải bẩm thánh chủ, có một người phụ nữ cầu kiến, nói là người quen cũ của thánh chủ.

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy sửng người, phất tay đáp:- Dẫn cô ta đến đây.

Đệ tử đó vâng một tiếng rồi xoay mình rời đi, nhanh chóng dẫn đến một thiếu nữ áo tím, tuổi chừng mười bảy mười tám, chính là Hoa Ảnh thân tín bên cạnh thánh nữ Hoa Ngạo Nguyệt.

Phất tay bảo đệ tử kia đi rồi, Nhất Tịch Như Mộng nhìn Hoa Ảnh, kinh ngạc nói:- Thì ra là ngươi!

Hoa Ảnh gật đầu đáp:- Chính ta đây, rất mừng lại được gặp thánh chủ và Huyền Tôn.

Bất Lão Huyền Tôn hừ giọng trả lời:- Ngươi đến đây làm gì, đến để cười chúng ta phải không?

Hoa Ảnh điềm nhiên đáp:- Tiểu nữ còn chưa dám cuồng vọng như vậy, chọn lúc này để cười nhạo người lớn chẳng phải là đi tìm cái chết sao?

Nhất Tịch Như Mộng trả lời:- Có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải loanh quanh lòng vòng.

Hoa Ảnh nhìn Lam Thiên Hồng, khẽ giọng bảo:- Hôm nay đến nơi này quả thực có chuyện, thánh chủ có thể trước tiên để các thuộc hạ của người rời đi được không.

Nhất Tịch Như Mộng suy xét một lúc, gật đầu với Lam Thiên Hồng, bảo ông ta tạm thời tránh đi một chút.

Rất nhanh, Lam Thiên Hồng rời đi, đỉnh Cô Tinh Vân Nhai chỉ còn lại Nhất Tịch Như Mộng, Bất Lão Huyền Tôn và Hoa Ảnh. Lúc này, Nhất Tịch Như Mộng lên tiếng:- Nói đi, có chuyện gì vậy?

Hoa Ảnh đáp:- Hiện nay Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực đã ở vào tình cảnh vô cùng bất lợi, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng rồi. Lần này ta đến nơi này đặc biệt là vì chuyện này, muốn thương nghị với hai vị.

Huyền Tôn lạnh lẽo nói:- Giữa chúng ta không có gì tốt đẹp để bàn luận cả.

Hoa Ảnh vẻ mặt bình tĩnh, khẽ lẩm bẩm:- Mục đích thương nghị chính là để bảo vệ Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực.

Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc hỏi lại:- Ngươi có biện pháp đánh lùi quân địch?

Bất Lão Huyền Tôn không tin đáp liền:- Ngươi sao lại tốt như vậy?

Hoa Ảnh trả lời:- Làm như vậy không phải hoàn toàn vì các vị, mà cũng vì chủ nhân của ta nữa.

Bất Lão Huyền Tôn hừ giọng nói:- Hoa Ngạo Nguyệt chính là thánh nữ dưới trướng của Ngũ Sắc Thần Vương, cô ta làm sao lại sơ suất mạo phạm để phản đối sự thống trị của Ngũ Sắc Thần Vương?

Hoa Ảnh đáp:- Tin hay không là tùy các vị, ta không muốn tốn nhiều hơi sức, sự thực cuối cùng sẽ chứng minh tất cả.

Nhất Tịch Như Mộng hỏi lại:- Cho dù chúng ta có tin tưởng Hoa Ngạo Nguyệt, cô ta thật sự có thể hóa giải được nguy cơ lần này của chúng ta không?

Hoa Ảnh đáp:- Chủ nhân ta trước giờ vẫn luôn cực lực ngăn cản Thần Vương phát động cuộc chiến tranh này, bất đắc dĩ Thần Vương khư khư cố chấp, chủ nhân ta cũng không cách nào thay đổi được quyết định của ông ta. Lần này ta bí mật đến nơi này là để báo cho mọi người một chuyện, sự tồn vong của Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực tất cả đều ký thác vào trên người của Mẫu Đơn và Hoa Hồng.

Bất Lão Huyền Tôn nghi ngờ hỏi:- Câu này hiểu thế nào?

Nhất Tịch Như Mộng đáp:- Cho dù Mẫu Đơn và Hoa Hồng có kịp quay về, cũng căn bản không ngăn cản được nguy cơ hiện nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.