Thất Giới Hậu Truyện

Chương 442: Chương 442: Hoạn nan chân tình (Hoạn nạn chân tình) – phần 2




Ngọc Tâm lạnh lẽo như băng, không chút để ý đến những câu nói của những con yêu thú, nàng chỉ chăm chú nhìn Hắc Bạch Điên, thấy tướng mạo của lão hơi bất ngờ, trên người lão lại phát xuất một luồng khí tức khiến nàng chấn động kinh ngạc. Theo phân tích của Ngọc Tâm, trong ba người ở đó, Hắc Ma thần bí quỷ dị, Tứ Dực thần sứ có thực lực kinh người, duy có Hắc Bạch Điên khiến Ngọc Tâm nhìn không rõ được, trong lòng có một sự bất an và cảnh giác.

Phát hiện được ánh mắt của Ngọc Tâm, Hắc Bạch Điên hơi động tròng mắt, chăm chú nhìn Ngọc Tâm một lúc, đáy mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc. Bởi vẻ đẹp không ảnh hưởng lửa khói nhân gian của Ngọc Tâm hay còn có nguyên nhân nào khác? Điểm này chỉ có Hắc Bạch Điên bản thân tự biết. Thôi không nhìn Ngọc Tâm nữa, Hắc Bạch Điên tiến thẳng tới, đến trước Ngọc Tâm, giọng nói lạnh lùng ngạo nghễ:

- Giao Huyết Linh Nhục Chi ra, ta tha cho ngươi đi.

Ngọc Tâm đề cao cảnh giác, lạnh lẽo đáp:

- Nếu như ngươi có duyên, hà tất phải tới đây?

Hắc Bạch Điên sửng người, dường như bị câu hỏi này của Ngọc Tâm làm khó, nhất thời cũng không phản ứng gì.

Giây lát sau, Hắc Bach Điên tỉnh lại, lạnh lẽo đáp:

- Ta đến đây chính là vì duyên phận.

Ngọc Tâm phản bác lại:

- Duyên có lành và dữ, cưỡng cầu không được. Cái gì không thuộc về ngươi thì chỉ khiến ngươi tăng tốc đi vào con đường hủy diệt.

Hắc Bạch Điên hừ giọng đáp:

- Nói chuyện giật gân, ngươi có biết lai lịch của ta chăng?

Ngọc Tâm lạnh lẽo nói:

- Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết trên Băng Nguyên có người có khả năng đưa ngươi vào chỗ chết.

Hắc Bạch Điên cười cuồng vọng nói:

- Phải vậy chăng? Ngươi đó là ai vậy?

Ngọc Tâm hơi trầm ngâm, sau đó dùng thuật truyền âm trả lời:

- Ở đỉnh cực Bắc, Thiên Ngoại Động Thiên!

Hắc Bạch Điên dừng ngay tiếng cười, vẻ mặt xuất hiện sự kinh ngạc, sau đó không nói lời nào liền xoay người bỏ đi liền.

Ngọc Tâm thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn Hắc Ma và Tứ Dực thần sứ, phát hiện hai người bọn họ nét mặt nghi hoặc, rõ ràng không hiểu rõ Hắc Bạch Điên vì sao lại đột nhiên bỏ đi.

Chuyển mình đến gần, Hắc Ma trầm giọng nói:

- Thủ đoạn không tồi, ngay cả Tử Vong thành chủ cũng bị dọa cho chạy mất.

Ngọc Tâm vẻ mặt băng lạnh, khẽ nói:

- Né được ra chính là vô duyên, né không được thì là kiếp nạn, ngươi chớ có cao hứng.

Hắc ma cười lớn nói:

- Hay cho câu né không được chính là kiếp nạn, xem ra ngươi đã ý thức được kết cục của bản thân. Nếu là như vậy, ngươi hãy giao Huyết Linh Nhục Chi ra, ta cũng sẽ không làm khó ngươi gì cả.

Ngọc Tâm lạnh lẽo đáp:

- Đáng tiếc ngươi lại không ý thức được kết cục của bản thân.

Hắc Ma cười âm hiểm đáp:

- Giọng điệu rất uy hiếp, nhưng ngươi chọn lầm người rồi, ta hoàn toàn không phải là Tử Vong thành chủ.

Ngọc Tâm đáp:

- Vì thế lão còn chút hy vọng sống sót, còn ngươi lại định sẵn phải chết ở nơi này.

Hắc Ma không thèm để ý nói:

- Nếu như ngươi cho lời nói đó của mình có thể kích thích ta thì chớ ngại nói thêm vài câu.

Ngọc Tâm không đáp, sau khi đã hiểu rõ được tâm tư của Hắc Ma rồi, nàng bắt đầu ngưng thần tĩnh tâm ngầm phòng ngự.

Tứ Dực thần sứ thấy Hắc Ma đến gần Ngọc Tâm, để đề phòng Hắc Ma nhanh chân đến trước, y cũng lập tức dẫn ba con hạc khổng lồ của bộ lạc Thiên Hạc tiến gần theo một phương khác. Đến lúc này, vượn bay và Thải Điệp đều phát hiện được không khí có mấy phần khẩn trương, nhanh chóng chiếm lấy hai phương hướng còn lại vây quanh lấy Ngọc Tâm ở giữa. Lập tức, không khí trở thành căng thẳng, một sự im lặng trước trận đại chiến khiến mọi người tham dự đều căng thẳng thần kinh.

Nhìn quanh một vòng, Ngọc Tâm tỏ ra rất bình tĩnh, lạnh lùng nói:

- Các vị đều phải suy nghĩ cẩn thận nếu không sẽ hối hận.

Tứ Dực thần sứ phản bác lại:

- Nếu như ngươi hối hận thì bây giờ còn chưa muộn.

Ngọc Tâm lạnh lùng đáp lại, ánh mắt nhìn về phía chân trời, sau đó toàn thân khí lạnh ập đến, chỉ chớp mắt đã trở thành lạnh lùng tàn khốc, khiến mọi người quanh đó đều phải khiếp sợ. Thời khắc này, theo sự chuyển biến ý nghĩ trong lòng của Ngọc Tâm, trên người nàng mờ hiện một tầng ánh sáng, không khí quanh đó bắt đầu ngưng tụ, xuất hiện dấu hiệu hóa ngọc rồi nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh.

Hắc Ma ánh mắt hơi thất kinh, thân thể lùi lại phía sau, cảm thấy hơi kỳ quái với lai lịch của Ngọc Tâm nên lão chọn cách tạm thời né tránh. Tứ Dực thần sứ cũng không hiểu rõ lai lịch của Ngọc Tâm, cũng chọn phương án lùi lại nhường cho cao thủ của Thiên Hạc, Phi Viên, Thải Điệp đi thử thăm dò thực lực của Ngọc Tâm. Còn lại đó, bộ lạc Phi Viên có ba thành viên tham dự, con vượn bay bị thương đứng xa xa quan sát.

Khi hiệu ứng hóa ngọc do Ngọc Tâm phát ra tiến gần đến, Đằng Phi miệng kêu khẽ một tiếng dẫn hai con vượn bay phi thân né tránh. Con hạc khổng lồ Quy Bá chọn cách phản kích, vuốt hạc sắc bén múa lên nhanh chóng, phát xuất ra kình khí phá không, ý đồ làm vỡ nát hiệu ứng hóa ngọc mang theo uy hiếp đó. Thải Điệp tiên tử mỉm cường đứng yên, hai tay múa lên nhè nhẹ, trước mắt liền xuất hiện những sợi tơ tung hoành đan lại, tạo thành một tấm lưới phòng ngự, bất cứ công kích có hình thức nào chỉ cần đến gần liền bị phá tan thành từng mảnh.

Quan sát động tĩnh chung quanh, Ngọc Tâm hơi cảnh giác, khi vượn bay chọn cách né tránh, thân thể nàng đột nhiên tiến theo phương hướng chạy đi của vượn bay, bắn thẳng đến con vượn bay đang bị thương không ở xa lắm. Thời khắc đó, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của Ngọc Tâm không có một chút tình cảm nào, thân là truyền nhân của Tuyệt Tình môn, tuy lúc bị ép bất đắc dĩ đối địch nhưng cũng tỏ ra mấy phần tàn khốc và bình tĩnh lạnh lùng.

Đằng Phi phát hiện được mục đích của Ngọc Tâm, miện gầm lên giận dữ một tiếng, dẫn hai con vượn bay vội vàng phóng đến, ý đồ ngăn cản Ngọc Tâm lại. Thiên Hạc Quy Bá và Thải Điệp tiên tử thấy vậy cùng phát xuất tiếng cười hả hê thấy người bị hại, dùng tốc độ không nhanh không chậm theo sau, có ý giữ nguyên cự ly nhất định. Hắc Ma và Tứ Dực thần sứ vẻ mặt vô tình, hai người cẩn thận quan sát tình cảnh của Ngọc Tâm để tiện phân tích thực lực của nàng.

Nhanh chóng hạ xuống, Ngọc Tâm quan sát động tĩnh chung quanh, khi phát hiện được cử động của Đằng Phi, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế, đánh ra một chưởng nhằm vào con vượn bay bị thương muốn bỏ chạy, dùng khí huyền hàn chớp mắt đã đóng băng thân thể của nó. Sau đó, Ngọc Tâm bay vòng qua phía sau con vượn bay bị thương, tay phải đánh ra một chưởng, luồng chưởng lực cực mạnh không những đã đánh bị thương nội phủ của con vượn bay lập tức, mà còn thúc động thân thể nó phóng thẳng đến Đằng Phi đang vọt lại. Tiếp theo, thân thể Ngọc Tâm nép sát phía sau lưng của vượn bay, khi đến gần Đằng Phi thì đột nhiên chuyển sang trái, lòng bàn tay phải có một luồng sáng màu trắng bạc như sao lóe lên trong mắt của Đằng Phi.

Thời khắc đó, Đằng Phi vì né tránh con vượn bay bị thương, đường xông lên trước hơi chếch đi một chút. Ngọc Tâm nắm lấy cơ hội này, đột nhiên tập kích thì có thể nói là xuất kỳ bất ý. Nhưng Đằng Phi dù sao cũng là bá chủ một phương của Hắc Ngục sâm lâm, kinh nghiệm tác chiến hết sức phong phú, thân thể liền thuận thế xoay đi né tránh công kích chính diện của Ngọc Tâm. Một chiêu thất bại, Ngọc Tâm hoàn toàn không để ý đến, vẫn tiếp tục triển khai thế công mới nhằm vào Đằng Phi.

Giãn khoảng cách ra, Đằng Phi hừ lạnh nói:

- Chỉ bằng khí băng lạnh thì không đủ để uy hiếp ta được.

Ngọc Tâm lạnh lùng đáp:

- Phải không? Thế thì ngươi hãy nhìn thủ hạ của mình, nó lúc này đang đi dần vào địa ngục.

Đằng Phi thất kinh, phân thần nhìn cẩn thận, vừa hay thấy được con vượn bay bị thương đó đang bị Quy Bá và Thải Điệp tiên tử chia nhau phân thây, nó đang phát ra tiếng kêu thảm cuối cùng.

- Đáng ghét! Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Gầm lên một tiếng giận dữ, Đằng Phi múa đôi cánh sau lưng phát xuất luồng khí đáng sợ, lập tức hất Ngọc Tâm lùi lại, sau đó phóng thẳng đến Quy Bá và Thải Điệp tiên tử.

Ngọc Tâm cười lạnh một tiếng, thân hình trắng như tuyết lóe lên xông đến, lòng bàn tay như ngọc như ngà bắn ra một chùm hào quang trong suốt phóng thẳng đến ngực của Đằng Phi.

Gầm lên một tiếng, Đằng Phi nhanh chóng né tránh, miệng rống lên giận dữ:

- Cút đi, ta bây giờ không quan tâm đến ngươi.

Ngọc Tâm ánh mắt lạnh như băng nhìn Đằng Phi, giọng âm trầm:

- Giết địch có rất nhiều phương thức, mượn đao giết người chính là một trong số đó.

Đằng Phi cả giận nói:

- Có ý gì?

Ngọc Tâm vừa tiến công vừa nói:

- Rất đơn giản, ta chỉ cần đánh ngươi bị thương, đến lúc đó không cần ta ra tay, bọn chúng cũng sẽ tự động đưa ngươi về tây thiên. Ta cho ngươi biết, Băng Nguyên vốn là đất tử vong, vạn vật bị tiêu diệt, ngươi dẫn tộc nhân đến đây thì đừng mong còn sống đi được, đây chính là sự gian khổ để sinh tồn.

Đằng Phi rất giận, rống lên:

- Câm miệng! Ngươi muốn giết ta còn chưa đủ bản lĩnh đâu.

Dứt lời, Đằng Phi triển khai phản công, hai tay múa lên phối hợp với thân pháp rất nhanh và hai cánh trên lưng hệt như u linh giữa không trung, thế công khác thường kinh người.

Quanh đó, Quy Bá và Thải Điệp tiên tử sau khi đã giết chết con vượn bay bị thương, liền nhanh chóng phóng đến, từ những hướng khác nhau triển khai công kích nhằm vào Ngọc Tâm. Như vậy, chín đại cao thủ của ba bộ tộc lớn triển khai cuộc chiến tranh đọat, trong đó đáng sợ nhất phải kể đến những sợ tơ câu hồn của Thải Điệp tiên tử, nó có đặc tính phá vỡ mọi phòng ngự, không gì chống được. Hắc Ma và Tứ Dực thần sứ không vội vàng viện trợ, cả hai đều là hạng âm hiểm, không bao giờ làm chuyện lãng phí tinh lực. Thân pháp của Ngọc Tâm rất nhanh, thân là truyền nhân của Tuyệt Tình môn, nàng tuy không có tiếng tăm gì trên Băng Nguyên nhưng thực lực lại tương đối bất phàm, đến lúc này cũng không hề rút kiếm phản kích.

Lúc này, trong màn đêm cuồng phong thổi lên, Thiên Lân từ hư không xuất hiện đến gần vùng giao chiến, lập tức khiến Hắc Ma và Tứ Dực thần sứ phát hiện được. Đối với chuyện Thiên Lân đến, Tứ Dực thần sứ hơi không vui, lo lắng Thiên Lân cũng tham dự vào cuộc tranh cướp Huyết Linh Nhục Chi. Hắc Ma nhìn Thiên Lân, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng, dường như có mấy phần cừu hận. Cảm ứng được có người quan sát mình, Thiên Lân lập tức tỉnh lại, sau khi đánh giá Hắc Ma một lúc, trong lòng liền xuất hiện dấu hiệu không ổn, mơ hồ có cảm giác bất an.

Lúc này, Thải Điệp tiên tử, Quy Bá, Đằng Phi sau khi giao chiến đã lâu, thấy mãi vẫn không bắt được Ngọc Tâm, ba vị tộc trưởng lập tức thay đổi tâm tình, hành động thay đổi tương đồng chính là tập trung toàn bộ công kích lên Ngọc Tâm. Đến lúc này, áp lực lên Ngọc Tâm tăng mạnh, hoàn cảnh thoáng cái trở thành hung hiểm vô cùng. Thiên Lân phát hiện tình hình này, lập tức không dám chần chừ, miệng quát khẽ một tiếng “Băng ngưng!”, thân thể chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Ngọc Tâm, kéo tay nàng bay thẳng lên né tránh bao vây của ba phe.

Hơi kinh ngạc, Ngọc Tâm nhìn Thiên Lân, đáy mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị, trong lòng có một sự vui mừng không nói ra được.

Thiên Lân nhìn Ngọc Tâm, êm ái nói:

- Đừng sợ, ta sẽ không để bọn chúng gây thương tích cho nàng.

Ngọc Tâm không đáp, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Thiên Lân, vẻ mặt lạnh lùng dần dần thay đổi thành vui sướng.

Lúc này, chín con yêu thú bị Thiên Lân đóng băng bên dưới đã phá vỡ tầng băng trên người, giận dữ rống lên xông thẳng đến hai người.

Thiên Lân ánh mắt hơi kinh ngạc hỏi lại:

- Bọn chúng vì sao công kích nàng?

Ngọc Tâm đáp:

- Bởi vì Huyết Linh Nhục Chi ở trên người của ta.

Thiên Lân sửng đi, sau đó tỉnh lại an ủi:

- Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng.

Dứt lời, Thải Điệp tiên tử đã đến gần đầu tiên, ánh mắt quái dị nhìn Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Trên người ngươi vì sao có luồng khí tức kỳ dị?

Thiên Lân khóe miệng hơi nhếch lên, có chút tà dị đáp:

- Hai chữ kỳ dị có rất nhiều ý nghĩa, không biết cụ thể ngươi muốn hỏi khí tức đó như thế nào.

Thải Điệp tiên tử ánh mắt ngẩn ngơ, sửng sốt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thiên Lân, mãi đến khi vượn bay và Quy Bá đến gần nàng ta mới đột nhiên tỉnh lại, hừ lạnh nói:

- Chớ có biết rõ còn hỏi lại, luồng khí tức linh dị trên người ngươi tuy đã ẩn giấu đi nhưng không che được mắt của chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.