Sáng sớm, Lâm Phàm thôi nhập định tỉnh lại, liền thấy Tuyết Nhân đang đứng trước mặt, ánh mắt nhìn mình thật quái dị.
Đón lấy ánh mắt của Tuyết Nhân, Lâm Phàm nghi hoặc nói:
- Vì sao lại nhìn ta như vậy?
Tuyết Nhân né tránh ánh mắt của Lâm Phàm, nhẹ nhàng đáp:
- Hôm nay là ngày thành hôn của ngươi, chúc mừng ngươi.
Lâm Phàm khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói:
- Đa tạ ngươi, ngươi có phải có điều gì muốn nói phải không?
Tuyết Nhân chần chừ một lúc, vẻ mặt kỳ quái đáp:
- Cảm giác thành hôn có vui không?
Lâm Phàm nghi hoặc trả lời:
- Vì sao lại hỏi vấn đề này?
Tuyết Nhân do dự một lúc rồi khẽ nói:
- Vài trăm năm qua, đây là lần đầu tiên ta thấy có người thành hôn, vì thế có phần hiếu kỳ, muốn hỏi xem các ngươi vì sao phải thành hôn, cảm giác đó như thế nào?
Lâm Phàm nghe vậy bật cười, khẽ trả lời:
- Thành hôn chỉ là một loại nghi thức, đây là chứng kiến hai người yêu thương nhau kết hợp lại. Khi tình cảm hai người đạt đến một trình độ nhất định rồi, thành hôn chính là chuyện tất yếu, là bắt đầu của hạnh phúc.
Tuyết Nhân nghi hoặc hỏi tiếp:
- Nói như vậy, đây là một chuyện rất tốt đẹp rồi?
Lâm Phàm cười đáp:
- Thành hôn là sau khi hai bên tình cảm đạt đến một tầng nấc nhất định, một loại tình yêu thăng hoa, một loại thề hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho đối phương, cũng là một loại hình thức biểu đạt tình yêu. Chỉ cần hai người thật lòng yêu thương, sau khi thành hôn rồi liền có thể sống hạnh phúc cùng với nhau.
Tuyết Nhân nghe xong vẫn rất mơ hồ, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc ta vẫn không hiểu rõ được, có lẽ cuộc đời này ta sẽ không biết được mùi vị yêu đương là thế nào cả, cảm giác là thế nào cả.
Lâm Phàm có phần kinh ngạc, ánh mắt kỳ quái nhìn Tuyết Nhân, khẽ hỏi:
- Ngươi có cảm thấy cô độc không, có muốn tìm kiếm một sự an ủi tâm hồn không?
Tuyết Nhân cười khổ đáp:
- Ta không biết nữa, có lẽ ta đã sớm quen với mùi vị cô độc.
Đứng lên, Lâm Phàm vỗ vai xù lông của Tuyết Nhân, an ủi:
- Không nên suy nghĩ lung tung nữa, mọi người chúng ta đều rất quan tâm đến ngươi. Chờ sau khi tai ách này qua rồi, ta sẽ mang ngươi ngao du trung thổ, thưởng thức cảnh đẹp nơi đó.
Tuyết Nhân có phần cảm động, vọt miệng hỏi:
- Thật vậy không?
Lâm Phàm cười đáp:
- Nói rồi phải giữ lời, đương nhiên điều kiện căn bản là chúng ta phải còn sống sót, bình an vượt qua trận tai kiếp này.
Tuyết Nhân nghiêm mặt đáp:
- Yên tâm đi, ta sẽ dùng sinh mạng của mình để bảo vệ ngươi, để ngươi tiêu trừ đi trận tai nạn này, đem lại hòa bình cho Băng Nguyên. Lúc đó, chúng ta liền có thể vân du thiên hạ, thưởng thức cảnh đẹp trung thổ.
Lâm Phàm nắm lấy tay của Tuyết Nhân, nắm lấy thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Một lời đã định.
Tuyết Nhân nắm chặt tay Lâm Phàm, trầm giọng đáp:
- Một lời đã định.
Dứt lời, khuôn mặt Tuyết Nhân toát ra nụ cười chất phác, đã lâu lắm rồi, lần đầu tiên y nở nụ cười phát xuất từ đáy lòng, mô tả những khẳng định của y với Lâm Phàm.
Chốc lát sau, Tuyết Nhân bình tĩnh trở lại, buông tay ra nói:
- Được rồi, hôm nay là ngày vui nhất của ngươi, hay là ngươi hãy đi chuẩn bị chút đi, ta ra ngoài coi những người khác thế nào.
Lâm Phàm điềm nhiên đáp:
- Không có gì phải chuẩn bị cho tốt cả, ta cùng đi với ngươi.
Dứt lời, hai người liền rời khỏi nơi đó, tung mình bay ra khỏi khe sâu, liền gặp được Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Đao Hoàng Lãnh Vân, Dao Quang, Bát Bảo và Tuyết Sơn thánh tăng.
Lúc này đây, Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan năm người đang ở trước phòng băng, thương nghị một số trang bị bên trong phòng băng để tiến hành điều chỉnh. Do bởi hoàn cảnh, bên trong phòng băng mà Lâm Phàm và Linh Hoa thành hôn trang bị đơn giản vô cùng, ngoại trừ bàn băng, ghế băng, đài băng ra, chỉ có một cái giường băng, cái đó còn phải nhờ Tuyết Nhân tự mình ra tay trên tầng băng để gia công thành. Nhìn thấy tất cả mọi thứ, Triệu Ngọc Thanh cảm xúc rất nhiều, nếu như Đằng Long cốc mà còn, cho dù tài nguyên trên Băng Nguyên thiếu thốn, thành hôn của Lâm Phàm và Linh Hoa ít ra cũng không giản dị đến như vậy. Trần Ngọc Loan nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, không khỏi nghĩ lại tình hình lúc mình thành hôn với Tư Đồ Thần Phong. Khi đó, một hôn lễ to lớn chấn động thiên hạ, so với hôn lễ của Lâm Vân Phong và Hứa Khiết còn náo nhiệt hơn, có thể xưng tụng là hôn lễ long trọng nhất trong Tu Chân giới trung thổ vài trăm năm lại đây. Hiện nay, Lâm Phàm và Linh Hoa thành hôn, chỉ căn phòng băng đơn giản như vậy, không hề có một món đồ nào có hình có dạng, khiến người ta thấy mà không khỏi thở dài.
Dời mắt đi, Trần Ngọc Loan vừa hay thấy được Lâm Phàm và Tuyết Nhân đang đến gần phòng băng, vẻ mặt lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng bảo:
- Hôm nay là ngày vui của con, ta trước tiên chúc cho con mọi suy nghĩ trong lòng đều thành, vạn sự như ý.
Lâm Phàm cười đáp:
- Đa tạ minh chủ chúc lành.
Dao Quang cười nói:
- Nhanh đến xem đi, còn phải thêm một số đồ vật nào đây.
Lâm Phàm nhìn qua phòng băng, vẻ mặt có phần quái dị, căn phòng trước mắt chính là phòng tân hôn của mình và Linh Hoa, đáng tiếc lại quá đơn giản một chút. Trước đây, Lâm Phàm còn muốn mang lại cho Linh Hoa một hôn lễ náo nhiệt mà long trọng. Đáng tiếc, hiện nay bản thân chỉ có thể mang lại cho nàng một lời hứa cùng với hôn lễ đơn giản như vậy mà thôi.
Bật cười nhàn nhạt, Lâm Phàm cố gắng che giấu tâm tình trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Không tệ, căn phòng này rất đặc biệt, tin chắc Linh Hoa nhất định sẽ thích nó.
Dao Quang đáp lại:
- Hoàn cảnh Băng Nguyên gian khổ, trong lúc vội vàng cũng chỉ có thể chuẩn bị một ít như vậy cho hai đệ, quả thật có chút băn khoăn.
Lâm Phàm trả lời:
- Thành hôn chỉ là một loại hình thức, cho dù đơn giản, nhưng đối với đệ và Linh Hoa thì lại có một ý nghĩa đặc thù.
Đao Hoàng Lãnh Vân nói:
- Thành hôn là chuyện lớn trong đời, là chuyện đáng mừng đáng vui, chắc chắn phải có lễ phục đỏ hồng, như vậy mới may mắn.
Tuyết Nhân đáp lại:
- Băng Nguyên ngoại trừ gió tuyết thì không tìm được bất kỳ thứ gì, tìm đây được lễ phục đỏ rực đây?
Tuyết Sơn thánh tăng đỡ lời nói:
- Băng Nguyên không có nhưng trung thổ lại có.
Tuyết Nhân không hiểu nghi hoặc nói:
- Trung thổ cách đến ngàn dặm, đi về cũng mất không ít thời gian?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Thánh tăng tiền bối nói rất đúng, chúng ta quả thực cũng phải chuẩn bị thêm một số thứ, dù sao đây cũng là thời khắc trọng yếu nhất trong cuộc đời của Lâm Phàm và Linh Hoa.
Dao Quang ảo não nói:
- Quả thực là ngu xuẩn, ta sao lại chưa từng nghĩ ra được, có thể quay về trung thổ để chuẩn bị thêm cho hai đệ ấy một số vật phẩm cần thiết để làm lễ thành hôn.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Lúc này còn sớm, vẫn còn kịp.
Dao Quang nói:
- Ta lập tức quay về liên minh để bọn họ chuẩn bị một số vật dụng cần thiết để thành hôn, sau đó mới mang nó về lại đây.
Trần Ngọc Loan nói:
- Không gấp, trước tiên hãy gọi Thanh Tuyết đến đây, hỏi xem Linh Hoa cần những thứ gì trước đã.
Dao Quang gật đầu trả lời:
- Được, để ta sẽ gọi tỷ tỷ đến đây hỏi cho cẩn thận.
Dứt lời, Dao Quang lóe lên đi liền, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy tung tích.
Rất nhanh, Dao Quang đã mang Giang Thanh Tuyết quay lại, mọi người tập trung lại với nhau, bắt đầu thương nghị phải chuẩn bị những thứ đồ như thế nào.
Trần Ngọc Loan nói:
- Trước tiên, lễ phục tân hôn chắc chắn không thể thiếu được, hương nến rượu nước cũng phải chuẩn bị. Tiếp đến, chuẩn bị một số rượu và thức ăn, một số vật dụng sinh hoạt cùng với pháo hoa, cộng với một số đồ trang sức bằng bạc, phấn son bột nước.
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Những vật dụng mà Linh Hoa sử dụng thì ta sẽ tự mình quay về Dịch viên chuẩn bị, còn về rượu thịt, có thể để bên liên minh chuẩn bị trước đã, đợi khi đến giờ trưa mới để Dao Quang mang quay lại, còn về những thứ khác, sau khi quay lại có thể hỏi thêm lần nữa, tận khả năng chuẩn bị nhiều thêm một chút, hôn lễ này cũng nên làm long trọng một chút.
Tuyết Nhân nói:
- Nếu chuẩn bị rượu thịt thì phải tính toán qua lượng người, để tránh đến lúc đó lại không đủ.
Dao Quang đáp:
- Trước mắt chúng ta ở đây tổng cộng có chín người, lại thêm Yến Sơn Cô Ảnh khách nữa là mười. Chuẩn bị một bàn rượu thịt chắc là cũng không sai khác lắm.
Giang Thanh Tuyết nói liền:
- Một bàn rượu xem ra không đủ, tốt nhất là chuẩn bị thêm một số, ta nghe Linh Hoa nói, Thiên Lân đêm qua đã quay về, hôm nay Mẫu Đơn, Hoa Hồng sẽ cùng với Thiên Lân đến đây tham dự hôn lễ này.
Lâm Phàm nghe vậy rất mừng, kích động nói:
- Thiên Lân trở về rồi, quả thật là quá tốt.
Trần Ngọc Loan cũng bất ngờ, kinh ngạc vui mừng nói:
- Thiên Lân lúc này lại quay về, quả thật là đúng lúc quá.
Dao Quang nói:
- Cứ như vậy, hôn lễ càng thêm náo nhiệt, ta phải lập tức chuẩn bị.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Chuyện không chần chừ được. Ta và Dao Quang phải quay về liền, đến lúc đó Dao Quang đi liên minh dặn dò bọn họ chuẩn bị, ta lại đi về Dịch viên chuẩn bị một số ận phẩm mà Linh Hoa cần đến, sau đó lập tức quay lại trang điểm cho Linh Hoa, Bát Bảo mới quay lại tiếp ứng Dao Quang là được.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- An bài như vậy rất tốt, đi đi, tận khả năng chuẩn bị thêm một ít nữa.
Giang Thanh Tuyết mỉm cười gật đầu, sau đó liền cùng đi với Dao Quang cưỡi Bát Bảo rời đi.
Đợi hai người đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thừa lúc này còn có thời gian, chi bằng chúng ta tô điểm thêm một ít.
Tuyết Nhân hỏi lại:
- Còn có thể làm gì?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Buổi trưa nay tổng cộng có mười ba người, một bàn ngồi không đủ, chúng ta phải chuẩn bị một bàn tròn lớn, mọi người ngồi cùng với nhau mới náo nhiệt.
Tuyết Nhân lên tiếng:
- Chuyện này đơn giản, cứ giao cho ta là được.
Triệu Ngọc Thanh lại nói:
- Ngoài ra, trong phòng băng này tốt nhất là có thêm một số đồ vật, khiến cho náo nhiệt vui mừng hơn một chút.
Trần Ngọc Loan nói:
- Thành hôn thì phải giăng đèn kết hoa, vật phẩm trong phòng tân hôn cũng phải chuẩn bị cho đầy đủ.
Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:
- Hiện nay thời gian không còn sớm nữa, có gì cần thiết thì đừng ngại nghĩ thêm, đến lúc Bát Bảo quay lại thì có thể nói với nó, để Dao Quang tận hết sức chuẩn bị chu toàn.
Tuyết Nhân nhìn Lâm Phàm, hỏi lại:
- Ngươi có gì cần thiết không, tận sức nói ra đi. Hôm nay là ngày vui của ngươi, chúng ta sẽ tận hết khả năng thỏa mãn nguyện vọng ngươi mong muốn.
Lâm Phàm nghĩ rồi lắc đầu trả lời:
- Đa tạ mọi người, ta không cần gì cả, chỉ cần có thể thành hôn với sư muội, hạnh phúc cùng với nhau, ta đã thỏa mãn rồi.
Câu này nói ra, Tuyết Nhân và Đao Hoàng Lãnh Vân chỉ cười cười, nhưng Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Tuyết Sơn thánh tăng tâm tình phức tạp, nhưng ai cũng không hề biểu lộ gì cả. Theo thời gian trôi qua, Tuyết Nhân và Đao Hoàng Lãnh Vân bắt đầu chế tạo bàn băng hình tròn ở bên ngoài căn phòng, chuẩn bị tiệc rượu vào giờ trưa. Triệu Ngọc Thanh và Trần Ngọc Loan đi vào trong phòng băng, thương nghị với nhau vấn đề trang trí phòng ốc. Lâm Phàm và Tuyết Sơn thánh tăng đứng yên bên ngoài phòng, cùng nhau trông Tuyết Nhân đang bận rộn, rồi lại nhìn Triệu Ngọc Thanh và Trần Ngọc Loan ở trong phòng, thỉnh thoảng lại bàn luận vài câu để giết thời gian.
Lại nói Dao Quang và Giang Thanh Tuyết cưỡi Bát Bảo rời khỏi Băng Nguyên ròi, nhờ vào năng lực đi xuyên qua thời gian không gian của Bát Bảo, thoáng chốc đã đến trên không trung của Trừ Ma liên minh. Dao Quang và Giang Thanh Tuyết chia tay nhau, để Dao Quang đi Trừ Ma liên minh, Giang Thanh Tuyết lại quay về Dịch viên, hai người phân công rõ ràng, đồng thời tiến hành. Khi đến Trừ Ma liên minh, Dao Quang phát hiện nơi này phòng bị nghiêm mật, trong lòng không khỏi kinh ngạc, lẽ nào nơi này đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, Dao Quang chạy thẳng đến Trừ Ma đại điện, gặp được Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh.
Vừa gặp mặt, Dao Quang liền mở miệng hỏi trước tiên:
- Liên minh phòng bị nghiêm mật, chuyện này là như thế nào?
Quy Vô đạo trưởng đứgn lên nghênh tiếp, mỉm cười đáp:
- Hiện nay cao thủ của liên minh đều đã ra ngoài, chỉ còn lại hai người chúng ta trấn giữ, để tránh phát sinh bất ngờ, mới tăng cường phòng bị.
Văn Bất Danh nhìn Dao Quang, kinh ngạc nói:
- Ngươi đột nhiên quay lại, có phải Băng Nguyên phát sinh biến cố nào rồi không, cao thủ Hải Vực đi Băng Nguyên rồi, mọi người có gặp được nhau không?
Dao Quang cười trả lời:
- Băng Nguyên đúng là phát sinh một số chuyện, bất quá hoàn toàn không giống như hai vị tưởng tượng, cao thủ Hải Vực cũng đã gặp mặt bên đây, hiện nay đã quay về trung thổ rồi, đi chung còn có Đồ Thiên, Tiết Phong, Phỉ Vân mấy người nữa.
Văn Bất Danh kinh ngạc nói:
- Bọn họ cũng đến rồi, thế Băng Nguyên không phải chỉ còn lại có được mấy người thôi sao?
Dao Quang đáp:
- Chuyện này chút nữa vãn bối sẽ từ từ nói rõ với hai vị, bây giờ vãn bối có một chuyện quan trọng hơn nhiều.
Quy Vô đạo trưởng hỏi liền:
- Chuyện gì vậy?
Dao Quang đáp:
- Hôm nay chính là ngày thành hôn của Lâm Phàm và Linh Hoa, nhưng trên Băng Nguyên lại không có thứ gì cả, vì thế vãn bối đặc biệt quay lại đây để chuẩn bị một số vật phẩm cần thiết cho bọn họ, chút nữa sẽ mang quay lại, buổi trưa phải bố trí cho hoàn tất.
Văn Bất Danh kinh ngạc lên tiếng:
- Lâm Phàm và Linh Hoa thành hôn? Có phải là quá gấp rút chăng?
Dao Quang trả lời:
- Chuyện này có liên quan đến Yến Sơn Cô Ảnh khách, chi tiết chút nữa vãn bối sẽ nói với hai vị. Bây giờ hai vị hãy nhanh chóng phái người chuẩn bị đi, để tránh mất thời gian.
Quy Vô đạo trưởng cười trả lời:
- Thành hôn là chuyện tốt, chúng ta tuy không cách nào tham gia được, nhưng lại có thể chuẩn bị một số đồ vật thêm cho bọn họ. Bây giờ ngươi hãy ngồi đi đã, ta đi an bài, sai đệ tử liên minh nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng hết mức, bảo đảm sẽ không làm trễ nãi chuyện tốt của bọn họ.
Dao Quang dặn dò:
- Ngoài vật dụng tân hôn ra, hai vị còn phải chuẩn bị hai bàn đồ ăn ngon, giờ trưa vãn bối sẽ mang quay lại đó.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Không thành vấn đề, hai bàn rượu thịt thì coi như chúng ta tặng cho cô dâu chú rể một phần lễ mừng.
Dứt lời, ông liền đứng lên đi chuẩn bị.
Văn Bất Danh kéo tay Dao Quang, hàn huyên chuyện gần đây phát sinh ở Băng Nguyên và trung thổ, hai bên trao đổi tin tức qua lại trong đại điện.