Thất Giới Hậu Truyện

Chương 784: Chương 784: Nam lai Bắc vãng - Người xuôi Nam kẻ ngược Bắc - phần 3




Lục Vân mất đi nụ cười, có phần xấu hổ đáp:

- Năm xưa đệ tử đã từng để lại một chuyện có phần nuối tiếc, lần này đi ra chính là muốn bổ túc lại khuyết điểm của năm xưa.

Duyên Diệt đánh giá vẻ mặt của Lục Vân, cười mắng:

- Nhìn bộ dạng của con thì chỉ sợ là thêm một chuyện tình ngang trái thôi.

Lục Vân bật cười ngượng ngùng, khẽ giọng đáp:

- Đệ tử năm xưa trúng phải quỷ kế của Kiếm Vô Trần, trong lúc bất đắc dĩ đã có duyên hợp thể với Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện. Vốn dĩ đã cho là chuyện gì qua rồi thì cho qua, lại cũng không tiện phá hủy danh dự của nàng. Nhưng ai ngờ được, hai mươi năm trôi qua, nàng không ngờ sinh cho con một đứa con, hiện nay đã được mười chín tuổi. Vì thế ...

Duyên Diệt nghe vậy cười lớn, chế nhạo nói:

- Tiểu tử thật giỏi, không ngờ con lại thật tinh mắt. Ngọc Vô Song đó năm xưa có thể nói là mỹ nữ đệ nhất của Lục viện, người theo đuổi vô số ...

Lục Vân vẻ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng trả lời:

- Sư phụ, người chớ có giễu cợt con. Người cũng không muốn biết rõ qua tình hình của đồ tôn lúc đó thế nào sao?

Duyên Diệt nhìn bộ dạng xấu hổ của Lục Vân, nhịn không được bật cười to, sau khi đã bình tĩnh trở lại mới hỏi:

- Thế tiểu tử đó lớn lên thế nào, tu vi thế nào?

Lục Vân đáp:

- Con của Vô Song tên là Thiên Lân, nghe nói lớn lên giống hệt như con vậy, tu vi thì phi thường vô cùng, tuy không được như Mộng Dao nhưng so với con năm xưa cũng mạnh hơn không ít. Từ nhỏ, nó đã lớn lên ở Băng Nguyên, theo Vô Song tu luyện, tinh thông pháp quyết năm phái...

Có mấy phần vui vẻ, Lục Vân kể qua một lượt đơn giản cho Duyên Diệt nghe những sự tích có liên quan đến Thiên Lân. Nghe xong rồi, Duyên Diệt không khỏi gật đầu, vẻ mặt rất vui mừng.

Bên này, Bích Vân kéo tay Diệp Tâm Nghi quan sát cẩn thận từ đầu đến chân vài lần rồi cười hỏi:

- Đã được như ý nguyện rồi phải không?

Diệp Tâm Nghi đỏ mặt, không thuận tình đồng ý mà trả lời:

- Sư phụ, người lại cười giễu người ta rồi.

Bích Vân cười nói:

- Hài tử ngốc, sư phụ chính là cao hứng với chuyện của con. Nói cho sư phụ biết, chuyện này xảy ra vào lúc nào?

Diệp Tâm Nghi tựa như xấu hổ lại như vui mừng, thấp giọng nói:

- Chính là chuyện ba năm trước con đi ra ngoài, trong cốc phát sinh một số chuyện ...

Nghe xong những lời kể của Diệp Tâm Nghi, Bích Vân có phần bất ngờ hỏi lại:

- Nhiều năm qua như vậy, hắn đối xử với con có tốt không?

Diệp Tâm Nghi thẹn thùng đáp:

- Vân rất tốt với con, rất yêu thương con.

Bích Vân hài lòng nói:

- Như vậy là tốt, con có được chỗ nương tựa như vậy, sư phụ cũng yên tâm rồi.

Diệp Tâm Nghi nhướng cao mày, bướng bỉnh đáp trả:

- Sư phụ cũng không phải rất tốt đó sao.

Bích Vân vẻ mặt hơi đỏ, cảm khái trả lời:

- Sư phụ không có vận may như con, con chỉ chờ đợi có hai năm thôi, sư phụ đã khổ sở chờ đợi suốt vài trăm năm, chờ mãi mới đến được ngày này đó.

Diệp Tâm Nghi bật cười ngượng nghịu, vội vàng chuyển sang chuyện khác lên tiếng:

- Sư phụ, thực ra lần này chúng con ra đây là vì tìm kiếm người. Năm xưa, Lục Vân trong lúc cơ duyên trùng hợp đã hợp thể với Ngọc Vô Song, rồi Ngọc Vô Song không ngờ lại mang thai con của Lục Vân, đứa bé năm nay đã được mười chín tuổi rồi. Chuyện này chúng con cũng vừa mới biết mà thôi, vì thế đặc biệt đi vào nhân gian là muốn tìm hai mẹ con của Ngọc Vô Song về lại, cả nhà đoàn viên.

Bích Vân nghe xong kinh ngạc vô cùng, vội vàng hỏi tới chi tiết, đến sau khi hiểu được tình hình đại khái rồi, cười nói:

- Hai mươi năm trôi qua, truyền kỳ lại xuất hiện, xem ra lần này lại có trò hay trình diễn nữa rồi.

Diệp Tâm Nghi điềm đạm thanh nhã đáp:

- Không có trắc trở thì sẽ không trưởng thành, Thiên Lân nếu như không có năng lực hơn người, thì làm thế nào có thể xứng với Mộng Dao cho được?

Bích Vân cười đáp:

- Chuyện duyên phận rất kỳ diệu, con không cần lo lắng cho bọn chúng. Đi thôi, chúng ta qua bên này.

Diệp Tâm Nghi cười cười đi theo cùng với sư phụ đến gần Duyên Diệt và Lục Vân.

Nghe xong những chuyện của Lục Vân, Duyên Diệt hỏi lại:

- Đến Tây Thục rồi, con có muốn đến thăm Dịch viên một chút không?

Lục Vân điềm nhiên trả lời:

- Tạm thời không gấp, nếu như lúc này con xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến một số chuyện.

Bích Vân nói:

- Khó có khi nào đi đến nơi này một chuyến, chi bằng ở đây vài ngày rồi hãy đi.

Lục Vân nhìn về phía sơn động cách đó không xa trêu ghẹo:

- Động phủ của sư phụ có phần huyền diệu, nói không chừng bên trong lại là nhà vàng để chứa nàng kiều. Con muốn đi vào trong đó, chỉ sợ lại quấy nhiễu thanh tịnh của sư phụ, hay là con không vào cho rồi.

Duyên Diệt nghe vậy khuôn mặt tuấn tú nghiêm lại cất tiếng mắng:

- Tiểu tử thúi nhà con, không ngờ lại dám châm chọc cả ta, quả thật là không ra làm sao.

Lục Vân nhún vai ra vẻ không có gì cả, bình thản đáp lại:

- Con theo sư phụ hơn mười năm, người có lẽ chưa từng để cho con tiến vào trong, ai biết bên trong có bao nhiêu vị sư nương nữa.

Bích Vân nghe vậy cười nhẹ đáp:

- Quả thật danh sư xuất cao đồ, tính tình giống nhau, tư duy như nhau, suy tưởng phỏng đoán cũng không khác gì nhau cả.

Lục Vân nghe vậy thì mặt liền nở nụ cười mập mờ, ánh mắt hấp háy nhìn Duyên Diệt, bật cười ha hả nói:

- Sư phụ, con không nghĩ oan cho người rồi.

Duyên Diệt trừng Lục Vân một cái, hừ giọng nói:

- Cho phép con được ba thê bốn thiếp, lại không cho ta chứa kiều trong nhà vàng sao.

Lục Vân cười trả lời:

- Dạ được, đương nhiên là được. Nhưng sư phụ cũng phải cho đồ nhi biết, thật ra con có mấy vị sư nương đây.

Duyên Diệt chần chừ một lúc, nhẹ giọng nói:

- Trong động còn có hai người nữa.

Lục Vân nhếch mép lên, cười khẽ nói:

- Ba sao chầu về mặt trăng, sư phụ thật là có phúc khí.

Duyên Diệt có phần tức giận, trừng Lục Vân nói:

- So không lại với con là Ngũ Phượng Triêu Dương.

Lục Vân nụ cười sượng lại, có phần xấu hổ, vội vàng chuyển sang chuyện khác:

- Trời đã tối rồi, đồ nhi cũng phải cáo từ thôi. Chúc sư phụ và ba vị sư nương phúc thái an khang.

Duyên Diệt trừng Lục Vân một cái, mặt từ từ lộ ra nụ cười mỉm mắng:

- Cũng đã làm cha rồi, còn tinh nghịch như vậy.

Lục Vân cười đáp:

- Trước mặt sư phụ, đồ nhi vĩnh viễn lúc nào cũng là trẻ con cả.

Duyên Diệt đáp:

- Được rồi, không cần làm bộ làm tịch trước mặt ta nữa, đi đi thôi.

Lục Vân gật đầu cười mỉm, kéo tay Diệp Tâm Nghi phất tay chào từ biệt Duyên Diệt và Bích Vân, sau đó liền lóe lên biến mất liền.

Cúi đầu nhìn xuống, Duyên Diệt tự nói với mình:

- Té ra mọi chuyện không ngờ lại là như vậy.

Bích Vân nói:

- Như vậy không tốt sao?

Duyên Diệt cười cười, cũng không nói nhiều, biết Bích Vân hiểu lầm ý của mình, nhưng lại có một số chuyện không thể nào nói ra rõ ràng được.

Tu Di thần sơn nằm ở giữa Trung Thổ và Băng Nguyên, chính là nơi có các linh dị tụ tập lại, cơ hồ không có bóng người, cứ giữ nguyên hệ sinh thái nguyên thủy tốt đẹp. Vài ngàn năm qua, nơi này thần bí cổ quái, vô số linh cầm dị thú tu luyện ở nơi này, hình thành một hoàn cảnh đặc biệt độc nhất, không hề bị bên ngoài quấy nhiễu.

Trước đây, có người tu đạo đến nơi này tu luyện, đã từng muốn chiếm lấy ngọn núi bảo bối hội tụ linh khí này. nhưng sau đó, không biết vì nguyên nhân thế nào, những người tu đạo đó đều bị ép phải rời đi, người ở lại lâu nhất cũng không vượt quá được ba năm. Chuyện này đã gây chấn động không nhỏ trong giới Tu Chân, rất nhiều người đều đã từng đến đây tra xét, kết quả có đi mà không về. Rất lâu về sau cũng không còn người nào dám khinh thường đặt chân vào ngọn núi thần này nữa.

Vào giữa trưa, mặt trời chói chang trên đầu, nhiệt độ ấm áp. Trên tầng không của ngọn Tu Di quanh năm mây mù che phủ xuất hiện mấy bóng người. Nhìn thật cẩn thận, trên tầng mây tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ, chính là Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Trần Ngọc Loan, Dương Thiên và Hoàng Thiên. Bọn họ bay lượn tiến tới với tốc độ rất nhanh, chỉ trong thời gian chừng nửa ngày thì đã từ Trừ Ma liên minh đến được núi Tu Di.

Ngày trước, Dao Quang, Lâm Y Tuyết mấy người cũng đã đi trên con đường này, nhưng lại đến mãi vào hoàng hôn, bọn họ mới đến được núi Tu Di. Nhìn những dãy núi dưới chân, Dương Thiên vẻ mặt có phần kỳ quái, khẽ giọng nói:

- Chúng ta đã đến Tu Di sơn rồi.

Trần Ngọc Loan nghe vậy cũng không khỏi đưa mắt nhìn thêm một lúc, kinh ngạc nói:

- Nơi này hội tụ linh khí, chính là một vùng đất phúc hiếm có.

Lâm Vân Phong dò xét qua tình hình của ngọn Tu Di, cau mày nói:

- Núi này rất kỳ lạ, dường như ẩn chứa huyền bí nào đó.

Dương Thiên đáp:

- Nơi này là chỗ linh dị tập trung lại, vài ngàn năm vẫn giữ nguyên được sự thần bí, tự nhiên có một số mặt không muốn cho người ta biết được.

Hoàng Thiên cười đáp:

- Đáng tiếc hiện nay không có thời gian, nếu không con thật sự muốn đi nhìn qua một lần cho biết.

Hứa Khiết điềm nhiên đáp:

- Muốn thăm dò Tu Di thời thì thật sự phải có thời gian, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta chính là tìm cho được Thiên Lân, sau đó mới nói những chuyện khác.

Trần Ngọc Loan tán đồng với đề nghị của Hứa Khiết, khẽ giọng bảo:

- Đi thôi, lần tới có cơ hội mới đi xem xét nơi này.

Tăng tốc tiến lên, một hàng năm người nhanh chóng bay vượt qua ngọn Tu Di, bước vào phạm vi của Băng Nguyên.

Thời gian trôi qua trong khi bay lượn, giờ Thân xế chiều, năm người Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan liên tục đã bay qua bốn canh giờ, cuối cùng cũng đã đến nơi thâm sâu của Băng Nguyên, bốn bề đều là tuyết trắng mênh mông không biên giới.

Từ từ giảm tốc độ, Lâm Vân Phong quan sát tình hình chung quanh, có phần cảm khái lên tiếng:

- Hoàn cảnh như vậy muốn sinh tồn thì quả thật là chuyện không hề dễ dàng gì cả.

Hứa Khiết đưa tay nắm lấy những bông tuyết trắng tinh, nhìn bọn chúng tan chảy thành nước, sau đó lại kết thành băng, vẻ mặt nở nụ cười mỉm, khẽ lẩm bẩm:

- Hoa tuyết trắng tinh khiết thật là xinh đẹp, nhưng sau khi biến thành khối băng rồi lại thấu xương kinh người.

Trần Ngọc Loan nói:

- Hoàn cảnh nơi này rất thích hợp cho tu luyện pháp quyết Huyền Băng, Thiên Lân chính là dùng Băng Thần quyết để dương danh thiên hạ.

Dương Thiên khẽ cau mày lại, có chút không thích ứng được với sự lạnh giá của Băng Nguyên, Mộc Khôi trên vai cũng tỏ ra không được thoải mái tinh thần.

Hoàng Thiên lần đầu đến nơi này, cảm thấy hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, sau khi nhìn quanh một vòng rồi, liền đi thẳng vào chủ đề chính.

- Nơi này đất rộng người thưa, chúng ta mới lần đầu đến đây, không biết vị trí cụ thể của Đằng Long cốc, như vậy muốn tìm ra ngọn Thiên Nữ phong cũng không phải là chuyện dễ dàng không mất sức.

Lâm Vân Phong nói:

- Chúng ta tuy không biết vị trí chính xác của Thiên Nữ phong, nhưng muốn tìm kiếm cũng không khó lắm. Chỉ cần tìm được bóng người liền có cơ hội hiểu biết.

Trần Ngọc Loan lên tiếng:

- Theo lời kể của Sở sư đệ, địch nhân đáng sợ nhất trên Băng Nguyên chính là Thái Huyền Hỏa Quy, kế đến là Tử Vong thành chủ, sau mới đến Ngũ Sắc Thiên Vực. Nếu như chúng ta trước tiên đụng phải nhóm người này, chỉ sợ sẽ có một trận đại chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.