Trong đường hầm của Cô Tinh Vân
Nhai, Mẫu Đơn và Hoa Ảnh đang toàn lực tiến công, giết cho binh sĩ của
Ngũ Sắc Thiên Vực thương vong rất nặng nề, máu chảy thành sông, nhìn
thấy cảnh tượng này, Vô Tình lão nhân khẽ nhíu mày, trong lòng suy nghĩ
đối sách.
Cự Linh Thần có phần tức giận, chủ động xin lệnh:
- Lão tam, hay để ta ra tay đi.
Vô Tình lão nhân khẽ lắc đầu, trầm ngâm đáp:
- Không gấp, trước tiên quan sát một lúc đã.
Cự Linh Thần tức giận nói:
- Có gì mà phải khảo sát, Ngọa Vân cư sĩ vào đó đã lâu như vậy mà cũng
chưa thấy ra, nơi này lại phát sinh tình trạng này, kéo dài chỉ tạo nên
cơ hội cho địch nhân thừa cơ lợi dụng mà thôi.
Vô Tình lão nhân nghe vậy chấn động, ngửng đầu nhìn cửa vào Cô Tinh
động, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác bất an, điều này trước
đây vẫn chưa từng phát sinh ra.
Thu lại tầm nhìn, Vô Tình lão nhân khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Tốc chiến tốc thắng, chần chừ sẽ có biến.
Cự Linh Thần nghe vậy bật cười, lớn giọng đáp:
- Yên tâm, xem ta đây.
Cất bước từ từ đi ra, Cự Linh Thần đi thẳng đến Mẫu Đơn và Hoa Ảnh.
Thấy Cự Linh Thần ra mặt, Mẫu Đơn và Hoa Ảnh nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho nhau, sau khi giết sạch địch nhân bên mình rồi, hai nàng đồng thời
lui lại phía sau lưng của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình.
Lúc này, Hoa Ảnh nhắc nhở:
- Cự Linh Thần sức mạnh vô cùng, nhưng nơi này không gian nhỏ hẹp, không lợi né tránh, hai người phải nắm chắc ưu thế này.
Lê Thánh Kiệt gật đầu trả lời:
- Yên tâm, chúng ta đã nghĩ cách ứng phó phù hợp rồi.
Mũi chân điểm xuống, Lê Thánh Kiệt bắn nhìn ra như điện nhắm thẳng đến
Cự Linh Thần. Triệu Vận Đình đứng nguyên tại chỗ, nhanh chóng lấy Trục
Nguyệt thần cung trên mình xuống thu thế chuẩn bị.
Bước chân dừng lại, Cự Linh Thần miệng rống to một tiếng, thanh âm vang
lừng hệt như sấm sét, khiến người ta chấn động thân thể. Cũng đúng lúc
này, Lôi Công chủy trong tay của Cự Linh Thần thuận thế múa lên, một
chiêu đơn đơn giản giản dùng sức múa lên, lại thể hiện được thực lực
kinh người trong đường hầm này, khiến cho Lê Thánh Kiệt căn bản không
chỗ né tránh. Đối mặt với tình hình này, Lê Thánh Kiệt đã sớm chuẩn bị,
thân thể nhanh chóng dời ngang, nép chặt vào vách đá, tránh đi phần lớn
công kích của Cự Linh Thần. Ở giữa đường hầm, Triệu Vận Đình vừa hay đón lấy một chiêu này của Cự Linh Thần, nhưng nàng lại sớm có chuẩn bị,
Trục Nguyệt thần cung trong tay múa lên rất nhanh, hệt như một thanh
kiếm bén phát xuất ngàn vạn làn kiếm đón lấy một chiêu này của Cự Linh
Thần.
Đến lúc này, làn kiếm dày đặc và công kích của Cự Linh Thần va chạm vào
nhau, lập tức phát nổ, dòng khí tung tóe thổi thẳng vào hai đầu của
đường hầm. Thời khắc đó, Lê Thánh Kiệt lợi dụng vụ nổ, thân thể bắn mình lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của Cự Linh Thần, phất tay đánh ra một chưởng vừa hay đánh trúng vào vị trí ngực của Cự Linh Thần. Thấy
vậy, Cự Linh Thần không hề để ý đến, ngược lại bật cười lạnh, trong
người bộc phát một luồng phản lực mạnh mẽ lập tức hất bắn Lê Thánh Kiệt đi mất. Nhưng, vào lúc Cự Linh Thần hất bay Lê Thánh Kiệt đi, sát na
vào lúc tâm thần buông lỏng, trong đường hầm đột nhiên lóe lên một luồng ánh vàng kim, chớp mắt đã đánh trúng Cự Linh Thần.
Gầm giận một tiếng, Cự Linh Thần đột nhiên chấn động mãnh liệt, thân thể nhanh chóng lùi lại vài thước, triển khai ngay lập tức thế phòng ngự.
Sau đó, Cự Linh Thần cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy y phục trước ngực vỡ
nát, một dấu máu dài dài xuất hiện trước ngực phải của y, máu tươi đang
không ngừng tuôn ra. Gầm nhẹ một tiếng, Cự Linh Thần tức giận vô cùng,
ngửng đầu trừng Lê Thánh Kiệt, bên tai lại vang lên tiếng Vô Tình lão
nhân nhắc nhở.
- Lão ngũ cẩn thận.
Ổn định nhìn lại, Cự Linh Thần vẻ mặt thất kinh, chỉ thấy Lê Thánh Kiệt
lúc này đang đứng cách một trượng, tạo thế dương cung bắn mặt trời, một
mũi tên ánh sáng màu đỏ rực đang ngắm thẳng vào tim của bản thân mình.
Phát hiện không ổn, Cự Linh Thần không dám coi thường, nhanh chóng bỏ đi thế phòng ngự đó, toàn thân lóe lên ánh vàng kim rực rỡ. Rất nhanh, da
thịt của Cự Linh Thần xuất hiện hiện tượng hóa vàng, cả người hệt như
một chiến thần giáp vàng, phát ra uy nghiêm và bá đạo.
Chăm chú nhìn Cự Linh Thần, Lê Thánh Kiệt vẻ mặt nghiêm nghị, từ từ kéo
Xạ Nhật thần cung đến mức cực hạn, toàn thân hiện lên ánh sáng đỏ rực
chói mắt. Sát na này, tất cả mọi âm thanh hỗn tạp trong đường hầm đều
ngừng hẳn lại, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, phảng phất
tất cả như dừng lại. Cự Linh Thần quanh mình có ánh vàng kim vây phủ,
mắt tức giận giương to lên, một luồng khí thế như núi như nước thủy
triều tràn đến Lê Thánh Kiệt, ý đồ áp chế khí thế của hắn. Đối mặt với
khí thế to lớn của Cự Linh Thần, chiến ý trong lòng của Lê Thánh Kiệt
tăng mạnh, loại tâm lý hiếu thắng quyết phải phân cao thấp điều khiển
hắn toàn lực chống lại. Chỉ trong chớp mắt, trong đường hầm hiện lên
những hoa lửa nhỏ bé, đó chính là loại biểu hiện đối kháng giữa Cự Linh
Thần và Lê Thánh Kiệt, thể hiện tình thế khẩn trương giữa hai bên. Cảnh
tượng này kéo dài rất lâu, thân thể Lê Thánh Kiệt xuất hiện sự lắc lư,
điều này khiến cho Triệu Vận Đình và Mẫu Đơn, Hoa Ảnh đều cảm thấy bất
an, đều ý thức rất rõ ràng rằng, chỉ đơn thuần về thực lực, giữa Lê
Thánh Kiệt và Cự Linh Thần còn tồn tại một khoảng cách nhất định.
Đối với tình hình này, Lê Thánh Kiệt không chút do dự phát động tấn
công, tay phải đột nhiên buông ra, mũi tên ánh sáng đỏ rực đó phá không
bay ra, chớp mắt đã đến trước mặt của Cự Linh Thần. Do khoảng cách giữa
hai bên quá ngắn, tốc độ của mũi tên này lại tỏ ra đặc biệt mau lẹ, Cự
Linh Thần căn bản không kịp né tránh. Đồng thời, do đường hầm nhỏ hẹp,
Cự Linh Thần cho dù ý thức được thời gian phát xuất của mũi tên này cũng căn bản né không kịp nữa. Vì thế, từ khi bắt đầu, Cự Linh Thần đã dự
tính rất rõ ràng, lợi dụng thân thể Hỗn Nguyên Kim Cương của mình để đỡ
lấy một mũi tên này của Lê Thánh Kiệt. Đối với Cự Linh Thần, thân thể
Hỗn Nguyên Kim Cương của y không gì phá vỡ được, nhiều năm qua đã từng
bị rất nhiều tổn thương, đã nhiều lần giúp y thoát khỏi nguy hiểm. Hiện
nay, Hỗn Nguyên Kim Cương gặp phải Xạ Nhật thần cung, trận chiến này sẽ
có kết quả như thế nào đây?
Ánh đỏ lóe lên, nhuệ khí ập đến. Một tên của Lê Thánh Kiệt rời khỏi dây
cung rồi, liền va chạm vào thân thể Cự Linh Thần, hai bên xuất hiện thời gian giằng co ngắn ngủi. Vào chốc lát đó, một tên cực dương cực cương,
cực bá đạo cực cường của Lê Thánh Kiệt gặp phải thân thể Hỗn Nguyên Kim
Cương không gì phá nỗi của Cự Linh Thần, hai luồng sức mạnh tụ lại một
chỗ, hình thành vô số hoa lửa tung tóe, theo thời gian trôi qua mà càng
sáng thêm rực rỡ. Rất nhanh, cục diện giằng co xuất hiện biến hóa. Mũi
tên ánh sáng do Lê Thánh Kiệt phát xuất cuối cùng cũng đột phá được Hỗn
Nguyên Kim Cương của Cự Linh Thần, dùng uy lực mạnh mẽ bá đạo của nó lập tức hất bay thân thể khổng lồ của Cự Linh Thần, khiến y đâm sầm vào
vách đá phía sau, miệng rống giận gầm thét, chật vật vô cùng. Kết cục
như vậy khiến người ta bất ngờ, phía Lam Quang Thánh Vực mừng rỡ vang
dội, bên Ngũ Sắc Thiên Vực lại khó có thể tin được.
Thời khắc đó, Vô Tình lão nhân tức giận vô cùng, sát khí đằng đằng tức
tối nhìn Lê Thánh Kiệt, hận không thể nuốt chửng hắn đi. Đối mặt với cơn tức giận của Vô Tình lão nhân, Lê Thánh Kiệt lạnh lùng nhìn lại, đồng
thời cũng giương cung chờ đợi, nhắm chặt vào Vô Tình lão nhân. Thấy vậy, Vô Tình lão nhân tâm thần chấn động, cảnh giác hẳn, mà đúng lúc này, Vô Tình lão nhân đột nhiên phát hiện Triệu Vận Đình đứng sau lưng của Lê
Thánh Kiệt lúc này cũng đã giương cung đợi bắn, mục tiêu chính là Cự
Linh Thần đang bị trọng thương. Ý thức được không ổn, Vô Tình lão nhân
đột nhiên rống to:
- Ngươi dám!
Triệu Vận Đình không nhúc nhích chút nào, hệt như không nghe thấy, khi
Vô Tình lão nhân kêu lên, tay phải đột nhiên buông ra, một mũi tên ánh
sáng màu xanh biếc phá không ập đến, chớp mắt đã truyền lên tiếng nổ
kinh trời. Trong đường hầm ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, một tên hội tụ toàn bộ sức mạnh của Triệu Vận Đình lập tức đánh trúng vào thân thể của Cự
Linh Thần, sức mạnh không gì chống nổi của nó không những phá vỡ nhục
thể và nguyên thần của Cự Linh Thần, còn đâm vào vách đá cứng rắn tạo
thành một lỗ to, đá vụn bắn ra khiến cho vài chục tên binh sĩ của Ngũ
Sắc Thiên Vực phải tử vong. Thấy tình hình như vậy, Vô Tình lão nhân tức đến phát cuồng, miệng gào thét điên đảo, sát khí đằng đằng đi thẳng đến Lê Thánh Kiệt. Đột nhiên, Vô Tình lão nhân chợt dừng chân lại, ánh mắt
quét qua Triệu Vận Đình, phát hiện nàng ta sau một chiêu lại nhanh chóng giương cung, mục tiêu chính là nhắm thẳng vào bản thân mình.
Nghĩ đến hai tên vừa rồi, cùng với kết quả của Cự Linh Thần, Vô Tình lão nhân tuy phẫn nộ, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ánh mắt quan sát cung ngắn trong tay của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, cất tiếng
hỏi:
- Cung ngắn trong tay các ngươi có lai lịch thế nào?
Lê Thánh Kiệt cười lạnh đáp lại:
- Nhật Nguyệt thần cung.
Vô Tình lão nhân hừ giọng nói:
- Hay cho một đôi Nhật Nguyệt thần cung, lão phu nhất định sẽ không quên.
Mẫu Đơn nghe vậy trào phúng:
- Thế nào, ngươi sợ rồi sao?
Vô Tình lão nhân tức giận đáp:
- Chớ có đắc ý, lão phu nhất định phải dùng máu tẩy sạch Lam Quang Thánh Vực để báo thù rửa hận cho Cự Linh Thần.
Mẫu Đơn hận thù trả lời:
- Ngươi chết có một Cự Linh Thần mà muốn dùng máu tẩy sạch Lam Quang
Thánh Vực ta, thế thì rất nhiều người của Lam Quang Thánh Vực ta đã chết ở đây, thế thì dùng máu rửa sạch Chấn cung của ngươi cũng không đủ để
bồi thường món cừu hận này.
Vô Tình lão nhân lạnh lùng tàn khốc đáp trả:
- Mạnh được yếu thua, đây là phép tắc không thay đổi, ngươi chớ có quên nó.
Mẫu Đơn phản bác lại:
- Vô Tình lão nhân ngươi cũng chớ có quên, ngươi nếu có thể sống sót quay lại Chấn cung thì ta sẽ tự tử để tạ tội với thiên hạ!
Mắt giận trừng nhau, toàn thân Mẫu Đơn toát ra khí cừu hận, sát niệm trong lòng thể hiện rõ ràng không nghi ngờ gì.
Vô Tình lão nhân sắc mặt hơi lạnh lại, quét mắt qua Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, hừ giọng đáp:
- Muốn lưu lão phu lại, các ngươi hãy thể hiện bản lĩnh của mình.
Phất tay, Vô Tình lão nhân nhẹ nhàng lùi lại, đường đi uốn lượn không ngờ quỷ bí vô cùng.
Thấy Vô Tình lão nhân phất tay, binh sĩ Ngũ Sắc Thiên Vực chen chúc ập
đến, ý đồ muốn ngăn cản Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình công kích. Thấy
vậy, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình bật cười lạnh, đồng thời triển khai công kích, hai mũi tên ánh sáng một đỏ một xanh rời cung bắn ra nhắm
thẳng vào hình bóng của Vô Tình lão nhân. Phát hiện được nguy hiểm, Vô
Tình lão nhân tăng tốc né tránh, trong đường hầm người qua lại hệt như
bóng quỷ, huyền diệu vô cùng né tránh được công kích của Nhật Nguyệt
thần cung. Hai mũi tên rơi vào khoảng không bắn trúng địch quân Ngũ Sắc
Thiên Vực, lập tức phát nổ đáng sợ, ít ra cũng hủy diệt cả trăm người.
Uy lực như vậy khiến người ta phải chấn động kinh hãi, trong đường hầm
nhỏ hẹp này, tạo uy hiếp cực mạnh đối với binh sĩ Ngũ Sắc Thiên Vực. Vô
Tình lão nhân tức giận vô cùng, nhưng biết rằng trong không gian nhỏ hẹp này không lợi cho mình phát huy, chỉ đành hạ lệnh thối lui, đình chỉ
ngay lập tức cuộc chiến mà mình sắp giành thắng lợi.