Thất Giới Hậu Truyện

Chương 922: Chương 922: Song trọng trở tiệt - Ngăn trở hai lần – Phần 3




Chăm chú nhìn kiếm trong tay của địch nhân, Thiên Lân ánh mắt khẽ biến, đối với biến cố đến thật bất ngờ, Thiên Lân không kịp chuyển biến phương thức công kích, nhanh chóng rút Tàn Tình kiếm ra thi triển Đạo gia Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết. Lập tức, làn kiếm đen ngòm với tà khí kinh trời gặp phải làn kiếm bảy màu của Tàn Tình kiếm giữa không trung, hai bên thế như nước với lửa không thể dung hòa, lập tức kích phát ra hoa lửa rực rỡ, hơn nữa còn tùy lúc tạo nên những vụ nổ, tạo nên sức xung kích mạnh mẽ, thoáng cái đã hất bay Thiên Lân. Kêu lên một tiếng kinh hoàng, Thiên Lân nhìn thần kiếm trong tay của mình, phát hiện làn kiếm bảy màu đã giảm đi rất yếu, dường như chịu tà khí của kiếm quỷ bí kia xâm nhập.

Bên này, người đàn ông trung niên cũng kêu khẽ một tiếng, giận dữ trừng thần kiếm trong tay của Thiên Lân, cất tiếng hỏi:

- Kiếm trong tay của ngươi có lai lịch thế nào?

Thiên Lân nghe vậy bật cười lạnh, múa kiếm chỉ thẳng lên trời, tiếng kiếm thánh thót vang lên tận chín tầng trời, phát ra khí thần thánh.

- Kiếm này là một trong hai mươi bốn thần khí Đại La Chư Thiên, chính là đứng đầu mười đại thần binh, tên kiếm là Tàn Tình, giết thần diệt tà.

Người đàn ông trung niên kinh ngạc nói:

- Đứng đầu trong mười đại thần binh? Không ngờ được lại gặp ở nơi này. Đến đây, hãy để chúng ta so tài với nhau, xem ai mới là đứng đầu các kiếm, thiên hạ đệ nhất.

Còn đang nói, người đàn ông trung niên đã thi triển Ngự Kiếm quyết, vô số làn kiếm trùm khắp trời đất, hình thành một kiếm trận khổng lồ bao trùm lấy Thiên Lân vào trong đó.

Thấy vậy, Thiên Lân khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- So về trận pháp kiếm thuật, ngươi đây chính là tự mình tìm cái chết.

Năm ngón buông ra, thần kiếm bay lượn xoay tròn trên đầu của Thiên Lân, vận hành chiếu theo một quỹ tích nhất định, nhanh chóng ảo hóa thành hàng ngàn hàng vạn làn kiếm bảy màu kết thành một kiếm trận nghiêm mật, hòa lẫn vào trong kiếm trận của người đàn ông trung niên.

Bật cười âm lạnh, người đàn ông trung niên lớn tiếng:

- Không nên đắc ý, sau khi so tài mới biết cao thấp.

Ý niệm thoáng động, người đàn ông trung niên thúc động kiếm trận, triển khai công kích liên tục.

Thiên Lân không hề chịu yếu chút nào, lập tức phản kích, hai kiếm trận khổng lồ giao chiến kịch liệt giữa không trung, vô số làn kiếm nhấp nhô tung hoành, đan xen vào nhau, va chạm tạo nên ngàn vạn hoa lửa, trông thật xinh đẹp tuyệt vời giữa bão tuyết.

Đêm, từ từ buông xuống, gió lạnh xâm nhập.

Buổi hoàng hôn, Thiên Lân và người đàn ông trung niên ai nấy triển khai tài năng vốn có của mình, hai đại thần binh một chính một tà đấu đến không tách rời được nhau, cục diện chìm vào giằng co. Trong lúc kịch chiến, Thiên Lân vừa phản kích, vừa phân tích tình thế trước mắt, hơn nữa còn ngầm suy đoán thân phận của người đàn ông trung niên. Từ tình hình trước mắt mà xét, Thiên Lân không biết được lai lịch của địch nhân, nhưng địch nhân lại biết được thân phận của Thiên Lân, về điểm này thôi thì Thiên Lân rõ ràng bị lỗ lả. Tiếp đến, kiếm trong tay của người đàn ông trung niên vô cùng quỷ dị, tràn đầy tà khí kinh trời, uy lực bá đạo, không ngờ có sức áp chế được thế của Tàn Tình kiếm. Đương nhiên, bình tâm mà suy, Tàn Tình kiếm trong tay của Thiên Lân hoàn toàn không kém chút nào kiếm trong tay của địch nhân. Nhưng trên Tàn Tình kiếm có hai phong ấn, ức chế một phần uy lực của thần kiếm khiến nó khó có thể phát huy được thực lực tốt nhất. Đồng thời, kiếm trong tay của người đàn ông trung niên tà khí kinh người, vừa hay tương sinh tương khắc với kiếm trong tay của Thiên Lân, vì thế hai bên khó có thể phân cao thấp.

Giao chiến tiếp diễn cứ kéo dài hoài, Thiên Lân sau khi giằng co đã lâu, trong lòng vẫn không sao kiên nhẫn được, lập tức chuyển biến kiếm trận, dùng phương thức né nặng tìm nhẹ, nhanh chóng tìm ra được khe hở của kiếm trận do người đàn ông trung niên tạo ra, ép cho đối phương phải chuyển biến kiếm trận, toàn lực phòng ngự. Đối với tình hình như vậy, Thiên Lân lập tức cười lạnh một tiếng, lại thi triển Băng Thần quyết, lập tức ngưng đọng kiếm trận của địch nhân, thoáng cái đã đánh tan thế công của địch nhân.

Người đàn ông trung niên trong lòng chấn động, vừa tức vừa gấp, không thể không thu hồi thần binh, tức giận quát lên:

- Ba chiêu đã qua hai rồi, còn một chiêu cuối cùng chúng ta phải quyết sinh tử.

Cơn giận đầy lòng cùng với lòng quyết giết người lập tức chuyển hóa thành một động lực, vào thời khắc đó đã phát động nên một chiêu cực mạnh. Từ xa xa nhìn lại, nguyên thần của người đàn ông trung niên lập tức bám vào trên thanh kiếm tà đạo đen ngòm kia, thân kiếm run rẩy kịch liệt, phát xuất những tiếng kêu gằn ồ ồ hệt như tiếng quỷ dữ gào thét dưới địa ngục, kiếm xoay tròn bắn thẳng đến Thiên Lân. Ánh đen lóe lên, kiếm tà ập đến. Khu vực quanh đó thế giới uốn éo, cùng với sức mạnh chấn nhiếp lòng người, tất cả tạo thành một khí thế kinh người.

Thiên Lân vẻ mặt âm lạnh, nhìn trường kiếm tà khí ngập trời kia, lập tức buông bỏ ý niệm dùng kiếm phản kích, đổi thành thi triển Thiên Tượng Vô Thường, nhờ vào đặc tính không gì ngăn được của Thiên Cực Chi Quang để triển khai phản kích. Lập tức, công kích hai bên lóe lên gặp nhau. Sức mạnh cực tà gặp phải Thiên Cực Chi Quang cực kỳ bá đạo, hai bên lập tức kích hóa mà phát nổ, sức hủy diệt của nó trùm khắp trời đất, mạnh mẽ kinh người, lập tức hình thành một quả cầu ánh sáng đường kính đến trăm trượng vây phủ cả Thiên Lân cùng với người đàn ông trung niên vào trong đó. Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, quả cầu ánh sáng vỡ nát. Sóng ánh sáng hủy diệt tung tóe khắp nơi, làm tan chảy toàn bộ gió tuyết quanh đó, hình thành một khu vực không có tuyết phương viên lên đến vài chục dặm, tất cả mộ tả uy lực và sự khủng khiếp của một kích đó.

Giữa trung tâm vụ nổ, Thiên Lân dùng Thiên Tượng Vô Thường thúc động rất nhiều sức mạnh trong cơ thể, bố trí tầng tầng phòng ngự quanh mình, tự hóa giải sức mạnh huy diệt đang nuốt lấy mình một cách hữu hiệu, thân thể hoàn toàn không chịu chút thương tổn nào. Bên này, người đàn ông trung niên do nguyên thần bám vào trên tà kiếm, khi va chạm với Thiên Cực Chi Quang do Thiên Lân phát ra, thân kiếm bị trọng thương cực lớn khiến cho nguyên thần của người đàn ông trung niên cũng chịu thương tổn nghiêm trọng. Sau đó, vụ nổ hình thành, hủy diệt ập đến. Nguyên thần của người đàn ông trung niên theo cùng với thanh tà kiếm bị đánh bay đi vài trăm trượng, lại tiếp tục bị trọng thương thêm lần nữa, trong lòng ngập đầy sự oán hận.

Rất không cam lòng, oán khí kinh người của người đàn ông trung niên kia hóa thành một luồng động lực, bám vào trên thanh tà kiếm, khiến cho nó bộc phát uy lực kinh người, thoáng cái đã áp chế được khí thế của Thiên Lân, đánh cho thân thể Thiên Lân run rẩy, lập tức trọng thương phun máu. Gào thét lớn tiếng, thanh tà kiếm tung mình bay lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Thiên Lân, khoảng cách chừng vài trăm trượng, tiếp tục bộc phát một sức mạnh quỷ bí khủng khiếp, hệt như kiếm khí vô hình, trong chốc lát đã đánh trúng trái tim của Thiên Lân, hất hắn phải tung mình lùi lại, miệng trào máu tươi. Gầm nhẹ một tiếng, Thiên Lân vừa tức vừa nóng. Từ đó đến giờ bản thân hắn nhờ vào rất nhiều pháp quyết chiếm được ưu thế, ai ngờ lúc này lại để cho địch nhân chiếm lấy tiện nghi.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân không thể nào cam lòng, lập tức giơ cao tay phải năm ngón thu lại, thi triển kỹ thuật Ảo Diệt Tuyệt Sát, thoáng cái đã đánh trúng vào thanh tà kiếm kia, lập tức đánh tan nguyên thần của người đàn ông trung niên đang bám vào thanh tà kiếm, hơn nữa còn phá hủy một bộ phận, khiến người đàn ông trung niên gặp phải đả kích hủy diệt la thảm một tiếng. Người đàn ông trung niên tức giận vô cùng, nguyên thần tàn khuyết nhanh chóng quay lại trên thanh tà kiếm gào lên một tiếng liền bắn mình thẳng lên trời cao, chỉ để lại một câu oán hận vô cùng.

- Thiên Lân, đời này ta và ngươi thế không cùng đội trời chung.

Không hề đuổi theo, không hề ngăn lại, Thiên Lân chỉ nhìn lên không trung, hận thù nói:

- Ta bồi tiếp đến cùng!

Giọng nói kiên định, thanh âm có lực, theo gió bay đi xa giữa tuyết lớn đang rơi rụng.

Khẽ thở dài một tiếng, Thiên Lân thu lại sức mạnh phòng ngự quanh mình, rồi nhìn cảnh tượng tàn phá chung quanh, tâm tình phức tạp vô cùng. Vào thời khắc trước khi vào Băng Nguyên, Thiên Lân mới lĩnh ngộ được Phong Thần quyết, hơn nữa còn dung hợp sức mạnh gió lửa nước trong cơ thể, tu vi tăng lên một mức. Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn về phía chân trời, sau đó tung mình bay lên không, vừa trị thương vừa tiến lên, bay thẳng đến Thiên Nữ phong.

Đêm tuyết vẫn đi, đối với sinh hoạt trên Băng Nguyên của Thiên Lân thì hoàn toàn không có gì lạ, hắn quyết định giống như vậy chính bởi vì hôm nay liên tục phát sinh hai chuyện bất ngờ, hắn không hy vọng còn có bất ngờ thứ ba nào phát sinh ra nữa. Nhưng thế sự như bàn cờ, chuyện càng không muốn gặp thì càng dễ dàng phát sinh, nhưng Thiên Lân lúc này còn hoàn toàn chưa biết được. Trên đường tiến lên, Thiên Lân cố ý thu lại khí tức, không bao lâu đã bay được vài chục dặm, thương thế cũng đã giảm bớt. Lúc này, phía trước có gió lốc nổi lên, một cơn gió quái dị nổi lên từ mặt đất, hình thành một cột sáng màu đen giữa hoa tuyết đầy trời. Hệt như một con rắn quái dị đang lượn lờ trên Băng Nguyên, xem ra thật khủng khiếp mà lại quỷ dị. Thiên Lân thấy vậy thì mặt nặng nề, một sự khổ sở nhàn nhạt hiện lên trong đáy mắt của hắn. Ý niệm thoáng động, Thiên Lân triển khai tìm kiếm, Băng Thần quyết lập tức cảm ứng được một luồng khí tức bí ẩn, lúc này đang ngoài chục dặm trước mặt, âm thầm quan sát động tĩnh của Thiên Lân.

Bật cười lạnh, Thiên Lân tự nói:

- Người xưa nói, phúc không đến đôi, họa không một mình, xem ra trong chuyến hành trình trung thổ này, rất nhiều người đều chú ý đến ta. Nếu là như vậy, ta làm sao có thể khiến cho bọn họ thất vọng được?

Đi thẳng tới trước, Thiên Lân không hề né tránh, mà lại chọn lựa đối mặt.

Truy đến nguyên nhân, chuyện này có liên quan đến tính cách của Thiên Lân, thứ đến Thiên Lân vừa gặp mấy lần truy đánh, trong lòng cơn tức giận chưa tiêu tan, lúc này lại bị địch nhân khiêu khích, hắn tự nhiên nổi lửa giận, cần phải tìm người để phát tiết. Lúc này đây, thương thế của Thiên Lân mới khôi phục được sáu bảy phần, thực lực ảnh hưởng khá lớn, nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý đến, chỉ trong chốc lát đã tiến lên chục dặm, đến giữa một thung lũng băng. Lúc này đây, cột gió hình con rắn quái dị kia đã chia thành hai, cách nhau vài trăm trượng, cứ bay lượn dao động giữa không trung, hệt như đôi uyên ương giao hòa, vô cùng sống động.

Dừng lại, Thiên Lân nhìn hai cột gió, ánh mắt toát ra một tia lạnh, giọng nói lạnh lùng như băng quát lên:

- Ra đi thôi.

Thanh âm không lớn, lại vô cùng sắc bén, có được sức mạnh xuyên thấu mạnh mẽ, lập tức truyền ra vài dặm. Dường như nghe được lời nói của Thiên Lân, trong gió tuyết lóe lên ánh sáng, hai bóng đen từ trong hai cột gió bay ra, một trái một phải cách nhau vài trượng, đồng thời xuất hiện trước mặt của Thiên Lân. Dưới màn đêm, bầu trời vô cùng u ám, lại thêm ảnh hưởng của gió tuyết, chỉ có thể nhìn ra đại khái hai đường viền của bóng đen, cả hai hình dạng tương tự, cơ hồ không có điểm nào khác biệt.

Thiên Lân vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nhìn hai bóng đen giống hệt như nhau kia, miệng nở nụ cười tàn khốc.

Bốn bề, gió tuyết không ngừng, hai cột gió khổng lồ vẫn tiếp tục di chuyển rất nhanh, thân thể uốn động, vây phủ xoay tròn quanh Thiên Lân, để lại trên mặt đất dấu tích rất sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.