Thất Giới Hậu Truyện

Chương 847: Chương 847: Thác tống phục tạp - Rắc rối phức tạp - phần 2




Giận dữ trừng Bản Nhất, Quỷ Vu hận thù nói:

- Ngươi thật lòng muốn chết?

Bản Nhất vẻ mặt không chút biểu hiện, điềm đạm đáp:

- Phật nói có duyên mới gặp, nếu đã gặp rồi các hạ hà tất phải vội vàng bỏ đi.

Quỷ Vu hừ giọng nói:

- Vừa rồi không giết ngươi, chính là bởi vì ta có chuyện gấp. Bây giờ nếu như ngươi thật lòng muốn chết, ta sẽ giúp cho ngươi toại nguyện.

Lóe lên ập đến, Quỷ Vu thu ngắn khoảng cách giữa hai bên, cánh tay gầy gò xem ra khô đét, khi múa lên thì gió nổi ầm ầm, sát khí tràn ra khắp nơi. Bản Nhất không dám sơ ý, hai tay bắt chữ thập đẩy ra, thẳng thắn đỡ lấy một chiêu của Quỷ Vu.

Bản Nhất thân thế chấn động, lập tức bị hất bắn đi, khóe miệng tươm máu tươi, khuôn mặt thoáng cái đã tái nhợt đi vài phần. Quỷ Vu khóe miệng mỉm cười, không bị hư hỏng đến cọng tóc, nhanh như quỷ mị truy sát theo sau, hai tay gầy gò hệt như tay quỷ đoạt hồn, ra chiêu nhanh đến kinh người. Bản Nhất ánh mắt nặng nề, tâm thần chấn động mạnh mẽ, cảm thấy kinh ngạc vô cùng với thực lực của Quỷ Vu, không ngờ mới đến Băng Nguyên đã gặp phải dạng địch nhân đáng sợ như vậy. Suy xét đến thương thế của bản thân, Bản Nhất chọn lựa phòng ngự, thân thể xoay tròn giữa không trung né tránh truy kích của Quỷ Vu.

Tung mình lùi lại, Quỷ Vu không hề truy kích thêm nữa, ánh mắt âm lạnh nhìn Bản Nhất, cười lạnh nói:

- Mùi vị thế nào, có phải muốn khắc sâu thêm nữa không?

Bản Nhất ổn định thân thể, toàn thân ánh Phật lấp lánh, giọng bình thản nói:

- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, bần tăng hoàn toàn không để trong lòng.

Quỷ Vu cười âm hiểm nói:

- Phải vậy chăng, thế thì ta để cho ngươi thưởng thức qua mùi vị của cái chết.

Hai tay đẩy ra phía trước, Quỷ Vu thân thể khí thế tăng mạnh, một luồng sương mù đen ngòm lập tức tản ra, hình thành một đám mây đen khổng lồ bao trùm phương viên cả vài dặm. Ở bên trong đó, Bản Nhất chỉ thấy áp lực tăng mạnh, một luồng sức mạnh ngưng đọng không gian đang nhanh chóng tiến gần đến ông, nuốt chửng lấy khu vực hoạt động của ông.

Phát hiện được dụng ý của địch nhân, Bản Nhất nhanh chóng triển khai phản kích, toàn thân ánh Phật tầng tầng khuếch tán, hình thành một kết giới ánh Phật dần dần bành trướng, chống lại đám mây đen không biết tên của Quỷ Vu. Chớp mắt, kết giới ánh Phật và mây đen gặp nhau, hai bên đối chọi mạnh mẽ, thuộc tính tương khắc triển khai công kích chính diện. Ban đầu, kết giới ánh Phật và mây đen thế lực ngang nhau, xuất hiện tình hình giằng co. Nhưng theo thời gian trôi qua, ánh Phật vốn dĩ cực thánh vô cùng không ngờ bị mây đen tà ác ào ạt đẩy lùi về sau từng bước, điều này khiến cho Bản Nhất thân thể chấn động, lập tức trọng thương phun máu, khí tức thoáng cái đã yếu đi mấy lần.

Bật cười ha hả, Quỷ Vu có phần đắc ý giọng tàn khốc nói:

- Tiểu hòa thượng, Phật tổ đã cho gọi ngươi rồi.

Bản Nhất vẻ mặt nặng nề, đối mặt với thực lực mạnh mẽ bá đạo của Quỷ Vu, trong lòng ông vừa tức giận vừa kinh hãi vô cùng, nhưng miệng lại không hề chịu yếu thế, mạnh mẽ trấn định đáp:

- Bần tăng công đức không đủ, còn chưa đi đến thế giới Tây Thiên Cực Lạc được.

Quỷ Vu cười nói:

- Không cần phải lo lắng, ta có thể đưa ngươi đi một đoạn đường.

Dứt lời, Quỷ Vu đột nhiên tăng mạnh thế công, mây đen cuồn cuộn nhanh chóng thu nhỏ, chi trong chớp mắt đã nghiền nát từng mảnh kết giới phòng ngự của Bản Nhất. Như vậy, sức mạnh tà ác lập tức ập đến ý đồ muốn nuốt chửng lấy Bản Nhất.

Đối mặt với nguy cơ, Bản Nhất vẻ mặt kỳ dị, trong tình trạng không còn chỗ để né tránh đột nhiên lại ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay bắt chéo trước ngực, miệng niệm lẩm bẩm mấy từ. Chớp mắt, mây đen cuồn cuộn xông đến gần Bản Nhất, sức mạnh tà ác âm hiểm quỷ dị hệt như ác quỷ ở dưới địa ngục, hung tàn mà dữ dằn. Bản Nhật thấy vậy hệt như không biết, toàn thân ánh vàng kim luân chuyển, tốc độ từ chậm nhanh dần, khi đám mây đen đến gần thì hình thành một kết giới phòng ngự hoàn toàn mới. Đồng thời, Kim Cương Quyển trên cổ của Bản Nhất bắt đầu khẽ sáng lên, phát xuất ánh sáng êm ái và thanh âm kỳ dị.

Bên ngoài, mây đen nhanh chóng tích lũy, điên cuồng thu nhỏ lại, cùng với sức mạnh xâm hồn đoạt phách, ăn mòn lấy kết giới phòng ngự do Bản Nhất phát xuất. Theo mây đen càng lúc càng dày đặc và mãnh liệt, Kim Cương Quyển trên cổ của Bản Nhất bắt đầu run rẩy kịch liệt, thanh âm ong ong cùng với ánh vàng kim rực rỡ dần dần khuếch trương, trực tiếp va chạm vào đám mây đen đang thu nhỏ lại. Xu thế khuếch tán của ánh vàng kim hơi dừng lại một chút, bị đám mây đen đang thu nhỏ ngăn cản lại. Nhưng chỉ chốc lát sau, tần suất chấn động của ánh vàng kim lại gia tăng thêm nữa, dùng tốc độ khuếch tán gấp bội lập tức phát nổ, lập tức đánh bay toàn bộ mây đen ở bốn phía.

Khẽ kêu một tiếng, Quỷ Vu lắc mình lùi lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Bản Nhất, cất tiếng hỏi:

- Hòa thượng, thứ đồ trên cổ của ngươi là thứ gì vậy?

Bản Nhất xếp bằng giữa không trung, pháp tướng trang nghiêm, hai mắt khẽ khép từ từ mở ra, ánh mắt kỳ dị nhìn Quỷ Vu, giọng bình thản đáp lại:

- Đây chính là thánh khí cửa Phật tên Như Ý Kim Hoàn.

Quỷ Vu ánh mắt khẽ biến, hừ giọng nói:

- Té ra ngươi có chuẩn bị mới đến đây, đáng tiếc chỉ bằng vào ngươi còn chưa làm gì được ta. Bây giờ đã không còn sớm nữa rồi, đợi sau khi ta làm xong việc mới tìm đến ngươi tính sổ.

Lời còn vang bên tai, Quỷ Vu lóe lên không còn thấy nữa, biến mất thật thần bí.

Bản Nhất đã sớm dự liệu chuyện này, khẽ nói:

- Phật nói thời gian chưa đến, các hạ hà tất nóng nảy đi như vậy?

Còn đang nói, Như Ý Kim Hoàn trên cổ của Bản Nhất đột nhiên bay lên cao, xoay tròn rất nhanh phát xuất một luồng ánh vàng kim rực rỡ khuếch tán, chỉ trong chốc lát đã bao trùm khắp bốn phương.

Lập tức, giữa trời đất liền xuất hiện một loại chấn động, sau đó tiếng kêu giận dữ vang đến, Quỷ Vu trước đây biến mất không thấy xuất hiện trên tầng mây, bốn bề xuất hiện một vòng sáng màu vàng kim vây chặt lấy lão vào giữa. Hạ mình xuống, Quỷ Vu xông thẳng đến Bản Nhất, hai tay múa lên rất nhanh phát xuất hai dấu chưởng đen ngòm. Bản Nhất vẻ mặt bình tĩnh, miệng niệm niệm mấy từ, ý niệm chuyển biến thì Như Ý Kim Hoàn đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ đỡ lấy một chiêu của Quỷ Vu.

Quỷ Vu mượn lực đỡ lực tung mình lùi lại, miệng hừ giận nói:

- Hòa thượng, ngươi thật sự muốn dây dưa không rõ?

Bản Nhất điềm nhiên đáp:

- Ta vốn không có lòng, đây chính là ý trời.

Quỷ Vu nghe vậy chấn động, hừ giọng trả lời:

- Rắm thối, lão phu không có thời gian dây dưa với ngươi.

Tung mình bay lên, Quỷ Vu lại lần nữa chọn lựa rời đi. Rất rõ ràng, Quỷ Vu trong lòng đang có chuyện chính quan trọng, dây dưa với Bản Nhất là hành động không khôn ngoan. Nhưng Bản Nhất hoàn toàn không buông bỏ, trong lúc ý niệm chuyển động, Như Ý Kim Hoàn lại bay lên lần nữa, trong lúc xoay tròn lập tức khuếch tán, chỉ chớp mắt đã nắm bắt được khí tức của Quỷ Vu, lại lần nữa ngăn lão trở lại.

Hừ giận một tiếng, Quỷ Vu bị ép phải hiện hình, quát lên:

- Hòa thượng, ngươi thật ra muốn thế nào?

Bản Nhất đáp lại:

- Từ xưa đến nay chính tà đối lập, hôm nay đã gặp nhau rồi, đương nhiên phải có một bên đứt đoạn mới được.

Quỷ Vu tức giận, hận thù nói:

- Hòa thượng, ngươi cho là có Như Ý Kim Hoàn trong tay là có thể làm gì được ta phải không?

Bản Nhất đáp:

- Ít ra ngươi muốn rời đi thì phải được ta đồng ý mới được.

Quỷ Vu cười giận nói:

- Ngươi có biết được, ngươi đang tự mình đi thẳng vào địa ngục không?

Bản Nhất trả lời:

- Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

Quỷ Vu quá tức giận, hòa thượng ngoan cố như vậy lão mới gặp lần đầu, nhưng hết lần này đến lần khác gây sự vào lúc lão đang bận rộn nhất. Cứ như vậy cho đến lúc này, Quỷ Vu vốn dĩ tương đối bình tĩnh lạnh lùng, làm ra bộ dạng đã tính toán kỹ lưỡng rồi, rất ít khi nổi giận nhưng lão lại bị Bản Nhất chọc cho tức đến dựng râu trợn mắt, thiếu chút nữa đã quát lên như sấm nổi. May mà Quỷ Vu có sức khống chế rất mạnh, cố nén tức giận trong lòng, bình tĩnh suy nghĩ tình thế trước mắt. Tình hình hiện nay vô cùng rõ ràng, muốn rời khỏi nơi này thì chắc chắn phải đánh ngã Bản Nhất, nếu không căn bản không cách nào thoát khỏi được hạn chế của Như Ý Kim Hoàn. Nghĩ đến chuyện này, Quỷ Vu tuy không cam tâm lắm lại cũng không thể nào không làm được.

Trong lúc Quỷ Vu trầm tư suy tính, Bản Nhất cũng đã tính toán cẩn thận. Phân tích tình hình trước mắt, thực lực địch nhân kinh người, sâu đến không dò ra được. Nếu chỉ dùng tu vi mà bàn, Bản Nhất chắc chắn là bại không nghi ngờ gì nữa, may mà Bản Nhất có thánh khí cửa Phật, tuy không thể khắc địch giành thắng lợi nhưng muốn tự bảo vệ bản thân cũng không phải là chuyện khó. Hơn nữa, Bản Nhất cũng nhìn ra Quỷ Vu có việc vội bên mình, tuy không biết rõ ràng là chuyện gì nhưng phân tích từ lai lịch của Quỷ Vu thì chắc cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cả. Xét đến nguyên nhân này, Bản Nhất mới cố ý làm khó, không để ý đến an nguy bản thân.

Đã quyết định rồi, Quỷ Vu chủ động công kích, thân pháp nhanh như quỷ dị kết hợp với chiêu thức quái dị tuyệt luân tạo ra áp lực thật lớn với Bản Nhất. May mà Bản Nhất không có lòng muốn thắng, né nặng tìm nhẹ, nhờ vào sức mạnh của Như Ý Kim Hoàn chú trọng phòng ngự, khiến cho công kích của Quỷ Vu hết lần này đến lần khác thất bại. Thấy vậy, Quỷ Vu trong lòng rất không cam, bất đắc dĩ thánh khí cửa Phật tương khắc bản thân, lão chỉ đành thừa cơ rời đi. Nhưng Bản Nhất vô cùng cảnh giác, mỗi khi Quỷ Vu chuẩn bị bỏ chạy, Bản Nhất lại thi triển Như Ý Kim Hoàn, nhờ vào sức mạnh cực thánh của thánh khí mà dễ dàng nắm bắt được khí tức của Quỷ Vu, lập tức ngăn chặn lão lại. Như vậy, Quỷ Vu đào tẩu không được chỉ đành phải ứng chiến, lại do bởi Như Ý Kim Hoàn, làm không gì được Bản Nhất, hai phe cuối cùng rơi vào thế giằng co. Đối với Bản Nhất, kiềm chế được địch nhân đã là thắng lợi, ông mất đi bất quá là thời gian mà thôi, nhưng đối với Quỷ Vu thì lần gặp Bản Nhất này là bất lợi xưa nay, không chỉ làm trễ nãi chuyện lớn của lão mà còn khiến lão phải ôm một bụng tức giận. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, oán hận cũng không làm được chuyện gì, Quỷ Vu trước giờ vẫn tự nhận mình là túc trí đa mưu chưa từng nghĩ đến chỉ vì một hòa thượng mà rơi vào kết cục như vậy? Điều này quả thật là bậc trí giả lo ngàn chuyện, cũng có một chuyện thất bại.

Cuồng phong gào thét, tuyết lớn bay loạn lên. Trên Băng Nguyên yên tĩnh, mơ hồ truyền lại những bước chân chấn động. Bầu trời, nặng nề lo lắng, gió lạnh thấu xương, không khí ác liệt khiến người ta phải chấn động kinh hãi, nhưng tại Bắc Quốc Băng Nguyên thì là chuyện thường ngày. Trong gió tuyết, một bóng người to lớn từ xa đi đến gần, bên cạnh còn có một bóng tương đối thấp lùn đi theo, cả hai đón lấy gió tuyết từ từ tiến lên, có mấy phần chật vật khó khăn. Không bao lâu, hai bóng người đến một chỗ trên đồi băng, cùng đồng thời dừng lại, để lộ bộ dạng rõ ràng, không ngờ đó chính là người khổng lồ tộc Bác Phụ Xích Viêm và Diễm Xích Mã.

Nhìn biển tuyết mênh mông rộng lớn, Diễm Xích Mã hỏi lại:

- Chúng ta cứ đi khắp nơi không một mục đích, thật ra là vì cái gì vậy?

Xích Viêm vẻ cô độc nhẹ giọng nói:

- Ta truy tìm bước chân của định mệnh, đó là con đường chúng ta phải đi.

Diễm Xích Mã hỏi:

- Ta đi theo chủ nhân mãi, thấy được rất nhiều chuyện, cũng hiểu được không ít đạo lý. Nhưng đến giờ này, ta cũng không hề hiểu rõ, cái mà chủ nhân người gọi là con đường phải đi thật ra ám chỉ thế nào?

Xích Viêm đáp:

- Không cần phải nóng lòng, ngươi chỉ cần đi theo bên cạnh ta, mọi thứ đều sẽ có kết quả.

Diễm Xích Mã khẽ lắc đầu, nhẹ giọng than:

- Quả thật không hiểu nổi, định mệnh của người thật ra là thế nào.

Xích Viêm khóe miệng khẽ lay động, mơ hồ cười cười, lại có mấy phần khổ sở nhẹ nhàng nói:

- Định mệnh của ta chẳng qua là truyền thuyết.

Diễm Xích Mã sửng người, ánh mắt kỳ quái nhìn Xích Viêm, khẽ giọng hỏi lại:

- Thế nào là truyền thuyết?

Xích Viêm nhìn lên trời cao, khẽ nói:

- Sau này ngươi sẽ hiểu được.

Thấy Xích Viêm không muốn nói nhiều, Diễm Xích Mã chuyển sang chuyện khác, cất tiếng hỏi:

- Thế chúng ta bây giờ làm gì đây? Tiếp tục đi khắp các nơi không có mục đích, hay là …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.