Thấy lão đã bị mắc lừa, Thiên Lân cố nén tiếng cười, nghiêm chỉnh vô cùng đáp:
- Nếu như vậy, ta cũng không quanh co nữa. Theo thời gian tu luyện, lão
dài hơn ta bốn mươi lần. Ngoại trừ trong lúc đó có lãng phí ít đi nữa,
tính ra cũng hơn hai mươi lần. Lại trừ đi thời gian hao phí trong ở bình cảnh (Cảnh giới đi ngang không tăng lên được), tính ra cũng hơn ta gấp
chục lần. Như vậy, ta thi triển toàn lực, lão gần như chỉ được thi triển một phần mười tu vi, như vậy tính ra có thi đấu công bằng không? Ngoài
ra, để biểu hiện việc ta có đức tôn trọng người già kính người hiền, ta
lại nhường lão một điểm, để lão thi triển ba phần tu vi để so tài với
ta, như vậy lão có phục không?
Tuyết Nhân vẻ mặt nặng nề, tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi tính không tồi.
Thiên Lân tùy tiện vô cùng đáp lại:
- Nếu lão sợ thì coi như ta chưa nói thì hơn.
Tuyết Nhân cả giận nói:
- Ai nói ta sợ? Tuyết Nhân ta cả đời chưa sợ người nào. Đến đây, tiểu tử thúi, so tài thế nào?
Thiên Lân cười đáp:
- Lão gọi là Tuyết Nhân, ta tự hiệu là Băng Thần, chúng ta dùng băng
tuyết làm môi giới để so trình độ khống chế đối với băng tuyết, ngươi
thấy được chăng?
Tuyết Nhân cũng không nghĩ ngợi, sảng khoái đáp:
- Được, so vậy đi, bắt đầu.
Nói rồi thu thế chờ đợi, bắt đầu chuẩn bị.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Không gấp, nơi này không có băng tuyết, chúng ta hãy quay về băng cốc mới tỉ thí đi.
Tuyết Nhân trầm tư một lúc, gật đầu nói:
- Có thể được. Nhưng nếu ngươi thua, thì phải trả lời những chuyện liên quan đến dấu chân.
Thiên Lân nghi vấn hỏi:
- Ta nói ta không biết chuyện đó, ngươi cho là thật hay giả?
Tuyết Nhân cười lạnh trả lời:
- Nếu ngươi trả lời không thể khiến ta thỏa mãn, ta sẽ bắt ngươi trở về
hành hạ chậm rãi, xem thử miệng ngươi cứng rắn đến lúc nào. Hừ.
Nói rồi không chờ Thiên Lân trả lời, xoay người quay về lối cũ.
Tân Nguyệt đến bên Thiên Lân, nhỏ nhẹ hỏi:
- Ngươi có nắm chắc không?
Thiên Lân cười hỏi:
- Ngươi không tin tưởng ta?
Tân Nguyệt trừng hắn, rồi không nói thêm lời nào bỏ đi ngay.
Hạ Kiến Quốc thấy vậy, đi theo sát Tân Nguyệt, Lâm Phàm và Linh Hoa lại đi bên cạnh Thiên Lân để cổ vũ và an ủi hắn.
Thiên Lân điềm nhiên bật cười, đưa mắt cho hai người ra dấu an tâm, sau đó cùng bọn họ rời đi.
Tỉ thí dùng mưu, mạnh yếu đối đầu, lần này, Thiên Lân thật sự có thể thắng được chăng?
Ánh sáng nhàn nhạt chợt lóe, bóng người hiện ra.
Một hình bóng trắng như tuyết vừa ra khỏi kết giới liền bắn mình đi xa,
khiến tám người trong băng cốc ánh mắt thất kinh, muốn đuổi theo ngăn
lại, trong lúc nhất thời đã chần chừ mất một lúc.
Chớp mắt, bóng trắng như tuyết đó liền biến mất không thấy, muốn truy đuổi thì đã quá chậm.
Phi Hiệp hơi kỳ quái, hỏi:
- Hai vị sư bá, người đó là ai? Vừa xuất hiện đã vội vã chạy đi?
Trương Trọng Quang trầm ngâm đáp:
- Ta cũng không nhìn rõ được, nhưng mơ hồ là một phụ nữ, rất khả năng là một trong Tuyết Vực Tam Yêu.
Giữa không trung, Cuồng Đao điềm nhiên trả lời:
- Chính là Tuyết Hồ, trên người nàng ta có thương tích.
Tiễn Vân Hạc hiếu kỳ nói:
- Tam yêu cùng tới cùng lui, sao nàng ta lại một mình bỏ đi? Ngoài ra, còn bị thương nữa, chuyện này thật ra …
Còn đang nói, chỗ kết giới liền lóe lên ánh trắng, tiếp theo Tuyết Nhân
xuất hiện. Chuyện này khiến những người ở đó thất kinh, ai cũng câm
miệng không nói gì chỉ nhìn lão.
Tuyết Nhân khuôn mặt to lớn quét mắt qua mọi người, quát lên:
- Nhìn cái gì? Có gì hay ho đâu mà nhìn.
Mọi người sửng sốt, tuy không hiểu nguyên do bên trong, nhưng lại thấy tâm
tình lão không vui, lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác để tránh khiến
lão tức giận.
Sau đó, mọi người đang suy đoán nguyên nhân khiến
Tuyết Nhân tức giận thì Tân Nguyệt và Hạ Kiến Quốc trước sau xuất hiện.
Chuyện này khiến mọi người ở đó đều ý thức được, thời điểm quan trọng đã đến rồi.
Quả nhiên, chỉ lát sau, Thiên Lân, Lâm Phàm, Linh Hoa cũng cùng nhau xuất hiện.
Đến lúc này, chỉ thấy Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Linh Hoa quay về bên cạnh ba
người Đằng Long cốc, Hạ Kiến Quốc đến bên Phùng Vân, chỉ còn lại Thiên
lân đi thẳng đến cách Tuyết Nhân một trượng, điềm nhiên nhìn lão.
Tình hình như vậy khiến mọi người mơ hồ.
Phi Hiệp không khỏi hỏi lại:
- Sư muội, chuyện này là thế nào đây?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Thiên Lân và Tuyết Nhân đánh cuộc, hai người muốn so tài cao thấp.
- Cái gì! Thiên Lân và lão ta? Không được, chuyện này sao có thể được.
Thất thanh la lên, Trương Trọng Quang lập tức phản đối.
Lâm Phàm khuyên bảo:
- Đại sư bá đừng gấp, Thiên Lân đã nói rõ với Tuyết Nhân rồi, Tuyết Nhân
chỉ được thi triển ba phần thực lực để so tài khống chế băng tuyết với
Thiên Lân.
Trương Trọng Quang vẻ mặt an tâm một chút, lo lắng nói:
- May quá, ba phần thực lực thì hẳn còn có cơ hội. Nếu như dùng toàn lực
ứng phó, Thiên Lân chắc chắn thất bại không nghi ngờ gì nữa.
Bên cạnh, Ngọc Kiếm thư sinh hỏi:
- Bọn họ đánh cuộc thế nào vậy?
Lâm Phàm đáp:
- Tuyết Nhân nếu thắng, Thiên Lân phải đưa ra giải pháp thỏa mãn liên
quan đến dấu chân, nếu không Tuyết Nhân sẽ bắt hắn đi. Nếu Thiên Lân
thắng, chuyện này lại chưa được nói rõ trước.
Phi Hiệp nghe rồi, cũng không chút nghĩ ngợi buột miệng nói:
- Thế các ngươi có truy ra việc dấu chân rồi chăng?
Lâm Phàm nghe vậy, lắc đầu nhè nhẹ, Trương Trọng Quang lại trừng mắt Phi Hiệp, khiến hắn cúi đầu không dám nói nhiều.
Rõ ràng, thời điểm mấu chốt hiện nay, câu hỏi của Phi Hiệp là hoàn toàn không có lý trí.
Bốn phía, mọi người đều lưu tâm đến cuộc nói chuyện giữa Tân Nguyệt và Lâm
Phàm, đại khái hiểu rõ tình hình, ánh mắt cùng nhìn về phía Thiên Lân và Tuyết Nhân.
- Tiểu tử, chớ có lề mề. Bắt đầu thôi.
Trừng Thiên Lân, Tuyết Nhân tự phụ cùng với vài phần khinh thường.
Thiên Lân thôi cười tinh nghịch, bình tĩnh nói:
- Chớ vội, tỉ thí chúng ta ít ra cần có một trọng tài, như vậy mới có thể kết luận rõ được thắng thua.
Tuyết Nhân không hề phản bác, ánh mắt quét khắp chung quanh, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn tìm ai làm trọng tài?
Thiên Lân chỉ vào Tây Bắc Cuồng Đao giữa không trung, nghiêm mặt nói:
- Người này đều không quen ta và lão, hẳn là người thích hợp nhất.
Tuyết Nhân kỳ quái nhìn Thiên Lân, hơi bất ngờ nói:
- Tiểu tử, ngươi còn chưa đủ giảo hoạt.
Thiên Lân cười đáp:
- Nếu như đây là một loại tán dương, thế thì ta hẳn phải lên tiếng cám ơn mới phải.
Tuyết Nhân hừ nhẹ không tiếp nhận nói:
- Chớ nói nhảm, bắt đầu đi.
Thiên Lân gật nhẹ đầu, lơ đãng nhìn Cuồng Đao giữa không trung, khóe miệng hiện lên nét mỉm cười.
Sau đó, thân thể Thiên Lân nhoáng lên, chỉ trong chớp mắt đã ảo hóa thành
chín chín tám mươi mốt bóng hình, từ khắp mọi nơi cùng phát động công
kích, chớp mắt đã hình thành một quả cầu băng vài chục trượng bao phủ
quanh người Tuyết Nhân.
Đứng yên bất động, Tuyết Nhân hơi kinh
ngạc một chút, rồi ngay khi quả cầu băng xuất hiện thì hai tay bắt chéo
kết ấn, vừa đẩy thẳng lên không vừa trầm người xuống, hơn nữa mũi chân
còn dùng lực tự động xoay tròn.
Đến lúc này, chỉ thấy toàn thân
Tuyết Nhân phát sáng, khi thân thể chuyển động hai tay múa lên nhanh
chóng phát ra ánh sáng màu trắng, dễ dàng dung hóa và hấp thu băng lạnh
do Thiên Lân bố trí.
Tấn công phòng thủ phát ra gần như trong sát na.
Hai người một bên đóng băng, một bên làm tuyết tan tạo nên một trận thi đấu sinh động mà thú vị.
Xung quanh, những người quan sát ai nấy vẻ mặt khác nhau, mỗi người có cái nhìn khác nhau về tu vi của Thiên Lân.
Trong lứa tuổi trẻ, Tân Nguyệt có thể tính là hiểu rõ nhất tu vi của Thiên
Lân, nàng biết về phương diện này Thiên Lân có sức mạnh quỷ thần khó dò, vì thế hoàn toàn không lo lắng.
Lâm Phàm và Linh Hoa từ nhỏ chơi đùa với Thiên Lân cho đến lớn, ngầm biết hắn trước giờ chỉ làm chuyện
chắc chắn, vì thế lòng rất hy vọng về hắn.
Phi Hiệp, Tiết Phong,
Hạ Kiến Quốc hiểu biết rất ít về Thiên Lân, trong lúc kinh ngạc không
khỏi có chút so sánh, ai cũng không phục hắn.
Còn lại những người khác, Ngọc Kiếm thư sinh ánh mắt kỳ quái, Cuồng Đao lạnh lùng cao ngạo, Trương Trọng Quang và Tiễn Vân Hạc vẻ mặt lo lắng, Mạc Ngữ, Phùng Vân
lại quan sát cẩn thận.
Giữa sân, Thiên Lân vừa tiến công vừa suy
nghĩ, đối với tốc độc làm tuyết tan của Tuyết Nhân, hắn quả thật không
ngờ được như vậy.
Thiên Lân vốn hy vọng rất lớn vào Băng Thần quyết của bản thân, nhưng mới giao đấu, Thiên Lân mơ hồ phát giác có chút không ổn.
Vì sao lại như vậy?
Hắn không biết.
Hắn chỉ suy đoán Tuyết Nhân tu luyện một loại pháp quyết bản thân không
biết được. Pháp quyết này có khả năng chống được Băng Thần quyết cực
mạnh.
Ngoài ra, Thiên Lân trước mặt mọi người cũng không dám hiển lộ thực lực bản thân, vì thế hắn cứ luôn cân nhắc xem có biện pháp nào
có thể dùng kỹ xảo.
Trong lúc phản kích, tâm tình Tuyết Nhân thật ra cũng hệt như Thiên Lân, lão cảm thấy kinh ngạc vô cùng trước tốc độ
đóng băng của Thiên Lân.
Bởi vì theo nhận thức của hắn, với tu vi của Thiên Lân căn bản không thể hoàn thành được việc đóng băng nhanh
đến như vậy, nhưng sự thật lại ngược hẳn dự đoán của lão.
Nhưng cho dù là như vậy, Tuyết Nhân cũng không hoàn toàn để ý.
Ý nghĩ của lão chỉ hơi biến đổi, hình bóng trong sát na liền dời khỏi
phạm vi đóng băng của Thiên Lân, xuất hiện giữa không trung.
- Tiểu tử, tốc độ khá tốt đó. Bây giờ đổi lại ngươi hãy thử nếm thủ đoạn của ta.
Còn đang nói, toàn thân Tuyết Nhân phát ra ánh trắng, cả người hóa thành
ngàn vạn điểm sáng, ngưng đọng không gian phương viên mười trượng trong
ánh mắt kinh hãi của Thiên Lân, khiến Thiên Lân thân thể không cách gì
nhích động được.
Chớp mắt, không gian ngưng đọng kia xuất hiện
một khối băng trong suốt, băng lạnh vô cùng xuất hiện trong băng cốc
khiến những người quan sát đều cảm thấy phát lạnh toàn thân.
Trương Trọng Quang nhìn thấy cảnh này vẻ mặt kinh hãi, hơi bất phục đáp:
- Công kích kinh người như vậy chỉ với ba phần thực lực sao có thể hoàn thành? Chuyện này không công bằng.
Ngọc Kiếm thư sinh nhỏ nhẹ đáp:
- Tiền bối chớ lo lắng, ba phần thực lực chúng ta ai cũng không phán đoán được rõ ràng, hay là hãy xem tình hình trước đã.
Tân Nguyệt ánh mắt hơi bất an, ngoài miệng lại nói:
- Sư bá, con tin tưởng Thiên Lân còn đối phó được.
Trương Trọng Quang liếc nàng, mơ hồ nghe ra vài phần bất ngờ liền không nói thêm gì nữa.
Xung quanh, những người còn lại vẻ mặt phức tạp, vừa hy vọng Thiên Lân thắng lợi, lại vừa hy vọng hắn không quá mạnh.
Bị vây khốn trong băng, Thiên Lân vẻ mặt ngạc nhiên.
Hắn không phải ngạc nhiên vì băng lạnh mà vì khí thế to lớn của Tuyết Nhân, bởi vì không gian ngưng đọng quá sức đột ngột.
Theo phân tích của Thiên Lân, Tuyết Nhân đã không thèm để ý đến ước định, thi triển tu vi vượt quá ba phần.
Như vậy, bản thân nếu muốn thủ thắng sợ là càng khó khăn hơn.
Trong lúc suy tư, Thiên Lân tâm niệm thay đổi, Băng Thần quyết tự động vận
chuyển, chớp mắt đã hòa tan khối băng quanh người nhưng thân thể vẫn
tiếp tục không cách gì nhúc nhích.
Thấy vậy, Thiên Lân hơi tức
giận, nhưng lại không hề tỏ lộ ra ngoài, mà chỉ hơi trầm tư suy tính,
sau đó toàn thân lóe lên ánh xanh, người như một bóng sáng hư ảo nhẹ
nhàng bay ra ngoài.