Hoa Ảnh đỡ lời đáp:
- Mẫu Đơn chính là thánh nữ của Lam Quang Thánh Vực, người bình thường
gọi cô ta là Mẫu Đơn thánh nữ, còn Mẫu Đơn tiên tử Nhất Tịch Như Mộng
lại là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, chính là đệ nhất mỹ nữ của Ngũ
Sắc Thiên Vực.
Thiên Lân nghe vậy càng thêm nghi hoặc, hỏi tiếp:
- Đệ nhất mỹ nữ của Ngũ Sắc Thiên Vực không phải là tiểu thư của cô Hoa
Ngạo Nguyệt sao, bây giờ lại trở thành nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực
Nhất Tịch Như Mộng nữa rồi?
Hoa Ảnh giải thích:
- Tiểu thư của ta đứng hàng đầu trong ba đại thánh nữ, nhưng trong cả
Ngũ Sắc Thiên Vực lại chỉ đứng hàng thứ hai mà thôi. Mỹ nữ đệ nhất thật
sự, vẫn luôn là Nhất Tịch Như Mộng của Lam Quang Thánh Vực, nhiều năm
qua rồi mà vẫn không có người nào vượt qua được.
Thiên Lân nghe xong có phần hiếu kỳ, trong lòng có mấy phần hứng thú đối với Nhất Tịch Như Mộng đó, rất muốn được gặp qua vị đệ nhất mỹ nữ của
Ngũ Sắc Thiên Vực này. Lúc này, Mẫu Đơn dẫn mấy người Thiên Lân đi xuyên qua một con đường uốn lượn loanh quanh, đến bên ngoài Lam Mộng Hiên,
còn chưa đi vào cửa thì đã bị hai bóng người ở bên trong phòng khiến cho chú ý.
Bước chân dừng lại, Mẫu Đơn vẻ mặt biến sắc kinh hãi, không quan tâm gì
đến mấy người Thiên Lân ở phía sau, một mình xông thẳng vào trong, miệng la lên:
- Tiểu Lan …
Nghe tiếng gọi của Mẫu Đơn, Tiểu Lan và Tâm Lam đang chờ đợi nóng nảy
trong Lam Mộng Hiên đã lâu đồng thời bắn thẳng ra gặp Mẫu Đơn, miệng vội vàng nói:
- Tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng đã quay về rồi.
Đón lấy hai cô tỳ nữ, Mẫu Đơn vẻ mặt nóng nảy, ánh mắt quay lại nhìn Tâm Lam, hỏi liền:
- Nhanh nói cho ta biết, tình hình thế nào rồi?
Lúc này, mấy người Thiên Lân, Hoa Ảnh sau khi phát hiện được sự khác
thường của Mẫu Đơn, đồng thời tăng tốc đến bên cạnh Mẫu Đơn.
Liếc qua bốn người Thiên Lân, Tâm Lam trong lòng đầy lo lắng, hoảng loạn đáp:
- Thánh chủ nguy hiểm, tiểu thư nhanh đi cứu thánh chủ.
Mẫu Đơn nghe vậy chấn động, thân thể lay động, lập tức nắm lấy cánh tay của Tâm Lam vội vàng nói:
- Thánh chủ ở đâu, tình hình hiện nay thế nào rồi?
Tâm Lam đáp:
- Thánh chủ ở trong Cô Tinh động, tình hình không rõ ràng.
Hoa Ảnh có phần bình tĩnh lạnh lùng, xen vào:
- Tình hình tiến công của Ngũ Sắc Thiên Vực thế nào rồi?
Tiểu Lan trả lời ngay:
- Tình hình vô cùng xấu, ngày hôm qua bọn họ đã công phá được cửa quan
hiểm trở thứ ba rồi, sáng sớm hôm nay đã bắt đầu tiến công cửa quan hiểm trở thứ tư, bây giờ chỉ sợ đã thất thủ rồi.
Mẫu Đơn nghe vậy kinh hãi lớn tiếng la lên:
- Không ổn rồi, tình hình nguy hiểm, chúng ta phải lập tức đến đó mới có thể hy vọng vãn hồi được cục diện.
Không kịp hỏi nhiều, Mẫu Đơn lập tức xoay mình, chạy thẳng đến Cô Tinh Vân Nhai.
Thiên Lân có phần bình tĩnh, tung mình ngăn Mẫu Đơn lại, trầm giọng nói:
- Bình tĩnh lại đã, chúng ta trước tiên phải thương nghị an bài thế nào.
Mẫu Đơn vẻ mặt lo âu, vội vàng nói:
- Chàng đi Cô Tinh động cứu thánh chủ, ta dẫn bọn họ đi đến cửa quan hiểm trở thứ tư.
Thiên Lân đáp:
- Cô Tinh động ở chỗ nào, ta làm sao có thể đi được?
Mẫu Đơn chần chừ một lúc rồi trầm giọng đáp:
- Ta dùng thuật chuyển dời không gian để đưa chàng đến trong Cô Tinh
động, chàng phải cứu cho được thánh chủ, quyết không thể để thánh chủ bị chút thương tổn nào.
Hoa Ảnh nói:
- Hiện nay tình hình nơi này vô cùng xấu, ta phòng chừng tình hình Hắc Trì Huyền Vực chỉ sợ cũng không lạc quan gì.
Triệu Vận Đình đáp:
- Hiện nay chỉ có thể trước tiên lo bên này, đợi hóa giải được nguy cơ bên này rồi, mới lập tức đi Hắc Trì Huyền Vực.
Mẫu Đơn vô cùng nóng nảy, lớn giọng nói:
- Hoa Ảnh, ngươi hãy trước tiên dẫn bọn họ tiến vào Cô Tinh Vân Nhai, ta lập tức đến liền.
Hoa Ảnh nghe vậy cũng không nói nhiều, lập tức dẫn Lê Thánh Kiệt và
Triệu Vận Đình rời đi. Đợi ba người rời đi rồi, Mẫu Đơn bắt đầy thi
triển pháp thuật, chốc lát sau đã dùng thuật chuyển dời không gian để
đưa Thiên Lân vào trong Cô Tinh động. Sau đó, Mẫu Đơn chợt lóe lên biến
mất, chớp mắt đã không còn thấy, chốc lát sau đã xuất hiện tại một chỗ
vào đường hầm của Cô Tinh Vân Nhai, triển khai thân pháp cực nhanh để
vội vàng tiến lên. Chớp mắt, Mẫu Đơn đã đến một chỗ rẽ, đuổi kịp Hoa
Ảnh, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình, dẫn bọn họ nhanh chóng tiến lên,
trong tai đã vang vọng tiếng chém giết thảm thiết khốc liệt, điều này
khiến cho bốn người hết sức lo lắng. Do đường hầm vô cùng hẹp, ba người
Hoa Ảnh lại chưa quen thuộc địa hình, tốc độ tiến lên tương đối chậm
chạp. Mẫu Đơn trong lòng lo lắng cho chiến sự vội vàng tiến lên, từ từ
kéo dãn khoảng cách với ba người một đoạn, nhanh chóng chạy đến chỗ giao tranh giữa Lam Quang Thánh Vực và Ngũ Sắc Thiên Vực. Khoảng cách nơi đó với cửa quan hiểm trở thứ tư có chừng ba mươi trượng, trên mặt đất đầu
những thi thể của binh sĩ Lam Quang Thánh Vực, bọn họ dùng máu tươi và
sinh mạng để bảo vệ mảnh đất cuối cùng này, thể hiện tinh thần bất khuất coi thường cái chết.
Lúc này, Lam Quang Thánh Vực chỉ còn lại binh sĩ chưa đến hai trăm
người, ai nấy gào thét giận dữ, sát khí đằng đằng, đã sớm quên hết khiếp sợ cái chết, không muốn sống nữa mà chỉ xông thẳng đến địch quân Ngũ
Sắc Thiên Vực. Ở trung tâm của giao chiến, Lam Kha sắc mặt xám như tro
tàn, sớm đã như đèn cạn hết dầu, nhưng ông vẫn nhờ vào ý chí ngoan cường lại được binh sĩ đỡ lấy để chỉ huy những người còn lại toàn lực phản
kích. Lam Thiên Hồng toàn thân đầy máu, thương thế nghiêm trọng, một
mình đối diện với công kích của Cự Linh Thần thì thân pháp đã sớm ngây
ngô, có thể kiên trì đến hiện tại là nhờ sức chống đỡ của tâm tình không cam lòng mà thôi.
Đột nhiên, Cự Linh Thần gầm nhẹ một tiếng, Lôi Công Chủy trong tay quét
ngang qua với sức mạnh như ngàn quân, không những đánh bay hai binh sĩ
của Lam Quang Thánh Vực, còn khiến cho Lam Thiên Hồng không kịp né tránh bị hất tung đi, đập sầm vào vách đá nham thạch, xương cốt toàn thân vỡ
nát.
Cảnh tượng này vừa hay đập vào mắt của Mẫu Đơn đến nơi, khiến cho nàng đột nhiên run lên, đau khổ la:
- Thiên Hồng ...
Lóe lên ập đến, Mẫu Đơn lập tức đỡ lấy Lam Thiên Hồng đang rơi thẳng
xuống, không để ý đến máu tươi thấm đẫm toàn thân y, dùng sức mạnh ôm
chặt y vào lòng, trong mắt đầy nước.
Theo tiếng la đau đớn của Mẫu Đơn vang lên, binh sĩ Lam Quang Thánh Vực
lập tức hô to, gào thét tên của Mẫu Đơn, không khí thật là trầm trọng và đau thương. Lam Kha thân thể chấn động, cố gắng quay đầu nhìn Mẫu Đơn,
trong mắt toát ra vẻ đau thương vô cùng.
Lam Thiên Hồng dường như nghe được tiếng của Mẫu Đơn, từ từ mở to đôi mắt vô thần ra, yếu ớt nói:
- Mẫu Đơn, chính là cô?
Mẫu Đơn khóc lóc đáp:
- Chính là ta, Thiên Hồng, huynh hãy phấn chấn lên, ta đã quay trở về rồi.
Lam Thiên Hồng mắt khẽ nhấp nháy, nhỏ giọng đáp:
- Ta không ổn rồi, có thể trước khi chết được gặp cô thì ta cũng thỏa
mãn rồi. Thánh chủ gặp nguy hiểm, ta không thể bảo vệ được thánh chủ
thật tốt, cô nhất định phải cứu cho được thánh chủ, quyết không thể để
cho thánh chủ rơi vào trong tay địch nhân, nhờ cậy ...
Không kịp nói thêm chữ nào, thanh âm Lam Thiên Hồng dừng ở đó vĩnh viễn.
Mẫu Đơn lớn giọng la to đau đớn, trong lòng như dao cắt:
- Thiên Hồng, huynh phải tỉnh lại, huynh không được chết, huynh không thể nào chết được.
Thấy Mẫu Đơn xuất hiện, Vô Tình lão nhân và Cự Linh Thần có phần bất
ngờ, tạm thời ngừng tiến công, cứ vậy đứng cách hai trượng, chăm chú
nhìn tình trạng của Mẫu Đơn.
Lam Kha được binh sĩ đỡ đến bên cạnh Mẫu Đơn, thấy Mẫu Đơn đau đớn như vậy, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở:
- Chúng ta đã trả giá sinh mạng hàng ngàn binh sĩ chỉ vì chờ đợi cô quay về. Cô phải phấn chấn lên, kề vai cùng nhau gánh vác trách nhiệm thần
thánh bảo vệ Lam Quang Thánh Vực.
Mẫu Đơn nghe vậy chấn động tinh thần, ngửng đầu nhìn lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lam Kha, gật đầu đáp:
- Ông hãy yên tâm, bắt đầu từ bây giờ, mọi mất mát trong quá khứ, ta đều sẽ thu lại gấp trăm lần. Bây giờ, ông hãy lùi lại nghỉ ngơi, nơi này
giao lại cho ta.
Dứng lên, Mẫu Đơn đưa thân thể của Lam Thiên Hồng giao cho binh sĩ bên
cạnh, an bài người hộ tống Lam Kha nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa còn ra
lệnh cho binh sĩ còn lại thối lui để bảo tồn binh lực còn tồn, tránh đi
những hy sinh không cần thiết. An bài mọi thứ ổn thỏa rồi, Mẫu Đơn vẻ
mặt lạnh lùng như băng, dẫn Hoa Ảnh, Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình từ từ tiến lên, ép thẳng đến Vô Tình lão nhân và Cự Linh Thần.
Thấy bốn người tiến lên, Vô Tình lão nhân lạnh lùng nói:
- Không hổ là thánh nữ của Lam Quang Thánh Vực, biết rõ chắc chắn thất
bại vẫn dám quay về, điều này là dũng cảm hay là ngu xuẩn đây?
Mẫu Đơn lạnh lùng hừ giọng đáp:
- Không nên cuồng vọng, nếu như ta dám quay lại, chắc chắn có đối sách ứng phó. Bây giờ, các ngươi hãy chịu chết đi.
Cự Linh Thần cười lớn nói:
- Chịu chết? Quả thật là đáng cười. Ta thấy ngươi nói các ngươi là đúng hơn.
Mẫu Đơn hận thù đáp:
- Cự Linh Thần ngươi chớ có đắc ý, hai người các ngươi nếu có thể còn
sống mà quay về Chấn cung, ta sẽ tự tử để đáp tạ vong linh những người
của Lam Quang Thánh Vực đã chết đi.
Cự Linh Thần nghe vậy chấn động, cất tiếng chất vấn:
- Câu này của ngươi là thật hay giả?
Mẫu Đơn lạnh lẽo đáp:
- Ta nói một là một, hai là hai.
Cự Linh Thần quay đầu đưa mắt ra hiệu với Vô Tình lão nhân, trong lòng có thêm mấy phần cảnh giác.
Rất rõ ràng, từ vẻ mặt của Mẫu Đơn có thể phán đoán được, lời này của
nàng hoàn toàn không phải chuyện đùa, chắc chắn có nguyên nhân của nó.
Tuy nhiên, hiện nay Vô Tình lão nhân và Cự Linh Thần còn chưa suy đoán
được nguyên nhân bên trong, nhưng thân là những kẻ mạnh tuyệt thế, lòng
phòng bị phải có vẫn khiến cho bọn họ đề cao cảnh giác.
Chăm chú nhìn Cự Linh Thần và Vô Tình lão nhân, Lê Thánh Kiệt và Triệu
Vận Đình vẻ mặt nặng nề, sau khi trầm mặc quan sát một lúc, bọn họ đã
đại khái hiểu được thực lực của địch nhân, trong lòng rất là nặng nề.
Hoa Ảnh đứng bên cạnh Triệu Vận Đình, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lôi Công Chủy của Cự Linh Thần vô cùng bá đạo, có thể phát xuất được
chớp điện đoạt mạng, các ngươi phải nhớ kỹ trong lòng. Vô Tình lão nhân
càng lợi hại hơn, thủ đoạn vô cùng tàn độc, có thể nói là tâm địa cắn
rắn, nghe nói từ trước đến nay chưa từng thất bại.
Lê Thánh Kiệt đáp:
- Cường địch như vậy mới có ý nghĩa khi khiêu chiến, chúng ta sẽ tận hết toàn lực, yên tâm đi.
Cất bước tiến lên, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình vượt qua Mẫu Đơn, đi thẳng đến Cự Linh Thần và Vô Tình lão nhân.
Nhìn cả hai người, Vô Tình lão nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quay lại Mẫu Đơn, lên tiếng chất vấn:
- Chỉ bằng bọn họ?
Mẫu Đơn lùi lại bên cạnh Hoa Ảnh, nhìn Vô Tình lão nhân cười lạnh đáp:
- Phải hay không, ngươi ngại gì mà không thử qua?
Vô Tình lão nhân trong lòng không vui, lập tức phất tay phái chục binh
sĩ chuẩn bị thử thăm dò thực lực của Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình.
Thân là thống soái một phe, Vô Tình lão nhân vô cùng thông minh, trong
tình hình không biết được địch nhân thế nào, trước tiên chọn lựa công
kích có tính thăm dò. Thấy tình hình như vậy, Hoa Ảnh và Mẫu Đơn đưa mắt ra hiệu cho nhau, hai người lóe lên xông đến, lập tức xuất hiện trước
Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, phát động tiến công trước một bước, đón lấy mười binh sĩ tầm thường của Ngũ Sắc Thiên Vực. Ánh nhạt lóe lên,
bóng người phân ly. Mười binh sĩ tầm thường còn chưa triển khai được thế đỡ, đã chết trong tay của Hoa Ảnh và Mẫu Đơn, điều này khiến cho Vô
Tình lão nhân có phần tức giận, lại càng thêm phần cẩn thận. Lại phất
tay lần nữa, Vô Tình lão nhân lại phái ra hai mươi binh sĩ, thề quyết
không đạt mục đích thì đến chết cũng không thôi. Lần này, Hoa Ảnh và Mẫu Đơn vẫn không để cho Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình ra tay, cố ý bảo
trì sự thần bí của bọn họ. Như vậy, Vô Tình lão nhân càng thêm nghi ngờ, càng thêm không muốn mạo hiểm, dứt khoát ra lệnh cho một nhóm lớn binh
sĩ trực tiếp công kích, ông ta và Cự Linh Thần vẫn đứng bên cạnh chỉ
huy.
Thấy tình hình như vậy, Hoa Ảnh nói với Mẫu Đơn:
- Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ mệt đến chết thôi, cần phải thay đổi phương thức.
Mẫu Đơn đáp:
- Trước tiên ổn định cục diện, kéo dài chốc lát sẽ có lợi cho chúng ta.
Hoa Ảnh nghĩ lại liền hiểu được ý của Mẫu Đơn, lập tức không nói nhiều
nữa, đặc biệt tập trung ứng phó với tiến công của địch nhân.
Lê Thánh Kiệt, Triệu Vận Đình vẫn ở nguyên tại chỗ, vừa chăm chú nhìn
cảnh chém giết thảm thiết, vừa để ý đến tình trạng của Vô Tình lão nhân
và Cự Linh Thần, hơn nữa còn thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, bàn luận
xem một số những chi tiết quan trọng khi ra tay.
Cũng đúng lúc này, bên trong Cô Tinh động, Nhất Tịch Như Mộng đang ở
tình cảnh nguy hiểm vô cùng, Ngọa Vân cư dĩ đang ép gần đến bà trong
phạm vi sáu thước. Lúc này, bước chân của Ngọa Vân cư sĩ chợt dừng lại,
không tiến lên nữa, ánh mắt quay lại nhìn Nhất Tịch Như Mộng, vừa hay
gặp được ánh mắt đầy cừu hận của kia của bà. Khẽ run lên, Ngọa Vân cư sĩ không dám nhìn vào mắt bà, ánh mắt dừng lại ở bộ ngực của Nhất Tịch Như Mộng, đường cong tuyệt mỹ đó, hình dạng động lòng người đó đã hấp dẫn
dục vọng dâm ô trong nội tâm của y. Từ từ đưa tay phải ra, Ngọa Vân cư
sĩ cánh tay khẽ run lên, từ từ nhích gần đến bộ ngực của Nhất Tịch Như
Mộng, muốn cảm nhận sự xinh đẹp kia.