Thất Giới Hậu Truyện

Chương 461: Chương 461: Truyện vị Lâm Phàm (Truyền vị trí cho Lâm Phàm) – phần 4




Lâm Phàm tỉnh táo lại, vội vàng nói:

- Sư tổ, đệ tử tu vi còn thấp kém, không có kinh nghiệm, không đủ sức để nhận trách nhiệm nặng nề này, xin sư tổ hãy thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.

Băng Tuyết lão nhân khuyên bảo:

- Sư huynh, huynh coi trọng Lâm Phàm như vậy đệ cảm thấy rất an ủi, nhưng dù sao nó hãy mới hai mươi tuổi, còn quá trẻ.

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Ta chỉ tuyển chọn hắn làm người thừa kế, hoàn toàn không yêu cầu hắn phải lập tức tiếp nhận chức vị. Còn về kinh nghiệm và tu vi, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Quyết định của cốc chủ khiến người ta kinh hãi, nhưng ta lại vô cùng bội phục, cũng rất coi trọng Lâm Phàm.

Câu này vừa phát ra, lập tức khiến không ít người lên tiếng tán đồng. Điều này khiến Lâm Phàm hơi lo lắng, một lòng muốn Triệu Ngọc Thanh thu lại mệnh lệnh, nhưng xem ra dường như đại cục đã định rồi.

Hàn Hạc vẻ mặt kỳ dị, liếc thấy Từ Tĩnh có ánh mắt đầy vẻ thất vọng, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Phương Mộng Như vẻ mặt bình tĩnh, đối với việc chọn Lâm Phàm của Triệu Ngọc Thanh thì bà dường như không kinh ngạc, tựa hồ đã sớm biết rồi. Thiên Lân và Tân Nguyệt im lặng mỉm cười, hai người đã sớm đoán được kết quả, trong lòng đều cảm thấy rất mừng cho Lâm Phàm. Linh Hoa kích động không thôi, nàng không thể nào tưởng tượng được sư tổ lại bất ngờ chọn lựa Lâm Phàm làm người thừa kế cốc chủ. Còn lại những người khác, ngoại trừ Từ Tĩnh hơi thất vọng ra, đại đa số người đều hết sức kinh ngạc, rõ ràng kết quả này quá đột ngột.

Phất tay, Triệu Ngọc Thanh ra dấu mọi người im lặng, kêu Lâm Phàm đến bên mình, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Bắt đầu từ bây giờ trở đi, vai con gánh vác vận mệnh của Đằng Long cốc, sau này phải nỗ lực học tập cho tốt, đạt được cả tài và đức, làm một người hữu dụng, vì hòa bình của Băng Nguyên thì không tiếc điều gì. Lỗ mãng hay kích động là đại kỵ của binh gia, sau này con phải luôn luôn nhớ kỹ trong lòng, không được hành động theo cảm tình, phải lấy đại cục làm trọng.

Lâm Phàm trong lòng biết không thể từ chối, lập tức nghiêm mặt nói:

- Sư tổ yên tâm, đệ tử thề với trời sẽ vì hòa bình của Băng Nguyên mà cống hiến sức lực cả đời.

Triệu Ngọc Thanh vui mừng nói:

- Trong thời gian ngắn này, con trước tiên hãy theo Tứ sư thúc tổ của con để học tập mưu lược. Đợi khi rảnh rỗi ta sẽ chỉ điểm cho con một số kiến thức chuẩn bị.

Lâm Phàm cung kính nói:

- Đệ tử hiểu rõ, đệ tử sẽ tận hết sức lực.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Được, chuyện này đến đây là được rồi. Ngoại trừ những người phụ trách phòng ngự ra, mọi người có thể tự mình sắp xếp thời gian còn lại.

Nghe vậy, mọi người ai nấy làm việc của mình, đa số đều tiến lên chúc mừng Lâm Phàm, chúc mừng hắn trở thành người thừa kế ngôi vị cốc chủ đời kế tiếp. Từ đó, Lâm Phàm trở thành trung tâm của mọi người, địa vị thoáng cái đã tăng lên vài lần, trở thành chủ đều bàn luận trung tâm của mọi người.

Tiết Phong đi đến trước mặt Lâm Phàm, dùng sức vỗ vỗ vai hắn, cười nói:

- Cung hỉ huynh, huynh phải nỗ lực nhiều hơn đó.

Lâm Phàm nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, ta sẽ không để cho huynh coi thường mình.

Tiết Phong cười cười, thần sắc có vẻ hơi quái dị, mơ hồ toát ra mấy phần tang thương.

Đợi Tiết Phong đi rồi, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Vũ Điệp ba người đến bên Lâm Phàm, Thiên Lân mở miệng nói trước:

- Biết thì phải gánh vác, ngươi có được thân phận mới rồi, cũng có trách nhiệm mới, sau này phải nỗ lực hơn nhiều.

Lâm Phàm đáp:

- Ta sẽ tranh thủ vượt qua ngươi.

Thiên Lân cười nói:

- Thế thì không dễ dàng đâu, ngươi phải nỗ lực từng giờ từng khắc.

Tân Nguyệt nói:

- Lâm Phàm, chúc mừng đệ.

Vũ Điệp lên tiếng:

- Hiện nay kiếp nạn đến gần, trách nhiệm trên vai huynh không hề nhẹ.

Lâm Phàm nhìn hai cô, khẽ nói:

- Đa tạ, ta sẽ tận hết sức lực.

Tân Nguyệt liếc Linh Hoa cách vài thước, nói với Lâm Phàm:

- Lời chúc phúc cuối cùng còn phải để cho người kích động nhất. Chúng ta không tiện quấy nhiễu các đệ nên đi trước đây. Cáo từ.

Dứt lời, Tân Nguyệt xoay người cùng với Vũ Điệp nhẹ nhàng bước đi, kéo cả Thiên Lân cùng đi.

Lâm Phàm có phần cảm xúc rất nhiều, liếc Linh Hoa ở bên cạnh, trong mắt hai người đều đầy vẻ kích động.

Ngày hôm nay đối với Lâm Phàm là một ngày đặc biệt, hắn từ một đệ tử đời thứ ba thoáng cái đã nhảy lên thành người thừa kế vị trí cốc chủ, biến hóa trong thời gian này quá đột nhiên, thế cho nên hắn cảm thấy đó như một giấc mộng hư ảo mà không chân thật. Nhưng mà, thế sự như nước cờ biến ảo bất định. Lâm Phàm mặc dù không tình nguyện tiếp nhận chuyện này lắm, nhưng định mệnh sắp sẵn thì hắn không cách gì thay đổi được, chỉ có thể đi theo con đường đã được định sẵn mà thôi. Còn đối với kết cục, Lâm Phàm chưa từng để ý đến, cái hắn muốn chỉ là bùng nổ một trận thật vĩ đại, chỉ cầu không thẹn với lương tâm mà thôi.

- Sư huynh, nếu sư phụ còn, sư phụ sẽ cảm thấy kiêu hãnh, cao hứng vì huynh.

Mắt rưng rưng, Linh Hoa kích động vô cùng.

Lâm Phàm có chút u buồn, khẽ than:

- Ta còn chưa từng đi bái tế sư phụ, ta thật sự thẹn trong lòng.

Linh Hoa đáp:

- Chúng ta có thể đi ngay bây giờ, muội muốn sư phụ biết được chuyện này để cảm thấy an ủi nơi chín suối.

Lâm Phàm hơi vui mừng, gật đầu đáp:

- Được, chúng ta cùng đi bái tế sư phụ, cùng với thằng mập và Thảo Nhân Hiềm.

Linh Hoa không bàn gì thêm, hai người lập tức rồi khỏi Đằng Long phủ đi bái tế ân sư.

-------------

Đứng bên vực sâu, Ngọc Tâm vẻ mặt bình tĩnh, nàng bản tính lạnh lùng đến giờ cũng không hề thay đổi, khiến người ta không nhìn ra được tâm tư của nàng.

Thiên Lân chầm chậm bước đến, nhẹ nhàng nói:

- Đang suy nghĩ chuyện gì?

Ngọc Tâm nghiêng đầu nhìn Thiên Lân, điềm nhiên trả lời:

- Ta đang nghĩ, lúc nào ta phải rời khỏi đây.

Thiên Lân đáp:

- Ở nơi này, mọi người đều rất hoan nghênh nàng, hà tất phải nóng nảy rời đi?

Ngọc Tâm đáp:

- Ta không thuộc về nơi này, ta có định mệnh của ta.

Thiên Lân cười trả lời:

- Cho dù phải đi, cũng không nên nóng nảy nhất thời.

Ngọc Tâm không đáp, trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên hỏi lại:

- Họ đâu rồi?

Thiên Lân khẽ động tròng mắt, nhẹ nhàng nói:

- Bọn họ? Nàng nói Tân Nguyệt và Vũ Điệp chăng? Bọn họ ai có chuyện nấy, để ta đến đây bồi tiếp nàng, dẫn nàng đi dạo quanh khắp nơi.

Ngọc Tâm liếc Thiên Lân, ánh mắt hơi kỳ dị, điềm nhiên đáp:

- Ngươi phải tìm thời gian bồi tiếp các nàng.

Thiên Lân trong lòng thoáng nghi hoặc, không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Ngọc Tâm, cẩn thận vô cùng nói lại:

- Ta bây giờ phải làm là tìm thêm thời gian để bồi tiếp nàng.

Ngọc Tâm nhìn Thiên Lân, tâm tình phức tạp vô cùng.

Lần này đến Đằng Long cốc khiến nàng thu được thêm không ít chuyện liên quan đến Thiên Lân. Trong đó, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết có ở đó khiến trong lòng Ngọc Tâm có một loại thất vọng không biết tên, chìm vào một tâm tình trước nay chưa từng có. Ngọc Tâm từ nhỏ đơn thuần, không hiểu được chuyện này thế nào, trong lòng mâu thuẫn vô cùng.

Thiên Lân thấy nàng không nói, vội vàng hỏi:

- Nàng sao vậy, dường như có tâm sự?

Ngọc Tâm nghe vậy giật mình, ánh mắt cổ quái nhìn Thiên Lân u oán nói:

- Giữa ta và ngươi còn có được bao nhiêu thời gian?

Thiên Lân vừa nghe, cười đáp:

- Trời đất trường cửu, vô cùng vô tận. Nàng hà tất phải lo lắng chuyện này.

Ngọc Tâm khẽ lẩm bẩm:

- Trời đất trường cửu chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Thấy Ngọc Tâm lo lắng chuyện này, Thiên Lân kéo bàn tay nhỏ của Ngọc Tâm, nhìn thẳng vào trong mắt nàng, nghiêm túc nói:

- Nhìn vào trong mắt ta, nó sẽ nói cho nàng biết thế nào trời đất trường cửu, mãi không thay đổi.

Ngọc Tâm nghe vậy chấn động, đôi mắt sáng rỡ nhìn vào trong mắt Thiên Lân, từ đó thấy được tình yêu nồng đậm, ái ý miên man, điều này khiến nàng lập tức quên hết mọi thứ, chìm đắm vào trong thế giới tình yêu đó, không hề muốn tỉnh giấc lại.

Thời gian, tại lúc này phảng phất như dừng lại.

Thiên Lân và Ngọc Tâm nhìn vào mắt nhau, hai người ai cũng không hề nói gì, tình yêu nồng nàng truyền trong ánh mắt, ngập đầy trong lòng của cả hai. Bốn bề, một vùng yên tĩnh, ngoại trừ tình yêu nồng đậm, chỉ còn lại ấm áp miên man khiến người ta hệt như ở trong một đại dương tình ái vậy. Ánh mắt giao nhau, sợi tình quấn quít, dung nhan như vẽ dừng lại ở nơi này. Tình yêu âm thầm, tương tư bất tận, gặp gỡ định mệnh, hai lòng thành một.

Thời khắc này, tình cảnh này, Thiên Lân và Ngọc Tâm mê đắm trong đó, mãi đến một lúc lâu sau, Ngọc Tâm mới dần dần tỉnh táo lại.

Cười thật nhợt nhạt, Ngọc Tâm để lộ vẻ tuyệt mỹ, khẽ lẩm bẩm:

- Một cái nhìn vạn năm, tình này trường tồn. Chân trời góc biển, chỉ sát na trở thành vĩnh hằng.

Thiên Lân nhìn Ngọc Tâm cười nhợt nhạt, vẻ mặt lộ si mê, thề hứa:

- Ngọc Tâm, nàng thật là đẹp. Nếu như nàng chịu cười thường xuyên, đảm bảo vạn vật cũng thất sắc.

Ngọc Tâm nghe vậy, khuôn mặt tuyệt đẹp mờ hiện một chút vui mừng nhàn nhạt, khẽ lẩm bẩm:

- Cười do lòng sinh ra, duyên do trời định sẵn. Ta lòng như nước, chỉ là dài và cô độc.

Thiên Lân vừa nghe liền giật mình tỉnh lại, nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ khiến nàng sống trong hoàn cảnh hạnh phúc, cũng không hề cảm thụ chút cô đơn nào nữa.

Ngọc Tâm không nói, đôi mắt sáng rỡ nhìn Thiên Lân, mơ hồ có vài phần chờ đợi.

Thiên Lân phát hiện được tình hình này, lập tức kéo lấy bàn tay bé nhỏ của Ngọc Tâm, vừa bay ra ngoài vừa cười nói:

- Đi, ta dẫn nàng đi xem qua cảnh sắc của Đằng Long cốc, đảm bảo nàng sẽ thích nơi này.

Hình bóng loáng cái, đã đi xa, chỉ còn lại thanh âm phiêu tán ở trong không khí, mô tả được chuyện đã phát sinh nơi này ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.