Thất Giới Hậu Truyện

Chương 642: Chương 642: Tự thị tự phi – phải mà không phải – phần 3




Đối mặt với tình cảnh như vậy, Tây Bắc Cuồng Đao kinh hãi giận dữ vô cùng, biết được công kích ngoại lực căn bản không có tác dụng gì cả, chỉ có thể đóng kín tất cả lổ chân lông toàn thân để ngăn cản địch nhân xâm nhập. Nhưng lúc này đây, địch nhân đã chiếm được tiên cơ, một phần sức mạnh đã xâm nhập vào cơ thể Tây Bắc Cuồng Đao, khiến cho Tây Bắc Cuồng Đao mất đi thời cơ phản kháng tốt nhất. Tuy là như vậy, Tây Bắc Cuồng Đao vẫn tận hết toàn lực, kinh mạch trong cơ thể tập trung một lượng lớn chân nguyên, thông qua tổ chức máu thịt để cực lực bài xích ngoại lực xâm nhập, hơn nữa còn khu trục chúng. Phản kích như vậy thu được hiệu quả nhất định, nhưng lại chỉ có thể tạm thời làm chậm tốc độ xâm nhập của địch nhân, căn bản không cách nào trừ đi tận gốc uy hiếp đối với bản thân. Đối với điểm này, Tây Bắc Cuồng Đao trong lòng hiểu rõ vô cùng, nhưng trong tình trạng nguy cấp trước mắt, hắn cũng không nghĩ ra được chiến lược nào tốt hơn, chỉ có thể làm như vậy.

Cảm ứng được sự bài xích cực lực của Tây Bắc Cuồng Đao, kẻ ngoại xâm mở miệng đúng lúc, giọng nói có ẩn chứa ý trào phúng:

- Biết rõ là nhọc công vô ích, hà tất phải uổng phí khí lực?

Tây Bắc Cuồng Đao nghe vậy giận vô cùng, gầm lên tức tối:

- Ngươi thật ra có mục đích gì đây?

Kẻ xâm nhập cười tà dị đáp lại:

- Không có gì, ta chỉ muốn tìm một cơ thể huyết nhục, mà ngươi xem ra cũng không tệ, vì thế, ha ha …

Tây Bắc Cuồng Đao gằn giọng nói:

- Ngươi chớ mơ tưởng, ta sẽ không cho ngươi được đắc thế.

Kẻ xâm nhập cười âm hiểm đáp:

- Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta đến đây thử qua thế nào.

Dứt lời, kẻ xâm nhập tăng mạnh thế công, nhanh chóng đột phá được phòng tuyến của Tây Bắc Cuồng Đao, bắt đầu tiến vào cơ thể hắn toàn diện.

Tây Bắc Cuồng Đao tức tối rống lên không ngừng, trên thân thể xuất hiện một vùng lớn mất đi điều khiển và cảm giác, tình hình vô cùng nguy cấp. Đối mặt với tình cảnh này, Tây Bắc Cuồng Đao vô cùng nóng nảy, tình cảm gặp phải đả kích rất lớn, tinh thần rơi vào khoảng không chết lặng. Cuối cùng, sau khi chống đỡ giây lát, Tây Bắc Cuồng Đao đột nhiên ngã ầm xuống đất, thần tình vô cùng đau khổ, thân thể rút lại một cục, lăn lộn quay cuồng trên mặt tuyết, xem ra đau khổ vô cùng.

Bật cười ha hả, kẻ xâm nhập vô cùng đắc ý, cười lớn nói:

- Thế nào rồi, bây giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa?

Tây Bắc Cuồng Đao như không nghe thấy, lăn lộn điên cuồng trên mặt tuyết, ý thức trong não trống rỗng, dường như đã chấp nhận định mệnh của mình. Nhưng đúng lúc này, trong lòng Tây Bắc Cuồng Đao đột nhiên lóe lên ánh chớp, xuất hiện một ý niệm lập tức kích thích tiềm thức của hắn. Thời khắc đó, Tây Bắc Cuồng Đao tập trung ý chí, cố nhịn cơn đau của cơ thể, tung mình bay lượn như con báo săn mồi lên không trung, vút thẳng lên trời cao.

Phát hiện được biến hóa của Tây Bắc Cuồng Đao, kẻ xâm nhập khinh thường nói:

- Ngoan cố chống cự chỉ thêm phần đau thương.

Tây Bắc Cuồng Đao không nói không rằng, người trong quá trình bay lên mờ hiện làn sáng đỏ rực quanh mình, hơn nữa còn dần dần biến hóa thành ngọn lửa, bắt đầu thiêu hủy cơ thể của chính mình. Té ra, Tây Bắc Cuồng Đao đột nhiên nghĩ ra một kế sách ứng phó, nếu mục đích của địch nhân là thân thể của bản thân hắn, thế thì sao không thiêu đốt nó đi? Làm như vậy có thể phá vỡ kế hoạch của địch nhân, sau nữa có thể kích thích được tiềm năng của bản thân, lợi dụng cơ thể thiêu hủy cơ thịt bản thân để thu được sức mạnh to lớn, có được thực lực để phản kích.

Hành động này của Tây Bắc Cuồng Đao phải nói là liều chết đánh ra một chiêu, dùng hết cả sức lực của bản thân mình, lập tức gặp phải phản kích mạnh mẽ của kẻ xâm nhập, hai phe dùng thân thể của Tây Bắc Cuồng Đao làm môi giới để triển khai một cuộc chiến tranh đoạt kịch liệt. Trong đó, thân thể Tây Bắc Cuồng Đao vài lần có lửa đỏ phủ quanh mình, xuất hiện dấu hiệu bị thiêu đốt, nhưng rất nhanh liền bị một luồng sức mạnh không biết tên áp chế mất, song phương cứ vậy mà giằng co lẫn nhau rất lâu, cuối cùng ngọn lửa từ từ tắt đi, Tây Bắc Cuồng Đao từ giữa không trung rơi xuống mặt đất.

- Dũng khí đáng khen thật, chỉ đáng tiếc sức mạnh trong người ngươi hoàn toàn không phải cực dương, không uy hiếp được ta chút nào. Bây giờ, ta sẽ đưa ngươi đi phần cuối đoạn đường.

Thanh âm băng lạnh có sát khí tàn khốc, khi vang lên thì cũng dẫn đến phản ứng tương đồng.

Tây Bắc Cuồng Đao run rẩy không ngừng, tay phải nắm chặt chẽ thanh chiến đao trong tay, hệt như đang dùng hết sức mạnh toàn thân, quát to lên:

- Ngươi thật ra là ai?

Bật cười ha hả, kẻ xâm nhập nói:

- Nếu như ngươi đã một lòng muốn biết, ta sẽ cho ngươi biết. Ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm, ta có tên là Dị Ảo, được liệt vào hàng đầu trong sáu bộ Lục Sinh Dị Hình, vốn là một hình thái của ý thức, không có cơ thể huyết nhục. Bất quá ngươi rất may mắn, đã gặp được ta, vừa hay quyên hiến cho ta cơ thể huyết nhục của ngươi. Ha ha ha …

Tây Bắc Cuồng Đao trong lòng khổ sở, ánh mắt toát ra hận thù mạnh mẽ, nhưng như vậy thì làm sao đây?

Lúc này đây, Tây Bắc Cuồng Đao thân chìm vào cảnh tuyệt vọng, một khi ý thức Dị Ảo hoàn toàn tiến vào trong thân thể của hắn, sẽ nuốt đi nguyên thần của hắn, lúc đó, Tây Bắc Cuồng Đao chỉ còn chờ chết đi, lưu lại chỉ còn một thân thể mà thôi. Nghĩ đến đây, Tây Bắc Cuồng Đao rất không cam lòng, bản thân có được tu vi bất phàm, ai ngờ gặp phải sự tình giống như vậy. Đối mặt với uy hiếp của cái chết, Tây Bắc Cuồng Đao không còn sức phản kích, hắn chỉ mở to hai mắt đầy cừu hận và bất lực, im lặng nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng ngây dại mà thôi.

Dị Ảo cảm ứng được biến hóa trong tâm tình của Tây Bắc Cuồng Đao, liền nhanh chóng tăng tốc xâm nhập, chuẩn bị sớm thu lấy bộ thân thể này, nuốt lấy linh hồn này. Suy nghĩ như vậy vô cùng chính xác, nhưng lực đạo quá mạnh đã kích thích Tây Bắc Cuồng Đao, khiến ánh mắt trống rỗng của hắn xuất hiện một chút biến hóa, ánh mắt vô ý dừng lại trên thanh chiến đao trong tay, nhìn thấy được một cảnh tượng không ngờ đến. Thời khắc đó, đôi mắt vô thần của Tây Bắc Cuồng Đao đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng, tay phải cầm chặt đao da thịt căng phồng lên, không hề do dự chút nào thu cánh tay lại, mũi đao không ngờ lại đâm thẳng vào vị trí tim của hắn.

Kết quả này khiến người ta phải kinh hãi chấn động, cũng khiến cho Dị Ảo kinh ngạc, hắn chỉ cho là Tây Bắc Cuồng Đao muốn phá hủy cơ thể mình, cũng để đả kích bản thân y, cho nên cười giận nói:

- Quả thật là ngoan độc, nhưng ngươi cho là như vậy có thể ngăn cản được ta chăng? Ta cho ngươi biết, ngươi làm như vậy chỉ uổng phí sức lực mà thôi. Ta sẽ không … ồ! Đáng ghét! Sao lại như vậy, đáng chết!

Tiếng cười lập tức chuyển thành tiếng quát lên giận dữ, Dị Ảo thật ra đã gặp phải chuyện như thế nào?

Về điểm này, thật ra phải nói từ thanh chiến đao trong tay của Tây Bắc Cuồng Đao. Cây đao này là thần binh thượng cổ, có được sát khí cực mạnh, trong thân đao ngưng tụ được huyết phách tinh hồn, ẩn chứa khí lệ sát, khi đâm vào tim của Tây Bắc Cuồng Đao, huyết phách tinh hồn gặp phải huyết khí dẫn dắt, liền xuất hiện dấu hiệu dung hợp, điều này khiến cho khí lệ sát trên thân đao truyền vào trong cơ thể của Tây Bắc Cuồng Đao, do đó tạo nên bài xích cực mạnh đối với Dị Ảo. Ban đầu, Dị Ảo do chiếm thế được ưu thế chủ đạo, còn chưa để ý đến. Nhưng theo sự gia tăng dung hợp càng lúc càng sâu của huyết phách tinh hồn và máu huyết của Tây Bắc Cuồng Đao, khí lệ sát đó càng lúc càng mạnh mẽ, tạo nên uy hiếp đối với Dị Ảo, hai bên lập tức triển khai một trận tranh đấu âm thầm.

Cảm ứng được sự mạnh mẽ của Tà Ảnh thần đao, Dị Ảo kinh hãi giận dữ vô cùng, vốn có thể thu được thành quả như trở bàn tay mà nay lại tiêu tan thành mây khói, điều này khiến cho trong tâm lý của nó sinh ra một sự cừu hận có tính hủy diệt. Để trả thù địch nhân, Dị Ảo không tiếc gì đến cơ thể huyết nhục của Tây Bắc Cuồng Đao, ngược lại còn có ý phá hủy, trong quá trình đối kháng với Tà Ảnh thần đao, vài lần chọn lựa những kinh mạch trọng yếu trong cơ thể Tây Bắc Cuồng Đao để làm chiến trường, trực tiếp đấu lực với nhau, hết lần này đến lần khác đánh nát kinh mạch trong cơ thể Tây Bắc Cuồng Đao, đẩy hắn vào chỗ tuyệt vọng. chết đi.

Thời gian trôi qua trong đối kháng. Khi Tà Ảnh thần đao hấp thu được một lượng lớn máu tươi của Tây Bắc Cuồng Đao rồi, cuối cùng áp đảo được phản kích của Dị Ảo, xua đuổi nó ra khỏi thân thể của Tây Bắc Cuồng Đao.

Dị Ảo lơ lửng trên đỉnh đầu của Tây Bắc Cuồng Đao, toàn thân khí tức hỗn loạn, rõ ràng bị thương không nhẹ chút nào.

Căm giận trừng địch nhân dưới chân, Dị Ảo gằn giọng nói:

- Chớ có đắc ý, ngươi tuy không chết trong tay ta nhưng vẫn khó mà thoát khỏi cái chết.

Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt trắng như giấy, cố gắng ngửng đầu nhìn lên, cười đau thương đáp:

- Ít ra ta không phải là một bại tướng của ngươi!

Dị Ảo nghe vậy tức tối rống lên:

- Ngươi quả thật là lừa mình lừa người.

Tây Bắc Cuồng Đao hừ giọng nói:

- Nếu ngươi không phục thì đừng ngại thử thêm một lần.

Dị Ảo không đáp, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn Tây Bắc Cuồng Đao một lúc lâu, cuối cùng lóe lên đi mất, để lại một câu nói:

- Tiểu tử, cứ vậy giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi, ta muốn ngươi từ từ thưởng thức mùi vị của cái chết, biết được thế nào là hối hận.

Trên mặt đất, Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt khổ sở, yên lặng một lúc lâu, sau khi thấy địch nhân đúng thực đã đi rồi mới cúi đầu tra xét thân thể của mình. Lúc này, Tà Ảnh thần đao còn cắm vào vị trí trái tim của hắn, thân đao đỏ rực ánh sáng, nhiễm đầy máu tươi, đang từ từ hấp thu máu của Tây Bắc Cuồng Đao hệt như đang nuốt lấy thức ăn. Cẩn thận quan sát, Tây Bắc Cuồng Đao phát hiện trên thân đao xuất hiện một số hình bóng, giống như những đoạn ngắn mô tả những thời đoạn khác nhau, xuất hiện những tình hình trước sau không liên tục.

Thở dài u oán, Tây Bắc Cuồng Đao tự nói với mình:

- Giá phải trả thật nhiều, câu trả lời đến chậm, đây chính là ý trời?

Tay phải vung lên, thần đao rời khỏi cơ thể. Tây Bắc Cuồng Đao tay trái bịt chặt vị trí trái tim, cố gắng đứng lên.

Nhìn quanh một vòng, Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt tiều tụy. Hắn hiện nay không những trọng thương, trong cơ thể nhiều chỗ kinh mạch bị đứt lìa, trái tim cũng bị thương tổn. Đương nhiên, những điều đều không phải là nguyên nhân chủ ý, điều thật sự khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng đó chính là việc Tà Ảnh thần đao lưu lại một luồng khí tức thần bí trong người hắn, lúc này nó đang nuốt dần kinh mạch của hắn, phá hủy những chức năng sinh lý bình thường của hắn. Với thương thế hiện nay của Tây Bắc Cuồng Đao, hắn căn bản không cách nào xua trừ được sự ăn mòn của luồng khí huyết sát đó, cơ thể và nguyên thần đều lâm vào tình trạng chết dần chết mòn.

Đối mặt với tình hình như vậy, Tây Bắc Cuồng Đao không có ý cưỡng cầu chính mình mà quay đầu nhìn quanh, cuối cùng đi thẳng về phía Đông. Thời khắc này, Tây Bắc Cuồng Đao chọn lựa đối mặt. Hắn biết mạng của mình không còn dài, vì thế quyết định quay lại nơi định mệnh kia, đánh cuộc tìm kiếm sự sống một lần cuối cùng. Cho dù là sống hay chết, bởi vì bí mật của Tà Ảnh thần đao hay không, tất cả đều là lý do mà Tây Bắc Cuồng Đao vướng bận, hắn phải tận hết hơi thở cuối cùng của mình để hoành thành sứ mạng bản thân vẫn chưa hề làm xong. Cho dù cuối cùng không hoàn thành được, hắn ít ra cũng đã tận hết sức lực, có thể không thẹn với lòng, an tâm rời đi.

Bầu trời gió lạnh gào thét, tuyết lớn lơ lửng. Trên Băng Nguyên rộng lớn, một bóng người đơn độc đang từ từ bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Nơi đây cách Đằng Long cốc chừng vài trăm dặm, hình bóng đó chậm chạp cất bước, hắn có thể đến được nơi định mệnh, vượt qua được kết cục sáng tỏ kia không? Có lẽ, hắn kiên trì như vậy chỉ vì một chút niềm tin, truy đuổi lại theo quá trình … Từ khi Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện, trên Băng Nguyên rộng lớn thì núi cao hóa thành đất bằng, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, vô số khe hẹp tung hoành đan nhau, phân bố trên từng khu vực của Băng Nguyên. Hiện nay, trong một khe núi hẹp không biết tên, Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu đang đứng cách nhau vài trượng, nhìn nhau chằm chằm, không khí có phần quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.