Thất Giới Hậu Truyện

Chương 440: Chương 440: Túc mệnh chi duyên (Duyên đã định sẵn) – phần 4




Trên đường đi, Huyết Linh Nhục Chi nhắc nhở:

- Ngươi như vậy mang ta theo bên mình chỉ khiến cho ngươi gặp tai nạn.

Ngọc Tâm bình thản như mặt nước lặng đáp lời:

- Tai nạn cũng là nhân duyên, không cần phải cố ý né tránh.

Huyết Linh Nhục Chi nói:

- Ta có thể ẩn núp trong người ngươi, như vậy ngươi sẽ giảm bớt đi một số phiền phức không cần thiết.

Ngọc Tâm hỏi lại:

- Ẩn trong thân ta, có thể giấu diếm được mọi người chăng?

Huyết Linh Nhục Chi bình thản đáp:

- Không thể, chỉ che giấu được một bộ phận người. Đối với một số Linh Dị có năng lực khác thường trời sinh, bọn chúng có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta.

Ngọc Tâm trầm ngâm nói:

- Vậy ngươi phải dấu mình như thế nào?

Huyết Linh Nhục Chi khẽ nói:

- Rất đơn giản, ta có thể hóa thành một luồng sức mạnh ẩn vào trong kinh mạch của ngươi, không hề ảnh hưởng chút nào đến ngươi, còn có thể liên thông tâm linh với ngươi, nói chuyện với nhau.

Ngọc Tâm khẽ nói:

- Như vậy thì ngươi hãy thử đi.

Huyết Linh Nhục Chi khẽ cười duyên một tiếng, thân thể chớp mắt đã biến mất, một lúc sau trong não của Ngọc Tâm liền vang lên thanh âm của nó.

- Ta đã tiến vào trong thân thể của ngươi, ngươi có phát hiện được chăng?

Ngọc Tâm sợ hãi than rằng:

- Thật sự thần kỳ, ta không hề cảm ứng được một chút nào hết.

Huyết Linh Nhục Chi nói:

- Từ nay về sau ngươi nói chuyện với ta chỉ cần suy nghĩ trong lòng là ta liền có thể cảm ứng được ý nghĩ của ngươi, không cần phải nói ra bằng lời để tránh người khác phát hiện được.

Ngọc Tâm nói:

- Được, ta hiểu rõ.

Nói rồi liền thử qua, trong lòng ý niệm vừa thoáng động thì Huyết Linh Nhục Chi liền cảm ứng được ý nghĩ của nàng, trả lời tương ứng với nàng.

Nắm vững được kỹ xảo nói chuyện rồi, Ngọc Tâm thu lại tạp niệm, bay thẳng về phía Đông Nam, trong lòng có một sự nhớ nhung nồng đậm.

Rất nhanh, Ngọc Tâm bay vượt qua một dãy núi, đến trên không trung một vực núi băng, phát hiện tình hình nào đó.

Cảm ứng được thay đổi của Ngọc Tâm, Huyết Linh Nhục Chi ẩn trong kinh mạch của nàng hỏi liền:

- Có chuyện gì vậy?

Ngọc Tâm dùng ý niệm trả lời:

- Phía trước có khí tức dao động, sức mạnh thật kỳ quái.

Huyết Linh Nhục Chi thông qua cảm ứng của Ngọc Tâm, dùng năng lực phân tích qua tình hình liền nhắc nhở:

- Đó là thú lạ đến từ Hắc Ngục sâm lâm, ngươi đừng ngại đi vòng tránh qua đi.

Ngọc Tâm trầm ngâm đáp:

- Đó là phương hướng ta phải đi, ta không thể bỏ qua được.

Huyết Linh Nhục Chi nói:

- Như vậy ngươi hãy cẩn thận một chút.

Ngọc Tâm không nói, giữ nguyên vẻ bình tĩnh lạnh lùng tiếp tục tiến lên.

Giây lát sau, Ngọc Tâm lướt qua một ngọn núi tuyết, đến trên không trung một vùng tuyết phủ bằng phẳng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen ngăn nàng lại. Nhìn cẩn thận, đó là một con khỉ cao chừng hai trượng, trên lưng có đôi cánh thịt dài ngoằng, khuôn mặt xù lông lộ ra một đôi mắt đen ngòm đang hung tàn nhìn Ngọc Tâm hệt như một con mồi vậy.

Trên mặt đất, còn có ba con vượn bay hình dạng giống hệt, trong đó có một con dường như bị thương, miệng cứ rên lên khe khẽ đầy đau khổ, hai con còn lại đang canh giữ bên mình nó.

Lúc này, Ngọc Tâm đã từ Huyết Linh Nhục Chi mà biết được, con thú lạ trước mắt chính là vượn bay, thực lực vô cùng kinh người nhưng Ngọc Tâm lại hoàn toàn không sợ, ngược lại cất tiếng hỏi:

- Các ngươi đến từ Hắc Ngục sâm lâm?

Con vượn thấy Ngọc Tâm nói vậy, lập tức dùng giọng nói ngọng nghịu đáp:

- Không sai, chúng ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm.

Ngọc Tâm hỏi tiếp:

- Vì sao đến đây?

Vượn bay trả lời:

- Vì sinh tồn.

Ngọc Tâm hơi bất ngờ khẽ kêu lên:

- Sinh tồn? Đáng tiếc các ngươi đến sai chỗ rồi.

Vượn bay hung ác nói:

- Đến đúng hay sai không phải chuyện ngươi phải lo, bây giờ ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi, để bọn ta ăn no nê một phen.

Dứt lời, con vượn bay đột nhiên xông đến, hai tay múa lên rất nhanh, mười ngón tay nhọn hoắc kình khí sắc bén phối hợp với sức xung kích của hai đôi cánh khổng lồ khiến cho người ta cảm thấy thế xông đến thật hung mãnh.

Ngọc Tâm cau đôi mày thanh tú lại, hơi không vui nói:

- Lớn gan, cút ngay cho ta.

Tay phải múa lên, khí lạnh ập đến chớp mắt đã hóa thành băng cứng đóng băng con vượn bay đang xông đến lại, rơi thẳng xuống đất đánh ầm một tiếng.

Hét lên một tiếng, con vượn bay rơi xuống nhanh chóng phá vỡ khối băng, hai cánh đột nhiên vẫy vùng, thân thể lại bắn vụt đến lần nữa. Ngọc Tâm hơi bất ngờ, khí lạnh nàng phát xuất vô cùng kinh người, đủ để đông cứng một con thú lớn, không ngờ dễ dàng bị con vượn bay phá giải nhanh chóng. Từ đây có thể thấy, con vượn bay này đúng là danh bất hư truyền.

Dời mình né tránh, Ngọc Tâm vẻ mặt điềm nhiên, khẽ nói:

- Lạnh không?

Con vượn bay gầm thét:

- Không lạnh.

Ngọc Tâm nói:

- Phải vậy không? Thế thì hãy lạnh lại một lần nữa mới được.

Tay ngọc phất lên, ánh sáng lóe ra, những mảnh băng vụn màu trắng bạc phá không xông đến, chớp mắt đã phong ấn được không gian phương viên vài trăm trượng vây phủ lấy con vượn bay, lại hoàn toàn không công kích nó.

Cảm ứng được giá lạnh như vậy, con vượn bay gào thét giận dữ, hai cánh trên lưng múa lên thật mau muốn xua tan băng lạnh quanh mình, đồng thời cũng có thể tăng lên chút nhiệt độ ấm áp.

Nhưng sau một phen nỗ lực mà hiệu quả hoàn toàn không rõ ràng, kết giới huyền băng do Ngọc Tâm bố trí này thuộc về một không gian đặc biệt, sức mạnh hai cánh của vượn bay tuy kinh người nhưng lại phong bế trong kết giới, làm sao có thể xua tan khí lạnh ở quanh mình?

Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản, không hề sợ một chút nào con vượn bay được xưng tụng là một trong bốn con thú dữ nhất của Hắc Ngục sâm lâm, ngược lại còn có phần hứng thú quan sát. Ngọc Tâm từ nhỏ sống trên Băng Nguyên, tuy người tiếp xúc không nhiều nhưng lại vô cùng thông minh, chỉ vì tính cách bình thản, vui buồn không biểu lộ ra thôi. Hiện nay, đối mặt với con vượn bay, Ngọc Tâm vừa liếc qua đã nhìn thấy được yếu điểm trí mạng của vượn bay, biết thân thể bọn chúng to lớn, nhiệt lượng tiêu hao cực lớn, trong tình hình không có thức ăn, giá lạnh trở thành yếu điểm trí mạng đối với sự tồn tại của nó. Vì thế, Ngọc Tâm thi triển kết giới huyền băng, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để đối phó với vượn bay.

Phát hiện đồng bọn có khó khăn, tộc trưởng Đằng Phi của tộc Phi Viên giận dữ gầm một tiếng, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Ngọc Tâm, thi triển thế công sắc bén nhanh chóng tấn công nàng. Ngọc Tâm thấy vậy vẻ mặt bình thản, quanh người ánh bạc lóe lên băng lạnh xuất hiện, trực tiếp dùng tầng băng để phòng ngự chống lại công kích của Đằng Phi. Đồng thời, tầng băng đông kết quanh người của Ngọc Tâm đang nhanh chóng khuếch tán, chỉ giây lát công phu đã ngưng tụ phương viên vài chục trượng quanh đó thành một khối băng, ép cho Đằng Phi phải liên tục thối lui, nhìn thấy Ngọc Tâm mà không thể nào làm gì, miệng gầm lên giận dữ liên tục.

Trong lòng bất cam, Đằng Phi đến bên con vượn bay bị vây khốn, huy động hai cánh trên lưng của mình phát xuất một chùm sáng cong cong lưu động, lập tức phá vỡ kết giới huyền băng để cứu bạn ra. Sau đó, Đằng Phi quay lại bên Ngọc Tâm, bay lượn quanh Ngọc Tâm, ánh mắt lấp lánh tia sáng kỳ dị.

Ngọc Tâm thấy vậy thu lại khí lạnh quanh người, lạnh lùng nói:

- Ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng?

Đằng Phi đáp:

- Ta là tộc trưởng Đằng Phi của bộ lạc Phi Viên.

Ngọc Tâm mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:

- Ngươi mang bộ lạc của ngươi xông vào đất chết, ngươi không thấy hổ thẹn sao?

Đằng Phi cười lớn nói:

- Ta có thể mang bọn chúng đến, thì tự nhiên có bản lĩnh dẫn bọn chúng rời đi.

Ngọc Tâm không chút động đậy nói:

- Nếu ngươi chết hết thì sao?

Đằng Phi hừ giọng nói:

- Không có khả năng này.

Ngọc Tâm ánh mắt hơi động, điềm nhiên nói:

- Phải vậy không? Phía đó có người đến, ngươi nói sự xuất hiện của người này sẽ mang đến điều gì cho các ngươi đây?

Đằng Phi nghe vậy bán tín bán nghi, trước tiên lùi lại một cự ly nhất định rồi mới quay đầu tra xét.

Kết quả là Ngọc Tâm không hề lừa nó, trong gió tuyết đúng là có một bóng người đang đến gần, nhưng khí tức rất kỳ dị đặc biệt, không ngờ lại có mấy phần linh dị. Chớp mắt, người đó đã tiến vào trong tầm mắt của vượn bay, chỉ thấy đó là người đàn ông trung niên mặt trắng không râu ngoài bốn mươi tuổi, toàn thân mặc áo đen, trước ngực treo một chuỗi đá thạch anh đen, toàn thân toát ra mấy phần bá khí, trong mắt có nụ cười kỳ quái, cứ bộ dạng như vậy mà đi lại trong gió tuyết. Đột nhiên, người đàn ông trung niên ánh mắt hơi biến, vào thời khắc nhìn thấy Ngọc Tâm, trong mắt toát ra một sự kinh hãi trước cái đẹp, rõ ràng vẻ đẹp của Ngọc Tâm đã làm y rung động. Nhưng người đàn ông trung niên này hoàn toàn không đơn giản, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn mấy con vượn bay, khóe miệng xuất hiện nụ cười mỉm kỳ dị.

Đằng Phi thấy được người đàn ông trung niên, trong lòng dâng lên sự bất an, hỏi lại:

- Ngươi là ai?

Người đàn ông trung niên cười tà dị đáp lại:

- Hắc Ma.

Đằng Phi nghi hoặc nói:

- Lai lịch thế nào?

Hắc Ma đáp:

- Chuyện này ngươi không cần phải biết làm gì.

Đằng Phi cảnh giác nói:

- Ngươi đến đây làm gì?

Hắc Ma cười đáp:

- Theo duyên mà đến, ý trời sai khiến. Ta đến tự nhiên là do ông trời sắp đặt.

Đằng Phi hừ giọng nói:

- Nói năng lung tung.

Hắc Ma nụ cười hơi thu lại, quát lên:

- Lớn gan.

Đằng Phi bị dọa cho nhảy dựng lên, lập tức lùi lại vài trượng, ánh mắt cảnh giác nhìn Hắc Ma trước mặt, thể hiện tư thế tác chiến.

Hắc Ma thấy vậy làm như không thấy, ánh mắt nhìn Ngọc Tâm, mỉm cười nói:

- Cô nương xưng hô thế nào?

Ngọc Tâm lạnh lẽo đáp:

- Mới đầu gặp mặt, không tiện cho biết.

Hắc Ma nghe vậy tròng mắt hơi động, thay đổi chuyện khác:

- Trên người cô nương có một luồng linh khí trời đất sung mãn, không biết nguyên gốc từ đâu?

Ngọc Tâm thất kinh, không ngờ được Hắc Ma mới liếc qua đã nhìn ra được luồng linh khí ẩn chứa trong Huyết Linh Nhục Chi, điều này khiến nàng càng thêm phần cảnh giác đối với Hắc Ma.

Thu lại tâm thần, Ngọc Tâm nói:

- Chuyện này ngươi thấy có cần phải hỏi không?

Hắc Ma bật cười ha hả, gật đầu đáp:

- Cô nương nói đúng, đúng là ta đường đột.

Ngọc Tâm không lý gì đến y, liếc Đằng Phi một cái rồi im lặng bỏ đi.

Nhưng đúng lúc đó, Hắc Ma đột nhiên thân hình lóe lên đã ngăn Ngọc Tâm lại, miệng khẽ cười nói:

- Khó có dịp gặp nhau trong đêm tuyết, cô nương hà tất phải vội vàng bỏ đi.

Ngọc Tâm lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn thế nào?

Hắc Ma đáp:

- Ta đến cô đi, trò hay mà màn buông xuống không phải đáng tiếc sao?

Ngọc Tâm hừ giọng nói:

- Sợ không phải đây là lời nói thật lòng của ngươi.

Hắc ma cười tà dị đáp:

- Nói có thật có giả, theo cô thấy làm sao để dễ nghe.

Ngọc Tâm lạnh nhạt nói:

- Ta không thích lòng vòng, ngươi có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra đi.

Hắc Ma nghe vậy bỏ đi nụ cười tà dị, nghiêm túc đáp:

- Rất đơn giản, chính là muốn biết luồng linh khí trên người cô đến từ chỗ nào thôi?

Ngọc Tâm lạnh lẽo đáp:

- Ta không muốn nói thì sao?

Hắc Ma nói:

- Thế thì muốn bỏ đi cũng có chút khó khăn rồi.

Ngọc Tâm ánh mắt lạnh lại, trầm giọng nói:

- Ngươi không sợ hối hận sao?

Hắc Ma tự phụ đáp:

- Ta làm trước giờ luôn có chừng mực, chưa từng phải hối hận chuyện gì.

Ngọc Tâm hừ lạnh nói:

- Như vậy, ta phải xem thử coi bản lĩnh ngươi nhiều ít thế nào, dám cuồng vọng như vậy.

Hắc Ma trầm ngâm đáp:

- Mới lần đầu gặp nhau mà đã động thủ thì dường như không tốt lắm, hay cô nương hãy suy nghĩ trước đi.

Ngọc Tâm đáp:

- Không suy nghĩ gì cả, ta không muốn nói thì ai cũng chớ mơ tưởng đến việc cưỡng ép. Đến đây, xuất chiêu đi.

Hắc Ma bất đắc dĩ bật cười, đang chuẩn bị nói gì đó, trong màn đêm từ xa xa đột nhiên truyền đến vài luồng khí tức, điều này khiến Hắc Ma sửng người, lập tức dừng lại quan sát.

Ngọc Tâm cũng cảm ứng được biến hóa này, trong lòng hơi kinh ngạc, Băng Nguyên hoang tàn vắng người, tối nay sao lại có nhiều khách không mời mà đến vậy? Đây là xảo hợp hay là đã sớm có cơ mưu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.