Thất Giới Hậu Truyện

Chương 507: Chương 507: Tuyệt Tình Chi Luyến




Sắc trời còn chưa rõ, Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm đã đến gần Đằng Long cốc, tìm kiếm một chỗ kín đáo ẩn mình, yên lặng quan sát động tĩnh của Đằng Long cốc. Buổi sáng giờ Thìn, trong Đằng Long cốc nhiều cao thủ xuất hiện ở cửa cốc, điều này khiến cho Trương Phàm rất kinh ngạc, cho là Đằng Long cốc sẽ có hành động trọng đại nào đó, nhưng quan sát rất lâu lại không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Khi đó, Trương Phàm trong lòng đầy nghi hoặc, vừa phân tích cân nhắc, vừa tiếp tục quan sát tình hình mọi người ở cửa cốc.

Vào giờ Tỵ, Hắc Ma đột nhiên xuất hiện, không những khiến Khiếu Thiên lưu ý mà cũng khiến cho Trương Phàm để tâm. Khi đó, Trương Phàm cảm thấy có cơ hội lợi dụng. Ai ngờ chuyện sau đó lại càng được như ý nguyện, Triệu Ngọc Thanh không ngờ phái Thiên Lân và Ngọc Tâm đơn độc truy đuổi Hắc Ma, điều này khiến Trương Phàm phấn chấn vô cùng, lập tức ra ngay một quyết định. Lúc đó, Trương Phàm vì không để cho người ở cửa cốc để ý, nên cố nén kích động trong lòng, đợi sau khi Thiên Lân và Ngọc Tâm rời đi rồi mới âm thầm rời khỏi nơi ẩn thân, đi vòng vèo để tìm kiếm Thiên Lân. Vào lúc đó, Thiên Lân và Ngọc Tâm chỉ làm ra vẻ như vậy, đi về phía Tây ba mươi dặm lại chuyển sang hướng Bắc, điều này khiến Trương Phàm mất công vô ích, chạy bạc mặt không ít đường. Sau đó, Trương Phàm theo khí tức lưu lại của Thiên Lân mà truy đuổi, vừa hay mất đi chút chi tiết của Tam Túc Minh Điểu, chặn được hai người Thiên Lân và Ngọc Tâm đang trên đường quay về Đằng Long cốc.

Vừa gặp mặt, Trương Phàm chơi đùa một chút, tạo ra sát khí khủng khiếp, bản thân lại hoàn toàn không xuất hiện, chỉ gây nên một loại áp lực cho Thiên Lân. Loại phương thức này vốn không có gì mới lạ, nhưng ai ngờ Thiên Lân vừa mới gặp phải Tam Túc Minh Điểu, trong lòng đang trong ở trạng thái bất ổn vô cùng, bị Trương Phàm dọa cho thế này, trong lòng lập tức phát sinh biến hóa, tình thần ở trạng thái căng thẳng cao độ. Ngọc Tâm ngoài mặt không thay đổi, tất cả che giấu trong lòng, điều này khiến cho Trương Phàm nhất thời không nhìn ra nàng được, ngược lại không dám ngang nhiên phát động đánh lén. Như vậy, nơi đó yên lặng như tờ, không khí tỏ ra vô cùng áp ức.

Bầu trời, hoa tuyết tung bay, cuồng phong nổi lên khắp nơi. Thiên Lân đứng thẳng ở đó, đang thăm dò khu vực phụ cận. Rất nhanh, Thiên Lân thông qua Băng Thần quyết tìm được phương vị ẩn thân của Trương Phàm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đó, trầm giọng nói:

- Nếu như muốn giết ta, hà tất phải dấu đầu lòi đuôi không dám xuất hiện?

Trương Phàm nghe vậy thất kinh, không ngờ Thiên Lân lại có thể phát hiện được phương vị chính xác của mình, điều này có thể nói khiến ông ta thất vọng.

Ánh nhạt lóe lên, Trương Phàm tự động xuất hiện, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Lân, lạnh lẽo nói:

- Nghe nói ngươi rất có bản lĩnh, hôm nay gặp rồi mới biết quả thực như vậy.

Thiên Lân có phần kinh ngạc, vọt miệng nói:

- Thì ra là ngươi!

Trương Phàm thản nhiên đáp:

- Đúng là ta. Ngươi nhất định thấy rất kinh ngạc, muốn biết nguyên nhân.

Thiên Lân nghi hoặc đáp:

- Ngươi chủ động nói ra nguyên nhân?

Trương Phàm tàn khốc cười đáp:

- Sẽ nói, nhưng phải chờ đến khi cái chết đến gần.

Thiên Lân hừ lạnh nói:

- Chỉ bằng vào ngươi, sợ rằng còn chưa có được bản lĩnh đó.

Trương Phàm nghe vậy, hoàn toàn không tức giận, điềm nhiên đáp:

- Ngươi rất tự phụ, điểm này rất tương tự với Lục Vân.

Thiên Lân trong lòng chấn động, hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng? Ngươi xem ra rất quen thuộc với Lục Vân.

Trương Phàm cười quỷ quái đáp:

- Ngươi không phải Lục Vân, hà tất phải để ý đến làm gì.

Thiên Lân nhướng mày, đang muốn phản bác lại lời này, nhưng nụ cười quái quỷ của Trương Phàm khiến hắn có cảm giác không ổn. Ngọc Tâm quan sát Trương Phàm, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác quái dị. Theo Ngọc Tâm thấy được, Trương Phàm tướng mạo bình thường, nhìn qua khuôn mặt không đẹp gì, dường như cũng không có đặc điểm lớn. Nhưng ngược lại, Trương Phàm cũng ẩn giấu bản thân rất thâm sâu, không để lộ ra chút vết tích. Địch nhân như vậy, có thể không chịu nổi một chiêu hoặc là loại cùng hung cực ác.

Nghĩ đến đây, Ngọc Tâm đột nhiên lên tiếng:

- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải quay về rồi.

Thiên Lân hiểu rõ ý tứ của Ngọc Tâm, gật đầu nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Câu này còn vang bên tai, Thiên Lân kéo Ngọc Tâm lóe lên đi liền, chớp mắt đã không còn thấy tung tích. Trương Phàm ánh mắt hơi thất kinh, chỉ trong một ý niệm đã phát xuất một luồng sóng thăm dò đặc biệt, chớp mắt sau liền nắm bắt được khí tức của Thiên Lân. Sau đó, Trương Phàm đột nhiên biến mất, một chốc sau đã xuất hiện ngoài ba dặm, vừa hay ngăn cản được Thiên Lân và Ngọc Tâm.

Phát hiện Trương Phàm đến gần, Thiên Lân mang Ngọc Tâm lập tức chìm xuống đất, sau đó thi triển Thuấn Gian Chuyển Di của Băng Thần quyết, chớp cái hai người đã vượt ngoài vài dặm, vừa hay né tránh được truy kích của Trương Phàm. Do đây là lần đầu tiên chính diện tiếp xúc với Thiên Lân, Trương Phàm còn chưa biết rõ được thực lực cụ thể của Thiên Lân, cũng rất xa lạ với những hoa dạng rất nhiều của Thiên Lân. Như vậy, Thiên Lân có cơ hội lợi dụng, liên tục vài lần đều thoát khỏi tầm mắt của Trương Phàm, chọc cho Trương Phàm tức giận không thôi. Sau đó, Trương Phàm cũng không tức giận lắm, ông ta dù sao lần này cũng có chuẩn bị trước khi đến, tuy vừa bắt đầu còn chưa thích ứng được phương thức của Thiên Lân, nhưng sau vài lần, ông ta cũng dần dần rút ra được một số kinh nghiệm, lợi dụng ưu điểm của bản thân, thu nhỏ dần phạm vi đào tẩu của Thiên Lân.

Trước đây, Trương Phàm đã từng lẻn vào Đằng Long cốc, lợi dụng pháp quyết không gian thần kỳ để mang đi sáu người trong Đằng Long cốc. Hiện nay, Trương Phàm lại thi triển tuyệt kỹ này lần nữa, vào chớp mắt ngăn cản Thiên Lân, đột nhiên thúc động pháp quyết, lập tức mang Thiên Lân, Ngọc Tâm đi ngoài vài trăm dặm, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ và Đằng Long cốc. Hoàn cảnh chuyển biến khiến Thiên Lân sắc mặt nặng nề, hắn rõ ràng biết được ý đồ của Trương Phàm, trong lòng có một tâm tình phiền muộn không nói ra được. Nói thực lòng, Thiên Lân cũng không tính là hiểu rõ Trương Phàm, cũng không sợ ông ta lắm. Nhưng Thiên Lân bởi vì Xích Viêm và Tam Túc Minh Điểu, sâu trong lòng đã có một bóng ma xua không tan được, điều này khiến cho Thiên Lân cảnh giác vô cùng, không còn điềm nhiên như trong dĩ vãng nữa.

Trương Phàm chăm chú nhìn vào hai mắt của Thiên Lân, cười lạnh nói:

- Trong lòng ngươi rất lo âu, đây chính là biểu hiện của khiếp sợ.

Thiên Lân vẻ mặt thản nhiên, không nói đúng sai đáp:

- Ngươi vô cùng tự tin, điều này là biểu hiện khinh địch.

Trương Phàm cười đáp:

- Không hổ là đời sau của Lục Vân, ngay cả nói chuyện cũng muốn tranh giành thắng thua, nhưng hôm nay ngươi bị định sẵn phải thất bại.

Thiên Lân ánh mắt xoay chuyển, hừ giọng nói:

- Ngươi có thù hận với Lục Vân?

Trương Phàm thản nhiên đáp:

- Không sai, có thù hận.

Thiên Lân hỏi lại:

- Đây chính là nguyên nhân ngươi muốn đối phó với ta?

Trương Phàm lập lờ nước đôi đáp:

- Ngươi thấy thế nào?

Thiên Lân cười lạnh nói:

- Sợ là sẽ khiến ngươi phải thất vọng rồi.

Trương Phàm cười quỷ dị đáp:

- Ngươi cho là ta không có năng lực giết chết ngươi chăng?

Thiên Lân nhướng cao mày, hơi tự phụ đáp:

- Ngươi có lẽ tu vi không tầm thường, mạnh hơn ta một chút. Nhưng thắng bại và sinh tử lại là hoàn toàn khác nhau.

Trương Phàm tán thưởng nói:

- Thông minh, đáng tiếc người thông minh đều không sống lâu. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa rồi, các ngươi phải lên đường thôi.

Thiên Lân vẻ mặt hơi biến sắc, liếc Ngọc Tâm bên mình, khẽ nói:

- Nàng đi trước đi, mục tiêu của hắn chính là ta.

Ngọc Tình vẻ mặt kỳ dị, lắc đầu đáp:

- Ta không đi, ta muốn ở cùng ngươi, đánh cuộc với số mạng.

Thiên Lân bật cười phức tạp, khẽ nói:

- Nàng bây giờ rời đi, ta sẽ bớt đi một phần ràng buộc.

Ngọc Tâm nhìn vào hai mắt của Thiên Lân, trầm giọng nói:

- Nếu như ta rời đi, trong lòng ta sẽ vĩnh viễn bất an.

Trương Phàm cười khẩy nói:

- Thiên Lân, tiểu tử ngươi không tệ, đến chết còn có hồng nhan làm bạn.

Thiên Lân không thèm để ý gì đến Trương Phàm, hắn chỉ nhìn Ngọc Tâm, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Lưu lại ở đây, nàng có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.

Ngọc Tâm nói:

- Ở bên cạnh ngươi, trong lòng ta không có gì là nguy hiểm.

Thiên Lân run lên, khó khăn nói:

- Ta muốn mang đến cuộc sống hạnh phúc và ngày mai tươi sáng cho nàng, không muốn nàng lo lắng bất an vì ta.

Ngọc Tâm bật cười thánh thót, khẽ lẩm bẩm:

- Khắc cốt ghi tâm sâu đậm nhất không phải hạnh phúc mà là nuối tiếc. Khi ngươi thật sự hiểu được rồi, ngươi sẽ biết được tình yêu trong lòng của ta. Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt với khó khăn, xem thử ông trời có mắt hay không.

Chăm chú nhìn vào hai mắt của Ngọc Tâm, Thiên Lân còn muốn khuyên bảo nàng, nhưng chỉ thấy được ánh mắt dứt khoát, cùng với tình yêu say đắm cố chấp mà thôi. Thời khắc đó, Thiên Lân trầm ngâm không nói, vẻ mặt xem ra bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại có một cảm giác nặng nề.

Ngọc Tâm dường như hiểu được điều Thiên Lân suy nghĩ, khóe miệng nở nụ cười mỉm, êm ái nói:

- Không có ngăn trở, ngươi làm sao có thể từng bước lên trời cao được? Cứ coi như đây là một khảo nghiệm, cho dù phải trả giá to lớn thế nào, chỉ cần có thu hoạch thì đáng giá rồi. Dù sao đây là kiếp nạn mà ngươi không cách gì tránh được, ngươi phải đối mặt với nó.

Thiên Lân tâm tình rất phức tạp, tràn đầy mâu thuẫn và không nỡ, bởi vì hắn có quá nhiều thứ đáng quý luôn ràng buộc lấy hắn. Trong đó, Ngọc Tâm là điều Thiên Lân khó lòng bỏ xuống được nhất, nhưng hắn lúc này lại không thể nói rõ ra được.

Trương Phàm lạnh lùng quan sát, thấy Thiên Lân trầm ngâm không nói, nhịn không được châm chọc:

- Tiểu tử, xem ra ngươi rất sợ chết, điểm này còn kém rất xa Lục Vân.

Thiên Lân trừng Trương Phàm, lạnh lẽo nói:

- Tự cho mình đúng, ngươi cho là nhãn quang của mình rất chính xác sao?

Trương Phàm hừ giọng nói:

- Lẽ nào ngươi không sợ chết?

Thiên Lân nghe vậy cười lớn, hơi cuồng vọng đáp:

- Thế thì phải coi ngươi có nhiều ít thủ đoạn.

Trương Phàm biến sắc mặt, hận thù nói:

- Chớ có cuồng vọng, ta lập tức khiến cho ngươi biết được thủ đoạn của ta.

Dứt lời, Trương Phàm toàn thân khí tức biến chuyển, một luồng khí thế ro lớn từ trong bộc phát, chớp mắt đã bao trùm lên phương viên vài dặm, hình thành một khu vực đặc thù nhất định, không khí hùng dũng bành trướng ra, khiến cho người ta cảm thấy thở không nổi.

Thiên Lân vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng nhìn Trương Phàm, châm chọc:

- Đây là thủ đoạn của ngươi?

Trương Phàm vẻ mặt âm lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không cần phải tự phụ, đợi chút nữa ngươi sẽ hối hận.

Thiên Lân ngạo nghễ nói:

- Hy vọng như ngươi vừa nói.

Quay đầu nhìn lại, Thiên Lân nói với Ngọc Tâm:

- Nàng hãy lùi lại trước, ta đến thử qua thủ đoạn của hắn.

Ngọc Tâm khẽ gật đầu, vừa lùi lại ra ngoài, vừa nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, khí tức trên người của hắn có điểm rất kỳ quái.

Thiên Lân gật nhẹ, thân thể lập tức tiến tới, đến cách Trương Phàm ba trượng, ánh mắt như đao nhìn ông ta.

Đối mặt với cái nhìn của Thiên Lân, Trương Phàm lập tức có cảm giác lạnh lòng không biết tên, phảng phất như ác ma đang trừng mình, không cách nào rời đi được.

Tình hình này vô cùng kỳ quái, Trương Phàm không biết vì sao như vậy, chỉ có thể né tránh ánh mắt của Thiên Lân, cố làm ra vẻ lạnh lẽo nói:

- Tiểu tử, trước khi chết có di nguyện nào không?

Thiên Lân cười lạnh đáp:

- Bây giờ hỏi vậy, ngươi không thấy quá nóng lòng rồi sao?

Chữ sao vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Thiên Lân mê ảo, một luồng công kích tinh thần bất ngờ ập đến, chớp mắt đã phá tan phòng ngự của Trương Phàm, trực tiếp thâm nhập vào trung khu đại não của ông ta.

Thân hình run lên, Trương Phàm gào thét giận dữ, khuôn mặt vặn vẹo đầy cừu hận, ánh mắt lại vẫn âm lạnh như vậy. Thiên Lân khuôn mặt thản nhiên, tiếp tục tăng cao mức độ công kích tinh thần, dùng Ma tông Tâm Dục Vô Ngân làm vũ khí, không ngừng gia tăng cường độ công kích, ý đồ dùng thứ này để hủy diệt ông ta. Thiên Lân hiện nay có tinh thần dị lực đạt đến cảnh giới trước nay chưa từng có, sớm đột phá được cực hạn của Tâm Dục Vô Ngân, uy lực cụ thể to lớn thế nào thì ngay cả Thiên Lân cũng không biết được. Như vậy, Trương Phàm phải chịu sức công kích này thế nào thì có thể tưởng tượng được.

Đối mặt với công kích vô hình, Trương Phàm trong lòng tức giận vô cùng, vừa đề thăng chân nguyên trong cơ thể bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự quanh người, vừa phong kín sáu giác quan cùng các khiếu để ngăn cách sự xâm nhập của tinh thần dị lực Thiên Lân phát ra, từ đó giảm bớt thương hại phải gánh chịu. Đối với Trương Phàm, việc Thiên Lân tinh thông Ma tông Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết thì ông ta đã sớm biết được. Chỉ có một điều duy nhất chưa từng nghĩ ra, đó là tinh thần dị lực của Thiên Lân lại mạnh mẽ như vậy, vượt qua khỏi phỏng đoán của Trương Phàm, thế cho nên vì khinh thường mà ông ta bị thương không hề nhẹ.

Quan sát vẻ mặt của Trương Phàm, Thiên Lân thấy ông ta dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng biết tinh thần dị lực đang dần giảm yếu đi, bản thân phải nghĩ biện pháp khác. Thân thể loáng cái, Thiên Lân xuất hiện cách Trương Phàm ba thước, chớp mắt đã hóa thành năm phân thân vây phủ quanh Trương Phàm. Mỗi hình bóng thi triển những pháp quyết khác nhau, phát động tiến công địch nhân ở giữa. Thấy tình cảnh như vậy, Trương Phàm trong lòng rung động, đang lo lắng tính toán phải phản kích như thế nào, thế công của Thiên Lân đã ép gần đến bên. Không kịp nghĩ nhiều, toàn thân Trương Phàm lóe lên ánh nhạt, ông liền thi triển thuật di động không gian, chớp mắt đã thoát khỏi vòng vây bao phủ của Thiên Lân, xuất hiện trên không cách chừng chục trượng. Một chiêu thất bại, Thiên Lân tâm thần hơi biến hóa, thân thể ảo hóa tự động hợp nhất, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.