Thất Giới Hậu Truyện

Chương 654: Chương 654: Xảo ngộ Cửu Anh – Vô tình gặp Cửu Anh – phần 3




Bật cười khổ sở, Lục Vân biết bản thân đã rơi vào tình cảnh khó khăn, chấp nhận Diệp Tâm Nghi thì có lỗi với vợ con, nhưng cự tuyệt Diệp Tâm Nghi thì hậu quả như thế nào có thể nghĩ ra được. Đến lúc này, Lục Vân cuối cùng đã hiểu rõ một đạo lý, té ra phúc hưởng nhiều người hoàn toàn không dễ dàng như vậy.

- Vân, huynh sẽ hối hận phải không?

Diệp Tâm Nghi nhắm chặt đôi mắt, êm ái hỏi.

Lục Vân đột nhiên tỉnh thức, nhìn bộ dạng hành phúc của nàng, nhịn không được vọt miệng nói:

- Không, ta làm chuyện gì từ trước đến giờ đều không hối hận. Nhưng huynh thấy có lỗi với bốn người muội, bởi vì không mang đến tình yêu trọn vẹn cho các muội, tình yêu ta mang đến cho các muội chỉ tàn khuyết mà không trọn vẹn.

Diệp Tâm Nghi mở to hai mắt, trong mắt đầy vẻ mừng vui, khẽ lẩm bẩm:

- Trên thế gian không hề có sự bình đẳng trọn vẹn, tình yêu huynh mang đến rất dư thừa, cho dù chỉ là một phần tư cũng vượt qua khỏi người khác gấp trăm, gấp ngàn lần. Bởi vì tình yêu là thứ ích kỷ, tình yêu của nữ nhân hoàn toàn không phải là bác ái mà tình yêu đối với người đàn ông phát ra từ chân tình ở trong nội tâm. Đời người, phải trải qua rất nhiều chuyện, tấc lòng tuy nhỏ bé có thể bao trùm cả trời đất. Vì thế có thể thấy, tim của một người có thể phân ra rất nhiều, tình yêu cũng có đạo lý giống như vậy.

Lục Vân nghe xong, cảm xúc rất nhiều, chút áy náy nổi lên trong lòng. Bản thân cuộc đời này của chàng, bất kể là không gặp được Diệp Tâm Nghi mà chỉ ba người Ngạo Tuyết, đều vĩnh viễn thiếu nợ tình cảm không cách gì bồi hoàn. Hiện nay lại thêm Diệp Tâm Nghi, bất quá có phần tăng thêm về số lượng còn về bản chất lại chưa hề có gì khác biệt.

Nghĩ đến đây, Lục Vân lập tức nhẹ nhõm đi, cao hứng hôn Diệp Tâm Nghi thêm, cười nói:

- Nói hay lắm, câu nói của muội khiến ta thấy được rất nhiều thứ. Nếu đã phát sinh rồi, hãy dũng cảm đối mặt với nó.

Câu nói của Lục Vân có phần mơ hồ nhưng Diệp Tâm Nghi lúc này lại mẫn cảm vô cùng, thoáng cái đã hiểu được ý tức của chàng, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều hiện lên nụ cười, khẽ lẩm bẩm:

- Vân, huynh có biết chăng? Khi huynh xóa đi những ký ức không vui trong đầu của muội, trong lòng muội đã in dấu hình bóng của huynh, vĩnh viễn không cách nào quên đi được. Vì thế, muội đã từng oán hận ông trời, tại sao ông ấy lại khiến cho chúng ta gặp nhau. Bây giờ, muội mới hiểu được, té ra tình yêu phải trải qua đào luyện của năm tháng mới xinh đẹp nhất.

Ở riêng với nhau, thổ lộ tấm lòng. Đây chính là lần đầu tiên Lục Vân và Diệp Tâm Nghi thật sự nói lên tình cảm có ý tứ. Người đối với người, quan hệ rất kỳ dị, có lẽ vài chục năm cũng không có chút tình cảm, cũng có lẽ chỉ trong chốc lát đã định sẵn cả đời không rời nhau được. Hiện nay, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đang lúc lòng nối với lòng. Từng câu nói, từng ánh mắt lúc này đều vượt hẳn ngàn vạn câu nói lúc bình thường.

Vuốt ve khuôn mặt sáng bóng của Diệp Tâm Nghi, Lục Vân trong mắt toát ra vài phần tình cảm êm ái, khẽ nói:

- Mọi thứ trong quá khứ, luôn sẽ trôi qua theo thời gian, điều chúng ta chờ mong chính là những ngày sống với nhau trong tương lai. Trước đây, huynh quả thật có ý né tránh muội, nhưng sau này sẽ không còn làm chuyện phụ lòng nhau nữa.

Diệp Tâm Nghi không đáp, ánh mắt trong sáng mỉm cười đáp lại, khẽ ép khuôn mặt mình vào mặt của Lục Vân để biểu đạt tình cảm trong lòng của mình.

Lục Vân cảm nhận tình ái của Diệp Tâm Nghi, tạm thời quên hết mọi thứ.

Mãi một lúc rất lâu sau, chàng mới buông thân thể Diệp Tâm Nghi ra nói:

- Tâm Nghi, hiện nay chúng ta còn ở trong tình cảnh hiểm nghèo, trước tiên phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Diệp Tâm Nghi vâng một tiếng, liếc chàng thật hấp dẫn, sau đó chỉnh lý lại quần áo, hơn nữa còn quan sát hoàn cảnh chung quanh.

- Cái đầm nước ở dưới mặt đất này xem ra rất sâu, không biết thông đến nơi nào.

Lục Vân trấn tĩnh tâm thần, hơi trầm tư một lúc rồi khẽ nói:

- Theo tốc độ dâng lên của nước đầm này mà xét, nơi này chắc có liên thông với một khu vực đầm nước khác. Chúng ta chỉ cần tìm ra đường thông ở chỗ nào thì có thể rời khỏi nơi này.

Diệp Tâm Nghi xuất thân ở Dao Trì, có phần quen thuộc đối với những chuyện này, lập tức xung phong nhận việc, dẫn Lục Vân tìm kiếm khắp nơi.

Lục Vân không hề ngăn lại, mỉm cười đi theo Diệp Tâm Nghi bắt đầu tìm kiếm vị trí của lối ra.

Do nước hồ tĩnh lặng như mực xanh ngăn cách tầm nhìn, cả hai người tìm kiếm tương đối tốn nhiều thời gian. May mà Diệp Tâm Nghi từ nhỏ đến lớn trưởng thành ở Dao Trì, đối với đặc tính của nước tĩnh lặng vô cùng quen thuộc, không bao lâu sau đã tìm được một đường hầm ở đấy của đầm nước, hai người đi dọc theo đường hầm tiến lên, cuối cùng xuất hiện ở một hồ nước. Thoát khỏi mặt nước, hai người thở phào một hơi, thân thể lơ lửng trên mặt nước, bắt đầu quan sát tình hình chung quanh. Do toàn khu vực đen ngòm, hai người nhìn không thấy những vật quá xa, chỉ có thể mơ hồ suy đoán, vị trí hiện tại là ở giữa một hồ nước, bốn bề nước hồ có ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, hoàn toàn không rõ ràng lắm.

Quan sát một lúc, Lục Vân cảm ứng được một luồng khí tức hung tàn từ xa đang đến gần, lập tức lên tiếng nhắc nhở Diệp Tâm Nghi:

- Cẩn thận, huynh cảm nhận có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đang nhanh chóng tiến đến gần.

Diệp Tâm Nghi kêu lên kinh hãi:

- Dục hoa trong người muội đang phát xuất cảnh cáo với muội, khuyên muội hãy nhanh chóng né tránh, dường như gặp phải thứ gì đó rất kinh khủng.

Lục Vân vẻ mặt nặng nề, kéo Diệp Tâm Nghi bay lên cao, toàn thân đột nhiên nổi lên lửa đỏ, tự động tản ra giữa không trung, hình thành một vầng mây đỏ to nhỏ chừng trăm trượng chiếu sáng khắp chung quanh. Nhờ vào ánh sáng của ngọn mây đỏ, Lục Vân nhìn rõ được dưới chân, chỉ thấy đó là một cái hồ nước to nhỏ chừng vài dặm, bờ hồ toàn là ao đầm, mơ hồ có một chút động tĩnh nhưng lại hoàn toàn không rõ ràng.

Dời mắt ra xa, khuôn mặt anh tuấn của Lục Vân toát ra một chút kinh ngạc, khẽ bảo:

- Khí tức thật mạnh mẽ, xem ra phần lớn là chúng ta gặp phải một trong Minh Sát Hung Thần rồi, mà nhân vật này còn lợi hại hơn hẳn bất kỳ một nhân vật nào mà chúng ta đã gặp trước đây.

Diệp Tâm Nghi tâm thần không an, lo lắng nói:

- Vân, hay là chúng ta rời đi, trước tiên tìm được mấy người Bách Linh rồi mới tính kế lâu dài.

Lục Vân từ từ lắc đầu, vẻ mặt kiên định trả lời:

- Không gặp là may mắn, gặp rồi là định sẵn, muội không cần phải lo lắng đối phương.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy im lặng không nói, vẻ mặt bất an nhìn về phía xa xăm, nhanh chóng phát hiện trong bóng đêm có một đôi mắt màu xanh lục thẫm đang nhanh chóng tiến gần đến.

Giây lát sau, lại có một đôi mắt màu đỏ thẫm xuất hiện trong bóng đêm, tốc độ tiến đến cũng tương tự như vậy.

Thấy vậy, Diệp Tâm Nghi lấy làm kỳ lạ, nhưng điều kỳ lạ hơn đối với nàng chính là giây lát sau, liên tiếp xuất hiện bảy cặp mắt có màu sắc khác nhau, có khoảng cách nhất định đang nhanh chóng tiến đến gần.

Lục Vân nhìn thấy tình hình như vậy, hai mắt khép hờ khẽ bảo:

- Không ngờ được lại là một con rắn chín đầu, chẳng trách lại có khí tức mạnh mẽ đến như vậy.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc đáp:

- Rắn chín đầu? Có phải giống Tam Đầu linh xà của Bách Linh không? Sao lại cảm thấy còn mạnh mẽ hơn Tam Đầu linh xà vậy?

Còn đang nói, một tiếng gào trầm thấp hệt như tiếng sấm bùng lên, vang vọng bên tai hai người, đánh cho thân thể hai người phải run lên, vẻ mặt hiện lên sự khiếp sợ.

Tăng cường phòng ngự, Lục Vân kéo Diệp Tâm Nghi dời ngang vài dặm, đến bên bờ hồ nước, ánh mắt chăm chú nhìn vào chín đôi mắt kia. Lúc này, con rắn chín đầu theo như Lục Vân nói đã đến gần, chỉ thấy thân thể nó khổng lồ, thân rắn hệt như một ngọn núi lớn, diện tích ít ra cũng vài chục dặm. Đầu của rắn chín đầu phân bố rất có quy luật, tám cái đầu phân bố theo hình Bát Quái, ở giữa là một cái đầu lớn nhất, hệt như một vị vua ngạo nghễ nhìn mọi thứ. Toàn thân rắn chín đầu có màu đỏ thẫm, chín cái đầu thì ngoại trừ cái đầu ở giữa có màu xanh lục và đỏ thẫm xen nhau ra, còn lại tám cái chia thành cứ một đỏ một xanh lục đan xen lẫn nhau. Lúc này, con rắn chín đầu còn cách hai người Lục Vân chừng vài dặm, cách giữa là hồ nước, hai bên chăm chú nhìn nhau.

Rắn chín đầu hình dạng khổng lồ, chín đôi mắt hệt như những quả cầu ánh sáng khổng lồ lấp lánh ánh lạnh trong màn đêm, toát ra vẻ tham lam và hung tàn. Chín cái đầu rắn há miệng thè lưỡi, đầu lưỡi nhỏ bé linh hoạt nhanh nhẹn phát xuất âm thanh tí tách khiến người ta không rét mà run. Diệp Tâm Nghi trong lòng đầu khiếp sợ, chủ yếu là do Dục hoa, rõ ràng Dục hoa đầy khiếp sợ đối với rắn chín đầu. Lục Vân nắm chặt tay của Diệp Tâm Nghi, thêm cho nàng an ủi và khích lệ, ánh mắt nhìn chằm chằm con rắn chín đầu, âm thầm dùng Ý Niệm Thần Ba thăm dò tình trạng của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.