Thất Giới Hậu Truyện

Chương 964: Chương 964: Xảo thối cường địch - Khéo léo đẩy lui cường địch - phần 1




Ở cửa quan hiểm trở cuối cùng trong Huyết Long Tinh Tuyền, Ngũ Sắc Thiên Vực và Hắc Trì Huyền Vực đang triển khai chém giết liều mạng. Trong lúc này, Bất Lão Huyền Tôn đã bị trọng thương, không còn sức tái chiến, Hoa Hồng thương thế nghiêm trọng, thể lực tiêu hao nặng nề, nhưng nàng lại không hề bỏ cuộc, ngược lại chọn lựa đối mặt.

Nhìn Hoa Hồng từ từ bước ra, Ma Tâm Thiết Diện khẽ cau mày, quay đầu liếc mắt qua sắc mặt của Huyền Âm Quỷ Mẫu, sau đó quay đầu lại nói với Quỷ Ảnh Toàn:

- Lão tứ, người phụ nữ này giao lại cho ngươi, chuyện còn lại ta đi xử lý.

Quỷ Ảnh Toàn cười âm hiểm đáp:

- Ta chán ghét dằng co với phụ nữ, ngươi cứ bắt lấy cô ta rồi mang đi, nơi này giao lại cho ta.

Ma Tâm Thiết Diện hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu, ánh mắt quay lại nhìn Hoa Hồng. Lúc này, Hoa Hồng đã cách vài thước, cũng đã dừng chân, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện.

Quan sát vẻ mặt của Hoa Hồng, Ma Tâm Thiết Diện khẽ nói:

- Thất bại đã định rồi, ngươi còn không chịu bó tay chịu trói để tránh nỗi khổ da thịt.

Hoa Hồng lạnh lùng đáp:

- Ngươi dám tổn thương ta?

Ma Tâm Thiết Diện đáp:

- Tuy Thần Vương hạ lệnh phải bắt sống ngươi, nhưng bắt sống cũng có rất nhiều phương thức. Giả sử ngươi tự mình dùng sự sống chết bản thân để uy hiếp ta, có thể giết sạch bọn họ rồi sau đó mới từ từ bắt lấy ngươi.

Hoa Hồng nghe vậy chấn động, cả giận nói:

- Chớ có đắc ý, sớm muộn cũng có một ngày các ngươi chết không chỗ chôn thân.

Quỷ Ảnh Toàn hừ giọng đáp:

- Chuyện đó sau này, nói nhiều vô ích. Bây giờ hay là ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.

Hoa Hồng gằn giọng nói:

- Ta còn đứng ở nơi này, có bản lĩnh thì các ngươi cứ tận hết sức thể hiện ra đi, xem thử ta có sợ các ngươi không?

Huyền Ẩm Quỷ Mẫu không thích Hoa Hồng chút nào, quát lên:

- Đừng thèm nói nhiều với cô ta, còn không mau bắt lấy cô ta?

Ma Tâm Thiết Diện gật đầu trả lời:

- Quỷ Mẫu chớ tức giận, ta sẽ bắt lấy cô ta là được rồi.

Tay phải nâng lên, phất giữa không trung, một luồng ánh sáng màu đen thẫm từ lòng bàn tay của Ma Tâm Thiết Diện phát ra bắn thẳng vào Hoa Hồng.

Nhìn chùm ánh sáng màu đen đó, Hoa Hồng vẻ mặt nặng nề, không gian nơi này nhỏ hẹp không lợi cho việc né tránh, nhưng nàng lại không còn chọn lựa nào khác. Bước chân điểm xuống, thân thể trôi đi, Hoa Hồng dùng thân pháp cực nhanh dễ dàng né tránh được chiêu công kích thứ nhất của Ma Tâm Thiết Diện. Thấy vậy, Ma Tâm Thiết Diện không hề nóng nảy, nhanh chóng chuyển biến chiêu thức, triển khai thế công liên miên không ngừng, vô cố làn sáng đen ngòm tung hoành đan xen, nhanh chóng bịt kín đường lui của Hoa Hồng.

Nhìn giao chiến giữa hai người, Huyền Âm Quỷ Mẫu và Quỷ Ảnh Toàn vẻ mặt lạnh lùng, không chút lo lắng, Bất Lão Huyền Tôn thì mặt lại đầy nóng nảy, căn bản không lo gì đến thương thế của bản thân, tập trung mọi chú ý lên Hoa Hồng, mong cầu nàng có thể bình an vô sự. Nhưng khoảng cách thực lực quá xa đã định sẵn kết cục rồi, Hoa Hồng tuy cực lực né tránh, bất đắc dĩ là thể lực không như ý, lại thêm thân thể bị trọng thương, miễn cưỡng né tránh được vài chiêu rồi, cuối cùng bị luồng sáng đen do Ma Tâm Thiết Diện phát xuất đánh trúng, cả người toàn thân chấn động, há miệng phun ra một bụm máu tươi, thân thể lập tức bị luồng sáng đó trói chặt, kéo thẳng về phía Ma Tâm Thiết Diện. Đối mặt với tình hình này, Hoa Hồng gắng sức để tránh thoát, đáng tiếc có lòng mà lại không còn lực.

Bất Lão Huyền Tôn thấy vậy yếu ớt nhịn không được khàn giọng rống to, nhưng lại chỉ phát ra thanh âm yếu ớt, có phần tang tóc và cừu hận.

- Hoa Hồng…

Nhìn Hoa Hồng đang bay thẳng về phía mình, Ma Tâm Thiết Diện lạnh lẽo nói:

- Mọi thứ đã kết thúc ở đây, chuyện còn lại giao cho các vị xử …

Chữ lý còn chưa phát ra, một thanh âm đột ngột vang lên bất ngờ phá vỡ yên lặng nơi này.

- Dừng tay!

Thanh âm nhanh nhẹn mà sắc bén, vào lúc vang lên thì một bóng người phá không ập đến, không sai lạc chút nào đi trước một bước đoạt lấy Hoa Hồng mất. Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn, Ma Tâm Thiết Diện đợi đến khi tỉnh táo trở lại mới phát hiện được, đã có thêm một bóng người trong đường hầm, Hoa Hồng chính là do người đó ôm trước ngực.

Nhìn người mới đến, Huyền Âm Quỷ Mẫu gằn giọng nói:

- Nha đầu thúi, ngươi là ai, lại dám phá hư đại sự của ta?

Người đến không lý gì đến tiếng rống của Huyền Âm Quỷ Mẫu, cúi đầu nhìn Hoa Hồng sắc mặt tái nhợt, cảm thấy may mắn nói:

- May là còn đến kịp lúc, nếu cô rơi vào trong tay của bọn họ, Thiên Lân nhất định sẽ tức đến vỡ tung người.

Hoa Hồng nhìn Hoa Ảnh, khuôn mặt tái nhợt toát ra một chút vui sướng, nhẹ nhàng hỏi lại:

- Thiên Lân trở lại rồi?

Hoa Ảnh gật đầu đáp:

- Trở lại rồi, bất quá trước mắt tạm thời có chuyện không thể thoát đi được, vì thế ta vội đến nơi này.

Hoa Hồng nghe vậy có phần thất vọng, u oán nói:

- Chỉ có một mình ngươi?

Hoa Ảnh cười đáp:

- Thiên Lân biết cô gặp nguy hiểm, làm sao chỉ phái có một mình ta đến đây được?

Hoa Hồng nghe vậy tâm tình tốt hơn, thân thể gắng gượng lay động vài cái, hỏi tiếp:

- Còn có ai nữa?

Hoa Ảnh lùi lại vài thước, đến bên cạnh Bất Lão Huyền Tôn, nhẹ nhàng trả lời:

- Còn có hai người nữa, chuyện nơi này tiếp theo sẽ giao cho bọn họ xử lý.

Còn đang nói, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình xuất hiện ngay trước mắt của Hoa Hồng và Bất Lão Huyền Tôn, cũng đồng thời khiến cho Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn, Ma Tâm Thiết Diện phải chú ý.

Nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, Bất Lão Huyền Tôn ánh mắt nghi ngờ, rõ ràng không tin tưởng bọn họ có thể cứu vãn được Hắc Trì Huyền Vực, cứu vãn được Huyết Long Tinh Tuyền. Hoa Hồng vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác hỏi:

- Bọn họ là ai vậy?

Hoa Ảnh quét mắt qua bọn Huyền Âm Quỷ Mẫu, điềm nhiên trả lời:

- Bọn họ đến từ nhân gian, một lòng đi theo Thiên Lân, tình hình cụ thể thế nào thì chút nữa ta sẽ nói cho mọi người biết.

Còn đang nói, Hoa Ảnh đã nhẹ nhàng đặt Hoa Hồng xuống, đi đến bên Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, nhìn mấy người Huyền Âm Quỷ Mẫu, nhẹ nhàng dặn dò:

- Lão yêu bà này là Huyền Âm Quỷ Mẫu, các ngươi phải vô cùng cẩn thận. Còn lại hai người kia, một là Quỷ Ảnh Toàn, một là Ma Tâm Thiết Diện, được liệt vào hàng lão tứ và lão lục của Chấn cung, không được khinh địch chút nào. Không gian nơi này có phần hạn chế, hai người phải nắm cho chắc cơ hội.

Lê Thánh Kiệt chăm chú nhìn mấy người Huyền Âm Quỷ Mẫu, giọng nghiêm túc trả lời cho Hoa Ảnh:

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ cẩn thận hơn.

Hoa Ảnh nói:

- Chúc hai người may mắn.

Dứt lời Hoa Ảnh lùi lại, chỉ huy những binh sĩ còn lại của Hắc Trì Huyền Vực đứng bao quanh Bất Lão Huyền Tôn và Hoa Hồng để bảo hộ, tránh phát sinh bất ngờ.

Chăm chú nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, Huyền Âm Quỷ Mẫu vẻ mặt âm lạnh, cười quái dị nói:

- Tiểu tử, các ngươi có biết tình cảnh hiện nay thế nào không?

Lê Thánh Kiệt hừ lạnh đáp:

- Chuyện do người làm, mọi thứ còn chưa có kết thúc.

Ma Tâm Thiết Diện nói:

- Chỉ bằng hai ngươi mà còn muốn vãn hồi thế cục?

Quỷ Ảnh Toàn cười âm hiểm đáp:

- Chưa thử qua thì rất nhiều người đều thích tự cho mình là đúng.

Triệu Vận Đình phản bác lại:

- Các ngươi cũng không phải tự cho mình là đúng sao.

Quỷ Ảnh Toàn trả lời:

- Chúng ta có bản lĩnh.

Lê Thánh Kiệt châm chọc:

- Đó là bởi vì các ngươi còn chưa gặp phải chúng ta, vì thế mới có thể sống đến bây giờ.

Quỷ Ảnh Toàn nghe vậy giận dữ gằn giọng nói:

- Hay cho tên tiểu tử cuồng vọng, ta hôm nay phải khiến cho ngươi được thấy qua bản lĩnh của bọn ta.

Lời còn vang bên tai, Quỷ Ảnh Toàn liền lóe lên ập đến, thân pháp nhanh như quỷ mị, khiến người ta không kịp trở tay.

Đối mặt với công kích như vậy, Lê Thánh Kiệt trong lòng chấn động, hắn vốn muốn né tránh, nhưng chuyện đã đến nơi rồi, thì hắn lại đột nhiên bỏ qua, chỉ tận hết sức lùi lại phía sau.

Quỷ Ảnh Toàn cười nói:

- Tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này sao?

Trong tiếng chất vấn, Quỷ Ảnh Toàn tăng tốc ép gần đến, tay phải một chưởng rất dễ dàng đánh trúng vào thân thể của Lê Thánh Kiệt.

Thời khắc đó, Lê Thánh Kiệt hai môi mím chặt, không nói câu nào, ánh mắt toát ra nụ cười tàn khốc, khiến cho người ta cảm thấy quỷ bí thế nào đó.

Phát hiện được điểm này, Quỷ Ảnh Toàn có phần bất an, đang chuẩn bị tăng cường phòng ngự, một lưỡi đao băng lạnh đã xuyên thấu qua thân thể của y. Sau đó, lưỡi đao kia đảo ngược trở lại, thừa cơ Quỷ Ảnh Toàn còn đang xuất thần, lại lần nữa xuyên thủng qua thân thể của y.

- Lão tứ cẩn thận.

Lúc này, tiếng nhắc nhở của Ma Tâm Thiết Diện mới truyền vào tai của Quỷ Ảnh Toàn, đáng tiếc mọi thứ đều đã quá trễ rồi.

Gầm giận một tiếng, Quỷ Ảnh Toàn lóe lên lùi lại, ánh mắt cừu hận trừng Lê Thánh Kiệt, hai tay lại ép vào ngực, máu tươi màu xanh lam đã thấm ướt lòng bàn tay của y.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lê Thánh Kiệt có phần kinh ngạc, nhỏ nhẹ nói:

- Máu tươi màu xanh lam?

Hoa Ảnh giải thích:

- Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, máu tươi chia thành ba loại màu sắc, chính là màu đỏ, màu xanh lam và màu xanh lục, trong đó màu đỏ là quý giá nhất, chỉ chiếm mười phần trăm, màu xanh lục là thứ đến, chiểm tổng số khoảng ba mươi phần trăm, còn lại đa phần là màu xanh lam, chiếm đến sáu mươi phần trăm.

Lê Thánh Kiệt cười khẩy nói:

- Té ra máu của hắn bất quá cũng như vậy.

Quỷ Ảnh Toàn vẻ mặt nặng nề, thân thể bị thương khiến y vô cùng chấn động tức giận, nhưng lại hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với thực lực của y.

Ma Tâm Thiết Diện chăm chú nhìn Lê Thánh Kiệt, cất tiếng hỏi:

- Tiểu tử, vũ khí vừa rồi của ngươi rất quỷ dị, không biết lai lịch thế nào?

Lê Thánh Kiệt cười trả lời:

- Ngươi muốn biết thì đừng ngại thử coi thế nào.

Ma Tâm Thiết Diện hai mắt khép hờ, âm lạnh nói:

- Ngươi xác định muốn ta thử qua?

Lê Thánh Kiệt không đáp hỏi ngược lại:

- Ngươi có dám thử qua một lần?

Ma Tâm Thiết Diện bật cười lạnh như băng, từ từ đi thẳng đến Lê Thánh Kiệt, miệng lạnh lùng nói:

- Ngươi chớ có hối hận.

Nhìn Ma Tâm Thiết Diện bước đến, Triệu Vận Đình có phần hơi lo lắng, âm thầm nói nhỏ hai tiếng bên tai Lê Thánh Kiệt, sau đó liền đi ra xa, để không gian lại cho Lê Thánh Kiệt.

Thuận tay lấy cây cung ngắn trên lưng xuống, Lê Thánh Kiệt bày thế phòng ngự, ánh mắt bất động chăm chú nhìn địch nhân, toàn thân hiện lên ánh sáng màu đỏ rực, hình thành một kết giới phòng ngự.

Do không giản nhỏ hẹp, kết giới phòng ngự của Lê Thánh Kiệt trông qua bình thường vô cùng, hoàn toàn không khiến cho Ma Tâm Thiết Diện phải đến ý đến, hai bên nhanh chóng thu ngắn khoảng cách. Dừng lại, Ma Tâm Thiết Diện nhìn Lê Thánh Kiệt, lạnh lẽo nói:

- Tiểu tử, bây giờ hối hận còn chưa muộn. Chỉ cần ngươi bỏ qua phòng ngự, ta sẽ tha cho ngươi không chết.

Lê Thánh Kiệt hừ giọng đáp:

- Nếu như chịu cúi đầu quỳ xuống, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Đối chọi gay gắt, Lê Thánh Kiệt không hề chịu kém.

Ma Tâm Thiết Diện cười giận trả lời:

- Được, có khí phách, ta xem thử ngươi có thể mạnh miệng đến lúc nào?

Lời còn vang bên tai, Ma Tâm Thiết Diện đã phát động công kích, hai tay nắm chặt thành quyền, tốc độ nhanh đến kinh người.

Đối mặt với tiến công của Ma Tâm Thiết Diện, Lê Thánh Kiệt không né không tránh, cung ngắn trong tay nhanh chóng múa lên, ánh sáng đỏ rực như kiếm bay tung tóe, triển khai một trận tranh đấu hơn thua mãnh liệt với Ma Tâm Thiết Diện. Bật cười âm lạnh, Ma Tâm Thiết Diện ánh mắt như băng, hai tay quyền rắn nhanh như sấm chớp, một quyền qua rồi tiếp một quyền, sức mạnh càng lúc càng nặng nề, có thế như khai sơn phá thạch.

Lê Thánh Kiệt ban đầu còn có thể ứng phó được, nhưng chốc lát sau liền phát hiện áp lực càng tăng mạnh, thân thể không khỏi mất tự chủ lùi lại phía sau, căn bản không sao đứng vững được. Đối mặt với tình hình này, Lê Thánh Kiệt kinh hãi giận dữ vô cùng, trước khi tiến vào Ngũ Sắc Thiên Vực, hắn đã từng đối mặt với công kích của Dao Quang, Đao Hoàng Lãnh Vân, Mẫu Đơn, Hoa Ảnh mấy người, cuối cùng đều có được thành tích không tồi. Hiện nay, khi hắn đối mặt với thiết quyền đơn giản như vậy của Ma Tâm Thiết Diện, bản thân lại không cách nào chống được, điều này làm sao không khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi khiếp sợ? Triệu Vận Đình chăm chú nhìn tình hình giao chiến, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng bề ngoài lại cố làm ra vẻ trấn tĩnh, hoàn toàn còn chưa để lộ vẻ mặt nóng nảy lo lắng. Hoa Ảnh khẽ cau mày, đối với tình cảnh của Lê Thánh Kiệt có phần lo lắng, không hiểu nổi vì sao hắn không dùng sở trường của mình để phát động tiến công, ngược lại còn muốn dùng phương thức bị động đến vậy. Hoa Hồng và Bất Lão Huyền Tôn đều quan sát chăm chú chiến cuộc, vô cùng lo lắng với tình cảnh của Lê Thánh Kiệt, dù sao điều này cũng quan hệ đến đại kế tồn vong của Huyết Long Tinh Tuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.