Thiên Lân nghe vậy biến sắc, ngửng đầu nhìn lên tầng mây, trầm ngâm nói:
- Tình yêu của tiền bối khiến người ta phải cảm thán, cố chấp của tiền bối làm nhân gian khiếp hãi, chỉ cần tiền bối kiên định không dao động, tiền bối nhất định có thể tìm được tình yêu thuộc về mình.
Vân Nghê thánh nữ khẽ thở dài đáp:
- Tình yên của ta ở chân trời, đó là một thoáng chốc quá khứ.
Thiên Lân rùng mình, vọt miệng nói:
- Không phải, tình yêu của tiền bối ở bên mình, chỉ là …
Một tiếng thở dài vang lên, Thiên Lân đột nhiên tỉnh lại, kịp thời nén lại những lời vào trong lòng.
Vân Nghê thánh nữ dường như có phát hiện, quay đầu lại liếc Thiên Lân, sau đó lại nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng tự nói:
- Chờ đợi cũng là một loại ràng buộc đã đi theo ta qua hai ngàn năm. Tuy thời gian đối với ta phảng phất như vĩnh cửu bất biến, nhưng mong đợi trong lòng của ta lại vẫn chưa hề tiêu tan đi. Có lẽ có một ngày, ta sẽ đột nhiên tỉnh lại. Lúc đó, ta sẽ quay đầu nhìn lại mới phát hiện được cuộc đời của ta thực ra ngắn ngủi.
Thiên Lân có phần thương cảm, đối với tình yêu của Vân Nghê thánh nữ và Ngạo Thiên Quân Vương, trong lòng cảm xúc vô cùng, lại không tiện nói rõ ràng.
Ma Da dường như cảm nhận được khó khăn trong lòng của Thiên Lân, liền âm thầm truyền âm:
- Giữa ngươi và bà ta đã định sẵn có một đoạn duyên số, ngươi phải bồi thường.
Thiên Lân không hiểu rõ lắm, liền lén truyền âm hỏi lại:
- Bồi thường như thế nào?
Ma Da đáp:
- Thỏa mãn một tâm nguyện của bà ta.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Ta rất muốn thỏa mãn tâm nguyện của bà ta, nhưng trước mắt ta còn chưa làm được.
Ma Da trả lời:
- Trong tương lai có một ngày, lời hứa của ngươi liền có thể thành hiện thực.
Thiên Lân nghe vậy chần chừ một lúc, sau đó ngửng đầu nhìn Vân Nghê thánh nữ, nghiêm mặt nói:
- Đây là chỗ tiền bối đã canh giữ ngàn năm rồi, ngưng tụ sự chờ đợi ngàn năm của tiền bối. Đây là đất ta được sinh ra, có tuổi ấu thơ khoái lạc của ta. Giữa chúng ta, cho dù là trùng hợp hay là do ý trời an bài, đều định sẵn một đoạn duyên số. Vì thế, ta trước mặt trời đất thề rằng, một ngày nào đó trong tương lại, ta chắc chắn sẽ thỏa mãn tâm nguyện trong lòng của tiền bối, khiến cho tình yêu của tiền bối quay lại bên mình.
Vân Nghê thánh nữ nghe vậy chấn động, quay đầu nhìn Thiên Lân, trầm giọng nói:
- Đây là lời thề của ngươi, một khi đã thề rồi không thể nào thay đổi, ngươi phải suy xét cho kỹ.
Thiên Lân trịnh trọng đáp:
- Ta đã nói rồi thì quyết không bao giờ nuốt lời.
Vân Nghê thánh nữ nhìn vào đôi mắt của Thiên Lân, mặt hiện ra vài phần hớn hở, nhẹ nhàng nói:
- Như vậy, ta liền có thể an tâm rời đi, đi tìm Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện, nói lời xin lỗi thành khẩn của ta.
Thiên Lân hỏi lại:
- Lúc nào thì tiền bối rời đi?
Vân Nghê thánh nữ ngửng đầu nhìn lên trời, u oán khẽ lẩm bẩm:
- Sớm hay muộn cũng phải ly tán, nếu như hôm nay các ngươi muốn đi rồi, thế thì ta cũng không muốn ở lại thêm nữa, bây giờ sẽ rời đi. Còn với Mẫu Đơn và Hoa Ảnh, ngươi thay ta chuyển lời chia tay, hơn nữa còn chúc bọn họ thượng lộ bình an.
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Được, vãn bối sẽ chuyển lời cho bọn họ, hơn nữa còn chúc tiền bối lên đường thuận buồm xuôi gió, sớm có ngày đạt được tâm nguyện.
Vân Nghê thánh nữ khẽ gật đầu, sau đó tung mình bay lên hệt như tiên tử giáng phàm, đi thẳng về phía Nam trong gió tuyết, chỉ chốc lát đã không còn thấy tung tích.
Thiên Lân phất tay tiễn biệt, vẻ mặt kỳ quái, đợi cho Vân Nghê thánh nữ biến mất rồi lại đột nhiên lên tiếng:
- Bà ấy đã đi rồi, tiền bối có dự tính thế nào?
Ánh sáng lóe lên, Ngạo Thiên Quân Vương âm thầm xuất hiện ở bên cạnh Thiên Lân, ánh mắt chăm chú nhìn theo phương hướng Vân Nghê thánh nữ đã rời đi, giọng cô độc đáp:
- Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, từ xa xăm trông ngóng lại, bảo vệ bình an cho nàng.
Thiên Lân khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:
- Vãn bối đã lập lời thề hứa rồi, một ngày nào đó trong tương lai, nhất định sẽ để cho hai người được như ý nguyện, thoát khỏi lời nguyền rủa cả hai ngàn năm nay, sinh sống hạnh phúc cùng nhau.
Ngạo Thiên Quân Vương run rẩy, khổ sở trả lời:
- Ta đã sớm nghe thấy rồi, lời thề này hoàn toàn không dễ làm gì đâu.
Thiên Lân nói:
- Bây giờ có lẽ vãn bối còn không cách nào thực hiện được, nhưng một ngày nào đó trong tương lai, vãn bối sẽ giúp hai người được như ý nguyện.
Ngạo Thiên Quân Vương cảm tạ đáp:
- Bất kể tương lai như thế nào, ta đều rất cảm kích. Bây giờ ta phải đi rồi, trước khi đi có một câu hy vọng có thể có ích lợi gì đó cho ngươi, cũng coi như bày tỏ ý nghĩ trong lòng.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Lời nào đây?
Ngạo Thiên Quân Vương đáp:
- Nếu muốn dung hợp rất nhiều pháp quyết trong cơ thể của ngươi, thì Tà Hoàng quyết chính là một con đường tắt. Mà phương thức tu luyện chính xác của Tà Hoàng quyết thì ngươi hiện nay còn chưa thật sự lĩnh hội được.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Tiền bối nói Tà Hoàng quyết của vãn bối luyện còn chưa đúng?
Ngạo Thiên Quân Vương trả lời:
- Loại tu luyện của ngươi chỉ thích hợp với Thánh Hoàng quyết và Bá Hoàng quyết, hoàn toàn không thích hợp với Tà Hoàng quyết và Ma Hoàng quyết. Theo ta biết được, phép tu luyện Ma Hoàng quyết là âm tà nhất, Thánh Hoàng quyết và Bá Hoàng quyết tương đối chính thống, chỉ có Tà Hoàng quyết là đặc biệt kỳ lạ nhất, cần phải người đồng thân để tu luyện, lại cần có một lô đỉnh cực tốt để hỗ trợ.
Thiên Lân không hiểu, hỏi lại:
- Lô đỉnh cực tốt là gì? Chuyện này là thế nào?
Ngạo Thiên Quân Vương trầm ngâm nói:
- Thành tựu của Tà Hoàng quyết do bởi tiềm chất của lô đỉnh quyết định. Lô đỉnh càng thượng hạng, càng có thể hỗ trợ mạnh mẽ cho khí thế của ngươi, tăng cường tu vi của ngươi, khiến ngươi thu được thần lực siêu phàm. Nếu như hợp nhất thánh tà, ngươi chắc chắn trở thành người đầu tiên từ xưa đến nay.
Thiên Lân hết sức mù mờ, hỏi tiếp:
- Tiền bối nói nhiều đến vậy, thật ra lô đỉnh là ám chỉ gì?
Ngạo Thiên Quân Vương cười đáp:
- Ngươi trên người kiêm cả chính tà pháp quyết, lẽ nào không hiểu được lô đỉnh là ý gì sao? Nhớ lấy một điểm, tu luyện Tà Hoàng quyết phải … Được rồi, còn lại ngươi tự mình phải nắm cho chắc.
Lóe lên đi liền, Ngạo Thiên Quân Vương chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ quái, vọt miệng nói:
- Ồ, tiền bối còn chưa nói với vãn bối, lô đỉnh như tiền bối nói thật ra là ám chỉ cái gì? Có phải là như Đạo gia nói …
Thanh âm dừng lại, Thiên Lân đột nhiên ý thức được Ngạo Thiên Quân Vương đã rời đi, lập tức bật cười khổ sở, bỏ đi những nghi vấn trong lòng.
Nhìn quanh một vòng, Thiên Lân có phần không nỡ, yên yên lặng lặng ở lại một chốc, sau đó tung mình bay lên nhắm thẳng về Thiên Hà bình nguyên. Không lâu sau đó, Thiên Lân đến trên không trung khe sâu mà cao thủ Chính đạo đang nghỉ ngơi, từ xa xa nhìn lại kiếm khí rợp trời trong gió tuyết, ánh sáng lấp lóa, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình đang giao chiến với Dao Quang, Đao Hoàng Lãnh Vân. Bên cạnh, Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Trần Ngọc Loan, Giang Thanh Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Ảnh mấy người đang quan sát cẩn thận, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai bàn luận, biểu lộ cảm thụ của riêng mình.
Lóe lên hạ xuống, Thiên Lân đến bên cạnh Mẫu Đơn, nhìn giao chiến, mỉm cười nói:
- Không tồi, tiến bộ rất to lớn.
Mẫu Đơn nghe vậy mừng rỡ, quay đầu nhìn lại Thiên Lân, có phần kích động nói:
- Đêm hôm qua chàng chạy đi đâu, hại chúng ta lo lắng cho chàng.
Thiên Lân cười trả lời:
- Hôm qua ta luyện công, mọi người không cần phải lo lắng. Bây giờ ta đã tìm được Ma Da rồi, hôm nay có thể đi Ngũ Sắc Thiên Vực rồi.
Câu này vừa nói ra, mọi người ào ào quay đầu lại, ánh mắt cùng nhìn Thiên Lân, nhanh chóng phát hiện trên vai hắn đã có thêm một con dơi.
Giang Thanh Tuyết có phần kinh ngạc khẽ hỏi:
- Đây chính là Vạn Niên Bức Vương?
Thiên Lân mỉm cười gật đầu, hoàn toàn không nói gì thêm.
Hoa Ảnh ngạc nhiên lên tiếng:
- Dường như đã có những khác biệt rất nhiều so với lần trước gặp mặt.
Trần Ngọc Loan nói:
- Theo Không Linh điểu nói, đây quả thực là Vạn Niên Bức Vương, chỉ là cố ý thu lại, dùng hình dáng nguyên thủy nhất để xuất hiện trước mặt chúng ta.
Triệu Ngọc Thanh cũng nói:
- Hiện nay Thiên Lân đã tìm được vật biểu tượng tốt lành rồi, chắc chắn phải đi rồi.
Mẫu Đơn hỏi lại:
- Thiên Lân, chàng dự tính lúc nào thì đi?
Thiên Lân nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng trả lời:
- Chuyến đi này hung hiểm trùng trùng, còn chưa biết kết quả thế nào. Ta muốn trưa nay mọi người cùng ăn cơm với nhau, sau đó mới khởi hành.
Sau đó đưa mắt nhìn lại Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, hỏi:
- Hai ngày hôm nay rèn luyện, có cảm giác thế nào?
Lê Thánh Kiệt có phần hưng phấn đáp:
- Thu hoạch rất nhiều, chúng ta không những học được rất nhiều kinh nghiệm mà thực lực cũng gia tăng hẳn.
Triệu Vận Đình nói:
- Thông qua hai ngày giao chiến liên tục, chúng ta đã hiểu được sâu sắc những chi tiết trong việc vận dụng Nhật Nguyệt Kim Luân của mình, đã dung hợp thành một thể với chúng, đạt đến mức liên thông tâm linh. Đồng thời, Nhật Nguyệt thần cung cũng có ảnh hưởng, giữa chúng đã có một loại liên hệ đặc thù nào đó, dường như đã có dấu hiệu hợp nhất với nhau, nhưng chúng ta còn chưa nắm chính xác được.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Nếu như Nhật Nguyệt thần cung dung hợp thành một, thế thì nó sẽ có bộ dạng như thế nào?
Triệu Vận Đình lắc đầu trả lời:
- Điều này ta cũng không biết được, ta chỉ có một cảm giác kỳ quái nào đó, dường như trước đây chúng đã từng là một thể hoàn chỉnh.
Lê Thánh Kiệt kinh ngạc nói:
- Muội nói Nhật Nguyệt thần cung này vốn là một thể?
Triệu Vận Đình chần chừ rồi đáp:
- Muội cũng không biết nữa, chỉ mơ hồ có cảm giác như vậy.
Trần Ngọc Loan nói:
- Thực ra ta vẫn luôn suy đoán, đôi Nhật Nguyệt thần cung của hai người không biết có phải là Hậu Nghệ thần cung trong tay của Kiếm Vô Trần nhiều năm trước không.
Câu này vừa nói ra, mọi người chấn động kinh hãi. Dao Quang nghi ngờ đầu tiên:
- Hậu Nghệ thần cung không phải đã bị Lục Vân hủy đi rồi sao?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Theo Lục Vân kể lại, khi đó huynh ấy và Kiếm Vô Trần giao chiến, đã từng một kiếm chém đôi Hậu Nghệ thần cung, cuối cùng từ một mà phân thành hai thần cung, lại ẩn giấu dưới đất bùn chân núi Hoa Sơn. Mà hiện nay sư môn của hai người Triệu Vận Đình lại cách Hoa Sơn không xa, lại thêm Nhật Nguyệt thần cung cũng chỉ mới xuất hiện hơn mười năm nay, rất có khả năng chính là do sư phụ của bọn họ đã lấy được Hậu Nghệ thần cung bị đứt gãy, trải qua việc sửa chữa nhỏ mà trở thành Nhật Nguyệt thần cung hiện nay.
Lâm Phàm nói:
- Suy đoán này quả thật hợp tình hợp lý, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì phải hỏi đến sư phụ của bọn họ.
Thiên Lân hỏi tiếp:
- Dì Ngọc Loan, nếu như Nhật Nguyệt thần cung chính là Hậu Nghệ thần cung, so sánh uy lực hiện nay của chúng với Hậu Nghệ thần cung thì cách xa bao nhiêu?
Trần Ngọc Loan chần chừ rồi đáp:
- Ta chưa từng thấy qua uy lực của Nhật Nguyệt thần cung, nhưng theo suy đoán của ta, uy lực hiện nay chúng có thể phát huy được tối đa cũng chỉ được một phần mười của Hậu Nghệ thần cung lúc trước. Năm xưa, Hậu Nghệ thần cung sở dĩ mạnh mẽ là bởi vì nó có thể hội tụ khí âm dương của trời đất, phát xuất một chiêu không gì chống đỡ nổi. Hiện nay, Nhật Nguyệt thần cung thuộc tính phân rõ ràng, hai cái một âm một dương, tuy uy lực phi thường nhưng chỉ đơn thuần sức mạnh cực dương hoặc cực âm thì uy lực phát xuất chắc chắn đã giảm yếu rất nhiều.
Triệu Vận Đình hỏi lại:
- Không biết có phương pháp nào để lại dung hợp nó lại thành một thể lần nữa không?
Trần Ngọc Loan cười trả lời:
- Hai người là đời sau của Luyện Khí thế gia, vấn đề này phải chúng ta hỏi hai người mới đúng chứ.
Triệu Vận Đình nghe vậy bật cười ngượng ngùng, có phần thẹn thùng.
Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:
- Theo phân tích của ta, thần cung nếu như đã gãy đôi, muốn khôi phục lại như ngày xưa thì rõ ràng là khó có khả năng. Nhưng nếu như đổi thành một loại phương thức khác, có lẽ Nhật Nguyệt thần cung cũng có thể phát huy được một phần lớn uy lực của Hậu Nghệ thần cung.
Lê Thánh Kiệt nghe vậy rất mừng, vội vàng hỏi:
- Thánh tăng tiền bối xin nói nhanh được không, thật ra là phương thức như thế nào?
Tuyết Sơn thánh tăng khẽ lẩm bẩm:
- Trước tiên, hai người phải dung hợp thành một thể với thần cung của mình đã, đạt đến mức người và cung hợp nhất, không phân ra riêng. Sau đó, hai người các vị mới lại hợp tịch song tu, đạt đến mức tâm linh liên thông với nhau, âm dương giao hòa. Lúc đó, các vị dùng nguyên thần để điều khiển thần cung, lợi dụng khí âm dương của từng người làm môi giới mà thúc đẩy Nhật Nguyệt thần cung hợp thành một thể, liền có thể phát xuất một chiêu cực mạnh. Đương nhiên, Nhật Nguyệt thần cung hợp lại thành một thể hoàn toàn không phải phục hồi lại thật sự như ngày xưa, mà là khí âm dương liên thông với nhau. Đợi sau một chiêu rồi, khí âm dương hao tận hết, Nhật Nguyệt thần cung liền phân chia ra, mỗi cái lại phục hồi diện mục trước đó của nó.
Lê Thánh Kiệt cau mày nói:
- Nghe qua thì dường như không dễ dàng lắm.
Tuyết Sơn thánh tăng trả lời:
- Nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, tất cả nhờ vào nỗ lực của hai người.
Triệu Vận Đình đáp lại:
- Đa tạ thánh tăng chỉ điểm, chúng ta sẽ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ một ngày nào đó có thể dung hợp thần cung thành một thể, khiến nó lại hiển lộ được uy lực ngày xưa.
Trần Ngọc Loan cảm xúc lên tiếng:
- Hơn hai mươi năm trước, Kiếm Vô Trần dùng Hậu Nghệ thần cung gây họa cho nhân gian, khiến người ta phải phỉ nhổ. Sau hơn hai mươi năm, hy vọng hai người có thể dùng đôi thần cung này để tạo phúc cho nhân gian, cũng coi như là chuộc tội cho thần cung.
Lê Thánh Kiệt nghe vậy, nghiêm mặt nói:
- Minh chủ yên tâm, cho dù Nhật Nguyệt thần cung có liên quan đến Hậu Nghệ thần cung hay không, chúng ta đều sẽ dùng thần cung trong tay để bảo vệ nhân gian.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Theo bên cạnh Thiên Lân, cuộc đời này của hai người đã định sẵn sẽ dương danh bốn bể.
Triệu Vận Đình đáp:
- Đa tạ minh chủ chúc lành, chúng ta sẽ nỗ lực.